Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-245
Chương 241: Ấm ức
Giang Phàm hơi nheo mắt, lao về phía trước, phóng cây thương trong tay ra.
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua.
Lúc Diệp Quân nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo này, một luồng sức mạnh đáng sợ đã bao trùm lấy hắn, hắn không ra tay mà lùi ra phía sau.
Nhưng tốc độ của Giang Phàm càng lúc càng nhanh.
Mạnh như gió, sắc như mưa.
Diệp Quân lùi rồi lại lùi, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, mỗi lần chỉ tránh được đòn tấn công của Giang Phàm.
Mà tốc độ của Giang Phàm lại càng nhanh hơn.
Cây thương càng lúc càng gần Diệp Quân, nhưng Diệp Quân vẫn không ra tay, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Phàm.
Cuối cùng, sau khi lùi gần vài trăm mét, Giang Phàm đột nhiên dừng tay rồi nhanh chóng rút lui.
Vừa rồi, gã đã đâm ít nhất mấy vạn nhát thương, gã đã đuối sức nên mới dứt khoát dừng lại và lùi về phía sau, định lấy lại sức rồi mới đánh tiếp, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại như bóng ma biến mất tại chỗ.
Đồng tử của Giang Phàm co lại, gã vung thương trong tay, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, những ánh thương đáng sợ vây quanh gã, hình thành một tấm chắn phòng vệ.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Bởi vì Diệp Quân chưa ra tay, hắn đứng cách đó không xa, lặng yên nhìn Giang Phàm.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm trở nên khó coi, gã tức giận gào to, xông về phía trước, hung hăng vung thương: “Thiết Họa!”
Vừa dứt lời, một đạo thương đỏ trăm trượng phóng ra, khoảng không phía trước lập tức vỡ vụn trong nháy mắt.
Lúc này, Diệp Quân đã lui về phía bên phải trăm trượng.
Diệp Quân nhìn Giang Phàm, nhưng vẫn không ra tay.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Phàm sa sầm sắc mặt, sau đó hung hăng đâm thương về phía Diệp Quân, ánh thương phun ra.
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất.
Vụt!
Giang Phàm lại đâm trượt.
Giang Phàm bỗng cảm nhận được cái gì đó, mạnh mẽ quay người lại, lúc này, một phi kiếm lao tới.
Giang Phàm vội vàng dùng thương chặn lại.
Bùm!
Giang Phàm lùi lại phía sau.
Nhưng chưa kịp dừng lại, một thanh phi kiếm khác đã chém tới.
Bùm!
Giang Phàm lùi tiếp.
Một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.
Diệp Quân chậm rãi đi về phía Giang Phàm, mỗi bước đi của hắn sẽ có một thanh phi kiếm chém về phía Giang Phàm.
Dưới ánh mắt của mọi người.
Giang Phàm lùi hết lần này đến lần khác.
Chẳng mấy chốc, Giang Phàm đã lùi xa mấy trăm trượng.
Trực tiếp áp chế!
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất, khi xuất hiện trở lại, trong tay hắn cầm một thanh khí kiếm.
Thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm thay đổi, gã quay người định ra tay, nhưng đúng lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên đánh tới từ phía sau gã.
Người kiếm phân ly!
Đây là kiếm kỹ mà Diệp Quân tự mình lĩnh ngộ được.
Người và kiếm tách ra, trong thật có giả, trong giả có thật, khiến đối phương không thể phân biệt.
Cảm nhận được kiếm từ phía sau đánh tới, sắc mặt Giang Phàm trở nên tái nhợt.
Gã biết gã thua rồi!
Nếu gã quay lại, Diệp Quân trước mặt sẽ rút kiếm ra, nhưng nếu không quay lại thì thanh kiếm phía sau sẽ lấy mạng gã.
Quan trọng là kiếm của Diệp Quân quá nhanh.
Nhanh đến mức gã không thể tránh né.
Vì vậy Giang Phàm không ra tay nữa.
Thanh phi kiếm kia cũng không giết Giang Phàm, mà chỉ đánh vào gáy của gã.
Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Ta thua rồi!”
Diệp Quân đáp: “Đa tạ đã nhường!”
Nói xong hắn phất nhẹ tay, khí kiếm sau gáy Giang Phàm lập tức tiêu tan.
Giang Phàm nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: “Tốc độ khí kiếm của huynh nhanh thật đấy!”
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn!”
Giang Phàm lắc đầu, xòe bàn tay ra, một chiếc bình ngọc trắng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Đây là đan dược phục hồi, huynh uống vào có thể nhanh chóng khôi phục huyền khí và khí lực!”
Diệp Quân cũng không từ chối, cầm lấy chiếc bình ngọc: “Cảm ơn!”
Giang Phàm nói: “Diệp huynh, chuyện của huynh quá phức tạp, ta sức yếu không giúp được huynh… xin hãy bảo trọng!”
Nói xong, gã quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Giang Phàm đi ra, rồi đi đến trước mặt Tịch Huyền: “Chúng ta khởi hành thôi!”
Tịch Huyền gật đầu.
Hai người nhanh chóng lên tàu vũ trụ, tàu vũ trụ lại khởi hành.
Diệp Quân đứng trên mũi tàu, nhìn tinh không sâu thẳm, trầm mặc không nói.
Tịch Huyền đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Lần này ta hơi bất ngờ!”
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền cười nói: “Ta còn tưởng người từ vũ trụ Quan Huyên sẽ ép chết ngươi, nhưng không ngờ nhiều người lại sáng suốt đến vậy!”
Diệp Quân gật đầu.
Trên đời này có người xấu, cũng có người tốt.
Ngay cả thư viện Quan Huyên cũng có mặt tốt xấu.
Mọi chuyện đều không thể phủ định toàn bộ.
Lần này đến Thanh Châu chính là để đòi lại công đạo cho chính mình.
Công đạo!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nói: “Tháp gia, ngươi nói xem Kiếm Chủ Nhân Gian công bằng với ta sao?”
Tiểu Tháp khẽ nói: “Nếu ông ấy không công bằng với ngươi thì ngươi giết ông ta luôn đi! Ta ủng hộ ngươi về mặt tinh thần!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Giọng nói bí ẩn vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi đang đùa với lửa đấy!”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Liên quan gì đến ta? Nhà bọn họ có truyền thống giết cha, ba đời rồi! Người ba đời đều có ý định giết cha, ta thật sự khâm phục cả nhà họ! Đặc biệt là tên khốn này, không chỉ có ý định giết cha, còn có suy nghĩ giết mẹ, đời sau mạnh hơn đời trước, thật đáng kinh ngạc! Haiz, ta đã tạo nghiệp gì… bọn họ đều không có ai địch nổi! Cả ngày mắng chửi ta… lúc nào ta mới thành hình đây!”
Lúc này, nó thật sự cảm thấy ấm ức và buồn tủi.
Một tháp truyền ba đời, đời nào cũng biến thái.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức!
Chương 242: Đánh hội đồng
Giết Kiếm Chủ Nhân Gian luôn sao?
Diệp Quân lắc đầu cười, bây giờ Tháp gia cũng đang nói đùa!
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân do dự một chút, sau đó hỏi: "Tháp gia, không phải ngươi đã từng nói, Kiếm Chủ Nhân Gian cũng sẽ nể mặt ngươi vài phần sao?"
Tiểu Tháp đáp lời: "Ta khoác lác đấy!"
Diệp Quân im lặng.
Tháp gia càng ngày càng thận trọng rồi!
Đây không phải là một chuyện tốt!
Nhất định phải tìm cơ hội ép Tháp gia nói thật mới được!
Sau trận chiến với Giang Phàm, lần này, đã mấy canh giờ trôi qua không có ai đến gây rắc rối cho Diệp Quân!
Mà bọn họ còn cách Thanh Châu bảy ngày đường nữa!
Càng đi về phía trước, nguy hiểm càng lớn!
Trong bóng tối, càng lúc càng có nhiều cường giả!
Thực ra, thế hệ trẻ ra tay thì còn đỡ, bây giờ điều hắn lo lắng là những cường giả lão làng sẽ ra đòn!
Hắn không sợ những cường giả trẻ tuổi, nhưng nếu đối phương ỷ lớn hiếp nhỏ thì tình cảnh của hắn sẽ khó nhằn rồi đây!
Tịch Huyền cũng cau mày!
Quả thực, cô ấy cũng lo lắng điều này!
Ba số mệnh đại đạo đấy!
Khi thư viện Quan Huyên phát lệnh truy sát, không có bất kỳ hạn chế nào, dù là ai cũng có thể nhận nhiệm vụ này!
Cũng có nghĩa là có thể ỷ lớn hiếp nhỏ!
Trong thế hệ trẻ, ngoại trừ thiên tài trong bảng Yêu Nghiệt và những cường giả hàng đầu, về cơ bản không ai có thể tạo ra mối đe dọa cho Diệp Quân!
Nói cách khác, tiếp theo, rất có khả năng sẽ có cường giả lão làng đến!
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt!
Chỉ còn chưa đầy năm ngày nữa sẽ đến Thanh Châu!
Trong hai ngày này, không có ai ra tay!
Biểu cảm của Diệp Quân và Tịch Huyền trở nên nghiêm túc hơn!
Sự yên tĩnh trước cơn bão đấy!
Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước tàu vũ trụ khoảng một trăm trượng, lão ta giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống!
Một sức mạnh kinh khủng quét thẳng về phía hai người Diệp Quân!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt Diệp Quân hơi nheo lại: “Cất tàu vũ trụ đi!"
Vừa nói, hắn vừa tiến lên một bước, dùng kiếm chém xuống!
Vèo!
Trước mặt Diệp Quân, không gian bị xé toạc, khí thế mà ông lão phóng ra đã bị nhát kiếm của Diệp Quân đột ngột chặn lại!
Ông lão nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân nhìn chằm chằm lão ta, trầm mặc.
Cảnh giới Thần Kiếp!
Cuối cùng cường giả lão làng thế hệ trước cũng đã xuất hiện!
Hơn nữa, còn là cảnh giới Thần Kiếp!
Ông lão không nhiều lời, nhìn chằm chằm Diệp Quân, rồi đột nhiên mở lòng bàn tay, trong nháy mắt, một tia sấm sét rơi vào lòng bàn tay của lão ta!
Rầm!
Không gian xung quanh lão ta lập tức sôi trào!
Ông lão đột nhiên nói: "Đi!"
Tia sấm sét đột nhiên biến thành một con rồng sấm sét dài hàng trăm trượng, lao về phía Diệp Quân!
Con rồng sấm sét này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian đều sụp đổ từng chút một, cực kỳ kinh người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Quân hơi híp lại, hắn đột nhiên xông về phía trước!
Xoẹt!
Một tia kiếm quang xé rách không gian!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Nhát kiếm vừa xuất ra, mọi thứ xung quanh dường như chậm lại!
Vèo!
Dưới ánh mắt của mọi người, nhát kiếm của Diệp Quân chém nát con rồng sấm sét, sau đó, thanh kiếm chém tới trước mặt ông lão!
Ông lão hơi nheo mắt lại, lòng bàn tay lật ngửa, trong cơ thể lão ta đột nhiên bộc phát tia chớp đáng sợ.
Bùm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân bị đẩy lùi ra ngoài mấy chục trượng, khoảnh khắc Diệp Quân bay ra, một thanh phi kiếm trên đầu ông lão rơi thẳng xuống, không một tiếng động!
Thần sắc ông lão vẫn bình tĩnh, chân phải nhẹ nhàng gõ một cái trên mặt đất, trong nháy mắt hóa thành một tia chớp đánh về phía Diệp Quân!
Vèo!
Thanh kiếm của Diệp Quân đâm thẳng vào không trung!
Xa xa, sau khi Diệp Quân dừng lại thì nhìn thấy ông lão hóa thành một tia chớp lao về phía mình. Hai mắt hắn đột nhiên chậm rãi nhắm lại, khi ông lão đi tới trước mặt hắn mấy trượng, hắn đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo vẻ quyết tuyệt.
Một kiếm xuất ra!
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Với nhát kiếm này, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết!
Khoảnh khắc Diệp Quân xuất kiếm, một luồng kiếm thế đáng sợ như thủy triều lao ra khỏi cơ thể hắn!
Khí thế quyết định sống chết!
Rầm!
Trong ánh mắt mọi người, tia chớp đột nhiên vỡ tan, ông lão trong nháy mắt lui về phía sau mấy chục trượng, ngay lúc lão ta dừng lại, một thanh phi kiếm chém thẳng về phía lão ta!
Đồng tử của ông lão đột nhiên co rụt lại, vừa định né tránh, nhưng lúc này, Diệp Quân chợt xuất hiện sau lưng ông ta như ma quỷ!
Trong lòng ông lão thầm chấn động, ông ta bỗng quay người lại, vừa quay người lại, một thanh khí kiếm đã giết tới phía lưng lão ta!
Lúc này, ông lão rợn cả tóc gáy!
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, một tia sáng màu đen đột nhiên đánh vào khí kiếm ở sau lưng ông lão!
Rầm!
Khí kiếm bị tia sáng đen chặn lại!
Còn ông lão vội vàng lao về phía bên phải trăm trượng xa xăm!
Sau khi dừng lại, lão ta liếc xéo Diệp Quân ở phía xa, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi!
Diệp Quân nhìn về phía bên phải, có một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó!
Cũng là cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Vừa nãy là do người này đột nhiên ra tay, nếu không ông lão kia đã là một xác chết!
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn ông lão, cười nói: "Trương lão quái, ta đã nói với ông rồi! Người này không đơn giản, bảo ông đứng đánh một mình với hắn, ông khăng khăng không chịu tin, suýt chút nữa đã toi mạng rồi nhỉ?”
Trương lão quái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta đã đánh giá thấp hắn rồi!"
Người đàn ông trung niên cười ha hả nói: "Người này bây giờ đã là yêu nghiệt số một của Trung Thổ Thần Châu, nếu một mình đánh với hắn, đừng nói là cường giả cảnh giới Thần Kiếp, cho dù là cường giả cảnh giới Đăng Phong cao hơn cả cảnh giới Thần Kiếp cũng chưa chắc có thể giết được hắn, do đó chúng ta vẫn nên hợp sức giết hắn đi”.
Vừa dứt lời, mười sáu người đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta!
Mười sáu người này đều là cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Không chỉ muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, mà còn đánh hội đồng theo nhóm!
Chương 243: Dùng trí khôn
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại!
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Diệp Quân và cười nói: "Diệp công tử, bọn ta đến từ nhóm lính đánh thuê Quần Long, không thù không oán gì với cậu, đến đây giết cậu chỉ vì tiền”.
Ông ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Nếu như cậu có người chống lưng thì cứ nói cho ta biết, bọn ta lăn lộn ở vũ trụ Quan Huyên nhiều năm như vậy, cũng quen biết với một vài nhân vật có máu mặt. Ngộ nhỡ người sau lưng cậu có quan hệ gì đó với bọn ta, hoặc bọn ta không thể chọc vào nổi thì bọn ta ắt sẽ không đối địch với Diệp công tử, hơn nữa sẽ hành lễ xin lỗi Diệp công tử!"
Diệp Quân liếc xéo người đàn ông trung niên, rồi nói: "Người chống lưng của ta là Tháp gia!"
Để tránh bị đánh hội đồng, chỉ đành đưa Tháp gia ra đầu sóng ngọn gió!
Tháp gia!
Người đàn ông trung niên cau mày, liếc nhìn những người phía sau, cuối cùng nhìn về phía Diệp Quân, lắc đầu nói: "Diệp công tử, bọn ta chưa từng nghe nói đến Tháp gia. Xin hỏi, ông ấy là ai? Đến từ đâu?”
Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi đến từ đâu?”
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ kiếp!
Ta đến từ đâu ư?
Ta đến từ nhà của ngươi đấy!
Tiểu Tháp hoàn toàn không nói nên lời.
Thấy Tháp gia không đáp, Diệp Quân vội vàng nói: "Tháp gia, mau nói đi! Ngươi còn không nói thì ta sẽ bị đánh hội đồng đấy!"
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: "Ngươi đừng sợ, chẳng qua chỉ là mấy cường giả cảnh giới Thần Kiếp thôi mà, ngươi có thể làm được!"
Sắc mặt Diệp Quân lập tức u ám!
Mặc dù hắn yêu nghiệt thật, nhưng vẫn rất khó chống lại hơn mười mấy cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Trừ phi, hắn cũng đạt tới cảnh giới Thần Kiếp!
Trong tình huống như vậy, muốn giết hết đám cường giả cảnh giới Thần Kiếp này cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng bây giờ, hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Diệt Không, muốn đánh mười mấy cường giả cảnh giới Thần Kiếp thì quá khó!
Lần này không thể đối chọi trực tiếp được! Phải dùng trí khôn!
Nơi xa, người đàn ông trung niên đột nhiên nói: Diệp công tử? Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!"
Đương nhiên ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Ngộ nhỡ người chống lưng cho tên này thật sự quá mạnh, đối phương có thể không đánh lại thư viện Quan Huyên, nhưng không có nghĩa là không đánh lại nhóm lính đánh thuê bọn chúng!
Nói tóm lại, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên: “Ông muốn biết thật sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đương nhiên!"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ngươi có biết trận chiến ở thư viện ngày đó, mấy nghìn cường giả của nhà họ An đều bị chém chết?”
Người đàn ông trung niên im lặng.
Diệp Quân lại nói: "Ngày đó, toàn bộ cường giả nhà họ An đều bị chém chết! Sau đó, ta lại đấu tiếp một trận với người mang thiên mệnh của vũ trụ Ngũ Duy trong thư viện. Trận chiến đó người mang thiên mệnh triệu hồi Thiên Đạo, nhưng lại bị ta chém chết, cuối cùng, người mang thiên mệnh đã bại trận”.
Vừa nói, hắn vừa cười nhẹ: “Người mang thiên mệnh là người được coi là vô địch trong số những người cùng thời đại đấy, ha ha..."
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Mười tám tuổi ta đã trở thành Kiếm Đế, hơn nữa còn là Đại Kiếm Đế, nếu ta nói Tháp gia sau lưng ta chỉ là một người bình thường thì ông có tin không?"
Tháp gia không nói thì để ta giúp Tháo gia chém gió nhé!
Người đàn ông trung niên im lặng.
Đương nhiên là ông ta không tin!
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Dĩ nhiên ta không tiện tiết lộ thân phận thật sự của Tháp gia, nếu ông vẫn cảm thấy Tháp gia rất yếu thì cứ xông lên hết đi”.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân nói tiếp: "Tuy rằng hôm nay ta bị thư viện Quan Huyên truy bắt, nhưng với đầu óc của ông có lẽ cũng phân biệt được đúng sai trong chuyện này. Nếu như ta đến Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, đến lúc đó, ta lật lại bản án này, với thiên phú của ta, ngộ nhỡ được Kiếm Chủ Nhân Gian đánh giá cao, sau đó thu nhận làm đồ đệ... "
Nói đến đây, hắn không nói tiếp nữa.
Có một số lời, chỉ cần nói đến đây là được!
Sắc mặt người đàn ông trung niên tối sầm lại!
Mọi người đều biết rằng lần này Diệp Quân đến Thanh Châu để tìm Kiếm Chủ Nhân Gian!
Tại sao lại dám tìm Kiếm Chủ Nhân Gian?
Bởi vì Diệp Quân bị đối xử bất công, hơn nữa mọi người cũng biết rằng phe thế gia và phe tông môn của nhà họ An và thư viện đang chèn ép Diệp Quân!
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xuất hiện, với sự anh minh sáng suốt của Kiếm Chủ Nhân Gian, chẳng lẽ lại không lật lại bản án cho Diệp Quân?
Một khi bản án được lật lại!
Thì sự việc đã hoàn toàn khác rồi!
Hơn nữa, thiên phú của Diệp Quân yêu nghiệt như vậy, ngộ nhỡ được Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn trúng và thu nhận làm đồ đệ, thì...
Người đàn ông trung niên không dám nghĩ tiếp!
Đám đông phía sau ông ta cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng!
Diệp Quân tiếp tục nói: “Này ông, ta cũng nói thẳng với ông luôn, người sau lưng ta không thể chống lại thư viện Quan Huyên, nhưng lại có thể chém giết hết đám cường giả của nhà họ An, chẳng lẽ lại không thể giết hết đám người các ông sao?"
Sau khi trầm mặc một lát, người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói: "Diệp công tử, vừa nãy ta suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ đến những điều này, hôm nay đã quấy rầy rồi!"
Ông ta vừa nói vừa ôm quyền, rồi quay đầu nhìn về phía mọi người: “Đi thôi!"
Cũng không ai phản đối!
Ba số mệnh đại đạo rất hấp dẫn!
Tuy nhiên, cậu thanh niên trước mặt rõ ràng có người chống lưng!
Người bình thường không có cách nào tham gia vào chuyện này được!
Vẫn nên để thư viện Quan Huyên tự giải quyết đi!
Diệp Quân đột nhiên nói: "Này ông, chờ một chút!"
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta có thể thuê các ông bảo vệ ta!"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Cậu đừng nói đùa, kẻ thù của cậu là thư viện và đám thế gia tông môn, bảo vệ cậu ư?... Bọn ta là lính đánh thuê, không phải là đội cảm tử. Diệp công tử, cáo từ, cáo từ!"
Nói xong, ông ta quay người bỏ chạy.
Diệp Quân: "...”
Chương 244: Không dám sơ suất
Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông trung niên cũng cạn lời.
Bảo vệ ngươi?
Bây giờ cả vũ trụ Quan Huyên có ai dám đến bảo vệ ngươi chứ?
Bảo vệ ngươi tức là đang tuyên chiến với thư viện Quan Huyên.
Ai có gan lớn dám tuyên chiến với thư viện Quan Huyên?
Các thành viên nhóm lính đánh thuê không do dự xoay người bỏ đi.
Thật ra trước khi ra tay, họ đã có điều lo lắng nhưng ba số mệnh đại đạo quả thật quá mức hấp dẫn.
Nhiều lúc ba số mệnh đại đạo hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Những người ở dưới đáy xã hội muốn thay đổi số mệnh đúng là khó như lên trời, nhưng nếu có số mệnh đại đạo thì lại là chuyện khác.
Không thể nói cuộc đời sẽ lên như diều gặp gió, nhưng có số mệnh đại đạo thì cả đời chắc chắn sẽ ít gặp khó khăn, gian nan, có phúc phần nhiều hơn, mà cái này chắc chắn là nghịch thiên với những người tu đạo.
Nhưng họ vẫn còn lo lắng nên vừa rồi mới hỏi thế, những người có thể lăn lộn trong những năm nay trong số họ ngày càng lớn, nguyên nhân quan trọng nhất là cẩn thận, bất kể là nhận nhiệm vụ hay làm bất cứ điều gì khác, họ đều cực kỳ thận trọng, thế nên mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Không lâu sau, tất cả cường giả nhóm lính đánh thuê Quần Long có mặt ở đó đều lui ra ngoài, đi rất dứt khoát, không hề do dự.
Vì hai người đều không hạ giọng mình xuống nên rất nhiều người núp trong tối đều đã nghe được hết cuộc nói chuyện lúc nãy của Diệp Quân và người đàn ông trung niên.
Lúc này có rất nhiều người đang rơi vào trầm tư.
Trước khi đến đây, mọi người đều chỉ biết số mệnh đại đạo và một trăm vạn tiên tinh.
Mọi người đều bị tiền thưởng quá lớn làm mờ mắt nên đã xem nhẹ Diệp Quân.
Trong trận chiến với thư viện Quan Huyên ngày hôm đó, người đứng sau Diệp Quân đã dứt khoát loại bỏ hàng ngàn cường giả đỉnh cao của nhà họ An.
Quan trọng nhất là tất cả mọi người đều xem nhẹ một chuyện, đó là Diệp Quân đã đánh bại người mang thiên mệnh đến từ Ngũ Duy.
Hơn nữa còn chém giết cả Thiên Đạo.
Thiên tài như vậy thì người đứng đằng sau đó liệu có thể là người tầm thường sao?
Phải biết rằng, đó là người mang thiên mệnh đấy! Là nhân vật được gọi là vô địch trong số những người cùng cấp, mà Diệp Quân lại có cảnh giới thấp hơn người đó nhiều.
Mặc dù thắng thua nhất thời không đại diện cho thứ gì cả nhưng điều này cũng đã đủ để chứng tỏ sự đáng sợ của Diệp Quân.
Hơn nữa đằng sau Diệp Quân còn có người hỗ trợ và một Đại Kiếm Đế. Có lẽ vị Đại Kiếm Đế đằng sau Diệp Quân đó không chống đối được với thư viện nhưng không có nghĩa là không đấu lại đám người họ.
Hôm nay ai giết Diệp Quân thì người đó sẽ bị người đứng đằng sau Diệp Quân trả thù.
Nữ kiếm tu đó còn dám giết cả nhà họ An thì ai có thể chịu nổi được sự trả thù của bà ấy?
Nghĩ đến đây, nhiều người núp trong tối đều tỉnh ngộ.
Tiền thưởng rất hấp dẫn nhưng cũng phải bỏ mạng ra mới được.
Trừ khi thế lực của mình có thể không sợ Đại Kiếm Đế trả thù.
Thế là có vài người đã lặng lẽ bỏ đi, không muốn nhào vào vũng nước đục này.
Diệp Quân và Tịch Huyền ở đằng xa lại bước lên tàu, tàu vũ trụ khởi động tiếp tục chạy về hướng Thanh Châu.
Diệp Quân đứng trên tàu vũ trụ, hắn nhắm mắt lại.
Thanh Châu!
Hắn biết những lời mình vừa nói chắc chắn có thể uy hiếp được vài người, nhưng không thể uy hiếp được tất cả mọi người. Những người còn dám ra tay sau đó chắc chắn là những cường giả xuất thân từ các gia tộc hàng đầu hoặc là cường giả của thư viện Quan Huyên.
Thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân siết chặt nắm đấm hai tay, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cũng không thể không làm thế.
Đường cùng!
Tịch Huyền ở một bên bỗng bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy khẽ nói: “Không sao, đừng quá lo lắng, chỉ cần chúng ta đến được Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta”.
Diệp Quân gật đầu, khẽ nói: “Mong là vậy”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, mỉm cười không nói gì thêm.
Ba ngày nữa trôi qua.
Ba ngày nay vẫn không có ai ra tay.
Tịch Huyền đứng bên cạnh Diệp Quân nhìn tinh vực phía xa: “Phía trước là tinh vực Thanh Châu rồi”.
Tinh vực Thanh Châu!
Bước vào tinh vực Thanh Châu nhiều nhất hai ngày là có thể đến được thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu.
Hai ngày!
Nhiều nhất là hai ngày.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền liếc nhìn hắn cười nói: “Có phải ngươi lại muốn đuổi ta đi không?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Tịch Huyền khẽ vén sợi tóc qua bên tai, khẽ nói: “Ngươi yên tâm đi. Nếu kẻ địch thật sự quá mạnh, ta nhất định sẽ chạy trốn trước. Ta không có quan hệ thân thích gì với ngươi, ta sẽ không cùng chết cùng sống với người đâu”.
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền nghiêm túc nói: “Nếu có nguy hiểm gì, cô nhất định phải chạy đi trước”.
Tịch Huyền gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu không nói gì thêm nữa, hắn xoay người nhìn về phía tinh vực Thanh Châu, không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau tàu vũ trụ chậm rãi đi vào tinh vực Thanh Châu, khi đi vào tinh vực Thanh Châu, thời không cách tàu vũ trụ cả trăm trượng bỗng nứt ra. Ngay sau đó, một ông lão mặc áo đen và hai cường giả mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra.
Trước ngực bên trái của ông lão áo đen có một huy hiệu, trên huy hiệu có hai chữ nhỏ màu đỏ: Chấp pháp.
“Chấp Pháp Vệ!”
Có người núp trong tối quanh đó bỗng ngạc nhiên thốt lên.
Chấp Pháp Vệ của thư viện Quan Huyên đến rồi.
Khí tức của ông lão áo đen dẫn đầu rất mạnh, đám người lính đánh thuê Quần Long trước đó không ai có thể so bì được.
Cảnh giới Đăng Phong!
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Không phải vì cảnh giới của ông lão mà là vì thân phận của ông ta.
Chấp Pháp Vệ!
Đây là đại diện chính thức của thư viện Quan Huyên.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặt không cảm xúc, ánh mắt âm trầm lạnh lùng: “Nghe theo mệnh lệnh của nội các, bắt giữ Diệp Quân, nếu chống trả sẽ bị giết tại chỗ”.
Chém giết ngay tại chỗ.
Dứt lời, ông lão áo đen không nói nhiều lời, tay phải vung lên, hai cường giả Chấp Pháp Vệ phía sau ông ta lập tức biến mất.
Ánh mắt Diệp Quân ở trên tàu vũ trụ lóe lên tia tàn độc, hắn tiến đến một bước, tay phải cầm kiếm chém một nhát về phía trước.
Vèo!
Kiếm quang bỗng nổ tung, thoáng chốc hai Chấp Pháp Vệ bị chém lùi về sau mấy mươi trượng.
Thấy thế, xung quanh trở nên im ắng.
Phản kháng!
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Quân phản kháng tức là hắn đang muốn cố chấp chống đối với thư viện Quan Huyên.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt hiện lên sát ý: “Tự tìm đường chết”.
Vừa dứt lời, ông ta bỗng biến mất.
Vèo!
Một tia sấm chớp xoẹt qua trong không trung.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên nghiêm trọng, thực lực của ông lão mạnh hơn ông lão cảnh giới Thần Kiếp trước đó ít nhất năm lần, không hổ là người đến từ thư viện Quan Huyên, nền tảng quả thật cao hơn rất nhiều.
Không dám sơ suất dù chỉ một giây.
Diệp Quân tiến lên trước một bước, hắn biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Một kiếm phá quy tắc.
Quan trọng nhất là hắn sử dụng kiếm Hành Đạo cho đòn tấn công này.
Chương 245: Thánh địa của Thanh Châu
Dĩ nhiên hắn sẽ không đánh nhau ở khoảng cách gần với đối phương vào lúc này.
Đối phương cao hơn hắn tận tám cảnh giới.
Tám cảnh giới!
Nếu hắn không dùng kiếm Hành Đạo, dù cuối cùng có thể thắng thì chắc chắn cũng sẽ hao tổn sức mạnh.
Thế nên hắn quả quyết sử dụng kiếm Hành Đạo.
Diệp Quân đột nhiên đổi kiếm, lúc hoàn hồn lại, ông ta biến sắc, ngay khi Diệp Quân đổi kiếm, ông ta ngửi thấy mùi chết chóc.
Thế nhưng lúc này ông ta muốn lùi lại cũng đã muộn rồi.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang phá vỡ tia chớp, sau đó xoẹt qua giữa trán ông lão áo đen trước ánh mắt của mọi người.
Một dòng máu bắn ra từ sau gáy ông lão.
Một nhát kiếm giết chết cảnh giới Đăng Phong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Lẽ nào Diệp Quân đang che giấu thực lực của mình?
Sau khi nhát kiếm giết chết ông lão, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Tịch Huyền trên tàu vũ trụ, khẽ cười nói: “Tịch Huyền cô nương, cảm ơn cô đã hộ tống ta suốt chặng đường. Phía trước đã là Thanh Châu rồi, nếu cô còn tiếp tục đi với ta nữa, cô sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, thế nên đến được đây thôi là tốt lắm rồi. Nếu chuyến này mà ta không chết, sau này sẽ báo đáp cô, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”.
Vừa dứt lời hắn bỗng xoay người ngự kiếm bay lên, biến thành kiếm quang bay về phía Thanh Châu ở đằng xa.
Diệp Quân quyết định tự mình đi trên đoạn đường cuối cùng.
Một là không muốn liên lụy đến Tịch Huyền.
Hai là một mình ngự kiếm đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn.
Mặc dù tiêu hao sức mạnh nhưng vẫn ổn, hắn có đan dược khôi phục thực lực, những viên đan dược này đủ cho hắn nhanh chóng đến Thanh Châu.
Lúc giết nhân viên chấp pháp đó hắn đã biết tiếp theo thư viện Quan Huyên sẽ điên cuồng trả thù mình.
Thế nên hắn phải nhanh chóng đến Thanh Châu.
Chuyến đi đến Thanh Châu này chỉ vì một công đạo.
Mà công đạo này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể làm chủ cho hắn.
Diệp Quân không phải là thần, hắn biết hắn không thể chống đối lại với cả thư viện Quan Huyên.
Một mình lật đổ thư viện sao?
Chuyện này không thiết thực.
Ngay lúc này Tịch Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân sửng sốt.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Ngươi sợ liên lụy đến ta hay là sợ ta dây dưa với ngươi?”
Diệp Quân vừa định nói gì đó, Tịch Huyền cười nói: “Chắc là cả hai nhỉ?”
Diệp Quân không nói gì.
Tịch Huyền bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi sợ ta thích ngươi sao?”
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền cười nói: “Lẽ nào ta không thể thích ngươi sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, chuyến đi này rất nguy hiểm”.
Tịch Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Trả lời câu hỏi của ta”.
Diệp Quân lặng thinh không nói.
Tịch Huyền khẽ cười: “Khó trả lời lắm à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, ta không muốn thấy cô gặp nguy hiểm”, Tịch Huyền lại tiến hai bước đến trước, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Câu hỏi của ta là ta không thể thích ngươi sao?”
Cô ấy biết có vài lời không nói lúc này thì có lẽ cũng không còn cơ hội để nói nữa.
Diệp Quân không nói gì.
Tịch Huyền hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ngươi có thể thích ta không? Nếu ngươi thích ta, ta có thể cho ngươi những thứ tốt nhất thiên hạ”.
Tốt nhất thiên hạ!
Im lặng một lúc, Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo trong tay khẽ nói: “Có một cô gái đã chết vì cứu ta, thân chết hồn tiêu tàn, nếu ta dùng cả mạng sống này để nói lời yêu với những người phụ nữ khác, ta nghĩ cô ấy sẽ rất đau lòng”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở đằng xa.
Tịch Huyền đứng đó nhìn kiếm quang càng lúc càng xa kia, cô ấy khẽ cười, một lúc sau nước mắt lại chảy xuống: “Rõ ràng nên tức giận mới phải, ta nên hận ngươi mới phải nhưng tại sao ta lại ngày càng thích ngươi chứ…”
…
Sắc mặt những người núp trong tối đều vô cùng khó coi.
Đầu tiên Diệp Quân giết Thiên Đạo, bây giờ lại giết nhân viên chấp pháp, chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không bỏ qua chuyện này.
Một Chấp Pháp Vệ trong đó bỗng lấy một lá bùa truyền âm rồi siết chặt trong tay…
Diệp Quân ngự kiếm trong tinh không.
Trong khoảng thời gian này, trong lúc nói chuyện với Tịch Huyền, hắn đã quen thuộc với đường đến Thanh Châu nên hắn đã biết nên đi đường nào.
Lúc này Diệp Quân tăng tốc độ của mình lên đến mức cao nhất.
Đúng lúc này thời không trước mặt hắn bỗng nứt toác, sau đó một ông lão chậm rãi bước ra.
Diệp Quân dừng lại, ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, xin dừng chân”.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ông là ai?”
Ông lão: “Ta là người bảo vệ của tinh vực Thanh Châu”.
Người bảo vệ!
Diệp Quân lặng thinh, hắn biết mỗi tinh vực đều có một người bảo vệ.
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Diệp công tử, ta biết mục đích ngươi đến Thanh Châu là gì, cũng biết chuyện giữa ngươi và nhà họ An, biết cả việc ngươi bị đối xử không công bằng. Công tâm mà nói, ta không muốn tham dự vào chuyện này nhưng hiện giờ thư viện có lệnh bắt giữ ngươi, thế nên ta không thể cho ngươi vào Thanh Châu”.
Diệp Quân cầm kiếm chậm rãi bước đến chỗ ông lão: “Ta đến đây là vì muốn gặp Kiếm Chủ Nhân Gian, nếu thư viện là công bằng thì cần gì phải sợ ta đến gặp Kiếm Chủ Nhân Gian?”
Ông lão lắc đầu: “Ngươi không nên giết Thiên Đạo, càng không nên giết nhân viên chấp pháp, ngươi làm thế tức là đang khiêu khích kỷ luật và uy nghiêm của thư viện”.
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Hôm đó Thiên Đạo xuất hiện muốn giết ta, tại sao ta phải buông tay để hắn giết ta? Cho tới nay người đời đều chỉ biết Diệp Quân ta giết Thiên Đạo và nhân viên chấp pháp, nhưng có ai từng nhớ tới những gì nhà họ An và tộc Thiên Long cổ viễn làm với ta không?”
Nói rồi hắn lắc đầu khẽ cười: “Ta hiểu, ta hiểu rất rõ, Diệp Quân ta không quyền không thế, không có lai lịch, không có chỗ dựa, những người nắm quyền trong thư viện tất nhiên sẽ không đắc tội với nhà họ An gia chỉ vì ta. Nhất là thời điểm hiện nay, ta còn bị cuốn vào tranh chấp giữa các thế lực lớn trong thư viện, thế nên họ càng không thể để ta sống”.
Ông lão im lặng.
Diệp Quân nói tiếp: “Từ đầu đến cuối, ngoài Diệp chủ tịch ra, còn ai ở trong thư viện quan tâm đến đúng sai? Không có! Không một ai cả! Thư viện luôn tỏ vẻ kiêu căng, cao thượng, trong lòng họ, đúng sai không còn quan trọng nữa, họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, lợi ích của tông môn, lợi ích của gia tộc mình thôi”.
Hắn cười nói: “Nếu thư viện có công bằng thật sự thì cần gì ngăn cản ta đến tìm Kiếm Chủ Nhân Gian? Chúng đang sợ điều gì?”
Ông lão thấp giọng thở dài: “Diệp công tử, ta chỉ là một người làm công, ta không hiểu và cũng không thể hiểu những gì ngươi nói, xin lượng thứ”.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối, thấy ông nói thế chắc cũng không phải là người xấu, ông tránh ra, ta không muốn giết ông”.
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Tùy ý đánh một chiêu làm ra vẻ một chút được chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói rồi hắn bỗng biến mất.
Ông lão cũng biến mất theo.
Vèo!
Không trung bỗng vang lên một tiếng nổ, sau đó ông lão liên tục lùi về sau.
Còn Diệp Quân biến thành kiếm quang biến mất ở bên dưới.
Ông lão đứng đó nhìn kiếm quang ở bên dưới, thấp giọng thở dài, thầm nói đáng tiếc.
…
Núi Thương Lan.
Bây giờ núi Thương Lan là một ngọn núi lớn nổi tiếng nhất ở Thanh Châu, vì thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu được thành lập ở đây.
Quan trọng nhất là trước đó Kiếm Chủ Nhân Gian từng học ở đây.
Nơi này là thánh địa trong lòng rất nhiều người Thanh Châu.
Hiện nay có nhiều học viên không biết thư viện ban đầu của nơi này không gọi là thư viện Quan Huyên mà là học viện Thương Lan.
Tất nhiên đó đã là chuyện của rất lâu trước đây rồi.
Có lẽ, cậu thanh niên cõng em gái đến đây xin tị nạn lúc đó cũng không ngờ rằng có một ngày con cháu của mình cũng sẽ đến đây, hơn nữa còn đến bằng cách này.
Giang Phàm hơi nheo mắt, lao về phía trước, phóng cây thương trong tay ra.
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua.
Lúc Diệp Quân nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo này, một luồng sức mạnh đáng sợ đã bao trùm lấy hắn, hắn không ra tay mà lùi ra phía sau.
Nhưng tốc độ của Giang Phàm càng lúc càng nhanh.
Mạnh như gió, sắc như mưa.
Diệp Quân lùi rồi lại lùi, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, mỗi lần chỉ tránh được đòn tấn công của Giang Phàm.
Mà tốc độ của Giang Phàm lại càng nhanh hơn.
Cây thương càng lúc càng gần Diệp Quân, nhưng Diệp Quân vẫn không ra tay, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Phàm.
Cuối cùng, sau khi lùi gần vài trăm mét, Giang Phàm đột nhiên dừng tay rồi nhanh chóng rút lui.
Vừa rồi, gã đã đâm ít nhất mấy vạn nhát thương, gã đã đuối sức nên mới dứt khoát dừng lại và lùi về phía sau, định lấy lại sức rồi mới đánh tiếp, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại như bóng ma biến mất tại chỗ.
Đồng tử của Giang Phàm co lại, gã vung thương trong tay, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, những ánh thương đáng sợ vây quanh gã, hình thành một tấm chắn phòng vệ.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Bởi vì Diệp Quân chưa ra tay, hắn đứng cách đó không xa, lặng yên nhìn Giang Phàm.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm trở nên khó coi, gã tức giận gào to, xông về phía trước, hung hăng vung thương: “Thiết Họa!”
Vừa dứt lời, một đạo thương đỏ trăm trượng phóng ra, khoảng không phía trước lập tức vỡ vụn trong nháy mắt.
Lúc này, Diệp Quân đã lui về phía bên phải trăm trượng.
Diệp Quân nhìn Giang Phàm, nhưng vẫn không ra tay.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Phàm sa sầm sắc mặt, sau đó hung hăng đâm thương về phía Diệp Quân, ánh thương phun ra.
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất.
Vụt!
Giang Phàm lại đâm trượt.
Giang Phàm bỗng cảm nhận được cái gì đó, mạnh mẽ quay người lại, lúc này, một phi kiếm lao tới.
Giang Phàm vội vàng dùng thương chặn lại.
Bùm!
Giang Phàm lùi lại phía sau.
Nhưng chưa kịp dừng lại, một thanh phi kiếm khác đã chém tới.
Bùm!
Giang Phàm lùi tiếp.
Một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.
Diệp Quân chậm rãi đi về phía Giang Phàm, mỗi bước đi của hắn sẽ có một thanh phi kiếm chém về phía Giang Phàm.
Dưới ánh mắt của mọi người.
Giang Phàm lùi hết lần này đến lần khác.
Chẳng mấy chốc, Giang Phàm đã lùi xa mấy trăm trượng.
Trực tiếp áp chế!
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất, khi xuất hiện trở lại, trong tay hắn cầm một thanh khí kiếm.
Thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm thay đổi, gã quay người định ra tay, nhưng đúng lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên đánh tới từ phía sau gã.
Người kiếm phân ly!
Đây là kiếm kỹ mà Diệp Quân tự mình lĩnh ngộ được.
Người và kiếm tách ra, trong thật có giả, trong giả có thật, khiến đối phương không thể phân biệt.
Cảm nhận được kiếm từ phía sau đánh tới, sắc mặt Giang Phàm trở nên tái nhợt.
Gã biết gã thua rồi!
Nếu gã quay lại, Diệp Quân trước mặt sẽ rút kiếm ra, nhưng nếu không quay lại thì thanh kiếm phía sau sẽ lấy mạng gã.
Quan trọng là kiếm của Diệp Quân quá nhanh.
Nhanh đến mức gã không thể tránh né.
Vì vậy Giang Phàm không ra tay nữa.
Thanh phi kiếm kia cũng không giết Giang Phàm, mà chỉ đánh vào gáy của gã.
Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Ta thua rồi!”
Diệp Quân đáp: “Đa tạ đã nhường!”
Nói xong hắn phất nhẹ tay, khí kiếm sau gáy Giang Phàm lập tức tiêu tan.
Giang Phàm nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: “Tốc độ khí kiếm của huynh nhanh thật đấy!”
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn!”
Giang Phàm lắc đầu, xòe bàn tay ra, một chiếc bình ngọc trắng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Đây là đan dược phục hồi, huynh uống vào có thể nhanh chóng khôi phục huyền khí và khí lực!”
Diệp Quân cũng không từ chối, cầm lấy chiếc bình ngọc: “Cảm ơn!”
Giang Phàm nói: “Diệp huynh, chuyện của huynh quá phức tạp, ta sức yếu không giúp được huynh… xin hãy bảo trọng!”
Nói xong, gã quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Giang Phàm đi ra, rồi đi đến trước mặt Tịch Huyền: “Chúng ta khởi hành thôi!”
Tịch Huyền gật đầu.
Hai người nhanh chóng lên tàu vũ trụ, tàu vũ trụ lại khởi hành.
Diệp Quân đứng trên mũi tàu, nhìn tinh không sâu thẳm, trầm mặc không nói.
Tịch Huyền đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Lần này ta hơi bất ngờ!”
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền cười nói: “Ta còn tưởng người từ vũ trụ Quan Huyên sẽ ép chết ngươi, nhưng không ngờ nhiều người lại sáng suốt đến vậy!”
Diệp Quân gật đầu.
Trên đời này có người xấu, cũng có người tốt.
Ngay cả thư viện Quan Huyên cũng có mặt tốt xấu.
Mọi chuyện đều không thể phủ định toàn bộ.
Lần này đến Thanh Châu chính là để đòi lại công đạo cho chính mình.
Công đạo!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nói: “Tháp gia, ngươi nói xem Kiếm Chủ Nhân Gian công bằng với ta sao?”
Tiểu Tháp khẽ nói: “Nếu ông ấy không công bằng với ngươi thì ngươi giết ông ta luôn đi! Ta ủng hộ ngươi về mặt tinh thần!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Giọng nói bí ẩn vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi đang đùa với lửa đấy!”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Liên quan gì đến ta? Nhà bọn họ có truyền thống giết cha, ba đời rồi! Người ba đời đều có ý định giết cha, ta thật sự khâm phục cả nhà họ! Đặc biệt là tên khốn này, không chỉ có ý định giết cha, còn có suy nghĩ giết mẹ, đời sau mạnh hơn đời trước, thật đáng kinh ngạc! Haiz, ta đã tạo nghiệp gì… bọn họ đều không có ai địch nổi! Cả ngày mắng chửi ta… lúc nào ta mới thành hình đây!”
Lúc này, nó thật sự cảm thấy ấm ức và buồn tủi.
Một tháp truyền ba đời, đời nào cũng biến thái.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức!
Chương 242: Đánh hội đồng
Giết Kiếm Chủ Nhân Gian luôn sao?
Diệp Quân lắc đầu cười, bây giờ Tháp gia cũng đang nói đùa!
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân do dự một chút, sau đó hỏi: "Tháp gia, không phải ngươi đã từng nói, Kiếm Chủ Nhân Gian cũng sẽ nể mặt ngươi vài phần sao?"
Tiểu Tháp đáp lời: "Ta khoác lác đấy!"
Diệp Quân im lặng.
Tháp gia càng ngày càng thận trọng rồi!
Đây không phải là một chuyện tốt!
Nhất định phải tìm cơ hội ép Tháp gia nói thật mới được!
Sau trận chiến với Giang Phàm, lần này, đã mấy canh giờ trôi qua không có ai đến gây rắc rối cho Diệp Quân!
Mà bọn họ còn cách Thanh Châu bảy ngày đường nữa!
Càng đi về phía trước, nguy hiểm càng lớn!
Trong bóng tối, càng lúc càng có nhiều cường giả!
Thực ra, thế hệ trẻ ra tay thì còn đỡ, bây giờ điều hắn lo lắng là những cường giả lão làng sẽ ra đòn!
Hắn không sợ những cường giả trẻ tuổi, nhưng nếu đối phương ỷ lớn hiếp nhỏ thì tình cảnh của hắn sẽ khó nhằn rồi đây!
Tịch Huyền cũng cau mày!
Quả thực, cô ấy cũng lo lắng điều này!
Ba số mệnh đại đạo đấy!
Khi thư viện Quan Huyên phát lệnh truy sát, không có bất kỳ hạn chế nào, dù là ai cũng có thể nhận nhiệm vụ này!
Cũng có nghĩa là có thể ỷ lớn hiếp nhỏ!
Trong thế hệ trẻ, ngoại trừ thiên tài trong bảng Yêu Nghiệt và những cường giả hàng đầu, về cơ bản không ai có thể tạo ra mối đe dọa cho Diệp Quân!
Nói cách khác, tiếp theo, rất có khả năng sẽ có cường giả lão làng đến!
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt!
Chỉ còn chưa đầy năm ngày nữa sẽ đến Thanh Châu!
Trong hai ngày này, không có ai ra tay!
Biểu cảm của Diệp Quân và Tịch Huyền trở nên nghiêm túc hơn!
Sự yên tĩnh trước cơn bão đấy!
Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước tàu vũ trụ khoảng một trăm trượng, lão ta giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống!
Một sức mạnh kinh khủng quét thẳng về phía hai người Diệp Quân!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt Diệp Quân hơi nheo lại: “Cất tàu vũ trụ đi!"
Vừa nói, hắn vừa tiến lên một bước, dùng kiếm chém xuống!
Vèo!
Trước mặt Diệp Quân, không gian bị xé toạc, khí thế mà ông lão phóng ra đã bị nhát kiếm của Diệp Quân đột ngột chặn lại!
Ông lão nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân nhìn chằm chằm lão ta, trầm mặc.
Cảnh giới Thần Kiếp!
Cuối cùng cường giả lão làng thế hệ trước cũng đã xuất hiện!
Hơn nữa, còn là cảnh giới Thần Kiếp!
Ông lão không nhiều lời, nhìn chằm chằm Diệp Quân, rồi đột nhiên mở lòng bàn tay, trong nháy mắt, một tia sấm sét rơi vào lòng bàn tay của lão ta!
Rầm!
Không gian xung quanh lão ta lập tức sôi trào!
Ông lão đột nhiên nói: "Đi!"
Tia sấm sét đột nhiên biến thành một con rồng sấm sét dài hàng trăm trượng, lao về phía Diệp Quân!
Con rồng sấm sét này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian đều sụp đổ từng chút một, cực kỳ kinh người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Quân hơi híp lại, hắn đột nhiên xông về phía trước!
Xoẹt!
Một tia kiếm quang xé rách không gian!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Nhát kiếm vừa xuất ra, mọi thứ xung quanh dường như chậm lại!
Vèo!
Dưới ánh mắt của mọi người, nhát kiếm của Diệp Quân chém nát con rồng sấm sét, sau đó, thanh kiếm chém tới trước mặt ông lão!
Ông lão hơi nheo mắt lại, lòng bàn tay lật ngửa, trong cơ thể lão ta đột nhiên bộc phát tia chớp đáng sợ.
Bùm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân bị đẩy lùi ra ngoài mấy chục trượng, khoảnh khắc Diệp Quân bay ra, một thanh phi kiếm trên đầu ông lão rơi thẳng xuống, không một tiếng động!
Thần sắc ông lão vẫn bình tĩnh, chân phải nhẹ nhàng gõ một cái trên mặt đất, trong nháy mắt hóa thành một tia chớp đánh về phía Diệp Quân!
Vèo!
Thanh kiếm của Diệp Quân đâm thẳng vào không trung!
Xa xa, sau khi Diệp Quân dừng lại thì nhìn thấy ông lão hóa thành một tia chớp lao về phía mình. Hai mắt hắn đột nhiên chậm rãi nhắm lại, khi ông lão đi tới trước mặt hắn mấy trượng, hắn đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo vẻ quyết tuyệt.
Một kiếm xuất ra!
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Với nhát kiếm này, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết!
Khoảnh khắc Diệp Quân xuất kiếm, một luồng kiếm thế đáng sợ như thủy triều lao ra khỏi cơ thể hắn!
Khí thế quyết định sống chết!
Rầm!
Trong ánh mắt mọi người, tia chớp đột nhiên vỡ tan, ông lão trong nháy mắt lui về phía sau mấy chục trượng, ngay lúc lão ta dừng lại, một thanh phi kiếm chém thẳng về phía lão ta!
Đồng tử của ông lão đột nhiên co rụt lại, vừa định né tránh, nhưng lúc này, Diệp Quân chợt xuất hiện sau lưng ông ta như ma quỷ!
Trong lòng ông lão thầm chấn động, ông ta bỗng quay người lại, vừa quay người lại, một thanh khí kiếm đã giết tới phía lưng lão ta!
Lúc này, ông lão rợn cả tóc gáy!
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, một tia sáng màu đen đột nhiên đánh vào khí kiếm ở sau lưng ông lão!
Rầm!
Khí kiếm bị tia sáng đen chặn lại!
Còn ông lão vội vàng lao về phía bên phải trăm trượng xa xăm!
Sau khi dừng lại, lão ta liếc xéo Diệp Quân ở phía xa, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi!
Diệp Quân nhìn về phía bên phải, có một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó!
Cũng là cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Vừa nãy là do người này đột nhiên ra tay, nếu không ông lão kia đã là một xác chết!
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn ông lão, cười nói: "Trương lão quái, ta đã nói với ông rồi! Người này không đơn giản, bảo ông đứng đánh một mình với hắn, ông khăng khăng không chịu tin, suýt chút nữa đã toi mạng rồi nhỉ?”
Trương lão quái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta đã đánh giá thấp hắn rồi!"
Người đàn ông trung niên cười ha hả nói: "Người này bây giờ đã là yêu nghiệt số một của Trung Thổ Thần Châu, nếu một mình đánh với hắn, đừng nói là cường giả cảnh giới Thần Kiếp, cho dù là cường giả cảnh giới Đăng Phong cao hơn cả cảnh giới Thần Kiếp cũng chưa chắc có thể giết được hắn, do đó chúng ta vẫn nên hợp sức giết hắn đi”.
Vừa dứt lời, mười sáu người đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta!
Mười sáu người này đều là cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Không chỉ muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, mà còn đánh hội đồng theo nhóm!
Chương 243: Dùng trí khôn
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại!
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Diệp Quân và cười nói: "Diệp công tử, bọn ta đến từ nhóm lính đánh thuê Quần Long, không thù không oán gì với cậu, đến đây giết cậu chỉ vì tiền”.
Ông ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Nếu như cậu có người chống lưng thì cứ nói cho ta biết, bọn ta lăn lộn ở vũ trụ Quan Huyên nhiều năm như vậy, cũng quen biết với một vài nhân vật có máu mặt. Ngộ nhỡ người sau lưng cậu có quan hệ gì đó với bọn ta, hoặc bọn ta không thể chọc vào nổi thì bọn ta ắt sẽ không đối địch với Diệp công tử, hơn nữa sẽ hành lễ xin lỗi Diệp công tử!"
Diệp Quân liếc xéo người đàn ông trung niên, rồi nói: "Người chống lưng của ta là Tháp gia!"
Để tránh bị đánh hội đồng, chỉ đành đưa Tháp gia ra đầu sóng ngọn gió!
Tháp gia!
Người đàn ông trung niên cau mày, liếc nhìn những người phía sau, cuối cùng nhìn về phía Diệp Quân, lắc đầu nói: "Diệp công tử, bọn ta chưa từng nghe nói đến Tháp gia. Xin hỏi, ông ấy là ai? Đến từ đâu?”
Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi đến từ đâu?”
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ kiếp!
Ta đến từ đâu ư?
Ta đến từ nhà của ngươi đấy!
Tiểu Tháp hoàn toàn không nói nên lời.
Thấy Tháp gia không đáp, Diệp Quân vội vàng nói: "Tháp gia, mau nói đi! Ngươi còn không nói thì ta sẽ bị đánh hội đồng đấy!"
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: "Ngươi đừng sợ, chẳng qua chỉ là mấy cường giả cảnh giới Thần Kiếp thôi mà, ngươi có thể làm được!"
Sắc mặt Diệp Quân lập tức u ám!
Mặc dù hắn yêu nghiệt thật, nhưng vẫn rất khó chống lại hơn mười mấy cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Trừ phi, hắn cũng đạt tới cảnh giới Thần Kiếp!
Trong tình huống như vậy, muốn giết hết đám cường giả cảnh giới Thần Kiếp này cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng bây giờ, hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Diệt Không, muốn đánh mười mấy cường giả cảnh giới Thần Kiếp thì quá khó!
Lần này không thể đối chọi trực tiếp được! Phải dùng trí khôn!
Nơi xa, người đàn ông trung niên đột nhiên nói: Diệp công tử? Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!"
Đương nhiên ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Ngộ nhỡ người chống lưng cho tên này thật sự quá mạnh, đối phương có thể không đánh lại thư viện Quan Huyên, nhưng không có nghĩa là không đánh lại nhóm lính đánh thuê bọn chúng!
Nói tóm lại, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên: “Ông muốn biết thật sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đương nhiên!"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ngươi có biết trận chiến ở thư viện ngày đó, mấy nghìn cường giả của nhà họ An đều bị chém chết?”
Người đàn ông trung niên im lặng.
Diệp Quân lại nói: "Ngày đó, toàn bộ cường giả nhà họ An đều bị chém chết! Sau đó, ta lại đấu tiếp một trận với người mang thiên mệnh của vũ trụ Ngũ Duy trong thư viện. Trận chiến đó người mang thiên mệnh triệu hồi Thiên Đạo, nhưng lại bị ta chém chết, cuối cùng, người mang thiên mệnh đã bại trận”.
Vừa nói, hắn vừa cười nhẹ: “Người mang thiên mệnh là người được coi là vô địch trong số những người cùng thời đại đấy, ha ha..."
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Mười tám tuổi ta đã trở thành Kiếm Đế, hơn nữa còn là Đại Kiếm Đế, nếu ta nói Tháp gia sau lưng ta chỉ là một người bình thường thì ông có tin không?"
Tháp gia không nói thì để ta giúp Tháo gia chém gió nhé!
Người đàn ông trung niên im lặng.
Đương nhiên là ông ta không tin!
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Dĩ nhiên ta không tiện tiết lộ thân phận thật sự của Tháp gia, nếu ông vẫn cảm thấy Tháp gia rất yếu thì cứ xông lên hết đi”.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân nói tiếp: "Tuy rằng hôm nay ta bị thư viện Quan Huyên truy bắt, nhưng với đầu óc của ông có lẽ cũng phân biệt được đúng sai trong chuyện này. Nếu như ta đến Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, đến lúc đó, ta lật lại bản án này, với thiên phú của ta, ngộ nhỡ được Kiếm Chủ Nhân Gian đánh giá cao, sau đó thu nhận làm đồ đệ... "
Nói đến đây, hắn không nói tiếp nữa.
Có một số lời, chỉ cần nói đến đây là được!
Sắc mặt người đàn ông trung niên tối sầm lại!
Mọi người đều biết rằng lần này Diệp Quân đến Thanh Châu để tìm Kiếm Chủ Nhân Gian!
Tại sao lại dám tìm Kiếm Chủ Nhân Gian?
Bởi vì Diệp Quân bị đối xử bất công, hơn nữa mọi người cũng biết rằng phe thế gia và phe tông môn của nhà họ An và thư viện đang chèn ép Diệp Quân!
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xuất hiện, với sự anh minh sáng suốt của Kiếm Chủ Nhân Gian, chẳng lẽ lại không lật lại bản án cho Diệp Quân?
Một khi bản án được lật lại!
Thì sự việc đã hoàn toàn khác rồi!
Hơn nữa, thiên phú của Diệp Quân yêu nghiệt như vậy, ngộ nhỡ được Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn trúng và thu nhận làm đồ đệ, thì...
Người đàn ông trung niên không dám nghĩ tiếp!
Đám đông phía sau ông ta cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng!
Diệp Quân tiếp tục nói: “Này ông, ta cũng nói thẳng với ông luôn, người sau lưng ta không thể chống lại thư viện Quan Huyên, nhưng lại có thể chém giết hết đám cường giả của nhà họ An, chẳng lẽ lại không thể giết hết đám người các ông sao?"
Sau khi trầm mặc một lát, người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói: "Diệp công tử, vừa nãy ta suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ đến những điều này, hôm nay đã quấy rầy rồi!"
Ông ta vừa nói vừa ôm quyền, rồi quay đầu nhìn về phía mọi người: “Đi thôi!"
Cũng không ai phản đối!
Ba số mệnh đại đạo rất hấp dẫn!
Tuy nhiên, cậu thanh niên trước mặt rõ ràng có người chống lưng!
Người bình thường không có cách nào tham gia vào chuyện này được!
Vẫn nên để thư viện Quan Huyên tự giải quyết đi!
Diệp Quân đột nhiên nói: "Này ông, chờ một chút!"
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta có thể thuê các ông bảo vệ ta!"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Cậu đừng nói đùa, kẻ thù của cậu là thư viện và đám thế gia tông môn, bảo vệ cậu ư?... Bọn ta là lính đánh thuê, không phải là đội cảm tử. Diệp công tử, cáo từ, cáo từ!"
Nói xong, ông ta quay người bỏ chạy.
Diệp Quân: "...”
Chương 244: Không dám sơ suất
Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông trung niên cũng cạn lời.
Bảo vệ ngươi?
Bây giờ cả vũ trụ Quan Huyên có ai dám đến bảo vệ ngươi chứ?
Bảo vệ ngươi tức là đang tuyên chiến với thư viện Quan Huyên.
Ai có gan lớn dám tuyên chiến với thư viện Quan Huyên?
Các thành viên nhóm lính đánh thuê không do dự xoay người bỏ đi.
Thật ra trước khi ra tay, họ đã có điều lo lắng nhưng ba số mệnh đại đạo quả thật quá mức hấp dẫn.
Nhiều lúc ba số mệnh đại đạo hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Những người ở dưới đáy xã hội muốn thay đổi số mệnh đúng là khó như lên trời, nhưng nếu có số mệnh đại đạo thì lại là chuyện khác.
Không thể nói cuộc đời sẽ lên như diều gặp gió, nhưng có số mệnh đại đạo thì cả đời chắc chắn sẽ ít gặp khó khăn, gian nan, có phúc phần nhiều hơn, mà cái này chắc chắn là nghịch thiên với những người tu đạo.
Nhưng họ vẫn còn lo lắng nên vừa rồi mới hỏi thế, những người có thể lăn lộn trong những năm nay trong số họ ngày càng lớn, nguyên nhân quan trọng nhất là cẩn thận, bất kể là nhận nhiệm vụ hay làm bất cứ điều gì khác, họ đều cực kỳ thận trọng, thế nên mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Không lâu sau, tất cả cường giả nhóm lính đánh thuê Quần Long có mặt ở đó đều lui ra ngoài, đi rất dứt khoát, không hề do dự.
Vì hai người đều không hạ giọng mình xuống nên rất nhiều người núp trong tối đều đã nghe được hết cuộc nói chuyện lúc nãy của Diệp Quân và người đàn ông trung niên.
Lúc này có rất nhiều người đang rơi vào trầm tư.
Trước khi đến đây, mọi người đều chỉ biết số mệnh đại đạo và một trăm vạn tiên tinh.
Mọi người đều bị tiền thưởng quá lớn làm mờ mắt nên đã xem nhẹ Diệp Quân.
Trong trận chiến với thư viện Quan Huyên ngày hôm đó, người đứng sau Diệp Quân đã dứt khoát loại bỏ hàng ngàn cường giả đỉnh cao của nhà họ An.
Quan trọng nhất là tất cả mọi người đều xem nhẹ một chuyện, đó là Diệp Quân đã đánh bại người mang thiên mệnh đến từ Ngũ Duy.
Hơn nữa còn chém giết cả Thiên Đạo.
Thiên tài như vậy thì người đứng đằng sau đó liệu có thể là người tầm thường sao?
Phải biết rằng, đó là người mang thiên mệnh đấy! Là nhân vật được gọi là vô địch trong số những người cùng cấp, mà Diệp Quân lại có cảnh giới thấp hơn người đó nhiều.
Mặc dù thắng thua nhất thời không đại diện cho thứ gì cả nhưng điều này cũng đã đủ để chứng tỏ sự đáng sợ của Diệp Quân.
Hơn nữa đằng sau Diệp Quân còn có người hỗ trợ và một Đại Kiếm Đế. Có lẽ vị Đại Kiếm Đế đằng sau Diệp Quân đó không chống đối được với thư viện nhưng không có nghĩa là không đấu lại đám người họ.
Hôm nay ai giết Diệp Quân thì người đó sẽ bị người đứng đằng sau Diệp Quân trả thù.
Nữ kiếm tu đó còn dám giết cả nhà họ An thì ai có thể chịu nổi được sự trả thù của bà ấy?
Nghĩ đến đây, nhiều người núp trong tối đều tỉnh ngộ.
Tiền thưởng rất hấp dẫn nhưng cũng phải bỏ mạng ra mới được.
Trừ khi thế lực của mình có thể không sợ Đại Kiếm Đế trả thù.
Thế là có vài người đã lặng lẽ bỏ đi, không muốn nhào vào vũng nước đục này.
Diệp Quân và Tịch Huyền ở đằng xa lại bước lên tàu, tàu vũ trụ khởi động tiếp tục chạy về hướng Thanh Châu.
Diệp Quân đứng trên tàu vũ trụ, hắn nhắm mắt lại.
Thanh Châu!
Hắn biết những lời mình vừa nói chắc chắn có thể uy hiếp được vài người, nhưng không thể uy hiếp được tất cả mọi người. Những người còn dám ra tay sau đó chắc chắn là những cường giả xuất thân từ các gia tộc hàng đầu hoặc là cường giả của thư viện Quan Huyên.
Thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân siết chặt nắm đấm hai tay, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cũng không thể không làm thế.
Đường cùng!
Tịch Huyền ở một bên bỗng bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy khẽ nói: “Không sao, đừng quá lo lắng, chỉ cần chúng ta đến được Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta”.
Diệp Quân gật đầu, khẽ nói: “Mong là vậy”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, mỉm cười không nói gì thêm.
Ba ngày nữa trôi qua.
Ba ngày nay vẫn không có ai ra tay.
Tịch Huyền đứng bên cạnh Diệp Quân nhìn tinh vực phía xa: “Phía trước là tinh vực Thanh Châu rồi”.
Tinh vực Thanh Châu!
Bước vào tinh vực Thanh Châu nhiều nhất hai ngày là có thể đến được thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu.
Hai ngày!
Nhiều nhất là hai ngày.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền liếc nhìn hắn cười nói: “Có phải ngươi lại muốn đuổi ta đi không?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Tịch Huyền khẽ vén sợi tóc qua bên tai, khẽ nói: “Ngươi yên tâm đi. Nếu kẻ địch thật sự quá mạnh, ta nhất định sẽ chạy trốn trước. Ta không có quan hệ thân thích gì với ngươi, ta sẽ không cùng chết cùng sống với người đâu”.
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền nghiêm túc nói: “Nếu có nguy hiểm gì, cô nhất định phải chạy đi trước”.
Tịch Huyền gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu không nói gì thêm nữa, hắn xoay người nhìn về phía tinh vực Thanh Châu, không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau tàu vũ trụ chậm rãi đi vào tinh vực Thanh Châu, khi đi vào tinh vực Thanh Châu, thời không cách tàu vũ trụ cả trăm trượng bỗng nứt ra. Ngay sau đó, một ông lão mặc áo đen và hai cường giả mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra.
Trước ngực bên trái của ông lão áo đen có một huy hiệu, trên huy hiệu có hai chữ nhỏ màu đỏ: Chấp pháp.
“Chấp Pháp Vệ!”
Có người núp trong tối quanh đó bỗng ngạc nhiên thốt lên.
Chấp Pháp Vệ của thư viện Quan Huyên đến rồi.
Khí tức của ông lão áo đen dẫn đầu rất mạnh, đám người lính đánh thuê Quần Long trước đó không ai có thể so bì được.
Cảnh giới Đăng Phong!
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Không phải vì cảnh giới của ông lão mà là vì thân phận của ông ta.
Chấp Pháp Vệ!
Đây là đại diện chính thức của thư viện Quan Huyên.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặt không cảm xúc, ánh mắt âm trầm lạnh lùng: “Nghe theo mệnh lệnh của nội các, bắt giữ Diệp Quân, nếu chống trả sẽ bị giết tại chỗ”.
Chém giết ngay tại chỗ.
Dứt lời, ông lão áo đen không nói nhiều lời, tay phải vung lên, hai cường giả Chấp Pháp Vệ phía sau ông ta lập tức biến mất.
Ánh mắt Diệp Quân ở trên tàu vũ trụ lóe lên tia tàn độc, hắn tiến đến một bước, tay phải cầm kiếm chém một nhát về phía trước.
Vèo!
Kiếm quang bỗng nổ tung, thoáng chốc hai Chấp Pháp Vệ bị chém lùi về sau mấy mươi trượng.
Thấy thế, xung quanh trở nên im ắng.
Phản kháng!
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Quân phản kháng tức là hắn đang muốn cố chấp chống đối với thư viện Quan Huyên.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt hiện lên sát ý: “Tự tìm đường chết”.
Vừa dứt lời, ông ta bỗng biến mất.
Vèo!
Một tia sấm chớp xoẹt qua trong không trung.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên nghiêm trọng, thực lực của ông lão mạnh hơn ông lão cảnh giới Thần Kiếp trước đó ít nhất năm lần, không hổ là người đến từ thư viện Quan Huyên, nền tảng quả thật cao hơn rất nhiều.
Không dám sơ suất dù chỉ một giây.
Diệp Quân tiến lên trước một bước, hắn biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Một kiếm phá quy tắc.
Quan trọng nhất là hắn sử dụng kiếm Hành Đạo cho đòn tấn công này.
Chương 245: Thánh địa của Thanh Châu
Dĩ nhiên hắn sẽ không đánh nhau ở khoảng cách gần với đối phương vào lúc này.
Đối phương cao hơn hắn tận tám cảnh giới.
Tám cảnh giới!
Nếu hắn không dùng kiếm Hành Đạo, dù cuối cùng có thể thắng thì chắc chắn cũng sẽ hao tổn sức mạnh.
Thế nên hắn quả quyết sử dụng kiếm Hành Đạo.
Diệp Quân đột nhiên đổi kiếm, lúc hoàn hồn lại, ông ta biến sắc, ngay khi Diệp Quân đổi kiếm, ông ta ngửi thấy mùi chết chóc.
Thế nhưng lúc này ông ta muốn lùi lại cũng đã muộn rồi.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang phá vỡ tia chớp, sau đó xoẹt qua giữa trán ông lão áo đen trước ánh mắt của mọi người.
Một dòng máu bắn ra từ sau gáy ông lão.
Một nhát kiếm giết chết cảnh giới Đăng Phong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Lẽ nào Diệp Quân đang che giấu thực lực của mình?
Sau khi nhát kiếm giết chết ông lão, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Tịch Huyền trên tàu vũ trụ, khẽ cười nói: “Tịch Huyền cô nương, cảm ơn cô đã hộ tống ta suốt chặng đường. Phía trước đã là Thanh Châu rồi, nếu cô còn tiếp tục đi với ta nữa, cô sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, thế nên đến được đây thôi là tốt lắm rồi. Nếu chuyến này mà ta không chết, sau này sẽ báo đáp cô, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”.
Vừa dứt lời hắn bỗng xoay người ngự kiếm bay lên, biến thành kiếm quang bay về phía Thanh Châu ở đằng xa.
Diệp Quân quyết định tự mình đi trên đoạn đường cuối cùng.
Một là không muốn liên lụy đến Tịch Huyền.
Hai là một mình ngự kiếm đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn.
Mặc dù tiêu hao sức mạnh nhưng vẫn ổn, hắn có đan dược khôi phục thực lực, những viên đan dược này đủ cho hắn nhanh chóng đến Thanh Châu.
Lúc giết nhân viên chấp pháp đó hắn đã biết tiếp theo thư viện Quan Huyên sẽ điên cuồng trả thù mình.
Thế nên hắn phải nhanh chóng đến Thanh Châu.
Chuyến đi đến Thanh Châu này chỉ vì một công đạo.
Mà công đạo này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể làm chủ cho hắn.
Diệp Quân không phải là thần, hắn biết hắn không thể chống đối lại với cả thư viện Quan Huyên.
Một mình lật đổ thư viện sao?
Chuyện này không thiết thực.
Ngay lúc này Tịch Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân sửng sốt.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Ngươi sợ liên lụy đến ta hay là sợ ta dây dưa với ngươi?”
Diệp Quân vừa định nói gì đó, Tịch Huyền cười nói: “Chắc là cả hai nhỉ?”
Diệp Quân không nói gì.
Tịch Huyền bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi sợ ta thích ngươi sao?”
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền cười nói: “Lẽ nào ta không thể thích ngươi sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, chuyến đi này rất nguy hiểm”.
Tịch Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Trả lời câu hỏi của ta”.
Diệp Quân lặng thinh không nói.
Tịch Huyền khẽ cười: “Khó trả lời lắm à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, ta không muốn thấy cô gặp nguy hiểm”, Tịch Huyền lại tiến hai bước đến trước, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Câu hỏi của ta là ta không thể thích ngươi sao?”
Cô ấy biết có vài lời không nói lúc này thì có lẽ cũng không còn cơ hội để nói nữa.
Diệp Quân không nói gì.
Tịch Huyền hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ngươi có thể thích ta không? Nếu ngươi thích ta, ta có thể cho ngươi những thứ tốt nhất thiên hạ”.
Tốt nhất thiên hạ!
Im lặng một lúc, Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo trong tay khẽ nói: “Có một cô gái đã chết vì cứu ta, thân chết hồn tiêu tàn, nếu ta dùng cả mạng sống này để nói lời yêu với những người phụ nữ khác, ta nghĩ cô ấy sẽ rất đau lòng”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở đằng xa.
Tịch Huyền đứng đó nhìn kiếm quang càng lúc càng xa kia, cô ấy khẽ cười, một lúc sau nước mắt lại chảy xuống: “Rõ ràng nên tức giận mới phải, ta nên hận ngươi mới phải nhưng tại sao ta lại ngày càng thích ngươi chứ…”
…
Sắc mặt những người núp trong tối đều vô cùng khó coi.
Đầu tiên Diệp Quân giết Thiên Đạo, bây giờ lại giết nhân viên chấp pháp, chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không bỏ qua chuyện này.
Một Chấp Pháp Vệ trong đó bỗng lấy một lá bùa truyền âm rồi siết chặt trong tay…
Diệp Quân ngự kiếm trong tinh không.
Trong khoảng thời gian này, trong lúc nói chuyện với Tịch Huyền, hắn đã quen thuộc với đường đến Thanh Châu nên hắn đã biết nên đi đường nào.
Lúc này Diệp Quân tăng tốc độ của mình lên đến mức cao nhất.
Đúng lúc này thời không trước mặt hắn bỗng nứt toác, sau đó một ông lão chậm rãi bước ra.
Diệp Quân dừng lại, ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, xin dừng chân”.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ông là ai?”
Ông lão: “Ta là người bảo vệ của tinh vực Thanh Châu”.
Người bảo vệ!
Diệp Quân lặng thinh, hắn biết mỗi tinh vực đều có một người bảo vệ.
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Diệp công tử, ta biết mục đích ngươi đến Thanh Châu là gì, cũng biết chuyện giữa ngươi và nhà họ An, biết cả việc ngươi bị đối xử không công bằng. Công tâm mà nói, ta không muốn tham dự vào chuyện này nhưng hiện giờ thư viện có lệnh bắt giữ ngươi, thế nên ta không thể cho ngươi vào Thanh Châu”.
Diệp Quân cầm kiếm chậm rãi bước đến chỗ ông lão: “Ta đến đây là vì muốn gặp Kiếm Chủ Nhân Gian, nếu thư viện là công bằng thì cần gì phải sợ ta đến gặp Kiếm Chủ Nhân Gian?”
Ông lão lắc đầu: “Ngươi không nên giết Thiên Đạo, càng không nên giết nhân viên chấp pháp, ngươi làm thế tức là đang khiêu khích kỷ luật và uy nghiêm của thư viện”.
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Hôm đó Thiên Đạo xuất hiện muốn giết ta, tại sao ta phải buông tay để hắn giết ta? Cho tới nay người đời đều chỉ biết Diệp Quân ta giết Thiên Đạo và nhân viên chấp pháp, nhưng có ai từng nhớ tới những gì nhà họ An và tộc Thiên Long cổ viễn làm với ta không?”
Nói rồi hắn lắc đầu khẽ cười: “Ta hiểu, ta hiểu rất rõ, Diệp Quân ta không quyền không thế, không có lai lịch, không có chỗ dựa, những người nắm quyền trong thư viện tất nhiên sẽ không đắc tội với nhà họ An gia chỉ vì ta. Nhất là thời điểm hiện nay, ta còn bị cuốn vào tranh chấp giữa các thế lực lớn trong thư viện, thế nên họ càng không thể để ta sống”.
Ông lão im lặng.
Diệp Quân nói tiếp: “Từ đầu đến cuối, ngoài Diệp chủ tịch ra, còn ai ở trong thư viện quan tâm đến đúng sai? Không có! Không một ai cả! Thư viện luôn tỏ vẻ kiêu căng, cao thượng, trong lòng họ, đúng sai không còn quan trọng nữa, họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, lợi ích của tông môn, lợi ích của gia tộc mình thôi”.
Hắn cười nói: “Nếu thư viện có công bằng thật sự thì cần gì ngăn cản ta đến tìm Kiếm Chủ Nhân Gian? Chúng đang sợ điều gì?”
Ông lão thấp giọng thở dài: “Diệp công tử, ta chỉ là một người làm công, ta không hiểu và cũng không thể hiểu những gì ngươi nói, xin lượng thứ”.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối, thấy ông nói thế chắc cũng không phải là người xấu, ông tránh ra, ta không muốn giết ông”.
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Tùy ý đánh một chiêu làm ra vẻ một chút được chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói rồi hắn bỗng biến mất.
Ông lão cũng biến mất theo.
Vèo!
Không trung bỗng vang lên một tiếng nổ, sau đó ông lão liên tục lùi về sau.
Còn Diệp Quân biến thành kiếm quang biến mất ở bên dưới.
Ông lão đứng đó nhìn kiếm quang ở bên dưới, thấp giọng thở dài, thầm nói đáng tiếc.
…
Núi Thương Lan.
Bây giờ núi Thương Lan là một ngọn núi lớn nổi tiếng nhất ở Thanh Châu, vì thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu được thành lập ở đây.
Quan trọng nhất là trước đó Kiếm Chủ Nhân Gian từng học ở đây.
Nơi này là thánh địa trong lòng rất nhiều người Thanh Châu.
Hiện nay có nhiều học viên không biết thư viện ban đầu của nơi này không gọi là thư viện Quan Huyên mà là học viện Thương Lan.
Tất nhiên đó đã là chuyện của rất lâu trước đây rồi.
Có lẽ, cậu thanh niên cõng em gái đến đây xin tị nạn lúc đó cũng không ngờ rằng có một ngày con cháu của mình cũng sẽ đến đây, hơn nữa còn đến bằng cách này.
Bình luận facebook