-
Chương 3141-3145
Chương 3141: Mua sắm
Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô cần tiền làm gì?"
Tang Mi reo lên: “Mua sắm mua sắm mua sắm!!”
Diệp Quân: “...”
Tang Mi: “Chúng ta đi dạo đi!"
Diệp Quân muốn từ chối nhưng đã bị cô ta nắm cánh tay lôi đi: “Muốn hiểu biết về một nền văn minh thì chỉ đọc sách thôi là không đủ, ngươi còn phải xem nó ra sao nữa. Sách viết chưa chắc đã là thấy, phải tận mắt nhìn thấy mới là thật”.
Thế là hai người rời khỏi phủ đệ.
Trên phố.
Thành Chúng Thần là một nơi phồn hoa náo nhiệt. Diệp Quân chưa từng nhìn thấy nơi nào có nhiều tòa nhà chọc trời san sát nhau như muốn đâm thủng tầng mây đến vậy, tòa nào tòa nấu đều được làm từ linh thạch đặc biệt nên càng thêm nguy nga chói lóa.
Khi đêm xuống thì ánh sao trên cao rọi vào những kiến trúc này, khiến chất liệu phản chiếu lại ánh sáng nên càng lóa mắt như biển sao thực thụ.
Đây chính là văn minh Chúng Thần.
Nam Chúng Thần Điện cai quản rất nhiều văn minh nhưng không có nghĩa là thu nạp vào hết, mà chỉ nhận những cường giả cao cấp nhất và có tiềm năng nhất. Khi văn minh của các cường giả ấy chủ động phụ thuộc vào họ thì họ cũng không từ chối.
Vì vậy nên tòa thành này có đủ các thế lực từ thế gia và tông môn của vô số văn minh, tuy đại đa số không gia nhập Chúng Thần Điện nhưng sức mạnh đều không thể xem thường. Họ đã góp công rất lớn trong việc xây dựng thành Chúng Thần được như ngày hôm nay.
Bọn họ liên kết lại xây nên một hệ thống mậu dịch khổng lồ, mua vào giá rẻ ở đây rồi đem bán lại với giá cao ở văn minh của mình, từ đó tuyệt đối khống chế nền kinh tế trong tay. Có lẽ sức ảnh hưởng của họ ở nơi này không lớn lắm, nhưng trở về văn minh của mỗi người thì chắc chắn là bá chủ vô địch.
Quảng trường Hạo Hãn.
Đây là nơi đông đúc tấp nập nhất thành, diện tích hơn triệu mẫu, còn nằm ở vị trí trung tâm.
Diệp Quân biết nó do thương hội Hạo Hãn lập nên, mà thương hội này lại là thứ do nhiều thế gia tông môn bắt tay lập nên. Người góp vốn nhiều nhất là nhà họ Quân tiếng tăm lẫy lừng đến từ nền văn minh Thập Phương bí ẩn.
Nghe nói còn có *** của Chúng Thần Điện tham dự nên thương hội này là một thế lực cực mạnh.
Diệp Quân bị sự xa hoa của quảng trường làm cho chấn động.
Nó rộng ít nhất mấy trăm nghìn mẫu đất, được lát bằng chất liệu đặc biệt, trông như gạch nhưng lại trong suốt. Quanh quảng trường là chín ngôi đại điện được xây từ đá Chấn Kim đắt đỏ. Vốn Diệp Quân không biết nó là gì, sau khi biết nó cực kỳ hiếm gặp, lại còn là một thành phần trong Đế Khí của hắn thì chỉ thấy toàn thân tê dài.
Giàu chảy mỡ!
Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn.
Ngược lại, Tang Mi bên cạnh hắn tỏ ra thờ ơ vô cùng.
Diệp Quân thầm nhủ, không hổ là người kiến thức sâu rộng.
Bỗng những người trên qtr đồng loạt nhìn về một phía, chỉ thấy một thanh niên đang là là bay tới.
Trong thành cấm ngự không trừ khi được Chúng Thần Điện cho phép, mà người thường thì còn lâu mới được, vì vậy lai lịch người này chắc chắn không phải tầm thường.
Người này mặc áo trắng, tay đặt sau lưng, phong thái trang nhã khiến ai nấy đều phải ghé mắt.
Nhìn theo y biến mất trong một ngôi đại điện.
Diệp Quân lại tiếp tục theo Tang Mi đi về trước, hỏi: “Tang cô nương đã đi qua nơi nào xa hoa hơn nơi này chưa?"
Cô ta gật đầu: “Nhiều là đằng khác”.
Diệp Quân: “Trước kia cô làm nghề gì vậy?"
Tang Mi chớp chớp mắt: “Quên mất rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tang Mi vừa nhìn thấy cửa hàng bách hóa thì hưng phấn reo lên: “Đi qua kia mua sắm!"
Rồi kéo tuột Diệp Quân chạy về phía một đại điện.
Diệp Quân: “...”
Ban đầu hắn vẫn còn bình thản lắm, nghĩ rằng trong túi mình có mấy triệu Chân Linh Tinh, tuy không gọi là giàu nứt vách nhưng tính ra cũng không ít.
Nào ngờ vừa bước vào cửa hàng, cả người hắn đã hóa đá.
Đắt vãi!!!
Nhặt đại một món cũng có giá mấy trăm ngàn clt!
Thế là hắn bỗng nhiên thấy mình nghèo đi hẳn.
Thôi thế là bốc trúng cửa hàng cao cấp rồi.
Tang Mi lập tức nhìn trúng một viên tinh thạch lóng lánh bảy màu.
Nhìn rất đẹp, giá cũng "đẹp" không kém.
Ba triệu sáu trăm ngàn!
Diệp Quân muốn phát điên.
Chương 3142: Thần Linh Khí
Chủ cửa hàng cười nói: “Cô nương thật là tinh mắt! Đây là viên Thất Thải Đạo Thạch, chí bảo của văn minh Phù Linh, bên trong có bảy loại sức mạnh Đại Đạo”.
Ông ta thao thao bất tuyệt như đang ca tụng viên đá lên hàng đệ nhất.
Diệp Quân chen vào hỏi: “Ông mới nói nó không thể vỡ sao?"
Ông chủ cười đáp: “Chính xác!"
Diệp Quân: “Ta có thanh kiếm mệnh danh vô địch, ông muốn cá không?"
Ông chủ bày ra vẻ đề phòng: “Công tử à, người làm ăn ít nhiều gì cũng có chút phóng đại, đừng tưởng là thật chứ”.
Ông ta có lòng tin vào sản phẩm của mình nhưng đây là nơi đầm rồng hang hổ, còn chưa đến mức tin rằng hàng mình bán là vật quý nhất, vì vậy còn lâu mới chịu đánh cược.
Tang Mi lại nói: “Viên đá rất đẹp, nhưng trong bảy sức mạnh Đại Đạo kia chỉ có một là đại viên mãn, sáu cái còn lại chỉ ở giai đoạn đầu, lại còn được hình thành từ ý chí của Thần mà không phải tự tu luyện ra. Đại Đạo kiểu này không có ý nghĩa”.
Ông chủ cả kinh: “Cô nương tinh mắt! Thất lễ rồi!"
Tang Mi cười: “Ý tưởng của người này rất hay, dung hợp Đại Đạo của mình với Thần vật để trở nên mạnh hơn, nếu thành công thì có thể tăng lên mấy lần. Nhưng rõ ràng là đã thất bại, vì ngay cả Đại Đạo tự tu luyện ra cũng tràn đầy tì vết, không được hoàn chỉnh, nên dung hợp cũng thành vô nghĩa. Chưa kể đây là minh chứng cho việc người này đã đi nhầm đường, nguy hiểm vô cùng”.
Diệp Quân nhận ra sắc mặt ông chủ dần trở nên khó coi.
Không cần nghĩ cũng biết ông ta chính là chủ nhân của viên đá.
Một hồi sau, ông chủ bỗng thi lễ: “Đúng là gặp phải cao nhân. Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm”.
Tang Mi cười: “Chỉ thuận miệng nói thôi”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Chúng ta đi”.
Hai người rời khỏi.
Ông chủ kia chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không làm quen để tránh thất lễ.
...
Tang Mi dẫn Diệp Quân đi đến tầng cao nhất, cũng là đắt tiền nhất đại điện.
Dọc đường đi, Diệp Quân cũng đã có chút hiểu biết về cấp bậc của Thần vật.
Trên Đế Khí là Đạo Khí, tức những thứ đã tự minh lập nên Đại Đạo, chứa ý chí Đại Đạo. Đạo Khí giống như một phân thân được tạo thành khi dung hợp Đại Đạo của bản thân và Thần vật và giao phó sinh mệnh cho nó.
Đạo Khí.
Chính là Thần vật của riêng bản thân.
Nếu đưa cho người khác vậy thì đối phương sẽ sử dụng được sức mạnh Đại Đạo của ngươi.
Nó chia làm ba cấp là phổ thông, cực phẩm và truyền thuyết.
Viên đá bảy màu kia là cấp thấp nhất, còn nếu bảy Đại Đạo bên trong đều do bản thân luyện ra và luyện tới viên mãn thì sẽ thành cực phẩm.
Đạo Khí cấp truyền thuyết thì khí linh bên trong cũng phải tới viên mãn, thật sự rất hiếm gặp. Đại Đạo viên mãn tương đương với cường giả có cánh Thần màu vàng như Nam Tiêu, được xem như những người đứng đầu Chúng Thần Vực.
Trên Đạo Khí lại có Mệnh Khí, lại càng hiếm thấy.
Chủ nhân của nó nhất định phải là Mệnh Thần - tức cường giả thành Thần mà không dựa vào ý chí của Thần, hiếm gặp vô cùng, sau đó rèn luyện ra Mệnh Khí của bản thân.
Diệp Quân nhận ra trang bị thật sự rất quan trọng ở Chúng Thần Vực này.
Cùng là Mệnh Thần nhưng có Mệnh Khí thì sẽ mạnh hơn rất rất nhiều, khi ấy có thể một mình đánh lại ba cường giả cùng cảnh giới, nếu có Mệnh Khí cực phẩm thì chọi năm cũng được.
Có thể so sánh với cùng học chín năm giáo dục bắt buộc như nhau, nhưng anh cầm dao, người ta chơi súng vậy.
Trên Mệnh Khí lại có một thứ thần vật là Thần Linh Khí.
Nó là Thần khí được thần linh phù hộ, đáng sợ nhất không phải là uy lực mà là thân phận của nó.
Là hàng chính chủ đấy.
Nó đại diện cho ý chí thần linh, đại biểu cho phía chính phủ.
Có kiêu căng tới đâu thì có dám lên mặt với chính phủ không?
Ở cuối cùng của vũ trụ vẫn là biên chế mà thôi.
Diệp Quân lấy Ấn Thần Linh ra: “Cô nương, nó có phải là Thần Linh Khí không?"
Tang Mi: “Có đấy”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Có sao?"
Tang Mi gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân nuốt khan: “Vậy là... ta đại diện cho ý chí của thần?"
Tang Mi liếc xéo hắn: “Ngươi nghĩ gì vậy? Khí linh bên trong mới đại diện, không phải ngươi”.
Diệp Quân: “Bên trong có khí linh đấy”.
Tang Mi: “Hàng giả”.
Tông Tín: “...”
Diệp Quân trợn mắt: “Cô không nói, ta không nói thì ai biết thật hay giả đâu?"
Tang Mi: “...”
Chương 3143: Tán tỉnh
Diệp Quân càng nghĩ càng thấy kế này khả thi.
Chỉ cần hắn không nói, Tang Mi cũng không nói thì ai biết cái ấn này là giả đâu?
Tang Mi cong môi: “Tuy nói là vậy nhưng làm vậy là nguy hiểm đấy”.
Diệp Quân: “Vì sao lại thế?"
Tang Mi: “Chẳng lẽ ngươi không biết Chúng Thần Điện khảo nghiệm thần linh?"
Diệp Quân hỏi lại: “Khảo nghiệm thần linh?"
Tang Mi gật đầu: “Là một cách kiểm tra. Nếu họ không làm thì thôi, nhưng đã làm thì cái vị đang nấp trong người ngươi tuyệt đối không thể thông qua, đã vậy bản thân ông ta còn là người Tiết Độc, bị bóc ra thì to chuyện”.
Diệp Quân xụ mặt.
Tang Mi lại nói: “Nhưng cũng không phải không có cách”.
Thấy Diệp Quân nhướng mày, cô ta cười: “Chỉ cần được thần linh công nhận thì cái ấn có giả cũng sẽ thành thật thôi”.
Diệp Quân: “Phải làm sao mới được công nhận?"
Tang Mi chớp mắt: “Cái này thì ta không biết rồi, ngươi thử hỏi anh bạn Nam Tiêu của ngươi xem”.
Diệp Quân đành lắc đầu cười, nhìn Ấn Thần Linh mà thầm tiếc rằng không thể dùng nó để lên mặt.
Hai người đặt chân lên tầng tháp cao nhất.
Cách bài trí thay đổi rất nhiều, lại chỉ có một cửa hàng ở đây.
Bảng hiệu chỉ ghi: Quân Gia.
Hiển nhiên là cửa hàng của nhà họ Quân, là nơi để họ thể hiện, mà đương nhiên cũng có Thần vật trấn tiệm bên trong.
Bỗng một cô gái dung mạo thanh tú xuất hiện, mỉm cười hỏi: “Hai vị có hẹn trước không ạ?"
Diệp Quân hỏi lại: “Hẹn trước?"
Cô gái lịch sự đáp: “Vâng, phải hẹn trước mới có thể vào tiệm”.
Thấy Diệp Quân nhìn sang, Tang Mi nhún vai: “Ta có biết đâu!"
Cô gái lại hỏi: “Hai vị có muốn đặt hẹn không ạ?"
Diệp Quân: “Hẹn rồi bao lâu mới đến lượt?"
Cô gái: “Thông thường thì khoảng một tháng sau đó”.
Diệp Quân bất đắc dĩ hỏi Tang Mi: “Cô muốn hẹn không?"
Hắn đã có Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyền nên những thứ khác khó mà lọt vào mắt hắn.
Tang Mi lại hỏi: “Muốn đặt hẹn thì có cần điều kiện gì không?"
Cô gái: “Phải chứng minh có một trăm triệu Chân Linh Tinh”.
Hai người: “...”
Cô gái thấy vẻ mặt họ như vậy thì hiểu ra vấn đề, nhưng cũng không xem thường hay chế giễu mà vẫn duy trì nụ cười phải phép.
Tang Mi lại thăm dò: “Không có tiền thì có vào được không?"
Cô gái chần chừ một hồi: “Thật xin lỗi, đây là quy định phía trên đưa ra”.
Tang Mi đành cười trừ: “Thế thì thôi”.
Rồi nói với Diệp Quân: “Chúng ta đi”.
Hắn gật đầu, nhưng chưa kịp nhấc chân thì nghe một giọng nói vang lên: “Hai vị xin chậm đã”.
Bọn họ nhìn thấy một thanh niên đang đi đến.
Diệp Quân ngạc nhiên khi nhận ra đây chính là người áo trắng ngự không bên ngoài khi nãy.
Cô gái kia cung kính thi lễ: “Tam công tử”.
Người thanh niên gật đầu rồi cười nói với Tang Mi và Diệp Quân: “Tại hạ Quân Bất Khí của nhà họ Quân, nếu hai vị muốn vào tiệm xem qua thì xin mời”.
Diệp Quân: “Quân huynh biết chúng ta à?"
Quân Bất Khí lắc đầu: “Không, nhưng ta thấy hai vị khí độ bất phàm, tuyệt đối không phải tầm thường nên muốn kết thiện duyên”.
Vô cùng trực tiếp.
Diệp Quân và Tang Mi nhìn nhau cười: “Vậy thì xin làm phiền huynh”.
Quân Bất Khí đáp: “Mời”.
Y dẫn hai người đi vào. Bên trong tiệm chỉ có hai kệ chứa đồ, mỗi kệ chỉ bày một món.
Chúng là Thần vật.
Lại còn là Đạo Khí trong truyền thuyết.
Một món là thanh trường thường toàn thân lập lòe ánh sét, món còn lại là cây trường châm màu tím trông tầm thường vô cùng.
Quân Bất Khí giải thích: “Trường thương này là Lôi Long Thương, tạo thành từ trái tim lôi long của văn minh Thị Long, có thuộc tính sấm sét hủy thiên diệt địa. Cây châm kia là Đạo Tâm Châm, do một thợ rèn trứ danh dùng Thần chủng hoàng kim rèn ra”.
Lại thấy hai người kia không hề dao động, trong lòng y thoáng kinh ngạc.
Tang Mi hỏi: “Còn thứ gì lợi hại hơn không?"
Quân Bất Khí gật đầu: “Bảo vật trấn tiệm của chúng ta, một món Mệnh Khí”.
Tang Mi: “Chúng ta xem qua được không?"
Quân Bất Khí cười khổ: “Có lẽ hơi khó, cô nương à. Không giấu gì hai vị, thứ ấy không thể tùy tiện mang ra, trừ khi có khách quý cực kỳ đến”.
Tang Mi gật đầu: “Hiểu rồi”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
"Nhưng!"
Quân Bất Khí cười rộ lên: “Nếu cô nương muốn xem thì ta vẫn có cách”.
Đều là đàn ông với nhau nên Diệp Quân biết rõ y có ý gì, bèn ngậm miệng không nói.
Tang Mi từ khí chất đến dung mạo đều thuộc cấp tuyệt đỉnh nhân gian, y có suy nghĩ vậy cũng là thường.
Tang Mi cười hỏi lại: “Ta muốn thì sẽ có cách?"
Quân Bất Khí gật đầu, ra vẻ chần chừ: “Tuy không hợp quy củ nhưng... cô nương tựa như thiên tiên, có chịu phạt vì phá lệ cho cô cũng không thành vấn đề”.
Tang Mi mỉm cười: “Nếu hợp quy củ thì ta xem, còn nếu không thì chẳng phải ta lại nợ ngươi một ân tình sao?"
Quân Bất Khí khoát tay liên tục: “Cô nương chớ đùa như vậy, chỉ xem đồ thôi thì ân tình gì ở đây, quá khách sáo rồi. Không giấu gì cô, ta chỉ muốn làm quen với cô thôi, hy vọng cô nương không cho rằng ta có ý đồ xấu”.
Tang Mi hỏi Diệp Quân: “Cái này gọi là... tán tỉnh à?"
Diệp Quân ngẩn ra rồi liên tục lắc đầu: “Không... Ta không biết”.
Tiểu Tháp: “...”
Chương 3144: Tà váy trắng
Tang Mi tròn mắt: “Thế ngươi làm sao mà mất nguyên dương?"
Diệp Quân phải vắt óc suy nghĩ: “Ta bị mấy nàng ấy tán đổ”.
Tông Tín: “...”
Tang Mi che miệng cười rộ lên, nói với Quân Bất Khí: “Công tử đã có lòng thì ta xin nhận”.
Rồi nói với Diệp Quân: “Đi thôi”.
Hắn gật đầu.
Bỗng nghe Quân Bất Khí lên tiếng: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn...”
Tang Mi ngắt lời y: “Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, ai cũng biết ta nhận lời mời đi xem Thần khí có nghĩa là gì. Ta không có hứng thú với công tử, đừng phí tâm nữa”.
Rồi lại reo lên: “Đi thôi tiểu kiếm tu!"
Diệp Quân gật đầu.
Hai người rời khỏi tiệm.
Quân Bất Khí nhìn theo, cong môi thì thầm: “Đúng là quá thú vị”.
Đoạn gọi Cô gái bên cạnh: “Tiểu U, giúp ta việc này”.
Cô gái hảo tâm nhắc nhở: “Công tử, hai người kia không đơn giản đâu. Ta không nhìn thấu Cô gái kia, nhưng thanh niên kia là kiếm tu, lại còn không hề kinh ngạc khi nhìn thấy hai Thần vật, e rằng lai lịch bất phàm”.
Quân Bất Khí bật cười: “Ta cưa cẩm người yêu hắn ngay trước mặt mà hắn không dám rên một tiếng, chứng tỏ chỉ là hạng nhát cáy, có chống lưng thì cũng là hạng tầm phào, không đáng bận tâm. Đi đi”.
Cô gái bèn không nói gì nữa, thi lễ rồi lui xuống.
...
Đang đi trong khu mua sắm, Tang Mi chợt hỏi: “Tiểu kiếm tu ngươi có bao nhiêu cô vợ?"
Diệp Quân: “Cô nương hỏi để làm chi?"
Tang Mi: “Ta tò mò”.
Diệp Quân: “Ta chưa đếm bao giờ”.
Tang Mi giơ ngón cái: “Ghê gớm”.
Diệp Quân cười: “Cô thật sự không có hứng thú với vị công tử kia?"
Tang Mi hỏi lại: “Vì sao phải có hứng thú?"
Diệp Quân im luôn.
Tang Mi: “Ngươi thấy y phong độ, thân phận cao quý, lại có thủ đoạn nên con gái sẽ thích chứ gì?"
Diệp Quân: “Không, ta chỉ tò mò mà thôi”.
Tang Mi mỉm cười: “Ai nấy đều cho rằng đàn ông đẹp trai, có tiền còn biết chiều lòng phụ nữ thì ai được hắn theo đuổi đều sẽ xiêu lòng. Đây cũng là một tính chất văn hóa, giống với quan niệm 'có tiền thì rắm cũng thơm'“.
Diệp Quân ngoái lại, nghe cô ta nói tiếp: “Nhưng con gái phải làm rõ một điều. Một người đàn ông theo đuổi mình vì nhan sắc hay tính cách, hay chỉ muốn chinh phục cô ta để thể hiện”.
Diệp Quân hỏi lại: “Thể hiện?"
Tang Mi: “Đàn ông có thành tựu nhất định sẽ vô thức thể hiện ra trước mặt phụ nữ, dùng tiền tài đập vỡ tam quan phụ nữ để thỏa mãn cảm giác hư vinh trong nội tâm. Hạng đàn ông này không thỏa mãn với việc lên giường mà tự cho mình là thợ săn, xem phụ nữ là con mồi. Chúng sử dụng thủ đoạn như tiền tài để thay đổi tam quan phụ nữ, hạ thấp quan niệm đạo đức của cô ta, đưa cô ta đến một vị trí trước đây cô ta không thuộc về, hưởng thụ cảm giác được cô ta sùng bái sau khi bị chinh phục”.
Diệp Quân nhíu mày thật sâu.
Tang Mi cười: “Phụ nữ là sinh vật cảm tính, dù biết đàn ông có ý đồ gì nhưng vẫn ôm ảo tưởng trong lòng: Mình lên giường với anh ta không phải vì tiền mà vì mình thật sự thích anh ta”.
Diệp Quân nói ngay: “Chuyện cá nhân, người ngoài khó mà bình phẩm”.
Tang Mi lắc đầu: “Không, đây là một vấn đề xã hội. Trong một xã hội mà phụ nữ chỉ xem trọng tiền bạc và vật chất thì nó đã biến chất, bởi vì quan niệm đạo đức của cô ta đã không còn hiện hữu, có thể vì tiền mà làm ra những chuyện không tưởng tượng nổi. Đàn ông cũng vậy, nếu cho rằng có tiền là có thể bắt phụ nữ làm gì cũng được thì sẽ vì tiền mà không từ thủ đoạn. Đạo đức, tôn nghiêm, tín ngưỡng, nhân phẩm đều không lọt vào mắt chúng”.
Cô ta nhìn Diệp Quân: “Nòng cốt tinh thần của một nền văn minh là gì? Là đàn ông và phụ nữ. Nếu đàn ông không biết tranh đấu, không biết tích trữ; phụ nữ không biết xấu hổ, không còn đạo đức thì văn minh không thể tồn tại lâu dài. Muốn thành lập trật tự mới, ngươi không thể chỉ chú ý đến vũ trụ mà cũng nên quan tâm đến vấn đề xã hội nữa”.
Diệp Quân thì thầm: “Quả thật là ta quên mất”.
Tang Mi: “Ngươi còn trẻ, đường còn dài, không cần vội”.
Diệp Quân hỏi: “Cô đang giúp ta hoàn thiện trật tự sao?"
"Có à?"
Tang Mi chớp mắt: “Đâu có?"
Diệp Quân chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Tang Mi quay đầu chớp mắt vài cái, đoạn mỉm cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Toàn là mấy thứ linh tinh lang tang gì đó, ta buột miệng nói mà thôi”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Tang Mi tiếp tục: “Nhưng như đã nói, nếu có một ngày kiếm đạo của ngươi xuất hiện tính chúng sinh thì đúng là lợi hại”.
Diệp Quân: “Tính chúng sinh?"
Tang Mi: “Nhân gian bách thái, chúng sinh vạn tượng. Cô cô của ngươi hẳn cũng đã đạt tới”.
Diệp Quân giật mình: “Cô chưa từng gặp cô cô ta, làm sao lại...”
Tang Mi cười: “Kiếm của ngươi là kiếm đạo mà cô ta từng đi qua đấy, cứ từ từ mà lĩnh ngộ đi”.
Diệp Quân nhìn cô ta không chớp mắt: “Nếu cô và cô cô ta giao thủ thì sẽ có mấy phần thắng?"
Hắn quyết định thăm dò.
Tang Mi đáp theo bản năng: “Vậy thì phải xem cô ta phá bao nhiêu vòng...”
Bỗng cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào khoảng không vô tận, thấy một người phụ nữ trong tà váy trắng dừng lại, chậm rãi quay đầu.
Chương 3145: Không thiếu phụ nữ
Trong tinh không, người phụ nữ váy trắng cách tinh hà vô tận nhìn Tang Mi, sau đó xoay người đi về phía xa.
Còn có một người đàn ông áo trắng ở bên cạnh bà ấy.
Người đàn ông áo trắng cũng quay lại nhìn, sau đó cười nói: “Cô nương này là một người rất lợi hại”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì.
Người đàn ông áo trắng quay sang nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, muội thấy sao?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Ca, huynh nói cái gì cũng đúng”.
Người đàn ông áo trắng bật cười, sau đó nói: “Lần đầu nhìn thấy người có thể kiềm chế bản thân, người như vậy là một kẻ tàn nhẫn”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì.
Người đàn ông áo trắng nói: “Thanh Nhi, muội đừng thế… làm thế ta hệt như kẻ ngốc, nói gì cũng được”.
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Nói dối thì không muốn, nói thật lại sợ làm hại đến huynh”.
Người đàn ông áo trắng: “…”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Cô ta đến giết Tiểu Quân”.
Người đàn ông áo trắng híp mắt.
Người phụ nữ váy trắng nhìn ông ấy, dịu giọng nhắc: “Ràng buộc trật tự bằng trật tự…”
Người đàn ông áo trắng sửng sốt, sau đó quay đi khẽ nói: “Thì ra là thế, cô nương này thật sự có sáng tạo… Phải xem Tiểu Quân nhà chúng ta có xứng đáng với người khác hay không”.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.
Người đàn ông áo trắng nói: “Có thể đánh bại được chủ nhân Bút Đại Đạo… thì phải xem bản thân ông ta”.
Nói rồi ông ấy nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, huynh phá được bao nhiêu vòng?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Không hỏi, có thể không?”
Người đàn ông áo trắng khó hiểu: “Tại sao?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Sợ làm huynh sốc”.
Người đàn ông áo trắng: “…”
Một lúc sau, người đàn ông áo trắng lại nói: “Thanh Nhi, muội để lại một tia kiếm khó cho người đó…”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Đó là một bài khảo sát…”
“Ta hiểu rồi”.
…
Trong cửa hàng, Diệp Quân thấy Tang Mi thu hồi ánh mắt, đang nói gì đó thì lúc này, cô gái nhà họ Quân trước đó bỗng bước nhanh đến, trong tay cô ta ôm một chiếc hộp, cô ta đưa chiếc hộp đến trước mặt Tang Mi, mỉm cười nói: “Cô nương, đây là Bất Khí công tử bọn ta tặng cho cô, mong cô nhận cho”.
Diệp Quân nhìn chiếc hộp, bên trong là một thần vật, chính là thứ mà họ từng thấy trước đó: đá bảy màu.
Đá bảy màu!
Nhìn thấy thần vật này, Diệp Quân khá ngạc nhiên, hắn không ngờ Quân Bất Khí lại có thể phóng khoáng như vậy, phải biết là viên đá bảy màu này có trị giá lên đến mấy trăm vạn Chân Linh Tinh.
Tất nhiên khiến hắn càng ngạc nhiên hơn là mấy lời Tang Mi nói trước đó, “Đá bảy màu” trước mặt càng chứng thực lời nói của cô ta.
Quân Bất Khí muốn thay đổi tam quan của cô ta bằng tiền.
Nếu là người phụ nữ khác thì chắc chắn không thể kiềm chế được, không có mấy người phụ nữ có thể kiềm chế bản thân trước phương diện này, hơn nữa cách làm của Quân Bất Khí cũng không hề “thô lỗ”, nhiều lúc nếu tiền chỉ là một loạt con số lạnh lùng, thật ra nó không có sức hấp dẫn lớn như vậy, nhưng nếu một khi được sử dụng một cách “dịu dàng” và “khí khái” thì lực sát thương là vô địch.
Quân Bất Khí trước mặt này chắc chắn là một cao thủ theo đuổi phụ nữ.
Diệp Quân im lặng không nói.
Nói một cách nghiêm khắc, Tang Mi và hắn cũng chưa được xem là bạn, thế nên hắn không có quyền quản chuyện riêng của người khác.
Tang Mi nhìn chiếc hộp trước mặt, cười nói: “Tặng ta sao?”
Thị nữ cung kính nói: “Đúng thế”.
Tang Mi khẽ cười, định lên tiếng thì thị nữ lại nói: “Cô nương, đây là tâm ý của công tử nhà bọn ta, công tử nói thần khí vừa đẹp vừa là đạo khí này chỉ có người xinh đẹp tuyệt thế như cô nương mới có thể xứng”.
Nói rồi cô ta cung kính đưa chiếc hộp trong tay cho Tang Mi: “Cô nương, công tử đã nói bây giờ thần vật này là của cô nương, nếu cô nương không thích thì có thể tùy ý xử lý”.
Tang Mi bỗng quay lại nhìn Diệp Quân: “Tiểu kiếm tu, có thể giúp ta một chút không?”
Dĩ nhiên Diệp Quân biết cô ta nói “giúp” ở đây là làm gì, hắn liên tục xua tay nói: “Không không không, ta tới tinh hệ Chúng Thần là để học tập, không phải đến để chuốc rắc rối…”
Tang Mi mím môi cười: “Xem ra ngươi bị đánh không ít nhỉ”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là”.
Tang Mi nói: “Có ích”.
Diệp Quân vẫn quả quyết lắc đầu, kéo Tang Mi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cô nương, bây giờ ta không phải đối thủ của nhà họ Quân, ta chịu không nổi nhân quả này, ta nghĩ với nhân cách của cô nương có lẽ cũng sẽ không khiến ta vô duyên vô cớ bị người ta nhắm vào, chèn ép, rơi vào nguy hiểm, đúng chứ?”
Tang Mi chớp mắt, tiếp tục dụ dỗ: “Ta có cách làm cho “ấn Thần Minh” của ngươi trông như thật, cho dù là chủ Thần Điện cũng không nhìn ra được”.
Ánh mắt Diệp Quân sáng lên.
Tang Mi nghiêm túc nhìn hắn.
Diệp Quân cảm thấy khó xử.
Nếu thật thế thì thu hoạch này hơn hẳn rủi ro…
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chẳng phải bản thân cô cũng có cách giải quyết khó khăn trước mắt sao?”
Tang Mi gật đầu: “Có thể, nhưng cách của ta quá bạo lực”.
Diệp Quân: “…”
Tang Mi cười nói: “Cho ngươi mười giây để suy nghĩ”.
Diệp Quân lắc đầu: “Từ chối”.
Tang Mi hơi ngạc nhiên.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có một vị tiền bối từng nói với ta, có khả năng thế nào thì làm việc lớn đến mức đó, hiện giờ nhà họ Quân gia không phải là gia tộc ta có thể đối phó, ta tùy tiện chống lại họ thì sẽ bất lợi cho ta, nếu ta chống lại họ, cuối cùng mình đánh không lại, lại gọi người nhà đến thì cũng không ổn. Tất nhiên, nếu hành vi của nhà họ Quân xúc phạm đến cô nương bằng những cách hèn hạ, cho dù cô nương đó không mang lại lợi ích gì cho ta, ta cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô”.
Có rất nhiều người đàn ông trên thế gian này thường chính là một hai câu của phụ nữ mà chuốc lấy rắc rối cho mình.
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Người đàn ông nào cũng đều muốn nhưng chắc chắn phải biết rõ, thứ nhất mình không có khả năng đó, thứ hai là phụ nữ có cần ngươi anh hùng cứu mỹ nhân không?
Đàn ông phải tỉnh táo một chút.
Tang Mi bỗng vỗ vai Diệp Quân, cười nói: “Không kiêu ngạo vì thế lực của gia đình để mà ngông cuồng… Tiểu kiếm tu, ngươi khiến ta bất ngờ đến”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn thị nữ ở một bên, cười nói: “Cô nương, chuyển lời đến công tử nhà cô, nói rằng ta thực sự không có hứng thú với hắn, đừng tốn công nữa, nếu còn có hành vi thế nữa thì ta sẽ đánh hắn đấy”.
Thị nữ cảm thấy khó xử: “Cô nương, ta chỉ là một thuộc hạ…”
Tang Mi ngắt lời cô ta: “Chuyển lời của ta cho hắn là được”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Tiểu kiếm tu, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía sau.
Thị nữ xoay người đi đến một lâu các, có hai người đàn ông đang ngồi trong lâu các, một người đàn ông trong đó chính là Quân Bất Khí, người đàn ông cách gã không xa mặc một áo bào, cũng rất hiên ngang, khí chất bất phàm.
Thị nữ đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó nói lại lời của Tang Mi lần nữa.
Nghe thị nữ nói thế xong, người đàn ông mặc áo bào đó bật cười: “Bất Khí huynh, lần này huynh tính sai rồi, ha ha…”
Quân Bất Khí bưng tách trà trước mặt lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Như thế mới càng thú vị, chẳng phải thế sao?”
Người đàn ông mặc áo bào cười nói: “Bất Khí huynh, ta thấy cô nương đó không phải là người bình thường, người đàn ông bên cạnh cô ta cũng có khí chất phi thường, ta nghĩ hắn có lai lịch gì đó, ta nghĩ vẫn đừng nên chọc vào thì hơn, dù sao thì huynh cũng không thiếu phụ nữ”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô cần tiền làm gì?"
Tang Mi reo lên: “Mua sắm mua sắm mua sắm!!”
Diệp Quân: “...”
Tang Mi: “Chúng ta đi dạo đi!"
Diệp Quân muốn từ chối nhưng đã bị cô ta nắm cánh tay lôi đi: “Muốn hiểu biết về một nền văn minh thì chỉ đọc sách thôi là không đủ, ngươi còn phải xem nó ra sao nữa. Sách viết chưa chắc đã là thấy, phải tận mắt nhìn thấy mới là thật”.
Thế là hai người rời khỏi phủ đệ.
Trên phố.
Thành Chúng Thần là một nơi phồn hoa náo nhiệt. Diệp Quân chưa từng nhìn thấy nơi nào có nhiều tòa nhà chọc trời san sát nhau như muốn đâm thủng tầng mây đến vậy, tòa nào tòa nấu đều được làm từ linh thạch đặc biệt nên càng thêm nguy nga chói lóa.
Khi đêm xuống thì ánh sao trên cao rọi vào những kiến trúc này, khiến chất liệu phản chiếu lại ánh sáng nên càng lóa mắt như biển sao thực thụ.
Đây chính là văn minh Chúng Thần.
Nam Chúng Thần Điện cai quản rất nhiều văn minh nhưng không có nghĩa là thu nạp vào hết, mà chỉ nhận những cường giả cao cấp nhất và có tiềm năng nhất. Khi văn minh của các cường giả ấy chủ động phụ thuộc vào họ thì họ cũng không từ chối.
Vì vậy nên tòa thành này có đủ các thế lực từ thế gia và tông môn của vô số văn minh, tuy đại đa số không gia nhập Chúng Thần Điện nhưng sức mạnh đều không thể xem thường. Họ đã góp công rất lớn trong việc xây dựng thành Chúng Thần được như ngày hôm nay.
Bọn họ liên kết lại xây nên một hệ thống mậu dịch khổng lồ, mua vào giá rẻ ở đây rồi đem bán lại với giá cao ở văn minh của mình, từ đó tuyệt đối khống chế nền kinh tế trong tay. Có lẽ sức ảnh hưởng của họ ở nơi này không lớn lắm, nhưng trở về văn minh của mỗi người thì chắc chắn là bá chủ vô địch.
Quảng trường Hạo Hãn.
Đây là nơi đông đúc tấp nập nhất thành, diện tích hơn triệu mẫu, còn nằm ở vị trí trung tâm.
Diệp Quân biết nó do thương hội Hạo Hãn lập nên, mà thương hội này lại là thứ do nhiều thế gia tông môn bắt tay lập nên. Người góp vốn nhiều nhất là nhà họ Quân tiếng tăm lẫy lừng đến từ nền văn minh Thập Phương bí ẩn.
Nghe nói còn có *** của Chúng Thần Điện tham dự nên thương hội này là một thế lực cực mạnh.
Diệp Quân bị sự xa hoa của quảng trường làm cho chấn động.
Nó rộng ít nhất mấy trăm nghìn mẫu đất, được lát bằng chất liệu đặc biệt, trông như gạch nhưng lại trong suốt. Quanh quảng trường là chín ngôi đại điện được xây từ đá Chấn Kim đắt đỏ. Vốn Diệp Quân không biết nó là gì, sau khi biết nó cực kỳ hiếm gặp, lại còn là một thành phần trong Đế Khí của hắn thì chỉ thấy toàn thân tê dài.
Giàu chảy mỡ!
Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn.
Ngược lại, Tang Mi bên cạnh hắn tỏ ra thờ ơ vô cùng.
Diệp Quân thầm nhủ, không hổ là người kiến thức sâu rộng.
Bỗng những người trên qtr đồng loạt nhìn về một phía, chỉ thấy một thanh niên đang là là bay tới.
Trong thành cấm ngự không trừ khi được Chúng Thần Điện cho phép, mà người thường thì còn lâu mới được, vì vậy lai lịch người này chắc chắn không phải tầm thường.
Người này mặc áo trắng, tay đặt sau lưng, phong thái trang nhã khiến ai nấy đều phải ghé mắt.
Nhìn theo y biến mất trong một ngôi đại điện.
Diệp Quân lại tiếp tục theo Tang Mi đi về trước, hỏi: “Tang cô nương đã đi qua nơi nào xa hoa hơn nơi này chưa?"
Cô ta gật đầu: “Nhiều là đằng khác”.
Diệp Quân: “Trước kia cô làm nghề gì vậy?"
Tang Mi chớp chớp mắt: “Quên mất rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tang Mi vừa nhìn thấy cửa hàng bách hóa thì hưng phấn reo lên: “Đi qua kia mua sắm!"
Rồi kéo tuột Diệp Quân chạy về phía một đại điện.
Diệp Quân: “...”
Ban đầu hắn vẫn còn bình thản lắm, nghĩ rằng trong túi mình có mấy triệu Chân Linh Tinh, tuy không gọi là giàu nứt vách nhưng tính ra cũng không ít.
Nào ngờ vừa bước vào cửa hàng, cả người hắn đã hóa đá.
Đắt vãi!!!
Nhặt đại một món cũng có giá mấy trăm ngàn clt!
Thế là hắn bỗng nhiên thấy mình nghèo đi hẳn.
Thôi thế là bốc trúng cửa hàng cao cấp rồi.
Tang Mi lập tức nhìn trúng một viên tinh thạch lóng lánh bảy màu.
Nhìn rất đẹp, giá cũng "đẹp" không kém.
Ba triệu sáu trăm ngàn!
Diệp Quân muốn phát điên.
Chương 3142: Thần Linh Khí
Chủ cửa hàng cười nói: “Cô nương thật là tinh mắt! Đây là viên Thất Thải Đạo Thạch, chí bảo của văn minh Phù Linh, bên trong có bảy loại sức mạnh Đại Đạo”.
Ông ta thao thao bất tuyệt như đang ca tụng viên đá lên hàng đệ nhất.
Diệp Quân chen vào hỏi: “Ông mới nói nó không thể vỡ sao?"
Ông chủ cười đáp: “Chính xác!"
Diệp Quân: “Ta có thanh kiếm mệnh danh vô địch, ông muốn cá không?"
Ông chủ bày ra vẻ đề phòng: “Công tử à, người làm ăn ít nhiều gì cũng có chút phóng đại, đừng tưởng là thật chứ”.
Ông ta có lòng tin vào sản phẩm của mình nhưng đây là nơi đầm rồng hang hổ, còn chưa đến mức tin rằng hàng mình bán là vật quý nhất, vì vậy còn lâu mới chịu đánh cược.
Tang Mi lại nói: “Viên đá rất đẹp, nhưng trong bảy sức mạnh Đại Đạo kia chỉ có một là đại viên mãn, sáu cái còn lại chỉ ở giai đoạn đầu, lại còn được hình thành từ ý chí của Thần mà không phải tự tu luyện ra. Đại Đạo kiểu này không có ý nghĩa”.
Ông chủ cả kinh: “Cô nương tinh mắt! Thất lễ rồi!"
Tang Mi cười: “Ý tưởng của người này rất hay, dung hợp Đại Đạo của mình với Thần vật để trở nên mạnh hơn, nếu thành công thì có thể tăng lên mấy lần. Nhưng rõ ràng là đã thất bại, vì ngay cả Đại Đạo tự tu luyện ra cũng tràn đầy tì vết, không được hoàn chỉnh, nên dung hợp cũng thành vô nghĩa. Chưa kể đây là minh chứng cho việc người này đã đi nhầm đường, nguy hiểm vô cùng”.
Diệp Quân nhận ra sắc mặt ông chủ dần trở nên khó coi.
Không cần nghĩ cũng biết ông ta chính là chủ nhân của viên đá.
Một hồi sau, ông chủ bỗng thi lễ: “Đúng là gặp phải cao nhân. Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm”.
Tang Mi cười: “Chỉ thuận miệng nói thôi”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Chúng ta đi”.
Hai người rời khỏi.
Ông chủ kia chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không làm quen để tránh thất lễ.
...
Tang Mi dẫn Diệp Quân đi đến tầng cao nhất, cũng là đắt tiền nhất đại điện.
Dọc đường đi, Diệp Quân cũng đã có chút hiểu biết về cấp bậc của Thần vật.
Trên Đế Khí là Đạo Khí, tức những thứ đã tự minh lập nên Đại Đạo, chứa ý chí Đại Đạo. Đạo Khí giống như một phân thân được tạo thành khi dung hợp Đại Đạo của bản thân và Thần vật và giao phó sinh mệnh cho nó.
Đạo Khí.
Chính là Thần vật của riêng bản thân.
Nếu đưa cho người khác vậy thì đối phương sẽ sử dụng được sức mạnh Đại Đạo của ngươi.
Nó chia làm ba cấp là phổ thông, cực phẩm và truyền thuyết.
Viên đá bảy màu kia là cấp thấp nhất, còn nếu bảy Đại Đạo bên trong đều do bản thân luyện ra và luyện tới viên mãn thì sẽ thành cực phẩm.
Đạo Khí cấp truyền thuyết thì khí linh bên trong cũng phải tới viên mãn, thật sự rất hiếm gặp. Đại Đạo viên mãn tương đương với cường giả có cánh Thần màu vàng như Nam Tiêu, được xem như những người đứng đầu Chúng Thần Vực.
Trên Đạo Khí lại có Mệnh Khí, lại càng hiếm thấy.
Chủ nhân của nó nhất định phải là Mệnh Thần - tức cường giả thành Thần mà không dựa vào ý chí của Thần, hiếm gặp vô cùng, sau đó rèn luyện ra Mệnh Khí của bản thân.
Diệp Quân nhận ra trang bị thật sự rất quan trọng ở Chúng Thần Vực này.
Cùng là Mệnh Thần nhưng có Mệnh Khí thì sẽ mạnh hơn rất rất nhiều, khi ấy có thể một mình đánh lại ba cường giả cùng cảnh giới, nếu có Mệnh Khí cực phẩm thì chọi năm cũng được.
Có thể so sánh với cùng học chín năm giáo dục bắt buộc như nhau, nhưng anh cầm dao, người ta chơi súng vậy.
Trên Mệnh Khí lại có một thứ thần vật là Thần Linh Khí.
Nó là Thần khí được thần linh phù hộ, đáng sợ nhất không phải là uy lực mà là thân phận của nó.
Là hàng chính chủ đấy.
Nó đại diện cho ý chí thần linh, đại biểu cho phía chính phủ.
Có kiêu căng tới đâu thì có dám lên mặt với chính phủ không?
Ở cuối cùng của vũ trụ vẫn là biên chế mà thôi.
Diệp Quân lấy Ấn Thần Linh ra: “Cô nương, nó có phải là Thần Linh Khí không?"
Tang Mi: “Có đấy”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Có sao?"
Tang Mi gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân nuốt khan: “Vậy là... ta đại diện cho ý chí của thần?"
Tang Mi liếc xéo hắn: “Ngươi nghĩ gì vậy? Khí linh bên trong mới đại diện, không phải ngươi”.
Diệp Quân: “Bên trong có khí linh đấy”.
Tang Mi: “Hàng giả”.
Tông Tín: “...”
Diệp Quân trợn mắt: “Cô không nói, ta không nói thì ai biết thật hay giả đâu?"
Tang Mi: “...”
Chương 3143: Tán tỉnh
Diệp Quân càng nghĩ càng thấy kế này khả thi.
Chỉ cần hắn không nói, Tang Mi cũng không nói thì ai biết cái ấn này là giả đâu?
Tang Mi cong môi: “Tuy nói là vậy nhưng làm vậy là nguy hiểm đấy”.
Diệp Quân: “Vì sao lại thế?"
Tang Mi: “Chẳng lẽ ngươi không biết Chúng Thần Điện khảo nghiệm thần linh?"
Diệp Quân hỏi lại: “Khảo nghiệm thần linh?"
Tang Mi gật đầu: “Là một cách kiểm tra. Nếu họ không làm thì thôi, nhưng đã làm thì cái vị đang nấp trong người ngươi tuyệt đối không thể thông qua, đã vậy bản thân ông ta còn là người Tiết Độc, bị bóc ra thì to chuyện”.
Diệp Quân xụ mặt.
Tang Mi lại nói: “Nhưng cũng không phải không có cách”.
Thấy Diệp Quân nhướng mày, cô ta cười: “Chỉ cần được thần linh công nhận thì cái ấn có giả cũng sẽ thành thật thôi”.
Diệp Quân: “Phải làm sao mới được công nhận?"
Tang Mi chớp mắt: “Cái này thì ta không biết rồi, ngươi thử hỏi anh bạn Nam Tiêu của ngươi xem”.
Diệp Quân đành lắc đầu cười, nhìn Ấn Thần Linh mà thầm tiếc rằng không thể dùng nó để lên mặt.
Hai người đặt chân lên tầng tháp cao nhất.
Cách bài trí thay đổi rất nhiều, lại chỉ có một cửa hàng ở đây.
Bảng hiệu chỉ ghi: Quân Gia.
Hiển nhiên là cửa hàng của nhà họ Quân, là nơi để họ thể hiện, mà đương nhiên cũng có Thần vật trấn tiệm bên trong.
Bỗng một cô gái dung mạo thanh tú xuất hiện, mỉm cười hỏi: “Hai vị có hẹn trước không ạ?"
Diệp Quân hỏi lại: “Hẹn trước?"
Cô gái lịch sự đáp: “Vâng, phải hẹn trước mới có thể vào tiệm”.
Thấy Diệp Quân nhìn sang, Tang Mi nhún vai: “Ta có biết đâu!"
Cô gái lại hỏi: “Hai vị có muốn đặt hẹn không ạ?"
Diệp Quân: “Hẹn rồi bao lâu mới đến lượt?"
Cô gái: “Thông thường thì khoảng một tháng sau đó”.
Diệp Quân bất đắc dĩ hỏi Tang Mi: “Cô muốn hẹn không?"
Hắn đã có Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyền nên những thứ khác khó mà lọt vào mắt hắn.
Tang Mi lại hỏi: “Muốn đặt hẹn thì có cần điều kiện gì không?"
Cô gái: “Phải chứng minh có một trăm triệu Chân Linh Tinh”.
Hai người: “...”
Cô gái thấy vẻ mặt họ như vậy thì hiểu ra vấn đề, nhưng cũng không xem thường hay chế giễu mà vẫn duy trì nụ cười phải phép.
Tang Mi lại thăm dò: “Không có tiền thì có vào được không?"
Cô gái chần chừ một hồi: “Thật xin lỗi, đây là quy định phía trên đưa ra”.
Tang Mi đành cười trừ: “Thế thì thôi”.
Rồi nói với Diệp Quân: “Chúng ta đi”.
Hắn gật đầu, nhưng chưa kịp nhấc chân thì nghe một giọng nói vang lên: “Hai vị xin chậm đã”.
Bọn họ nhìn thấy một thanh niên đang đi đến.
Diệp Quân ngạc nhiên khi nhận ra đây chính là người áo trắng ngự không bên ngoài khi nãy.
Cô gái kia cung kính thi lễ: “Tam công tử”.
Người thanh niên gật đầu rồi cười nói với Tang Mi và Diệp Quân: “Tại hạ Quân Bất Khí của nhà họ Quân, nếu hai vị muốn vào tiệm xem qua thì xin mời”.
Diệp Quân: “Quân huynh biết chúng ta à?"
Quân Bất Khí lắc đầu: “Không, nhưng ta thấy hai vị khí độ bất phàm, tuyệt đối không phải tầm thường nên muốn kết thiện duyên”.
Vô cùng trực tiếp.
Diệp Quân và Tang Mi nhìn nhau cười: “Vậy thì xin làm phiền huynh”.
Quân Bất Khí đáp: “Mời”.
Y dẫn hai người đi vào. Bên trong tiệm chỉ có hai kệ chứa đồ, mỗi kệ chỉ bày một món.
Chúng là Thần vật.
Lại còn là Đạo Khí trong truyền thuyết.
Một món là thanh trường thường toàn thân lập lòe ánh sét, món còn lại là cây trường châm màu tím trông tầm thường vô cùng.
Quân Bất Khí giải thích: “Trường thương này là Lôi Long Thương, tạo thành từ trái tim lôi long của văn minh Thị Long, có thuộc tính sấm sét hủy thiên diệt địa. Cây châm kia là Đạo Tâm Châm, do một thợ rèn trứ danh dùng Thần chủng hoàng kim rèn ra”.
Lại thấy hai người kia không hề dao động, trong lòng y thoáng kinh ngạc.
Tang Mi hỏi: “Còn thứ gì lợi hại hơn không?"
Quân Bất Khí gật đầu: “Bảo vật trấn tiệm của chúng ta, một món Mệnh Khí”.
Tang Mi: “Chúng ta xem qua được không?"
Quân Bất Khí cười khổ: “Có lẽ hơi khó, cô nương à. Không giấu gì hai vị, thứ ấy không thể tùy tiện mang ra, trừ khi có khách quý cực kỳ đến”.
Tang Mi gật đầu: “Hiểu rồi”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
"Nhưng!"
Quân Bất Khí cười rộ lên: “Nếu cô nương muốn xem thì ta vẫn có cách”.
Đều là đàn ông với nhau nên Diệp Quân biết rõ y có ý gì, bèn ngậm miệng không nói.
Tang Mi từ khí chất đến dung mạo đều thuộc cấp tuyệt đỉnh nhân gian, y có suy nghĩ vậy cũng là thường.
Tang Mi cười hỏi lại: “Ta muốn thì sẽ có cách?"
Quân Bất Khí gật đầu, ra vẻ chần chừ: “Tuy không hợp quy củ nhưng... cô nương tựa như thiên tiên, có chịu phạt vì phá lệ cho cô cũng không thành vấn đề”.
Tang Mi mỉm cười: “Nếu hợp quy củ thì ta xem, còn nếu không thì chẳng phải ta lại nợ ngươi một ân tình sao?"
Quân Bất Khí khoát tay liên tục: “Cô nương chớ đùa như vậy, chỉ xem đồ thôi thì ân tình gì ở đây, quá khách sáo rồi. Không giấu gì cô, ta chỉ muốn làm quen với cô thôi, hy vọng cô nương không cho rằng ta có ý đồ xấu”.
Tang Mi hỏi Diệp Quân: “Cái này gọi là... tán tỉnh à?"
Diệp Quân ngẩn ra rồi liên tục lắc đầu: “Không... Ta không biết”.
Tiểu Tháp: “...”
Chương 3144: Tà váy trắng
Tang Mi tròn mắt: “Thế ngươi làm sao mà mất nguyên dương?"
Diệp Quân phải vắt óc suy nghĩ: “Ta bị mấy nàng ấy tán đổ”.
Tông Tín: “...”
Tang Mi che miệng cười rộ lên, nói với Quân Bất Khí: “Công tử đã có lòng thì ta xin nhận”.
Rồi nói với Diệp Quân: “Đi thôi”.
Hắn gật đầu.
Bỗng nghe Quân Bất Khí lên tiếng: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn...”
Tang Mi ngắt lời y: “Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, ai cũng biết ta nhận lời mời đi xem Thần khí có nghĩa là gì. Ta không có hứng thú với công tử, đừng phí tâm nữa”.
Rồi lại reo lên: “Đi thôi tiểu kiếm tu!"
Diệp Quân gật đầu.
Hai người rời khỏi tiệm.
Quân Bất Khí nhìn theo, cong môi thì thầm: “Đúng là quá thú vị”.
Đoạn gọi Cô gái bên cạnh: “Tiểu U, giúp ta việc này”.
Cô gái hảo tâm nhắc nhở: “Công tử, hai người kia không đơn giản đâu. Ta không nhìn thấu Cô gái kia, nhưng thanh niên kia là kiếm tu, lại còn không hề kinh ngạc khi nhìn thấy hai Thần vật, e rằng lai lịch bất phàm”.
Quân Bất Khí bật cười: “Ta cưa cẩm người yêu hắn ngay trước mặt mà hắn không dám rên một tiếng, chứng tỏ chỉ là hạng nhát cáy, có chống lưng thì cũng là hạng tầm phào, không đáng bận tâm. Đi đi”.
Cô gái bèn không nói gì nữa, thi lễ rồi lui xuống.
...
Đang đi trong khu mua sắm, Tang Mi chợt hỏi: “Tiểu kiếm tu ngươi có bao nhiêu cô vợ?"
Diệp Quân: “Cô nương hỏi để làm chi?"
Tang Mi: “Ta tò mò”.
Diệp Quân: “Ta chưa đếm bao giờ”.
Tang Mi giơ ngón cái: “Ghê gớm”.
Diệp Quân cười: “Cô thật sự không có hứng thú với vị công tử kia?"
Tang Mi hỏi lại: “Vì sao phải có hứng thú?"
Diệp Quân im luôn.
Tang Mi: “Ngươi thấy y phong độ, thân phận cao quý, lại có thủ đoạn nên con gái sẽ thích chứ gì?"
Diệp Quân: “Không, ta chỉ tò mò mà thôi”.
Tang Mi mỉm cười: “Ai nấy đều cho rằng đàn ông đẹp trai, có tiền còn biết chiều lòng phụ nữ thì ai được hắn theo đuổi đều sẽ xiêu lòng. Đây cũng là một tính chất văn hóa, giống với quan niệm 'có tiền thì rắm cũng thơm'“.
Diệp Quân ngoái lại, nghe cô ta nói tiếp: “Nhưng con gái phải làm rõ một điều. Một người đàn ông theo đuổi mình vì nhan sắc hay tính cách, hay chỉ muốn chinh phục cô ta để thể hiện”.
Diệp Quân hỏi lại: “Thể hiện?"
Tang Mi: “Đàn ông có thành tựu nhất định sẽ vô thức thể hiện ra trước mặt phụ nữ, dùng tiền tài đập vỡ tam quan phụ nữ để thỏa mãn cảm giác hư vinh trong nội tâm. Hạng đàn ông này không thỏa mãn với việc lên giường mà tự cho mình là thợ săn, xem phụ nữ là con mồi. Chúng sử dụng thủ đoạn như tiền tài để thay đổi tam quan phụ nữ, hạ thấp quan niệm đạo đức của cô ta, đưa cô ta đến một vị trí trước đây cô ta không thuộc về, hưởng thụ cảm giác được cô ta sùng bái sau khi bị chinh phục”.
Diệp Quân nhíu mày thật sâu.
Tang Mi cười: “Phụ nữ là sinh vật cảm tính, dù biết đàn ông có ý đồ gì nhưng vẫn ôm ảo tưởng trong lòng: Mình lên giường với anh ta không phải vì tiền mà vì mình thật sự thích anh ta”.
Diệp Quân nói ngay: “Chuyện cá nhân, người ngoài khó mà bình phẩm”.
Tang Mi lắc đầu: “Không, đây là một vấn đề xã hội. Trong một xã hội mà phụ nữ chỉ xem trọng tiền bạc và vật chất thì nó đã biến chất, bởi vì quan niệm đạo đức của cô ta đã không còn hiện hữu, có thể vì tiền mà làm ra những chuyện không tưởng tượng nổi. Đàn ông cũng vậy, nếu cho rằng có tiền là có thể bắt phụ nữ làm gì cũng được thì sẽ vì tiền mà không từ thủ đoạn. Đạo đức, tôn nghiêm, tín ngưỡng, nhân phẩm đều không lọt vào mắt chúng”.
Cô ta nhìn Diệp Quân: “Nòng cốt tinh thần của một nền văn minh là gì? Là đàn ông và phụ nữ. Nếu đàn ông không biết tranh đấu, không biết tích trữ; phụ nữ không biết xấu hổ, không còn đạo đức thì văn minh không thể tồn tại lâu dài. Muốn thành lập trật tự mới, ngươi không thể chỉ chú ý đến vũ trụ mà cũng nên quan tâm đến vấn đề xã hội nữa”.
Diệp Quân thì thầm: “Quả thật là ta quên mất”.
Tang Mi: “Ngươi còn trẻ, đường còn dài, không cần vội”.
Diệp Quân hỏi: “Cô đang giúp ta hoàn thiện trật tự sao?"
"Có à?"
Tang Mi chớp mắt: “Đâu có?"
Diệp Quân chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Tang Mi quay đầu chớp mắt vài cái, đoạn mỉm cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Toàn là mấy thứ linh tinh lang tang gì đó, ta buột miệng nói mà thôi”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Tang Mi tiếp tục: “Nhưng như đã nói, nếu có một ngày kiếm đạo của ngươi xuất hiện tính chúng sinh thì đúng là lợi hại”.
Diệp Quân: “Tính chúng sinh?"
Tang Mi: “Nhân gian bách thái, chúng sinh vạn tượng. Cô cô của ngươi hẳn cũng đã đạt tới”.
Diệp Quân giật mình: “Cô chưa từng gặp cô cô ta, làm sao lại...”
Tang Mi cười: “Kiếm của ngươi là kiếm đạo mà cô ta từng đi qua đấy, cứ từ từ mà lĩnh ngộ đi”.
Diệp Quân nhìn cô ta không chớp mắt: “Nếu cô và cô cô ta giao thủ thì sẽ có mấy phần thắng?"
Hắn quyết định thăm dò.
Tang Mi đáp theo bản năng: “Vậy thì phải xem cô ta phá bao nhiêu vòng...”
Bỗng cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào khoảng không vô tận, thấy một người phụ nữ trong tà váy trắng dừng lại, chậm rãi quay đầu.
Chương 3145: Không thiếu phụ nữ
Trong tinh không, người phụ nữ váy trắng cách tinh hà vô tận nhìn Tang Mi, sau đó xoay người đi về phía xa.
Còn có một người đàn ông áo trắng ở bên cạnh bà ấy.
Người đàn ông áo trắng cũng quay lại nhìn, sau đó cười nói: “Cô nương này là một người rất lợi hại”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì.
Người đàn ông áo trắng quay sang nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, muội thấy sao?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Ca, huynh nói cái gì cũng đúng”.
Người đàn ông áo trắng bật cười, sau đó nói: “Lần đầu nhìn thấy người có thể kiềm chế bản thân, người như vậy là một kẻ tàn nhẫn”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì.
Người đàn ông áo trắng nói: “Thanh Nhi, muội đừng thế… làm thế ta hệt như kẻ ngốc, nói gì cũng được”.
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Nói dối thì không muốn, nói thật lại sợ làm hại đến huynh”.
Người đàn ông áo trắng: “…”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Cô ta đến giết Tiểu Quân”.
Người đàn ông áo trắng híp mắt.
Người phụ nữ váy trắng nhìn ông ấy, dịu giọng nhắc: “Ràng buộc trật tự bằng trật tự…”
Người đàn ông áo trắng sửng sốt, sau đó quay đi khẽ nói: “Thì ra là thế, cô nương này thật sự có sáng tạo… Phải xem Tiểu Quân nhà chúng ta có xứng đáng với người khác hay không”.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.
Người đàn ông áo trắng nói: “Có thể đánh bại được chủ nhân Bút Đại Đạo… thì phải xem bản thân ông ta”.
Nói rồi ông ấy nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, huynh phá được bao nhiêu vòng?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Không hỏi, có thể không?”
Người đàn ông áo trắng khó hiểu: “Tại sao?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Sợ làm huynh sốc”.
Người đàn ông áo trắng: “…”
Một lúc sau, người đàn ông áo trắng lại nói: “Thanh Nhi, muội để lại một tia kiếm khó cho người đó…”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Đó là một bài khảo sát…”
“Ta hiểu rồi”.
…
Trong cửa hàng, Diệp Quân thấy Tang Mi thu hồi ánh mắt, đang nói gì đó thì lúc này, cô gái nhà họ Quân trước đó bỗng bước nhanh đến, trong tay cô ta ôm một chiếc hộp, cô ta đưa chiếc hộp đến trước mặt Tang Mi, mỉm cười nói: “Cô nương, đây là Bất Khí công tử bọn ta tặng cho cô, mong cô nhận cho”.
Diệp Quân nhìn chiếc hộp, bên trong là một thần vật, chính là thứ mà họ từng thấy trước đó: đá bảy màu.
Đá bảy màu!
Nhìn thấy thần vật này, Diệp Quân khá ngạc nhiên, hắn không ngờ Quân Bất Khí lại có thể phóng khoáng như vậy, phải biết là viên đá bảy màu này có trị giá lên đến mấy trăm vạn Chân Linh Tinh.
Tất nhiên khiến hắn càng ngạc nhiên hơn là mấy lời Tang Mi nói trước đó, “Đá bảy màu” trước mặt càng chứng thực lời nói của cô ta.
Quân Bất Khí muốn thay đổi tam quan của cô ta bằng tiền.
Nếu là người phụ nữ khác thì chắc chắn không thể kiềm chế được, không có mấy người phụ nữ có thể kiềm chế bản thân trước phương diện này, hơn nữa cách làm của Quân Bất Khí cũng không hề “thô lỗ”, nhiều lúc nếu tiền chỉ là một loạt con số lạnh lùng, thật ra nó không có sức hấp dẫn lớn như vậy, nhưng nếu một khi được sử dụng một cách “dịu dàng” và “khí khái” thì lực sát thương là vô địch.
Quân Bất Khí trước mặt này chắc chắn là một cao thủ theo đuổi phụ nữ.
Diệp Quân im lặng không nói.
Nói một cách nghiêm khắc, Tang Mi và hắn cũng chưa được xem là bạn, thế nên hắn không có quyền quản chuyện riêng của người khác.
Tang Mi nhìn chiếc hộp trước mặt, cười nói: “Tặng ta sao?”
Thị nữ cung kính nói: “Đúng thế”.
Tang Mi khẽ cười, định lên tiếng thì thị nữ lại nói: “Cô nương, đây là tâm ý của công tử nhà bọn ta, công tử nói thần khí vừa đẹp vừa là đạo khí này chỉ có người xinh đẹp tuyệt thế như cô nương mới có thể xứng”.
Nói rồi cô ta cung kính đưa chiếc hộp trong tay cho Tang Mi: “Cô nương, công tử đã nói bây giờ thần vật này là của cô nương, nếu cô nương không thích thì có thể tùy ý xử lý”.
Tang Mi bỗng quay lại nhìn Diệp Quân: “Tiểu kiếm tu, có thể giúp ta một chút không?”
Dĩ nhiên Diệp Quân biết cô ta nói “giúp” ở đây là làm gì, hắn liên tục xua tay nói: “Không không không, ta tới tinh hệ Chúng Thần là để học tập, không phải đến để chuốc rắc rối…”
Tang Mi mím môi cười: “Xem ra ngươi bị đánh không ít nhỉ”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là”.
Tang Mi nói: “Có ích”.
Diệp Quân vẫn quả quyết lắc đầu, kéo Tang Mi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cô nương, bây giờ ta không phải đối thủ của nhà họ Quân, ta chịu không nổi nhân quả này, ta nghĩ với nhân cách của cô nương có lẽ cũng sẽ không khiến ta vô duyên vô cớ bị người ta nhắm vào, chèn ép, rơi vào nguy hiểm, đúng chứ?”
Tang Mi chớp mắt, tiếp tục dụ dỗ: “Ta có cách làm cho “ấn Thần Minh” của ngươi trông như thật, cho dù là chủ Thần Điện cũng không nhìn ra được”.
Ánh mắt Diệp Quân sáng lên.
Tang Mi nghiêm túc nhìn hắn.
Diệp Quân cảm thấy khó xử.
Nếu thật thế thì thu hoạch này hơn hẳn rủi ro…
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chẳng phải bản thân cô cũng có cách giải quyết khó khăn trước mắt sao?”
Tang Mi gật đầu: “Có thể, nhưng cách của ta quá bạo lực”.
Diệp Quân: “…”
Tang Mi cười nói: “Cho ngươi mười giây để suy nghĩ”.
Diệp Quân lắc đầu: “Từ chối”.
Tang Mi hơi ngạc nhiên.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có một vị tiền bối từng nói với ta, có khả năng thế nào thì làm việc lớn đến mức đó, hiện giờ nhà họ Quân gia không phải là gia tộc ta có thể đối phó, ta tùy tiện chống lại họ thì sẽ bất lợi cho ta, nếu ta chống lại họ, cuối cùng mình đánh không lại, lại gọi người nhà đến thì cũng không ổn. Tất nhiên, nếu hành vi của nhà họ Quân xúc phạm đến cô nương bằng những cách hèn hạ, cho dù cô nương đó không mang lại lợi ích gì cho ta, ta cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô”.
Có rất nhiều người đàn ông trên thế gian này thường chính là một hai câu của phụ nữ mà chuốc lấy rắc rối cho mình.
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Người đàn ông nào cũng đều muốn nhưng chắc chắn phải biết rõ, thứ nhất mình không có khả năng đó, thứ hai là phụ nữ có cần ngươi anh hùng cứu mỹ nhân không?
Đàn ông phải tỉnh táo một chút.
Tang Mi bỗng vỗ vai Diệp Quân, cười nói: “Không kiêu ngạo vì thế lực của gia đình để mà ngông cuồng… Tiểu kiếm tu, ngươi khiến ta bất ngờ đến”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn thị nữ ở một bên, cười nói: “Cô nương, chuyển lời đến công tử nhà cô, nói rằng ta thực sự không có hứng thú với hắn, đừng tốn công nữa, nếu còn có hành vi thế nữa thì ta sẽ đánh hắn đấy”.
Thị nữ cảm thấy khó xử: “Cô nương, ta chỉ là một thuộc hạ…”
Tang Mi ngắt lời cô ta: “Chuyển lời của ta cho hắn là được”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Tiểu kiếm tu, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía sau.
Thị nữ xoay người đi đến một lâu các, có hai người đàn ông đang ngồi trong lâu các, một người đàn ông trong đó chính là Quân Bất Khí, người đàn ông cách gã không xa mặc một áo bào, cũng rất hiên ngang, khí chất bất phàm.
Thị nữ đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó nói lại lời của Tang Mi lần nữa.
Nghe thị nữ nói thế xong, người đàn ông mặc áo bào đó bật cười: “Bất Khí huynh, lần này huynh tính sai rồi, ha ha…”
Quân Bất Khí bưng tách trà trước mặt lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Như thế mới càng thú vị, chẳng phải thế sao?”
Người đàn ông mặc áo bào cười nói: “Bất Khí huynh, ta thấy cô nương đó không phải là người bình thường, người đàn ông bên cạnh cô ta cũng có khí chất phi thường, ta nghĩ hắn có lai lịch gì đó, ta nghĩ vẫn đừng nên chọc vào thì hơn, dù sao thì huynh cũng không thiếu phụ nữ”.
Bình luận facebook