• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (7 Viewers)

  • Thế Giới 1: Nữ Hoàng Thị Phi (1)

# Tin hot ngành giải trí: Nữ hoàng thị phi Khương Niệm là một diễn viên xuất sắc. #

"Bốp!"

Minh Thù vừa mở mắt ra đã bị âm thanh này làm cho thót tim. Cô nhìn theo hướng âm thanh vang tới theo bản năng, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng ngập hương vị cổ xưa, hai người mặc trang phục cổ trang đang đứng ở chính giữa.

Phía ngoài khung cảnh cổ xưa đó có vô số máy móc đang vây quanh họ.

Đóng phim à!

Trong đầu Minh Thù đột nhiên nảy ra mấy từ này.

"Đạo diễn, thật ngại quá, có thể làm lại lần nữa được không?" Âm thanh nũng nịu vang lên, là cô gái mặc trang phục đỏ thẫm lên tiếng, cô ta có chút đắc ý nhìn người vừa rồi bị mình đánh.

"Làm lại lần nữa." Đạo diễn chẳng tỏ vẻ gì là mất kiên nhẫn hô quay lại.

Mọi người không còn cách nào khác đành phải làm lại.

Minh Thù nhìn quanh bốn phía, trên người cô cũng mặc phục trang dày nặng giống như thế.

Cô có chút mơ hồ.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Tôi đang làm gì?

"Chị Khương Niệm, có vẻ bọn họ vẫn còn phải quay thêm một lúc nữa, hay là chị quay về phòng nghỉ đi khi nào đến lượt chị em sẽ gọi?" Đột nhiên có một người ghé sát vào cô, nhỏ giọng đề nghị.

Là một cô gái khuôn mặt trắng trẻo, giọng nói êm tai, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, trên tay đang cầm ly nước, kịch bản và điện thoại.

Minh Thù bưng trán, khẽ gật đầu.

Tình hình có chút phức tạp, phải bình tĩnh.

Minh Thù theo cô gái quay về phòng nghỉ sau đó đi ra ngoài cài cửa lại. Trong phòng không có ai ngoài cô, Minh Thù nhìn quanh bốn phía, nhớ lại chuyện lúc nãy.

Phải rồi, lúc cô đang bị một đám tiểu yêu truy đuổi, đột nhiên bị một hệ thống tự xưng là Hài Hòa Hiệu gì đó kéo vào một không gian tràn đầy mây trắng, bla bla giảng cho cô một đống thứ không thể hiểu được.

Nói tóm lại là vì một nguyên do nào đó mà thế giới tiểu thuyết đột nhiên xuất hiện vai chính giả, là những người được hồi sinh xuyên không có ý đồ muốn thay đổi vận mệnh. Nhiệm vụ của cô là đi đến các thế giới khác nhau để thu thập giá trị hận thù của những người này, khi giá trị hận thù của họ đạt tiêu chuẩn sẽ khiến cho những kẻ giả làm vai chính này trở thành người thường, trả lại trạng thái bình thường cho thế giới tiểu thuyết.

Nghe thì có vẻ rất cao siêu nhưng có liên quan gì đến cô cơ chứ?

Những lúc như thế này cô thà chết chứ không chịu đồng ý nhưng Hài Hòa Hiệu vẫn cứ mặt dày lấy lý do cô có thể chạy vào thế giới tiểu thuyết để trốn lũ tiểu yêu kia thuyết phục được cô.

Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yếu để cô thỏa hiệp, chủ yếu là bởi vì cô nghĩ có thể trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau, nghe có vẻ rất ngầu, rất kích thích và cũng hết sức vui nhộn.

Cho nên cô đã tới.

[Ký chủ, có tiếp nhận cốt truyện không?] Âm thanh lúc trước lại đột nhiên chậm rãi vang lên, nghe không rõ là nam hay nữ.

Minh Thù đưa mắt nhìn xung quanh, âm thanh kia vang lên trong đầu cô, dường như bản thân cô nhận được một kỹ năng rất lợi hại nào đó.

Cô tìm một chỗ trống trong phòng rồi ngồi xuống: "Bắt đầu đi."

Cuộc sống đầy sự kích thích sắp bắt đầu rồi.

Đây là một quyển tiểu thuyết lấy bối cảnh giới giải trí.

Nữ chính giả tên là Ninh Khả Thanh, cô ta được hồi sinh. Kiếp trước Ninh Khả Thanh bước chân vào giới giải trí đã được đại gia bao, đại gia của cô ta có địa vị rất lớn, cũng rất hào phóng với cô ta.

Thế nhưng Ninh Khả Thanh lại không thích những ông lớn có tiền có thế, mà lại thích một minh tinh mới nổi tên là Tưởng Tư. Vì Tưởng Tư mà Khả Thanh đắc tội với kim chủ của mình, cuối cùng Tưởng Tư lại đi theo một người khác.

Sau khi hồi sinh Ninh Khả Thanh quyết tâm bám lấy kim chủ, từ đó bước vào con đường trả thù dữ dội của mình.

Thân thể này của cô tên là Khương Niệm, là chị đại nổi danh tai tiếng trong giới giải trí.

Đúng vậy, chính là chị đại tai tiếng.

Scandal tình ái của cô cứ ba ngày lại có một chuyện nhỏ, năm ngày lại có một chuyện lớn. Đại đa số minh tinh nam trong giới đều dính scandal với cô, tuy nhiên những tin đồn này cuối cùng cũng tự biến mất.

Lúc mười lăm tuổi, nguyên chủ bước vào giới giải trí, cô biết thế nào là vừa phải, tuy rằng có chút tin đồn tình cảm với các minh tinh nam nhưng cô chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn cho nên người ta cũng chỉ biết dựa trên những tin đồn đó mà viết về cô. Nhưng tin đồn về cô quá nhiều, ngược lại làm hoa mắt người xem, làm cho họ không biết tin ai, cuối cùng cũng chỉ coi như mấy tin tức thường ngày mà thôi.

Nguyên chủ là người nhanh nhẹn xử sự rất khôn khéo, cho nên trong tay cô có rất nhiều biện pháp xử lý rắc rối.

Ninh Khả Thanh trước khi hồi sinh không hề có mối liên quan gì đến nguyên chủ nhưng sau khi Ninh Khả Thanh hồi sinh dường như tràn đầy sự hận thù với giới giải trí. Nguyên chủ chẳng qua mới chỉ chụp ảnh chung với kim chủ của cô ta, cô ta đã cảm thấy nguyên chủ muốn cướp kim chủ của mình.

Sau đó nguyên chủ liền bị chèn ép khắp mọi mặt.

Nơi nào có nguyên chủ tham dự Ninh Khả Thanh nhất định sẽ tham dự, sau đó cố tỏ ra xinh đẹp hơn người nhằm thu hút mọi sự chú ý vào cô ta.

Ninh Khả Thanh trước mặt kim chủ một kiểu, sau lưng kim chủ lại một kiểu khác. Lần nào cô ta cũng canh lúc có mặt phóng viên hoặc người khác để giở trò hãm hại khiến cho nguyên chủ không ít lần chịu thiệt.

Cuối cùng cô ta trở thành người bị hại, còn nguyên chủ trở thành đối tượng bị mọi người thóa mạ.

Kiếp này cô ta có kim chủ bảo vệ, nguyên chủ không đấu lại được cô ta, từ một nữ hoàng thị phi rơi xuống thành một ả diễn viên tầm thường không biết xấu hổ.

Nguyên chủ không nhận được kịch bản nào, còn bị mọi người chửi rủa, ra khỏi cửa là gặp phải anti-fan sỉ nhục. Cô dần dần ít ra ngoài, mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng tự sát mà chết.

Trong giới giải trí muôn màu muôn sắc này thông tin thay đổi nhanh đến chóng mặt, cơ bản không ai nhớ đến nguyên chủ. Mà Ninh Khả Thanh lại một đường thuận lợi, trở thành người chiến thắng, gặt hái được cả sự nghiệp lẫn tình yêu khiến cho người ngoài ao ước.

Nhưng bởi vì Ninh Khả Thanh mà toàn bộ nội dung tiểu thuyết đã thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Minh Thù tiếp thu xong ký ức, day day thái dương đau nhức vì lượng tin tức quá nhiều, đôi mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại.

Cuộc sống của người khác...

Bắt đầu rồi sao?

Quả thật rất khiến người ta mong đợi.

Hiện tại Ninh Khả Thanh mới vừa hồi sinh, nguyên chủ và cô ta bắt đầu quen biết từ bộ phim này.

Hai người bên ngoài lúc nãy đều không phải là Ninh Khả Thanh, cô ta được kim chủ đưa vào đoàn bằng cách đi cửa sau nhưng kỹ thuật diễn của cô ta rất bình thường, sau khi hồi sinh mới bắt đầu rèn luyện. Lúc này hẳn là đang ở chỗ nào đó tập luyện kỹ thuật diễn rồi.

Dựa theo cốt truyện, cảnh phim tiếp theo là cảnh mà cô và Ninh Khả Thanh diễn với nhau.

Minh Thù quay đầu đối diện với hình bóng trong gương. Đó là một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ, chỉ cần đứng một chỗ là có thể làm cho người ta không rời mắt được, mọi ánh sáng như tập trung toàn bộ về phía cô. Vẻ đẹp khi cô mỉm cười lại càng khuynh quốc khuynh thành thêm nữa.

Đây là Khương Niệm, nữ hoàng thị phi giới giải trí, đồng thời cũng là nữ thần giới giải trí.

Mỹ nhân như vậy, ai nhìn mà không rung động chứ?

Minh Thù tự hào sờ sờ mặt một lúc rồi đứng dậy cởi bỏ bộ phục trang dày cộp.

"Cốc cốc." Ai đó gõ cửa phòng nghỉ.

"Vào đi." Minh Thù mặc áo khoác vào, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười. Gương mặt đó càng thêm xinh đẹp tươi tắn như hoa đào tháng ba sáng rực lóa mắt.

"Chị Khương Niệm, ơ sao chị đã thay thường phục rồi?" Người đi vào là cô gái vừa nãy, là trợ lý của nguyên chủ - Điền Viên.

Người đại diện không thể đi theo cô, cho nên bình thường đều là trợ lý Điền Viên đi theo Khương Niệm.

"Chị đói bụng." Minh Thù cuốn một lọn tóc, cầm túi trên bàn lên, nói:

"Chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi."

"Nhưng..." Điền Viên hơi do dự:

"Chị Khương Niệm, lát nữa là tới cảnh diễn của chị rồi, đi ra ngoài bây giờ không hợp lý lắm! Hay là em ra ngoài mua cho chị? Chị muốn ăn gì?"

"Hơn nữa, chị Ái Lâm nói dạo này chị không được ăn nhiều, chị phải khống chế cân nặng chuẩn bị cho buổi thử vai phim Phiếu Miểu Sơn Trang vào tháng sau nữa". Điền Viên nhỏ giọng nhắc nhở.

Minh Thù cơ bản không để ý đến lời nói của trợ lý, đi thẳng ra ngoài, cười cười nói: "Cảnh quay hôm nay không quay đâu, em cũng đừng quan tâm."

"Hả? Tại sao ạ?" Điền Viên lập tức ngây ra:

"Nãy giờ em đều ở chỗ đạo diễn có thấy nói gì về việc không quay đâu, chị Khương Niệm, chậm thôi..."

Điền Viên cảm thấy thật khó hiểu, hôm nay chị Khương Niệm là lạ thế nào ấy.

Điền Viên và Minh Thù ra ngoài dạo một vòng, sau đó cô trợ lý nhỏ mới phát hiện chị đại của mình dường như không giống trước đây. Chị Khương Niệm thực sự rất dễ gần, nhưng chỉ khi ở chỗ đông người mới nở nụ cười chứ đâu kỳ lạ như bây giờ, lúc nào trên mặt cũng ẩn hiện nét cười tươi tắn.

Tuy rằng nhìn thoáng qua thấy rất bình dị gần gũi, nhưng…

Đáng sợ hơn là Minh Thù ăn rất nhiều khiến cho Điền Viên vô cùng hoảng sợ, cô nhất quyết ngăn Minh Thù lại: "Chị Khương Niệm, chị đừng ăn nữa, chị Ái Lâm mà biết sẽ đánh em chết mất!"

Điền Viên muốn giật lại chiếc bánh gato trên tay Minh Thù nhưng khổ nỗi cô lại thấp hơn rất nhiều, không tài nào chạm tay được vào chiếc bánh. Điền Viên tức đến phát khóc.

Người qua đường tò mò nhìn hai người.

Một cô gái nhỏ nhắn đang nhảy lên muốn giành lại chiếc bánh trong tay một cô gái khí chất rạng ngời, còn cô gái kia tay giơ thật cao mỉm cười nhìn cô bé nhỏ nhắn, không biết có phải là ảo giác hay không mà bọn họ lại cảm thấy hai người giống như một đôi tình nhân đang đùa giỡn.

Khi nãy dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Điền Viên, Minh Thù mới mang kính râm nhưng không đeo khẩu trang vì cô còn phải ăn.

Cũng có một vài người có vẻ đã nhận ra cô.

"Không ăn thì chị sẽ chết mất." Minh Thù giữ đầu Điền Viên không cho cô bé nhảy lên nữa:

"Chỉ cần em không nói cho chị Ái Lâm biết là được, chị ăn nốt miếng cuối cùng này thôi. Em đừng ồn ào nữa không chút nữa mọi người kéo hết đến bây giờ.”

Điền Viên lập tức quay đầu nhìn bốn phía, thấy không ít người đều đang quan sát hai người, thậm chí có người rục rịch dự định bước tới.

Điền Viên khóc không thành tiếng, vẻ mặt ai oán: "Chị Khương Niệm, chị đã nói miếng cuối cùng rất nhiều lần rồi!"

Cuối cùng Điền Viên đành nản lòng đi theo Minh Thù đã ăn uống no nê quay về phim trường, cô đã đoán trước được cảnh tượng chị Ái Lâm sẽ trừng phạt mình như thế nào, thật đáng sợ!

Vừa bước vào phim trường đã thấy chỗ cảnh quay lúc nãy tụ tập rất nhiều người, Minh Thù miệng cắn một cây kem chẳng mảy may quan tâm đến sự việc gì ở bên đó, dường như sự việc náo nhiệt bên kia còn không bằng cây kem của cô.

Điền Viên rất sợ hình ảnh này bị người khác chụp lại vội vàng giật lấy cây kem trong tay cô, nghiêm túc nói: "Chị Khương Niệm, chị đừng ăn nữa! Chị mà ăn nữa là em gọi ngay cho chị Ái Lâm đấy."

Minh Thù nhìn cây kem chỉ còn một nửa, nỗ lực thuyết phục Điền Viên: "Nhà nước bây giờ đang khởi xướng chính sách tiết kiệm không thể lãng phí được, chị đã ăn một nửa rồi ăn thêm một nửa nữa cũng không sao đâu."

Hiển nhiên Điền Viên biết tỏng Minh Thù, nhanh chóng quăng que kem vào thùng rác.

Điền Viên làm xong mới phát hiện mình có hơi quá, sợ hãi nhìn về phía Minh Thù nhưng mà ánh mắt Minh Thù chỉ nhìn vào thùng rác, căn bản không để ý đến Điền Viên.

Điền Viên siết chặt điện thoại, cảm thấy chị Khương Niệm thật sự rất kỳ quái.

Có nên gọi cho chị Ái Lâm không nhỉ?

"Chuyện này không xong với tôi đâu." Vòng vây phía trước tản ra hai bên. Sau âm thanh bén nhọn đó, người phụ nữ đánh người lúc nãy từ bên trong đi ra, lửa giận ngút trời, trên người cô ta bị dính bẩn trông có vẻ hơi nhếch nhác.

Ngay sau khi cô ta ra ngoài, một cô gái mặc váy trắng từ bên trong chạy ra đuổi theo, vẻ mặt rất oan ức: "Chị Mạn Mạn, em không có cố ý."

Tống Mạn đột ngột dừng bước, xoay người lại chỉ vào cô gái kia, thần sắc hung dữ: "Ninh Khả Thanh, đừng tưởng là tôi không biết cô vào đây như thế nào, ai mà biết được cô có cởi sạch quần áo bò lên giường của ai đó hay không, tôi sẽ không để cô yên đâu."

Chính là nữ chính giả Ninh Khả Thanh.

Sau khi hồi sinh, Ninh Khả Thanh luôn giả vờ là một bông hoa sen thanh khiết, giả vờ ngây thơ ngấm ngầm xử lý những người kiếp trước đã đắc tội với cô ta.

"Chị Mạn Mạn, sao chị lại có thể nói như vậy chứ, em chỉ là lỡ tay làm bẩn phục trang của chị thôi mà." Ninh Khả Thanh oan ức giải thích:

"Vừa nãy mọi người cũng thấy rõ, em không có cố ý, em xin lỗi, em xin lỗi."

"Cô không cố ý ư?" Tống Mạn tức giận ngút trời:

"Ninh Khả Thanh, cô giả bộ vô tội làm gì, giả vờ cho ai xem?"

Tuy rằng trên mặt Ninh Khả Thanh hiện rõ vẻ vô tội nhưng đáy mắt lại tỏ ra ý xem thường khinh miệt. Tống Mạn nhìn thấy rất rõ, cô vô cùng tức giận bước tới định đánh Ninh Khả Thanh.

Người phụ nữ đáng ghét này khiến cô tức chết đi được.

Ninh Khả Thanh giả vờ yếu ớt mong manh nhưng rõ ràng cô ta cố ý đi tới để Tống Mạn đánh, mọi người xung quanh nhất định sẽ trách móc Tống Mạn mà thương xót cho Ninh Khả Thanh.

Quả là nham hiểm!

Cuối cùng Minh Thù cũng buông tha cho thùng rác, bước tới chỗ chiến trường hỗn loạn bên kia.

"Chị Khương Niệm, chị Khương Niệm!" Điền Viên sợ hãi run rẩy:

"Lúc này chị qua đó làm gì?"

Minh Thù híp mắt cười khẽ, đương nhiên là trẫm đi thêm dầu vào lửa rồi.

Cô thuận tay cầm một chai nước ép hoa quả chưa khui ở gần đó vặn nắp, còn thong thả uống một ngụm. Sau đó trong lúc hỗn loạn nắm vai Tống Mạn nhẹ nhàng đẩy sang một bên, hất chai nước ép lên người Ninh Khả Thanh.

Không khí đột nhiên im lặng lạ thường.

Mùi nước cam tràn ngập xung quanh, váy trắng của Ninh Khả Thanh ướt sũng lộ ra bộ đồ lót bằng ren bên trong.

Ninh Khả Thanh bị hất nước đột ngột ngây người ra một lúc lâu mới phản ứng khoanh tay che ngực.

Minh Thù còn dư nửa chai nước nhét vào tay của Tống Mạn cũng đang hóa đá, khóe miệng khẽ cười: "Cô ta làm bẩn đồ của cô phải không, cô làm bẩn lại đồ của cô ta là xong, cãi vã ồn ào làm gì."

Cái này...

Đúng là rất đơn giản nhưng hơi thô bạo.

Thế nhưng Khương Niệm lão đại, chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ?

Mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh, đây vốn dĩ là tranh chấp của Tống Mạn và Ninh Khả Thanh. Tống Mạn là diễn viên hạng một, Ninh Khả Thanh chỉ là diễn viên hạng ba nhưng sau lưng cô ta có người chống đỡ, cho nên tất cả mọi người đều không muốn đắc tội.

Hai người kia cãi nhau, bọn họ cũng chỉ có thể can ngăn mang tính tượng trưng.

Nhưng Khương Niệm thì khác, cô hiện tại đã là lão đại trên cả diễn viên hạng một, tùy tiện nói một câu sẽ có vô số kịch bản đưa tới tay cô. Một lão đại như thế tại sao lại nhúng tay vào chuyện này chứ?

Rõ ràng là cố ý làm lớn chuyện!

"Chị Khương Niệm, em đâu có đắc tội với chị chứ?" Ninh Khả Thanh cắn môi dưới, nước mắt trong suốt đọng ở khóe mắt, cô ta tỏ ra hết sức đáng thương.

Quả thật Ninh Khả Thanh không nhớ mình đã đắc tội với cô gái này lúc nào, kể cả kiếp trước cũng không có qua lại gì mấy.

Người phụ nữ này khéo léo, làm việc khôn ngoan. Khương Niệm không bao giờ kiếm chuyện với người khác dù chỉ là một tiểu minh tinh.

Ninh Khả Thanh không biết tại sao hôm nay cô ta đột nhiên lại lấy nước hắt vào mình.

"Cô làm phiền đến tôi." Minh Thù mỉm cười trả lời câu hỏi của Ninh Khả Thanh, rất nhanh diễn xuất của một diễn viên gạo cội được bộc lộ:

"Với lại cô có biết một giờ của tôi là bao nhiêu tiền không? Các người ở chỗ này cãi nhau làm lãng phí thời gian, lãng phí bao nhiêu tiền của tôi? Tiền tài là thời gian, thời gian là sinh mạng, các người đang lãng phí sinh mạng của tôi."

Mọi người: "..."

Không nghiêm trọng đến mức như vậy chứ.

Hiển nhiên Minh Thù còn muốn nói nghiêm trọng hơn nhưng Ninh Khả Thanh đã nhanh hơn cô một bước: "Xin lỗi chị Khương Niệm, làm phiền đến chị em thật sự xin lỗi, em không có cố ý."

Việc này vốn là Minh Thù động thủ trước, giờ Ninh Khả Thanh lại chủ động xin lỗi, đặt mình ở thế yếu như vậy thì người khác sẽ nghĩ Minh Thù ỷ thế hiếp người.

Rất lợi hại, sau khi hồi sinh cô ta rõ ràng là thông minh hơn nhiều.

Minh Thù nở một nụ cười tươi hơn nữa, vỗ vỗ Tống Mạn còn đang ngẩn ngơ, đổ thêm một ít dầu sôi vào lửa: "Đừng có nói mấy lời hung dữ, vô ích thôi. Có thù thì phải đáp trả thích đáng, không trả được thì chờ đến lần sau."
Minh Thù mỉm cười rời đi, như thể người hắt nước vừa rồi không phải là cô vậy.

Mọi người đều cảm thán không hổ danh là lão đại.

Tống Mạn ngơ ngác nhìn, cô ấy vừa làm gì vậy?

Lúc Minh Thù trở về phòng nghỉ, nụ cười trên môi tuy có chút phai nhạt nhưng vẫn nhìn thấy được nét tươi vui trên khuôn mặt. Điền Viên không dám thở mạnh càng không dám chất vấn Minh Thù, chỉ có thể len lén gửi tin nhắn cho chị Ái Lâm.

Ngày hôm nay chị Khương Niệm vô cùng kỳ lạ.

Còn Minh Thù thì đang cùng hệ thống nói chuyện: "Biểu hiện vừa rồi của ta thế nào?"

[Cô đáng nhẽ phải hắt thẳng vào mặt cô ta mới phải] Hài Hòa Hiệu hưng phấn cho ý kiến.

Ánh mắt Minh Thù thay đổi, một lát sau mới cất tiếng: "Hóa ra ngươi là cái kiểu hệ thống này à."

Hài Hòa Hiệu ư?

Hài hòa cái mốc gì?

[Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ cô thu hoạch giá trị hận thù, đương nhiên là phải đưa ra ý kiến làm sao cho đối phương vô cùng hận cô rồi.]

Minh Thù dùng ngón trỏ chà chà môi, lúc này đến lông mày cũng có ý cười dịu dàng. Cả người toát lên vẻ cực kỳ nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thân thiết vô hại.

Nhưng mà Hài Hòa Hiệu cũng biết cô gái này không hề vô hại như thế, vì dù là lúc cô giết người, tâm tình cô cũng không chút dao động, luôn luôn duy trì nụ cười vô hại này.

Ninh Khả Thanh trở về phòng nghỉ, trong lòng tràn đầy hoài nghi u uất. Cô ta dùng chung phòng nghỉ với một người khác nữa, lúc Ninh Khả Thanh nhếch nhác quay về bị người chung phòng bóng gió châm chọc mấy câu, Ninh Khả Thanh liếc nhìn người kia một cái, nén cái nhìn âm u xuống đáy mắt lặng lẽ vào phòng thay đồ thay một bộ mới sạch sẽ hơn.

Cô ta nhìn người trong gương, sắc mặt hơi trầm xuống.

Chuyện ngày hôm nay nằm ngoài dự kiến của Ninh Khả Thanh, tại sao Khương Niệm lại muốn nhắm vào mình? Đối với ai Khương Niệm cũng luôn tươi cười, đóng phim đã được một thời gian cũng không thấy cô ta và Tống Mạn thân thiết, ngày hôm nay tại sao lại ra mặt giúp Tống Mạn?

Không sai, lúc này Ninh Khả Thanh nghĩ Minh Thù ra mặt là vì muốn giúp đỡ Tống Mạn.

Chuyện này hôm nay không hề liên quan chút nào đến Khương Niệm, theo như hiểu biết của Ninh Khả Thanh về Khương Niệm đáng lẽ cô ta chỉ khoanh tay đứng nhìn mới đúng.

Ninh Khả Thanh vỗ vỗ lên mặt, kiếp trước cuộc đời cô thê thảm như thế, kiếp này cô quyết sẽ không để mình như thế.

Mặc kệ Khương Niệm có phải là vì Tống Mạn mà ra mặt hay không, món nợ ngày hôm nay cô ta quyết không quên.

Rồi sẽ có một ngày.

Cô ta sẽ đứng ở vị trí đó.

Ninh Khả Thanh kiên định với mục tiêu đặt ra bước khỏi phòng thay đồ, không để ý tới sự châm chọc của bạn cùng phòng, bắt đầu nghiên cứu kịch bản.

Do sự việc ồn ào khi nãy nên các vai chính tạm ngưng quay, đạo diễn chỉ có thể gọi những người khác đóng trước.

Phim Minh Thù đang đóng có tên là Trường Minh Đăng. Phim có một chút yếu tố thần bí, cốt truyện được phát triển dựa theo nội dung đèn Trường Minh có thể khiến người ta trường sinh bất lão, lấy bối cảnh là cuộc sống trong cung.

Vai diễn của Minh Thù là vai phụ, một quý phi rất được sủng ái, tần suất xuất hiện khá nhiều.

Với thân phận của Khương Niệm nhận vai chính là lẽ đương nhiên, nhưng người đại diện và đạo diễn biên kịch đều nhất trí bởi hình tượng của Khương Niệm diễn vai phụ đó là vô cùng hợp lý.

Phân cảnh kế tiếp là phân cảnh Minh Thù đóng cùng với Ninh Khả Thanh.

Ninh Khả Thanh đóng vai một tân mỹ nhân mới tiến cung, hoàng thượng có chút sủng ái đối với nàng ta, danh vọng cũng có chút tăng lên. Vì vậy nàng đã bị quý phi gọi đến "giáo huấn" một phen.

Minh Thù có vẻ rất hứng thú với việc đóng phim. Cô chủ động nghiên cứu kịch bản, cộng với diễn xuất và kiến thức của Khương Niệm lúc quay chắc chắn sẽ rất thuận lợi.

Khả năng đóng kịch của cô còn khiến chính mình phát sợ, đóng phim mà làm khó cô được sao?

Hình như đạo diễn sợ đắc tội với Minh Thù, ngay sáng sớm ngày hôm sau lập tức cho quay phân cảnh của Minh Thù và Ninh Khả Thanh.

Nữ tử ăn diện lộng lẫy được cung nữ dẫn đến đại điện sáng rực. Ở đây tất cả mọi thứ đều xa hoa, cung nữ cung kính đứng ở hai bên, trong cung điện thoang thoảng hương thơm, dường như thực sự bước chân đến thời đại đó.

Nhưng mà...

"Cắt!" Đạo diễn đứng dậy, nhìn về người đang ngồi trên ghế đàn hương chạm trổ hoa văn, nén giận nói: "Khương tiểu thư, cô sắp ăn hết chỗ đạo cụ rồi, đó không phải là để cô ăn đâu."

"Tôi không nhịn được." Minh Thù bất đắc dĩ buông tay mặt hiện ý cười, đưa ra ý kiến:

"Hay là ông kêu họ dọn hết đi?"

Đạo diễn: "..."

Cô ăn như thế, người đại diện nhà cô có biết không?

Tục ngữ nói không ai nỡ đánh khuôn mặt tươi cười, đạo diễn im lặng để cho tổ đạo cụ đem mấy thứ đó đi, đổi thành những thứ khác không ăn được.

Không bị đồ ăn làm phân tâm, cuối cùng Minh Thù cũng tập trung vào diễn xuất.

"Lại lần nữa."

Mọi người nhanh chóng quay về vị trí, chuẩn bị quay phim.

Mỹ nhân mới được sắc phong được cung nữ dẫn vào đại điện, nàng tuy sợ hãi nhưng vẫn tò mò len lén quan sát đại điện của quý phi, mà người ngồi ở phía trước nàng kia chính là người phụ nữ được sủng ái nhất hoàng cung.

Lòng bàn tay nàng toát đầy mồ hôi, càng lại gần lại càng khiến nàng căng thẳng. Nàng nắm chặt vạt áo không muốn cho người khác nhìn thấy cảm xúc thật lúc này.

Người cung nữ trước mặt dừng lại lui sang một bên, tân mỹ nhân dừng lại quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp tham kiến quý phi nương nương."

Âm thanh của nàng hơi run, thể hiện sự căng thẳng kèm chút sợ hãi hoặc có thể là hơi kích động.

Quý phi không thèm đếm xỉa tới, chỉ chăm chú vào ngón tay được sơn sửa kỹ càng của mình, vờ như chưa nghe thấy lời nói của tân mỹ nhân. Đại điện rơi vào im ắng, không khí ngột ngạt như bao trùm khắp nơi.

"Hôm qua bệ hạ qua đêm ở chỗ muội sao?" Quý phi nhẹ nhàng hỏi, nàng chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn người đang quỳ trên mặt đất, diễn một quý phi cao ngạo và tự phụ vô cùng nhuần nhuyễn.

"Dạ… dạ." Tân mỹ nhân run run trả lời, giọng nói đã được kiềm chế hết sức.

Quý phi hạ tay xuống: "Gần đây bệ hạ bận rộn quốc sự, còn không quên đến chỗ muội muội, muội muội phải hầu hạ đàng hoàng đó. Hôm nay bổn cung sẽ cho người dạy muội cách hầu hạ bệ hạ làm sao cho đúng, muội muội có bằng lòng học không?"

Tân mỹ nhân nghe được những lời này có gì đó không ổn, cả người bất an. Nàng mạnh dạn ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của quý phi.

Ánh mắt của Ninh Khả Thanh và Minh Thù chạm nhau, đáy lòng Ninh Khả Thanh không hiểu vì sao lại thấy hồi hộp. Trong nháy mắt cô ta thấy ý cười nơi đáy mắt của Minh Thù, Ninh Khả Thanh hơi kinh ngạc nhanh chóng cúi đầu tránh mất tập trung.

Đạo diễn ngưng thở, nhìn chằm chằm hình ảnh này, đây chính là cảnh tượng mà ông muốn quay.

Vừa nãy Ninh Khả Thanh cúi đầu tuy không giống kịch bản lắm nhưng hiệu quả cực kỳ tốt cho nên ông cũng không yêu cầu dừng.

Khương Niệm thì không cần nghi ngờ, cô ấy diễn kịch nhiều năm nên diễn xuất không chê vào đâu được. Nhưng người đi cửa sau này vẫn được xưng là bình hoa di động lại có thể diễn tốt như vậy.

Phân cảnh này quá thuận lợi, đạo diễn cười toe toét: "Vất vả cho Khương tiểu thư rồi, chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo."

Minh Thù cũng không có cảm giác gì lạ, đóng vai người khác đối với cô cũng không khó. Hiện tại cô chỉ để ý đến việc tìm chỗ nào đó để ăn thôi.

Sáng sớm đã phải quay phim cô còn chưa kịp ăn cái gì, dạ dày đang biểu tình kịch liệt.

"Chị Khương Niệm." Ninh Khả Thanh xách váy đi tới, cô ta dịu dàng cười:

"Chuyện ngày hôm qua thực sự là xin lỗi, lát nữa quay phim xong em mời chị Khương Niệm đi ăn được không? Mong chị Khương Niệm cho em cơ hội xin lỗi này, nếu không em sẽ rất áy náy."

Ánh mắt Minh Thù nhìn chằm chằm vào tổ đạo cụ, tùy tiện trả lời: "Vậy cô cứ áy náy đi."

Ninh Khả Thanh tròn mắt, dường như không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt như vậy. Khương Niệm quả thật có thành kiến với mình. Ninh Khả Thanh cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đắc tội với người này khi nào.

Mà trước khi quay bộ phim này hai người cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau, sau khi vào đoàn làm phim hai người cũng không có xung đột gì.

Minh Thù đi được vài bước thì dừng lại.

Hình như vừa nãy có người mời mình đi ăn?

Đi ăn à, haiz! Có chút dao động rồi.

Cuối cùng Minh Thù vẫn kiên định đi về phía tổ đạo cụ.

Thân là nhân vật phản diện đối nghịch với vai chính giả làm sao có thể cùng vai chính giả đi ăn chứ! Cô là một người có đạo đức nghề nghiệp, dù cho cô ta mời đi ăn cô cũng không đi.

Ừm, không đi.

"Chị Khương Niệm." Điền Viên giữ chặt gói đồ ăn hấp dẫn mà Minh Thù đang chuẩn bị cướp của tổ đạo cụ, nói:

"Chị Ái Lâm gọi điện thoại tới bảo chị gây chuyện rồi!"

"Hả?" Gây chuyện gì? Trẫm có thể gây chuyện gì? Trẫm còn chưa ăn no cơ mà! Thật là đói quá, thật muốn ăn cái gì đó.

Điền Viên cảm thán một tiếng kéo Minh Thù trở về phòng nghỉ, chỉ còn Ninh Khả Thanh ở lại, thần sắc cổ quái.

Điền Viên lén lút đưa di động cho Minh Thù, Minh Thù liếc mắt nhìn Điền Viên đang canh ở cửa, bất đắc dĩ cầm điện thoại lên: "Alo!"

Người ở đầu dây bên kia đang chờ cô. Cô vừa cất lời, bên kia liền vang lên một giọng nữ nói một tràng không dứt: "Khương Niệm, chị mới không thấy em có một ngày một đêm mà em đã gây chuyện rồi. Ngày hôm qua em bị khùng hả? Ở phim trường ức hiếp người mới, em biết truyền thông viết về em như thế nào không? Em thấy chính mình chưa đủ hot phải không?"

"Lần sau em không ức hiếp cô ta ở phim trường là được chứ gì."

"..."

Nói như vậy tức là đổi địa điểm khác em còn muốn tiếp tục ức hiếp người ta phải không?

Đại khái là Ái Lâm bị tức đến không thở nổi, điều kiện của bản thân Khương Niệm vô cùng tốt, thời điểm ra mắt cũng là chị dẫn dắt. Đúng như chị dự đoán, Khương Niệm nhanh chóng trở nên nổi tiếng, công ty cũng dồn sức chăm lo cho cô.

Công ty vốn dĩ muốn xây dựng cho cô hình tượng ngọc nữ băng thanh ngọc khiết cho nên ngay từ ban đầu đã phát triển Khương Niệm theo hướng đó, nhưng mà không biết bắt đầu từ lúc nào cô bắt đầu có những tin đồn với các nam minh tinh khác.

Lần thứ nhất thì coi là trùng hợp, lần thứ hai coi như là duyên phận, nhưng hết lần này đến lần khác.

Nghệ sĩ nhà chị thường xuyên có tin đồn. Lúc mới bắt đầu xử lý những chuyện này khiến chị hết sức đau đầu, chị cũng nói với Khương Niệm rất nhiều lần là sẽ ảnh hưởng không tốt nhưng cô vẫn cứ làm theo ý mình.

Sau đó Khương Niệm có luôn danh hiệu nữ hoàng thị phi, chỉ cần không có bức ảnh không đẹp nào truyền ra ngoài thì bộ phận truyền thông của Khương Niệm cũng không để ý mấy, dù sao thì mấy ngày nữa cũng bị tin đồn khác của cô dập đi thôi.

Còn bây giờ thì sao?

Cô không tiếp tục có tin đồn nữa, chuyển sang ức hiếp người mới rồi đấy.

Cô quyết tâm kiếm cho mình một chỗ trên trang nhất các mặt báo sao?

"Khương Niệm, em nói thật cho chị biết đi, có phải em gặp chuyện gì rồi không?" Ái Lâm nén giận hỏi, bình thường Khương Niệm đối nhân xử thế cực kỳ khéo léo sẽ không chủ động đắc tội với người khác, còn ai đắc tội với Khương Niệm thì càng không cần cô tự ra tay, công ty sẽ giúp cô đòi lại công bằng.

Chuyện ức hiếp người mới ở phim trường ngày hôm qua cũng không giống cách làm của cô.

Minh Thù cầm điện thoại di động, tìm một chỗ ngồi xuống: "Gặp chuyện lớn rồi chị ạ."

Trong lòng Ái Lâm hơi lo lắng: "Chuyện gì vậy em?"

"Em sắp chết đói rồi."

Ái Lâm: "..."

Chị đang chuẩn bị tâm lý để nghe bí mật cô sắp chia sẻ, trong đầu thoáng qua các kiểu như "có bạn trai", "mang thai", "giết người" hay đại loại vậy. Kết quả cô ấy nói một câu như vậy, có còn nói chuyện tử tế với nhau được nữa không đây!

"Khương Niệm, em đừng có mà đánh trống lảng! Trả lời câu hỏi của chị, tại sao lại muốn ức hiếp Ninh Khả Thanh?" Ái Lâm tức giận đến nỗi giọng chị run lên:

"Em có biết hiện tại báo chí viết thế nào về em không? Nói em ỷ thế hiếp người, khinh thường người mới không có chút gì là tố chất của một ngôi sao lớn. Đó chỉ là một diễn viên mới thôi. Cho dù cô ta có đắc tội đến em, em cũng có nhất thiết phải tự tay dạy dỗ cô ta không?

"Ức hiếp là ức hiếp còn cần lý do gì chứ." Minh Thù chống cằm, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Em cứ ức hiếp cô ta đó, không những hôm qua ức hiếp cô ta, ngày mai, ngày kia và cả sau này em đều ức hiếp cô ta."

Ái Lâm: "..."

Ái Lâm cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng, không biết nghệ sĩ nhà mình xảy ra chuyện gì đây? Chị im lặng một lúc rồi kêu Minh Thù đưa di động cho Điền Viên sau khi dặn dò một hồi thì cúp máy.

Ánh mắt của Điền Viên nhìn Minh Thù cũng thay đổi.

Minh Thù mở di động xem qua tin tức mà Ái Lâm nói, có ảnh chụp ngày hôm qua cô hắt nước Ninh Khả Thanh. Nhìn góc độ chắc là người đứng sau lưng Ninh Khả Thanh chụp lại.

Tấm ảnh chụp chính diện Ninh Khả Thanh có góc chụp rất tốt, nhìn vào là có thể thấy được đúng là đang bị bắt nạt.

"Ai chụp ảnh này vậy?" Minh Thù chỉ vào ảnh chụp đầu tiên.

"Em không biết." Điền Viên lắc đầu, ngày hôm qua có nhiều người như vậy không biết là ai chụp.

"Em đi hỏi người giám sát của đoàn phim hộ chị." Minh Thù tắt di động:

"Tiện thể mang chút đồ ăn về cho chị nhé."

"Chị Khương Niệm, chị...", vẫn ăn?

Chị vẫn còn có tâm trạng ăn à?

Minh Thù mỉm cười nhìn Điền Viên, ánh mắt cô trong trẻo long lanh tựa như hồ nước mùa thu tuyệt đẹp. Nhưng chả hiểu sao Điền Viên lại thấy có gì đó trong ánh mắt ấy, lập tức xìu xuống che mặt rời khỏi phòng.

Chuyện này có vẻ tương đối ồn ào, mọi người trong đoàn đều xì xào bàn tán. Lúc cô đi qua, bọn họ ngay lập tức im bặt. Người ta là sao lớn, nói một câu thôi cũng đủ khiến cho bọn họ mất việc rồi.

Trong đoàn làm phim, chuyện sao lớn ức hiếp người mới là chuyện không còn mới mẻ, mọi người cũng coi đó là chuyện hết sức bình thường. Sở dĩ lần này ồn ào như vậy là do người bắt nạt người mới lại là Khương Niệm, một minh tinh trước giờ chỉ có tin đồn tình ái chứ chưa bao giờ có những tai tiếng không tốt.

"Chị Khương Niệm." Ninh Khả Thanh mặc một bộ váy trắng chặn đường Khương Niệm, vẻ mặt chực khóc, nói: "Em không biết là ai đã đưa tin như vậy, nhưng em sẽ đứng ra giải thích rõ ràng."

Vẻ mặt Minh Thù đầy vẻ nghi vấn

Cô ta làm cái gì vậy chứ?

Chả phải cô ta thông minh hơn rồi sao? Chỉ số thông minh bị gián đoạn à? Hay là đang ủ mưu tính kế gì nữa đây?

Hôm qua đúng là cô ức hiếp người mới thật mà cô cũng có phủ nhận đâu, cô ta đi giải thích cái quỷ gì thế?

Minh Thù mỉm cười nói: "Xin lỗi cho tôi qua!"

"Chị Khương Niệm, em..." Ninh Khả Thanh tỏ ra đáng thương nhìn Minh Thù:

"Em không có cố ý, chị đừng giận em, em sẽ đi giải thích với truyền thông."

"Vậy cô mau đi đi, không là tin tức lại hết hot bây giờ." Nụ cười trên mặt Minh Thù vẫn không thay đổi không nhìn ra được chút sơ hở nào.

Trong lòng Ninh Khả Thanh bỗng trầm xuống, cô ta tiến lên đưa tay muốn kéo Minh Thù. Ngay lúc cô ta còn chưa đụng tới Minh Thù thì cơ thể đột nhiên ngã xuống.

Giây tiếp theo Minh Thù có cảm giác có gió vụt qua lạnh lẽo.

Ninh Khả Thanh được một người đàn ông ôm lấy.

Xuất sắc, người đàn ông này chân có gắn cánh à? Thế mà cũng đỡ được? Có thiên phú vậy mà không làm vận động viên điền kinh quả thật là quá đáng tiếc.

Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, toàn thân toát ra khí chất của một đại gia.

Đứng bên cạnh anh ta thôi đã thấy có chút bức bối rồi, anh ta đỡ Ninh Khả Thanh đứng dậy, hướng ánh mắt sắc bén về phía Minh Thù.

Người đàn ông này chính là đại gia đỡ đầu của Ninh Khả Thanh - Lệ Thiếu Nam.

Đẹp trai có quyền có thế, đây đúng là người tình trong mộng của biết bao cô gái.

Anh ta vừa xuất hiện, toàn bộ phim trường như bị ấn nút tạm dừng vậy, an tĩnh lạ thường.

Minh Thù mỉm cười nhìn Lệ Thiếu Nam, anh ta chưa kịp mở miệng cô đã cất tiếng:

"Ninh tiểu thư, lần sau mà có hãm hại người khác thì đừng ngã như thế. Tôi khuyên cô nên ngã đập mặt xuống sàn mới dễ dàng được người khác thương xót, cũng không dễ bị nhìn ra sơ hở. Hãm hại người khác mà còn tiếc mặt mình thì hãm hại làm sao được cơ chứ, tôi nói có đúng không?"

Giọng của Minh Thù nghe không ra châm chọc hay phẫn nộ, chỉ có nụ cười thản nhiên giống như là thật lòng đề nghị.

"Chị Khương Niệm, em không có." Ninh Khả Thanh oan ức phản bác.

"Khương Niệm?" Nam nhân ôm vai Ninh Khả Thanh, giọng nói trầm thấp, đáy mắt hiện lên nét u ám:

"Ngày hôm qua là cô hắt nước vào cô ấy?"
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom