• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (2 Viewers)

  • Chương 234-238

Chương 234: Chúc mừng gì?

Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!

Trong bóng tối, một vài đại lão cũng nhận ra Diệp Quân bây giờ đang tiến vào trạng thái đặc biệt này!

Những đại lão này vô cùng chấn động!

Sắp trở thành Đại Kiếm Đế!

Một vị Kiếm Đế đã là nhân tài nghịch thiên rồi!

Nếu đột phá lên Đại Kiếm Đế...

Thì chính là yêu nghiệt tuyệt thế!

Có thể sẽ được xếp vào bảng Thiên Thu đấy!

Bảng Thiên Thu!

Văn Viện của thư viện Quan Huyên đã lập ra một bảng ghi chép về tất cả thiên tài, yêu nghiệt và một số nhân vật đặc biệt từ thời Kiếm Chủ Nhân Gian đến nay.

Tính đến nay trên bảng này mới chỉ có một trăm người!

Phàm những ai được ghi danh trên bảng này đều là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt, thiên tài trong số các thiên tài!

Có thể nói, đây là bảng có chất lượng cao nhất ở vũ trụ Quan Huyên!

Vì chỉ cần được ghi danh trên bản này, người đó chính là yêu nghiệt trong lịch sử dài dằng dặc ba nghìn vạn năm chứ không chỉ là yêu nghiệt của mỗi thời đại này!

Đương nhiên, còn phải xem đến lúc nào Diệp Quân mới đột phá lên được Đại Kiếm Đế!

Nếu thời gian ngắn hơn Diệp Vũ thì hắn có thể được ghi danh vào bảng Thiên Thu, nếu hắn cần đến hai mươi năm mới làm được thì sẽ không có khả năng được đề tên trên bảng!

Nhưng, dù là như vậy, hắn cũng đã rất yêu nghiệt rồi!

Trong bóng tối, rất nhiều người kinh hãi vì Diệp Quân!

Phía xa, Trương Long Hổ kia cứ lùi mãi, cuối cùng...

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, giáp vàng trên người Trương Long Hổ vỡ nát, ngay lúc giáp vàng vỡ nát, một thanh kiếm đã kề ngay giữa trán y.

Bốn bề yên lặng như tờ!

Thua rồi!

Lúc này, một ông lão áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông lão vội nói: "Diệp công tử, mong hãy nương tay!"

Diệp Quân không quan tâm tới ông lão đó, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Trương Long Hổ ở phía xa. Hắn khẽ phất tay, thanh kiếm đang kê ngay giữa trán Trương Long Hổ bỗng tan biến.

Trương Long Hổ sững sờ.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Đã nhường rồi!"

Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Chúc mừng!"

Diệp Quân khó hiểu: "Chúc mừng gì?"

Trương Long Hổ trầm giọng nói: "Lẽ nào huynh không biết vừa nãy mình mới bước vào cảnh giới 'Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất'?"

Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất sao? Đó là gì?"

Trương Long Hổ thấy cạn lời!

Mẹ nó!

Huynh đang đùa tới ta đấy à?

Diệp Quân thành thật nói: "Thật sự ta không hiểu, ta chỉ biết, vừa nãy trong tâm ta có cảm ngộ, sau đó thì bước vào một trạng thái rất huyền diệu. Còn về cảnh giới gì gì đó mà huynh vừa nói, đúng là ta chưa từng được nghe!"

Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, thấy vẻ mặt Diệp Quân thành thật, không hề làm bộ thì hỏi ngay: "Chắc huynh có sư phụ chứ?"

Diệp Quân gật đầu: "Có, nhưng sư phụ ta không thường xuyên ở bên".

Trương Long Hổ im lặng.

Sư phụ không thường xuyên ở bên mà huynh đã tu luyện được đến trình độ này!

Chỉ có thể nói một từ: Đỉnh!

Trương Long Hổ thở dài, phải công nhận y cảm thấy hơi bị đả kích!

Trong mắt người khác, y là một thiên tài hiếm có, y cũng tự nhận mình là thiên tài, nhưng lúc này, y thấy mình rất bình thường!

Không có ai là giỏi nhất, chỉ có giỏi hơn!

Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Mong các hạ nói cho ta biết về cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!"

Trương Long Hổ thôi không suy tư nữa, y nói: "Chính là một loại cảnh giới trong kiếm đạo, tâm và kiếm ý tương thông, kiếm và tâm hợp nhất, kiếm có trong tay hay không, người có xuất hiện hay không cũng không còn quá quan trọng. Phàm những người bước vào được cảnh giới này thì chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!"

Chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!

Sau một hồi suy ngẫm, Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Diệp công tử, trận chiến này ta đã thua rồi!"

Nhận thua!

Đương nhiên Trương Long Hổ y có thua có chịu!

Là một người tu đạo, điều kị nhất là không chịu nhận thua, những kẻ thua rồi không chịu nhận mà giận dỗi oán trách, sau đó còn tìm cơ hội trả thù chính là những kẻ tồi nhất.

