Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239-240
Chương 239: Miễn cưỡng
Trận chiến mà mọi người muốn xem là kiểu chiến đấu như Diệp Quân và Tào Bạch chứ không phải dùng trang bị! Phải biết rằng, Kiếm Tông có thể không giàu có như nước Cổ Đế nhưng chắc chắn cũng không nghèo, vậy mà lúc Tào Bạch đấu với Diệp Quân lại không mặc hộ giáp gì cả!
Diệp Quân nhìn Cổ Hạo, sắc mặt lại rất bình tĩnh.
Người ta có trang bị mặc, điều này không có gì để chỉ trích!
Dù gì trang bị cũng coi như một loại thực lực!
Lúc này, Cổ Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân phía xa, y nhếch miệng cười: “Không bận tâm chuyện ta mặc áo giáp cấp Đế chứ?”
Diệp Quân nói: “Bận tâm!”
Cổ Hạo ngơ ngác!
Diệp Quân nhìn Cổ Hạo: “Ta bận tâm, vậy nên ngươi muốn cởi sao?”
Cổ Hạo cười nói: “Đương nhiên là không!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy ngươi hỏi làm gì? Ngươi hy vọng ta nói không bận tâm sao? Ta nói không bận tâm thì có phải trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút?”
Cổ Hạo nhìn Diệp Quân, đang định nói gì đó thì Diệp Quân lắc đầu: “Dùng trang bị không có gì đáng chỉ trích, dù gì đây cung là một loại thực lực! Mà sau khi ngươi dùng lại hỏi đối thủ của mình có bận tâm hay không, điều này chẳng khác gì một cô gái phong lưu sau khi hoàn lương tìm một người sống nề nếp, sau đó hỏi người sống nề nếp này có bận tâm mình từng làm một phụ nữ phong lưu hay không?”
Mọi người: “…”
Cổ Hạo đang định lên tiếng, Diệp Quân lại nói: “Muốn dùng, lại sợ bị người khác nói thì chẳng khác gì làm gái lại muốn dựng miếu thờ trinh tiết cả! Ngươi giả tạo như vậy thì dùng đao chứng Đế bằng cách nào thế? Lẽ nào Đế Cảnh của vũ trụ Quan Huyên đều vô liêm sỉ như vậy sao?”
Diệp Quân ăn nói hùng hồn, từng con chữ đánh thẳng vào trái tim của Cổ Hạo!
Sắc mặt của Cổ Hạo trở nên vô cùng khó coi!
Thật ra y cũng không có ý định dùng, dù gì y cũng muốn giết chết Diệp Quân một cách quang minh chính đại, thắng cho thật xứng đáng!
Thế nhưng y lại không ngờ tốc độ của Diệp Quân lại nhanh tới vậy!
Mà vào khoảnh khắc mấu chốt lúc ban nãy, nếu như y không dùng thì y đã thua luôn rồi!
Y hỏi Diệp Quân cũng là vì muốn che đậy một chút, nhưng không ngờ lại bị Diệp Quân chất vấn như vậy!
Dưới tình cảnh thông thường, có lẽ Diệp Quân sẽ nói không bận tâm!
Sau đó y sẽ có thể nhẹ nhàng đảo ngược tình thế!
Thế nhưng Diệp Quân lại nói bận tâm!
Như vậy thì khó xử rồi!
Cổ Hạo hít sâu vào một hơi, y buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi muốn phá đạo tâm của ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ngươi quá đề cao bản thân rồi!”
Cổ Hạo nhếch mép cười: “Giống như ngươi nói, trang bị cũng là một loại thực lực, ta có trang bị, đây cũng là thực lực của ta, nếu như ngươi không phục thì cũng có thể dùng trang bị!”
Đúng là vô liêm sỉ!
Diệp Quân lắc đầu, hắn liếc nhìn xung quanh: “Người này lại có thể xếp thứ tư trong bảng Yêu Nghiệt, lẽ nào Trung Thổ Thần Châu không còn ai nữa sao?”
Cổ Hạo vừa định nói gì đó, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía bên cạnh: “Ngươi đừng nói nữa!”
Cổ Hạo quay đầu nhìn ra, nơi không xa có một thanh niên bước tới, ngươi này mặc đồ màu trắng, trong tay cầm một thanh giáo dài.
Nhìn thấy thanh niên này, đồng tử của Cổ Hạo chợt co lại: “Giang Phàm!”
Giang Phàm!
Lời này vừa thốt ra, xung quanh lại có người kinh hô: “Xếp thứ ba trong bảng Yêu Nghiệt, thương tu vô song - Giang Phàm!”
Giang Phàm nhìn về phía Cổ Hạo, vẻ mặt khinh thường: “Mau quay về yên ổn làm một vương gia, đừng ở nơi này làm mất mặt bảng Yêu Nghiệt thêm nữa!”
Sắc mặt Cổ Hạo lập tức trầm xuống: “Giang Phàm, ngươi dám coi thường ta!”
Giang Phàm nhìn Cổ Hạo: “Có dám đấu một trận sinh tử không? Chỉ ta và ngươi, không can dự tới bất cứ thế lực gia tộc nào!”
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Hạo lập tức trở nên khó coi, y không dám!
Trong mắt Giang Phàm loé lên vẻ khinh thường: “Cổ Hạo, đừng cho rằng mọi người không biết ngươi làm sao leo lên được vị trí thứ tư trong bảng Yêu Nghiệt, ngoại trừ bộ thần giáp này ra thì ngươi vẫn có một bộ siêu thần giáp nữa nhỉ? Ban đầu ngươi đã dựa vào bộ siêu thần giáp này để chiến thắng Tần Cổ huynh. Chuyện này mọi người không vạch trần là đang nể mặt Cổ tộc mấy người, thế nhưng không ngờ ngươi lại thật sự nghĩ bản thân mình đẳng cấp cơ đấy!”
Cổ Hạo nhìn Giang Phàm chằm chằm, sắc mặt vô cùng u ám.
Đúng là không thèm nể mặt y!
Giang Phàm tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không thoải mái thì đấu một trận sinh tử, ngươi có thể dùng siêu thần giáp của ngươi, ta không sợ!”
Siêu thần giáp!
Diệp Quân liếc nhìn nạp giới của Cổ Hạo, không nói gì.
Người này rất giàu có!
Cổ Hạo đột nhiên phá lên cười lạnh lùng: “Giang Phàm, ngươi muốn đấu một trận sinh tử với ta, cũng không phải không thể, có điều bây giờ ta đang quyết chiến với Diệp Quân này, ngươi phải chờ đợi thôi!”
Nghe vậy, Giang Phàm đột nhiên nhíu mày: “Ngươi thật sự không phải đàn ông! Ta đã chửi ngươi tới thế rồi! Ngươi còn không đánh với ta, ngươi thật sự làm mất mặt Cổ thái tử của Cổ tộc mấy người, một nhân vật tuyệt thế như ông ấy mà lại có hạng tộc đệ bất tài như ngươi, thật đúng là mất hết cả thể diện!”
Mọi người cũng lắc đầu, người ta đã mắng chửi ngươi như thế rồi! Ngươi lại còn không ứng chiến, chuyện này thực sự quá mất mặt!
Cổ Hạo lại chẳng buồn bận tâm tới Giang Phàm mà quay người nhìn Diệp Quân phía bên cạnh: “Nào, chúng ta tiếp tục! Ngươi có thể sử dụng trang bị, đừng nói ta ức hiếp ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi không có thì đó là việc của ngươi!”
Diệp Quân liếc nhìn Cổ Hạo: “Ta không dùng trang bị!”
Cổ Hạo lạnh lùng nói: “Ngươi không dùng trang bị là vì khinh thường ta phải không?”
Diệp Quân nói: “Vậy ngươi cũng có thể không dùng trang bị!”
Cổ Hạo khẽ sững sờ, sau đó nổi điên: “Ngươi bớt làm trò đi, ngươi dùng hay không cũng được, dù gì ta cũng sẽ dùng!”
Nói xong, y đột nhiên xông lên trước, tung đao chém về phía Diệp Quân!
Lúc này, Diệp Quân cũng đột nhiên biến mất khỏi vị trí!
Nhìn thấy Diệp Quân muốn đối kháng, Cổ Hạo dot nhiên cười khẩy. Một kiếm tu nghèo khổ như ngươi, ngay cả một thanh kiếm nên hồn cũng không có, vậy mà lại muốn đối kháng với ta?
Ngươi xứng sao?
Cùng lúc này, khí kiếm trong tay Diệp Quân đột nhiên đổi thành kiếm Hành Đạo!
Vốn dĩ hắn không muốn dùng tới thanh kiếm này!
Thế nhưng tên này nhìn có vẻ rất có tiền!
Nếu đã như thế thì chỉ có thể “miễn cưỡng” dùng một lần thôi!
Chương 240: Giao lưu học hỏi
Tốc độ của hai người cực nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người chưa kịp nhìn rõ.
Keng!
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Quân đập nát thanh đao trong tay Cổ Hạo, sau đó, một tia kiếm quang xẹt qua lông mày Cổ Hạo.
Cổ Hạo sững sờ tại chỗ.
Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng Cổ Hạo, kiếm Hành Đạo trong tay đã đổi thành khí kiếm.
Tốc độ nhanh như tia chớp, động tác vô cùng thanh thục.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên rất ít người nhìn thấy Diệp Quân đổi kiếm.
Đương nhiên cho dù không đổi lại thì cũng rất ít người nhận ra thanh kiếm này, ngoại trừ năm đó vài người từng thấy thanh kiếm này, mà bọn họ về cơ bản đều đã chết.
Khi nhìn thấy Cổ Hạo bị giết trong nháy mắt, rất nhiều người có mặt đều sững sờ.
Làm bằng cách nào vậy?
Thương tu vô song Giang Phàm nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào, nhưng trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Lúc này, Diệp Quân đi tới bên cạnh Cổ Hạo, Cổ Hạo run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đổi kiếm rồi!”
Diệp Quân không nói gì, hắn cầm lấy nhẫn không gian của Cổ Hạo, bên trong nhẫn không gian có hơn một nghìn vạn kim tinh, hai mươi vạn tiên tinh, ngoài ra còn có rất nhiều đan dược, trong đó còn có mấy lọ tiên phẩm!
Đương nhiên quan trọng nhất còn có siêu thần giáp.
Diệp Quân thở dài: “Ngươi giàu thật đấy!”
Cổ Hạo nhìn Diệp Quân: “Ngươi giết ta đồng nghĩa với việc tuyên chiến với Cổ tộc!”
Diệp Quân lắc đầu: “Ngu ngốc, ta không giết ngươi thì Cổ tộc cũng sẽ không buông tha cho ta”.
Nói xong, hắn vung kiếm chém xuống.
Xẹt!
Đấu Cổ Hạo bay lên, máu tươi phun ra xa mười mấy mét.
Giết rồi!
Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân thật sự dám giết người!
Y là người Cổ tộc đấy!
Cổ tộc là một trong bốn đại gia tộc trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, không phải là gia tộc mà nhà họ An có thể sánh bằng.
Diệp Quân này thật to gan!
Giang Phàm nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi bất ngờ.
Điều bất ngờ đầu tiên là về thực lực của Diệp Quân.
Mặc dù Cố Hạo là kẻ vô dụng, nhưng vẫn có thực lực, vậy mà lại bị Diệp Quân giết trong nháy mắt.
Điều bất ngờ thứ hai là Diệp Quân lại dám giết người của Cổ tộc.
Nếu là gã, gã chắc chắn không dám!
Dù sao đó cũng là Cổ tộc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng như Diệp Quân nói, cho dù không giết Cổ Hạo thì với tính cách và nhân phẩm của Cổ Hạo, sau này chắc chắn sẽ tiếp tục nhắm vào hắn.
Vì vậy giết luôn bây giờ thì tốt hơn!
Nghĩ đến đây, Giang Phàm lắc đầu thở dài.
Mấy người trước so tài với Diệp Quân đều vô cùng thân thiện, mọi người cùng tôn trọng lẫn nhau, cho nên dù thua trận, Diệp Quân cũng không có ý định giết người, mà ngược lại còn quý mến nhau hơn.
Chỉ có Cổ Hạo là khác, vừa đến đã nói muốn giết người, hơn nữa không chỉ nói mà còn làm.
Vậy nên y không chết thì ai chết?
Đúng là không oan chút nào!
Sau khi cất nhẫn không gian của Cổ Hạo đi, Diệp Quân đi đến trước mặt Tịch Huyền, xòe bàn tay ra, một bộ giáp màu vàng sẫm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Cả bộ áo giáp được tạo thành từ lớp vảy không rõ tên, mỗi miếng vảy đều được khắc kí tự bí ẩn.
Siêu thần giáp!
Diệp Quân đưa siêu thần giáp cho Tịch Huyền: “Cho cô này!”
Tịch Huyền ngẩn người.
Tất cả mọi người đều bất ngờ.
Tặng người khác?
Chết tiệt!
Hắn tặng siêu thần giáp cho người khác hả?
Một chiếc siêu thần giáp trị giá ít nhất trăm vạn tinh thạch.
Hơn nữa thứ này chưa chắc đã mua được dễ dàng, có thể nói chỉ dùng tiên tinh mới có thể mua được.
Mà cho dù dùng tiên tinh thì ít nhất cũng phải tốn hàng trăm vạn.
Hàng trăm vạn tiên tinh!
Đây là một con số khổng lồ.
Đối với những thế lực lớn trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, hàng trăm vạn tiên tinh không hề quý giá, nhưng đối với Trung Thổ Thần Châu lại vô cùng quý giá.
Bây giờ ở Trung Thổ Thần Châu không có nhiều thế lực có thể đưa ra một khoản tiền lớn như vậy.
Vậy mà lúc này Diệp Quân lại tặng siêu thần giáp cho người khác!
Thật hào phóng!
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: Tại sao?”
Cô ấy thấy hơi khó tin, vì cô ấy cũng không ngờ Diệp Quân sẽ tặng bộ giáp này cho mình.
Đó là siêu thần giáp!
Cả Trung Thổ Thần Châu này cũng chẳng có nhiều.
Diệp Quân nói: “Sững sờ làm gì vậy?”
Tịch Huyền hỏi lại: “Tại sao lại tặng ta?”
Diệp Quân mỉm cười: “Cô mặc vào sẽ an toàn hơn!”
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đây là siêu thần giáp, vô cùng trân quý!”
Diệp Quân lắc đầu: “Dù quý giá đến đâu cũng không bằng ân nghĩa việc Tịch Huyền cô nương hộ tống cả chặng đường. Hơn nữa dùng bộ giáp này để báo đáp ân tình cho cô là đơn giản nhất rồi, cô mặc áo giáp này vào sẽ an toàn hơn, chỉ thế thôi”.
Nói xong, hắn không nói thêm nữa, đặt siêu thần giáp vào lòng Tịch Huyền, sau đó đi về phía Giang Phàm.
Tịch Huyền nhìn bộ giáp trong tay, sau đó nhìn Diệp Quân đi về phía xa, cô ấy bất giác nở nụ cười, trong mắt hiện lên tình ý.
Diệp Quân đi đến trước mặt Giang Phàm nói: “Đánh thế nào?”
Giao lưu học hỏi!
Phân sống chết!
Giang Phàm nhìn Diệp Quân một lúc rồi nói: “Giao lưu học hỏi!”
Phân sống chết?
Cái này không cần thiết!
Kiếm tu trước mặt không phải kẻ xấu, cũng không có thù oán gì.
Ngộ nhỡ người ta thật sự đến Thanh Châu, mời được Kiếm Chủ Nhân Gian xuất đầu lộ diện thì sao?
Không có thù hận thì không cần quá quyết liệt!
Làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại.
Nghe Giang Phàm nói vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”
Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh hãy dùng hết sức lực nhé!”
Diệp Quân nói: “Đương nhiên rồi!”
Trận chiến mà mọi người muốn xem là kiểu chiến đấu như Diệp Quân và Tào Bạch chứ không phải dùng trang bị! Phải biết rằng, Kiếm Tông có thể không giàu có như nước Cổ Đế nhưng chắc chắn cũng không nghèo, vậy mà lúc Tào Bạch đấu với Diệp Quân lại không mặc hộ giáp gì cả!
Diệp Quân nhìn Cổ Hạo, sắc mặt lại rất bình tĩnh.
Người ta có trang bị mặc, điều này không có gì để chỉ trích!
Dù gì trang bị cũng coi như một loại thực lực!
Lúc này, Cổ Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân phía xa, y nhếch miệng cười: “Không bận tâm chuyện ta mặc áo giáp cấp Đế chứ?”
Diệp Quân nói: “Bận tâm!”
Cổ Hạo ngơ ngác!
Diệp Quân nhìn Cổ Hạo: “Ta bận tâm, vậy nên ngươi muốn cởi sao?”
Cổ Hạo cười nói: “Đương nhiên là không!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy ngươi hỏi làm gì? Ngươi hy vọng ta nói không bận tâm sao? Ta nói không bận tâm thì có phải trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút?”
Cổ Hạo nhìn Diệp Quân, đang định nói gì đó thì Diệp Quân lắc đầu: “Dùng trang bị không có gì đáng chỉ trích, dù gì đây cung là một loại thực lực! Mà sau khi ngươi dùng lại hỏi đối thủ của mình có bận tâm hay không, điều này chẳng khác gì một cô gái phong lưu sau khi hoàn lương tìm một người sống nề nếp, sau đó hỏi người sống nề nếp này có bận tâm mình từng làm một phụ nữ phong lưu hay không?”
Mọi người: “…”
Cổ Hạo đang định lên tiếng, Diệp Quân lại nói: “Muốn dùng, lại sợ bị người khác nói thì chẳng khác gì làm gái lại muốn dựng miếu thờ trinh tiết cả! Ngươi giả tạo như vậy thì dùng đao chứng Đế bằng cách nào thế? Lẽ nào Đế Cảnh của vũ trụ Quan Huyên đều vô liêm sỉ như vậy sao?”
Diệp Quân ăn nói hùng hồn, từng con chữ đánh thẳng vào trái tim của Cổ Hạo!
Sắc mặt của Cổ Hạo trở nên vô cùng khó coi!
Thật ra y cũng không có ý định dùng, dù gì y cũng muốn giết chết Diệp Quân một cách quang minh chính đại, thắng cho thật xứng đáng!
Thế nhưng y lại không ngờ tốc độ của Diệp Quân lại nhanh tới vậy!
Mà vào khoảnh khắc mấu chốt lúc ban nãy, nếu như y không dùng thì y đã thua luôn rồi!
Y hỏi Diệp Quân cũng là vì muốn che đậy một chút, nhưng không ngờ lại bị Diệp Quân chất vấn như vậy!
Dưới tình cảnh thông thường, có lẽ Diệp Quân sẽ nói không bận tâm!
Sau đó y sẽ có thể nhẹ nhàng đảo ngược tình thế!
Thế nhưng Diệp Quân lại nói bận tâm!
Như vậy thì khó xử rồi!
Cổ Hạo hít sâu vào một hơi, y buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi muốn phá đạo tâm của ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ngươi quá đề cao bản thân rồi!”
Cổ Hạo nhếch mép cười: “Giống như ngươi nói, trang bị cũng là một loại thực lực, ta có trang bị, đây cũng là thực lực của ta, nếu như ngươi không phục thì cũng có thể dùng trang bị!”
Đúng là vô liêm sỉ!
Diệp Quân lắc đầu, hắn liếc nhìn xung quanh: “Người này lại có thể xếp thứ tư trong bảng Yêu Nghiệt, lẽ nào Trung Thổ Thần Châu không còn ai nữa sao?”
Cổ Hạo vừa định nói gì đó, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía bên cạnh: “Ngươi đừng nói nữa!”
Cổ Hạo quay đầu nhìn ra, nơi không xa có một thanh niên bước tới, ngươi này mặc đồ màu trắng, trong tay cầm một thanh giáo dài.
Nhìn thấy thanh niên này, đồng tử của Cổ Hạo chợt co lại: “Giang Phàm!”
Giang Phàm!
Lời này vừa thốt ra, xung quanh lại có người kinh hô: “Xếp thứ ba trong bảng Yêu Nghiệt, thương tu vô song - Giang Phàm!”
Giang Phàm nhìn về phía Cổ Hạo, vẻ mặt khinh thường: “Mau quay về yên ổn làm một vương gia, đừng ở nơi này làm mất mặt bảng Yêu Nghiệt thêm nữa!”
Sắc mặt Cổ Hạo lập tức trầm xuống: “Giang Phàm, ngươi dám coi thường ta!”
Giang Phàm nhìn Cổ Hạo: “Có dám đấu một trận sinh tử không? Chỉ ta và ngươi, không can dự tới bất cứ thế lực gia tộc nào!”
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Hạo lập tức trở nên khó coi, y không dám!
Trong mắt Giang Phàm loé lên vẻ khinh thường: “Cổ Hạo, đừng cho rằng mọi người không biết ngươi làm sao leo lên được vị trí thứ tư trong bảng Yêu Nghiệt, ngoại trừ bộ thần giáp này ra thì ngươi vẫn có một bộ siêu thần giáp nữa nhỉ? Ban đầu ngươi đã dựa vào bộ siêu thần giáp này để chiến thắng Tần Cổ huynh. Chuyện này mọi người không vạch trần là đang nể mặt Cổ tộc mấy người, thế nhưng không ngờ ngươi lại thật sự nghĩ bản thân mình đẳng cấp cơ đấy!”
Cổ Hạo nhìn Giang Phàm chằm chằm, sắc mặt vô cùng u ám.
Đúng là không thèm nể mặt y!
Giang Phàm tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không thoải mái thì đấu một trận sinh tử, ngươi có thể dùng siêu thần giáp của ngươi, ta không sợ!”
Siêu thần giáp!
Diệp Quân liếc nhìn nạp giới của Cổ Hạo, không nói gì.
Người này rất giàu có!
Cổ Hạo đột nhiên phá lên cười lạnh lùng: “Giang Phàm, ngươi muốn đấu một trận sinh tử với ta, cũng không phải không thể, có điều bây giờ ta đang quyết chiến với Diệp Quân này, ngươi phải chờ đợi thôi!”
Nghe vậy, Giang Phàm đột nhiên nhíu mày: “Ngươi thật sự không phải đàn ông! Ta đã chửi ngươi tới thế rồi! Ngươi còn không đánh với ta, ngươi thật sự làm mất mặt Cổ thái tử của Cổ tộc mấy người, một nhân vật tuyệt thế như ông ấy mà lại có hạng tộc đệ bất tài như ngươi, thật đúng là mất hết cả thể diện!”
Mọi người cũng lắc đầu, người ta đã mắng chửi ngươi như thế rồi! Ngươi lại còn không ứng chiến, chuyện này thực sự quá mất mặt!
Cổ Hạo lại chẳng buồn bận tâm tới Giang Phàm mà quay người nhìn Diệp Quân phía bên cạnh: “Nào, chúng ta tiếp tục! Ngươi có thể sử dụng trang bị, đừng nói ta ức hiếp ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi không có thì đó là việc của ngươi!”
Diệp Quân liếc nhìn Cổ Hạo: “Ta không dùng trang bị!”
Cổ Hạo lạnh lùng nói: “Ngươi không dùng trang bị là vì khinh thường ta phải không?”
Diệp Quân nói: “Vậy ngươi cũng có thể không dùng trang bị!”
Cổ Hạo khẽ sững sờ, sau đó nổi điên: “Ngươi bớt làm trò đi, ngươi dùng hay không cũng được, dù gì ta cũng sẽ dùng!”
Nói xong, y đột nhiên xông lên trước, tung đao chém về phía Diệp Quân!
Lúc này, Diệp Quân cũng đột nhiên biến mất khỏi vị trí!
Nhìn thấy Diệp Quân muốn đối kháng, Cổ Hạo dot nhiên cười khẩy. Một kiếm tu nghèo khổ như ngươi, ngay cả một thanh kiếm nên hồn cũng không có, vậy mà lại muốn đối kháng với ta?
Ngươi xứng sao?
Cùng lúc này, khí kiếm trong tay Diệp Quân đột nhiên đổi thành kiếm Hành Đạo!
Vốn dĩ hắn không muốn dùng tới thanh kiếm này!
Thế nhưng tên này nhìn có vẻ rất có tiền!
Nếu đã như thế thì chỉ có thể “miễn cưỡng” dùng một lần thôi!
Chương 240: Giao lưu học hỏi
Tốc độ của hai người cực nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người chưa kịp nhìn rõ.
Keng!
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Quân đập nát thanh đao trong tay Cổ Hạo, sau đó, một tia kiếm quang xẹt qua lông mày Cổ Hạo.
Cổ Hạo sững sờ tại chỗ.
Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng Cổ Hạo, kiếm Hành Đạo trong tay đã đổi thành khí kiếm.
Tốc độ nhanh như tia chớp, động tác vô cùng thanh thục.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên rất ít người nhìn thấy Diệp Quân đổi kiếm.
Đương nhiên cho dù không đổi lại thì cũng rất ít người nhận ra thanh kiếm này, ngoại trừ năm đó vài người từng thấy thanh kiếm này, mà bọn họ về cơ bản đều đã chết.
Khi nhìn thấy Cổ Hạo bị giết trong nháy mắt, rất nhiều người có mặt đều sững sờ.
Làm bằng cách nào vậy?
Thương tu vô song Giang Phàm nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào, nhưng trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Lúc này, Diệp Quân đi tới bên cạnh Cổ Hạo, Cổ Hạo run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đổi kiếm rồi!”
Diệp Quân không nói gì, hắn cầm lấy nhẫn không gian của Cổ Hạo, bên trong nhẫn không gian có hơn một nghìn vạn kim tinh, hai mươi vạn tiên tinh, ngoài ra còn có rất nhiều đan dược, trong đó còn có mấy lọ tiên phẩm!
Đương nhiên quan trọng nhất còn có siêu thần giáp.
Diệp Quân thở dài: “Ngươi giàu thật đấy!”
Cổ Hạo nhìn Diệp Quân: “Ngươi giết ta đồng nghĩa với việc tuyên chiến với Cổ tộc!”
Diệp Quân lắc đầu: “Ngu ngốc, ta không giết ngươi thì Cổ tộc cũng sẽ không buông tha cho ta”.
Nói xong, hắn vung kiếm chém xuống.
Xẹt!
Đấu Cổ Hạo bay lên, máu tươi phun ra xa mười mấy mét.
Giết rồi!
Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân thật sự dám giết người!
Y là người Cổ tộc đấy!
Cổ tộc là một trong bốn đại gia tộc trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, không phải là gia tộc mà nhà họ An có thể sánh bằng.
Diệp Quân này thật to gan!
Giang Phàm nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi bất ngờ.
Điều bất ngờ đầu tiên là về thực lực của Diệp Quân.
Mặc dù Cố Hạo là kẻ vô dụng, nhưng vẫn có thực lực, vậy mà lại bị Diệp Quân giết trong nháy mắt.
Điều bất ngờ thứ hai là Diệp Quân lại dám giết người của Cổ tộc.
Nếu là gã, gã chắc chắn không dám!
Dù sao đó cũng là Cổ tộc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng như Diệp Quân nói, cho dù không giết Cổ Hạo thì với tính cách và nhân phẩm của Cổ Hạo, sau này chắc chắn sẽ tiếp tục nhắm vào hắn.
Vì vậy giết luôn bây giờ thì tốt hơn!
Nghĩ đến đây, Giang Phàm lắc đầu thở dài.
Mấy người trước so tài với Diệp Quân đều vô cùng thân thiện, mọi người cùng tôn trọng lẫn nhau, cho nên dù thua trận, Diệp Quân cũng không có ý định giết người, mà ngược lại còn quý mến nhau hơn.
Chỉ có Cổ Hạo là khác, vừa đến đã nói muốn giết người, hơn nữa không chỉ nói mà còn làm.
Vậy nên y không chết thì ai chết?
Đúng là không oan chút nào!
Sau khi cất nhẫn không gian của Cổ Hạo đi, Diệp Quân đi đến trước mặt Tịch Huyền, xòe bàn tay ra, một bộ giáp màu vàng sẫm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Cả bộ áo giáp được tạo thành từ lớp vảy không rõ tên, mỗi miếng vảy đều được khắc kí tự bí ẩn.
Siêu thần giáp!
Diệp Quân đưa siêu thần giáp cho Tịch Huyền: “Cho cô này!”
Tịch Huyền ngẩn người.
Tất cả mọi người đều bất ngờ.
Tặng người khác?
Chết tiệt!
Hắn tặng siêu thần giáp cho người khác hả?
Một chiếc siêu thần giáp trị giá ít nhất trăm vạn tinh thạch.
Hơn nữa thứ này chưa chắc đã mua được dễ dàng, có thể nói chỉ dùng tiên tinh mới có thể mua được.
Mà cho dù dùng tiên tinh thì ít nhất cũng phải tốn hàng trăm vạn.
Hàng trăm vạn tiên tinh!
Đây là một con số khổng lồ.
Đối với những thế lực lớn trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, hàng trăm vạn tiên tinh không hề quý giá, nhưng đối với Trung Thổ Thần Châu lại vô cùng quý giá.
Bây giờ ở Trung Thổ Thần Châu không có nhiều thế lực có thể đưa ra một khoản tiền lớn như vậy.
Vậy mà lúc này Diệp Quân lại tặng siêu thần giáp cho người khác!
Thật hào phóng!
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: Tại sao?”
Cô ấy thấy hơi khó tin, vì cô ấy cũng không ngờ Diệp Quân sẽ tặng bộ giáp này cho mình.
Đó là siêu thần giáp!
Cả Trung Thổ Thần Châu này cũng chẳng có nhiều.
Diệp Quân nói: “Sững sờ làm gì vậy?”
Tịch Huyền hỏi lại: “Tại sao lại tặng ta?”
Diệp Quân mỉm cười: “Cô mặc vào sẽ an toàn hơn!”
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đây là siêu thần giáp, vô cùng trân quý!”
Diệp Quân lắc đầu: “Dù quý giá đến đâu cũng không bằng ân nghĩa việc Tịch Huyền cô nương hộ tống cả chặng đường. Hơn nữa dùng bộ giáp này để báo đáp ân tình cho cô là đơn giản nhất rồi, cô mặc áo giáp này vào sẽ an toàn hơn, chỉ thế thôi”.
Nói xong, hắn không nói thêm nữa, đặt siêu thần giáp vào lòng Tịch Huyền, sau đó đi về phía Giang Phàm.
Tịch Huyền nhìn bộ giáp trong tay, sau đó nhìn Diệp Quân đi về phía xa, cô ấy bất giác nở nụ cười, trong mắt hiện lên tình ý.
Diệp Quân đi đến trước mặt Giang Phàm nói: “Đánh thế nào?”
Giao lưu học hỏi!
Phân sống chết!
Giang Phàm nhìn Diệp Quân một lúc rồi nói: “Giao lưu học hỏi!”
Phân sống chết?
Cái này không cần thiết!
Kiếm tu trước mặt không phải kẻ xấu, cũng không có thù oán gì.
Ngộ nhỡ người ta thật sự đến Thanh Châu, mời được Kiếm Chủ Nhân Gian xuất đầu lộ diện thì sao?
Không có thù hận thì không cần quá quyết liệt!
Làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại.
Nghe Giang Phàm nói vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”
Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh hãy dùng hết sức lực nhé!”
Diệp Quân nói: “Đương nhiên rồi!”
Bình luận facebook