-
Chương 3146-3150
Chương 3146: Tôn nghiêm
Quân Bất Khí nhìn chiếc hộp trước mặt, cười nói: “Tông Cố huynh, huynh nói xem, người phụ nữ này lạt mềm buộc chặt hay là thật sự không xem thần vật có trị giá hàng mấy trăm vạn Chân Linh Tinh?”
Người đàn ông tên Tông Cố cười nói: “Chỉ có hai khả năng, một là như huynh nói, cô ta chỉ đang lạt mềm buộc chặt, muốn lấy được nhiều lợi ích hơn; hai là cô ta thật sự không thích thần vật này… Nếu là khả năng thứ nhất thì cũng không cần phải tiếp tục đập tiền cho kiểu phụ nữ này nữa, vì nó không đáng; nhưng nếu là kiểu thứ hai thì Bất Khí huynh phải cẩn thận. Vì một người phụ nữ không xem trọng đạo khí như vậy thì chắc chắn lai lịch không tầm thường”.
Quân Bất Khí nhìn Tông Cố, cười nói: “Tông Cố huynh cảm thấy là kiểu nào?”
Tông Cố ngẫm nghĩ một lát, nói: “Khi cô ta tiến vào cửa hàng thì chạy thẳng đến tầng cao nhất với thiếu niên đó, muốn xem thần vật trấn bảo… Thế nên, ta càng nghiêng về khả năng thứ hai, xem thường thần vật này”.
Nói rồi hắn nhìn Quân Bất Khí, cười nói: “Bất Khí huynh, chúng ta đều là con cháu thế hệ thứ hai, chỉ cần chúng ta không ngốc thì cả đời này chúng ta sẽ hưởng vinh hoa, thế nên quả thật không cần khiêu khích một người phụ nữ khá nguy hiểm này”.
Quân Bất Khí híp mắt: “Ta phải có được người phụ nữ này”.
Tông Cố nhíu mày.
Quân Bất Khí cười nói: “Tông Cố huynh, không có người phụ nữ ta thích nào không lên giường của ta”.
Tông Cố lặng thinh.
Tất nhiên y hiểu đạo lý này: Càng không có được thì càng muốn nắm lấy.
Nhất là người đàn ông trước mặt chưa từng thất bại lần nào, bây giờ lại có người không thích gã, điều này lại khơi dậy khát vọng chinh phục trong gã.
Tông Cố không nói gì, còn nói nữa thì không lịch sự lắm.
Quân Bất Khí đột nhiên cười nói: “Tông Cố huynh, có muốn đánh cược một ván không? Ta sẽ có được người phụ nữ này trong ba ngày, nếu không có được…”
Nói rồi gã nhìn thần vật trước mặt đó: “Nếu không có, viên đá bảy màu này thuộc về huynh, nếu cô ta lên giường của ta, ta tặng huynh một món đạo khí”.
Tông Cố liên tục xua tay: “Bất Khí huynh, ván cược này của huynh lớn quá, ta không đủ khả năng chơi với huynh, hơn nữa… Ta không muốn đưa tiền cho huynh, đừng nói là phụ nữ, ngay cả một con muỗi cái cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của huynh”.
Quân Bất Khí bật cười: “Tông Cố huynh, huynh cứ nói những lời ta thích nghe”.
Tông Cố khẽ cười, sau đó nói: “Người ta đều nói Bất Khí huynh là công tử bột, nhưng ta thấy huynh thông minh hơn bất kỳ ai khác, nói trước nhé, không phải là ta đang tâng bốc huynh đâu mà ta nói từ tận đáy lòng, còn việc chơi đùa phụ nữ, ai mà không chơi đùa phụ nữ chứ? Chỉ là có người chơi công khai, có người chơi lén lút thôi”.
Quân Bất Khí bật cười: “Tông Cố huynh, đời người có một tri kỉ là đủ rồi, ta lấy trà thay rượu mời huynh một ly”.
Hai người nâng ly lên rồi uống cạn.
Tông Cố đặt tách trà xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Bất Khí huynh, ta nghe nói dạo này nhà họ Quân sắp phát triển một cửa hàng mới trên đường Thiên Nam… Nói thật thì ta muốn bao thầu “Trấn Kim””.
Quân Bất Khí cười nói: “Lộ mục đích thật sự rồi”.
Tông Cố cũng cười nói: “Phải làm huynh đệ thì cũng phải làm ăn chứ, có thể thực hiện được không thì Bất Khí huynh cứ nói, nếu huynh cảm thấy khó xử thì ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa”.
Quân Bất Khí im lặng một lúc rồi nói: “Nếu chỉ bao thầu “Trấn Kim” thì hẳn không phải là vấn đề gì lớn, dù sao chỉ có mười mấy vạn Chân Linh Tinh… nhưng…”
Tông Cố vội nói: “Bất Khí huynh yên tâm, chất lượng của miếng này không có vấn đề gì cả”.
Quân Bất Khí gật đầu: “Ta đi nói chuyện này cho đại tỷ của ta, chắc không có vấn đề gì lớn”.
Tông Cố cười nói: “Cảm ơn Bất Khí huynh”.
Quân Bất Khí bưng tách trà lên rồi uống cạn, sau đó cười nói: “Tông Cố huynh, huynh cứ tùy ý, ta đi theo đuổi cô nương đây”.
Nói rồi gã bật cười rời đi.
Sau khi Quân Bất Khí rời đi, thị nữ bỗng trầm giọng nói: “Công tử, người đàn ông và người phụ nữ kia chắc chắn không phải người tầm thường, Bất Khí thiếu gia làm thế e là sẽ gây rắc rối”.
Tông Cố bình tĩnh nói: “Ta từng khuyên rồi, nếu còn khuyên nữa thì sẽ không thể làm huynh đệ nữa”.
Thị nữ híp mắt: “Công tử, hay là chúng ta cho hai người đó ơn nghĩa, nhắc họ đề phòng Quân Bất Khí…”
Tông Cố lại lắc đầu.
Thị nữ khó hiểu: “Công tử, đây là một cơ hội, tại sao lại từ bỏ?”
Tông Cố cười nói: “Tiểu U, mỗi người đều có cách làm việc của mình, chúng ta không có quyền nói gì về hành vi cá nhân của Bất Khí, nhưng cô phải hiểu hiện tại chúng ta dựa vào người khác để kiếm sống, nhưng lại đập nồi của người khác, điều này là trái đạo đức”.
Tiểu U lặng thinh.
Tông Cố lại nói: “Dạo này học viện Thần đang tuyển học viên, ta đã tìm được chỗ cho đệ đệ của cô rồi, cô không cần lo về học phí, ta sẽ xử lý…”
Tiểu U bỗng quỳ xuống, lại dập đầu một cái: “Công tử…”
Tông Cố nói: “Đừng cảm thấy biết ơn ta nhiều quá, đệ đệ của cô có năng lực nên mới có thể vào đó, nếu không, hắn không có năng lực, cho dù ta giúp hắn thế nào cũng vô dụng”.
Tiểu U nằm rạp xuống đất, run giọng nói: “Công tử tốt bụng như vậy, thân thể ta có tan thành từng mảnh cũng không thể báo đáp được…”
Tông Cố cười nói: “Đừng như thế, ta cũng chỉ đang lấy lòng người thôi, không cao thượng chút nào”.
Tiểu U khẽ lắc đầu: “Ta mãi không quên đại ơn của công tử”.
Tông Cố cười nói: “Nơi này bắt mắt quá, ta đi đây”.
Nói rồi y đứng dậy rời khỏi đó.
…
Bên ngoài.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Tang Mi cô nương, cô sẽ đánh người sao?”
Tang Mi gật đầu: “Có chứ, lúc tức giận, ta hung dữ lắm”.
Diệp Quân cười nói: “Tang Mi cô nương, ta cứ tưởng cô sẽ ra tay ở đó chứ”.
Tang Mi khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Vì ta cảm thấy thật ra cô không vui lắm, đúng không?”
Tang Mi gật đầu: “Là không vui lắm”.
Diệp Quân nói: “Không vui thì đánh người là chuyện rất bình thường, chẳng phải thế sao?”
Tang Mi quay sang nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Tiểu kiếm tu, suy nghĩ này không tốt nhé”.
Diệp Quân khó hiểu: “Là sao?”
Tang Mi nói: “Là người thượng vị, chúng ta nên tiết chế lời nói và hành động, kiềm chế nội tâm của mình, lấy nguyên tắc của kẻ yếu làm ranh giới. Nếu hơi không vui thì lạm dụng sức mạnh hoặc quyền lợi của mình… Kẻ yếu còn có chỗ cho kẻ yếu sống sót không? Ngươi có biết trong trật tự của ngươi, cái nào là thứ khiến ta cảm thấy thoải mái hơn không?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Cái gì?”
Tang Mi cười nói: “Hạn chế cường giả! Trên thế giới này chúng ta không thể đạt được sự công bằng chân chính, cũng chính vì thế, hạn chế cường giả là điều chúng ta cần làm, vì chỉ có hạn chế cường giả thì kẻ yếu mới có chỗ sinh tồn, nói cách khác họ mới có thể có tôn nghiêm”.
…
Chương 3147: Tin không?
Ràng buộc!
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhưng trước giờ thế giới này đều kính trọng cường giả”.
Tang Mi gật đầu: “Đúng vậy, từ xa xưa đã như vậy, hơn nữa bất kỳ nền văn minh nào trong vũ trụ đều có thuộc tính văn hóa này… Đây là thuộc tính văn hóa cặn bã khó loại bỏ”.
Diệp Quân nói: “Cô nương cũng nghĩ nên hạn chế cường giả?”
Tang Mi cười nói: “Tất nhiên, chẳng hạn như hôm nay ta tùy hứng sử dụng sức mạnh của mình để giết một người không đáng chết, nếu có một ngày gặp được người mạnh hơn ta, hắn cũng sẽ tùy hứng như thế, nhưng hắn thấy ta thì cảm thấy không vui, sau đó lại giết ta… Vừa nghĩ thế, ta thực sự cảm thấy khó chịu”.
Diệp Quân khẽ cười, hỏi: “Thế gian này có người có thể giết cô nương sao?”
Đây là đang thăm dò.
Tang Mi nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trước đây thì không có…”
Diệp Quân sửng sốt.
Tang Mi quay sang mỉm cười với hắn, cô ta giơ nắm đấm lên: “Lúc ta tức giận thì hung dữ lắm đấy”.
Diệp Quân: “…”
Tang Mi cười nói: “Đùa thôi, thật ra ta không giỏi đánh nhau, cũng chưa từng đánh nhau”.
Diệp Quân gật đầu, không hỏi gì thêm, còn hỏi nữa thì không phải phép lắm.
Đi được vài bước, Diệp Quân bỗng nói: “Tang Mi cô nương, cô nghĩ nếu muốn hạn chế cường giả thì nên hạn chế thế nào?”
Tang Mi nói: “Đơn giản nhất là thiết lập hệ thống pháp luật, để pháp luật hạn chế. Tất nhiên, điều này vẫn chưa đủ, vì luật pháp là do con người tạo ra, người nắm giữ luật pháp có thể lạm dụng “quyền lợi” của mình, thế nên vẫn cần thiết lập một nền văn hóa đạo đức hoàn toàn mới, đâu là đạo đức, đâu là vô đạo đức, vạch ra một ranh giới đỏ cho lương tâm của họ, để họ tự ràng buộc bản thân. Nói một cách đơn giản, pháp luật là tuyến phòng thủ cuối cùng của đạo đức con người, nếu một người vượt qua khỏi lương tâm đạo đức của mình, vi phạm pháp luật thì người đó sẽ chết”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Người nắm giữ luật pháp?”
Tang Mi ý tứ sâu xa nói: “Ai nắm giữ pháp luật? Thật ra chính là người sáng lập trật tự, một người không thể ràng buộc bản thân thì có tư cách gì mà ràng buộc người khác?”
Diệp Quân trầm tư không nói gì.
Tang Mi nói tiếp: “Một người thiết lập trật tự phải vượt qua khảo sát về nhân cách và đạo đức, nếu bản thân người này không có nhân cách và đạo đức mà lại muốn yêu cầu người khác tôn trọng nhân cách và đạo đức, thế chẳng phải là tán hươu tán vượn đó sao?”
Diệp Quân trầm ngâm, ở thời đại của ông nội, con người phải tàn nhẫn thì mới có thể sống sót, thế nên ông nội rất tàn nhẫn.
Nhưng thời đại đang tiến bộ.
Bây giờ nhà họ Dương họ nắm quyền, nếu Diệp Quân hắn làm dụng quyền lợi…
Nghĩ đến đây, hắn bỗng giật mình, vì hắn chợt nhận ra, những hạn chế mà Tang Mi nói đến không chỉ là hạn chế người khác, mà chắc hẳn là hạn chế chính mình.
Ngay lúc này Tang Mi bỗng nói: “Đại bá của ngươi có mạnh không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, mạnh lắm”.
Tang Mi cười nói: “Một kiếm đạo cực cao tất nhiên sẽ rất mạnh, nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thiết lập trật tự mới, mà trật tự này thật sự khiến chúng sinh tin phục, ngươi sẽ còn mạnh hơn ông ta, ngươi có tin không?”
Diệp Quân nhìn Tang Mi, Tang Mi mỉm cười nhắc: “Tin phục”.
Diệp Quân híp mắt: “Ý cô là nếu có một ngày ngay cả đại bá ta cũng rất tin phục trật tự mà ta thiết lập…”
Tang Mi gật đầu: “Trật tự mạnh thật sự không chỉ là con dân của ngươi tin tưởng, mà đối thủ mạnh nhất của ngươi cũng phải công nhận”.
Diệp Quân chậm rãi siết chặt tay lại, hơi phấn khích nói: “Làm cho đối thủ mạnh nhất của ta tin phục… có ngày như thế sao?”
Tang Mi nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói: “Có lẽ thế”.
Phải nói là Diệp Quân khá kỳ vọng, trong lòng hắn, đối thủ mạnh nhất chắc chắn là chủ nhân Bút Đại Đạo, nếu chủ nhân Bút Đại Đạo cũng tin tưởng mình, có lẽ hắn thật sự có thể đánh cha mình một trận…
Tang Mi nói tiếp tục: “Nguyên tắc và pháp luật là cốt lõi trong trật tự của ngươi, thế nên ngươi phải hiểu rằng điều ngươi thực sự muốn làm là phải không cho ai trên thế giới lớn hơn hai chữ này, cho dù ngươi có quyền lực lớn đến đâu cũng không được lớn hơn “pháp”, dù thực lực mạnh đến mấy cũng không được lớn hơn “nguyên tắc”.
Diệp Quân hít một hơi thật sâu nói: “Cô nương, sau khi nghe cô nói, ta mới nhận ra rất nhiều vấn đề của mình. Trước đây, ánh mắt của ta luôn hướng về tương lai, chẳng hạn như chủ nhân Bút Đại Đạo, cha ta, ông nội ta, đại bá của ta… Ta chưa bao giờ dừng lại để nhìn lại bản thân và trật tự của mình, giờ nghĩ lại, trước đây ta đúng thật là hơi ngây thơ”.
Tang Mi lắc đầu: “Không thể nghĩ như vậy, mỗi người đều có tuổi trẻ, bất kỳ ai khi còn trẻ cũng đều rất ngây thơ, đừng lấy quá khứ của mình để trừng phạt bản thân ở hiện tại, cũng đừng để mình hối tiếc vì sự ngu ngốc và ngây thơ trong quá khứ, vì điều đó không thể thay đổi được. Cho dù ngươi có quay lại quá khứ, với những hiểu biết và nhận thức của mình lúc đó, ngươi vẫn sẽ đưa ra những lựa chọn “ngu ngốc”, “trẻ con” như trước thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Nắm chặt hiện tại, đi đến tương lai”.
Tang Mi cười nói: “Đúng thế, ngươi cố lên, ta xem trọng ngươi đấy”.
Diệp Quân nhìn Tang Mi: “Xem trọng ta?”
Tang Mi gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”
Tang Mi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thứ nhất, ngươi có ưu điểm hơn người khác; thứ hai, tuy đôi khi ngươi thích giở trò này nọ, nhưng nhìn chung ngươi vẫn là người tốt. Còn giở trò này nọ, người trẻ tuổi mà nên có thể hiểu được, khi còn trẻ, ta còn nghịch hơn cả ngươi”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”
Tang Mi giơ nắm đấm, hung dữ nói: “Nếu ta đánh cú này thì Tiểu Tháp sẽ vỡ cho ngươi xem, ngươi có tin không?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Chương 3148: Ngươi quá yếu
Tang Mi cười nói: “Thật ra, đối với người tu đạo, tuổi tác không còn quan trọng nữa. Chỉ cần ta muốn, ta có thể mãi là mười tám tuổi, ngươi nói có đúng không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng là đạo lý này”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tang Mi hài lòng gật đầu, sau đó buông nắm đấm ra.
Lúc hai người sắp rời khỏi trung tâm, một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt hai người.
Người đến chính là Quân Bất Khí.
Diệp Quân nhìn Quân Bất Khí, không nói gì.
Quân Bất Khí mỉm cười nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, ta không đến đây để quấy rối cô nương, ta đến để xin lỗi. Trước đó là ta thô lỗ, mặc dù ta thật lòng nhưng hành vi của ta đã mang đến sự bất tiện cho cô nương, ta thành thật xin lỗi cô nương về việc này”.
Nói rồi gã hơi cúi người xuống.
Tang Mi mỉm cười nói: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đang định đi thì lúc này Quân Bất Khí lại nói: “Cô nương, xin dừng bước”.
Tang Mi quay đầu lại nhìn Quân Bất Khí, Quân Bất Khí mỉm cười, lịch sự nói: “Cô nương, là thế này, tối mai nhà họ Quân tổ chức một bữa tiệc tối, đến lúc đó không chỉ có đệ tử tông môn thế gia của các nền văn minh lớn tham gia, mà còn có vài quản sự của Chúng Điện Thần tham gia… Ta không biết mục đích của cô nương khi đến thành Chúng Thần là gì, nhưng tham dự bữa tối kiểu này, làm quen thêm vài người chắc chắn sẽ có lợi cho cô nương”.
Nói xong, gã dừng lại, sau đó lại cười nói: “Nếu cô nương không muốn tham gia, đến lúc đó gặp phải phiền phức gì không đáng có ở thành Chúng Thần thì hơi không ổn, cô thấy sao?”
Gã đã đánh cược, thế nên lần này không đủ kiên nhẫn để từ từ đối phó, đối với phụ nữ, ngoài việc muốn được dỗ dành thì lúc phù hợp cũng phải đe dọa một chút mới được, nếu đe dọa không có tác dụng thì có thể dùng vũ lực.
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi qua đây”.
Quân Bất Khí mừng rơn, bước lên trước hai bước, đột nhiên…
Bốp!
Tiếng bạt tai khá lớn vang lên, Quân Bất Khí văng ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào trên tường… toàn bộ bức tường sụp đổ.
Không chết!
Nhưng cả gương mặt gã đều rất thê thảm.
Lúc này mọi người trong trung tâm đều ngây người.
Dám ra tay ở đây luôn sao?
Hơn nữa còn đánh cả thiếu gia nhà họ Quân.
Quân Bất Khí trước giờ luôn huênh hoang khoác lác, rất nhiều người quen biết gã.
Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn không ngờ Tang Mi lại đột nhiên ra tay… Đương nhiên, điều khiến hắn thực sự ngạc nhiên là rõ ràng cô ta ra tay rất chậm, nhưng Quân Bất Khí lại không thể tránh được.
Không chỉ Quân Bất Khí…
Tự xét bản thân mình thì hắn cũng không tránh đòn được.
Tang Mi nhìn Quân Bất Khí đã bị tát văng ra xa: “Tát ngươi như vậy đã là nhân từ với ngươi rồi, ngươi nên trân trọng. Phải biết rằng trước đây ta giết người là đồ sát từ vũ trụ này đến vũ trụ khác”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này vài thị vệ trong tối bỗng lao ra.
Họ đều là những hộ vệ của phòng thương mại rộng lớn này, sau khi bước ra, các hộ vệ này cũng rất sốc, họ cũng không ngờ sẽ có người đột nhiên ra tay trong phòng thương mại.
Nhưng họ cũng không dám ra tay ngay.
Người dám ra tay ở đây không phải là kẻ ngốc thì là người có lai lịch.
Thế nên không có lệnh của cấp trên, họ sẽ không ra tay.
Diệp Quân kéo góc áo Tang Mi: “Chẳng phải nói là muốn tự ràng buộc hạn chế sao? Sao đột nhiên lại ra tay đánh người thế?”
Tang Mi nói: “Hiền lành cũng nên có lưỡi sắc bén, nếu không yếu đuối dễ bị bắt nạt”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Đôi khi những kẻ ác trên thế gian lại được những người tốt bụng lương thiện đó chiều chuộng, thế nên người lương thiện tốt bụng nên có một chút cứng rắn và chút sắc bén mới được. Lần đầu ngươi bắt nạt ta, ta đã nhẫn nhịn, đó là lương thiện của ta, lần thứ hai ngươi bắt nạt ta, ta nhẫn nhịn cũng xem là lương thiện, nhưng nếu ngươi còn quay lại lần thứ ba, cho dù có bao dung lần nữa thì đó cũng không phải là lòng tốt, đó là yếu đuối, đó là đãng bị bắt nạt…”
Diệp Quân gật đầu: “Có lý… Trước kia cô giết người là đồ sát từ vũ trụ này sang vũ trụ khác thật sao?”
Tang Mi chớp mắt, sau đó khẽ nói: “Ta gạt hắn đấy”.
Diệp Quân: “…”
Tang Mi nhìn Quân Bất Khí đang nằm dưới đất ở đằng xa, rõ ràng hơi tức giận: “Ta đã từ chối hắn hai lần, ngươi nghĩ ta đã lịch sự thế nào rồi? Khách sáo ra sao rồi? Nhưng hắn lại không trân trọng nó… Bà nội hắn chứ, đúng là ngốc, lẽ nào hắn nhìn ra ta là kiểu người có thể đánh rất giỏi sao?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Nói thật thì không nhìn ra đâu.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Nhìn ta không giống cao thủ sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không giống”.
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có thể là ngươi quá yếu”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chương 3149: Nữ giữ lại!
Lúc này Quân Bất Khí chậm chạp bò lên khỏi mặt đất, gương mặt vốn anh tuấn của gã bấy giờ đã bị người ta dẫm nát bét như quả dưa hấu.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được lửa giận của gã, như thể núi lửa sắp phun trào đến nơi.
Quân Bất Khí gã đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?
Hơn nữa còn là trước mặt biết bao người như vậy.
Vô cùng nhục nhã.
Gã nhìn Diệp Quân và Tang Mi, ánh mắt càng thêm dữ tợn, gầm lên: "Nam giết, nữ giữ!"
Nghe được mệnh lệnh của Quân Bất Khí, mấy tên thị vệ đứng bên lập tức vọt về phía Diệp Quân và Tang Mi.
Thực lực của đám thị vệ này đều rất mạnh, trong đó có đến bốn tên là cường giả Thần Cảnh, mục tiêu của bọn họ là Diệp Quân, trong mắt đều có sát ý quyết lấy mạng của Diệp Quân.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt lại, ngón tay cong lên.
Xoẹt!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, đầu của bốn tên cường giả Thần Cảnh lập tức bay ra ngoài.
Một chiêu kiếm giết trong nháy mắt!
Tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng...
Trong bóng tối, Tông Cố thấy cảnh này thì trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ.
Quân Bất Khí cũng hơi run lên, một khắc sau, gã gào ầm, điên cuồng hét: "Người đâu, người đâu..."
Lúc này Tông Cố vội vàng vọt đến bên cạnh Quân Bất Khí, y kéo gã lại, ngăn cản: "Quân huynh, người này tuyệt đối không phải người thường, đừng lỗ mãng nữa, khéo lại rước thêm tai họa cho nhà họ Quân..."
Lúc này Quân Bất Khí đã bị lửa giận đốt sạch lí trí, gã tóm chặt lấy cổ áo của Tông Cố, gầm lên: "Ngươi có còn là huynh đệ của ta không? Nếu còn thì mau giúp ra giết chết bọn chúng, giết sạch hết..."
Tông Cố nắm lấy tay Quân Bất Khí, trầm giọng nói: "Quân huynh, huynh tỉnh táo lại đi..."
"Tỉnh?"
Quân Bất Khí lại gầm lên: "Tỉnh cái đếch gì? Ta muốn bọn chúng phải chết, phải chết..."
Quân Bất Khí gã trước nay rất chú trọng thể diện, hôm nay bị làm nhục như thế, sao gã có thể cam lòng?
Mà lúc này, xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều cường giả của nhà họ Quân.
Trong đó còn có một cường giả là Thần cấp cao.
Không chỉ như thế, trong bóng tối ở khắp chung quanh cũng đang dần có nhiều hơi thở lao nhanh đến nơi đây.
Dám động thủ ở địa bàn nhà họ Quân... Đúng là ăn gan hùm mật báo.
Thấy cảnh này, Tông Cố biết nếu còn tiếp tục thì chuyện sẽ xé ra to mất, thế là y trầm giọng nói: "Bất Khí huynh, đắc tội rồi".
Dứt lời, tay trái đang cản Quân Bất Khí của y chợt dùng sức.
Ầm!
Quân Bất Khí lập tức bị một luồng sức mạnh kinh khủng đánh ngất ngay tại chỗ.
Đám thị vệ nhà họ Quân đồng loạt nhìn sang Tông Cố, Tông Cố nói: "Để bọn họ đi đi".
Thị vệ dẫn đầu nhà họ Quân nhìn chằm chằm Tông Cố: "Thả công tử ra".
Tông Cố cả giận nói: "Vân thống lĩnh, ngươi nghĩ đây là chuyện nhỏ hả? Đây là một chuyện hệ trọng ngang trời đấy, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Quân. Để bọn họ đi đi, nếu nhà họ Quân các người trách tội xuống, cứ để ta gánh".
Sắc mặt Vân thống lĩnh có chút khó coi, tất nhiên gã biết chuyện này không đơn giản, bởi vì cho đến bây giờ một nam một nữ kia ở không xa kia vẫn chẳng hề để lộ vẻ căng thẳng.
Thân phận của hai người kia chắc chắn không hề đơn giản!
Tông Cố tiếp tục nói: "Để bọn họ đi trước, các ngươi nhanh chóng đi thông báo cho đại tiểu thư nhà họ Quân, bảo cô ta đến đây xử lý, nếu lúc đó nhà họ Quân trách tội các ngươi để xổng mất người thì cứ tính cho ta".
Vân thống lĩnh cân nhắc một lúc, cuối cùng vung tay lên, đám cường giả đang bao quanh Diệp Quân và Tang Mi đồng loạt lui lại.
Tang Mi cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Quân gật gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tông Cố và Quân Bất Khí đang bất tỉnh, Diệp Quân nghiêng đầu nhìn Tông Cố, Tông Cố cũng đang nhìn hắn, Diệp Quân chỉ nở nụ cười hòa nhã, không nói gì hơn, cuối cùng biến mất ở nơi chân trời với Tang Mi.
Tông Cố thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Diệp Quân và Tang Mi rời đi chưa được nửa khắc, một ông lão đã vào trong đại điện, khi lão thấy xác chết của cường giả nhà họ Quân nằm la liệt, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thấy là lão già đến, các cường giả nhà họ Quân ở xung quanh nhanh chóng hành lễ: "Bái kiến Nhị trưởng lão".
Đây là Nhị trưởng lão của nhà họ Quân, một trong những nhân vật có quyền lực bậc nhất.
Quân Quyền lạnh lùng liếc nhìn Vân thống lĩnh: "Ai làm?"
Vân thống lĩnh trầm giọng thưa: "Bẩm Nhị trưởng lão, là một nam một nữ..."
Quân Quyền chất vấn: "Người đâu rồi?"
Trong giọng nói để lộ sự áp bức tột độ.
Vân thống lĩnh do dự một lúc, sau đó kể hết một chuyện ra một lần.
"Làm càn!"
Quân Quyền đột nhiên quay sang gầm lên với Tông Cố: "Chuyện của nhà họ Quân ta từ khi nào đến phiên nhà họ Tông nhúng tay vào?"
Sắc mặt Tông Cố trầm xuống.
Quân Quyền lại quay sang Vân thống lĩnh, cả giận nói: "Là nhà họ Quân Là ta nuôi ngươi, hay là nhà họ Tông nuôi ngươi?"
Sắc mặt Vân thống lĩnh lập tức tái nhợt, vội thưa: "Nhị trưởng lão, thuộc hạ đã biết sai..."
Quân Quyền giận dữ cười: "Đúng là nực cười, có người không chỉ dám ra tay ở địa bàn nhà họ Quân, mà còn đánh cả thiếu gia nhà họ Quân chúng ta, các ngươi lại để chúng bình thản rời đi... Nhà họ Quân ta nuôi các ngươi không bằng nuôi một đám chó!"
Vân thống lĩnh cùng các thị vệ đều tái mặt.
Quân Quyền đột nhiên giận dữ hô lên: "Người đâu".
Vừa dứt lời, bốn người áo đen đột nhiên xuất hiện sau lưng lão.
Quân Quyền nói: "Lập tức đuổi theo bắt hai người kia lại, nhanh".
Dứt lời, lão cùng bốn người đều biến mất.
Đám người Vân thống lĩnh cũng vội vàng đuổi theo sau.
Chương 3150: Đến nhà họ Quân!
Trong điện, sắc mặt Tông Cố sa sầm.
Y không ngờ người tới không phải là vị đại tiểu thư kia mà là Quân Quyền tính nóng như lửa...
Y cũng thấy bất đắc dĩ.
Bởi vì thân phận và cấp bậc của y không thể nhúng tay vào được tầng quản lý cấp cao của nhà họ Quân.
Quân Bất Khí thì được, nhưng bây giờ mà gã tỉnh lại thì chỉ có nóng càng thêm nóng, e là còn điên cuồng hơn cả Quân Bất Khí kia.
Tông Cố khẽ thở dài.
...
Bên ngoài.
Diệp Quân và Tang Mi đang đi bộ ở trên phố, hai người chuẩn bị trở về phủ đệ của Nam Tiêu.
Tang Mi hứng thú với mọi thứ ở xung quanh, cô ta không ngừng dáo dát nhìn bốn phía, thỉnh thoảng còn kể cho Diệp Quân một số người và chuyện hắn chưa từng nghe qua.
Diệp Quân rất tò mò về lai lịch của Tang Mi, nhưng cho dù hắn có nói bóng nói gió như thế nào đi nữa, Tang Mi vẫn không chịu tiết lộ.
Diệp Quân cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhíu mày lại, hắn quay đầu nhìn thì phát hiện có vài luồng hơi thở đã ập đến, bao vây hắn và Tang Mi.
Chẳng mấy chốc, Quân Quyền dẫn theo bốn cường giả áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Tang Mi.
Diệp Quân thấy những cường giả nhà họ Quân đột nhiên xuất hiện này thì cũng không bất ngờ, hắn nhìn Quân Quyền dẫn đầu, trong lòng tay trái dần lặng lẽ ngưng tụ thành một thanh ý kiếm.
Lúc đối phương động sát tâm, thì người đó đã định phải chết.
Quân Quyền vốn rất tức giận, nhưng khi thấy Diệp Quân và Tang Mi thì lão đã bình tĩnh lại không ít, bởi vì hai người trước mắt này rõ ràng không phải là người thường.
Tất nhiên lão chỉ cẩn thận hơn một chút, chứ không hề sợ hãi.
Ở thành Chúng Thần này, tuy nhà họ Quân không phải là vô địch, thế nhưng người có thể chọc vào nhà họ Quân cũng chẳng có mấy ai.
Tất nhiên, để cẩn thận hơn, lão quyết định vẫn thăm dò trước một chút.
Quân Quyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Là các ngươi làm loạn ở cửa hàng?"
Diệp Quân đang định nói chuyện thì Tang Mi ở bên đột nhiên lên tiếng: "Là ta ra tay trước".
Quân Quyền nhìn về phía Tang Mi: "Chẳng lẽ ngươi không biết không được gây sự ở cửa tiệm?"
Tang Mi nghiêm mặt nói: "Thần Pháp quy định, đàn ông không được thấy sắc nổi tà, quấy rầy phụ nữ, nhưng tên vãn bối kia của ông đã quấy rối ta... Ta chỉ tát gã một cái đã là rất nhân từ rồi".
Diệp Quân kéo ống tay áo Tang Mi: "Thần Pháp có quy định đó không?"
Tang Mi gật đầu: "Có".
Diệp Quân im lặng.
Xem ra sau khi trở về phải đọc cho kĩ Thần pháp mới được.
Nghe Tang Mi nói thế, sắc mặt Quân Quyền sa sầm, bây giờ lão đã hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện rồi.
Rõ ràng là do thằng cháu ngu ngốc nhà lão thấy sắc làm loạn.
Thật ra cấp cao nhà họ Quân cũng biết những hành vi xấu xa đó của Quân Bất Khí, nhưng không can thiệp quá nhiều, trong mắt bọn họ, người nhà họ Quân chơi bời vài cô phụ nữ thì có làm sao?
Không phải chuyện gì ghê gớm.
Nhưng rõ ràng lần này Quân Bất Khí đá vào tấm sắt rồi.
Quân Quyền nhìn về phía Tang Mi: "Cháu ta có lẽ đã mạo phạm cô, nhưng không đến mức bị đối xử như vậy, cô nương ra tay quá nặng, hơn nữa lại còn giết người trong thành. Thành này không cho phép đánh nhau, chuyện này cũng đã được Chúng Thần Điện phê chuẩn, chẳng lẽ cô nương không biết những chuyện đó?"
Tang Mi mỉm cười nói: "Ông không cần thăm do, ta không phải người của Chúng Thần Điện, ta có thể nói thật cho các ông biết, ta đến từ một nơi cực kỳ xa, chỗ đó rất mạnh, không phải là nơi các ngươi có thể chọc vào, còn nữa, tiểu kiếm tu bên cạnh ta cũng rất lợi hại, các ngươi cũng không chọc vào hắn nổi đâu..."
Diệp Quân: "..."
"Thật sao?"
Quân Quyền tức giận đến mức bật cười: "Giết người nhà họ Quân ta rồi còn nói chúng ta không chọc vào các ngươi nổi, đây là lần đầu lão phu thấy được người ngông cuồng như vậy... Bắt cho ta!"
Vừa dứt lời, cường giả áo bào đen phía sau lão lập tức ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một tên thị vệ đột nhiên xuất hiện, gã lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Quân Quyền: "Không được gây gổ ở nơi này".
Sắc mặt Quân Quyền có chút khó coi: "Bọn họ dám giết người nhà họ Quân ta ở trong tiệm, bây giờ nhà họ Quân đang tự vệ..."
Thị vệ kia quay đầu nhìn về phía Diệp Quân và Tang Mi: "Có chuyện giết người trong tiệm không?"
Diệp Quân gật đầu.
Thị vệ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Vậy thì mời hai vị đi theo chúng ta một chuyến".
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tang Mi, Tang Mi mỉm cười nói: "Vậy ngươi đi cùng ta luôn đi".
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Được".
Thị vệ xòe tay ra, hai luồng ánh sáng vàng xuất hiện dưới chân Diệp Quân và Tang Mi.
Vòng Thúc Thần!
Chuyên môn dùng để áp chế tu vi người khác.
Tất nhiên thứ này vô dụng đối với hai người họ.
Thấy hai người đã bị bắt, Quân Quyền cười gằn: "Ta sẽ chơi chết các ngươi!"
Cứ thế, thị vệ dẫn Diệp Quân và Tang Mi đến một ngục giam đặc biệt.
Trong thành Chúng Thần có một nhà tù như vậy. Chúng Thần Điện làm việc đều phải chờ xét xử xong mới thực thi, bây giờ tình huống của bọn họ như vậy cũng phải chờ Chúng Thần Điện điều tra trước tiên, xem lỗi ở phía bọn họ hay ở nhà họ Quân.
Mà lúc này, Quân Quyền đã bắt đầu hành động.
Trong ngục giam.
Diệp Quân và Tang Mi bị giam chung một gian, Tang Mi ngồi dưới đất, cầm một nhánh cỏ tạp khẽ đung đưa.
Diệp Quân nói: "Cô tin tưởng Thần pháp không?"
Tang Mi nói: "Có lúc tin, có lúc không".
Diệp Quân nhìn về phía Tang Mi: "Người hành pháp nếu chính nghĩa thì Thần pháp tốt, còn người hành pháp xấu thì Thần pháp cũng chẳng tốt đẹp gì..."
Diệp Quân gật gật đầu, đang định nói chuyện thì đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ: "Cút!"
Nghe giọng nói đó, Diệp Quân bỗng sững sốt.
Giọng nói đó là của Nam Tiêu.
Chẳng mấy chốc, Nam Tiêu lập tức mang theo một đám người chạy vội đến trước mặt hắn và Tang Mi, Nam Tiêu chỉ vào một tên giám ngục, nổi giận mắng: "Mẹ nó mau mở cửa ra cho ông..."
Tên giám ngục kia không dám tranh cãi, vội vã mở cửa giam ra.
Nam Tiêu đi vào, y nhìn Diệp Quân: "Diệp huynh, không sao chứ?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không có chuyện gì".
Sắc mặt Nam Tiêu cực kỳ âm u: "Mẹ nó chứ, nhà họ Quân lại dám động vào huynh... Đi, đến nhà họ Quân!"
Nói rồi, y định dẫn người đi.
Diệp Quân vội nói: "Nam huynh, nhà họ Quân kia không đơn giản, chúng ta..."
Nam Tiêu âm trầm nói: "Diệp huynh, thật không dám giấu giếm, những thương nhân này trong mắt người thường là núi cao không thể vượt qua, nhưng trong mắt những người nắm quyền như chúng ta thì chúng chỉ là một đám chó con thôi..."
Nói rồi, y vung tay lên: "Người đâu, gọi các huynh đệ theo ta, mẹ nó ông đây chơi chết nhà họ Quân kia!"
...
Quân Bất Khí nhìn chiếc hộp trước mặt, cười nói: “Tông Cố huynh, huynh nói xem, người phụ nữ này lạt mềm buộc chặt hay là thật sự không xem thần vật có trị giá hàng mấy trăm vạn Chân Linh Tinh?”
Người đàn ông tên Tông Cố cười nói: “Chỉ có hai khả năng, một là như huynh nói, cô ta chỉ đang lạt mềm buộc chặt, muốn lấy được nhiều lợi ích hơn; hai là cô ta thật sự không thích thần vật này… Nếu là khả năng thứ nhất thì cũng không cần phải tiếp tục đập tiền cho kiểu phụ nữ này nữa, vì nó không đáng; nhưng nếu là kiểu thứ hai thì Bất Khí huynh phải cẩn thận. Vì một người phụ nữ không xem trọng đạo khí như vậy thì chắc chắn lai lịch không tầm thường”.
Quân Bất Khí nhìn Tông Cố, cười nói: “Tông Cố huynh cảm thấy là kiểu nào?”
Tông Cố ngẫm nghĩ một lát, nói: “Khi cô ta tiến vào cửa hàng thì chạy thẳng đến tầng cao nhất với thiếu niên đó, muốn xem thần vật trấn bảo… Thế nên, ta càng nghiêng về khả năng thứ hai, xem thường thần vật này”.
Nói rồi hắn nhìn Quân Bất Khí, cười nói: “Bất Khí huynh, chúng ta đều là con cháu thế hệ thứ hai, chỉ cần chúng ta không ngốc thì cả đời này chúng ta sẽ hưởng vinh hoa, thế nên quả thật không cần khiêu khích một người phụ nữ khá nguy hiểm này”.
Quân Bất Khí híp mắt: “Ta phải có được người phụ nữ này”.
Tông Cố nhíu mày.
Quân Bất Khí cười nói: “Tông Cố huynh, không có người phụ nữ ta thích nào không lên giường của ta”.
Tông Cố lặng thinh.
Tất nhiên y hiểu đạo lý này: Càng không có được thì càng muốn nắm lấy.
Nhất là người đàn ông trước mặt chưa từng thất bại lần nào, bây giờ lại có người không thích gã, điều này lại khơi dậy khát vọng chinh phục trong gã.
Tông Cố không nói gì, còn nói nữa thì không lịch sự lắm.
Quân Bất Khí đột nhiên cười nói: “Tông Cố huynh, có muốn đánh cược một ván không? Ta sẽ có được người phụ nữ này trong ba ngày, nếu không có được…”
Nói rồi gã nhìn thần vật trước mặt đó: “Nếu không có, viên đá bảy màu này thuộc về huynh, nếu cô ta lên giường của ta, ta tặng huynh một món đạo khí”.
Tông Cố liên tục xua tay: “Bất Khí huynh, ván cược này của huynh lớn quá, ta không đủ khả năng chơi với huynh, hơn nữa… Ta không muốn đưa tiền cho huynh, đừng nói là phụ nữ, ngay cả một con muỗi cái cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của huynh”.
Quân Bất Khí bật cười: “Tông Cố huynh, huynh cứ nói những lời ta thích nghe”.
Tông Cố khẽ cười, sau đó nói: “Người ta đều nói Bất Khí huynh là công tử bột, nhưng ta thấy huynh thông minh hơn bất kỳ ai khác, nói trước nhé, không phải là ta đang tâng bốc huynh đâu mà ta nói từ tận đáy lòng, còn việc chơi đùa phụ nữ, ai mà không chơi đùa phụ nữ chứ? Chỉ là có người chơi công khai, có người chơi lén lút thôi”.
Quân Bất Khí bật cười: “Tông Cố huynh, đời người có một tri kỉ là đủ rồi, ta lấy trà thay rượu mời huynh một ly”.
Hai người nâng ly lên rồi uống cạn.
Tông Cố đặt tách trà xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Bất Khí huynh, ta nghe nói dạo này nhà họ Quân sắp phát triển một cửa hàng mới trên đường Thiên Nam… Nói thật thì ta muốn bao thầu “Trấn Kim””.
Quân Bất Khí cười nói: “Lộ mục đích thật sự rồi”.
Tông Cố cũng cười nói: “Phải làm huynh đệ thì cũng phải làm ăn chứ, có thể thực hiện được không thì Bất Khí huynh cứ nói, nếu huynh cảm thấy khó xử thì ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa”.
Quân Bất Khí im lặng một lúc rồi nói: “Nếu chỉ bao thầu “Trấn Kim” thì hẳn không phải là vấn đề gì lớn, dù sao chỉ có mười mấy vạn Chân Linh Tinh… nhưng…”
Tông Cố vội nói: “Bất Khí huynh yên tâm, chất lượng của miếng này không có vấn đề gì cả”.
Quân Bất Khí gật đầu: “Ta đi nói chuyện này cho đại tỷ của ta, chắc không có vấn đề gì lớn”.
Tông Cố cười nói: “Cảm ơn Bất Khí huynh”.
Quân Bất Khí bưng tách trà lên rồi uống cạn, sau đó cười nói: “Tông Cố huynh, huynh cứ tùy ý, ta đi theo đuổi cô nương đây”.
Nói rồi gã bật cười rời đi.
Sau khi Quân Bất Khí rời đi, thị nữ bỗng trầm giọng nói: “Công tử, người đàn ông và người phụ nữ kia chắc chắn không phải người tầm thường, Bất Khí thiếu gia làm thế e là sẽ gây rắc rối”.
Tông Cố bình tĩnh nói: “Ta từng khuyên rồi, nếu còn khuyên nữa thì sẽ không thể làm huynh đệ nữa”.
Thị nữ híp mắt: “Công tử, hay là chúng ta cho hai người đó ơn nghĩa, nhắc họ đề phòng Quân Bất Khí…”
Tông Cố lại lắc đầu.
Thị nữ khó hiểu: “Công tử, đây là một cơ hội, tại sao lại từ bỏ?”
Tông Cố cười nói: “Tiểu U, mỗi người đều có cách làm việc của mình, chúng ta không có quyền nói gì về hành vi cá nhân của Bất Khí, nhưng cô phải hiểu hiện tại chúng ta dựa vào người khác để kiếm sống, nhưng lại đập nồi của người khác, điều này là trái đạo đức”.
Tiểu U lặng thinh.
Tông Cố lại nói: “Dạo này học viện Thần đang tuyển học viên, ta đã tìm được chỗ cho đệ đệ của cô rồi, cô không cần lo về học phí, ta sẽ xử lý…”
Tiểu U bỗng quỳ xuống, lại dập đầu một cái: “Công tử…”
Tông Cố nói: “Đừng cảm thấy biết ơn ta nhiều quá, đệ đệ của cô có năng lực nên mới có thể vào đó, nếu không, hắn không có năng lực, cho dù ta giúp hắn thế nào cũng vô dụng”.
Tiểu U nằm rạp xuống đất, run giọng nói: “Công tử tốt bụng như vậy, thân thể ta có tan thành từng mảnh cũng không thể báo đáp được…”
Tông Cố cười nói: “Đừng như thế, ta cũng chỉ đang lấy lòng người thôi, không cao thượng chút nào”.
Tiểu U khẽ lắc đầu: “Ta mãi không quên đại ơn của công tử”.
Tông Cố cười nói: “Nơi này bắt mắt quá, ta đi đây”.
Nói rồi y đứng dậy rời khỏi đó.
…
Bên ngoài.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Tang Mi cô nương, cô sẽ đánh người sao?”
Tang Mi gật đầu: “Có chứ, lúc tức giận, ta hung dữ lắm”.
Diệp Quân cười nói: “Tang Mi cô nương, ta cứ tưởng cô sẽ ra tay ở đó chứ”.
Tang Mi khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Vì ta cảm thấy thật ra cô không vui lắm, đúng không?”
Tang Mi gật đầu: “Là không vui lắm”.
Diệp Quân nói: “Không vui thì đánh người là chuyện rất bình thường, chẳng phải thế sao?”
Tang Mi quay sang nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Tiểu kiếm tu, suy nghĩ này không tốt nhé”.
Diệp Quân khó hiểu: “Là sao?”
Tang Mi nói: “Là người thượng vị, chúng ta nên tiết chế lời nói và hành động, kiềm chế nội tâm của mình, lấy nguyên tắc của kẻ yếu làm ranh giới. Nếu hơi không vui thì lạm dụng sức mạnh hoặc quyền lợi của mình… Kẻ yếu còn có chỗ cho kẻ yếu sống sót không? Ngươi có biết trong trật tự của ngươi, cái nào là thứ khiến ta cảm thấy thoải mái hơn không?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Cái gì?”
Tang Mi cười nói: “Hạn chế cường giả! Trên thế giới này chúng ta không thể đạt được sự công bằng chân chính, cũng chính vì thế, hạn chế cường giả là điều chúng ta cần làm, vì chỉ có hạn chế cường giả thì kẻ yếu mới có chỗ sinh tồn, nói cách khác họ mới có thể có tôn nghiêm”.
…
Chương 3147: Tin không?
Ràng buộc!
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhưng trước giờ thế giới này đều kính trọng cường giả”.
Tang Mi gật đầu: “Đúng vậy, từ xa xưa đã như vậy, hơn nữa bất kỳ nền văn minh nào trong vũ trụ đều có thuộc tính văn hóa này… Đây là thuộc tính văn hóa cặn bã khó loại bỏ”.
Diệp Quân nói: “Cô nương cũng nghĩ nên hạn chế cường giả?”
Tang Mi cười nói: “Tất nhiên, chẳng hạn như hôm nay ta tùy hứng sử dụng sức mạnh của mình để giết một người không đáng chết, nếu có một ngày gặp được người mạnh hơn ta, hắn cũng sẽ tùy hứng như thế, nhưng hắn thấy ta thì cảm thấy không vui, sau đó lại giết ta… Vừa nghĩ thế, ta thực sự cảm thấy khó chịu”.
Diệp Quân khẽ cười, hỏi: “Thế gian này có người có thể giết cô nương sao?”
Đây là đang thăm dò.
Tang Mi nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trước đây thì không có…”
Diệp Quân sửng sốt.
Tang Mi quay sang mỉm cười với hắn, cô ta giơ nắm đấm lên: “Lúc ta tức giận thì hung dữ lắm đấy”.
Diệp Quân: “…”
Tang Mi cười nói: “Đùa thôi, thật ra ta không giỏi đánh nhau, cũng chưa từng đánh nhau”.
Diệp Quân gật đầu, không hỏi gì thêm, còn hỏi nữa thì không phải phép lắm.
Đi được vài bước, Diệp Quân bỗng nói: “Tang Mi cô nương, cô nghĩ nếu muốn hạn chế cường giả thì nên hạn chế thế nào?”
Tang Mi nói: “Đơn giản nhất là thiết lập hệ thống pháp luật, để pháp luật hạn chế. Tất nhiên, điều này vẫn chưa đủ, vì luật pháp là do con người tạo ra, người nắm giữ luật pháp có thể lạm dụng “quyền lợi” của mình, thế nên vẫn cần thiết lập một nền văn hóa đạo đức hoàn toàn mới, đâu là đạo đức, đâu là vô đạo đức, vạch ra một ranh giới đỏ cho lương tâm của họ, để họ tự ràng buộc bản thân. Nói một cách đơn giản, pháp luật là tuyến phòng thủ cuối cùng của đạo đức con người, nếu một người vượt qua khỏi lương tâm đạo đức của mình, vi phạm pháp luật thì người đó sẽ chết”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Người nắm giữ luật pháp?”
Tang Mi ý tứ sâu xa nói: “Ai nắm giữ pháp luật? Thật ra chính là người sáng lập trật tự, một người không thể ràng buộc bản thân thì có tư cách gì mà ràng buộc người khác?”
Diệp Quân trầm tư không nói gì.
Tang Mi nói tiếp: “Một người thiết lập trật tự phải vượt qua khảo sát về nhân cách và đạo đức, nếu bản thân người này không có nhân cách và đạo đức mà lại muốn yêu cầu người khác tôn trọng nhân cách và đạo đức, thế chẳng phải là tán hươu tán vượn đó sao?”
Diệp Quân trầm ngâm, ở thời đại của ông nội, con người phải tàn nhẫn thì mới có thể sống sót, thế nên ông nội rất tàn nhẫn.
Nhưng thời đại đang tiến bộ.
Bây giờ nhà họ Dương họ nắm quyền, nếu Diệp Quân hắn làm dụng quyền lợi…
Nghĩ đến đây, hắn bỗng giật mình, vì hắn chợt nhận ra, những hạn chế mà Tang Mi nói đến không chỉ là hạn chế người khác, mà chắc hẳn là hạn chế chính mình.
Ngay lúc này Tang Mi bỗng nói: “Đại bá của ngươi có mạnh không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, mạnh lắm”.
Tang Mi cười nói: “Một kiếm đạo cực cao tất nhiên sẽ rất mạnh, nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thiết lập trật tự mới, mà trật tự này thật sự khiến chúng sinh tin phục, ngươi sẽ còn mạnh hơn ông ta, ngươi có tin không?”
Diệp Quân nhìn Tang Mi, Tang Mi mỉm cười nhắc: “Tin phục”.
Diệp Quân híp mắt: “Ý cô là nếu có một ngày ngay cả đại bá ta cũng rất tin phục trật tự mà ta thiết lập…”
Tang Mi gật đầu: “Trật tự mạnh thật sự không chỉ là con dân của ngươi tin tưởng, mà đối thủ mạnh nhất của ngươi cũng phải công nhận”.
Diệp Quân chậm rãi siết chặt tay lại, hơi phấn khích nói: “Làm cho đối thủ mạnh nhất của ta tin phục… có ngày như thế sao?”
Tang Mi nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói: “Có lẽ thế”.
Phải nói là Diệp Quân khá kỳ vọng, trong lòng hắn, đối thủ mạnh nhất chắc chắn là chủ nhân Bút Đại Đạo, nếu chủ nhân Bút Đại Đạo cũng tin tưởng mình, có lẽ hắn thật sự có thể đánh cha mình một trận…
Tang Mi nói tiếp tục: “Nguyên tắc và pháp luật là cốt lõi trong trật tự của ngươi, thế nên ngươi phải hiểu rằng điều ngươi thực sự muốn làm là phải không cho ai trên thế giới lớn hơn hai chữ này, cho dù ngươi có quyền lực lớn đến đâu cũng không được lớn hơn “pháp”, dù thực lực mạnh đến mấy cũng không được lớn hơn “nguyên tắc”.
Diệp Quân hít một hơi thật sâu nói: “Cô nương, sau khi nghe cô nói, ta mới nhận ra rất nhiều vấn đề của mình. Trước đây, ánh mắt của ta luôn hướng về tương lai, chẳng hạn như chủ nhân Bút Đại Đạo, cha ta, ông nội ta, đại bá của ta… Ta chưa bao giờ dừng lại để nhìn lại bản thân và trật tự của mình, giờ nghĩ lại, trước đây ta đúng thật là hơi ngây thơ”.
Tang Mi lắc đầu: “Không thể nghĩ như vậy, mỗi người đều có tuổi trẻ, bất kỳ ai khi còn trẻ cũng đều rất ngây thơ, đừng lấy quá khứ của mình để trừng phạt bản thân ở hiện tại, cũng đừng để mình hối tiếc vì sự ngu ngốc và ngây thơ trong quá khứ, vì điều đó không thể thay đổi được. Cho dù ngươi có quay lại quá khứ, với những hiểu biết và nhận thức của mình lúc đó, ngươi vẫn sẽ đưa ra những lựa chọn “ngu ngốc”, “trẻ con” như trước thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Nắm chặt hiện tại, đi đến tương lai”.
Tang Mi cười nói: “Đúng thế, ngươi cố lên, ta xem trọng ngươi đấy”.
Diệp Quân nhìn Tang Mi: “Xem trọng ta?”
Tang Mi gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”
Tang Mi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thứ nhất, ngươi có ưu điểm hơn người khác; thứ hai, tuy đôi khi ngươi thích giở trò này nọ, nhưng nhìn chung ngươi vẫn là người tốt. Còn giở trò này nọ, người trẻ tuổi mà nên có thể hiểu được, khi còn trẻ, ta còn nghịch hơn cả ngươi”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”
Tang Mi giơ nắm đấm, hung dữ nói: “Nếu ta đánh cú này thì Tiểu Tháp sẽ vỡ cho ngươi xem, ngươi có tin không?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Chương 3148: Ngươi quá yếu
Tang Mi cười nói: “Thật ra, đối với người tu đạo, tuổi tác không còn quan trọng nữa. Chỉ cần ta muốn, ta có thể mãi là mười tám tuổi, ngươi nói có đúng không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng là đạo lý này”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tang Mi hài lòng gật đầu, sau đó buông nắm đấm ra.
Lúc hai người sắp rời khỏi trung tâm, một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt hai người.
Người đến chính là Quân Bất Khí.
Diệp Quân nhìn Quân Bất Khí, không nói gì.
Quân Bất Khí mỉm cười nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, ta không đến đây để quấy rối cô nương, ta đến để xin lỗi. Trước đó là ta thô lỗ, mặc dù ta thật lòng nhưng hành vi của ta đã mang đến sự bất tiện cho cô nương, ta thành thật xin lỗi cô nương về việc này”.
Nói rồi gã hơi cúi người xuống.
Tang Mi mỉm cười nói: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đang định đi thì lúc này Quân Bất Khí lại nói: “Cô nương, xin dừng bước”.
Tang Mi quay đầu lại nhìn Quân Bất Khí, Quân Bất Khí mỉm cười, lịch sự nói: “Cô nương, là thế này, tối mai nhà họ Quân tổ chức một bữa tiệc tối, đến lúc đó không chỉ có đệ tử tông môn thế gia của các nền văn minh lớn tham gia, mà còn có vài quản sự của Chúng Điện Thần tham gia… Ta không biết mục đích của cô nương khi đến thành Chúng Thần là gì, nhưng tham dự bữa tối kiểu này, làm quen thêm vài người chắc chắn sẽ có lợi cho cô nương”.
Nói xong, gã dừng lại, sau đó lại cười nói: “Nếu cô nương không muốn tham gia, đến lúc đó gặp phải phiền phức gì không đáng có ở thành Chúng Thần thì hơi không ổn, cô thấy sao?”
Gã đã đánh cược, thế nên lần này không đủ kiên nhẫn để từ từ đối phó, đối với phụ nữ, ngoài việc muốn được dỗ dành thì lúc phù hợp cũng phải đe dọa một chút mới được, nếu đe dọa không có tác dụng thì có thể dùng vũ lực.
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi qua đây”.
Quân Bất Khí mừng rơn, bước lên trước hai bước, đột nhiên…
Bốp!
Tiếng bạt tai khá lớn vang lên, Quân Bất Khí văng ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào trên tường… toàn bộ bức tường sụp đổ.
Không chết!
Nhưng cả gương mặt gã đều rất thê thảm.
Lúc này mọi người trong trung tâm đều ngây người.
Dám ra tay ở đây luôn sao?
Hơn nữa còn đánh cả thiếu gia nhà họ Quân.
Quân Bất Khí trước giờ luôn huênh hoang khoác lác, rất nhiều người quen biết gã.
Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn không ngờ Tang Mi lại đột nhiên ra tay… Đương nhiên, điều khiến hắn thực sự ngạc nhiên là rõ ràng cô ta ra tay rất chậm, nhưng Quân Bất Khí lại không thể tránh được.
Không chỉ Quân Bất Khí…
Tự xét bản thân mình thì hắn cũng không tránh đòn được.
Tang Mi nhìn Quân Bất Khí đã bị tát văng ra xa: “Tát ngươi như vậy đã là nhân từ với ngươi rồi, ngươi nên trân trọng. Phải biết rằng trước đây ta giết người là đồ sát từ vũ trụ này đến vũ trụ khác”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này vài thị vệ trong tối bỗng lao ra.
Họ đều là những hộ vệ của phòng thương mại rộng lớn này, sau khi bước ra, các hộ vệ này cũng rất sốc, họ cũng không ngờ sẽ có người đột nhiên ra tay trong phòng thương mại.
Nhưng họ cũng không dám ra tay ngay.
Người dám ra tay ở đây không phải là kẻ ngốc thì là người có lai lịch.
Thế nên không có lệnh của cấp trên, họ sẽ không ra tay.
Diệp Quân kéo góc áo Tang Mi: “Chẳng phải nói là muốn tự ràng buộc hạn chế sao? Sao đột nhiên lại ra tay đánh người thế?”
Tang Mi nói: “Hiền lành cũng nên có lưỡi sắc bén, nếu không yếu đuối dễ bị bắt nạt”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Đôi khi những kẻ ác trên thế gian lại được những người tốt bụng lương thiện đó chiều chuộng, thế nên người lương thiện tốt bụng nên có một chút cứng rắn và chút sắc bén mới được. Lần đầu ngươi bắt nạt ta, ta đã nhẫn nhịn, đó là lương thiện của ta, lần thứ hai ngươi bắt nạt ta, ta nhẫn nhịn cũng xem là lương thiện, nhưng nếu ngươi còn quay lại lần thứ ba, cho dù có bao dung lần nữa thì đó cũng không phải là lòng tốt, đó là yếu đuối, đó là đãng bị bắt nạt…”
Diệp Quân gật đầu: “Có lý… Trước kia cô giết người là đồ sát từ vũ trụ này sang vũ trụ khác thật sao?”
Tang Mi chớp mắt, sau đó khẽ nói: “Ta gạt hắn đấy”.
Diệp Quân: “…”
Tang Mi nhìn Quân Bất Khí đang nằm dưới đất ở đằng xa, rõ ràng hơi tức giận: “Ta đã từ chối hắn hai lần, ngươi nghĩ ta đã lịch sự thế nào rồi? Khách sáo ra sao rồi? Nhưng hắn lại không trân trọng nó… Bà nội hắn chứ, đúng là ngốc, lẽ nào hắn nhìn ra ta là kiểu người có thể đánh rất giỏi sao?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Nói thật thì không nhìn ra đâu.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Nhìn ta không giống cao thủ sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không giống”.
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có thể là ngươi quá yếu”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chương 3149: Nữ giữ lại!
Lúc này Quân Bất Khí chậm chạp bò lên khỏi mặt đất, gương mặt vốn anh tuấn của gã bấy giờ đã bị người ta dẫm nát bét như quả dưa hấu.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được lửa giận của gã, như thể núi lửa sắp phun trào đến nơi.
Quân Bất Khí gã đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?
Hơn nữa còn là trước mặt biết bao người như vậy.
Vô cùng nhục nhã.
Gã nhìn Diệp Quân và Tang Mi, ánh mắt càng thêm dữ tợn, gầm lên: "Nam giết, nữ giữ!"
Nghe được mệnh lệnh của Quân Bất Khí, mấy tên thị vệ đứng bên lập tức vọt về phía Diệp Quân và Tang Mi.
Thực lực của đám thị vệ này đều rất mạnh, trong đó có đến bốn tên là cường giả Thần Cảnh, mục tiêu của bọn họ là Diệp Quân, trong mắt đều có sát ý quyết lấy mạng của Diệp Quân.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt lại, ngón tay cong lên.
Xoẹt!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, đầu của bốn tên cường giả Thần Cảnh lập tức bay ra ngoài.
Một chiêu kiếm giết trong nháy mắt!
Tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng...
Trong bóng tối, Tông Cố thấy cảnh này thì trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ.
Quân Bất Khí cũng hơi run lên, một khắc sau, gã gào ầm, điên cuồng hét: "Người đâu, người đâu..."
Lúc này Tông Cố vội vàng vọt đến bên cạnh Quân Bất Khí, y kéo gã lại, ngăn cản: "Quân huynh, người này tuyệt đối không phải người thường, đừng lỗ mãng nữa, khéo lại rước thêm tai họa cho nhà họ Quân..."
Lúc này Quân Bất Khí đã bị lửa giận đốt sạch lí trí, gã tóm chặt lấy cổ áo của Tông Cố, gầm lên: "Ngươi có còn là huynh đệ của ta không? Nếu còn thì mau giúp ra giết chết bọn chúng, giết sạch hết..."
Tông Cố nắm lấy tay Quân Bất Khí, trầm giọng nói: "Quân huynh, huynh tỉnh táo lại đi..."
"Tỉnh?"
Quân Bất Khí lại gầm lên: "Tỉnh cái đếch gì? Ta muốn bọn chúng phải chết, phải chết..."
Quân Bất Khí gã trước nay rất chú trọng thể diện, hôm nay bị làm nhục như thế, sao gã có thể cam lòng?
Mà lúc này, xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều cường giả của nhà họ Quân.
Trong đó còn có một cường giả là Thần cấp cao.
Không chỉ như thế, trong bóng tối ở khắp chung quanh cũng đang dần có nhiều hơi thở lao nhanh đến nơi đây.
Dám động thủ ở địa bàn nhà họ Quân... Đúng là ăn gan hùm mật báo.
Thấy cảnh này, Tông Cố biết nếu còn tiếp tục thì chuyện sẽ xé ra to mất, thế là y trầm giọng nói: "Bất Khí huynh, đắc tội rồi".
Dứt lời, tay trái đang cản Quân Bất Khí của y chợt dùng sức.
Ầm!
Quân Bất Khí lập tức bị một luồng sức mạnh kinh khủng đánh ngất ngay tại chỗ.
Đám thị vệ nhà họ Quân đồng loạt nhìn sang Tông Cố, Tông Cố nói: "Để bọn họ đi đi".
Thị vệ dẫn đầu nhà họ Quân nhìn chằm chằm Tông Cố: "Thả công tử ra".
Tông Cố cả giận nói: "Vân thống lĩnh, ngươi nghĩ đây là chuyện nhỏ hả? Đây là một chuyện hệ trọng ngang trời đấy, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Quân. Để bọn họ đi đi, nếu nhà họ Quân các người trách tội xuống, cứ để ta gánh".
Sắc mặt Vân thống lĩnh có chút khó coi, tất nhiên gã biết chuyện này không đơn giản, bởi vì cho đến bây giờ một nam một nữ kia ở không xa kia vẫn chẳng hề để lộ vẻ căng thẳng.
Thân phận của hai người kia chắc chắn không hề đơn giản!
Tông Cố tiếp tục nói: "Để bọn họ đi trước, các ngươi nhanh chóng đi thông báo cho đại tiểu thư nhà họ Quân, bảo cô ta đến đây xử lý, nếu lúc đó nhà họ Quân trách tội các ngươi để xổng mất người thì cứ tính cho ta".
Vân thống lĩnh cân nhắc một lúc, cuối cùng vung tay lên, đám cường giả đang bao quanh Diệp Quân và Tang Mi đồng loạt lui lại.
Tang Mi cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Quân gật gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tông Cố và Quân Bất Khí đang bất tỉnh, Diệp Quân nghiêng đầu nhìn Tông Cố, Tông Cố cũng đang nhìn hắn, Diệp Quân chỉ nở nụ cười hòa nhã, không nói gì hơn, cuối cùng biến mất ở nơi chân trời với Tang Mi.
Tông Cố thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Diệp Quân và Tang Mi rời đi chưa được nửa khắc, một ông lão đã vào trong đại điện, khi lão thấy xác chết của cường giả nhà họ Quân nằm la liệt, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thấy là lão già đến, các cường giả nhà họ Quân ở xung quanh nhanh chóng hành lễ: "Bái kiến Nhị trưởng lão".
Đây là Nhị trưởng lão của nhà họ Quân, một trong những nhân vật có quyền lực bậc nhất.
Quân Quyền lạnh lùng liếc nhìn Vân thống lĩnh: "Ai làm?"
Vân thống lĩnh trầm giọng thưa: "Bẩm Nhị trưởng lão, là một nam một nữ..."
Quân Quyền chất vấn: "Người đâu rồi?"
Trong giọng nói để lộ sự áp bức tột độ.
Vân thống lĩnh do dự một lúc, sau đó kể hết một chuyện ra một lần.
"Làm càn!"
Quân Quyền đột nhiên quay sang gầm lên với Tông Cố: "Chuyện của nhà họ Quân ta từ khi nào đến phiên nhà họ Tông nhúng tay vào?"
Sắc mặt Tông Cố trầm xuống.
Quân Quyền lại quay sang Vân thống lĩnh, cả giận nói: "Là nhà họ Quân Là ta nuôi ngươi, hay là nhà họ Tông nuôi ngươi?"
Sắc mặt Vân thống lĩnh lập tức tái nhợt, vội thưa: "Nhị trưởng lão, thuộc hạ đã biết sai..."
Quân Quyền giận dữ cười: "Đúng là nực cười, có người không chỉ dám ra tay ở địa bàn nhà họ Quân, mà còn đánh cả thiếu gia nhà họ Quân chúng ta, các ngươi lại để chúng bình thản rời đi... Nhà họ Quân ta nuôi các ngươi không bằng nuôi một đám chó!"
Vân thống lĩnh cùng các thị vệ đều tái mặt.
Quân Quyền đột nhiên giận dữ hô lên: "Người đâu".
Vừa dứt lời, bốn người áo đen đột nhiên xuất hiện sau lưng lão.
Quân Quyền nói: "Lập tức đuổi theo bắt hai người kia lại, nhanh".
Dứt lời, lão cùng bốn người đều biến mất.
Đám người Vân thống lĩnh cũng vội vàng đuổi theo sau.
Chương 3150: Đến nhà họ Quân!
Trong điện, sắc mặt Tông Cố sa sầm.
Y không ngờ người tới không phải là vị đại tiểu thư kia mà là Quân Quyền tính nóng như lửa...
Y cũng thấy bất đắc dĩ.
Bởi vì thân phận và cấp bậc của y không thể nhúng tay vào được tầng quản lý cấp cao của nhà họ Quân.
Quân Bất Khí thì được, nhưng bây giờ mà gã tỉnh lại thì chỉ có nóng càng thêm nóng, e là còn điên cuồng hơn cả Quân Bất Khí kia.
Tông Cố khẽ thở dài.
...
Bên ngoài.
Diệp Quân và Tang Mi đang đi bộ ở trên phố, hai người chuẩn bị trở về phủ đệ của Nam Tiêu.
Tang Mi hứng thú với mọi thứ ở xung quanh, cô ta không ngừng dáo dát nhìn bốn phía, thỉnh thoảng còn kể cho Diệp Quân một số người và chuyện hắn chưa từng nghe qua.
Diệp Quân rất tò mò về lai lịch của Tang Mi, nhưng cho dù hắn có nói bóng nói gió như thế nào đi nữa, Tang Mi vẫn không chịu tiết lộ.
Diệp Quân cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhíu mày lại, hắn quay đầu nhìn thì phát hiện có vài luồng hơi thở đã ập đến, bao vây hắn và Tang Mi.
Chẳng mấy chốc, Quân Quyền dẫn theo bốn cường giả áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Tang Mi.
Diệp Quân thấy những cường giả nhà họ Quân đột nhiên xuất hiện này thì cũng không bất ngờ, hắn nhìn Quân Quyền dẫn đầu, trong lòng tay trái dần lặng lẽ ngưng tụ thành một thanh ý kiếm.
Lúc đối phương động sát tâm, thì người đó đã định phải chết.
Quân Quyền vốn rất tức giận, nhưng khi thấy Diệp Quân và Tang Mi thì lão đã bình tĩnh lại không ít, bởi vì hai người trước mắt này rõ ràng không phải là người thường.
Tất nhiên lão chỉ cẩn thận hơn một chút, chứ không hề sợ hãi.
Ở thành Chúng Thần này, tuy nhà họ Quân không phải là vô địch, thế nhưng người có thể chọc vào nhà họ Quân cũng chẳng có mấy ai.
Tất nhiên, để cẩn thận hơn, lão quyết định vẫn thăm dò trước một chút.
Quân Quyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Là các ngươi làm loạn ở cửa hàng?"
Diệp Quân đang định nói chuyện thì Tang Mi ở bên đột nhiên lên tiếng: "Là ta ra tay trước".
Quân Quyền nhìn về phía Tang Mi: "Chẳng lẽ ngươi không biết không được gây sự ở cửa tiệm?"
Tang Mi nghiêm mặt nói: "Thần Pháp quy định, đàn ông không được thấy sắc nổi tà, quấy rầy phụ nữ, nhưng tên vãn bối kia của ông đã quấy rối ta... Ta chỉ tát gã một cái đã là rất nhân từ rồi".
Diệp Quân kéo ống tay áo Tang Mi: "Thần Pháp có quy định đó không?"
Tang Mi gật đầu: "Có".
Diệp Quân im lặng.
Xem ra sau khi trở về phải đọc cho kĩ Thần pháp mới được.
Nghe Tang Mi nói thế, sắc mặt Quân Quyền sa sầm, bây giờ lão đã hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện rồi.
Rõ ràng là do thằng cháu ngu ngốc nhà lão thấy sắc làm loạn.
Thật ra cấp cao nhà họ Quân cũng biết những hành vi xấu xa đó của Quân Bất Khí, nhưng không can thiệp quá nhiều, trong mắt bọn họ, người nhà họ Quân chơi bời vài cô phụ nữ thì có làm sao?
Không phải chuyện gì ghê gớm.
Nhưng rõ ràng lần này Quân Bất Khí đá vào tấm sắt rồi.
Quân Quyền nhìn về phía Tang Mi: "Cháu ta có lẽ đã mạo phạm cô, nhưng không đến mức bị đối xử như vậy, cô nương ra tay quá nặng, hơn nữa lại còn giết người trong thành. Thành này không cho phép đánh nhau, chuyện này cũng đã được Chúng Thần Điện phê chuẩn, chẳng lẽ cô nương không biết những chuyện đó?"
Tang Mi mỉm cười nói: "Ông không cần thăm do, ta không phải người của Chúng Thần Điện, ta có thể nói thật cho các ông biết, ta đến từ một nơi cực kỳ xa, chỗ đó rất mạnh, không phải là nơi các ngươi có thể chọc vào, còn nữa, tiểu kiếm tu bên cạnh ta cũng rất lợi hại, các ngươi cũng không chọc vào hắn nổi đâu..."
Diệp Quân: "..."
"Thật sao?"
Quân Quyền tức giận đến mức bật cười: "Giết người nhà họ Quân ta rồi còn nói chúng ta không chọc vào các ngươi nổi, đây là lần đầu lão phu thấy được người ngông cuồng như vậy... Bắt cho ta!"
Vừa dứt lời, cường giả áo bào đen phía sau lão lập tức ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một tên thị vệ đột nhiên xuất hiện, gã lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Quân Quyền: "Không được gây gổ ở nơi này".
Sắc mặt Quân Quyền có chút khó coi: "Bọn họ dám giết người nhà họ Quân ta ở trong tiệm, bây giờ nhà họ Quân đang tự vệ..."
Thị vệ kia quay đầu nhìn về phía Diệp Quân và Tang Mi: "Có chuyện giết người trong tiệm không?"
Diệp Quân gật đầu.
Thị vệ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Vậy thì mời hai vị đi theo chúng ta một chuyến".
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tang Mi, Tang Mi mỉm cười nói: "Vậy ngươi đi cùng ta luôn đi".
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Được".
Thị vệ xòe tay ra, hai luồng ánh sáng vàng xuất hiện dưới chân Diệp Quân và Tang Mi.
Vòng Thúc Thần!
Chuyên môn dùng để áp chế tu vi người khác.
Tất nhiên thứ này vô dụng đối với hai người họ.
Thấy hai người đã bị bắt, Quân Quyền cười gằn: "Ta sẽ chơi chết các ngươi!"
Cứ thế, thị vệ dẫn Diệp Quân và Tang Mi đến một ngục giam đặc biệt.
Trong thành Chúng Thần có một nhà tù như vậy. Chúng Thần Điện làm việc đều phải chờ xét xử xong mới thực thi, bây giờ tình huống của bọn họ như vậy cũng phải chờ Chúng Thần Điện điều tra trước tiên, xem lỗi ở phía bọn họ hay ở nhà họ Quân.
Mà lúc này, Quân Quyền đã bắt đầu hành động.
Trong ngục giam.
Diệp Quân và Tang Mi bị giam chung một gian, Tang Mi ngồi dưới đất, cầm một nhánh cỏ tạp khẽ đung đưa.
Diệp Quân nói: "Cô tin tưởng Thần pháp không?"
Tang Mi nói: "Có lúc tin, có lúc không".
Diệp Quân nhìn về phía Tang Mi: "Người hành pháp nếu chính nghĩa thì Thần pháp tốt, còn người hành pháp xấu thì Thần pháp cũng chẳng tốt đẹp gì..."
Diệp Quân gật gật đầu, đang định nói chuyện thì đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ: "Cút!"
Nghe giọng nói đó, Diệp Quân bỗng sững sốt.
Giọng nói đó là của Nam Tiêu.
Chẳng mấy chốc, Nam Tiêu lập tức mang theo một đám người chạy vội đến trước mặt hắn và Tang Mi, Nam Tiêu chỉ vào một tên giám ngục, nổi giận mắng: "Mẹ nó mau mở cửa ra cho ông..."
Tên giám ngục kia không dám tranh cãi, vội vã mở cửa giam ra.
Nam Tiêu đi vào, y nhìn Diệp Quân: "Diệp huynh, không sao chứ?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không có chuyện gì".
Sắc mặt Nam Tiêu cực kỳ âm u: "Mẹ nó chứ, nhà họ Quân lại dám động vào huynh... Đi, đến nhà họ Quân!"
Nói rồi, y định dẫn người đi.
Diệp Quân vội nói: "Nam huynh, nhà họ Quân kia không đơn giản, chúng ta..."
Nam Tiêu âm trầm nói: "Diệp huynh, thật không dám giấu giếm, những thương nhân này trong mắt người thường là núi cao không thể vượt qua, nhưng trong mắt những người nắm quyền như chúng ta thì chúng chỉ là một đám chó con thôi..."
Nói rồi, y vung tay lên: "Người đâu, gọi các huynh đệ theo ta, mẹ nó ông đây chơi chết nhà họ Quân kia!"
...
Bình luận facebook