Cũng là những kẻ khiến y xem thường nhất!

Đàn ông thắng được thì cũng phải thua được.

Diệp Quân nhìn Trương Long Hổ: "Trương huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh một vấn đề, nhưng lại sợ mạo muội..."

Trương Long Hổ cười nói: "Diệp huynh, huynh khách sáo quá! Thỉnh giáo thì không dám, nếu huynh có gì khó hiểu thì cứ hỏi!"

Diệp Quân lắc đầu: "Vừa nãy môn võ kỹ mà Trương huynh thi triển thật sự quá lợi hại, mỗi quyền mỗi thế đều mang theo khí thế của vạn quân, bất cẩn một chút là ta sẽ tan xương nát thịt... xin hỏi Trương huynh, đó có phải là võ kỹ cấp Đế trong truyền thuyết hay không?"

Nghe Diệp Quân hỏi vậy, Trương Long Hổ nở nụ cười xán lạn: "Đúng vậy! Là võ kỹ cấp Đế của phúc địa Linh Hư bọn ta, ta đã luyện từ nhỏ, sau đó còn dung hợp vào đó một vài ý tưởng của mình... Diệp huynh thấy nó rất mạnh sao?"

Diệp Quân gật đầu, chân thành nói: "Cực mạnh! Đặc biệt là thần quyền vừa nãy của huynh. Thần quyền đó mới đánh ra, quyền còn chưa đánh tới mà ta đã cảm nhận được quyền thế ngút trời của nó rồi, khiến khí tức của ta loạn cả lên..."

Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: "Phúc địa Linh Hư không hổ danh là đệ nhất phúc địa, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp được Trương huynh ta mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn! Nếu tương lai có cơ hội, chắc chắn ta sẽ tới phúc địa Linh Hư thăm hỏi, xem thử dáng vẻ của đệ nhất phúc địa trong thiên hạ này như thế nào!"

Diệp Quân nói vậy, ông lão của phúc địa Linh Hư đứng bên cạnh liền nở nụ cười, lòng vui lắm!

Nở mặt chứ!

Dù phúc địa Linh Hư đã thua...

Nhưng phúc địa Linh Hư cũng có tiếng lắm!

Nhìn xem.

Chàng trai sắp trở thành Đại Kiếm Đế này rất kính trọng phúc địa Linh Hư, còn muốn đến thăm nữa đấy... Khi trước Diệp Quân đánh bại Tào Bạch, đâu có nói những lời này!

Trương Long Hổ đứng một bên nghe Diệp Quân nói vậy thì lòng khấp khởi vui mừng, lập tức nói: "Diệp huynh, nếu sau này huynh đến phúc địa Linh Hư, ta sẽ đích thân dẫn huynh đi thăm quan hết tất cả những cảnh đẹp ở phúc địa!"

Diệp Quân cười nói: "Đến lúc đó chúng ta lại cọ xát!"

Trương Long Hổ cười lớn: "Tất nhiên rồi!"
Chương 235: Mưu mô lắm đấy!

Lúc này, hai người lại thấy khá hợp cạ!

Nhưng Diệp Quân bỗng ho dữ dội, trông người rất yếu ớt.

Trương Long Hổ quan tâm hỏi: "Diệp huynh, huynh sao vậy?"

Diệp Quân lắc đầu: "Vừa nãy giao chiến với Trương huynh, quyền thế của huynh quá mạnh, lục phủ ngũ tạng của ta đã bị quyền của Trương huynh đánh bị thương..."

Nghe thế, Trương Long Hổ thấy hơi ngại: "Diệp huynh, ta không dám sơ suất trong lúc giao đấu với huynh nên, cái này..."

Diệp Quân cười nói: "Không sao đâu!"

Nói rồi, hắn nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng!

Trương Long Hổ vừa hay thấy được chi tiết này, y nói: "Diệp huynh, ta hộ tống huynh ba ngày!"

Ba ngày!

Nghe thế, ông lão của phúc địa Linh Hư đứng bên hơi sững người, vốn định nói gì đó nhưng sau khi nhìn Diệp Quân, ông ta do dự một chút rồi cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Chàng trai này, giỏi giang!

Kết một mối thiện duyên cũng không phải là chuyện xấu!

Ba ngày!

Phúc địa Linh Hư có khả năng và cũng đủ thể diện để làm việc này!

Nghe Trương Long Hổ nói vậy, Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: "Trương huynh, việc này có gây ra phiền phức gì cho huynh và phúc địa Linh Hư không?"

Trương Long Hổ lắc đầu: "Diệp huynh đừng lo, ba ngày thôi mà, phúc địa Linh Hư bọn ta vẫn có năng lực làm được việc này!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Vậy cảm tạ huynh nhiều!"

Trương Long Hổ cười nói: "Huynh yên tâm dưỡng thương đi!"

Diệp Quân gật đầu, sau đó ôm quyền với Trương Long Hổ và ông lão của phúc địa Linh Hư: "Đa tạ!"

Ông lão của phúc địa Linh Hư khẽ gật đầu: "Khách sáo rồi! Cậu nhanh chóng trị thương đi!"

Diệp Quân gật đầu, sau đó trở về tàu vũ trụ.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: "Không sao chứ?"

Diệp Quân lắc đầu: "Không sao!"

Nói rồi hắn ngồi xuống, bắt đầu trị thương!

Ở một bên, Trương Long Hổ nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: "Các vị, phúc địa Linh Hư bọn ta sẽ hộ tống Diệp huynh ba ngày, trong ba ngày này, nếu các vị muốn giết Diệp huynh thì có thể tới tìm ta!"

Bốn bề yên tĩnh!

Không thể chọc giận Kiếm Tông!

Cũng không thể chọc giận phúc địa Linh Hư!

Mọi người đều thấy hơi cạn lời và bực bội!

Mẹ nó chứ!

Chẳng phải các ngươi đều là người của thư viện Quan Huyên à? Sao ai nấy đều đòi hộ tống cho Diệp Quân này thế?

Các ngươi đang đùa đấy à?

Trương Long Hổ đi tới bên cạnh ông lão, trầm giọng nói: "Đại trưởng lão..."

Đại trưởng lão gật nhẹ đầu: "Không sao! Ba ngày, phúc địa Linh Hư gánh được!"

Nói vậy nhưng sắc mặt ông ấy thì lại hơi nghiêm trọng.

Trương Long Hổ thở phào nhẹ nhõm!

Một mình y không thể gánh nổi!

Vì y biết những người tới lần này có một vài nhân vật khủng bố hơn mình.

Thậm chí những thế gia và tông môn siêu cấp kia cũng có phái người tới!

Thể diện của một mình Trương Long Hổ y không lớn đến vậy!

Chuyện này phải nhờ phúc địa Linh Hư đứng ra gánh!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân trên tàu vũ trụ ở đằng xa, nghiêm túc nói: "Người này thật yêu nghiệt, người đứng sau lưng cậu ấy tuyệt đối không đơn giản! Xem như kết một thiện duyên với cậu ấy!"

Trương Long Hổ gật đầu, y do dự một lát rồi nói: "Phía thư viện..."

Đại trưởng lão khẽ nói: "Lần này cậu ấy tới Thanh Châu chắc chắn là vì luồng kiếm khí mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại. Nếu cậu ấy mời được Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, đến lúc đó, cậu cảm thấy Kiếm Chủ Nhân Gian có bênh vực nhà họ An hay không?"

Trương Long Hổ trầm giọng nói: "Khó nói lắm ạ!"

Đại trưởng lão gật đầu: "Đúng là khó đoán, dù sao quan hệ giữa Kiếm Chủ Nhân Gian và nhà họ An cũng không đơn giản! Nhưng ta cảm thấy chúng ta có thể cược một lần, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xử lý theo lẽ công thì sao? Chuyện này nói cho cùng cũng là lỗi của nhà họ An, chỉ cần Kiếm Chủ Nhân Gian làm theo lẽ công, không chỉ có thể định đoạt sinh tử của nhà họ An mà còn có thể định đoạt được tương lai của Diệp công tử này chỉ bằng một câu nói!"

Trương Long Hổ im lặng.

Đúng vậy!

Chỉ cần Kiếm Chủ Nhân Gian công nhận Diệp Quân, cho rằng Diệp Quân không sai thì lúc đó thư viện Quan Huyên sẽ lập tức rút lệnh truy nã với Diệp Quân!

Phe thế gia hay phe tông môn gì cũng phải quỳ hết xuống!

Đương nhiên, vẫn còn một khả năng nữa, đó là Diệp Quân không thể đến được Thanh Châu!

Phúc địa Linh Hư đang đánh cược!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân ở đằng xa, ông ấy đặt cược như vậy là vì thấy con người Diệp Quân rất được, Diệp Quân đã giữ thể diện cho phúc địa Linh Hư!

Cậu kính ta một tấc!

Ta kính cậu một trượng!

Con người mà, đều giống nhau cả thôi!

Nếu Diệp Quân đánh thắng rồi đuổi cùng giết tận, hoặc không hề nể mặt thì phúc địa Linh Hư sẽ không làm thế này đâu!

Trên tàu vũ trụ.

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Thằng nhóc, mưu mô lắm đấy!"

Rất rõ ràng, nó đang nói những hành động vừa nãy của Diệp Quân.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tháp gia, lời này của ngươi không đúng nhé!"

Tiểu Tháp khó hiểu: "Sao?"

Diệp Quân khẽ nói: "Từ xưa cha ông ta đã nói: Quân tử thể hiện qua hành động chứ không phải qua mưu mô. Những hành động của ta là nể mặt Trương huynh, giữ thể diện cho phúc địa Linh Hư, để bọn họ không rơi vào thế khó, làm mất mặt phúc địa Linh Hư. Hành động này là thiện hay ác?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Tuy ta có lòng riêng nhưng hành động của ta không mang đến hậu quả xấu nào cho Trương huynh và phúc địa Linh Hư. Ngược lại, hai bên dừng đúng lúc, hoá thù thành bạn, họ giữ được thể diện cho phúc địa, ta cũng bớt đi một kẻ địch, thêm một người bạn, điều này là tốt hay xấu?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân lại nói: "Nếu bàn về tâm tư riêng, ta có, chắc là Trương huynh và vị trưởng lão kia cũng có! Nếu gọi là mưu mô thì chẳng phải bọn ta đều trở thành kẻ xấu hết sao?"

Nói rồi, hắn khẽ lắc đầu: "Nếu trong lòng một người chỉ nảy ra một ý nghĩ không chính đáng mà đã là kẻ xấu thì trên đời này có được bao nhiêu người tốt chứ?"

Tiểu Tháp cạn lời.
Chương 236: Càng lúc càng nhiều hơn

Diệp Quân cũng không nhiều lời mà bắt đầu chú tâm trị thương.

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn lên tiếng: “Tiểu Tháp, ta nghĩ hắn nói cũng có lý”.

Tiểu Tháp im lặng không đáp.

Giọng nói bí ẩn: “Tiểu Tháp, ngươi không giận đấy chứ?”

Tiểu Tháp: “Ta là kiểu người nhỏ nhen vậy sao?”

Giọng nói bí ẩn cười đáp: “Thật ra ngươi nên cảm thấy mừng vui chứ. Tính tình của tên này thật sự rất tốt, vừa rồi hắn xử lý như thế chứng tỏ hắn không phải người không có đầu óc, biết tiến biết lùi, ta tin chắc con đường sau này mà hắn có thể đi vẫn còn rất xa”.

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, rất nhiều hành động của hắn đều nằm ngoài dự liệu của ta, xem ra vẫn phải tiếp tục giấu hắn, không thể để hắn đi lệch đường. Ừ, giấu đến khi chết, giấu đến chết luôn”.

Giọng nói bí ẩn bật cười, ít nhiều gì Tiểu Tháp này vẫn còn chút ân oán cá nhân.

Trên tàu vũ trụ.

Vết thương của Diệp Quân bắt đầu dần hồi phục.

Lúc này hắn cũng đang ngẫm lại trận chiến với Trương Long Hổ lúc nãy.

Thật ra trước đó hắn không nói dối, hắn nghĩ Trương Long Hổ này đúng là rất rất mạnh.

Mỗi một chiêu một thức của Trương Long Hổ đều có uy lực đáng sợ, không cẩn thận một chút sẽ tan xương nát thịt ngay.

Tốc độ nhanh không có nghĩa là vô địch.

Nhất là bây giờ, hễ là người dám bước ra khiêu chiến mình thì chắc chắn đều biết cách đối phó với tốc độ của mình.

Quan trọng nhất là bây giờ người của thư viện Quan Huyên không ra mặt nữa.

Còn có nhà họ An.

Mặc dù nhà họ An ở Thanh Châu bị tổn thất nghiêm trọng nhưng dù chết vẫn còn uy lực ảnh hưởng, nền tảng của gia tộc này vẫn còn ở đó.

Đối phương chắc chắn sẽ không để mình đến được Thanh Châu.

Thư viện Quan Huyên chắc chắn cũng sẽ không.

Nếu mình đến được Thanh Châu, một khi Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, mà Kiếm Chủ Nhân Gian lại xử lý công bằng, đến lúc đó chẳng phải thư viện Quan Huyên bị vả mặt sao?

Thế nên thư viện và các phe thế gia, phe tông môn đó chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn mình lại.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân siết chặt nắm đấm lại.

Khó!

Khó càng thêm khó!

Nói không có áp lực là giả.

Bây giờ điều hắn phải đối mắt chính là nhân vật tầm cỡ này của thư viện Quan Huyên.

Mình vượt qua thư viện, đến gặp Kiếm Chủ Nhân Gian, điều này đồng nghĩa với việc vượt bậc đi cáo trạng, sao thư viện Quan Huyên có thể đồng ý được?

Chắc chắn sẽ nhắm vào mình cho đến khi mình chết.

Diệp Quân lắc đầu thở dài.

Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân bắt đầu nghiêm túc trị thương, hiện giờ mỗi khắc hắn đều phải để bản thân duy trì trạng thái tốt nhất.

Một ngày trôi qua.

Tịch Huyền đột nhiên ngồi trước mặt Diệp Quân, cô ấy nghiêm túc nói: “Với tốc độ bây giờ của chúng ta, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta có thể đến Thanh Châu trong chín ngày nữa. Còn phúc địa Linh Hư hộ tống chúng ta ba ngày, tức là chúng ta có sáu ngày an toàn! Nhưng... ta nghĩ phúc địa Linh Hư không duy trì được nổi”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, quả nhiên lúc này xung quanh có thêm rất nhiều khí tức bí ẩn.

Thấy thế sắc mặt Diệp Quân lập tức sa sầm.

Sắc mặt của Đại trưởng lão của phúc địa Linh Hư và Trương Long Hổ ở đằng xa cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Vì cả đường đi, họ phát hiện xung quanh ngày càng có nhiều khí tức cường giả hơn.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi.

Câu nói của Tào Bạch thuộc Kiếm Tông ngày hôm đó đã khiến tất cả cường giả đều rút lui.

Mà bây giờ… cách biệt quả thật quá lớn.

Trương Long Hổ trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, làm thế nào đây?”

Đại trưởng lão không nói gì, sắc mặt hơi khó coi.

Ông ta biết những người nấp trong tối này đang ép buộc họ rời đi, chuẩn bị làm cho họ tự biết thân phận của mình.

Nếu họ không đi thì người khác sẽ khiến bọn họ bị bẽ mặt!

Gây khó dễ!

Đại trưởng lão lập tức do dự.

Ngay lúc này, Diệp Quân trên tàu vũ trụ bỗng cười nói: “Trương huynh, vết thương của ta đã khỏi rồi, các ngươi có thể đi được rồi đấy”.

Nghe thế, Đại trưởng lão và Trương Long Hổ xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân: “Cảm ơn hai vị đã hộ tống, bây giờ vết thương của ta đã khỏi, hai vị có thể đi rồi”.

Trương Long Hổ do dự rồi nói: “Diệp huynh…”

Diệp Quân cười nói: “Trương huynh, ta sẽ ghi nhớ ân tình hộ tống này, tiếp theo cứ để ta tự mình đối mặt”.

Trương Long Hổ im lặng không nói nữa.

Diệp Quân nhìn đại trưởng lão: “Tiền bối, ông dẫn Trương huynh đi đi”.

Đại trưởng lão do dự rồi nói: “Diệp công tử bảo trọng”.

Ông ta xòe bàn tay ra, một bình ngọc trắng bay đến trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta dẫn Trương Long Hổ biến mất.

Ông ta biết không thể đợi ở đây thêm được nữa.

Vì ông ta đã đánh giá thấp đám ông lớn trong bóng tối kia rồi.

Đừng nói là phúc địa Linh Hư, dù Kiếm Tông có đến e là cũng không chống đỡ nổi.

Sau khi hai người kia đi, Diệp Quân nhìn cái bình trước mặt, trong bình có ba viên đan dược.

Đều là đan dược tiên phẩm.

Hơn nữa ba viên này đều là đan dược hồi phục, có thể khôi phục lượng lớn huyền khí trong thời gian ngắn.

Diệp Quân khẽ nói: “Có lòng rồi!”

Ba viên đan dược này chắc chắn là vật vô cùng quan trọng với hắn.

Giúp hắn có khả năng đánh nhau lâu dài.

Đến giờ hắn vẫn còn để lại, chưa dùng đến mấy viên đan dược trị thương mà lúc đầu Diệp Quan Chỉ tặng cho hắn.

Thật ra đánh nhau cũng giống như đánh trận trong thế tục, nhiều lúc là đánh về kinh tế.

Lúc này Tịch Huyền bước đến cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn xung quanh khẽ nói: “Càng lúc càng nhiều hơn”.

Diệp Quân nhìn xung quanh lặng thinh không nói.

Đúng thật là khí tức mạnh mẽ trong bóng tối càng lúc càng nhiều.

Hơn nữa xem ra còn rất nhiều người đang chạy đến đây.
Chương 237: Cổ tộc

Một trăm vạn tiên tinh.

Ba số mệnh đại đạo.

Ai mà không thèm khát để mắt đến chứ?

Diệp Quân bỗng khẽ cười.

Tịch Huyền nói: “Cười gì thế?”

Diệp Quân khẽ nói: “Cười ta thật đáng tiền”.

Tịch Huyền lắc đầu khẽ cười.

Diệp Quân bỗng nhìn Tịch Huyền nói: “Tịch Huyền cô nương, cô có muốn đi khỏi đây không? Ta nói thật lòng đấy, ta không muốn liên lụy đến cô”.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Bây giờ mọi người đều biết ta và ngươi là một bọn, lúc này ta có đi hay không thì có gì khác chứ?”

Diệp Quân không nói gì.

Tịch Huyền: “Yên tâm đi, nếu thật sự đến lúc sinh tử thì ta nhất định sẽ chạy, ta sẽ không đi chết vì ngươi đâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất cả đời này là liên lụy đến người khác.

Đúng lúc này tốc độ tàu vũ trụ bỗng chậm lại, Diệp Quân híp mắt lại, tốc độ của tàu vũ trụ ngày càng chậm, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tốc độ tàu vũ trụ đang nhanh lại trở nên chậm như rùa, cuối cùng dừng lại tại chỗ.

Có một cô gái mặc áo màu tím, tóc dài ngang vai, đeo mạn che mặt đứng cách trước tàu vũ trụ cả trăm trượng, tay phải cầm một cây pháp trượng màu xanh đậm, cây pháp trượng như được làm bằng pha lê, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, phần cuối cây trượng có treo một ngọn đèn, ánh lửa mờ ảo, vô cùng bí ẩn.

Thần thuật sư!

Sắc mặt Diệp Quân và Tịch Huyền đều trở nên khó coi.

Tịch Huyền nhìn chằm chằm cô gái đó, trầm giọng nói: “Cô ta thấp nhất cũng là thần thuật sư Thiên Cảnh”.

Thần thuật sư Thiên Cảnh!

Diệp Quân lặng thinh không nói.

Trước đó không lâu, hắn đã từng gặp được một thần thuật sư, chính là thần thuật sự của đoàn lính đánh thuê, lúc đó hắn đã chịu không ít đau đớn.

Cô gái đó chẳng qua chỉ mới cấp chín.

Còn người trước mặt này thấp nhất cũng là Thiên Cảnh.

Quan trọng nhất là người này chắc chắn đến từ vũ trụ Quan Huyên.

Nơi đó không phải là nơi mà các thần thuật sư của Trung Thổ Thần Châu có thể so sánh được, dù sao Trung Thổ Thần Châu cũng có truyền thừa thần thuật đạo tốt hơn.

Hơn nữa cách ăn mặc và đồ dùng của cô gái trước mặt này toàn là đồ tốt.

Thần thuật sư là những người đều phụ thuộc vào trang bị của bản thân.

Nói thật hắn cũng không muốn đánh với thần thuật sư, những người này đều có pháp thuật, đúng là khiến người ta đau đầu.

Lúc này cô gái đó nói: “Diệp công tử, ta là Kiều Tinh Dao của động thiên Tuế Nguyệt, là một thần thuật sư, hôm nay đến đây là muốn so tài với Diệp công tử”.

Động thiên Tuế Nguyệt.

Đứng đầu trong chín động thiên lớn.

Diệp Quân nhìn Kiều Tinh Dao: “Cô nương cũng đến đây vì số mệnh đại đạo à?”

Kiều Tinh Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ban đầu thì đúng là thế nhưng sau khi đến đây, thấy khí chất của Diệp công tử bất phàm, không phải là người xấu nên hôm nay xuất hiện chỉ để so tài với Diệp công tử, ngoài ra chẳng có ý gì khác”.

Diệp Quân nói: “Cô nương là người của thư viện, làm thế lẽ nào không sợ thư viện trách phạt sao?”

Kiều Tinh Dao lắc đầu: “Diệp công tử, công bằng công chính nằm ở lòng người. Chuyện lần này đúng hay sai, mọi người đều biết rõ, người thông minh đều biết ai đúng ai sai”.

Cô ta ngừng một chốc lại nói tiếp: “Tất nhiên ta cũng không thể làm gì được với những chuyện mà Diệp công tử gặp phải”.

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Người ở cả thư viện dám đứng về phía Diệp Quân chắc chắn càng ít, à không đúng, phải nói là chỉ có một mình Diệp Quan Chỉ.

Dám đứng ra chất vấn nội các, chất vấn thư viện.

Đương nhiên hắn cũng có thể hiểu được.

Nếu là hắn gặp phải chuyện này, hắn cũng không dám đảm bảo sẽ đứng về phía Diệp Quan Chỉ chứ đừng nói là người khác.

Kiều Tinh Dao bỗng nói: “Diệp công tử, mong được chỉ bảo”.

Diệp Quân gật đầu, đang định nói gì đó thì lúc này Tịch Huyền bỗng nói: “Kiều cô nương, thực lực của cô chắc là rất mạnh, nếu cô đấu với Diệp công tử chắc chắn hai bên đều sẽ bị thương, mà một khi hắn bị thương, những người trong tối đó nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay với hắn”.

Nghe thế Kiều Tinh Dao nhíu mày.

Tịch Huyền nói tiếp: “Nếu Kiều cô nương hộ tống bọn tôi đi một ngày, lại khó đảm bảo những người trong bóng tối sẽ không ôm hận rồi gây rắc rối cho động thiên Tuế Nguyệt của cô. Thế nên cá nhân ta đề nghị cô nên hoãn trận chiến so tài giữa hai người lại, được chứ?”

Hoãn!

Kiều Tinh Dao ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, vậy trận chiến của ta và ngươi sẽ hoãn lại nhé”.

Diệp Quân cười nói: “Được, nếu ta có thể sống sót trong chuyến đi đến Thanh Châu lần này, sau này sẽ đến động thiên Tuế Nguyệt chào hỏi”.

Kiều Tinh Dao gật đầu: “Hoan nghênh Diệp công tử đến, đến lúc đó…”

“Chắc là hắn sẽ không có cơ hội đi nữa rồi”.

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh.

Kiều Tinh Dao nhíu mày khi bị ngắt lời.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông đứng cách đó vài chục trượng ở bên phải.

Người đàn ông mặc bộ đồ màu vàng, đeo một thanh đao dài bên thắt lưng, mái tóc dài qua vai, chậm rãi bước đến, đao thế lớn mạnh khiến không gian rung chuyển.

“Hạo vương gia”.

Có người ở đó ngạc nhiên thốt lên: “Hắn… hắn là Hạo vương gia – người đứng thứ tư trên bảng Yêu Nghiệt, cũng là vương gia trẻ tuổi nhất trong Cổ tộc hiện nay”.

Cổ tộc!

Vừa nghe nói thế, mọi người đều kinh sợ.

Một trong bốn gia tộc siêu cấp nhất của tổng viện thư viện Quan Huyên cũng là đại tộc siêu cấp có quyền thế nhất trong vũ trụ hiện nay.

Một tộc là một nước, một nước là một tộc.

Người đứng đầu bây giờ của Cổ tộc mới càng đáng sợ.

Tín công chủ!

Năm đó chinh chiến vũ trụ, nắm trong tay hàng trăm vạn binh.

Nói thẳng ra Tín công chủ chỉ cần giẫm chân phải thôi, cả vũ trụ Quan Huyên đều sẽ rung chuyển.


Chương 238: Kỳ vọng quá cao

Cổ Hạo!

Cũng được gọi là Hạo vương gia!

Xếp thứ tư trong bảng Yêu Nghiệt!

Hai mươi mốt tuổi được phong làm vương gia, có thể nói là vương gia trẻ tuổi nhất từ xưa tới nay của Cổ tộc!

Đồng thời y còn là một Đao Đế!

Lúc hai mươi mốt tuổi dùng đao chứng Đế!

Khoảnh khắc chứng Đế lập tức được phong làm vương gia!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bởi vì đều không ngờ được Cổ tộc lại cử vị này tới!

Bọn họ làm vậy là đang quyết tâm không để Diệp Quân tới được Thanh Châu!

Kiều Tinh Dao nhìn Cổ Hạo phía xa, nhíu chặt mày!

Cô ta cũng không ngờ Cổ Hạo này cũng tới!

Cô ta do dự một lát, sau đó dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Người này tên là Cổ Hạo, là người của Cổ tộc – một trong số bốn đại tộc siêu cấp của tổng viện thư viện Quan Huyên. Cổ tộc là một trong số những gia tộc có quyền thế nhất hiện giờ của thư viện Quan Huyên, dù là nội các cũng phải kiêng nể bọn họ!”

Diệp Quân nhìn Cổ Hạo đang bước tới, trầm mặc.

Đại tộc siêu cấp!

Ngay cả nội các cũng phải kiêng nể!

Ông lớn thật sự bắt đầu dần dần xuất hiện rồi!

Lúc này, Cổ Hạo dừng lại, y nhìn Diệp Quân phía xa, khẽ cười: “Diệp công tử, có lẽ ngươi không còn cơ hội để tới động thiên Tuế Nguyệt nữa rồi! Bởi vì hôm nay ngươi sẽ chết ở nơi này!”

Nói xong, y liếc nhìn xung quanh: “Nơi này ánh sao rực rỡ, cũng có thể coi là một nơi an nghỉ không tệ!”

Diệp Quân nhìn Cổ Hạo: “Ta cảm thấy muốn tiêu diệt Cổ tộc mấy người có lẽ cũng không phải chuyện khó gì!”

Kiều Tinh Dao quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, gương mặt ngập tràn vẻ kinh ngạc!

Cổ Hạo híp hai mắt lại, nụ cười trên mặt dần trở nên lạnh tanh.

Lúc này, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chém gió thôi, ai mà không biết chứ?”

“Phụt!”

Kiều Tinh Dao bật cười thành tiếng, dường như cảm thấy không ổn, cô ta lại vội vàng nín cười, nhưng vẫn không nhịn nổi, cuối cùng vẫn cười tới mức trước ngực khẽ rung lên, trông rất hài hước!

Kiều Tinh Dao nhìn Diệp Quân, trong mắt mang theo nụ cười, Diệp công tử này thú vị quá!

Thực sự không giống như những kiếm tu cứng nhắc kia!

Cổ Hạo nhìn Diệp Quân: “Ngươi phải hiểu rằng có những chuyện không thể chém gió! Nếu không, ngươi...”

Diệp Quân đột nhiên lắc đầu: “Hạo vương gia, ngươi tới đây để nói chuyện với ta hay là tới để giết ta? Nếu như tới để giết ta thì hãy dùng đao của ngươi chứ đừng dùng miệng, bởi vì miệng của ngươi có lẽ không giết chết ta được đâu!”

Nghe vậy, một số người trong bóng tối lập tức đồng loạt gật đầu!

Vẫn là Diệp Quân thẳng thắn!

Mẹ nó!

Ngươi tới để giết người chứ không phải để nói chuyện!

Mọi người thẳng thừng một chút không tốt hay sao?

Cổ Hạo nhìn Diệp Quân, ánh mắt như đao, vô cùng sắc lạnh.

Diệp Quân nhìn về phía Kiều Tinh Dao: “Kiều cô nương, xin tránh sang một bên!”

Kiều Tinh Dao gật đầu, sau đó cô ta và Tịch Huyền cùng lùi sang một bên.

Bây giờ chỉ còn lại Diệp Quân và Cổ Hạo.

Cổ Hạo nhìn Diệp Quân, đột nhiên y lao lên phía trước, rút dao chém xuống!

Vút!

Khoảnh khắc này, không gian hoàn toàn giống như một trang giấy trước nhát dao kia, nháy mắt đã bị chém nứt toác!

Đao vẫn chưa tới, thế đã tới rồi!

Đao thế cường đại giống như muôn vàn ngọn núi chèn ép muốn nghiền nát người ta ra, khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi!

Đao thế áp chế!

Đây là đang muốn áp chế tốc độ của Diệp Quân!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhảy về phía trước một bước, tung một nhát kiếm ra! Nhát kiếm này, hắn chọn đối kháng!

Một nhát kiếm chém ra, kiếm thế cường đại lập tức bộc phát.

Đao kiếm đối kháng!

Bốp!

Đột nhiên, một màn kiếm quang và đao quang bộc phát từ trước mặt hai người, khí kiếm trong tay Diệp Quân lại vỡ nát trong nháy mắt!

Thế nhưng gần như cùng một khoảnh khắc, Diệp Quân lại biến mất khỏi vị trí cũ!

Cổ Hạo phản ứng rất nhanh, quay phắt người lại chém xuống một nhát!

Vút!

Một tia kiếm chém thẳng xuống, không gian cứ thế nứt ra!

Bốp!

Một tàn ảnh không ngừng lùi ra sau!

Chính là Diệp Quân!

Thấy vậy, trong lòng Cổ Hạo rất vui, lập tức xông lên trước, dùng đao chém xuống!

Thừa thắng xông lên!

Lúc này, Diệp Quân lại biến mất khỏi vị trí cũ.

Vút!

Một tia kiếm quang lao thẳng về phía Cổ Hạo.

Cổ Hạo bật cười lạnh lùng nhưng vẫn chưa lùi ra sau, bởi vì y phát hiện ra khí kiếm của Diệp Quân căn bản không chống đỡ nổi thanh đao trong tay hắn!

Đối kháng!

Diệp Quân căn bản chẳng thể đối kháng được với hắn!

Bốp!

Khí kiếm của Diệp Quân lại bị chém vỡ nát, thế nhưng lúc này, Diệp Quân lại xuất hiện phía sau lưng Cổ Hạo giống như ma quỷ, Cổ Hạo phản ứng rất nhanh, quay phắt người lại, tuy nhiên Diệp Quân lại không ra tay mà lùi ra sau, nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Hạo sững sờ, một giây sau, sắc mặt y lập tức biến đổi!

Lúc này, một thanh kiếm đã lao tới ngay sau lưng y không chút động tĩnh!

Người và kiếm phân ly!

Diệp Quân là mồi nhử, kiếm mới là sát chiêu!

Biến cố tới quá đột ngột khiến cho sắc mặt Cổ Hạo lập tức biến đổi, lúc này, y muốn quay người chống cự đã không còn kịp nữa.

Chờ chết?

Đương nhiên không thể!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Cổ Hạo lại đứng ở đó không hề cử động, để mặc cho thanh kiếm đó đâm vào sau gáy y!

Bốp!

Một tia sáng màu đen đột nhiên lao ra từ trong cơ thể Cổ Hạo, sau đó hình thành một bộ giáp bảo vệ lấy cả người y.

Xoẹt!

Khí kiếm đâm lên trên bộ giáp đen, khí kiếm rung lên kịch liệt, ngay sau đó, bộ giáp đen đó bộc phát ra một tia sáng màu đen lao thẳng lên trên khí kiếm!

Bốp!

Khí kiếm vỡ nát!

Trông thấy cảnh tượng này, Diệp Quân liếc nhìn bộ giáp đen trên người Cổ Hạo, giáp đen đen như mực, do những mảng vảy không rõ tên khảm thành, bên trên mặt giáp vảy loé lên ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm!

“Cấp Đế!”

Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hô!

Trong bóng tối, mọi người lại lắc đầu.

Cổ Hạo này tốt xấu gì cũng là một Đao Đế, vậy mà trên người còn mặc cả áo giáp cấp Đế, y cũng sợ chết quá nhỉ!

Đương nhiên, điều này không sai, chỉ là mọi người đã kỳ vọng quá cao vào Cổ Hạo này rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu duệ đại sư
  • 5.00 star(s)
  • 芒果酸奶
Phần 7 END
[Zhihu] Thứ nữ hoàng hậu
  • Đại Oản Hương Thái
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom