• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (8 Viewers)

  • Thế giới 9: Hắc Liêu Võng Hồng (9)

Minh Thù: "..."

Ngươi tự cho mình là hoàng đế à! Còn thị tẩm! Trẫm còn chưa thoái vị đâu!

Minh Thù đặt rượu xa một chút, Giang Vọng với không tới: "Đưa cho tôi, cô dựa vào cái gì không cho tôi uống, cô cũng không phải Tô Mãn."

Minh Thù ngồi xổm trước mặt Giang Vọng, dụ dỗ hỏi: "Giang Vọng, vì sao anh lại thích Tô Mãn?"

Giang Vọng lầm bầm: "Tôi không..."

Ánh mắt Minh Thù tối xuống.

[Cửu thiếu! Ngươi mau tỉnh lại, a a!] Hệ thống sắp điên rồi.

Giang Vọng đột nhiên nghiêm túc lại bướng bỉnh, nói: "Tôi không thích cô ấy thì có thể thích ai!"

Minh Thù ngước mắt nhìn hắn, thân thể Giang Vọng lúc ẩn lúc hiện hắn vươn tay sờ mặt Minh Thù, nói trong sự bất lực: "Thế nhưng vì sao cô ấy không thích tôi? Tôi phải làm sao cô ấy mới có thể thích tôi?"

Minh Thù đứng dậy ngồi vào bên cạnh Giang Vọng, nhìn không ít rượu nằm chỏng chơ trên bàn đến hoảng hồn.

Thân thể mang theo mùi rượu đột nhiên ngã qua, Minh Thù theo bản năng đỡ lấy.

"Tô Mãn..." Giang Vọng thấp giọng nỉ non.

Minh Thù nâng cằm hắn, mặt hắn hiện ra, muốn hỏi cái gì lời vừa đến miệng lại không nói ra được.

Nếu như hắn thật sự có mục đích tiếp cận mình.

Hiện tại mình hỏi, liền rơi vào cửa dưới.

"Tô Mãn..."

Giang Vọng dụi dụi trên cổ Minh Thù: "Tôi muốn hôn hôn."

Minh Thù buông hắn ra: "Hôn cái con khỉ, về nhà."

Giang Vong không chịu: "Muốn hôn hôn."

Có lẽ là vì uống say trên mặt Giang Vọng không có khí thế mạnh mẽ vang dội của tổng tài, gương mặt ửng đỏ, trong đôi mắt tràn đầy mê man.

Minh Thù che mắt hắn, nâng hắn lên dìu ra ngoài.

Giang Vọng không chịu, muốn Minh Thù hôn mới đi.

Cuối cùng, Minh Thù dứt khoát đánh ngất hắn cưỡng ép mang đi.

Thân thể Giang Vọng rơi vào trạng thái ngủ say, ý thức lại rõ ràng lúc này gào thét với hệ thống.

Lão tử đều giả ngây giả dại, sao cô lại không có tí nhúc nhích gì?

[Cửu thiếu... Sau này ngài vẫn nên uống ít rượu đi, vừa nãy nguy hiểm thật.] Hệ thống yếu ớt nói.

Nếu như Cửu thiếu nói ra hắn không thích Minh Thù, đoán chừng công sức trước kia đều trở nên uổng phí, tất cả quay lại điểm ban đầu.

"Ta nào biết thân thể này uống rượu không được."

Lão tử là ngàn chén không sau, bình thường thân thể này uống rượu cũng rất nhiều.

[Ngài cũng không nhìn xem Kiều Vũ kia gọi rượu gì. Cửu thiếu, ngài còn nói không phải đố kỵ!]

"Lão tử đố kỵ cái gì?"

Giang Vọng tiếp tục không thừa nhận: "Ta hỏi ngươi nói, ngươi nói sang chuyện khác làm gì?"

[Ta đây nào biết, Cửu thiếu, ta cũng không phải mục tiêu nhiệm vụ của ngài.] Rốt cuộc ai đang nói sang chuyện khác.

Giang Vọng cảm giác mình bị đặt trên giường, đắp chăn bông lên, tiếng bước chân dần dần xa.

Giang Vọng thất vọng một trận, thế này không được.

Nếu không thừa dịp uống say bày trò lưu manh?

Giang Vọng cảm thấy rất khả thi nhưng hiện nay có một vấn đề, hắn phải tỉnh lại thế nào?

Ngay khi Giang Vọng tự hỏi có nên dùng điểm tích phân đổi đạo cụ hay không, tiếng bước chân liền quay trở lại.

Tiếng bước chân dừng bên giường, có người đặt khăn mặt trên trán hắn.

Giang Vọng quyết đoán đổi đạo cụ, giả vờ say kéo tay trước mặt.

"A!"

Tiếng thét chói tai xa lạ vang lên.

Không đúng...

Giang Vọng nhanh chóng buông người ra, chầm chậm từ trên giường bước xuống. Ánh sáng trong phòng hơi yếu, hắn thấy rõ một cô gái xa lạ đứng trước mặt.

Lam Tử Khanh từ bên ngoài tiến vào: "La cái gì?"

Cô gái xoay người nhào vào lòng Lam Tử Khanh trình bày: "Anh Tử Khanh, hắn đùa giỡn lưu manh sờ tay em."

Lam Tử Khanh đẩy người ra, liếc mắc nhìn con ma men đang phanh ngực giống như bị người cường bạo.

"Hắn uống say, quay về ngủ đi."

"Ừ."

Lâm Vy liếc mắt nhìn Giang Vọng, liền nhón chân hôn trên mặt Lam Tử Khanh một cái, không đợi Lam Tử Khanh vặn hỏi nhanh chóng chạy ra bên ngoài:

"Anh Tử Khanh ngủ ngon."

Giang Vọng: "..."

Nhầm người rồi.

Lam Tử Khanh xoay người đóng cửa lại, cười cười nhìn Giang Vọng: "Xảy ra chuyện gì mà uống tới như vậy?"

"Cô ấy đâu?"

"Vừa hỏi xong liền quay đi."

Lam Tử Khanh đưa ly nước cho hắn: "Còn chưa tiến triển sao?"

"Ừ."

Lam Tử Khanh hừ một tiếng: "Nếu không phải con nhỏ mang cậu tới cửa liền chạy, mình còn có thể giúp cậu một tay."

Giang Vọng: "..."

Tới cửa liền chạy, có cần phải tuyệt tình như thế hay không!

Thiếu niên đẹp trai như hắn say rượu, chẳng lẽ không phải là mang về nhà như vậy như vậy, lại như vậy như vậy sao?

"Mang rượu tới đi."

Giang Vọng nghiến răng, hôm nay lão tử không tiến triển, lão tử không sống nữa.

...

Minh Thù nhận được điện thoại của Lâm Vy là lúc cô đang ăn bữa khuya, Lâm Vy bên kia hô to gọi nhỏ bảo Minh Thù nhanh qua đây, Giang Vọng nói cô không sang liền nhảy lầu.

Minh Thù bình tĩnh ăn một miếng bánh kem: "Bảo hắn nhảy đi, em nhặt xác cho hắn."

"Em họ, em nhanh qua đây đi, chị không lừa em đâu anh ta thực sự muốn nhảy lầu..."

Lâm Vy ở bên kia la hét một trận, âm thanh kia làm Minh Thù sợ thiếu chút nữa nghẹn cả bánh.

Nói chuyện với Lâm Vy phải có tâm lý mạnh mẽ.

Đột nhiên có chút hiểu tâm tình anh họ, vì sao không muốn gặp cô gái này.

Có thể Lâm Vy sợ Minh Thù không tin, cúp điện thoại, trực tiếp gửi video cho Minh Thù xem.

Giang Vọng ngồi trên cửa sổ, lúc này lung lay lắc lư lúc nào cũng có thể té xuống.

Minh Thù: "..."

Khỉ thật, báo ứng tới.

Minh Thù nhìn bánh kem trước mặt còn chưa ăn xong, cô không tin Giang Vọng sẽ nhảy. Minh Thù đoán có thể là Giang Vọng thông đồng với Lam Tử Khanh, Lam Tử Khanh lại dùng kế dụ Lâm Vy gọi điện thoại. Dù sao thời điểm Lâm Vy đối mặt với Lam Tử Khanh, giống như cô đối mặt với đồ ăn vặt, không hề có lập trường.

Cho nên, Minh Thù ăn xong mới chậm rãi đến chỗ Lam Tử Khanh.

Minh Thù vừa đến, Lam Tử Khanh liền kéo Lâm Vy đi: "Tự em mang phiền phức, tự em giải quyết đừng làm biệt thự của anh thấy máu."

Minh Thù nhìn người ngồi trên bệ cửa sổ, cái gì mà gọi là trẫm mang tới phiền phức?

Lâm Vy chột dạ không dám nói lời nào, chạy theo Lam Tử Khanh rời đi.

Minh Thù kéo cái ghế ngồi cách Giang Vọng không xa: "Anh muốn làm gì?"

Giang Vọng ôm rèm cửa sổ, nửa người đều treo bên ngoài, lắc lư lắc lư không cẩn thận sẽ ngã xuống.

"Em..."

Giang Vọng nói có chút không rõ ràng lắm: "Em qua đây."

"Thế nào, còn muốn ôm tôi cùng nhảy? Tôi không có ham muốn kia."

Minh Thù ngoài miệng nói như vậy, thân thể lại đi tới.

Giang Vọng vươn tay, ôm lấy cổ Minh Thù: "Tôi thực sự nhảy xuống, em... Sẽ khổ sở sao?"

"Sẽ không, tôi sẽ chọn chỗ tốt an táng cho anh."

Ánh mắt Minh Thù lập lòe ý cười nhợt nhạt: "Sau đó sẽ tiếp tục tìm người mắt mù nguyện ý thích tôi."

"Em dám!"

"Anh cũng dám nhảy lầu, tôi có gì không dám."

"Tôi..."

Giang Vọng thì thầm: "Muốn an táng, cũng không tới phiên em."

Minh Thù: "..."

Trẫm cũng không còn gì để nói.

Hai tay Giang Vọng ôm chầm, chân cuốn lấy eo Minh Thù toàn bộ sức lực đặt trên người cô, chỉ cần Minh Thù dùng sức là có thể đẩy hắn xuống.

Minh Thù còn đang vòng tay quanh thắt lưng hắn, làm xong cô mới phản ứng được nhưng bây giờ thu tay lại có vẻ chột dạ, không thể làm gì khác hơn là ôm hắn.

"Nếu không em làm vợ tôi, như vậy em sẽ có tư cách an táng tôi."

Giang Vọng nghiêng đầu, đặc biệt nghiêm túc hỏi ý kiến cho Minh Thù.

"Tôi còn có thể làm mẹ kế anh."

Giang Vọng sắp khóc: "Ba tôi không thích kiểu người như em."

Tán gái sao lại gian nan như vậy.

Bộ tán gái mỗi ngày đều khoe khoang làm sao bắt được tâm đối phương, đều là gạt người.

"Vậy tôi còn có thể làm anh em với anh..."

"Em không thích tôi sao?"

Giang Vọng cắt ngang Minh Thù dùng kỹ xảo diễn viên: "Tôi thích em, làm em khó chịu đến như vậy sao thậm chí là căm ghét?"


Minh Thù run rẩy, siết chặt ngón tay.

"Tôi..."

Giang Vọng ỷ vào ưu thế cúi đầu hôn Minh Thù, chặn lời của cô, mùi rượu nồng đậm kéo đến khiến Minh Thù cảm thấy đê mê.

Giang Vọng hôn nhẹ hai cái, nói thầm một tiếng: "Tôi đánh dấu em, em chỉ có thể là của tôi. Dù em ghét tôi cũng chỉ có thể thuộc về tôi."

"Giang Vọng, sao anh lại vô lại như vậy."

Nụ cười Minh Thù sắp không giữ được.

Nhưng mà Giang Vọng dựa vào vai cô, nặng nề ngủ mất.

Minh Thù nhìn khuôn mặt hắn hồi lâu mới rũ mắt xuống.

Cô chỉ là vì muốn biết vì sao hắn cần phải tán tỉnh cô bằng được.

Không phải vì những thứ khác.

Minh Thù ôm Giang Vọng xuống, đặt lên giường.

Giang Vọng ôm rất chặt, Minh Thù kéo một lúc vẫn không ra, mẹ nó giả vờ ngủ đi!

Cô thử lay tỉnh Giang Vọng nhưng Giang Vọng thực sự giống như đang ngủ, không chút phản ứng.

Minh Thù: "..."

...

Ngày hôm sau thức dậy, Giang Vọng vẫn ôm cô, sắc mặt chuyên chú lại mang theo chút cẩn thận.

Lông mi Minh Thù run run giơ tay lên tát qua một cái, mỉm cười hỏi: "Giang tổng, sáng sớm còn điên cái gì?"

Rượu tối hôm qua còn chưa tỉnh sao?

Trẫm giúp ngươi tỉnh!

Giang Vọng bị gọi có chút mơ màng, ngây ngẩn buông Minh Thù ra, một lúc sau dùng tốc độ cực nhanh xuống giường vào nhà vệ sinh.

Minh Thù nhìn tay mình, không phải do mình mạnh tay quá nên hóa khùng chứ?

Giang Vọng dùng nước lạnh rửa mặt, hình ảnh kiều diễm trong đầu chậm rãi dời lui, ý thức dần dần rõ ràng.

Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt trong gương mang theo bọt nước, kéo kéo khóe miệng, thật đẹp trai.

Không phải.

Lão tử vừa làm cái gì? Thân thể này có phải có bệnh gì không?

Lại không được lão tử đồng ý, tự tiện hôn bệnh thần kinh kia!

"Giang Vọng, anh ở bên trong sinh con à?"

Đàn ông như lão tử sinh con thế nào?

Giang Vọng vỗ vỗ mặt, mở cửa ra ngoài: "Vợ, chuyện sinh con này giao cho em."

"Anh gọi ai là vợ?" Minh Thù cản đường Giang Vọng.

"Em nha."

Giang Vọng nhìn thẳng Minh Thù: "Không phải chúng ta đã ngủ qua sao? Hơn nữa trên mạng ai cũng biết em là vợ tôi."

"Trên mạng nhiều người gọi tôi là bà xã như vậy, tôi phải có bao nhiêu ông xã?"

Minh Thù mỉm cười: "Trong khi tôi chưa thừa nhận anh là bạn trai tôi."

Cái weibo kia chỉ là Giang Vọng đơn phương thừa nhận.

Giang Vọng già mồm cãi láo: "Nhưng em cũng không phủ nhận, không phủ nhận chính là chấp nhận."

"Giang tổng, thói quen lừa mình dối người rất tốt, tiếp tục phát huy."

Minh Thù muốn vào nhà vệ sinh, đột nhiên Giang Vọng ngăn cản: "Tô Mãn, em thật sự ghét tôi sao?"

"Tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh." Trẫm mắc tè!

"Em trả lời tôi trước."

"Đúng, tôi ghét anh."

Đi vệ sinh cũng không cho trẫm đi.

Minh Thù xoay người ra khỏi phòng, đi qua phòng bên cạnh.

Giang Vọng đứng tại chỗ không biết đang nghĩ gì, Minh Thù đi vệ sinh xong quay lại, hắn vẫn còn đứng đó.

Minh Thù thu dọn đồ đạc, cô liếc mắt nhìn Giang Vọng, thu dọn xong lại liếc mắt nhìn Giang Vọng.

Cô rời phòng, Giang Vọng cũng không đi ra. Minh Thù liền quay trở lại, đến trước mặt Giang Vọng ngửa đầu hôn một cái lên khóe môi hắn.

Con ngươi Giang Vọng hơi co rút.

"Em... Em hôn tôi làm gì?" Giang Vọng hơi e thẹn nhìn cô.

"Nhìn một chút xem có phải ghét anh hay không." Minh Thù chăm chú.

"Em ghét tôi không?"

"Bữa sáng không ngon."

"Cái gì?"

"..."

Ý cô chính là so với đồ ăn vặt thì nụ hôn vừa rồi kém xa, nhưng cũng không phải đáng ghét như vậy.

Trẫm sẽ giải thích cho ngươi sao?

Tự mình giác ngộ ra đi.

...

"Em họ, tối hôm qua thế nào?"

Lâm Vy tung ta tung tăng kéo Minh Thù đến một góc, tách khỏi tầm nhìn của Lam Tử Khanh và Giang Vọng.

"Cũng bình thường."

Minh Thù liếc bàn cơm: "Chị cùng anh họ tiến triển đến bước nào?"

Lâm Vy liền suy sụp, khổ sở hỏi: "Em họ, anh Tử Khanh sẽ không thật sự là người đồng tính chứ?"

Minh Thù nhìn hai người đàn ông trước bàn ăn.

"Cũng chưa chắc..."

Thật đúng là...

"Chẳng lẽ chị thật sự phải đi Thái Lan?"

Lâm Vy càng khổ sở: "Chị thấy phụ nữ tốt vô cùng, ngực to mông cong..."

Đáng tiếc anh Tử Khanh không thích.

Lâm Vy rất khó chịu, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, mang túi xách thất hồn lạc phách ra ngoài.

"Em nói cái gì với cô ấy?"

Lam Tử Khanh hoàn toàn không xem Minh Thù là em họ ruột thịt, giọng nói cực kỳ ác liệt.

"Anh đoán xem."

Nhìn thái độ của Tử Khanh, trẫm sẽ không nói cho ngươi biết.

Lam Tử Khanh tức giận trừng cô, chanh chua nói: "Ăn xong cút nhanh lên."

Lam Tử Khanh đuổi theo Lâm Vy, trên bàn cơm cũng chỉ còn lại Minh Thù và Giang Vọng.

Giang Vọng không yên lòng ăn cháo, di động kêu nhiều lần cũng không nghe.

"Lát nữa em đi đâu?"

"Anh quản tôi à?"

Trên mặt Giang Vọng khẽ biến sắc, chịu đựng tức giận nói nhẹ nhàng: "Tôi đưa em đi."

Nhịn một lúc sóng yên biển lặng, chờ lão tử xoay người, cô sẽ chờ khóc đi! Ha ha!

Minh Thù mím môi nở nụ cười, không phản bác.

Giang Vọng kỳ quái nhìn cô phân vân, có chút không đúng vì cô đột nhiên không dỗi mình.

Không dỗi mình không phải là vô cùng tốt sao?

Hắn cũng không phải có bệnh cuồng ngược đãi.

Vô cùng tốt, vô cùng tốt.

Minh Thù ăn bữa sáng xong, trợ lý Giang Vọng đã lái xe đến. Hắn thuận tiện đổi một bộ quần áo, chỉnh sửa thành dáng vẻ tinh anh.

"Đi đâu?"

Lên xe Giang Vọng lại hỏi một lần.

Minh Thù lướt di động, một lúc sau mới báo địa chỉ là một quán cafe.

Giang Vọng định vị xong, chuyên tâm lái xe.

Minh Thù vùi mình trên ghế phụ, ăn đồ ăn vặt tiện tay lấy trong nhà Lam Tử Khanh.

"Tô Mãn."

"Ừ?"

Minh Thù nghiêng đầu.

Ánh mắt Giang Vọng vẫn nhìn về phía trước, hắn hỏi: "Quan hệ bây giờ của chúng ta là gì?"

"Tình một đêm?"

Giang Vọng giẫm mạnh phanh, khiến cho phía sau bóp kèn la um sùm một trận.

Cái gì mà tình một đêm, bọn họ căn bản không có làm qua chuyện gì xấu xa có được gọi như vậy không?

Hắn bình ổn tâm lý, lần thứ hai nổ máy.

Xe ổn định đi phía trước, lúc này Giang Vọng mới nói: "Không phải là em có hiểu lầm gì về tình một đêm chứ?"

"Ngủ một đêm, không phải là tình một đêm thì là gì? Bằng không cho anh ít phí hao tổn nhé?"

Minh Thù dốc lòng muốn chọc giận tên yêu tinh Giang Vọng này.

"A."

Xem lão tử là tiểu bạch kiểm (*) à?

Không có cửa đâu!

Xe dừng lại ở quán cà phê, Giang Vọng đỗ xe bên lề không mở cửa, hắn lấy thẻ ra nhét vào tay Minh Thù:

"Ở đây có ba trăm vạn, mua được bao nhiêu đêm?"

Minh Thù mỉm cười: "Tôi rất đắt tiền."

Hai diễn viên cùng bật chế độ online.

Diễn viên Giang Vọng mặt lạnh hừ một tiếng: "Đắt cỡ nào tôi cũng trả được."

Diễn viên Minh Thù trả thẻ lại cho Giang Vọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười như tắm mình trong gió xuân:

"Thế nhưng tôi không thiếu tiền, tại sao phải bán mình."

Giang sơn trẫm cẩm tú ngàn dặm, sao lại vì chút tiền lẻ mà bán mình, nông cạn!

Xinđem đồ ăn vặt đến!

Giang Vọng: "..."

Hình như Tô gia thực sự rất có tiền, đó là một vấn đề nan giải.

Hắn sẽ làm Tô gia phá sản, sau đó như trong kịch bản hỗ trợ trả hết nợ nần rồi ký một khế ước, cô nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt sau đó lấy thân báo đáp.

Ha ha...

[Cửu thiếu, tỉnh tỉnh.]

Đừng mơ mộng hão huyền, người này là nhân vật phản diện boss cực lớn không phải nữ chính, ngươi có phải có hiểu lầm gì về phản diện hay không.

Hơi thở quen thuộc đột nhiên bay qua, Giang Vọng liền hoàn hồn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nói lắp bắp:

"Em... Em làm gì vậy?"

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, vươn tay đè nút mở cửa, cửa xe cạch một tiếng, Minh Thù buồn cười nhếch mày:

"Anh nghĩ tôi sẽ làm gì anh?"

Có trời mới biết cô muốn làm gì.

Bệnh thần kinh cũng chỉ như thế.

***

(*) Tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai làm trai bao để phụ nữ bao nuôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom