-
Chương 3156-3160
Chương 3156: Vô ích
Sau khi dư luận trong thành ngày càng nhiều, dường như mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tại phủ Tư Mệnh.
Trong đại điện, Nam Tiêu ngồi trên ghế, cách đó không xa là một nhóm chủ quản của phủ Tư Mệnh, lúc này sắc mặt các chủ quản đều u ám, trong mắt hiện lên sát ý.
Nam Tiêu thì lại khá bình tĩnh, y nhìn mọi người, sau đó nói: “Các vị huynh đệ thấy thế nào?”
Một chủ quản bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Những lời đồn thổi lung tung bên ngoài đó rõ ràng là do nhà họ Quân gây ra, đến gặp xử lý nhà họ Quân là được”.
“Tiêu diệt nhà họ Quân”.
Lập tức có người đáp lại, chẳng mấy chốc càng có nhiều hơn hưởng ứng.
Phủ Tư Mệnh có bao giờ bị người ta chèn ép sỉ nhục đến mức này đâu?
“Phải nghĩ đến kế lâu dài”.
Nhưng lúc này, một quản sự bỗng nói: “Nhà họ Quân không đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu chúng đã dám công khai ra tay với lão đại thì chắc chắn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, bây giờ đột nhiên ra tay có khả năng sẽ trúng chiêu của chúng, rơi vào thế bị động…”
Chủ quản lên tiếng đầu tiên đó nói: “Vậy lẽ nào chúng ta cứ ngồi chờ chết? Ta đề nghị chúng ta tiến hành một cuộc điều tra lớn với nhà họ Quân, chúng đã gài bẫy hãm hại chúng ta, không có bằng chứng, chúng chỉ có thể gài bẫy, nhưng nếu chúng ta hại lại chúng, không có bằng chứng, cũng có thể đưa ra bằng chứng, xem ai sợ ai…”
“Có lý lắm”.
Có quản sự lập tức đồng ý: “Không thể tiếp tục ngồi đây chờ chết, phải chống trả, nếu không người khác sẽ cho rằng phủ Tư Mệnh chúng ta dễ bắt nạt! Gọi người đi, lập tức đi tiêu diệt chúng, đào mộ của tổ tiên chúng lên”.
Lúc này một ông lão bỗng nói: “Không được”.
Mọi người đều nhìn ông lão, ông lão là Tống Kỷ - quan kiểm sát của phủ Tư Mệnh, mọi người đều gọi ông ta là Lão Kỷ, lý lịch rất tốt, làm việc rất điềm tĩnh, rất được mọi người trong phủ Tư Mệnh kính trọng.
Nam Tiêu cũng nhìn Tống Kỷ: “Lão Kỷ, ông nói thử xem”.
Lão Kỷ gật đầu: “Việc doanh nhân vi phạm pháp luật là việc của chúng, nhưng chúng ta là cơ quan thực thi pháp luật nên không được phép biết luật mà còn vi phạm, vì một khi biết luật mà còn vi phạm thì bản chất sẽ khác hoàn toàn khác. Hơn nữa, một khi chúng nắm được điểm này, lại tiết lộ ra ngoài thì sẽ là đòn chí mạng với chúng ta… Nếu là thương nhân bình thường, dĩ nhiên chúng ta sẽ có cách tóm được điểm yếu của chúng, không để chúng nói, nhưng các vị đừng quên, hiện tại chúng ta đang đối mặt với nhà họ Quân… Chúng ta không có cách tóm được cổ của chúng”.
Mọi người đều lặng thinh.
Lão Kỷ nói tiếp: “Còn nữa, bây giờ các hành vi của nhà họ Quân đều có nghĩa là chúng sẽ đối đầu đến cùng với chúng ta… Chúng ta chỉ có thể bất biến trong tình hình vạn biến khi đối mặt với hành động của chúng”.
Nghe thế, mọi người đều nhíu mày.
Một quản sự trầm giọng nói: “Lão Kỷ, ý ông là chúng ta không làm gì cả?”
Lão Kỷ gật đầu: “Đừng làm gì cả”.
Quản sự khó hiểu: “Tại sao?”
Sau một hồi im lặng, Lão Kỷ chậm rãi nói: “Mọi người tức giận”.
Mọi người tức giận!
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Một chủ phấn khích nói: “Ta hiểu ý của Lão Kỷ rồi, ý của Lão Kỷ là nhà họ Quân quang minh chính đại hại chúng ta, hất nước bẩn vào bộ phận chấp pháp chúng ta, chúng không chỉ thách thức quyền uy của phủ Tư Mệnh ta mà còn đang thách thức với quyền uy của cả Chúng Thần Điện…”
Nghe thế mọi người đều hiểu ra.
Quyền lợi là tối thượng.
Há có thể để thương nhân khiêu khích sao?
Lão Kỷ nói tiếp: “Việc lão đại nên làm bây giờ không phải là đi chứng thực cho bản thân, vì một khi tự chứng thực thì chúng ta sẽ rơi vào trạng thái thụ động vô tận, sẽ bị nhà họ Quân khống chế. Thế nên việc lão đại cần làm bây giờ chính là lập tức đến chủ thần Thường Vụ, báo cáo mọi việc cho ông ta, nhất định không được giấu giếm…”
Một chủ quản nói: “Nhưng nếu chúng ta không đánh trả, dư luận sẽ ngày càng lớn…”
Lão Kỷ xua tay, thản nhiên nói: “Dư luận sẽ có ảnh hưởng rất lớn với các quan viên Chúng Thần Điện, nhưng với cấp bậc của lão đại thì có thể bỏ qua ảnh hưởng này, tất nhiên tiền đề là lão đại phải được chủ thần Thường Vụ và các vị chủ thần tin tưởng…”
Nói đến đây, ông ta thấy có vài quản sự còn rất lo lắng, thế là bèn nói: “Các ngươi còn trẻ nên không hiểu, chỉ cần các chủ thần bên trên tin tưởng Tiêu lão đại, dư luận bên dưới thật hay giả đều không quan trọng, nói trắng ra là ảnh hưởng không tốt lắm, lời bàn tán của người dân, lúc bên trên cần thì mới có tác dụng, nếu bên trên không cần thì họ có hét toáng lên cũng vô ích…”
Nói rồi ông ta do dự một chốc, sau đó nói: “Nói đến đây rồi, các vị huynh đệ đừng truyền ra ngoài, Lão Kỷ ta còn muốn sống thêm vài năm nữa”.
Mọi người: “…”
…
Chương 3157: Mưu kế
Mọi người nghe thế thì ngộ ra.
Chỉ cần phía trên tin tưởng Nam Tiêu thì nhà họ Quân có tung bao nhiêu tin vịt cũng vô ích. Chủ Thần Điện chỉ cần ra Thần chỉ là có thể khiến mọi thế công dư luận từ họ tan thành mây khói.
Bởi vỉ nhà họ Quân làm sao có thể chống lại toàn bộ Chủ Thần Điện cho được?
Cuộc sống này luôn tuân theo quy tắc ai mạnh người ấy thắng, vì vậy việc Nam Tiêu cần làm bây giờ chính là tranh thủ sự ủng hộ của các Chủ Thần phía trên.
Lão Kỷ bỗng hỏi: “Thứ cho thuộc hạ lắm mồm, nhưng vị Diệp công tử kia là?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về Nam Tiêu.
Bây giờ mới nhớ ra căn nguyên mọi chuyện là tại kiếm tu trẻ tuổi kia.
Ai nấy đều tò mò muốn biết mối quan hệ giữa hắn và Nam Tiêu.
Y chỉ nói: “Là huynh đệ của ta”.
Huynh đệ?
Hai từ này khiến những người khác liếc nhìn nhau.
Huynh đệ à?
Nghĩa là Nam Tiêu sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chống lại nhà họ Quân, mà bọn họ là người dưới trướng y, đương nhiên cũng phải cùng tiến cùng lùi.
Nam Tiêu lên tiếng: “Chư vị, ta không phải hạng không biết phải trái. Các vị cũng biết chuyện lần này là thế nào. Quân Bất Khí là tên con ông cháu cha làm xăng làm bậy, những năm nay ỷ vào quyền thế nhà họ Quân mà đã làm ra bao nhiêu chuyện phi pháp rồi? Chẳng qua vì nhà gã có tiền có thế, chuyên dùng tiền để lấp liếm cho qua. Nhưng lần này gã lại dám có ý đồ với vợ của Diệp huynh! Mẹ nó, nhà họ Quân của gã còn không xứng xách giày cho huynh đệ ta nữa!"
Những người khác bèn hiểu ra.
Cái người Diệp Quân này ấy mà...
Đúng là không đơn giản.
Nam Tiêu tiếp tục: “Diệp huynh không ra tay vì nhân từ, nhưng ta đã đưa huynh ấy đến đây thì không thể làm ngơ. Nên lần này ta có đánh cược tiền đồ cũng phải làm đến cùng! Chư vị nếu có suy nghĩ khác thì xin hãy nói ra, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc”.
"Lão đại!"
Một quản sự kêu lên: “Sao huynh lại nói thế? Huynh đệ chúng ta có ai là không do huynh đề bạt lên? Không có huynh thì làm sao có chúng ta? Huynh nói như vậy làm tổn thương các huynh đệ quá đấy!"
Một người khác tiếp lời: “Chỉ cần lão đại không mưu phản, đối nghịch Thần thì các huynh đệ đều sẵn sàng theo huynh lên núi đao xuống biển lửa!"
Một người khác: “Diệp công tử là huynh đệ của huynh thì cũng là huynh đệ của chúng ta! Bây giờ lão đại phải đến Chủ Thần Điện báo cáo với các vị Chủ Thần rõ ngọn ngành. Chuyện này chúng ta chiếm lý, nhà họ Quân hành động như vậy chính là ngang ngược làm càn!"
Lão Kỷ cũng nói: “Ta được biết Quân U không phải nhân vật dễ xơi, e rằng bọn họ có thủ đoạn gì khác. Chúng ta sẽ lập tức điều tra, lão đại hãy mau chóng đến Chủ Thần Điện đi”.
Nam Tiêu gật gù: “Ta sẽ đi ngay, việc ở đây giao lại cho Lão Kỷ”.
Lão Kỷ đáp: “Yên tâm”.
Thế là Nam Tiêu biến mất.
Lão Kỷ bắt đầu sắp xếp: “Dân chúng không biết phân rõ thị phi nên rất có thể bị nhà họ Quân dụ dỗ sinh sự, phải dặn thủ hạ lúc nào cũng giữ mình, tuyệt đối không làm tổn thương họ để nhà họ Quân không nắm được đằng chuôi. Và để tránh bọn chúng nhổ cỏ tận gốc, lập tức phái Tư Mệnh Vệ âm thầm theo bảo vệ hai người kia”.
Ông ta thoáng dừng lại: “Báo cho Thần Linh Vệ và quân cận vệ đến bảo vệ Tư Mệnh Điện chúng ta”.
Có quản sự hỏi: “Liệu họ sẽ đến sao?"
Lão Kỷ: “Đến hay không là chuyện của họ, chúng ta đã thông báo rồi, có chuyện gì có thể đùn đẩy trách nhiệm qua”.
Người khác: “...”
...
Lão Kỷ lo lắng không phải không có căn cứ, vì Nam Tiêu vừa đi không lâu thì đã có một nhóm người tụ tập ngoài Tư Mệnh Điện để phản đối.
Vì đã được lệnh phải kiềm chế nên cường giả trong phủ không làm gì, khiến bên ngoài ngày càng nhiều người vây quanh.
...
Chấp Pháp Điện.
Điện chủ Khuất Tấn thong thả hỏi Đại trưởng lão Quân Duyên của nhà họ Quân: “Các người hy vọng ta đâm sau lưng Nam Tiêu?"
Quân Duyên thấy người này lại vào thẳng vấn đề đến vậy thì thoáng ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hoàn hồn: “Khuất điện chủ, có câu dân không đấu với quan, nhà chúng ta cũng không muốn đối đầu với quan Tư Mệnh Nam Tiêu. Nhưng y một lòng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết mới không còn cách nào”.
Sau đó bỗng thay đổi: “Nghe nói y còn muốn cạnh tranh chức Chủ Thần”.
Khuất Tấn cười đầy mỉa mai: “Các ngươi nắm bắt thông tin nhạy phết”.
Quân Duyên như không nhận ra: “Nhà họ Quân chúng ta sẵn sàng dốc sức hỗ trợ ngài”.
Khuất Tấn cười: “Hỗ trợ thế nào?"
Quân Duyên đứng dậy, đẩy một chiếc nhẫn sang.
Khuất Tấn nhìn vào, cười nói: “Một số tiền khổng lồ”.
Quân Duyên nhìn ông ta: “Nam Tiêu thân mang tội ác, chỉ cần Khuất điện chủ âm thầm ra tay là có thể khiến y vạn kiếp bất phục”.
Sau một hồi im lặng, Khuất Tấn nói: “Nhẫn này ta nhận”.
Chương 3158: Phải giết
Quân Duyên thầm vui mừng, thi lễ rồi rời đi.
Một người đàn ông áo trắng từ trong thiền điện đi ra, cười nói.
"Mấy người này thật sự muốn đẩy Nam Tiêu vào chỗ chết”.
Khuất Tấn: “Bạch Bào thấy thế nào?"
Bạch Bào ngồi xuống: “Thấy gì nữa? Cái gì cũng có lý của nó thôi”.
Khuất Tấn: “Nói ra thử xem”.
Bạch Bào phân tích: “Mâu thuẫn giữa họ và Nam Tiêu là việc cá nhân, nhưng bọn họ lại muốn lợi dụng dân chúng đấu lại Chủ Thần Điện. Làm như vậy thì đừng nói chi Chủ Thần, mà bất kỳ người cầm quyền nào cũng khó lòng tha thứ”.
Khuất Tấn: “Vậy là ta không nên giúp họ?"
Bạch Bào liếc xéo: “Câu hỏi vô nghĩa. Ngươi đã có quyết định từ trước, lại còn nhìn rõ mọi việc, hỏi ta làm gì?"
Khuất Tấn cười: “Muốn biết ý tưởng của ngươi”.
Bạch Bào: “Nhà họ Quân đúng là mạnh nhưng mạnh ở thương nghiệp chứ không ở quan trường. Phía trên cho phép thí phía dưới mới có đấu đá, vì có cạnh tranh mới có tiến bộ, nhưng với chúng ta thì thương nhân là người ngoài. Nội đấu thì được, nhưng không thể bắt tay người ngoài hại người nhà, vượt khỏi lằn ranh giới hạn được... Trừ khi phía trên muốn ngươi làm vậy”.
Y thoáng dừng lại: “Hạn chế của thương nhân là tự cho rằng tiền có thể can thiệp vào chính trị, nhưng cũng phải biết chỗ nào được chỗ nào không. Như chỗ chúng ta là không thể nào, bởi vì trừ khi bọn họ có nhiều quyền lực hơn, bằng không thì chỉ một tội mưu phản là có thể khiến họ chết không chỗ chôn”.
Khuất Tấn gật gù, ra hiệu cho Bạch Bào nói tiếp.
Y cười: “Họ muốn chúng ta tranh giành nội bộ cũng hay đấy, nhưng họ không ngờ rằng Nam Tiêu đã chủ động rút khỏi vị trí ứng cử Chủ Thần. Bây giờ chúng ta lôi kéo y còn không kịp, làm sao có thể hại y? Ta đề nghị lập tức báo tin cho Nam Tiêu, đồng thời tiết lộ vài chuyện phi pháp của nhà họ Quân cho y, xem như ý tốt. Sau này cho dù y không giúp thì cũng sẽ không giúp Qua Hàn hại chúng ta”.
Khuất Tấn lại gật đầu.
Bạch Bào nhìn sang: “Đến lượt ngươi”.
Khuất Tấn mỉm cười: “Ngươi phân tích rất hay, gãi đúng chỗ ngứa”.
Bạch Bào chỉ nói: “Còn có một chữ nhưng, đúng không?"
Khuất Tấn bật cười, nghiêm giọng nói: “Diệp Quân”.
Bạch Bào vỗ đùi.
"Bà mẹ nó! Ta quên mất, hắn mới là nhân vật then chốt!"
Khuất Tấn gật đầu: “Người khiến Nam Tiêu đối đãi cẩn trọng như vậy, đúng là đáng tò mò”.
Bạch Bào đứng dậy: “Để ta đi thăm dò”.
Rồi xoay người biến mất.
...
Nam Tiêu đi đến Chủ Thần Điện.
Y kể rõ ngọn nguồn sự tình rồi đứng sang một bên.
Giữa đại điện trống trải vắng lặng.
Một hồi lâu sau, có giọng nói vang ra: “Biết rồi”.
Là giọng của Chủ Thần thường trực.
Nam Tiêu cúi người hành lễ rồi lui về sau.
Bỗng Chủ Thần kia lại hỏi: “Ngươi thấy chuyện này như thế nào?"
Nam Tiêu không hiểu.
Chủ Thần: “Về hành động của nhà họ Quân”.
Nam Tiêu cung kính đáp: “Chủ Thần thánh tâm sáng tỏ, thuộc hạ không dám nhiều lời”.
Chủ Thần đáp: “Lui xuống đi”.
Nam Tiêu cung kính làm theo.
Sau đó, lại một Chủ Thần khác lên tiếng: “Càng lúc càng ổn trọng, đúng là hiếm thấy”.
Chủ Thần thường trực: “Lão Nhị thấy thế nào?"
Chủ Thần kia: “Thương nhân loạn chính, giết”.
Một lời đã định!
Chủ Thần đó tiếp tục: “Căn nguyên đều do nhà họ Quân dạy dỗ không nghiêm, để mặc con cháu làm bậy. Hạng xem rẻ Thần pháp như vậy nên sớm bị diệt trừ, để lại hôm nay không chỉ phạm pháp mà còn xúi giục dân chúng chế tạo dư luận, muốn lấy ý dân uy hiếp chính phủ. Đúng là tội ác tày trời! Lỗ hổng này một khi đã rách thì sẽ hậu họa khôn lường, ta đề nghị nghiêm trị ngay lập tức”.
Chủ Thần thường trực lại im lặng.
Chủ Thần thứ hai hỏi: “Ý lão đại thế nào?"
Chủ Thần thường trực: “Chưa đủ”.
Chủ Thần kia hơi im lặng: “Ý là nghiêm trị bây giờ chưa đủ để lòng dân tin phục? Nhưng nếu kéo dài thì chúng có thể hành động càng điên cuồng...”
Chủ Thần thường trực cất tiếng: “Tài chính chúng ta thiếu bao nhiêu?"
Chủ Thần kia: “...”
Chương 3159: Mô phỏng thời gian
Bên trong Tiểu Tháp.
Vì để tiết kiệm thời gian, khoảng thời gian này Diệp Quân đều ở trong Tiểu Tháp đọc sách, bây giờ hắn đã đọc xong toàn bộ Thần Pháp.
Hắn đã có một sự hiểu biết rõ ràng về toàn bộ hệ thống tư pháp của Chúng Thần Điện, không thể không nói Thần Pháp này rất hoàn thiện, tổng cộng có hơn mười nghìn điều luật, hơn nữa hắn còn phát hiện Thần Pháp này đa số dùng để hạn chế cường giả, nhưng tiếc là hiệu quả không được quá rõ ràng.
Mà ngoại trừ nghiên cứu Thần Pháp, hắn còn đang nghiên cứu về Đạo Thời Gian.
Lời Tang Mi nói lúc trước hắn vẫn còn nhớ rõ, đó là kết hợp Đạo Thời Gian ở bên ngoài với thời gian bên trong tháp, tiến hành áp chế thời gian.
Hắn cảm thấy ý tưởng này thực sự rất hay.
Nói đơn giản hơn là, một khi hắn thành công thì có thể hình dung bằng câu này: Khi ngươi đang đứng ở tầng một, thì ta đã ở tầng hai.
Đây thuộc về áp chế thời gian, mà cũng thuộc về áp chế Đại Đạo.
Hắn đã ước chừng được thực lực của bản thân, bây giờ sức chiến đấu của hắn nếu không dùng đến huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên thì tương đương với Thần cấp cao, cũng có thể đánh một trận với Mệnh Thần, nhưng phần thắng không lớn. Nếu dùng thêm kiếm Thanh Huyên thì hắn vô địch trong Thần cấp cao, đánh với Mệnh Thần thì có được bảy phần thắng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ với hắn.
Hiện tại mục tiêu trước mắt của hắn là để thực lực của bản thân đạt đến trình độ Chủ Thần, tốt nhất là không cần dùng kiếm Thanh Huyên và huyết mạch phong ma cũng có thể đạt đến được cấp bậc đó.
Hắn đã từng sáng tạo ra một chiêu kiếm kỹ, gọi là Diên Trì Nhất Kiếm, nhưng sau này bởi vì đối thủ ngày càng mạnh hơn nên kiếm kỹ này cũng dần bị lạc hậu, bị hắn gác sang một bên, rất ít khi sử dụng.
Nhưng Tang Mi đã cho hắn một suy nghĩ mới, liệu hắn có thể dùng lý thuyết áp chế thời gian đó để dung hợp với kiếm kỹ của bản thân không?
Hắn quyết định làm thử.
Diệp Quân đặt mình vào trong thời không đặc thù, hắn cảm thụ xung quanh, thời gian trong đây và thời gian bên ngoài khác nhau, đây là hai loại Đạo.
Lúc này hắn lại nhớ đến khi cô cô và đại bá Tiêu Dao Tử xuất kiếm, rõ ràng họ xuất kiếm rất chậm, thế nhưng đối thủ lại không thể phòng ngự được.
Tại sao?
Có chăng đó là áp chế thời gian?
Nhìn như chúng ta đều đang ở trong một tuyết thời gian đồng nhất, nhưng thật ra không phải thế...
Tất nhiên hắn biết cô cô và đại bá chắc chắn không đơn giản như hắn nghĩ, nhưng đối với hắn mà nói, lĩnh ngộ được đến như vậy là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì hắn không tiêu hóa được.
Sau khi nghĩ thông, hắn nhận ra thật ra muốn có được loại áp chế đó cũng không khó, bởi vì kiếm Thanh Huyên có thể trở thành cầu nối giữa hai loại thời gian, giúp hắn thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng hắn không làm như thế.
Bởi vì hắn biết làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Tựa như người khác nói cho ngươi biết mười nhân mười bằng một trăm, ngươi sẽ hiểu ngay, sẽ nhớ rằng mười nhân mười là một trăm, nhưng ngươi lại không biết tại sao đáp số lại như thế, đó chẳng qua chỉ là kiến thức căn bản, kiến thức đó không thuộc về ngươi.
Chỉ có khi hiểu rõ được cơ sở hệ thống phép nhân, biết được tại sao mười nhân mười là một trăm thì đó mới là tri thức của ngươi, ngươi mới có thể lấy tri thức đó làm nền tảng để phát triển bản thân hơn, ví như không có người nào nói cho ngươi nhưng ngươi vẫn biết năm nhân năm bằng hai lăm.
Bởi vì ngươi đã nắm giữ được quy luật, nắm giữ được bản chất.
Tình huống hiện tại của hắn là như thế, dựa vào kiếm Thanh Huyên, hắn có thể đem lấy thời gian của cô cô ra dùng, nhưng thời gian này không thuộc về hắn, điều hắn muốn làm chính là hiểu được cách cô cô sáng tạo ra được loại thời gian này, quy luật lẫn bản chất của nó là như thế nào.
Hắn biết chỉ cần hiểu được điều đó thì với hắn mà nói là một sự thăng tiến vượt bậc.
Tự mình học được điều khó thì mới khôn, cô cô để thời không này lại chắc cũng có suy nghĩ như vậy, nếu không thì bà ấy đã dung nhập thẳng vào trong kiếm Thanh Huyên cho hắn rồi.
Tuy hắn biết trong thời gian ngắn bản thân không thể làm được gì, nhưng cũng không vội, ngược lại bây giờ cũng không có chủ nhân bút Đại Đạo, có thể từ từ đi lên, nếu chủ nhân bút Đại Đạo mà ở đây thì thôi cứ kệ xác, giết chết được lão ta trước rồi tính.
Bây giở sở dĩ hắn có ý nghĩ đó là bởi vì đại bá cùng Tang Mi, Diệp Quân hắn không tu cảnh giới chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bây giờ hắn muốn tìm hiểu sâu hơn thì phải đi đào bới ra bản chất bên trong.
Thời gian bên trong Tiểu Tháp, Diệp Quân luôn nghiên cứu về thời gian cô cô đã chế tạo ra, có được thu hoạch không nhỏ, hắn bắt đầu tiến hành thí nghiệm ngay trong Tiểu Tháp, hắn dùng kiếm Thanh Huyên làm một lần, sau đó lại dùng ý kiếm của mình làm lại lần nữa.
Lúc nghiên cứu về bản chất cùng quy luật của thời gian, thật ra là hắn cũng đang nghiên cứu về bản chất của kiếm Thanh Huyên.
Từ khi kiếm Thanh Huyên theo hắn, hắn luồn "lấy ra dùng", chứ chưa bao giờ nghiên cứu kĩ càng.
Khoảng thời gian tiếp xúc với Tang Mi đã giúp hắn hiểu ra rất nhiều vấn đề, ví như nếu bản thân hắn nghèo, có thể đó là vấn đề của hắn, cũng có thể là vấn đề của gia đình, hoặc cũng có thể là vấn đề của toàn bộ xã hội...
Dựa vào chi tiết trông được tổng thể!
Xử lý vấn đề không thể chỉ dùng một góc độ, nên đổi nhiều góc độ để xem xét.
Kiếm Đạo cũng như thế, Diệp Quân hắn tu Kiếm Đạo Vô Địch, vậy phải hiểu rõ được bản chất của 'vô địch', bởi vì có nhiều khi vô địch không có nghĩa là có thực lực tuyệt đối, nhiều người có thực lực không mạnh đến vậy, nhưng tinh thần của bọn họ lại vô địch, có thể lưu danh thiên cổ...
Không biết trải qua bao lâu, thí nghiệm của Diệp Quân rốt cục cũng có một vài kết quả, thời không trước mắt hắn hiện ra thành hai, thời gian bên trái bất động, còn thời gian bên phải đang nhanh chóng trôi đi.
Trái tĩnh phải động!
Diệp Quân hưng phấn vô cùng, bởi vì hắn bây giờ tương đương đang ở ngoài thời gian...
Tất nhiên bây giờ hắn vẫn đang phải dựa vào kiếm Thanh Huyên mới làm được như vậy.
Chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu đổi kiếm Thanh Huyên sang ý kiếm, sau khi đổi thành ý kiếm, hắn phát hiện ra rất nhiều vấn đề, mà vấn đề lớn nhất chính là ý kiếm của hắn không được thời không của cô cô thừa nhận, mặc dù nó không có địch ý với kiếm của hắn, nhưng cũng không chịu phối hợp theo... . Diệp Quân cũng không cưỡng cầu, mà bắt đầu từ từ tiếp cận, làm nhiều thử nghiệm hơn... Ví như mô phỏng theo thời gian mà cô cô sáng tạo...
Tất nhiên việc này rất khó, nhưng Diệp Quân càng nghiên cứu càng hưng phấn, bởi vì trong quá trình này, mỗi một thu hoạch đều là một phát hiện mới đối với hắn...
Không biết qua bao lâu...
Ầm ầm!
Đột nhiên, thời không ở chỗ Diệp Quân nổ tung, Diệp Quân bị văng đi xa thật xa...
Tiểu Tháp: "..."
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã bò về lại, lẩm bẩm: "Không đúng... Tổ hợp thời gian và không gian cần cân nhắc lại mật độ cùng độ đàn hồi của không gian, ta muốn tạo ra một thời gian mới thì nhất định phải tạo ra được một không gian có thể chứa đựng thời gian này... Không gian... Có thể dùng kiếm ý gia cố không gian, như vậy chắc hẳn là được... Thử xem trước đã..."
...
Chương 3160: Chính trực thành thật!
Lúc này nhà họ Quân đã huy động toàn bộ quyền lực, tạo uy thế và đổ thêm dầu vào lửa ở khắp nơi.
Mà dưới sự điều động của họ, dư luận của toàn bộ thành Chúng Thần đối với Nam Tiêu và Diệp Quân ngày càng bất lợi, nhất là ở bên ngoài phủ đệ của Nam Tiêu, ngày nào cũng có người đến mắng chửi.
Đối với việc này, Nam Tiêu vẫn giữ yên lặng.
Nhà họ Quân.
Thấy Nam Tiêu yên tĩnh bất động, đám trưởng lão nhà họ Quân đều thấy nghi hoặc, bởi vì... chuyện này thật sự quá khác thường.
Trong đại điện, một đám trưởng lão nhà họ Quân đang họp bàn.
Quân Diên có chút lo lắng nói: "Cho tới bây giờ Nam Tiêu vẫn không có động tĩnh gì, chuyện này thật sự bất thường".
Các trưởng lão còn lại cũng đua nhau gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cùng nghiêm cẩn.
Quân Quyền tính cách nóng nảy, trong mắt ánh lên sát ý: "Đâm lao thì phải theo lẽo, cứ thẳng tay giết quách đi".
Đề nghị này của lão khiến mọi người đều cả kinh, ám sát một vị Tư Mệnh Quân không phải là chuyện nhỏ đâu.
Quân Diên lắc đầu: "Không thể nghĩ như thế được, nếu bây giờ Nam Tiêu chết oan uổng thì tất cả mọi người đều biết là do nhà họ Quân ta gây ra, lúc ấy chắc chắn sẽ chọc phải rất nhiều người nổi giận..."
Quân Quyền nói ngay: "Vậy thì giết người phụ nữ kia của Diệp Quân đi".
Quân Diên chau mày lại.
Quân Quyền tiếp tục nói: "Hai người kia mới là kẻ cầm đầu, chỉ cần giải quyết xong bọn chúng thì ta không tin Nam Tiêu lại vì hai cái xác chết mà tới gây khó dễ với nhà chúng ta đến cùng".
Có người đột nhiên nói: "Diệp Quân và người phụ nữ kia cũng không phải người thường, chúng ta vẫn chưa biết lai lịch thật sự của bọn họ, nếu tùy tiện ra tay..."
"Đã là lúc nào rồi!"
Quân Quyền tức giận như con bò rống bị cầm chân, hai mắt hơi đỏ: "Chúng ta đã sớm thành tử địch với bọn họ rồi, còn quản thân phận với lai lịch gì nữa? Lúc này rồi, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, cứ giết quách bọn chúng đi!"
Quân Diên trầm giọng nói: "Nhưng vấn đề là bây giờ bọn họ không chỉ đơn thuần có hai người, mà còn có cả Nam Tiêu..."
"Trời ơi đại ca ơi!"
Quân Quyền giậm chân một cái: "Đâu thể giải quyết toàn bộ vấn đề một lần, nếu đã không giải quyết được một thể thì chúng ta cứ xử lý từng cái trước, trước tiên giết hai tên kia, sau đó lại dùng toàn lực đối phó với Nam Tiêu".
Quân Diên không hề trả lời, mà nhìn sang Quân U đang ngồi cách đó không xa.
Mọi người ở đây cũng đua nhau nhìn Quân U vẫn luôn ngồi yên lặng, Quân U nói: "Tỉnh táo lại chút đi, bây giờ chúng ta phải đối mặt với đâu chỉ mỗi Nam Tiêu và Diệp Quân?"
Mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Quân U chậm rãi đứng dậy, cô ta nhìn lướt một vòng người ở đây: "Bây giờ chúng ta đang khiêu chiến quyền uy của toàn bộ Nam Chúng Thần Điện!"
Mọi người kinh ngạc.
Quân U bình tĩnh nói: "Chúng Thần Điện bọn họ không phải vẫn luôn xem thường thương nhân, cho rằng thương nhân chúng ta thấp kém? Vậy lần này chúng ta để bọn họ chứng kiến thử sức mạnh của thương nhân..."
Quân Diên khiếp sợ nhìn Quân U, ông ta biết, thiếu tộc trưởng trước mắt này chắc chắn đang có chuyện giấu mình.
Quân U nhìn mọi người: "Chẳng lẽ là vương hầu tướng lĩnh thì cao sang hơn người thường một bậc? Nếu chế độ hiện nay không cho phép thương nhân tiến thêm một bước nữa, vậy thì thay đổi chế độ đi..."
Mọi người nghe vậy thì càng khiếp sợ...
...
Một hôm, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, bởi vì có người tìm hắn.
Là Tông Cố tìm đến hắn.
Khi Tông Cố gặp lại Diệp Quân, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Diệp Quân nhìn về phía Tông Cố, lộ ra nụ cười thật thà: "Huynh tìm ta có việc gì không?"
Tông Cố gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Ta đến nương nhờ Diệp huynh".
Diệp Quân hơi kinh ngạc: "Nương nhờ vào ta?"
Tông Cố đáp: "Đúng thế".
Diệp Quân không rõ: "Tại sao?"
Tông Cố: "Theo nhà họ Quân không có tương lai".
"Ồ!"
Diệp Quân bật cười, không nói gì.
Tất nhiên Tông Cố biết đối phương không dễ dao động như vậy, nên y lấy ra một quyển sách đưa cho Diệp Quân: "Lúc trước ta theo nhà họ Quân, bởi vậy mới biết được một vài chuyện cơ mật của bọn họ, đây là một vài chuyện có thể giúp đỡ Diệp công tử".
Diệp Quân mở quyển sách ra, đọc qua một lượt rồi nhìn Tông Cố, có chút 'khiếp sợ': "Nhà họ Quân muốn đẩy ta vào chỗ chết?"
Tông Cố gật đầu.
Diệp Quân đứng dậy, hắn đi tới đi lui hai bước, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, hắn ngồi xuống.
Tông Cố thu hết tất cả biểu cảm cùng phản ứng của Diệp Quân vào trong mắt.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta phải đi tìm Nam huynh, Nam huynh sẽ giúp ta..."
Tông Cố đột nhiên nói: "Diệp huynh, thứ cho ta nhiều lời, hiện tại e là Nam Tiêu cũng khó mà tự bảo vệ bản thân".
Diệp Quân nhìn về phía Tông Cố, cả kinh nói: "Sao có thể, Nam huynh là Tư Mệnh Quân... Quyền thế của huynh ấy ngập trời, chỉ là một nhà họ Quân cỏn con sao có thể làm gì được huynh ấy, ta..."
Tông Cố lắc đầu: "Thực lực nhà họ Quân không đơn giản như vậy, dù sao bọn họ có rất nhiều tiền, hơn nữa huynh ra ngoài xem thử đi, toàn bộ đều đang lên tiếng phê phán Nam Tiêu... Có lẽ chẳng bao lâu nữa Chúng Thần Điện sẽ không chịu nổi áp lực mà thay thế y..."
Diệp Quân kinh hãi: "Chuyện này..."
Tông Cố nhìn Diệp Quân: "Diệp huynh trẻ tuổi như vậy, thực lực lại không tầm tưởng, lai lịch hẳn cũng không đơn giản!"
Diệp Quân liếc mắt nhìn y, không nói lời nào.
Tông Cố nói: "Diệp huynh, bây giờ chúng ta đã chung thuyền rồi, dù sao nếu để cho nhà họ Quân biết ta tiết lộ những chuyện cơ mật này cho huynh thì chắc chắn ta sẽ chết không toàn thây, huynh nói đúng không?"
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta đến từ vũ trụ Quan Huyên, trong nhà có vài trưởng bối thực lực cũng được, theo thứ tự là cô cô, ông nội, đại bá..."
Tông Cố híp mắt lại: "Thực lực bọn họ... Rất mạnh?"
Chăm chú chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ba người bọn họ mà liên thủ với nhau, ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được mười chiêu..."
Tiểu Tháp: "..."
Tông Cố im lặng, lúc này y đã có tính toán đại khái cho bản thân rồi, y nhìn Diệp Quân, trong lòng có hơi phức tạp.
Ai cũng nói kiếm tu chính trực, thành thật, đúng như dự đoán.
Mà y lại đến tính toán một kiếm tu chính trực thành thật như thế này... Qủa thật có hơi không đành lòng.
Sau khi dư luận trong thành ngày càng nhiều, dường như mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tại phủ Tư Mệnh.
Trong đại điện, Nam Tiêu ngồi trên ghế, cách đó không xa là một nhóm chủ quản của phủ Tư Mệnh, lúc này sắc mặt các chủ quản đều u ám, trong mắt hiện lên sát ý.
Nam Tiêu thì lại khá bình tĩnh, y nhìn mọi người, sau đó nói: “Các vị huynh đệ thấy thế nào?”
Một chủ quản bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Những lời đồn thổi lung tung bên ngoài đó rõ ràng là do nhà họ Quân gây ra, đến gặp xử lý nhà họ Quân là được”.
“Tiêu diệt nhà họ Quân”.
Lập tức có người đáp lại, chẳng mấy chốc càng có nhiều hơn hưởng ứng.
Phủ Tư Mệnh có bao giờ bị người ta chèn ép sỉ nhục đến mức này đâu?
“Phải nghĩ đến kế lâu dài”.
Nhưng lúc này, một quản sự bỗng nói: “Nhà họ Quân không đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu chúng đã dám công khai ra tay với lão đại thì chắc chắn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, bây giờ đột nhiên ra tay có khả năng sẽ trúng chiêu của chúng, rơi vào thế bị động…”
Chủ quản lên tiếng đầu tiên đó nói: “Vậy lẽ nào chúng ta cứ ngồi chờ chết? Ta đề nghị chúng ta tiến hành một cuộc điều tra lớn với nhà họ Quân, chúng đã gài bẫy hãm hại chúng ta, không có bằng chứng, chúng chỉ có thể gài bẫy, nhưng nếu chúng ta hại lại chúng, không có bằng chứng, cũng có thể đưa ra bằng chứng, xem ai sợ ai…”
“Có lý lắm”.
Có quản sự lập tức đồng ý: “Không thể tiếp tục ngồi đây chờ chết, phải chống trả, nếu không người khác sẽ cho rằng phủ Tư Mệnh chúng ta dễ bắt nạt! Gọi người đi, lập tức đi tiêu diệt chúng, đào mộ của tổ tiên chúng lên”.
Lúc này một ông lão bỗng nói: “Không được”.
Mọi người đều nhìn ông lão, ông lão là Tống Kỷ - quan kiểm sát của phủ Tư Mệnh, mọi người đều gọi ông ta là Lão Kỷ, lý lịch rất tốt, làm việc rất điềm tĩnh, rất được mọi người trong phủ Tư Mệnh kính trọng.
Nam Tiêu cũng nhìn Tống Kỷ: “Lão Kỷ, ông nói thử xem”.
Lão Kỷ gật đầu: “Việc doanh nhân vi phạm pháp luật là việc của chúng, nhưng chúng ta là cơ quan thực thi pháp luật nên không được phép biết luật mà còn vi phạm, vì một khi biết luật mà còn vi phạm thì bản chất sẽ khác hoàn toàn khác. Hơn nữa, một khi chúng nắm được điểm này, lại tiết lộ ra ngoài thì sẽ là đòn chí mạng với chúng ta… Nếu là thương nhân bình thường, dĩ nhiên chúng ta sẽ có cách tóm được điểm yếu của chúng, không để chúng nói, nhưng các vị đừng quên, hiện tại chúng ta đang đối mặt với nhà họ Quân… Chúng ta không có cách tóm được cổ của chúng”.
Mọi người đều lặng thinh.
Lão Kỷ nói tiếp: “Còn nữa, bây giờ các hành vi của nhà họ Quân đều có nghĩa là chúng sẽ đối đầu đến cùng với chúng ta… Chúng ta chỉ có thể bất biến trong tình hình vạn biến khi đối mặt với hành động của chúng”.
Nghe thế, mọi người đều nhíu mày.
Một quản sự trầm giọng nói: “Lão Kỷ, ý ông là chúng ta không làm gì cả?”
Lão Kỷ gật đầu: “Đừng làm gì cả”.
Quản sự khó hiểu: “Tại sao?”
Sau một hồi im lặng, Lão Kỷ chậm rãi nói: “Mọi người tức giận”.
Mọi người tức giận!
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Một chủ phấn khích nói: “Ta hiểu ý của Lão Kỷ rồi, ý của Lão Kỷ là nhà họ Quân quang minh chính đại hại chúng ta, hất nước bẩn vào bộ phận chấp pháp chúng ta, chúng không chỉ thách thức quyền uy của phủ Tư Mệnh ta mà còn đang thách thức với quyền uy của cả Chúng Thần Điện…”
Nghe thế mọi người đều hiểu ra.
Quyền lợi là tối thượng.
Há có thể để thương nhân khiêu khích sao?
Lão Kỷ nói tiếp: “Việc lão đại nên làm bây giờ không phải là đi chứng thực cho bản thân, vì một khi tự chứng thực thì chúng ta sẽ rơi vào trạng thái thụ động vô tận, sẽ bị nhà họ Quân khống chế. Thế nên việc lão đại cần làm bây giờ chính là lập tức đến chủ thần Thường Vụ, báo cáo mọi việc cho ông ta, nhất định không được giấu giếm…”
Một chủ quản nói: “Nhưng nếu chúng ta không đánh trả, dư luận sẽ ngày càng lớn…”
Lão Kỷ xua tay, thản nhiên nói: “Dư luận sẽ có ảnh hưởng rất lớn với các quan viên Chúng Thần Điện, nhưng với cấp bậc của lão đại thì có thể bỏ qua ảnh hưởng này, tất nhiên tiền đề là lão đại phải được chủ thần Thường Vụ và các vị chủ thần tin tưởng…”
Nói đến đây, ông ta thấy có vài quản sự còn rất lo lắng, thế là bèn nói: “Các ngươi còn trẻ nên không hiểu, chỉ cần các chủ thần bên trên tin tưởng Tiêu lão đại, dư luận bên dưới thật hay giả đều không quan trọng, nói trắng ra là ảnh hưởng không tốt lắm, lời bàn tán của người dân, lúc bên trên cần thì mới có tác dụng, nếu bên trên không cần thì họ có hét toáng lên cũng vô ích…”
Nói rồi ông ta do dự một chốc, sau đó nói: “Nói đến đây rồi, các vị huynh đệ đừng truyền ra ngoài, Lão Kỷ ta còn muốn sống thêm vài năm nữa”.
Mọi người: “…”
…
Chương 3157: Mưu kế
Mọi người nghe thế thì ngộ ra.
Chỉ cần phía trên tin tưởng Nam Tiêu thì nhà họ Quân có tung bao nhiêu tin vịt cũng vô ích. Chủ Thần Điện chỉ cần ra Thần chỉ là có thể khiến mọi thế công dư luận từ họ tan thành mây khói.
Bởi vỉ nhà họ Quân làm sao có thể chống lại toàn bộ Chủ Thần Điện cho được?
Cuộc sống này luôn tuân theo quy tắc ai mạnh người ấy thắng, vì vậy việc Nam Tiêu cần làm bây giờ chính là tranh thủ sự ủng hộ của các Chủ Thần phía trên.
Lão Kỷ bỗng hỏi: “Thứ cho thuộc hạ lắm mồm, nhưng vị Diệp công tử kia là?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về Nam Tiêu.
Bây giờ mới nhớ ra căn nguyên mọi chuyện là tại kiếm tu trẻ tuổi kia.
Ai nấy đều tò mò muốn biết mối quan hệ giữa hắn và Nam Tiêu.
Y chỉ nói: “Là huynh đệ của ta”.
Huynh đệ?
Hai từ này khiến những người khác liếc nhìn nhau.
Huynh đệ à?
Nghĩa là Nam Tiêu sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chống lại nhà họ Quân, mà bọn họ là người dưới trướng y, đương nhiên cũng phải cùng tiến cùng lùi.
Nam Tiêu lên tiếng: “Chư vị, ta không phải hạng không biết phải trái. Các vị cũng biết chuyện lần này là thế nào. Quân Bất Khí là tên con ông cháu cha làm xăng làm bậy, những năm nay ỷ vào quyền thế nhà họ Quân mà đã làm ra bao nhiêu chuyện phi pháp rồi? Chẳng qua vì nhà gã có tiền có thế, chuyên dùng tiền để lấp liếm cho qua. Nhưng lần này gã lại dám có ý đồ với vợ của Diệp huynh! Mẹ nó, nhà họ Quân của gã còn không xứng xách giày cho huynh đệ ta nữa!"
Những người khác bèn hiểu ra.
Cái người Diệp Quân này ấy mà...
Đúng là không đơn giản.
Nam Tiêu tiếp tục: “Diệp huynh không ra tay vì nhân từ, nhưng ta đã đưa huynh ấy đến đây thì không thể làm ngơ. Nên lần này ta có đánh cược tiền đồ cũng phải làm đến cùng! Chư vị nếu có suy nghĩ khác thì xin hãy nói ra, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc”.
"Lão đại!"
Một quản sự kêu lên: “Sao huynh lại nói thế? Huynh đệ chúng ta có ai là không do huynh đề bạt lên? Không có huynh thì làm sao có chúng ta? Huynh nói như vậy làm tổn thương các huynh đệ quá đấy!"
Một người khác tiếp lời: “Chỉ cần lão đại không mưu phản, đối nghịch Thần thì các huynh đệ đều sẵn sàng theo huynh lên núi đao xuống biển lửa!"
Một người khác: “Diệp công tử là huynh đệ của huynh thì cũng là huynh đệ của chúng ta! Bây giờ lão đại phải đến Chủ Thần Điện báo cáo với các vị Chủ Thần rõ ngọn ngành. Chuyện này chúng ta chiếm lý, nhà họ Quân hành động như vậy chính là ngang ngược làm càn!"
Lão Kỷ cũng nói: “Ta được biết Quân U không phải nhân vật dễ xơi, e rằng bọn họ có thủ đoạn gì khác. Chúng ta sẽ lập tức điều tra, lão đại hãy mau chóng đến Chủ Thần Điện đi”.
Nam Tiêu gật gù: “Ta sẽ đi ngay, việc ở đây giao lại cho Lão Kỷ”.
Lão Kỷ đáp: “Yên tâm”.
Thế là Nam Tiêu biến mất.
Lão Kỷ bắt đầu sắp xếp: “Dân chúng không biết phân rõ thị phi nên rất có thể bị nhà họ Quân dụ dỗ sinh sự, phải dặn thủ hạ lúc nào cũng giữ mình, tuyệt đối không làm tổn thương họ để nhà họ Quân không nắm được đằng chuôi. Và để tránh bọn chúng nhổ cỏ tận gốc, lập tức phái Tư Mệnh Vệ âm thầm theo bảo vệ hai người kia”.
Ông ta thoáng dừng lại: “Báo cho Thần Linh Vệ và quân cận vệ đến bảo vệ Tư Mệnh Điện chúng ta”.
Có quản sự hỏi: “Liệu họ sẽ đến sao?"
Lão Kỷ: “Đến hay không là chuyện của họ, chúng ta đã thông báo rồi, có chuyện gì có thể đùn đẩy trách nhiệm qua”.
Người khác: “...”
...
Lão Kỷ lo lắng không phải không có căn cứ, vì Nam Tiêu vừa đi không lâu thì đã có một nhóm người tụ tập ngoài Tư Mệnh Điện để phản đối.
Vì đã được lệnh phải kiềm chế nên cường giả trong phủ không làm gì, khiến bên ngoài ngày càng nhiều người vây quanh.
...
Chấp Pháp Điện.
Điện chủ Khuất Tấn thong thả hỏi Đại trưởng lão Quân Duyên của nhà họ Quân: “Các người hy vọng ta đâm sau lưng Nam Tiêu?"
Quân Duyên thấy người này lại vào thẳng vấn đề đến vậy thì thoáng ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hoàn hồn: “Khuất điện chủ, có câu dân không đấu với quan, nhà chúng ta cũng không muốn đối đầu với quan Tư Mệnh Nam Tiêu. Nhưng y một lòng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết mới không còn cách nào”.
Sau đó bỗng thay đổi: “Nghe nói y còn muốn cạnh tranh chức Chủ Thần”.
Khuất Tấn cười đầy mỉa mai: “Các ngươi nắm bắt thông tin nhạy phết”.
Quân Duyên như không nhận ra: “Nhà họ Quân chúng ta sẵn sàng dốc sức hỗ trợ ngài”.
Khuất Tấn cười: “Hỗ trợ thế nào?"
Quân Duyên đứng dậy, đẩy một chiếc nhẫn sang.
Khuất Tấn nhìn vào, cười nói: “Một số tiền khổng lồ”.
Quân Duyên nhìn ông ta: “Nam Tiêu thân mang tội ác, chỉ cần Khuất điện chủ âm thầm ra tay là có thể khiến y vạn kiếp bất phục”.
Sau một hồi im lặng, Khuất Tấn nói: “Nhẫn này ta nhận”.
Chương 3158: Phải giết
Quân Duyên thầm vui mừng, thi lễ rồi rời đi.
Một người đàn ông áo trắng từ trong thiền điện đi ra, cười nói.
"Mấy người này thật sự muốn đẩy Nam Tiêu vào chỗ chết”.
Khuất Tấn: “Bạch Bào thấy thế nào?"
Bạch Bào ngồi xuống: “Thấy gì nữa? Cái gì cũng có lý của nó thôi”.
Khuất Tấn: “Nói ra thử xem”.
Bạch Bào phân tích: “Mâu thuẫn giữa họ và Nam Tiêu là việc cá nhân, nhưng bọn họ lại muốn lợi dụng dân chúng đấu lại Chủ Thần Điện. Làm như vậy thì đừng nói chi Chủ Thần, mà bất kỳ người cầm quyền nào cũng khó lòng tha thứ”.
Khuất Tấn: “Vậy là ta không nên giúp họ?"
Bạch Bào liếc xéo: “Câu hỏi vô nghĩa. Ngươi đã có quyết định từ trước, lại còn nhìn rõ mọi việc, hỏi ta làm gì?"
Khuất Tấn cười: “Muốn biết ý tưởng của ngươi”.
Bạch Bào: “Nhà họ Quân đúng là mạnh nhưng mạnh ở thương nghiệp chứ không ở quan trường. Phía trên cho phép thí phía dưới mới có đấu đá, vì có cạnh tranh mới có tiến bộ, nhưng với chúng ta thì thương nhân là người ngoài. Nội đấu thì được, nhưng không thể bắt tay người ngoài hại người nhà, vượt khỏi lằn ranh giới hạn được... Trừ khi phía trên muốn ngươi làm vậy”.
Y thoáng dừng lại: “Hạn chế của thương nhân là tự cho rằng tiền có thể can thiệp vào chính trị, nhưng cũng phải biết chỗ nào được chỗ nào không. Như chỗ chúng ta là không thể nào, bởi vì trừ khi bọn họ có nhiều quyền lực hơn, bằng không thì chỉ một tội mưu phản là có thể khiến họ chết không chỗ chôn”.
Khuất Tấn gật gù, ra hiệu cho Bạch Bào nói tiếp.
Y cười: “Họ muốn chúng ta tranh giành nội bộ cũng hay đấy, nhưng họ không ngờ rằng Nam Tiêu đã chủ động rút khỏi vị trí ứng cử Chủ Thần. Bây giờ chúng ta lôi kéo y còn không kịp, làm sao có thể hại y? Ta đề nghị lập tức báo tin cho Nam Tiêu, đồng thời tiết lộ vài chuyện phi pháp của nhà họ Quân cho y, xem như ý tốt. Sau này cho dù y không giúp thì cũng sẽ không giúp Qua Hàn hại chúng ta”.
Khuất Tấn lại gật đầu.
Bạch Bào nhìn sang: “Đến lượt ngươi”.
Khuất Tấn mỉm cười: “Ngươi phân tích rất hay, gãi đúng chỗ ngứa”.
Bạch Bào chỉ nói: “Còn có một chữ nhưng, đúng không?"
Khuất Tấn bật cười, nghiêm giọng nói: “Diệp Quân”.
Bạch Bào vỗ đùi.
"Bà mẹ nó! Ta quên mất, hắn mới là nhân vật then chốt!"
Khuất Tấn gật đầu: “Người khiến Nam Tiêu đối đãi cẩn trọng như vậy, đúng là đáng tò mò”.
Bạch Bào đứng dậy: “Để ta đi thăm dò”.
Rồi xoay người biến mất.
...
Nam Tiêu đi đến Chủ Thần Điện.
Y kể rõ ngọn nguồn sự tình rồi đứng sang một bên.
Giữa đại điện trống trải vắng lặng.
Một hồi lâu sau, có giọng nói vang ra: “Biết rồi”.
Là giọng của Chủ Thần thường trực.
Nam Tiêu cúi người hành lễ rồi lui về sau.
Bỗng Chủ Thần kia lại hỏi: “Ngươi thấy chuyện này như thế nào?"
Nam Tiêu không hiểu.
Chủ Thần: “Về hành động của nhà họ Quân”.
Nam Tiêu cung kính đáp: “Chủ Thần thánh tâm sáng tỏ, thuộc hạ không dám nhiều lời”.
Chủ Thần đáp: “Lui xuống đi”.
Nam Tiêu cung kính làm theo.
Sau đó, lại một Chủ Thần khác lên tiếng: “Càng lúc càng ổn trọng, đúng là hiếm thấy”.
Chủ Thần thường trực: “Lão Nhị thấy thế nào?"
Chủ Thần kia: “Thương nhân loạn chính, giết”.
Một lời đã định!
Chủ Thần đó tiếp tục: “Căn nguyên đều do nhà họ Quân dạy dỗ không nghiêm, để mặc con cháu làm bậy. Hạng xem rẻ Thần pháp như vậy nên sớm bị diệt trừ, để lại hôm nay không chỉ phạm pháp mà còn xúi giục dân chúng chế tạo dư luận, muốn lấy ý dân uy hiếp chính phủ. Đúng là tội ác tày trời! Lỗ hổng này một khi đã rách thì sẽ hậu họa khôn lường, ta đề nghị nghiêm trị ngay lập tức”.
Chủ Thần thường trực lại im lặng.
Chủ Thần thứ hai hỏi: “Ý lão đại thế nào?"
Chủ Thần thường trực: “Chưa đủ”.
Chủ Thần kia hơi im lặng: “Ý là nghiêm trị bây giờ chưa đủ để lòng dân tin phục? Nhưng nếu kéo dài thì chúng có thể hành động càng điên cuồng...”
Chủ Thần thường trực cất tiếng: “Tài chính chúng ta thiếu bao nhiêu?"
Chủ Thần kia: “...”
Chương 3159: Mô phỏng thời gian
Bên trong Tiểu Tháp.
Vì để tiết kiệm thời gian, khoảng thời gian này Diệp Quân đều ở trong Tiểu Tháp đọc sách, bây giờ hắn đã đọc xong toàn bộ Thần Pháp.
Hắn đã có một sự hiểu biết rõ ràng về toàn bộ hệ thống tư pháp của Chúng Thần Điện, không thể không nói Thần Pháp này rất hoàn thiện, tổng cộng có hơn mười nghìn điều luật, hơn nữa hắn còn phát hiện Thần Pháp này đa số dùng để hạn chế cường giả, nhưng tiếc là hiệu quả không được quá rõ ràng.
Mà ngoại trừ nghiên cứu Thần Pháp, hắn còn đang nghiên cứu về Đạo Thời Gian.
Lời Tang Mi nói lúc trước hắn vẫn còn nhớ rõ, đó là kết hợp Đạo Thời Gian ở bên ngoài với thời gian bên trong tháp, tiến hành áp chế thời gian.
Hắn cảm thấy ý tưởng này thực sự rất hay.
Nói đơn giản hơn là, một khi hắn thành công thì có thể hình dung bằng câu này: Khi ngươi đang đứng ở tầng một, thì ta đã ở tầng hai.
Đây thuộc về áp chế thời gian, mà cũng thuộc về áp chế Đại Đạo.
Hắn đã ước chừng được thực lực của bản thân, bây giờ sức chiến đấu của hắn nếu không dùng đến huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên thì tương đương với Thần cấp cao, cũng có thể đánh một trận với Mệnh Thần, nhưng phần thắng không lớn. Nếu dùng thêm kiếm Thanh Huyên thì hắn vô địch trong Thần cấp cao, đánh với Mệnh Thần thì có được bảy phần thắng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ với hắn.
Hiện tại mục tiêu trước mắt của hắn là để thực lực của bản thân đạt đến trình độ Chủ Thần, tốt nhất là không cần dùng kiếm Thanh Huyên và huyết mạch phong ma cũng có thể đạt đến được cấp bậc đó.
Hắn đã từng sáng tạo ra một chiêu kiếm kỹ, gọi là Diên Trì Nhất Kiếm, nhưng sau này bởi vì đối thủ ngày càng mạnh hơn nên kiếm kỹ này cũng dần bị lạc hậu, bị hắn gác sang một bên, rất ít khi sử dụng.
Nhưng Tang Mi đã cho hắn một suy nghĩ mới, liệu hắn có thể dùng lý thuyết áp chế thời gian đó để dung hợp với kiếm kỹ của bản thân không?
Hắn quyết định làm thử.
Diệp Quân đặt mình vào trong thời không đặc thù, hắn cảm thụ xung quanh, thời gian trong đây và thời gian bên ngoài khác nhau, đây là hai loại Đạo.
Lúc này hắn lại nhớ đến khi cô cô và đại bá Tiêu Dao Tử xuất kiếm, rõ ràng họ xuất kiếm rất chậm, thế nhưng đối thủ lại không thể phòng ngự được.
Tại sao?
Có chăng đó là áp chế thời gian?
Nhìn như chúng ta đều đang ở trong một tuyết thời gian đồng nhất, nhưng thật ra không phải thế...
Tất nhiên hắn biết cô cô và đại bá chắc chắn không đơn giản như hắn nghĩ, nhưng đối với hắn mà nói, lĩnh ngộ được đến như vậy là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì hắn không tiêu hóa được.
Sau khi nghĩ thông, hắn nhận ra thật ra muốn có được loại áp chế đó cũng không khó, bởi vì kiếm Thanh Huyên có thể trở thành cầu nối giữa hai loại thời gian, giúp hắn thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng hắn không làm như thế.
Bởi vì hắn biết làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Tựa như người khác nói cho ngươi biết mười nhân mười bằng một trăm, ngươi sẽ hiểu ngay, sẽ nhớ rằng mười nhân mười là một trăm, nhưng ngươi lại không biết tại sao đáp số lại như thế, đó chẳng qua chỉ là kiến thức căn bản, kiến thức đó không thuộc về ngươi.
Chỉ có khi hiểu rõ được cơ sở hệ thống phép nhân, biết được tại sao mười nhân mười là một trăm thì đó mới là tri thức của ngươi, ngươi mới có thể lấy tri thức đó làm nền tảng để phát triển bản thân hơn, ví như không có người nào nói cho ngươi nhưng ngươi vẫn biết năm nhân năm bằng hai lăm.
Bởi vì ngươi đã nắm giữ được quy luật, nắm giữ được bản chất.
Tình huống hiện tại của hắn là như thế, dựa vào kiếm Thanh Huyên, hắn có thể đem lấy thời gian của cô cô ra dùng, nhưng thời gian này không thuộc về hắn, điều hắn muốn làm chính là hiểu được cách cô cô sáng tạo ra được loại thời gian này, quy luật lẫn bản chất của nó là như thế nào.
Hắn biết chỉ cần hiểu được điều đó thì với hắn mà nói là một sự thăng tiến vượt bậc.
Tự mình học được điều khó thì mới khôn, cô cô để thời không này lại chắc cũng có suy nghĩ như vậy, nếu không thì bà ấy đã dung nhập thẳng vào trong kiếm Thanh Huyên cho hắn rồi.
Tuy hắn biết trong thời gian ngắn bản thân không thể làm được gì, nhưng cũng không vội, ngược lại bây giờ cũng không có chủ nhân bút Đại Đạo, có thể từ từ đi lên, nếu chủ nhân bút Đại Đạo mà ở đây thì thôi cứ kệ xác, giết chết được lão ta trước rồi tính.
Bây giở sở dĩ hắn có ý nghĩ đó là bởi vì đại bá cùng Tang Mi, Diệp Quân hắn không tu cảnh giới chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bây giờ hắn muốn tìm hiểu sâu hơn thì phải đi đào bới ra bản chất bên trong.
Thời gian bên trong Tiểu Tháp, Diệp Quân luôn nghiên cứu về thời gian cô cô đã chế tạo ra, có được thu hoạch không nhỏ, hắn bắt đầu tiến hành thí nghiệm ngay trong Tiểu Tháp, hắn dùng kiếm Thanh Huyên làm một lần, sau đó lại dùng ý kiếm của mình làm lại lần nữa.
Lúc nghiên cứu về bản chất cùng quy luật của thời gian, thật ra là hắn cũng đang nghiên cứu về bản chất của kiếm Thanh Huyên.
Từ khi kiếm Thanh Huyên theo hắn, hắn luồn "lấy ra dùng", chứ chưa bao giờ nghiên cứu kĩ càng.
Khoảng thời gian tiếp xúc với Tang Mi đã giúp hắn hiểu ra rất nhiều vấn đề, ví như nếu bản thân hắn nghèo, có thể đó là vấn đề của hắn, cũng có thể là vấn đề của gia đình, hoặc cũng có thể là vấn đề của toàn bộ xã hội...
Dựa vào chi tiết trông được tổng thể!
Xử lý vấn đề không thể chỉ dùng một góc độ, nên đổi nhiều góc độ để xem xét.
Kiếm Đạo cũng như thế, Diệp Quân hắn tu Kiếm Đạo Vô Địch, vậy phải hiểu rõ được bản chất của 'vô địch', bởi vì có nhiều khi vô địch không có nghĩa là có thực lực tuyệt đối, nhiều người có thực lực không mạnh đến vậy, nhưng tinh thần của bọn họ lại vô địch, có thể lưu danh thiên cổ...
Không biết trải qua bao lâu, thí nghiệm của Diệp Quân rốt cục cũng có một vài kết quả, thời không trước mắt hắn hiện ra thành hai, thời gian bên trái bất động, còn thời gian bên phải đang nhanh chóng trôi đi.
Trái tĩnh phải động!
Diệp Quân hưng phấn vô cùng, bởi vì hắn bây giờ tương đương đang ở ngoài thời gian...
Tất nhiên bây giờ hắn vẫn đang phải dựa vào kiếm Thanh Huyên mới làm được như vậy.
Chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu đổi kiếm Thanh Huyên sang ý kiếm, sau khi đổi thành ý kiếm, hắn phát hiện ra rất nhiều vấn đề, mà vấn đề lớn nhất chính là ý kiếm của hắn không được thời không của cô cô thừa nhận, mặc dù nó không có địch ý với kiếm của hắn, nhưng cũng không chịu phối hợp theo... . Diệp Quân cũng không cưỡng cầu, mà bắt đầu từ từ tiếp cận, làm nhiều thử nghiệm hơn... Ví như mô phỏng theo thời gian mà cô cô sáng tạo...
Tất nhiên việc này rất khó, nhưng Diệp Quân càng nghiên cứu càng hưng phấn, bởi vì trong quá trình này, mỗi một thu hoạch đều là một phát hiện mới đối với hắn...
Không biết qua bao lâu...
Ầm ầm!
Đột nhiên, thời không ở chỗ Diệp Quân nổ tung, Diệp Quân bị văng đi xa thật xa...
Tiểu Tháp: "..."
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã bò về lại, lẩm bẩm: "Không đúng... Tổ hợp thời gian và không gian cần cân nhắc lại mật độ cùng độ đàn hồi của không gian, ta muốn tạo ra một thời gian mới thì nhất định phải tạo ra được một không gian có thể chứa đựng thời gian này... Không gian... Có thể dùng kiếm ý gia cố không gian, như vậy chắc hẳn là được... Thử xem trước đã..."
...
Chương 3160: Chính trực thành thật!
Lúc này nhà họ Quân đã huy động toàn bộ quyền lực, tạo uy thế và đổ thêm dầu vào lửa ở khắp nơi.
Mà dưới sự điều động của họ, dư luận của toàn bộ thành Chúng Thần đối với Nam Tiêu và Diệp Quân ngày càng bất lợi, nhất là ở bên ngoài phủ đệ của Nam Tiêu, ngày nào cũng có người đến mắng chửi.
Đối với việc này, Nam Tiêu vẫn giữ yên lặng.
Nhà họ Quân.
Thấy Nam Tiêu yên tĩnh bất động, đám trưởng lão nhà họ Quân đều thấy nghi hoặc, bởi vì... chuyện này thật sự quá khác thường.
Trong đại điện, một đám trưởng lão nhà họ Quân đang họp bàn.
Quân Diên có chút lo lắng nói: "Cho tới bây giờ Nam Tiêu vẫn không có động tĩnh gì, chuyện này thật sự bất thường".
Các trưởng lão còn lại cũng đua nhau gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cùng nghiêm cẩn.
Quân Quyền tính cách nóng nảy, trong mắt ánh lên sát ý: "Đâm lao thì phải theo lẽo, cứ thẳng tay giết quách đi".
Đề nghị này của lão khiến mọi người đều cả kinh, ám sát một vị Tư Mệnh Quân không phải là chuyện nhỏ đâu.
Quân Diên lắc đầu: "Không thể nghĩ như thế được, nếu bây giờ Nam Tiêu chết oan uổng thì tất cả mọi người đều biết là do nhà họ Quân ta gây ra, lúc ấy chắc chắn sẽ chọc phải rất nhiều người nổi giận..."
Quân Quyền nói ngay: "Vậy thì giết người phụ nữ kia của Diệp Quân đi".
Quân Diên chau mày lại.
Quân Quyền tiếp tục nói: "Hai người kia mới là kẻ cầm đầu, chỉ cần giải quyết xong bọn chúng thì ta không tin Nam Tiêu lại vì hai cái xác chết mà tới gây khó dễ với nhà chúng ta đến cùng".
Có người đột nhiên nói: "Diệp Quân và người phụ nữ kia cũng không phải người thường, chúng ta vẫn chưa biết lai lịch thật sự của bọn họ, nếu tùy tiện ra tay..."
"Đã là lúc nào rồi!"
Quân Quyền tức giận như con bò rống bị cầm chân, hai mắt hơi đỏ: "Chúng ta đã sớm thành tử địch với bọn họ rồi, còn quản thân phận với lai lịch gì nữa? Lúc này rồi, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, cứ giết quách bọn chúng đi!"
Quân Diên trầm giọng nói: "Nhưng vấn đề là bây giờ bọn họ không chỉ đơn thuần có hai người, mà còn có cả Nam Tiêu..."
"Trời ơi đại ca ơi!"
Quân Quyền giậm chân một cái: "Đâu thể giải quyết toàn bộ vấn đề một lần, nếu đã không giải quyết được một thể thì chúng ta cứ xử lý từng cái trước, trước tiên giết hai tên kia, sau đó lại dùng toàn lực đối phó với Nam Tiêu".
Quân Diên không hề trả lời, mà nhìn sang Quân U đang ngồi cách đó không xa.
Mọi người ở đây cũng đua nhau nhìn Quân U vẫn luôn ngồi yên lặng, Quân U nói: "Tỉnh táo lại chút đi, bây giờ chúng ta phải đối mặt với đâu chỉ mỗi Nam Tiêu và Diệp Quân?"
Mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Quân U chậm rãi đứng dậy, cô ta nhìn lướt một vòng người ở đây: "Bây giờ chúng ta đang khiêu chiến quyền uy của toàn bộ Nam Chúng Thần Điện!"
Mọi người kinh ngạc.
Quân U bình tĩnh nói: "Chúng Thần Điện bọn họ không phải vẫn luôn xem thường thương nhân, cho rằng thương nhân chúng ta thấp kém? Vậy lần này chúng ta để bọn họ chứng kiến thử sức mạnh của thương nhân..."
Quân Diên khiếp sợ nhìn Quân U, ông ta biết, thiếu tộc trưởng trước mắt này chắc chắn đang có chuyện giấu mình.
Quân U nhìn mọi người: "Chẳng lẽ là vương hầu tướng lĩnh thì cao sang hơn người thường một bậc? Nếu chế độ hiện nay không cho phép thương nhân tiến thêm một bước nữa, vậy thì thay đổi chế độ đi..."
Mọi người nghe vậy thì càng khiếp sợ...
...
Một hôm, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, bởi vì có người tìm hắn.
Là Tông Cố tìm đến hắn.
Khi Tông Cố gặp lại Diệp Quân, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Diệp Quân nhìn về phía Tông Cố, lộ ra nụ cười thật thà: "Huynh tìm ta có việc gì không?"
Tông Cố gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Ta đến nương nhờ Diệp huynh".
Diệp Quân hơi kinh ngạc: "Nương nhờ vào ta?"
Tông Cố đáp: "Đúng thế".
Diệp Quân không rõ: "Tại sao?"
Tông Cố: "Theo nhà họ Quân không có tương lai".
"Ồ!"
Diệp Quân bật cười, không nói gì.
Tất nhiên Tông Cố biết đối phương không dễ dao động như vậy, nên y lấy ra một quyển sách đưa cho Diệp Quân: "Lúc trước ta theo nhà họ Quân, bởi vậy mới biết được một vài chuyện cơ mật của bọn họ, đây là một vài chuyện có thể giúp đỡ Diệp công tử".
Diệp Quân mở quyển sách ra, đọc qua một lượt rồi nhìn Tông Cố, có chút 'khiếp sợ': "Nhà họ Quân muốn đẩy ta vào chỗ chết?"
Tông Cố gật đầu.
Diệp Quân đứng dậy, hắn đi tới đi lui hai bước, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, hắn ngồi xuống.
Tông Cố thu hết tất cả biểu cảm cùng phản ứng của Diệp Quân vào trong mắt.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta phải đi tìm Nam huynh, Nam huynh sẽ giúp ta..."
Tông Cố đột nhiên nói: "Diệp huynh, thứ cho ta nhiều lời, hiện tại e là Nam Tiêu cũng khó mà tự bảo vệ bản thân".
Diệp Quân nhìn về phía Tông Cố, cả kinh nói: "Sao có thể, Nam huynh là Tư Mệnh Quân... Quyền thế của huynh ấy ngập trời, chỉ là một nhà họ Quân cỏn con sao có thể làm gì được huynh ấy, ta..."
Tông Cố lắc đầu: "Thực lực nhà họ Quân không đơn giản như vậy, dù sao bọn họ có rất nhiều tiền, hơn nữa huynh ra ngoài xem thử đi, toàn bộ đều đang lên tiếng phê phán Nam Tiêu... Có lẽ chẳng bao lâu nữa Chúng Thần Điện sẽ không chịu nổi áp lực mà thay thế y..."
Diệp Quân kinh hãi: "Chuyện này..."
Tông Cố nhìn Diệp Quân: "Diệp huynh trẻ tuổi như vậy, thực lực lại không tầm tưởng, lai lịch hẳn cũng không đơn giản!"
Diệp Quân liếc mắt nhìn y, không nói lời nào.
Tông Cố nói: "Diệp huynh, bây giờ chúng ta đã chung thuyền rồi, dù sao nếu để cho nhà họ Quân biết ta tiết lộ những chuyện cơ mật này cho huynh thì chắc chắn ta sẽ chết không toàn thây, huynh nói đúng không?"
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta đến từ vũ trụ Quan Huyên, trong nhà có vài trưởng bối thực lực cũng được, theo thứ tự là cô cô, ông nội, đại bá..."
Tông Cố híp mắt lại: "Thực lực bọn họ... Rất mạnh?"
Chăm chú chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ba người bọn họ mà liên thủ với nhau, ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được mười chiêu..."
Tiểu Tháp: "..."
Tông Cố im lặng, lúc này y đã có tính toán đại khái cho bản thân rồi, y nhìn Diệp Quân, trong lòng có hơi phức tạp.
Ai cũng nói kiếm tu chính trực, thành thật, đúng như dự đoán.
Mà y lại đến tính toán một kiếm tu chính trực thành thật như thế này... Qủa thật có hơi không đành lòng.
Bình luận facebook