Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
250 nghiêng đầu,
- /... Chậc./ Nhưng nói thế nào thì nó vẫn tò mò, rốt cuộc thì ai sẽ ở trên đây.
Con mèo mướp thúi nào đó làm ra vẻ suy tư, thế giới này đối tượng công lược quá "yếu" liệu kí chủ của nó có thành công đè được người ta không đây.
Lạc Dư nước mắt lưng tròng nhìn mẹ Lạc, nhưng cậu cảm nhận ánh mắt Nhan Mặc dừng trên người mình thì lập tức thu lại cái biểu tình ngu xuẩn kia lại.
Hừ,
Cậu không thèm làm nũng trước mặt Nhan Mặc, tên xấu xa, cắn người ta xong rồi bỏ chạy, còn không chịu trách nhiệm với việc mình đã làm nữa chứ.
Hắn mà thấy cậu như vậy không chê cậu mít ướt mới là lạ, cậu mới không cần cái biệt danh đáng xấu hổ đó đâu.
- Được rồi, mau vào trong thôi.
Cha Nhan cười nói, mẹ Lạc vẫy tay gọi Lạc Dư.
- A Dư, qua đây với mẹ.
Lạc Dư phụng phịu chạy tới nắm lấy tay mẹ Lạc, ừm, khí lạnh ở đâu ra vậy. Cậu nghiêng đầu nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người cha Nhan.
- ...
Cha Nhan ai oán nhìn cậu, Lạc Dư sị mặt, tự nhiên thấy mình sáng quá trời, mặt trời cũng đấu không lại cậu luôn.
- Quản gia, cháu muốn lên phòng trước.
Lạc Dư thức thời buông tay, mẹ Lạc có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều nắm tay cha Nhan đi vào nhà.
Lạc Dư mếu máo, mẹ quên cậu thật rồi kìa, cậu chỉ muốn thử xem mẹ còn nhớ đến mình không thôi, ai ngờ... hức, cái kết đau lòng quá đi.
- Cậu khóc?
Nhan Mặc đứng đằng sau Lạc Dư ghé sát vào gương mặt phúng phính của cậu nói, hắn dường như phát hiện ra lục địa mới rồi a, nhóc mít ướt, haha.
- Ai khóc chứ, cậu nhìn nhầm rồi.
Lạc Dư cụng đầu mình vào đầu Nhan Mặc nhe răng trợn mắt.
- Biến đi, lão tử đi ngủ đây.
Lạc Dư nhanh chân chạy vào nhà, Nhan Mặc vội vàng đuổi theo.
- Cậu rõ ràng vừa mới mếu máo sắp khóc mà, mắt tôi tinh lắm đó.
Lạc Dư tức giận quay đầu lại sút cho hắn một cái.
- Mắt ch* nào của cậu thấy hả? Để tôi moi nó ra xem thử.
Cậu giơ ngón trỏ cùng ngón giữa lên, Nhan Mặc nắm tay Lạc Dư.
- Nhưng mà vừa nãy tôi thấy thật á, mắt cậu lúc đó đỏ lên luôn.
Nhan Mặc nhếch môi cười, hắn không nói là mình cố ý đâu.
Quản gia bên cạnh tủm tỉm cười, lâu lắm rồi ông mới thấy đại thiếu gia cười chân thành như vậy, xem ra sự xuất hiện của hai vị khách mới này cũng không hẳn là chuyện xấu.
- Hứ, tôi không chơi với cậu nữa.
Lạc Dư cãi không lại nên giở trò ăn vạ, nếu không phải đang ở nhà họ Nhan thì cậu đã đè tên này ra đánh rồi chứ không phải nhẫn nhịn đau khổ như thế này.
- Quản gia, bác đi mau lên.
Nhan Mặc ra hiệu để quản gia rời đi trước.
- Để tôi dẫn cậu lên phòng.
- Vậy còn không mau đi.
Nhan Mặc trong mắt chứa ý cười hiếm có được, đi được mấy bậc thang hắn lại lèo nhèo bên tai cậu.
- Tôi vừa nãy rõ ràng thấy cậu sắp khóc.
Nhan Mặc khẳng định một lần nữa, tiếng răng rắc vang lên bên tai.
- Cậu thử lặp lại một lần nữa cho tôi nghe coi.
Cùng lắm thì để mẹ cậu mắng một trận thôi chứ có gì đâu, ở đây cũng không có người, chẳng ai biết là do cậu làm cả.
- Ừm, haha, em trai, đến rồi, mau vào phòng thôi.
Nhan Mặc cười gượng, trong lòng hắn âm thầm phỉ nhổ, động một tí là dùng nắm đấm, thằng nhóc này phải dạy dỗ lại mới được, cứ để như này thì hắn còn ăn đòn dài dài a.
- Hừ, còn không đi.
Lạc Dư dùng mắt cá chết nhìn hắn, Nhan Mặc, cậu còn có ý định chọc tôi thêm một lần nữa thì nên chuẩn bị tâm lí ăn một cú như lai thần chưởng của bổn điện hạ đi, hừ.
Nhan Mặc mở cửa, Lạc Dư vừa bước chân vào phòng đã bị một dòng khí mát lạnh ập vào mặt.
- Sao cậu bật điều hòa thấp vậy?
Nhan Mặc nheo mắt,
- Gọi anh.
- Không đấy.
Lạc Dư phản đối, trước mặt mọi người cậu đã cho Nhan Mặc mặt mũi rồi, giờ không có ai cũng bắt cậu gọi bằng "anh", chơi gì kì vậy, không chơi.
- Cậu không gọi anh là tôi đi mách dì.
- Cậu...
Lạc Dư câm nín, cậu giơ ngón tay cái về phía Nhan Mặc.
- Cậu giỏi.
Nhan Mặc khoanh tay,
- Vậy còn không mau gọi.
Lạc Dư nhăn mùi, không muốn a, nhưng tên này rất thích đi mách mẹ cậu, haiz, hơn có mấy tháng thôi mà cũng bắt gọi anh.
- Anh.
- Cậu nói cái gì vậy, tôi nghe không rõ lắm.
Nhan Mặc giả điếc, Lạc Dư tức đến dậm chân nhưng chẳng làm gì được.
- ANH...NGHE THẤY CHƯA.
Lạc Dư hét lên, Nhan Mặc bịp tai lại, tiếng hét của thằng nhóc này còn to hơn cả cái loa âmli dưới phòng khách nhà hắn, sắp sửa điếc thật rồi.
- Nói nhỏ lại.
- KHÔNG ĐÓ.
Lạc Dư gào khàn cả cổ, Nhan Mặc hít sâu một hơi gật đầu.
- Vậy được thôi, đến lúc mà cổ họng bị làm sao thì đừng trách anh trai không nhắc cậu.
Nói xong liền ngồi vào bàn học lấy máy tính cùng tai nghe ra chơi game. Lạc Dư cũng muốn chơi, đúng lúc này hành lí lại được đem tới, cậu hí hửng lấy máy tính của mình ra ngồi lên giường đeo tai nghe vào.
- Lạc Lạc, tôi muốn chơi riêng với cậu.
Lạc Dư ngẩng đầu nhìn bộ dạng chăm chú của Nhan Mặc đắc ý cười, hắc, tên này vẫn chưa biết cậu là Lạc Lạc, để xem cậu chọc hắn đây nè.
- Được thôi.
Nhan Mặc hồn nhiên không biết người hắn ngày nhớ đêm mong đang ở ngay sau lưng mình, hắn thấy Lạc Dư đồng ý cả người liền lâng lâng, vui vẻ.
Lạc Dư lấy trong túi ra một cây kẹo mút lột vỏ bỏ vào miệng.
Chùm Chụp
- Ực, ngon quá.
Nhan Mặc cứng người,
- Lạc Lạc, cậu đang làm gì vậy.
Giọng của hắn có chút không được tự nhiên, 250 đang hóng hớt cũng chửi thầm một tiếng, kí chủ của nó học được cách "ăn" kẹo mút này ở đâu vậy.
Chùm Chụp
- Ưm ~ tôi đang ăn kẹo mút nha.
Hô hấp Nhan Mặc thô nặng, y*t hầu không ngừng di chuyển lên xuống.
Lạc Dư thấy hắn không trả lời liền nói thêm một câu.
- Thật ra thì tôi muốn ăn "xúc xích" bự cơ, nhưng không có "ai" cho tôi ăn.
Bàn tay cầm con chuột của Nhan Mặc hung hăng siết chặt.
- Có thể đi mua mà.
Lạc Dư nhướn mày, tên này giả ngu hay ngu thật vậy, nguyên chủ là lão đại nên rành mấy thứ này thì không nói, nhưng Nhan Mặc cũng đã lớn như vậy rồi, sắp trưởng thành mà còn không hiểu ý, lươn à nha.
- Tôi nói, không có "ai" cho tôi ăn "xúc xích" của người đó cả.
- Tôi cho.
Lạc Dư còn muốn giải thích thêm nhưng đột nhiên Nhan Mặc nhảy vào làm cậu ngây ra.
- Tôi cho, tôi... cho cậu ăn "xúc xích" của tôi.
- /... Chậc./ Nhưng nói thế nào thì nó vẫn tò mò, rốt cuộc thì ai sẽ ở trên đây.
Con mèo mướp thúi nào đó làm ra vẻ suy tư, thế giới này đối tượng công lược quá "yếu" liệu kí chủ của nó có thành công đè được người ta không đây.
Lạc Dư nước mắt lưng tròng nhìn mẹ Lạc, nhưng cậu cảm nhận ánh mắt Nhan Mặc dừng trên người mình thì lập tức thu lại cái biểu tình ngu xuẩn kia lại.
Hừ,
Cậu không thèm làm nũng trước mặt Nhan Mặc, tên xấu xa, cắn người ta xong rồi bỏ chạy, còn không chịu trách nhiệm với việc mình đã làm nữa chứ.
Hắn mà thấy cậu như vậy không chê cậu mít ướt mới là lạ, cậu mới không cần cái biệt danh đáng xấu hổ đó đâu.
- Được rồi, mau vào trong thôi.
Cha Nhan cười nói, mẹ Lạc vẫy tay gọi Lạc Dư.
- A Dư, qua đây với mẹ.
Lạc Dư phụng phịu chạy tới nắm lấy tay mẹ Lạc, ừm, khí lạnh ở đâu ra vậy. Cậu nghiêng đầu nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người cha Nhan.
- ...
Cha Nhan ai oán nhìn cậu, Lạc Dư sị mặt, tự nhiên thấy mình sáng quá trời, mặt trời cũng đấu không lại cậu luôn.
- Quản gia, cháu muốn lên phòng trước.
Lạc Dư thức thời buông tay, mẹ Lạc có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều nắm tay cha Nhan đi vào nhà.
Lạc Dư mếu máo, mẹ quên cậu thật rồi kìa, cậu chỉ muốn thử xem mẹ còn nhớ đến mình không thôi, ai ngờ... hức, cái kết đau lòng quá đi.
- Cậu khóc?
Nhan Mặc đứng đằng sau Lạc Dư ghé sát vào gương mặt phúng phính của cậu nói, hắn dường như phát hiện ra lục địa mới rồi a, nhóc mít ướt, haha.
- Ai khóc chứ, cậu nhìn nhầm rồi.
Lạc Dư cụng đầu mình vào đầu Nhan Mặc nhe răng trợn mắt.
- Biến đi, lão tử đi ngủ đây.
Lạc Dư nhanh chân chạy vào nhà, Nhan Mặc vội vàng đuổi theo.
- Cậu rõ ràng vừa mới mếu máo sắp khóc mà, mắt tôi tinh lắm đó.
Lạc Dư tức giận quay đầu lại sút cho hắn một cái.
- Mắt ch* nào của cậu thấy hả? Để tôi moi nó ra xem thử.
Cậu giơ ngón trỏ cùng ngón giữa lên, Nhan Mặc nắm tay Lạc Dư.
- Nhưng mà vừa nãy tôi thấy thật á, mắt cậu lúc đó đỏ lên luôn.
Nhan Mặc nhếch môi cười, hắn không nói là mình cố ý đâu.
Quản gia bên cạnh tủm tỉm cười, lâu lắm rồi ông mới thấy đại thiếu gia cười chân thành như vậy, xem ra sự xuất hiện của hai vị khách mới này cũng không hẳn là chuyện xấu.
- Hứ, tôi không chơi với cậu nữa.
Lạc Dư cãi không lại nên giở trò ăn vạ, nếu không phải đang ở nhà họ Nhan thì cậu đã đè tên này ra đánh rồi chứ không phải nhẫn nhịn đau khổ như thế này.
- Quản gia, bác đi mau lên.
Nhan Mặc ra hiệu để quản gia rời đi trước.
- Để tôi dẫn cậu lên phòng.
- Vậy còn không mau đi.
Nhan Mặc trong mắt chứa ý cười hiếm có được, đi được mấy bậc thang hắn lại lèo nhèo bên tai cậu.
- Tôi vừa nãy rõ ràng thấy cậu sắp khóc.
Nhan Mặc khẳng định một lần nữa, tiếng răng rắc vang lên bên tai.
- Cậu thử lặp lại một lần nữa cho tôi nghe coi.
Cùng lắm thì để mẹ cậu mắng một trận thôi chứ có gì đâu, ở đây cũng không có người, chẳng ai biết là do cậu làm cả.
- Ừm, haha, em trai, đến rồi, mau vào phòng thôi.
Nhan Mặc cười gượng, trong lòng hắn âm thầm phỉ nhổ, động một tí là dùng nắm đấm, thằng nhóc này phải dạy dỗ lại mới được, cứ để như này thì hắn còn ăn đòn dài dài a.
- Hừ, còn không đi.
Lạc Dư dùng mắt cá chết nhìn hắn, Nhan Mặc, cậu còn có ý định chọc tôi thêm một lần nữa thì nên chuẩn bị tâm lí ăn một cú như lai thần chưởng của bổn điện hạ đi, hừ.
Nhan Mặc mở cửa, Lạc Dư vừa bước chân vào phòng đã bị một dòng khí mát lạnh ập vào mặt.
- Sao cậu bật điều hòa thấp vậy?
Nhan Mặc nheo mắt,
- Gọi anh.
- Không đấy.
Lạc Dư phản đối, trước mặt mọi người cậu đã cho Nhan Mặc mặt mũi rồi, giờ không có ai cũng bắt cậu gọi bằng "anh", chơi gì kì vậy, không chơi.
- Cậu không gọi anh là tôi đi mách dì.
- Cậu...
Lạc Dư câm nín, cậu giơ ngón tay cái về phía Nhan Mặc.
- Cậu giỏi.
Nhan Mặc khoanh tay,
- Vậy còn không mau gọi.
Lạc Dư nhăn mùi, không muốn a, nhưng tên này rất thích đi mách mẹ cậu, haiz, hơn có mấy tháng thôi mà cũng bắt gọi anh.
- Anh.
- Cậu nói cái gì vậy, tôi nghe không rõ lắm.
Nhan Mặc giả điếc, Lạc Dư tức đến dậm chân nhưng chẳng làm gì được.
- ANH...NGHE THẤY CHƯA.
Lạc Dư hét lên, Nhan Mặc bịp tai lại, tiếng hét của thằng nhóc này còn to hơn cả cái loa âmli dưới phòng khách nhà hắn, sắp sửa điếc thật rồi.
- Nói nhỏ lại.
- KHÔNG ĐÓ.
Lạc Dư gào khàn cả cổ, Nhan Mặc hít sâu một hơi gật đầu.
- Vậy được thôi, đến lúc mà cổ họng bị làm sao thì đừng trách anh trai không nhắc cậu.
Nói xong liền ngồi vào bàn học lấy máy tính cùng tai nghe ra chơi game. Lạc Dư cũng muốn chơi, đúng lúc này hành lí lại được đem tới, cậu hí hửng lấy máy tính của mình ra ngồi lên giường đeo tai nghe vào.
- Lạc Lạc, tôi muốn chơi riêng với cậu.
Lạc Dư ngẩng đầu nhìn bộ dạng chăm chú của Nhan Mặc đắc ý cười, hắc, tên này vẫn chưa biết cậu là Lạc Lạc, để xem cậu chọc hắn đây nè.
- Được thôi.
Nhan Mặc hồn nhiên không biết người hắn ngày nhớ đêm mong đang ở ngay sau lưng mình, hắn thấy Lạc Dư đồng ý cả người liền lâng lâng, vui vẻ.
Lạc Dư lấy trong túi ra một cây kẹo mút lột vỏ bỏ vào miệng.
Chùm Chụp
- Ực, ngon quá.
Nhan Mặc cứng người,
- Lạc Lạc, cậu đang làm gì vậy.
Giọng của hắn có chút không được tự nhiên, 250 đang hóng hớt cũng chửi thầm một tiếng, kí chủ của nó học được cách "ăn" kẹo mút này ở đâu vậy.
Chùm Chụp
- Ưm ~ tôi đang ăn kẹo mút nha.
Hô hấp Nhan Mặc thô nặng, y*t hầu không ngừng di chuyển lên xuống.
Lạc Dư thấy hắn không trả lời liền nói thêm một câu.
- Thật ra thì tôi muốn ăn "xúc xích" bự cơ, nhưng không có "ai" cho tôi ăn.
Bàn tay cầm con chuột của Nhan Mặc hung hăng siết chặt.
- Có thể đi mua mà.
Lạc Dư nhướn mày, tên này giả ngu hay ngu thật vậy, nguyên chủ là lão đại nên rành mấy thứ này thì không nói, nhưng Nhan Mặc cũng đã lớn như vậy rồi, sắp trưởng thành mà còn không hiểu ý, lươn à nha.
- Tôi nói, không có "ai" cho tôi ăn "xúc xích" của người đó cả.
- Tôi cho.
Lạc Dư còn muốn giải thích thêm nhưng đột nhiên Nhan Mặc nhảy vào làm cậu ngây ra.
- Tôi cho, tôi... cho cậu ăn "xúc xích" của tôi.
Bình luận facebook