• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (7 Viewers)

  • Thế giới 9: Hắc Liêu Võng Hồng (11)

Lúc người phụ nữ đi ra, nhìn thấy Minh Thù và Giang Vọng ở bên ngoài dỗi nhau, Giang An Ngôn ngồi một bên ăn đồ ăn vặt vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ.

Người phụ nữ vô cùng kinh ngạc với vẻ đẹp của Giang Vọng, nhưng nhìn tới cô gái đưa mình đến dáng vẻ cũng không tệ, cũng không kỳ quái.

"Cám ơn cô."

Người phụ nữ cám ơn Minh Thù, so với lúc trước người phụ nữ nhìn qua cũng không khó giao tiếp.

Người phụ nữ lúng túng nói: "Đứa nhỏ còn đang kiểm tra... Bác sĩ bảo tôi ra ngoài chờ."

Người phụ nữ là người mẹ đơn thân, thời điểm cô mới sinh con cha đứa bé liền hy sinh vì nhiệm vụ.

Để lại bọn họ mẹ góa con côi, mặc dù có một khoản tiền trợ cấp nhưng vì để con gái sống tốt, mỗi ngày làm việc không biết ngày đêm, muốn cung cấp cho con một hoàn cảnh tốt.

Người phụ nữ này rất yêu con gái mình.

Lần trước Minh Thù thấy cô ta mắng đứa nhỏ, là vì gần đây cô ta áp lực rất lớn đứa nhỏ lại không chịu nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn cả ngày im lặng.

Một mình mang theo một đứa bé, có đôi khi nóng nảy cũng muốn trút bực dọc.

"Đây là con cô sao?"

Người phụ nữ nhìn về phía Giang An Ngôn.

Minh Thù lắc đầu: "Không phải."

Người phụ nữ "à" một tiếng, cũng không tiện hỏi lại, mơ hồ lo nghĩ nhìn bên trong, di động của cô ta vang lên vài lần.

"Được được được, tôi không làm được chưa? Các người thích tìm ai thì tìm đi!"

Người phụ nữ hét lớn một tiếng, trực tiếp tắt máy.

Chờ đợi chính là dày vò, người phụ nữ bất an đi tới đi lui.

Giang Vọng ở bên cạnh Minh Thù để cho cô dựa vào mình, hắn cúi đầu gọi điện thoại dường như có vấn đề rắc rối gì đó, lông mày khẽ nhíu, tiếng nói chuyện ép xuống rất thấp.

"Hai người thật tốt."

Không biết người phụ nữ ngồi bên cạnh Minh Thù từ lúc nào, hơi hâm mộ nhìn cô.

Người bình thường có ở chỗ này chờ cũng chỉ một lúc đã sớm đi, người đàn ông kia nhìn qua bận rộn nhiều việc, điện thoại vẫn chưa ngừng gọi qua nhưng hắn lại kiên nhẫn ở cùng Minh Thù.

Nếu như chồng mình...

Minh Thù còn chưa nói gì, bác sĩ gọi gia đình vào.

Cô bé ngồi trên giường, ăn kẹo điều dưỡng cho nhưng sắc mặt vẫn còn chút ngây ngẩn.

"Bác sĩ, con tôi có vấn đề gì?"

"Gần đây cô bé có sinh bệnh không?"

Bác sĩ không trả lời, ngược lại đặt câu hỏi.

"Không có..."

Người phụ nữ lắc đầu: "Gần đây con bé không thích nói chuyện, gọi cũng không để ý, tối còn gặp ác mộng thế nhưng không sinh bệnh."

Bác sĩ gật đầu, đứng dậy dịu dàng nói chuyện với cô bé, sau khi cô bé gật đầu bác sĩ mới cuộn tay áo cô bé lên.

"Trên người bé có vài lỗ kim." Bác sĩ chỉ vào một vài chỗ trên cánh tay.

Người phụ nữ khiếp sợ không thôi:

"Làm sao có thể..."

Cô ta tiến lên cầm cánh tay cô bé, tỉ mỉ quan sát, quả thực phát hiện mấy lỗ kim.

"Tôi không mang con bé đi chích thuốc."

Người phụ nữ lắc đầu: "Bác sĩ..."

"Mẹ, đau." Cô bé đột nhiên nói.

"Cục cưng xin lỗi, mẹ làm con đau."

Người phụ nữ nhanh chóng thả tay, cô ta có hơi hoảng không biết lỗ kim trên người con mình là ở nơi nào tới.

Đương nhiên là bác sĩ không biết, hắn kiến nghị kiểm tra tổng quát cho đứa bé.

Người phụ nữ gật đầu đồng ý, chờ đến thời điểm kiểm tra, Minh Thù nói cho cô ta biết mình từng thấy qua cô bé trần truồng từ phòng học chạy ra, sắc mặt của cô giáo lúc đó không bình thường.

"Ý của cô là... Con tôi là ở trường học?"

Người phụ nữ càng thêm khiếp sợ: "Nơi đó là nhà trẻ quý tộc, học phí một học kỳ hết mấy ngàn, tôi hỏi thăm rất lâu mới đưa con bé vào đó."

Người phụ nữ cả người rét run, đứa nhỏ mỗi ngày ngoại trừ trong nhà thì chính là ở trường. Ở nhà cô ta tuyệt đối không có ngược đãi con bé, vậy cũng chỉ có thể là ở trường học.

Theo bác sĩ trò chuyện với cô bé, thiện ý khuyên bảo rất lâu cô bé mới mở miệng nói ra chân tướng làm người khiếp sợ.

Người phụ nữ trả phí một học kỳ hết mấy ngàn, đưa con mình đến trường học tốt nhất, kết quả lấy được là trường học ngược đãi con mình, thậm chí là... Ấu dâm.

Người phụ nữ rất suy sụp.

"Tôi vẫn cho rằng trong ngành đã quá đủ âm mưu, vì cuộc sống chúng ta không thể không thích ứng hoàn cảnh như vậy. Thế nhưng..."

Người phụ nữ khóc thút thít: "Thế nhưng trẻ em có lỗi gì? Con bé còn nhỏ như vậy, không phải nói trẻ em là đóa hoa của tổ quốc sao? Chính là đối xử với đóa hoa tổ quốc như thế? Tôi muốn vạch trần bọn họ! Đám súc sinh này không xứng sống trên đời."

Người phụ nữ nảy sinh sự hận thù, cô ta nên vì đứa nhỏ của mình đòi lại công đạo!

Minh Thù đứng dậy, chuyển hướng sang bác sĩ: "Bác sĩ, làm phiền anh sao chép cho tôi một phần bệnh án."

Bác sĩ có hơi khó xử.

Không biết Giang Vọng gọi điện thoại cho ai, một người đàn ông trung niên vội vã đi qua, rất khách sáo bảo bác sĩ sao chép một phần bệnh án cho Minh Thù.

Minh Thù khuyên người phụ nữ một câu: "Cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, bằng không thì không động được bọn họ."

"Tôi nên làm thế nào?"

Người phụ nữ nhìn Minh Thù, dường như cũng không rõ ràng bây giờ mình muốn gì.

"Cái gì cũng không làm, chờ tôi lấy được chứng cứ, tôi sẽ liên lạc để cô ra mặt."

"Cô..."

Dường như người phụ nữ vô cùng kinh ngạc, vì sao một người xa lạ nguyện ý ra mặt vì mình?

"Cô không lên weibo à?"

Người phụ nữ gật đầu, mình bận rộn cả ngày đầu xoay như chong chóng, phim truyền hình cũng không xem làm gì có thời gian lướt weibo.

"Tôi tồn tại chính là vì phơi bày ánh sáng những chuyện này, trên mạng có rất nhiều truyền thuyết về tôi."

Minh Thù cất lại bệnh án, nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi: "Tôi chỉ là cho cô đề nghị, cô có nghe hay không là chuyện của cô."

Minh Thù gọi một lớn một nhỏ bên kia: "Giang An Ngôn, Giang Vọng, đi thôi."

Người phụ nữ nhìn người đàn ông đuổi theo Minh Thù hỏi gì đó, lại bị Minh Thù tức giận đẩy ra thậm chí vươn tay muốn đánh hắn. Giang Vọng nhanh chóng né qua một bên, chọc Giang An Ngôn cười không ngừng.

Người phụ nữ lấy di động ra, cô gái kia hình như gọi là Tô Mãn...

Tìm kiếm tên Tô Mãn xuất hiện không ít kết quả, có chuyên đề cũng có ảnh chụp, nhưng có liên quan lớn nhất đến Tô Mãn là một blogger có mười triệu người hâm mộ, nhưng lại không có dấu tích chứng thực.

Cô ta chọn vào xem.

Người phụ nữ xem một lúc mới cắn cắn môi ôm con mình rời bệnh viện.

Cô ta quyết định nghe Minh Thù.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù lại cảm thấy an tâm một ít.

...

Nhà trẻ này không giống cô nhi viện, ở đây nhìn qua rất bình thường, bình thường đến mức không ai có thể hoài nghi.

Minh Thù và Giang An Ngôn ngồi xổm bên ngoài trường học, quan sát rất lâu cũng không nhìn ra cái gì.

"Chị, vì sao anh trai không đi theo chúng ta?"

"Hắn không thích ngồi xổm ở cửa lớn."

"Vì sao?"

Minh Thù suy nghĩ một chút: "Hắn ngốc."

Giang An Ngôn bênh vực anh trai nhà mình: "Anh trai rất thông minh."

"Ở chỗ chị, hắn ngốc."

Ngay cả cửa lớn cũng không muốn ngồi xổm, còn muốn theo đuổi trẫm, nằm mơ đi!

"Tô tiểu thư."

Minh Thù ngậm kẹo que, quay đầu liền thấy mẹ Hi Hi đứng phía sau mình.

"Có chuyện gì sao?" Minh Thù ngược nắng nhìn cô ta.

Mẹ Hi Hi đến trước mặt Minh Thù: "Tôi cùng Hi Hi nói chuyện qua, con bé nói lớp mình còn có vài bạn nhỏ giống như con bé, không biết chuyện này có hữu dụng với cô không?"

Minh Thù phủi quần áo đứng dậy, Giang An Ngôn cũng đứng lên theo nghiêng đầu nhìn mẹ Hi Hi.

Mẹ Hi Hi xin nghỉ cho cô bé, nói mình phải đi xa ở đây không có người quen chăm sóc, để Hi Hi lại rất lo lắng.

Cô bé còn nhỏ không có gì ham học, giáo viên không có lý do giữ đứa bé nên chỉ có thể đồng ý.

Mẹ Hi Hi nghỉ việc ở nhà với Hi Hi, nói chuyện với cô bé hồi lâu mới biết được một ít tình huống.

"Bọn họ lựa chọn trẻ nhỏ đều có mục tiêu."

Minh Thù nghe xong tình huống mẹ Hi Hi nói, bảo Kiều Vũ hỗ trợ kiểm tra một chút cho ra kết luận: "Những đứa trẻ này là gia đình đơn thân giống như cô vậy, bận rộn cả ngày."

"Hoặc là không có cha mẹ bên cạnh, để người già trong nhà hoặc mời người chăm sóc rất chểnh mảng với trẻ nhỏ."

Theo lý thuyết gia đình có thể bỏ ra mấy ngàn một học kỳ cũng không phải gia đình nghèo khó gì, nhưng gia đình đơn thân cùng người già sao nhãng trẻ nhỏ, chính là điều kiện trời cho tốt nhất.

Con cái gia đình như vậy, bản thân cũng sẽ có một vài vấn đề, bọn họ chỉ cần lựa chọn trẻ nhỏ nhát gan, ít nói và dễ bắt nạt.

Giáo viên đe dọa trẻ con như vậy, tuổi mấy bé còn nhỏ bị hù họa căn bản cũng không nói cho người lớn.

"Cô nói có mấy đứa trẻ sẽ ở lại trường học?"

"Ừ... Nghe nói phụ huynh bề bộn nhiều việc, chỉ có cuối tuần mới đến bình thường đều là giáo viên chăm sóc."

Mẹ Hi Hi gật đầu: "Trường học như vậy, cơ sở vật chất đều rất đầy đủ."

Minh Thù im lặng trong chốc lát: "Buổi tối tôi nghĩ biện pháp vào xem."

"Cô vào như thế nào?"

Mẹ Hi Hi bất ngờ: "An ninh trường học rất tốt."

"Tất nhiên là trèo tường, tôi đâu thể xuyên tường." Minh Thù ra vẻ đương nhiên.

Mẹ Hi Hi dường như nghĩ đến mấy video phát sóng lúc trước, thấy thân thủ cô gái này cũng không bình thường nên kiệm lời lại.

...

Minh Thù không biết tối sẽ khó thấy tình huống gì, nhưng vẫn livestream.

Khuya lắc khuya lơ âm thầm vào trường học người ta, phần lớn dân mạng đều có chút ngơ ngác, lần này lại là chuyện gì?

[Đây là nhà trẻ à?]

Trong livestream thỉnh thoảng lóe lên vài món đồ chơi cho trẻ nhỏ cùng tranh tường, làm khán giả nhìn ra đây là chỗ nào.

[Nữ thần đi nhà trẻ làm gì? Lẽ nào nhà trẻ có người tham ô sao?]

[Chuyện nhà trẻ tham ô có thể bao nhiêu lớn, có thể làm nữ thần chúng ta ra tay sao? Nhất định là chuyện lớn!]

Một đám người bắt đầu suy đoán, cô nhi viện Dương Quang còn sờ sờ trước mắt, đã có người suy đoán về phương diện không tốt.

Nhưng mà buổi tối ở nhà trẻ căn bản là không có học sinh, bọn họ thực sự không rõ Minh Thù chạy đến chỗ này livestream là có mục đích gì.

[Có lẽ là nhà trẻ kinh dị!]

[Phía trước vốn cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng sao bây giờ thấy âm u vậy.]

[Ha ha, thân thủ nữ thần hình như tốt hơn, lúc trước trèo tường còn phải chạy lấy đà hiện tại cũng không cần, nhảy xuống cũng cực kỳ nhẹ nhàng.]

[Hôm nay nữ thần chưa nói lời mở đầu... Các người không phát hiện sao?]

Dân mạng sôi trào, trước đây Minh Thù livestream đều sẽ nói lời mở đầu nhưng hôm nay không nói gì.

Minh Thù vòng qua khu dạy học đi đến ký túc xá phía sau, thế nhưng cô phát hiện ký túc xá không một bóng người, không có học sinh ở đây.

Nhưng trên ký túc xá còn có một giáo viên đang trực ban.

Minh Thù đột nhiên đứng trước cửa sổ, giáo viên kia sợ đến run một cái thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống:

"Cô... Cô là ai? Vào bằng cách nào?"

Minh Thù kéo cửa đi vào, giáo viên sợ đến nhắm mắt lui về phía sau, cầm cái chổi lông gà làm vũ khí:

"Cô đừng qua đây, đây là nhà trẻ, không có cái gì có thể trộm."

Minh Thù đạp cái ghế giáo viên kia vừa ngồi, giống như lưu manh hỏi: "Mấy đứa nhỏ đâu?"

"Đứa nhỏ? Đương nhiên là về nhà, tan học lâu rồi."

Giáo viên nhìn hai mắt Minh Thù: "Cô là tới đón con? Chưa đón được?"

Minh Thù mỉm cười: "Tôi không phải hỏi cái này, là mấy đứa nhỏ ở ký túc xá."

Ánh sáng đánh vào trên người cô, phảng phất bao trùm tầng sáng ấm áp, nhưng giáo viên hoàn toàn không cảm giác được ấm áp.

Mặc dù cô cười thật đẹp mắt rất ôn hòa, nhưng đều không cảm nhận được độ ấm của nụ cười kia.

Sống lưng giáo viên phát lạnh, run rẩy hỏi: "Cô hỏi bọn nó làm gì, cô là phụ huynh của đứa trẻ nào?"

Minh Thù đá văng cái ghế: "Trả lời câu hỏi của tôi."

Giáo viên sợ hãi: "Hôm nay là sinh nhật một đứa nhỏ, cô Hình dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi còn chưa trở lại."

"Đi nơi nào?"

"Tôi không biết..."

Minh Thù nhìn hắn, giáo viên khóc không ra nước mắt: "Tôi thực sự không biết, tôi chỉ phụ trách quản lý những đứa trẻ này sau khi ngủ."

Người điên này từ đâu tới, khuya lơ khuya lắc tìm trẻ con không phải là muốn lên báo!

Minh Thù ép giáo viên gọi điện thoại hỏi địa chỉ, giáo viên không phụ sự mong đợi của mọi người, thật sự lấy được địa chỉ.

Minh Thù trói giáo viên lại, sau đó mới đi đến địa điểm.

Địa chỉ là một biệt thự, lúc này trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng hình như là ai tổ chức tiệc.

Minh Thù lăn qua lăn lại một phen, cầm thiệp mời quang minh chính đại tiến vào biệt thự.

Đúng là tiệc sinh nhật, nhưng không phải sinh nhật đứa nhỏ mà là một người trung niên.

Minh Thù nhìn quanh biệt thự một vòng, nhưng mỗi một người đều rất hoạt bát năng động, giơ tay nhấc chân vừa nhìn thì biết không phải con em nhà bình thường.

Không phải đứa nhỏ ở nhà trẻ, cô không thấy những đứa nhỏ kia ngược lại lại thấy Hứa Du Nhiên.

Cô ta ngồi dựa vào một người đàn ông, tư thế hai người rất thân mật, Minh Thù dời màn hình, thân là người kéo giá trị thù hận cô rất có trách nhiệm cho nữ chính giả nổi tiếng một phen.

Thời điểm khi cô nhắm màn hình ngay Hứa Du Nhiên, không biết Thường Phong ở đâu lao ra hắt một ly rượu đỏ lên người Hứa Du Nhiên.

Xung quanh liền yên tĩnh lại, đại bộ phận đều là hóng xem kịch vui.

Sắc mặt Thường Phong không bình thường chỉ vào Hứa Du Nhiên mắng to: "Tiện nhân, tao đối với mày tốt vậy, mày đền ơn tao như thế à?"

Lại thừa dịp hắn gặp phiền phức, đoạt kim chủ của hắn.

Cho tới bây giờ đều chỉ có hắn giành kim chủ người khác, lần này thua trong tay một người đàn bà, Thường Phong làm sao không hận.

Hứa Du Nhiên bị hắt có chút ngây ngẩn.

"Thường Phong!"

Người đàn ông ngồi bên cạnh Hứa Du Nhiên nói trước: "Bắt hắn mang ra ngoài."

Phục vụ lập tức tiến lên kéo Thường Phong ra ngoài.

Thường Phong giãy giụa không được, chỉ có thể la hét về phía Hứa Du Nhiên: "Hứa Du Nhiên, mày sẽ không chết tử tế được! Mày là con điếm ngàn người cưỡi vạn người kê..."

Câu mắng tiếp theo rất khó nghe, sắc mặt Hứa Du Nhiên xanh trắng liên tục, ánh mắt không biết tại sao lại thấy được Minh Thù.

Cô ta liền thắc mắc, tại sao ở chỗ này cũng có thể gặp được Minh Thù.

[Đó không phải là Hứa Du Nhiên sao? Ha ha, nữ thần rất có thành kiến với Hứa Du Nhiên!]

[Chủ đề hôm nay rốt cuộc là gì?]

[Không phải là Hứa Du Nhiên chứ?]

Cô ta thoáng nhìn di động trong tay Minh Thù, màn hình đúng lúc quay Hứa Du Nhiên, cô ta theo bản năng che mặt nhanh chóng bỏ đi.

Cô ta rời khỏi đoàn người, lập tức mở di động quả nhiên thấy Minh Thù đang livestream, trên màn hình cũng không thiếu người thảo luận chuyện cô ta mới vừa bị hắt rượu.

Hứa Du Nhiên tức giận mặt mày nhăn nhó.

Hai diễn viên đều đi, mọi người liền tản ra đều tự mình đi chơi.

Minh Thù ở dưới lầu không tìm được mấy đứa trẻ, thế nhưng tìm được cô Hình kia, cô ta đang cùng người nói chuyện.

Minh Thù đi qua: "Cô Hình."

Cô Hình dường như không biết Minh Thù, nhưng người bên cạnh lại nhận ra: "Mặt mũi lão Lý cũng thật lớn, ngay cả Tô tiểu thư cũng có thể mời."

Không ít người muốn tiến lên làm thân, nhưng Minh Thù chỉ quay sang mọi người cười cười:

"Cô Hình, mượn nói chuyện một chút."


Cô Hình thấy mọi người đều biết Minh Thù, cũng không nghĩ nhiều theo Minh Thù đến bên cạnh.

Đi tới góc, Minh Thù mỉm cười nhìn cô ta: "Cô Hình, cô mang mấy đứa nhỏ đến chỗ nào?"

Biểu hiện cô Hình khẽ thay đổi, lại cực kỳ bình tĩnh nói: "Vị Tô tiểu thư này, một mình tôi tới cũng không có mang theo đứa trẻ nào."

Dao nhỏ lạnh như băng dí sát bên hông cô Hình, thân thể cô ta cứng đờ, tim đập như sấm, cô ta không nhìn cũng biết Minh Thù đang đặt cái gì bên hông.

Cô gái đối diện cười tươi như trước: "Đứa nhỏ ở đâu?"

...

Biệt thự tầng ba trở lên rất yên tĩnh, cô Hình đầu đầy mồ hôi lạnh đi phía trước, dao nhỏ lạnh băng nối gót theo sau.

Cô ta đứng bên ngoài cửa một căn phòng, chỉ chỉ cửa: "Trong... Bên trong."

Cửa phòng khóa mật mã, Minh Thù bảo cô Hình: "Mở cửa."

Cô Hình không dám phản kháng, ấn mật mã đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng có tiếng nhạc nghe rất tao nhã, ánh sáng chậm rãi xuất hiện, bày trước mặt Minh Thù là hình ảnh làm người người khiếp sợ.

Trong phòng lớn như thế đặt một bàn tròn lớn, mấy đứa trẻ nằm thành một vòng trên bàn kính xoay, trên người trần như nhộng, trên thân đặt các loại đồ ăn khác nhau.

Mà xung quanh bàn tròn lớn, ngồi không ít người tuổi tác chênh lệch. Có người ôm đứa trẻ trong lòng, đứa trẻ không nói một lời tùy ý để bàn tay bẩn thỉu sờ soạng trên người, giống như búp bê không có linh hồn.

Minh Thù dời màn ảnh, không quay mấy đứa trẻ kia, mà là quay một đám nhân mô cẩu dạng (1).

"Cô Hình, sao cô lại tới đây?"

Có người thấy cô Hình tiến vào, rất bực bội: "Hôm nay còn chưa kết thúc."

Cô Hình đầu đầy mồ hôi lạnh, không dám mở miệng.

Mọi người phát hiện cô Hình bất thường, đồng thời cũng thấy người phụ nữ phía sau cô ta.

Minh Thù giãn mặt cười khẽ: "Các vị bệnh cũng không nhẹ."

Chuẩn mực đạo đức con người đều bị đám rác rưởi này xóa bỏ.

Đám người cặn bã mặt người dạ thú, trẫm cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp.

Người xa lạ xuất hiện còn mang theo nụ cười quái dị như vậy, có người bối rối chất vấn cô Hình:

"Cô Hình, cô ta là ai? Sao cô có thể tùy tiện dẫn người tiến vào?"

Minh Thù đẩy cô Hình qua một bên, thuận lợi đóng cửa lại: "Tô Mãn, Tô gia tiểu thư, chưa từng nghe qua sao?"

"Chưa từng nghe qua cũng không sao, rất nhanh tên này chính là ác mộng của các người, có sợ không?"

Giọng điệu này rõ ràng cho thấy sự uy quyền, người bên kia hỗn loạn có người đứng lên, có người gọi điện thoại.

Minh Thù ung dung cố định di động xong, sau đó bóp cổ tay đi về phía bên kia.

Âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi theo tiếng nhạc nhã nhặn xuôi dòng đến: "Bây giờ là nhạc dạo ác mộng."

Đánh chết đám chó chết kia, có giá trị thù hận!

Trẫm sẽ không khách khí.

Đến đây đi!

...

Phát sóng trong nháy mắt leo lên hot search, Minh Thù để mẹ Hi Hi đứng ra làm nhân chứng, các bên truyền thông nghe tin mà đến vây chặt nhà trẻ.

Mà một ít phụ huynh cũng nói đã từng phát hiện con trẻ bất thường. Nhưng lúc phản ánh với giáo viên, đứa nhỏ cũng chậm rãi khôi phục bình thường, bọn họ còn nghĩ giáo viên dạy dỗ thật tốt.

[Thời điểm livestream có người nói là nhà trẻ kinh dị, lời này một chút cũng không sai, đây không phải là kinh dị sao?]

[Lúc trước là cô nhi viện Dương Quang, hiện tại là nhà trẻ, kế tiếp là cái gì?]

[Đám súc sinh kia sao không chết đi?]

Trên mạng các loại mắng chửi dường như có người áp xuống, cuối cùng biến mất trên bảng hot search.

Minh Thù cũng không ngờ đám người kia lại ngang nhiên như vậy, xem ra hôm qua cô đánh chưa nặng tay.

Minh Thù tươi cười xắn tay áo... Mua hot search.

Tưởng trẫm sẽ không mua sao?

Trẫm không có gì, chỉ có tiền. Ai dám áp, trẫm liền dám mua.

Độ nóng giảm rồi tăng, tăng rồi giảm, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Nhưng cuối cùng vẫn là giảm.

Minh Thù nhìn tin đã không còn xuất hiện trên bảng hot search, sắc mặt lạnh lẽo không rõ.

Điện thoại Kiều Vũ gọi đến đúng lúc.

"Tiểu Mãn, hình như là mặt trên có người..."

Kiều Vũ nói không quá rõ, nhưng ý này Minh Thù hiểu.

Có người đè xuống, không phải dùng tiền là có thể mua được.

Phải dùng quyền.

"Tiểu Mãn, nếu không em hỏi anh họ em thử xem, hắn quen không ít người."

Kiều Vũ vốn muốn Minh Thù tìm bố Tô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại loại chuyện này vẫn là đừng nên dính dáng đến bố Tô thì tốt hơn. Nhỡ đâu có con cá lớn nào, liên lụy đến bố Tô thì phiền toái.

Minh Thù vừa cúp điện thoại, mẹ Hi Hi liền gọi điện thoại qua mang theo nức nở, nói: "Tô tiểu thư, bên ngoài nhà tôi có rất nhiều người, tôi không biết bọn họ..."

"Nhà cô ở đâu?"

Mẹ Hi Hi nhanh chóng báo tên một tiểu khu.

Thời điểm Minh Thù chạy đến, cửa nhà mẹ Hi Hi đã mở, bên trong đứng không ít người trên mặt đất đồ vỡ lung tung.

Mẹ Hi Hi ôm Hi Hi, bị chặn trong góc.

"Ầm!"

Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa chính.

Cô gái ngang nhiên đứng ở cửa, hai tay cắm trong túi, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười thản nhiên, phảng phất như Minh Thù không thấy được nguy hiểm trong phòng.

"Tô Mãn?"

Một người trong đó nhìn chằm chằm cô gái trước cửa, âm trầm cười một tiếng: "Còn chưa đi tìm cưng, cưng liền đưa đến cửa, hôm nay anh sẽ dạy cho cưng kết cục của việc xen vào chuyện người khác."

Minh Thù lấy di động mở livestream: "Vừa hay, tôi cũng dạy anh một chút cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (2). Đến, nhìn màn hình cười một cái, đây là livestream toàn quốc nha."

"Con nhóc thật cuồng vọng."

"Quá khen."

Đại hán híp mắt một cái: "Lên cho ta."

Minh Thù đặt di động sang một bên, khom lưng nhặt gậy bóng chày trên đất, cứ như vậy chạy về phía đám người trước mặt.

Hai ba tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hình ảnh phát sóng, những người kia từng người từng người nằm liệt trên mặt đất, khán giả xem hưng phấn không thôi, số người xem livestream cũng dần tăng lên.

Minh Thù đánh người không đánh mặt, chuyên chọn chỗ thịt dày, đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ cuối cùng còn không mở miệng nổi.

Người cầm đầu kia thấy người ngã xuống ngày càng nhiều, liều mạng một cái cũng xông lên.

Minh Thù lôi người gần nhất ngăn cản hắn, lắc mình đến bên cạnh hướng về phía người kia phan một gậy.

Người kia bị đau lại không ngã xuống, nhịn đau xoay người muốn bắt Minh Thù.

Nhưng mà tay gã vơ khoảng không, phía sau lưng phát lạnh, dưới chân cũng không vững thân thể to lớn đập xuống mặt đất.

Gậy bóng chày đặt trên cổ gã, lực đạo không nặng không nhẹ đạp sau lưng gã hoàn toàn không đứng lên nổi.

Minh Thù chống gậy bóng chày, lấy từ trong túi hai viên sô cô la hồi máu, tùy tiện hỏi một câu:

"Ai thuê các người tới?"

Người đàn ông không lên tiếng, làm nghề có quy củ nghề nghiệp.

Minh Thù cũng không vội, tiếp tục ăn sô cô la bổ sung thể lực.

Minh Thù mở ra hình thức tán gẫu: "Các ngươi cũng thật không có đạo đức, mẹ góa con côi người ta chưa khổ sao? Các người còn hù dọa người ta, nhiều người như vậy, cái nhà này của người ta cũng không chứa nổi mấy người. Làm con trẻ người ta bị hù dọa sinh ra bóng ma tâm lý, sau này trưởng thành sai lệch, người thứ nhất nên tìm chính là các người, dù sao hiện tại con nhà người ta chỉ thấy qua các ngươi, các ngươi nói có đúng không?"

Bọn người nằm trên đất: "..."

Xem thường chúng ta ít đọc sách đi!

"Lần sau làm chuyện xấu, nhớ che mặt chút. Chỉ bằng dáng vẻ của mấy người, vừa nhìn chính là người xấu, bạn nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dọa sợ."

Bọn người vặn vẹo trên mặt đất: "..."

Không mang thân thể ra công kích.

***

(1) Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

(2) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn".
a
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom