Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Thế Giới 1: Nữ Hoàng Thị Phi (3)
Cao ốc nào đó.
"Lệ tổng, xảy ra chuyện rồi." Trợ lý vội vã chạy đến.
Lệ Thiếu Nam ngẩng đầu, ý bảo hắn nói.
Trợ lý trực tiếp mở tin tức cho Lệ Thiếu Nam xem.
#Minh tinh đang nổi Khương Niệm từ sân khấu chuyển về hậu trường, bắt đầu tiếp nhận giải trí Tinh Quang#
Tin tức này do truyền thông lớn nhất hiện nay tuyên bố. Tin tức vừa phát ra lập tức thu hút sự chú ý, bê bối của cô lập tức bị đè xuống.
Người ta phải tiếp quản giải trí Tinh Quang, còn thèm một vai diễn của ngươi sao?
Lệ Thiếu Nam nhìn tin tức, mắt tối sầm. Trên hình là người phụ nữ mặc một bộ lễ phục đơn giản, cười ôn nhu dường như có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trong đôi mắt ánh lên thần sắc nhu hòa.
Nhưng mà Lệ Thiếu Nam biết, tất cả đều là giả. Việc cô làm, cùng với sự ôn nhu hoàn toàn là giả vờ.
Y ghét nhất phụ nữ như vậy, độc ác đầy toan tính.
"Khương gia, Khương Niệm?"
Lệ Thiếu Nam đặt điện thoại xuống, hừ lạnh: "Điều tra cô ta cho tôi."
Vậy mà có quan hệ với Khương gia.
Trợ lý vâng một tiếng, rời khỏi phòng làm việc. Chỉ sau một giờ, trợ lý liền quay lại.
"Lệ tổng, Khương Niệm có hậu thuẫn." Trợ lý đem một phần tài liệu đưa tới trước mặt Lệ Thiếu Nam:
"Cô ấy là tiểu thư Khương gia."
"Tiểu thư Khương gia?"
Lệ Thiếu Nam ngẩng đầu, trong đôi mắt thăm thẳm hiện lên một tia u ám:
"Trước đó sao Khương gia không nâng đỡ cô ta?"
"Nghe nói là Khương gia không đồng ý cho cô ấy vào giới giải trí, lúc trước cũng từng ngăn cản Khương Niệm. Nhưng mà sau này mặc kệ cô ấy ở trong giới lăn lộn, Khương gia không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào." Trợ lý dựa theo trí nhớ nói cho Lệ Thiếu Nam.
Khương Niệm có thể đạt được vị trí như hiện tại, có thể nói hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân.
Đương nhiên, cũng có không ít người biết thân phận của Khương Niệm nên tạo cơ hội cho cô, chẳng qua trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà thôi.
Lệ Thiếu Nam đặt bút xuống, cầm tài liệu lật xem hai trang: "Khương gia..."
Lệ Thiếu Nam nhìn cô gái tươi cười thản nhiên trong tài liệu, đột nhiên đóng tài liệu lại, hừ lạnh một tiếng, dù cho có Khương gia làm chỗ dựa vững chắc thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Ngây thơ!
Giới giải trí là do Lệ Thiếu Nam hắn định đoạt.
...
Lúc này biểu cảm của Ái Lâm như bị chó cắn, phải nhéo vào mặt vài cái, nghệ sĩ nhà mình làm thế nào mà sau một buổi tối liền thay đổi thân phận vậy?
Còn là thân phận rất lớn nữa.
Ái Lâm chỉ biết là nghệ sĩ nhà mình có chút hậu thuẫn nhưng chị cũng không biết cô là con cái nhà nào, cho nên lúc trước truyền ra tai tiếng của cô trong giới, chị cũng không lo lắng lắm.
Khương gia không phân cao thấp với Lệ gia. Ngoại trừ mảng giải trí, ở những lĩnh vực khác đều nắm vị trí quan trọng, nếu không phải bởi vì mảng giải trí này, Khương gia đã sớm vượt lên Lệ gia.
Ai mà ngờ rằng Khương Niệm lại là tiểu thư Khương gia.
Minh Thù ăn mứt hoa quả, ném một văn kiện cho Ái Lâm: "Chị Ái Lâm, chị xem hợp đồng này đi, có hứng thú đi qua giải trí Tinh Quang làm việc không?"
"Em muốn chị ăn cháo đá bát?" Ái Lâm hoàn hồn nhìn về phía Minh Thù.
Minh tinh Minh Thù mỉm cười giải thích:
"Chị Ái Lâm, có câu "Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà hầu", cũng không phải là ăn cháo đá bát. Cái này gọi là chọn cho mình một tương lai tốt hơn thôi."
Ái Lâm trầm mặc, Khương gia nhà lớn nghiệp lớn, dù cho công ty này bị Khương Niệm chơi đến không còn gì, Khương gia cũng sẽ không có tổn thất gì lớn.
Cô có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng chị thì không giống vậy.
Nhưng là theo như lời cô nói, công ty hiện thời của chị đã không còn cơ hội nào phát triển. Nếu như chị không tìm một con đường nào tốt hơn, cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ mà thôi.
"Em..." Ái Lâm nhìn nghệ sĩ mình dẫn dắt nhiều năm, cau mày:
"Khương Niệm, hôm nay chúng ta nói chuyện thoải mái một chút, em muốn lên võ đài cùng Lệ Thiếu Nam?"
Lệ Thiếu Nam vừa mới ra tay, cô liền tiếp nhận công ty giải trí thuộc quyền Khương gia, mục đích này cũng quá rõ ràng rồi.
"Chị có dũng khí theo em không?" Minh Thù nháy mắt với Ái Lâm.
"Em để chị suy nghĩ đã." Ái Lâm ôm trán. Chuyện lớn như vậy nhất thời chị không thể đưa ra quyết định được.
Minh Thù nhún vai, ánh mắt mang theo ý cười:
"Tinh Quang lúc nào cũng chào đón chị Ái Lâm."
...
Tân chủ nhân lên đài, giải trí Tinh Quang liền tổ chức tiệc rượu, có ông Khương ngầm đồng ý. Bữa tiệc này do Khương Tầm lo liệu, trong ngoài giới giải trí đều tới.
Trong trường hợp này cũng mặc kệ các ngươi có thù oán gì, dựa theo quy định đều phải mời hết, cho nên Lệ Thiếu Nam dắt Ninh Khả Thanh tới.
Ninh Khả Thanh gần đây rất được chú ý, mà Lệ Thiếu Nam dường như cũng không giấu giếm quan hệ của hai người, đã nhiều lần đưa cô ta cùng xuất hiện trước công chúng.
Bọn họ vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm.
"Xin hỏi Lệ tổng, tiểu thư Ninh Khả Thanh là bạn gái của ngài sao?"
"Lệ tổng, ngài và Ninh tiểu thư có quan hệ như thế nào? Ngài mang cô ấy tham dự tiệc như vậy, có đúng là công khai thừa nhận mối quan hệ của hai người không?"
Lệ Thiếu Nam che chở cho Ninh Khả Thanh, đẩy ký giả đang không ngừng hỏi kia sang một bên, đi vào trong hội trường.
Ninh Khả Thanh vẫn mặc đầm trắng thanh thuần khả ái, sắc mặc cô ta ửng hồng kéo Lệ Thiếu Nam, cũng không biết là nóng hay thẹn thùng.
Cô ta nhìn quanh hội trường, cảm thán nói: "Thật là không ngờ chị Khương Niệm là tiểu thư Khương gia, thảo nào lợi hại như vậy."
Cô ta đến chết cũng không biết được chuyện này.
Lệ Thiếu Nam cười nhạt: "Khương Niệm chèn ép em như vậy, sao em còn nói giúp cô ta?"
Ninh Khả Thanh chu chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn:
"Không phải... Chị Khương Niệm kỳ thực cũng không có làm gì, em không có trách chị ấy."
Cô ta biết nếu mình nói như thế, Lệ Thiếu Nam sẽ tức giận.
Mà tức giận, hắn sẽ trút giận lên người Khương Niệm.
Khương Niệm, là cô trêu chọc tôi trước, đừng trách tôi.
Tổng tài bá đạo cười lạnh: "Người của tôi không phải muốn bắt nạt là bắt nạt."
"Vậy cũng chỉ có thể trách anh, tôi lại thích bắt nạt người của anh." Giọng nói trong trẻo tươi vui từ bên cạnh vang lên.
Người con gái dung mạo tinh xảo từ trong đám đông bước tới. Cô mặc một bộ váy đỏ như lửa làm cho cô càng trở nên kiều diễm, như hoa hồng nở rộ trong vườn, còn là đóa hồng xinh đẹp nhất.
Con ngươi Lệ Thiếu Nam híp lại, hạ giọng:
"Khương Niệm, cô cho là có Khương gia làm chỗ dựa thì tôi không thể làm khó cô sao?"
"Anh có thể làm khó tôi như thế nào, đánh tôi?" Minh Thù đứng yên, cười khanh khách nói.
Tuy rằng cô cười rất ôn nhu, song ai cũng nhìn ra hiện tại cô rất kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo này không cần cố thể hiện ra ngoài, kiêu ngạo từ trong xương tủy phát ra.
Lệ Thiếu Nam giận ra mặt, đã lâu không có ai chống đối hắn như vậy.
Nhưng hắn không còn là thanh niên tuổi trẻ bồng bột xốc nổi, nhanh chóng ép lửa giận xuống:
"Tôi đây mỏi mắt mong chờ."
Minh Thù liếc nhìn Ninh Khả Thanh, ôn nhu cười cười: "Mỏi mắt mong chờ."
Ninh Khả Thanh bỗng cảm thấy có khí lạnh xông vào gáy, ánh mắt không dám đối diện với Minh Thù. Cô ta nhìn sang nơi khác, nắm chặt váy, nhích lại gần Lệ Thiếu Nam.
Lệ Thiếu Nam giống như là lôi Ninh Khả Thanh đi, Minh Thù đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ hòa vào đám đông cho đến khi bên cạnh có người đến gần, cô mới thu hồi tầm nhìn.
Sau khi Minh Thù đối phó xong với bọn họ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chạy đi ăn.
Lát nữa cô còn có việc hệ trọng phải làm, ăn no mới có sức.
Lúc Khương Tầm tìm được em gái nhà mình chính là lúc Minh Thù đang trốn một góc ăn uống vui vẻ.
Hắn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý về hướng này bèn đi đến, để tay lên môi hắng giọng một cái, trầm giọng nhắc nhở: "Niệm Niệm, em phải chú ý hình tượng."
"Đói bụng." Minh Thù trả lời qua loa.
"Sáng sớm em đã ăn nhiều như vậy, vẫn đói bụng?"
Khương Tầm nghi ngờ nhìn cô, hắn nhớ rõ sáng sớm cô ăn bao nhiêu đồ ăn, bộ dạ dày không đáy hả?
Trước đây lúc ở nhà, cũng không thấy Niệm Niệm ăn nhiều như vậy.
Thân là nghệ sĩ chẳng lẽ không sợ béo phì sao?
Minh Thù ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng trong đĩa, cầm đĩa trống không quơ quơ:
"Anh cũng không phải là em, em chính là đói bụng, vậy thì làm sao?"
Trẫm ăn thức ăn cũng không yên nữa.
Khương Tầm: "..."
Hắn liếc mắt nhìn: "Lát nữa em còn phải đi phát biểu, đừng ăn nhiều, cẩn thận béo phì."
Minh Thù tiếp tục mỉm cười: "Có mập cũng không phải anh mập."
Khương Tầm: "..."
Trước kia có cảm giác em ấy thay đổi chỉ là ảo giác, em ấy chỉ thay đổi phương thức cãi nhau với hắn mà thôi.
Nhiệt độ quanh thân Khương Tầm giảm xuống, sắc mặt âm trầm.
Minh Thù hơi lui về phía sau, người đàn ông này muốn nổi điên sao?
Trẫm có nên tiên hạ thủ vi cường, đánh trước cho chắc ăn?
Minh Thù đang suy xét tính khả thi của chuyện này, Khương Tầm đã xoay người đi, cả người đều toát ra hơi thở "Người lạ chớ tới gần, người quen chớ quấy rầy". Hắn đi ngang qua nơi nào, đoàn người nơi đó cũng tự động tránh qua một bên.
Minh Thù cầm đĩa không quạt gió, anh trai hờ có tật xấu gì hả?
A, mặc kệ, thật đói.
...
"Tiếp theo xin mời nhân vật chính của chúng ta hôm nay Khương tiểu thư lên phát biểu. Các bạn ký giả, một lát nữa có thể đặt câu hỏi, nhưng hiện tại xin ổn định chớ ồn ào nha!" MC có giọng nói ngọt ngào, theo lời của cô ấy, ánh đèn liền chiếu lên người Minh Thù.
Trong nháy mắt Minh Thù đem cái đĩa giấu ra sau lưng, để sang một bên, mỉm cười đi về phía khán đài.
Nội dung phát biểu trước đó Khương Tầm đã đưa cho cô, cô chỉ cần đọc lên là được rồi.
Nói xong, tiếp theo chính là trả lời câu hỏi của phóng viên.
Minh Thù tiện tay chỉ một người.
"Xin hỏi Khương tiểu thư, bê bối lúc trước của cô và Chu tiên sinh, hai người có mối quan hệ yêu đương gì không ạ?"
"Chu tiên sinh?" Là ai? Mình quen sao? Nguyên chủ có nhiều đối tượng tai tiếng như vậy, còn coi trọng họ, cô làm sao biết ai là ai:
"Câu hỏi tiếp theo."
"..." Phóng viên nghẹn khuất: "Khương tiểu thư, mời cô trả lời có được không?"
"Ở đâu quy định tôi nhất định phải trả lời?"
Trẫm sẽ không trả lời, ngươi làm gì được trẫm?
"Hơn nữa, đối tượng tai tiếng với tôi nhiều như vậy, tôi làm sao có thể nhớ kỹ ai với ai được, cô có thể hỏi câu nào chuyên nghiệp hơn không?"
Phóng viên: "..."
Đối tượng tai tiếng của cô nhiều, cô còn rất đắc ý?
Không đúng, vấn đề này không phải là không chuyên nghiệp, là cô đang chất vấn tôi không chuyên nghiệp sao?
Phóng viên bên cạnh nhân cơ hội đưa ra một câu hỏi có chuyên môn:
"Khương tiểu thư, xin hỏi cô và Ninh tiểu thư có ân oán gì?"
Minh Thù nhướng mày: "Cái này nói ra rất dài."
Phóng viên phía dưới liền tỉnh táo, thần kinh căng thẳng nhìn cô gái đang đứng trên khán đài ánh sáng soi rọi xung quanh, sợ mình bỏ lỡ cái gì.
"Tôi nói ngắn gọn, nhìn không vừa mắt."
Không có?
Vậy là xong rồi?
Không phải nói là rất dài sao?
Dài của cô là như thế này hả?
"Không phải các người còn muốn nghe cái gì ân oán tình thù sao, tôi cũng có thể viết cho các người một bản."
Nhìn không vừa mắt, lý do này còn chưa đủ mạnh, chưa đủ thành thật sao?
Có bao nhiêu ân oán tình thù, đều bắt đầu từ bốn chữ này. Lại có bao nhiêu ân oán tình thù, đều kết thúc bằng bốn chữ này. Bốn chữ này vĩ đại đến nhường nào, đám tiểu yêu tinh các người còn muốn gì nữa?
Phóng viên: "..."
#Phong cách của lão đại hơi sai sai, là ảo giác của tôi sao?#
Đột nhiên ký giả có chút lo lắng không yên, tuy rằng bọn họ cũng không biết mình lo lắng cái quỷ gì.
"Xin hỏi Khương tiểu thư, việc đoàn phim Trường Minh Đăng thay vai của cô, cô có muốn nói gì không? Có phải là do cô và Lệ tổng bất hòa từ trước mới thành như vậy? Đây là đại biểu cho giải trí Tinh Quang đối đầu với giải trí Kim Ngung sao?"
Giải trí Kim Ngung chính là công ty của Lệ Thiếu Nam.
Có thể nói đó là công ty lớn nhất trong giới giải trí đào tạo ra ảnh đế, ảnh hậu không có một xe thì cũng có một tá.
Minh Thù mỉm cười: "Đúng vậy."
Phóng viên cho rằng Minh Thù sẽ tiếp tục nói lung tung, nhưng ai ngờ rằng cô chỉ nói một câu "đúng vậy", không che giấu liền thừa nhận.
Cô cứ như vậy mà thừa nhận!
Ánh mắt phóng viên phát sáng, tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi Khương tiểu thư, là bởi vì ân oán cá nhân hay là vì giải trí Tinh Quang muốn mở rộng trong giới?"
Giải trí Kim Ngung là cái gì?
Dê đầu đàn giới giải trí, bây giờ lại có người muốn khiêu chiến dê đầu đàn, tin tức lớn!
Phóng viên hỏi hai vấn đề, nhìn qua không có chuyện gì nhưng mà bên trong là cái bẫy. Nếu như Minh Thù trả lời là Tinh Quang muốn khuếch trương, chứng tỏ không phải là cô, mà là Khương gia.
Mà nếu cô trả lời ân oán cá nhân, không biết chừng những phóng viên này sẽ viết thành cái gì nữa, nói cô không để ý tới lợi ích gia tộc, phá sản vân vân các loại khẳng định không thể thiếu.
"Nguyên nhân gì, các người có thể đi hỏi Lệ Thiếu Nam, tôi tin hắn sẽ nói đàng hoàng hơn tôi, tiếp theo."
Phóng viên: "..."
Cho nên cô là ngay cả lý do đàng hoàng cũng lười nói sao?
"Khương tiểu thư tự tin có năng lực quản lý tốt giải trí Tinh Quang để chống lại giải trí Kim Ngung sao?"
Ký giả có tinh thần bất khuất, kiên nhẫn hỏi tiếp.
Minh Thù bình tĩnh ứng phó những vấn đề của phóng viên gian trá. Ngươi càng hỏi gian trá, cô cũng trả lời gian trá, thỉnh thoảng cho mình thêm chút diễn xuất.
Có lẽ những ký giả này trong thời gian ngắn sẽ không muốn gặp Minh Thù, nghe cô nói đến đau đầu.
Minh Thù đi xuống đài, từ trong đám người bước ra phòng nghỉ phía sau. Lúc cô trả lời câu hỏi của phóng viên thấy Ninh Khả Thanh đi vào hậu trường, bây giờ còn chưa đi ra.
Đáng sợ hơn là Khương Tầm cũng không có mặt ở đây. Cô còn có một nhiệm vụ, chính là ngăn cản Khương Tầm không thể thích Ninh Khả Thanh, phải nâng giá trị hận thù.
Minh Thù cắn một miếng táo, thắt lại làn váy dài của mình, đôi mắt lưu chuyển quan sát bốn phía.
"Thật sự xin lỗi..." Giọng nói nũng nịu từ ngã rẽ truyền tới, âm thanh này ngoại trừ là của Ninh Khả Thanh thì có thể là ai.
Minh Thù dừng chân, ánh mắt lóe sáng, tìm được rồi.
Nữ chính, ta tới đây!
Minh Thù đi về nơi truyền ra giọng nói, cô dời chân qua chỗ ngoặt, chỉ thấy Ninh Khả Thanh đang nỗ lực mò mẫm trên người Khương Tầm. Khương Tầm lấy tay ngăn cô ta, thần sắc âm trầm.
"Răng rắc."
Minh Thù cắn thêm một miếng táo, âm thanh kia kinh động hai người bên đó, đồng thời nhìn qua. Ninh Khả Thanh luống cuống nhanh chóng rút lui. Khương Tầm cởi trang phục, thuận tay ném qua một bên, đi về phía Minh Thù.
Minh Thù cười híp mắt mở miệng: "Ai da, Ninh tiểu thư, cô định đổi kim chủ sao? Kim chủ Lệ Thiếu Nam nhà cô hẳn phải đau lòng lắm."
"Niệm Niệm, lúc nãy..." Khương Tầm mở miệng giải thích.
"Chị Khương Niệm, em không có gì với Khương tổng."
Ninh Khả Thanh cắt lời Khương Tầm, mặt mày oan ức: "Xin chị đừng hiểu lầm."
Ninh Khả Thanh giải thích cho cô tin rằng cô ta không có tâm tư gì, quả thực chính là hiểu lầm.
Minh Thù gặm hết quả táo, ném hột táo xuống đất, vỗ vỗ tay nhìn về phía Khương Tầm:
"Anh có thể ra ngoài giúp em giải quyết phiền phức ngoài kia không?"
Khương Tầm nhíu mày: "Em muốn làm gì?"
"Đánh cô ta." Minh Thù chỉ vào Ninh Khả Thanh còn đang giả vờ đáng thương.
Ninh Khả Thanh bị chỉ đích danh trợn to mắt, Khương Niệm muốn đánh mình ở đây? Còn để cho Khương Tầm canh chừng giúp cô ta? Cô ta điên rồi sao?
"..."
Khương Tầm cũng không biết phải nói gì, câu kia hắn cũng yên lặng nuốt trở về, trầm giọng dặn dò một câu: "Cẩn thận."
Minh Thù mỉm cười.
Khương Tầm liếc mắt nhìn Ninh Khả Thanh, xoay người rời đi, tiếng bước chân dần dần biến mất.
Minh Thù sờ sờ cằm, Khương Tầm này... hình như là thích nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ không biết, còn nhiều lần giẫm đạp lên tình yêu của Khương Tầm.
Mà lúc này cô tới đây, Khương Tầm mới gặp gỡ Ninh Khả Thanh, có vẻ Khương Tầm rất khó mà thích Ninh Khả Thanh.
Aiz, thù hận này ngay cả một chút chuyên nghiệp cũng không có.
"Khương Niệm, chị muốn làm gì?"
Ninh Khả Thanh dựa vào tường, trên mặt cũng mất đi vài phần ngụy trang, ánh mắt lộ ra phẫn nộ và hận ý mơ hồ.
Ninh Khả Thanh thật sự không nhớ mình đã đắc tội Khương Niệm khi nào.
"Gì là gì? Tôi không làm gì hết."
Minh Thù nở nụ cười xấu xa, ánh mắt sáng ngời:
"Tôi chỉ muốn cùng Ninh tiểu thư nói chút đạo lý, dù sao tôi cũng là người hiểu lý lẽ."
Ninh Khả Thanh: "..."
Người hiểu lý lẽ như cô mà để cho Khương Tầm đi canh chừng, có quỷ mới tin cô! Mới vừa rồi còn muốn đánh mình! Cho rằng mình mất trí hay bị điếc vậy?
"Khương Niệm." Ninh Khả Thanh giữ bình tĩnh, bản thân sống hai kiếp cũng không thể để cô ta hù dọa được:
"Tôi rốt cuộc đắc tội gì cô?"
Ban đầu cô ta đột nhiên hắt nước vào mình, có thể giải thích vì cô ta ra mặt cho Tống Mạn, nhưng còn bây giờ?
Không hề có lý do gì nhằm vào cô.
"Kiếp trước đi." Lời nói này xác thực không có gì băn khoăn, đời trước Ninh Khả Thanh xác thực hại nguyên chủ rất thảm.
Minh Thù thờ ơ nói, nhưng người có bí mật như Ninh Khả Thanh cũng hoảng sợ ra mồ hôi lạnh. Nhưng mà suy nghĩ một chút, kiếp trước Khả Thanh vốn dĩ không chạm mặt Khương Niệm, vậy kết thù kiểu gì?
"Khương Niệm, chị muốn nhắm vào tôi cũng phải cho tôi một lý do chứ?"
Minh Thù nghi hoặc: "Gì, cô không giả làm Bạch Liên Hoa nữa à?"
Lệ Thiếu Nam và Khương Tầm không ở đây, nữ chính ngay cả diễn cũng lười, quá không chuyên nghiệp! Nhỡ đâu bị người khác thấy được thì làm sao bây giờ!
Ninh Khả Thanh: "..."
Minh Thù mỉm cười bước từng bước về phía Ninh Khả Thanh. Ninh Khả Thanh không thể lui được nữa, trán toát mồ hôi, cô ta cũng không học qua võ thuật nhưng cô ta biết người trước mặt này biết một chút.
Ninh Khả Thanh cắn răng, mở miệng uy hiếp: "Khương Niệm, bên ngoài đều là phóng viên, nếu như cô động tay động chân với tôi, ngày mai tôi sẽ phơi bày mọi việc ra ánh sáng."
Minh Thù nắm cánh tay Ninh Khả Thanh, mỉm cười: "Không quan trọng, dù sao người xấu mặt cũng không phải tôi."
Ninh Khả Thanh nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ, trợn mắt nhìn.
Sau một khắc.
Đau đớn kéo tới.
...
Minh Thù xoa tay đi ra ngoài, Khương Tầm dựa lưng trên tường, trong miệng ngậm thuốc lá, lại không hút. Đèn tường mờ ảo soi chiếu trên người hắn, bao phủ một tầng hiu quạnh. Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ tâm tình hiện tại của hắn.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn Minh Thù. Khóe miệng Minh Thù nâng lên, thể hiện một nụ cười hoàn mỹ.
Bóng hình cô gái đứng giữa chỗ tiếp giáp ánh sáng, phía sau là hào quang chói mắt, phía trước lại là bóng đen vô tận.
Khương Tầm hơi sững sờ, vứt điếu thuốc chưa châm vào thùng rác, đứng thẳng hỏi:
"Xong rồi?"
"Ừ." Minh Thù bước vào trong bóng đêm, hào quang phía sau dường như bị cô vứt bỏ.
Đáy mắt Khương Tầm bỗng chốc xuất hiện tia mờ ám, hắn đưa tay kéo Minh Thù đang đi bên cạnh qua, đè cô lên tường.
Khoảng cách của hai người quá gần, thậm chí cô có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực Khương Tầm, rất nhanh, cũng rất dồn dập.
Minh Thù không phản kháng ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười không mất đi mà còn rực rỡ hơn:
"Anh trai, anh muốn làm gì?"
Một tiếng "anh trai" thanh thúy làm Khương Tầm hoàn hồn. Hắn cúi đầu che giấu, buông Minh Thù ra, giọng khàn khàn: "Không có gì."
Minh Thù chỉnh sửa lại trang phục, làn váy bị thắt cũng được gỡ ra, tung bay chập chờn về phía trước.
Quả nhiên là Khương Tầm thích nguyên chủ.
Đáng tiếc.
Nguyên chủ vĩnh viễn cũng không biết.
Aiz... Người có tình sẽ thành anh em.
[Ký chủ, cô có thể thử công lược (*) Khương Tầm.] Hài Hòa Hiệu lên tiếng.
"Vì sao?"
[Công lược xong rồi bỏ rơi hắn, có thể thu được giá trị hận thù.]
Làm cho người ta thích ngươi, sau lại bỏ rơi người ta, con mẹ nó không phải là tra nữ (**) sao?
Hài Hòa Hiệu à, ngươi cũng thật hài hòa!
Loại đề nghị này cũng nói ra được.
Không biết xấu hổ!
[Ký chủ, xin đừng quên, nhiệm vụ của cô chỉ là thu hoạch giá trị hận thù. Cô có thể khiến những người này trở thành nhân vật trong trò chơi. Hơn nữa ký chủ, cô lúc ban đầu, so với hiện tại còn ác liệt hơn nhiều.]
Minh Thù mỉm cười: "Ta coi đây là một lời khen."
[...]
"Ta cự tuyệt."
[Vì sao?]
"Mắt cậu bị mù à? Không thấy bộ dạng âm trầm của Khương Tầm sao, vừa nhìn là biết người không dễ chọc. Tôi sợ đến lúc đó thu không được gì, tôi còn phải ra tay giết hắn."
Trẫm cũng không muốn trêu chọc một tên điên đâu.
[Như vậy giá trị hận thù càng nhiều.]
"..."
Gần đây cô đọc thêm nhiều tiểu thuyết, những loại hệ thống này nếu không phải là chân thiện mỹ, thánh mẫu Bạch Liên Hoa thì cũng là tồn tại cứu vớt người đời. Vì sao hệ thống của cô toàn giật dây để cô làm tra nữ, còn giật dây cô giết người?
Có thể là gặp phải một hệ thống giả: "Không phải, hệ thống như cậu, sao lại không bị tiêu hủy?"
[Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là thu hoạch giá trị hận thù.]
Ý nghĩa chính là, mặc kệ sống chết, chỉ cần giá trị hận thù.
Ngươi xấu xa như vậy, sao ngươi không trực tiếp hủy diệt thế giới luôn đi?
"Hừm!"
Minh Thù không để ý tới Hài Hòa Hiệu, hệ thống nhà cô có thể cần một cái hệ thống chân thiện mỹ tẩy não, chứ sau này cả ngày giật dây cô làm chuyện xấu thì sao đây. Dù cho cô là người không ai giật dây được.
Khương Tầm đi theo phía sau cô, không xa không gần, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn trên người cô giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, rợn cả tóc gáy.
Khương Tầm muốn hù chết trẫm phải không, hay muốn chiếm đồ ăn vặt của trẫm?
Vì đồ ăn vặt của trẫm, lúc cần thiết, trẫm cũng chỉ có thể xấu xa một phen.
"Khương Niệm!"
Một tiếng gầm vang lên làm Minh Thù sợ thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười.
Hình dáng cao lớn xông tới trước mặt, đồng thời còn có cảm giác áp bức mạnh mẽ. Suy nghĩ một chút, không cần nhìn cũng biết là cái người muốn hù chết cô, chiếm đồ ăn vặt Lệ Thiếu Nam.
Âm hồn không tan!
Người, bảo vệ đồ ăn vặt của trẫm!
"Khả Thanh ở đâu?" Lệ Thiếu Nam chắn đường Minh Thù, ỷ mình cao lớn, đức cao vọng trọng kiêu ngạo nhìn Minh Thù. Trong mắt hừng hừng lửa giận giống như muốn băm nát Minh Thù.
"Lệ tổng." Khương Tầm từ phía sau ôm Minh Thù vào trong lòng, mặt lạnh lùng trừng mắt Lệ Thiếu Nam:
"Anh dọa em gái tôi."
Minh Thù bình tĩnh đẩy Khương Tầm ra, ánh mắt nhìn xung quanh, trên hành lang có một dãy ghế. Cô trực tiếp đi tới bên dãy ghế, giẫm lên một cái ghế, trong nháy mắt cô lại cao hơn Lệ Thiếu Nam. Cô nở nụ cười nói:
"Lệ tổng, anh làm mất chim hoàng yến nhà mình, có thể đến sở thú mà tìm, hỏi tôi làm gì. Tôi cũng không phải nhân viên chăm sóc động vật."
Chỉ có ngươi mới cao sao!
Trẫm cao lên cũng làm bản thân sợ hãi này.
Lệ Thiếu Nam: "..."
Người phụ nữ này điên rồi sao?
Khương Tầm: "..." Phong cách của em gái nhà mình quả thực không giống trước.
***
(*) Công lược: Tại trò chơi yêu đương cùng vai nữ chính hoàn thành good ending/happy ending thì được gọi là đã “công lược” hoàn thành. Bởi vì có một số trò yêu đương có độ khó nhiều, cần mượn dùng bí tịch (hệ thống) mới có thể hoàn thành good ending/happy ending, cho nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành GE/HE được gọi là “công lược/tiến công chiếm đóng”. Từ nay ban đầu áp dụng cho các trò game xã hội (ví dụ như TheSim ý), rồi chuyển qua dùng cho thể loại ngôn tình mang theo “hệ thống”.
(**) Tra nữ: Người phụ nữ tồi, không ra gì.
---------------
Lệ Thiếu Nam vốn muốn tranh cãi với Minh Thù một phen, nhưng hắn nghe tiếng thét chói tai đằng sau nên bùng lên tức giận, ánh mắt biến thành dao nhọn phóng tới găm trên người Minh Thù.
Vẻ mặt Minh Thù tươi cười, ngươi cho là trẫm sợ ngươi à!
Lệ Thiếu Nam tự chủ nhiều năm như vậy, lúc này lại hơi không khống chế được. Hắn hận không thể xông lên xé rách khuôn mặt tươi cười ấy nhưng âm thanh từ phía kia truyền đến làm hắn bỏ đi ý nghĩ này, nhanh chóng đi ra phía sau.
Minh Thù nhảy xuống ghế, Khương Tầm đưa tay đỡ cô theo quán tính, Minh Thù né người sang một bên, dễ dàng nhảy xuống.
Khương Tầm thích nguyên chủ nhưng cô không phải là nguyên chủ nên vẫn tránh làm người ta hiểu lầm thì hơn.
Thứ tình cảm này...
Phức tạp nha!
Trẫm chỉ nên yêu thích đồ ăn vặt là tốt rồi.
Ánh mắt Khương Tầm tối sầm, thu tay về nói:
"Em hà tất gì chọc giận Lệ Thiếu Nam?"
"Em đánh bảo bối trong lòng của hắn, làm hắn tức giận một chút thì tính là gì?"
Không làm hắn tức giận, làm sao tăng giá trị hận thù đây!
Lúc này Khương Tầm còn chưa có khái niệm gì đối với hành động đánh người của Minh Thù, chỉ nghĩ cô gái nhỏ thích đánh người quậy phá chút thôi, không đáng nhắc đến.
Nhưng mà Khương Tầm liền biết mình nghĩ sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai.
Cái gì mà đùa vui chút thôi!
Khắp nơi trên người Ninh Khả Thanh đều là vết bầm tím, duy chỉ có gương mặt còn lành lặn nhưng chính bởi vì như vậy mà bị phóng viên chụp lại, mới có chút mập mờ không rõ.
Tiêu đề trên tin tức đều tràn ngập các loại ám chỉ, kết hợp với hình ảnh, quả thực chính là hiện trường vụ án.
Bởi vì Ninh Khả Thanh đi cùng Lệ Thiếu Nam nên vị kim chủ Lệ Thiếu Nam này cũng theo lên đầu đề. Phóng viên là loại sinh vật kỳ lạ, không có cũng có thể bịa đặt thành có. Tin tức viết được ấy giống như bọn họ thấy Ninh Khả Thanh và Lệ Thiếu Nam thế này thế kia ở tại hiện trường.
Ninh Khả Thanh bị tin tức xấu vây quanh, dù cho có Lệ Thiếu Nam bảo vệ cũng không tránh khỏi bị người ta mắng chửi.
Mọi người chỉ trích Ninh Khả Thanh không biết xấu hổ, lại làm ra chuyện này ở tiệc nhà người ta.
Lệ Thiếu Nam ngược lại chẳng có bao nhiêu người mắng.
Trên thế giới này có một hiện tượng kỳ quái, đàn ông và phụ nữ bùng phát ra tin xấu gì thì người bị mắng thảm nhất vĩnh viễn là phụ nữ.
Hơn nữa, đa số người mắng chửi chính là phụ nữ.
Lệ Thiếu Nam chưa từng dính tin xấu như vậy, tâm trạng vô cùng tệ, người bên cạnh hắn đều nơm nớp lo sợ.
"Lệ tổng, xin lỗi, có phóng viên và truyền thông của Tinh Quang, chúng ta không ngăn được." Trợ lý dè dặt nói.
Lúc này, Lệ tổng thực sự rất đáng sợ.
"Khương Niệm!" Lệ Thiếu Nam cầm bút, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, trong mắt đầy phẫn nộ:
"Chuyển lời của tôi xuống dưới, nếu ai còn dám đụng đến cô ta chính là làm khó Kim Ngung tôi."
"Lệ tổng, chúng ta có thể cấm nhưng bên Tinh Quang ấy muốn nâng lên..."
Ánh mắt sắc bén của Lệ Thiếu Nam đảo qua, trợ lý nuốt nước bọt lập tức khom lưng dạ vâng, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Lệ Thiếu Nam ném bút trong tay, cơ sở của Khương gia không có trong giới giải trí. Nếu hắn muốn dằn mặt giải trí Tinh Quang cũng không có gì khó.
Khương Niệm, tôi cũng muốn xem cô có thể kiêu ngạo đến khi nào.
Lệ Thiếu Nam chèn ép Minh Thù trên mọi mặt, sau khi tan làm liền trở về biệt thự, biệt thự hoàn toàn yên tĩnh. Hắn mở đèn, đập vào mắt là một đống hỗn loạn. Lệ Thiếu Nam nhíu mày, nhìn xung quanh cũng không kiếm được người nên hắn nhấc chân lên lầu.
Ở trên phòng ngủ hắn tìm được Ninh Khả Thanh tóc tai rối bời, viền mắt Ninh Khả Thanh đỏ bừng, quần áo xốc xếch cuộn thành một đống trên mặt đất, đặt một máy vi tính trước mặt .
Lệ Thiếu Nam tiến lên đóng máy vi tính lại, mắt Ninh Khả Thanh đầy tia máu nhìn hắn, trong nháy mắt rơi lệ: "Lệ tổng..."
Một tiếng nghẹn ngào mang theo uất ức và mạnh mẽ, Lệ Thiếu Nam nghe thấy, tim như muốn nhũn ra. Hắn tiến đến ôm lấy Ninh Khả Thanh:
"Đừng lo lắng, có anh ở đây."
"Lệ tổng, xin lỗi."
Ninh Khả Thanh khóc lóc nắm lấy áo Lệ Thiếu Nam: "Là em làm hại anh cũng bị mắng, xin lỗi."
Lệ Thiếu Nam bị tiếng khóc ấy của Ninh Khả Thanh làm cho khó chịu, hắn nỗ lực trấn an cô nhưng mặc kệ hắn nói gì, Ninh Khả Thanh đều nói xin lỗi, dường như không nghe thấy hắn nói.
Cuối cùng, Lệ Thiếu Nam chỉ có thể dùng miệng ngăn lại miệng của Ninh Khả Thanh.
Trong thoáng chốc không thể đón nhận, biểu hiện Ninh Khả Thanh mâu thuẫn với trái tim, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.
Nói đến cũng buồn cười, kiếp trước Ninh Khả Thanh và Lệ Thiếu Nam ở bên nhau trong khoảng thời gian rất dài. Lệ Thiếu Nam cùng lắm cũng chỉ hôn cô. Trước khi hắn giận dữ với cô cũng chỉ chạm qua cô một lần, chưa từng thực sự đụng đến cô.
Cả đêm này, có người mất ngủ, lại có người ngủ ngon.
Ví dụ như Minh Thù.
Hiện tại Ái Lâm vẫn là người quản lý của cô, từ khi Ái Lâm nhận được điện thoại của từng người gọi đến để hủy hợp đồng hay thông báo đổi vai thì không ngừng gọi điện thoại cho Minh Thù. Lúc đầu còn bắt máy nhưng sau đó liền tắt điện thoại.
Trước khi tắt máy, Ái Lâm còn nhận được một tin nhắn ngắn của minh tinh.
"Trẫm muốn đi ngủ, có việc thì ngày mai bẩm tấu."
Ái Lâm: "???" Cái quái gì vậy?
Nếu không phải biết Minh Thù đang ở Khương gia, Ái Lâm thực sự sẽ chạy đến trước mặt Minh Thù trong tối nay, lắc mạnh vai cô, thuận tiện hỏi cô đã làm chuyện điên rồ gì khiến cho Lệ Thiếu Nam chèn ép cô.
Mặc dù chuyện cô làm trước đây đã đủ cho Lệ Thiếu Nam chèn ép.
...
Đầu đề ngày thứ hai đã không còn là Ninh Khả Thanh mà là tin tức Minh Thù bị chèn ép chiếm chỗ nổi bật.
Minh Thù cầm tờ báo thở dài, sao nữ chính lại không còn trên trang đầu như lúc trước nữa?
"Niệm Niệm, sao lại thế này?"
Bà Khương chỉ vào tờ báo, tinh thần kích động:
"Có phải là Lệ Thiếu Nam làm không? Nó không để Khương gia chúng ta vào mắt à?"
"Không có."
Trong mắt Lệ kim chủ người ta chỉ có nữ chính, sau này còn muốn đi lên đỉnh núi thế giới, làm sao có thể để một cục đá kê chân như Khương gia vào mắt.
Bà Khương chụp lấy tờ báo, nhìn Khương Tầm đang chuẩn bị ra khỏi cửa:
"Tầm nhi, con cứ nhìn em gái mình bị bắt nạt như thế hả?"
"Mẹ, Niệm Niệm nói không cho con nhúng tay."
Khương Tầm cúi đầu, âm thanh hơi thấp. Hôm qua hắn đã hỏi Minh Thù nhưng Minh Thù bảo hắn đừng ra tay.
"Con bé nói không cho, con liền mặc kệ?"
Bà Khương tiếc không rèn sắt thành thép: "Đáng đời con lớn như vậy mà còn chưa có bạn gái, mẹ đã nói với con chuyện này con phải giải quyết tốt, cũng không thể để cho người ngoài khi dễ Niệm Niệm."
Khương Tầm: "..."
Chuyện này với chuyện bạn gái của hắn có liên quan gì?
Còn nữa mẹ à, lúc trước ai là người phản đối Niệm Niệm gia nhập giới giải trí?
"Trước khi ba con quay về, việc này phải giải quyết tốt."
Nếu ông ấy quay về, nói không chừng lại tranh cãi một trận với Niệm Niệm, khó khăn lắm con bé mới chịu quay về, cũng không thể cho lão già kia phá hoại. Nghĩ như vậy, đáy lòng mẹ Khương càng sốt ruột. Bà liên tục vỗ bàn, nâng cao âm lượng:
"Tầm nhi, con có nghe hay không?!"
Khương Tầm có chút bất đắc dĩ nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hắn gật đầu:
"Đã biết."
"Mẹ..." Minh Thù yếu ớt kêu lên.
"Con đừng nói cái gì cũng không cần, chúng ta là người một nhà, anh trai con ở đây. Lệ Thiếu Nam cũng không qua nổi ông trời, con đừng sợ."
Minh Thù mỉm cười, đưa cái chén trống không: "Mẹ, có thể cho con thêm một chén cháo nữa không?"
"..."
Điện thoại đòi mạng của Ái Lâm liên tục gọi đến.
Minh Thù ngồi trên xe Khương Tầm, cố gắng lắm mới có thể có được một chút tinh thần nghe điện thoại của Ái Lâm từ trong sự mê hoặc của thức ăn.
"Khương Niệm, em có biết là chị gọi bao nhiêu cuộc cho em không?" Ái Lâm rít gào ở đầu dây bên kia như gặp bão, rất mãnh liệt.
Mới một buổi tối, chị ấy đã muốn bùng nổ.
"Không biết, để em xem đã."
Minh Thù lấy di động, quả thực mở ra xem một cái, sau đó thành thật trả lời:
"Năm mươi sáu cuộc, còn chưa đủ một trăm."
Ái Lâm: "..."
Còn chưa đủ một trăm!
Còn chưa đủ!
Đoán chừng là Ái Lâm muốn giết người, rít gào ở đầu dây bên kia, không bật loa cũng có thể khiến người khác nghe thấy giọng nói.
Khương Tầm ghé mắt nhìn em gái nhà mình. Cánh tay cô đặt trên cửa xe, hai chân bắt chéo, làn váy xẻ tà để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, đường cong tuyệt đẹp.
Khương Tầm dời tầm mắt, nghiêng người đi qua.
Hơi thở xa lạ lại quen thuộc vương quanh mũi, tay Minh Thù cầm bình sữa bò rụt lại, trừng mắt nhìn Khương Tầm.
Muốn làm gì, cướp sữa bò của trẫm à!
Khương Tầm đột nhiên nở nụ cười, có thể không muốn để Minh Thù thấy, khóe miệng anh ta nhếch lên nhưng rất nhanh sau đó liền hạ xuống, đưa tay thắt dây an toàn cho cô:
"Dây an toàn."
Minh Thù nhìn gương mặt nghiêng đang cúi xuống của Khương Tầm.
Chờ Khương Tầm quay về chỗ ngồi, cô giải quyết sạch sẽ hai chai sữa bò, Khương Tầm càng nhìn càng thấy đáng yêu, đáng yêu hơn cả lúc trước.
"Khương Niệm, em có nghe chị nói hay không?"
Ái Lâm gào thét hơn nửa ngày, kết quả người ở đầu dây bên kia không nói tiếng nào, chị ấy chỉ có thể tiếp tục công phu gào thét của sư tử Hà Đông.
"Nghe mà."
Minh Thù đưa di động sát bên tai, yếu ớt nói:
"Không phải là hủy hợp đồng sao? Chị để cho bọn họ dựa theo hợp đồng mà bồi thường là được. Nghe nói hợp đồng của em đều kéo dài đến sang năm phải không? Được một khoản tiền lớn như vậy, đừng có từ chối."
Có thể mua cho trẫm nhiều đồ ăn nha!
"Không phải là em điên rồi chứ?"
Ái Lâm phát điên: "Em có hiểu ý nghĩa của những hợp đồng này không? Nếu vậy em còn vị trí gì ở trong giới giải trí?"
"Chị Ái Lâm, em không định đóng phim nữa. Trước khi giải nghệ còn có thể thu về một khoản bồi thường, có gì không tốt?"
Trẫm là người có lý tưởng đó.
"Cái gì?"
Ái Lâm hốt hoảng kêu một tiếng ở đầu dây bên kia, không biết chuyện gì đang xảy ra, một lúc lâu mới nói:
"Đầu em có phải chứa bã hay không vậy? Hiện tại là thời điểm em đang được săn đón, em muốn giải nghệ? Em không phải tiểu thư Khương gia sao? Tuy là Lệ Thiếu Nam có năng lực kêu gọi trong giới giải trí nhưng tiềm lực của Khương gia cũng không kém mà. Khương Niệm, em đừng tự mình hủy đi con đường phía trước."
Nói đến vế sau, giọng của Ái Lâm nhỏ dần, chị ấy thật tình chỉ muốn tốt cho cô, hy vọng cô tiến xa trên con đường này.
"Chị Ái Lâm, em mệt rồi."
Giọng của Minh Thù hơi thấp, nghe vào có chút mệt mỏi rã rời.
Nhưng mà...
"Khương Niệm, em lại đang ăn cái gì vậy hả?"
...
"Thật sự không đóng phim nữa?" Khương Tầm ngập ngừng:
"Nếu em muốn đóng phim, anh có thể giúp em loại bỏ những cản trở này."
Minh Thù xoay đầu nhìn về phía Khương Tầm:
"Anh, em định giành gia sản với anh."
Giành gia sản là có thể mua đồ ăn mãi mãi!
Mặt Khương Tầm lạnh lùng:
"Khương gia vốn là của em, anh chỉ giữ thay em."
Minh Thù: "..."
Không thú vị, một mình cô đoạt thì có gì vui.
Lúc xuống xe, Minh Thù nói: "Anh, nhanh tìm một người bạn gái đi."
Đừng lại nhớ thương trẫm nữa!
Trẫm không phải người ngươi có thể nhớ thương!
Đồ ăn vặt của trẫm sẽ ghen!
Khương Tầm nhìn thân hình của cô gái bị phóng viên vây quanh. Cô lại có thể mang theo nụ cười tươi tắn, độc miệng làm những phóng viên đó đều hỏi không ra một câu, cuối cùng dùng phong thái nữ vương ung dung bước vào giải trí Tinh Quang.
Khương Tầm xiết chặt tay lái, hơi thở âm u lan tràn trong khoang xe.
Trong mắt cô, rốt cuộc phải thế nào mới có thể nhìn đến hắn?
Một lúc sau, Khương Tầm chán chường ôm mặt. Bởi vì bọn họ là anh em, có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không nhìn đến hắn.
Hắn chán ghét cái thân phận thiếu gia Khương gia.
Nhưng hắn không thể vứt bỏ thân phận này, không có thân phận này thì ngay cả lý do ở bên cạnh cô, hắn cũng không có.
...
Dù cho Ái Lâm có nói thế nào đi nữa, cô cũng không nghe. Minh Thù đã quyết định rồi, cô sẽ không tiếp tục đóng phim nữa.
Cô không đóng phim, Ái Lâm cũng không thể trói buộc cô chứ?
Ái Lâm khó nhịn tức giận trong lòng. Ái Lâm cũng không khách sáo với những người tới hủy hợp đồng này, thét cái giá trên trời. Có người sẽ mặc cả giá với Ái Lâm, Ái Lâm trực tiếp đập hợp đồng vào mặt đối phương.
Chị chỉ là dựa theo hợp đồng mà làm việc, không trả tiền thì cũng đừng mong hủy, còn không thì gặp nhau trên tòa.
Người muốn hủy hợp đồng cũng không phải là Ái Lâm và Minh Thù. Đối phương không chiếm được lợi ích gì chỉ có thể bực bội thanh toán tiền hủy hợp đồng.
Đắc tội Lệ Thiếu Nam còn đáng sợ hơn bồi thường tiền.
Về phần tại sao hắn không sợ Khương gia, có lẽ bởi vì cách nghề như cách núi (*), Khương gia muốn làm cái gì còn phải tìm người hỗ trợ trong giới giải trí nên quan hệ lợi hay hại, bọn họ phải suy tính rõ ràng.
Sau khi hủy hết hợp đồng, Minh Thù mở buổi họp báo tuyên bố tin tức Khương Niệm giải nghệ.
Chỉ là giải nghệ, cũng không phải là rời khỏi giới giải trí.
Trong buổi họp báo, có người hỏi Minh Thù có phải là do sợ Lệ Thiếu Nam hay không.
"Sợ? Tôi còn chưa biết cái chữ này viết thế nào đâu!"
Minh Thù cười nói ra những lời này, rõ ràng là giọng nói dịu dàng như nước sông Giang Nam nhưng lại làm người ta nghe được mùi vị kiêu ngạo:
"Trong cái vòng luẩn quẩn này, sau này dù ai có nói gì, điều đó cũng chưa chắc đúng, phải nhìn xem mới biết được."
Có chút đói bụng, không biết khi nào mới xong, những tiểu yêu tinh này cứ hỏi tới hỏi lui không dứt.
Có phóng viên lại hỏi: "Đã như vậy tại sao Khương tiểu thư phải giải nghệ. Với giải trí Tinh Quang, cô hoàn toàn có thể tiếp tục đóng phim."
Minh Thù mỉm cười, cả người tràn đầy sức sống, ánh mắt lóe sáng:
"Sống trên đời phải can đảm theo đuổi lý tưởng của chính mình."
Đói quá!
Trẫm muốn theo đuổi lý tưởng của chính mình.
Mọi người: "..."
Lý tưởng của minh tinh không phải là nổi tiếng sao? Còn muốn thế nào? Lên trời hả?
Lý tưởng của Minh Thù có lẽ chính là... ăn.
Đóng phim làm trì hoãn cô ăn cho nên không đóng phim.
Lệ Thiếu Nam vừa ra tay, đừng nói là làm Minh Thù tức giận, quả thật là cho một cái gối khi buồn ngủ, cô không tìm được lý do để hủy hợp đồng. Bây giờ không những không vi phạm hợp đồng, còn có thể kiếm thêm một khoản.
Cái này thì hay rồi, Lệ Thiếu Nam lại đấm một quyền vào gối. Người ta căn bản không quan tâm có thể đóng phim hay không, trái lại nhờ vào việc này lại kiếm được một chút lợi nhuận.
Bây giờ người ta là nữ tổng tài của giải trí Tinh Quang.
Chuyện này chắc là chuyện buồn cười nhất năm nay.
Cũng có người suy đoán sau đó Lệ Thiếu Nam sẽ đối phó với giải trí Tinh Quang.
Cơ sở của giải trí Tinh Quang quả thực yếu hơn giải trí Kim Ngung, đây chính là điểm chết của giải trí Tinh Quang.
Nhưng dường như Minh Thù cũng không sợ, cả ngày kiêu ngạo đến... các khách sạn, cửa hàng đồ ăn vặt.
Mà Khương Tầm không bỏ chút sức lực gì tại sự kiện này, tất cả đều do Minh Thù tự sắp xếp. Ông Khương biết Minh Thù không đóng phim nữa, vô cùng vui mừng. Chỉ cần cô không đóng phim, công ty giải trí Tinh Quang để cô chơi đến phá sản kiểu nào cũng được, hoàn toàn không quan tâm.
Minh Thù: "..." Có tiền thật tùy hứng.
#Nữ minh tinh nổi tiếng một tay che trời ngày xưa sau khi giải nghệ không nỗ lực kinh doanh công ty, ngược lại đi khắp con đường ngõ hẻm, vậy là muốn đổi nghề rồi?#
Cái tin tức này chẳng qua là khái quát hành trình từ sau khi Minh Thù tuyên bố giải nghệ.
Sáng sớm chín giờ cô đến công ty, đúng mười hai giờ tan làm, mỗi ngày đổi địa điểm ăn cơm một lần.
Một giờ cô quay về công ty, đúng sáu giờ tan làm.
Thời gian làm việc quy củ sáng đi chiều về, thời gian làm việc không khác gì thực tập sinh, còn giống bộ dạng tổng tài chút nào không?
Phía dưới có một vài bức ảnh chụp trộm. Tuy ở trong hình Minh Thù căn bản đang ăn nhưng người trên ảnh chụp vẫn đẹp đến điên cuồng. Bất kỳ lúc nào cô cũng duy trì nụ cười cùng lễ độ nên có, ăn cái gì cũng ăn thành dung mạo tuyệt mỹ, ba trăm sáu mươi độ đẹp không góc chết.
Chỉ bằng cái tin tức này ở trên mạng, Minh Thù lại có thêm một đống fan tham ăn.
#Thì ra ăn hàng cũng có thể đẹp như vậy, là cách ăn của ta không đúng sao? Trực tiếp, siêu hot#
***
(*) Cách nghề như cách núi: Không phải người trong ngành thì không thể hiểu được đường lối trong ngành.
--------------
"Lệ tổng, xảy ra chuyện rồi." Trợ lý vội vã chạy đến.
Lệ Thiếu Nam ngẩng đầu, ý bảo hắn nói.
Trợ lý trực tiếp mở tin tức cho Lệ Thiếu Nam xem.
#Minh tinh đang nổi Khương Niệm từ sân khấu chuyển về hậu trường, bắt đầu tiếp nhận giải trí Tinh Quang#
Tin tức này do truyền thông lớn nhất hiện nay tuyên bố. Tin tức vừa phát ra lập tức thu hút sự chú ý, bê bối của cô lập tức bị đè xuống.
Người ta phải tiếp quản giải trí Tinh Quang, còn thèm một vai diễn của ngươi sao?
Lệ Thiếu Nam nhìn tin tức, mắt tối sầm. Trên hình là người phụ nữ mặc một bộ lễ phục đơn giản, cười ôn nhu dường như có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trong đôi mắt ánh lên thần sắc nhu hòa.
Nhưng mà Lệ Thiếu Nam biết, tất cả đều là giả. Việc cô làm, cùng với sự ôn nhu hoàn toàn là giả vờ.
Y ghét nhất phụ nữ như vậy, độc ác đầy toan tính.
"Khương gia, Khương Niệm?"
Lệ Thiếu Nam đặt điện thoại xuống, hừ lạnh: "Điều tra cô ta cho tôi."
Vậy mà có quan hệ với Khương gia.
Trợ lý vâng một tiếng, rời khỏi phòng làm việc. Chỉ sau một giờ, trợ lý liền quay lại.
"Lệ tổng, Khương Niệm có hậu thuẫn." Trợ lý đem một phần tài liệu đưa tới trước mặt Lệ Thiếu Nam:
"Cô ấy là tiểu thư Khương gia."
"Tiểu thư Khương gia?"
Lệ Thiếu Nam ngẩng đầu, trong đôi mắt thăm thẳm hiện lên một tia u ám:
"Trước đó sao Khương gia không nâng đỡ cô ta?"
"Nghe nói là Khương gia không đồng ý cho cô ấy vào giới giải trí, lúc trước cũng từng ngăn cản Khương Niệm. Nhưng mà sau này mặc kệ cô ấy ở trong giới lăn lộn, Khương gia không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào." Trợ lý dựa theo trí nhớ nói cho Lệ Thiếu Nam.
Khương Niệm có thể đạt được vị trí như hiện tại, có thể nói hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân.
Đương nhiên, cũng có không ít người biết thân phận của Khương Niệm nên tạo cơ hội cho cô, chẳng qua trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà thôi.
Lệ Thiếu Nam đặt bút xuống, cầm tài liệu lật xem hai trang: "Khương gia..."
Lệ Thiếu Nam nhìn cô gái tươi cười thản nhiên trong tài liệu, đột nhiên đóng tài liệu lại, hừ lạnh một tiếng, dù cho có Khương gia làm chỗ dựa vững chắc thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Ngây thơ!
Giới giải trí là do Lệ Thiếu Nam hắn định đoạt.
...
Lúc này biểu cảm của Ái Lâm như bị chó cắn, phải nhéo vào mặt vài cái, nghệ sĩ nhà mình làm thế nào mà sau một buổi tối liền thay đổi thân phận vậy?
Còn là thân phận rất lớn nữa.
Ái Lâm chỉ biết là nghệ sĩ nhà mình có chút hậu thuẫn nhưng chị cũng không biết cô là con cái nhà nào, cho nên lúc trước truyền ra tai tiếng của cô trong giới, chị cũng không lo lắng lắm.
Khương gia không phân cao thấp với Lệ gia. Ngoại trừ mảng giải trí, ở những lĩnh vực khác đều nắm vị trí quan trọng, nếu không phải bởi vì mảng giải trí này, Khương gia đã sớm vượt lên Lệ gia.
Ai mà ngờ rằng Khương Niệm lại là tiểu thư Khương gia.
Minh Thù ăn mứt hoa quả, ném một văn kiện cho Ái Lâm: "Chị Ái Lâm, chị xem hợp đồng này đi, có hứng thú đi qua giải trí Tinh Quang làm việc không?"
"Em muốn chị ăn cháo đá bát?" Ái Lâm hoàn hồn nhìn về phía Minh Thù.
Minh tinh Minh Thù mỉm cười giải thích:
"Chị Ái Lâm, có câu "Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà hầu", cũng không phải là ăn cháo đá bát. Cái này gọi là chọn cho mình một tương lai tốt hơn thôi."
Ái Lâm trầm mặc, Khương gia nhà lớn nghiệp lớn, dù cho công ty này bị Khương Niệm chơi đến không còn gì, Khương gia cũng sẽ không có tổn thất gì lớn.
Cô có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng chị thì không giống vậy.
Nhưng là theo như lời cô nói, công ty hiện thời của chị đã không còn cơ hội nào phát triển. Nếu như chị không tìm một con đường nào tốt hơn, cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ mà thôi.
"Em..." Ái Lâm nhìn nghệ sĩ mình dẫn dắt nhiều năm, cau mày:
"Khương Niệm, hôm nay chúng ta nói chuyện thoải mái một chút, em muốn lên võ đài cùng Lệ Thiếu Nam?"
Lệ Thiếu Nam vừa mới ra tay, cô liền tiếp nhận công ty giải trí thuộc quyền Khương gia, mục đích này cũng quá rõ ràng rồi.
"Chị có dũng khí theo em không?" Minh Thù nháy mắt với Ái Lâm.
"Em để chị suy nghĩ đã." Ái Lâm ôm trán. Chuyện lớn như vậy nhất thời chị không thể đưa ra quyết định được.
Minh Thù nhún vai, ánh mắt mang theo ý cười:
"Tinh Quang lúc nào cũng chào đón chị Ái Lâm."
...
Tân chủ nhân lên đài, giải trí Tinh Quang liền tổ chức tiệc rượu, có ông Khương ngầm đồng ý. Bữa tiệc này do Khương Tầm lo liệu, trong ngoài giới giải trí đều tới.
Trong trường hợp này cũng mặc kệ các ngươi có thù oán gì, dựa theo quy định đều phải mời hết, cho nên Lệ Thiếu Nam dắt Ninh Khả Thanh tới.
Ninh Khả Thanh gần đây rất được chú ý, mà Lệ Thiếu Nam dường như cũng không giấu giếm quan hệ của hai người, đã nhiều lần đưa cô ta cùng xuất hiện trước công chúng.
Bọn họ vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm.
"Xin hỏi Lệ tổng, tiểu thư Ninh Khả Thanh là bạn gái của ngài sao?"
"Lệ tổng, ngài và Ninh tiểu thư có quan hệ như thế nào? Ngài mang cô ấy tham dự tiệc như vậy, có đúng là công khai thừa nhận mối quan hệ của hai người không?"
Lệ Thiếu Nam che chở cho Ninh Khả Thanh, đẩy ký giả đang không ngừng hỏi kia sang một bên, đi vào trong hội trường.
Ninh Khả Thanh vẫn mặc đầm trắng thanh thuần khả ái, sắc mặc cô ta ửng hồng kéo Lệ Thiếu Nam, cũng không biết là nóng hay thẹn thùng.
Cô ta nhìn quanh hội trường, cảm thán nói: "Thật là không ngờ chị Khương Niệm là tiểu thư Khương gia, thảo nào lợi hại như vậy."
Cô ta đến chết cũng không biết được chuyện này.
Lệ Thiếu Nam cười nhạt: "Khương Niệm chèn ép em như vậy, sao em còn nói giúp cô ta?"
Ninh Khả Thanh chu chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn:
"Không phải... Chị Khương Niệm kỳ thực cũng không có làm gì, em không có trách chị ấy."
Cô ta biết nếu mình nói như thế, Lệ Thiếu Nam sẽ tức giận.
Mà tức giận, hắn sẽ trút giận lên người Khương Niệm.
Khương Niệm, là cô trêu chọc tôi trước, đừng trách tôi.
Tổng tài bá đạo cười lạnh: "Người của tôi không phải muốn bắt nạt là bắt nạt."
"Vậy cũng chỉ có thể trách anh, tôi lại thích bắt nạt người của anh." Giọng nói trong trẻo tươi vui từ bên cạnh vang lên.
Người con gái dung mạo tinh xảo từ trong đám đông bước tới. Cô mặc một bộ váy đỏ như lửa làm cho cô càng trở nên kiều diễm, như hoa hồng nở rộ trong vườn, còn là đóa hồng xinh đẹp nhất.
Con ngươi Lệ Thiếu Nam híp lại, hạ giọng:
"Khương Niệm, cô cho là có Khương gia làm chỗ dựa thì tôi không thể làm khó cô sao?"
"Anh có thể làm khó tôi như thế nào, đánh tôi?" Minh Thù đứng yên, cười khanh khách nói.
Tuy rằng cô cười rất ôn nhu, song ai cũng nhìn ra hiện tại cô rất kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo này không cần cố thể hiện ra ngoài, kiêu ngạo từ trong xương tủy phát ra.
Lệ Thiếu Nam giận ra mặt, đã lâu không có ai chống đối hắn như vậy.
Nhưng hắn không còn là thanh niên tuổi trẻ bồng bột xốc nổi, nhanh chóng ép lửa giận xuống:
"Tôi đây mỏi mắt mong chờ."
Minh Thù liếc nhìn Ninh Khả Thanh, ôn nhu cười cười: "Mỏi mắt mong chờ."
Ninh Khả Thanh bỗng cảm thấy có khí lạnh xông vào gáy, ánh mắt không dám đối diện với Minh Thù. Cô ta nhìn sang nơi khác, nắm chặt váy, nhích lại gần Lệ Thiếu Nam.
Lệ Thiếu Nam giống như là lôi Ninh Khả Thanh đi, Minh Thù đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ hòa vào đám đông cho đến khi bên cạnh có người đến gần, cô mới thu hồi tầm nhìn.
Sau khi Minh Thù đối phó xong với bọn họ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chạy đi ăn.
Lát nữa cô còn có việc hệ trọng phải làm, ăn no mới có sức.
Lúc Khương Tầm tìm được em gái nhà mình chính là lúc Minh Thù đang trốn một góc ăn uống vui vẻ.
Hắn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý về hướng này bèn đi đến, để tay lên môi hắng giọng một cái, trầm giọng nhắc nhở: "Niệm Niệm, em phải chú ý hình tượng."
"Đói bụng." Minh Thù trả lời qua loa.
"Sáng sớm em đã ăn nhiều như vậy, vẫn đói bụng?"
Khương Tầm nghi ngờ nhìn cô, hắn nhớ rõ sáng sớm cô ăn bao nhiêu đồ ăn, bộ dạ dày không đáy hả?
Trước đây lúc ở nhà, cũng không thấy Niệm Niệm ăn nhiều như vậy.
Thân là nghệ sĩ chẳng lẽ không sợ béo phì sao?
Minh Thù ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng trong đĩa, cầm đĩa trống không quơ quơ:
"Anh cũng không phải là em, em chính là đói bụng, vậy thì làm sao?"
Trẫm ăn thức ăn cũng không yên nữa.
Khương Tầm: "..."
Hắn liếc mắt nhìn: "Lát nữa em còn phải đi phát biểu, đừng ăn nhiều, cẩn thận béo phì."
Minh Thù tiếp tục mỉm cười: "Có mập cũng không phải anh mập."
Khương Tầm: "..."
Trước kia có cảm giác em ấy thay đổi chỉ là ảo giác, em ấy chỉ thay đổi phương thức cãi nhau với hắn mà thôi.
Nhiệt độ quanh thân Khương Tầm giảm xuống, sắc mặt âm trầm.
Minh Thù hơi lui về phía sau, người đàn ông này muốn nổi điên sao?
Trẫm có nên tiên hạ thủ vi cường, đánh trước cho chắc ăn?
Minh Thù đang suy xét tính khả thi của chuyện này, Khương Tầm đã xoay người đi, cả người đều toát ra hơi thở "Người lạ chớ tới gần, người quen chớ quấy rầy". Hắn đi ngang qua nơi nào, đoàn người nơi đó cũng tự động tránh qua một bên.
Minh Thù cầm đĩa không quạt gió, anh trai hờ có tật xấu gì hả?
A, mặc kệ, thật đói.
...
"Tiếp theo xin mời nhân vật chính của chúng ta hôm nay Khương tiểu thư lên phát biểu. Các bạn ký giả, một lát nữa có thể đặt câu hỏi, nhưng hiện tại xin ổn định chớ ồn ào nha!" MC có giọng nói ngọt ngào, theo lời của cô ấy, ánh đèn liền chiếu lên người Minh Thù.
Trong nháy mắt Minh Thù đem cái đĩa giấu ra sau lưng, để sang một bên, mỉm cười đi về phía khán đài.
Nội dung phát biểu trước đó Khương Tầm đã đưa cho cô, cô chỉ cần đọc lên là được rồi.
Nói xong, tiếp theo chính là trả lời câu hỏi của phóng viên.
Minh Thù tiện tay chỉ một người.
"Xin hỏi Khương tiểu thư, bê bối lúc trước của cô và Chu tiên sinh, hai người có mối quan hệ yêu đương gì không ạ?"
"Chu tiên sinh?" Là ai? Mình quen sao? Nguyên chủ có nhiều đối tượng tai tiếng như vậy, còn coi trọng họ, cô làm sao biết ai là ai:
"Câu hỏi tiếp theo."
"..." Phóng viên nghẹn khuất: "Khương tiểu thư, mời cô trả lời có được không?"
"Ở đâu quy định tôi nhất định phải trả lời?"
Trẫm sẽ không trả lời, ngươi làm gì được trẫm?
"Hơn nữa, đối tượng tai tiếng với tôi nhiều như vậy, tôi làm sao có thể nhớ kỹ ai với ai được, cô có thể hỏi câu nào chuyên nghiệp hơn không?"
Phóng viên: "..."
Đối tượng tai tiếng của cô nhiều, cô còn rất đắc ý?
Không đúng, vấn đề này không phải là không chuyên nghiệp, là cô đang chất vấn tôi không chuyên nghiệp sao?
Phóng viên bên cạnh nhân cơ hội đưa ra một câu hỏi có chuyên môn:
"Khương tiểu thư, xin hỏi cô và Ninh tiểu thư có ân oán gì?"
Minh Thù nhướng mày: "Cái này nói ra rất dài."
Phóng viên phía dưới liền tỉnh táo, thần kinh căng thẳng nhìn cô gái đang đứng trên khán đài ánh sáng soi rọi xung quanh, sợ mình bỏ lỡ cái gì.
"Tôi nói ngắn gọn, nhìn không vừa mắt."
Không có?
Vậy là xong rồi?
Không phải nói là rất dài sao?
Dài của cô là như thế này hả?
"Không phải các người còn muốn nghe cái gì ân oán tình thù sao, tôi cũng có thể viết cho các người một bản."
Nhìn không vừa mắt, lý do này còn chưa đủ mạnh, chưa đủ thành thật sao?
Có bao nhiêu ân oán tình thù, đều bắt đầu từ bốn chữ này. Lại có bao nhiêu ân oán tình thù, đều kết thúc bằng bốn chữ này. Bốn chữ này vĩ đại đến nhường nào, đám tiểu yêu tinh các người còn muốn gì nữa?
Phóng viên: "..."
#Phong cách của lão đại hơi sai sai, là ảo giác của tôi sao?#
Đột nhiên ký giả có chút lo lắng không yên, tuy rằng bọn họ cũng không biết mình lo lắng cái quỷ gì.
"Xin hỏi Khương tiểu thư, việc đoàn phim Trường Minh Đăng thay vai của cô, cô có muốn nói gì không? Có phải là do cô và Lệ tổng bất hòa từ trước mới thành như vậy? Đây là đại biểu cho giải trí Tinh Quang đối đầu với giải trí Kim Ngung sao?"
Giải trí Kim Ngung chính là công ty của Lệ Thiếu Nam.
Có thể nói đó là công ty lớn nhất trong giới giải trí đào tạo ra ảnh đế, ảnh hậu không có một xe thì cũng có một tá.
Minh Thù mỉm cười: "Đúng vậy."
Phóng viên cho rằng Minh Thù sẽ tiếp tục nói lung tung, nhưng ai ngờ rằng cô chỉ nói một câu "đúng vậy", không che giấu liền thừa nhận.
Cô cứ như vậy mà thừa nhận!
Ánh mắt phóng viên phát sáng, tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi Khương tiểu thư, là bởi vì ân oán cá nhân hay là vì giải trí Tinh Quang muốn mở rộng trong giới?"
Giải trí Kim Ngung là cái gì?
Dê đầu đàn giới giải trí, bây giờ lại có người muốn khiêu chiến dê đầu đàn, tin tức lớn!
Phóng viên hỏi hai vấn đề, nhìn qua không có chuyện gì nhưng mà bên trong là cái bẫy. Nếu như Minh Thù trả lời là Tinh Quang muốn khuếch trương, chứng tỏ không phải là cô, mà là Khương gia.
Mà nếu cô trả lời ân oán cá nhân, không biết chừng những phóng viên này sẽ viết thành cái gì nữa, nói cô không để ý tới lợi ích gia tộc, phá sản vân vân các loại khẳng định không thể thiếu.
"Nguyên nhân gì, các người có thể đi hỏi Lệ Thiếu Nam, tôi tin hắn sẽ nói đàng hoàng hơn tôi, tiếp theo."
Phóng viên: "..."
Cho nên cô là ngay cả lý do đàng hoàng cũng lười nói sao?
"Khương tiểu thư tự tin có năng lực quản lý tốt giải trí Tinh Quang để chống lại giải trí Kim Ngung sao?"
Ký giả có tinh thần bất khuất, kiên nhẫn hỏi tiếp.
Minh Thù bình tĩnh ứng phó những vấn đề của phóng viên gian trá. Ngươi càng hỏi gian trá, cô cũng trả lời gian trá, thỉnh thoảng cho mình thêm chút diễn xuất.
Có lẽ những ký giả này trong thời gian ngắn sẽ không muốn gặp Minh Thù, nghe cô nói đến đau đầu.
Minh Thù đi xuống đài, từ trong đám người bước ra phòng nghỉ phía sau. Lúc cô trả lời câu hỏi của phóng viên thấy Ninh Khả Thanh đi vào hậu trường, bây giờ còn chưa đi ra.
Đáng sợ hơn là Khương Tầm cũng không có mặt ở đây. Cô còn có một nhiệm vụ, chính là ngăn cản Khương Tầm không thể thích Ninh Khả Thanh, phải nâng giá trị hận thù.
Minh Thù cắn một miếng táo, thắt lại làn váy dài của mình, đôi mắt lưu chuyển quan sát bốn phía.
"Thật sự xin lỗi..." Giọng nói nũng nịu từ ngã rẽ truyền tới, âm thanh này ngoại trừ là của Ninh Khả Thanh thì có thể là ai.
Minh Thù dừng chân, ánh mắt lóe sáng, tìm được rồi.
Nữ chính, ta tới đây!
Minh Thù đi về nơi truyền ra giọng nói, cô dời chân qua chỗ ngoặt, chỉ thấy Ninh Khả Thanh đang nỗ lực mò mẫm trên người Khương Tầm. Khương Tầm lấy tay ngăn cô ta, thần sắc âm trầm.
"Răng rắc."
Minh Thù cắn thêm một miếng táo, âm thanh kia kinh động hai người bên đó, đồng thời nhìn qua. Ninh Khả Thanh luống cuống nhanh chóng rút lui. Khương Tầm cởi trang phục, thuận tay ném qua một bên, đi về phía Minh Thù.
Minh Thù cười híp mắt mở miệng: "Ai da, Ninh tiểu thư, cô định đổi kim chủ sao? Kim chủ Lệ Thiếu Nam nhà cô hẳn phải đau lòng lắm."
"Niệm Niệm, lúc nãy..." Khương Tầm mở miệng giải thích.
"Chị Khương Niệm, em không có gì với Khương tổng."
Ninh Khả Thanh cắt lời Khương Tầm, mặt mày oan ức: "Xin chị đừng hiểu lầm."
Ninh Khả Thanh giải thích cho cô tin rằng cô ta không có tâm tư gì, quả thực chính là hiểu lầm.
Minh Thù gặm hết quả táo, ném hột táo xuống đất, vỗ vỗ tay nhìn về phía Khương Tầm:
"Anh có thể ra ngoài giúp em giải quyết phiền phức ngoài kia không?"
Khương Tầm nhíu mày: "Em muốn làm gì?"
"Đánh cô ta." Minh Thù chỉ vào Ninh Khả Thanh còn đang giả vờ đáng thương.
Ninh Khả Thanh bị chỉ đích danh trợn to mắt, Khương Niệm muốn đánh mình ở đây? Còn để cho Khương Tầm canh chừng giúp cô ta? Cô ta điên rồi sao?
"..."
Khương Tầm cũng không biết phải nói gì, câu kia hắn cũng yên lặng nuốt trở về, trầm giọng dặn dò một câu: "Cẩn thận."
Minh Thù mỉm cười.
Khương Tầm liếc mắt nhìn Ninh Khả Thanh, xoay người rời đi, tiếng bước chân dần dần biến mất.
Minh Thù sờ sờ cằm, Khương Tầm này... hình như là thích nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ không biết, còn nhiều lần giẫm đạp lên tình yêu của Khương Tầm.
Mà lúc này cô tới đây, Khương Tầm mới gặp gỡ Ninh Khả Thanh, có vẻ Khương Tầm rất khó mà thích Ninh Khả Thanh.
Aiz, thù hận này ngay cả một chút chuyên nghiệp cũng không có.
"Khương Niệm, chị muốn làm gì?"
Ninh Khả Thanh dựa vào tường, trên mặt cũng mất đi vài phần ngụy trang, ánh mắt lộ ra phẫn nộ và hận ý mơ hồ.
Ninh Khả Thanh thật sự không nhớ mình đã đắc tội Khương Niệm khi nào.
"Gì là gì? Tôi không làm gì hết."
Minh Thù nở nụ cười xấu xa, ánh mắt sáng ngời:
"Tôi chỉ muốn cùng Ninh tiểu thư nói chút đạo lý, dù sao tôi cũng là người hiểu lý lẽ."
Ninh Khả Thanh: "..."
Người hiểu lý lẽ như cô mà để cho Khương Tầm đi canh chừng, có quỷ mới tin cô! Mới vừa rồi còn muốn đánh mình! Cho rằng mình mất trí hay bị điếc vậy?
"Khương Niệm." Ninh Khả Thanh giữ bình tĩnh, bản thân sống hai kiếp cũng không thể để cô ta hù dọa được:
"Tôi rốt cuộc đắc tội gì cô?"
Ban đầu cô ta đột nhiên hắt nước vào mình, có thể giải thích vì cô ta ra mặt cho Tống Mạn, nhưng còn bây giờ?
Không hề có lý do gì nhằm vào cô.
"Kiếp trước đi." Lời nói này xác thực không có gì băn khoăn, đời trước Ninh Khả Thanh xác thực hại nguyên chủ rất thảm.
Minh Thù thờ ơ nói, nhưng người có bí mật như Ninh Khả Thanh cũng hoảng sợ ra mồ hôi lạnh. Nhưng mà suy nghĩ một chút, kiếp trước Khả Thanh vốn dĩ không chạm mặt Khương Niệm, vậy kết thù kiểu gì?
"Khương Niệm, chị muốn nhắm vào tôi cũng phải cho tôi một lý do chứ?"
Minh Thù nghi hoặc: "Gì, cô không giả làm Bạch Liên Hoa nữa à?"
Lệ Thiếu Nam và Khương Tầm không ở đây, nữ chính ngay cả diễn cũng lười, quá không chuyên nghiệp! Nhỡ đâu bị người khác thấy được thì làm sao bây giờ!
Ninh Khả Thanh: "..."
Minh Thù mỉm cười bước từng bước về phía Ninh Khả Thanh. Ninh Khả Thanh không thể lui được nữa, trán toát mồ hôi, cô ta cũng không học qua võ thuật nhưng cô ta biết người trước mặt này biết một chút.
Ninh Khả Thanh cắn răng, mở miệng uy hiếp: "Khương Niệm, bên ngoài đều là phóng viên, nếu như cô động tay động chân với tôi, ngày mai tôi sẽ phơi bày mọi việc ra ánh sáng."
Minh Thù nắm cánh tay Ninh Khả Thanh, mỉm cười: "Không quan trọng, dù sao người xấu mặt cũng không phải tôi."
Ninh Khả Thanh nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ, trợn mắt nhìn.
Sau một khắc.
Đau đớn kéo tới.
...
Minh Thù xoa tay đi ra ngoài, Khương Tầm dựa lưng trên tường, trong miệng ngậm thuốc lá, lại không hút. Đèn tường mờ ảo soi chiếu trên người hắn, bao phủ một tầng hiu quạnh. Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ tâm tình hiện tại của hắn.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn Minh Thù. Khóe miệng Minh Thù nâng lên, thể hiện một nụ cười hoàn mỹ.
Bóng hình cô gái đứng giữa chỗ tiếp giáp ánh sáng, phía sau là hào quang chói mắt, phía trước lại là bóng đen vô tận.
Khương Tầm hơi sững sờ, vứt điếu thuốc chưa châm vào thùng rác, đứng thẳng hỏi:
"Xong rồi?"
"Ừ." Minh Thù bước vào trong bóng đêm, hào quang phía sau dường như bị cô vứt bỏ.
Đáy mắt Khương Tầm bỗng chốc xuất hiện tia mờ ám, hắn đưa tay kéo Minh Thù đang đi bên cạnh qua, đè cô lên tường.
Khoảng cách của hai người quá gần, thậm chí cô có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực Khương Tầm, rất nhanh, cũng rất dồn dập.
Minh Thù không phản kháng ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười không mất đi mà còn rực rỡ hơn:
"Anh trai, anh muốn làm gì?"
Một tiếng "anh trai" thanh thúy làm Khương Tầm hoàn hồn. Hắn cúi đầu che giấu, buông Minh Thù ra, giọng khàn khàn: "Không có gì."
Minh Thù chỉnh sửa lại trang phục, làn váy bị thắt cũng được gỡ ra, tung bay chập chờn về phía trước.
Quả nhiên là Khương Tầm thích nguyên chủ.
Đáng tiếc.
Nguyên chủ vĩnh viễn cũng không biết.
Aiz... Người có tình sẽ thành anh em.
[Ký chủ, cô có thể thử công lược (*) Khương Tầm.] Hài Hòa Hiệu lên tiếng.
"Vì sao?"
[Công lược xong rồi bỏ rơi hắn, có thể thu được giá trị hận thù.]
Làm cho người ta thích ngươi, sau lại bỏ rơi người ta, con mẹ nó không phải là tra nữ (**) sao?
Hài Hòa Hiệu à, ngươi cũng thật hài hòa!
Loại đề nghị này cũng nói ra được.
Không biết xấu hổ!
[Ký chủ, xin đừng quên, nhiệm vụ của cô chỉ là thu hoạch giá trị hận thù. Cô có thể khiến những người này trở thành nhân vật trong trò chơi. Hơn nữa ký chủ, cô lúc ban đầu, so với hiện tại còn ác liệt hơn nhiều.]
Minh Thù mỉm cười: "Ta coi đây là một lời khen."
[...]
"Ta cự tuyệt."
[Vì sao?]
"Mắt cậu bị mù à? Không thấy bộ dạng âm trầm của Khương Tầm sao, vừa nhìn là biết người không dễ chọc. Tôi sợ đến lúc đó thu không được gì, tôi còn phải ra tay giết hắn."
Trẫm cũng không muốn trêu chọc một tên điên đâu.
[Như vậy giá trị hận thù càng nhiều.]
"..."
Gần đây cô đọc thêm nhiều tiểu thuyết, những loại hệ thống này nếu không phải là chân thiện mỹ, thánh mẫu Bạch Liên Hoa thì cũng là tồn tại cứu vớt người đời. Vì sao hệ thống của cô toàn giật dây để cô làm tra nữ, còn giật dây cô giết người?
Có thể là gặp phải một hệ thống giả: "Không phải, hệ thống như cậu, sao lại không bị tiêu hủy?"
[Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là thu hoạch giá trị hận thù.]
Ý nghĩa chính là, mặc kệ sống chết, chỉ cần giá trị hận thù.
Ngươi xấu xa như vậy, sao ngươi không trực tiếp hủy diệt thế giới luôn đi?
"Hừm!"
Minh Thù không để ý tới Hài Hòa Hiệu, hệ thống nhà cô có thể cần một cái hệ thống chân thiện mỹ tẩy não, chứ sau này cả ngày giật dây cô làm chuyện xấu thì sao đây. Dù cho cô là người không ai giật dây được.
Khương Tầm đi theo phía sau cô, không xa không gần, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn trên người cô giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, rợn cả tóc gáy.
Khương Tầm muốn hù chết trẫm phải không, hay muốn chiếm đồ ăn vặt của trẫm?
Vì đồ ăn vặt của trẫm, lúc cần thiết, trẫm cũng chỉ có thể xấu xa một phen.
"Khương Niệm!"
Một tiếng gầm vang lên làm Minh Thù sợ thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười.
Hình dáng cao lớn xông tới trước mặt, đồng thời còn có cảm giác áp bức mạnh mẽ. Suy nghĩ một chút, không cần nhìn cũng biết là cái người muốn hù chết cô, chiếm đồ ăn vặt Lệ Thiếu Nam.
Âm hồn không tan!
Người, bảo vệ đồ ăn vặt của trẫm!
"Khả Thanh ở đâu?" Lệ Thiếu Nam chắn đường Minh Thù, ỷ mình cao lớn, đức cao vọng trọng kiêu ngạo nhìn Minh Thù. Trong mắt hừng hừng lửa giận giống như muốn băm nát Minh Thù.
"Lệ tổng." Khương Tầm từ phía sau ôm Minh Thù vào trong lòng, mặt lạnh lùng trừng mắt Lệ Thiếu Nam:
"Anh dọa em gái tôi."
Minh Thù bình tĩnh đẩy Khương Tầm ra, ánh mắt nhìn xung quanh, trên hành lang có một dãy ghế. Cô trực tiếp đi tới bên dãy ghế, giẫm lên một cái ghế, trong nháy mắt cô lại cao hơn Lệ Thiếu Nam. Cô nở nụ cười nói:
"Lệ tổng, anh làm mất chim hoàng yến nhà mình, có thể đến sở thú mà tìm, hỏi tôi làm gì. Tôi cũng không phải nhân viên chăm sóc động vật."
Chỉ có ngươi mới cao sao!
Trẫm cao lên cũng làm bản thân sợ hãi này.
Lệ Thiếu Nam: "..."
Người phụ nữ này điên rồi sao?
Khương Tầm: "..." Phong cách của em gái nhà mình quả thực không giống trước.
***
(*) Công lược: Tại trò chơi yêu đương cùng vai nữ chính hoàn thành good ending/happy ending thì được gọi là đã “công lược” hoàn thành. Bởi vì có một số trò yêu đương có độ khó nhiều, cần mượn dùng bí tịch (hệ thống) mới có thể hoàn thành good ending/happy ending, cho nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành GE/HE được gọi là “công lược/tiến công chiếm đóng”. Từ nay ban đầu áp dụng cho các trò game xã hội (ví dụ như TheSim ý), rồi chuyển qua dùng cho thể loại ngôn tình mang theo “hệ thống”.
(**) Tra nữ: Người phụ nữ tồi, không ra gì.
---------------
Lệ Thiếu Nam vốn muốn tranh cãi với Minh Thù một phen, nhưng hắn nghe tiếng thét chói tai đằng sau nên bùng lên tức giận, ánh mắt biến thành dao nhọn phóng tới găm trên người Minh Thù.
Vẻ mặt Minh Thù tươi cười, ngươi cho là trẫm sợ ngươi à!
Lệ Thiếu Nam tự chủ nhiều năm như vậy, lúc này lại hơi không khống chế được. Hắn hận không thể xông lên xé rách khuôn mặt tươi cười ấy nhưng âm thanh từ phía kia truyền đến làm hắn bỏ đi ý nghĩ này, nhanh chóng đi ra phía sau.
Minh Thù nhảy xuống ghế, Khương Tầm đưa tay đỡ cô theo quán tính, Minh Thù né người sang một bên, dễ dàng nhảy xuống.
Khương Tầm thích nguyên chủ nhưng cô không phải là nguyên chủ nên vẫn tránh làm người ta hiểu lầm thì hơn.
Thứ tình cảm này...
Phức tạp nha!
Trẫm chỉ nên yêu thích đồ ăn vặt là tốt rồi.
Ánh mắt Khương Tầm tối sầm, thu tay về nói:
"Em hà tất gì chọc giận Lệ Thiếu Nam?"
"Em đánh bảo bối trong lòng của hắn, làm hắn tức giận một chút thì tính là gì?"
Không làm hắn tức giận, làm sao tăng giá trị hận thù đây!
Lúc này Khương Tầm còn chưa có khái niệm gì đối với hành động đánh người của Minh Thù, chỉ nghĩ cô gái nhỏ thích đánh người quậy phá chút thôi, không đáng nhắc đến.
Nhưng mà Khương Tầm liền biết mình nghĩ sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai.
Cái gì mà đùa vui chút thôi!
Khắp nơi trên người Ninh Khả Thanh đều là vết bầm tím, duy chỉ có gương mặt còn lành lặn nhưng chính bởi vì như vậy mà bị phóng viên chụp lại, mới có chút mập mờ không rõ.
Tiêu đề trên tin tức đều tràn ngập các loại ám chỉ, kết hợp với hình ảnh, quả thực chính là hiện trường vụ án.
Bởi vì Ninh Khả Thanh đi cùng Lệ Thiếu Nam nên vị kim chủ Lệ Thiếu Nam này cũng theo lên đầu đề. Phóng viên là loại sinh vật kỳ lạ, không có cũng có thể bịa đặt thành có. Tin tức viết được ấy giống như bọn họ thấy Ninh Khả Thanh và Lệ Thiếu Nam thế này thế kia ở tại hiện trường.
Ninh Khả Thanh bị tin tức xấu vây quanh, dù cho có Lệ Thiếu Nam bảo vệ cũng không tránh khỏi bị người ta mắng chửi.
Mọi người chỉ trích Ninh Khả Thanh không biết xấu hổ, lại làm ra chuyện này ở tiệc nhà người ta.
Lệ Thiếu Nam ngược lại chẳng có bao nhiêu người mắng.
Trên thế giới này có một hiện tượng kỳ quái, đàn ông và phụ nữ bùng phát ra tin xấu gì thì người bị mắng thảm nhất vĩnh viễn là phụ nữ.
Hơn nữa, đa số người mắng chửi chính là phụ nữ.
Lệ Thiếu Nam chưa từng dính tin xấu như vậy, tâm trạng vô cùng tệ, người bên cạnh hắn đều nơm nớp lo sợ.
"Lệ tổng, xin lỗi, có phóng viên và truyền thông của Tinh Quang, chúng ta không ngăn được." Trợ lý dè dặt nói.
Lúc này, Lệ tổng thực sự rất đáng sợ.
"Khương Niệm!" Lệ Thiếu Nam cầm bút, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, trong mắt đầy phẫn nộ:
"Chuyển lời của tôi xuống dưới, nếu ai còn dám đụng đến cô ta chính là làm khó Kim Ngung tôi."
"Lệ tổng, chúng ta có thể cấm nhưng bên Tinh Quang ấy muốn nâng lên..."
Ánh mắt sắc bén của Lệ Thiếu Nam đảo qua, trợ lý nuốt nước bọt lập tức khom lưng dạ vâng, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Lệ Thiếu Nam ném bút trong tay, cơ sở của Khương gia không có trong giới giải trí. Nếu hắn muốn dằn mặt giải trí Tinh Quang cũng không có gì khó.
Khương Niệm, tôi cũng muốn xem cô có thể kiêu ngạo đến khi nào.
Lệ Thiếu Nam chèn ép Minh Thù trên mọi mặt, sau khi tan làm liền trở về biệt thự, biệt thự hoàn toàn yên tĩnh. Hắn mở đèn, đập vào mắt là một đống hỗn loạn. Lệ Thiếu Nam nhíu mày, nhìn xung quanh cũng không kiếm được người nên hắn nhấc chân lên lầu.
Ở trên phòng ngủ hắn tìm được Ninh Khả Thanh tóc tai rối bời, viền mắt Ninh Khả Thanh đỏ bừng, quần áo xốc xếch cuộn thành một đống trên mặt đất, đặt một máy vi tính trước mặt .
Lệ Thiếu Nam tiến lên đóng máy vi tính lại, mắt Ninh Khả Thanh đầy tia máu nhìn hắn, trong nháy mắt rơi lệ: "Lệ tổng..."
Một tiếng nghẹn ngào mang theo uất ức và mạnh mẽ, Lệ Thiếu Nam nghe thấy, tim như muốn nhũn ra. Hắn tiến đến ôm lấy Ninh Khả Thanh:
"Đừng lo lắng, có anh ở đây."
"Lệ tổng, xin lỗi."
Ninh Khả Thanh khóc lóc nắm lấy áo Lệ Thiếu Nam: "Là em làm hại anh cũng bị mắng, xin lỗi."
Lệ Thiếu Nam bị tiếng khóc ấy của Ninh Khả Thanh làm cho khó chịu, hắn nỗ lực trấn an cô nhưng mặc kệ hắn nói gì, Ninh Khả Thanh đều nói xin lỗi, dường như không nghe thấy hắn nói.
Cuối cùng, Lệ Thiếu Nam chỉ có thể dùng miệng ngăn lại miệng của Ninh Khả Thanh.
Trong thoáng chốc không thể đón nhận, biểu hiện Ninh Khả Thanh mâu thuẫn với trái tim, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.
Nói đến cũng buồn cười, kiếp trước Ninh Khả Thanh và Lệ Thiếu Nam ở bên nhau trong khoảng thời gian rất dài. Lệ Thiếu Nam cùng lắm cũng chỉ hôn cô. Trước khi hắn giận dữ với cô cũng chỉ chạm qua cô một lần, chưa từng thực sự đụng đến cô.
Cả đêm này, có người mất ngủ, lại có người ngủ ngon.
Ví dụ như Minh Thù.
Hiện tại Ái Lâm vẫn là người quản lý của cô, từ khi Ái Lâm nhận được điện thoại của từng người gọi đến để hủy hợp đồng hay thông báo đổi vai thì không ngừng gọi điện thoại cho Minh Thù. Lúc đầu còn bắt máy nhưng sau đó liền tắt điện thoại.
Trước khi tắt máy, Ái Lâm còn nhận được một tin nhắn ngắn của minh tinh.
"Trẫm muốn đi ngủ, có việc thì ngày mai bẩm tấu."
Ái Lâm: "???" Cái quái gì vậy?
Nếu không phải biết Minh Thù đang ở Khương gia, Ái Lâm thực sự sẽ chạy đến trước mặt Minh Thù trong tối nay, lắc mạnh vai cô, thuận tiện hỏi cô đã làm chuyện điên rồ gì khiến cho Lệ Thiếu Nam chèn ép cô.
Mặc dù chuyện cô làm trước đây đã đủ cho Lệ Thiếu Nam chèn ép.
...
Đầu đề ngày thứ hai đã không còn là Ninh Khả Thanh mà là tin tức Minh Thù bị chèn ép chiếm chỗ nổi bật.
Minh Thù cầm tờ báo thở dài, sao nữ chính lại không còn trên trang đầu như lúc trước nữa?
"Niệm Niệm, sao lại thế này?"
Bà Khương chỉ vào tờ báo, tinh thần kích động:
"Có phải là Lệ Thiếu Nam làm không? Nó không để Khương gia chúng ta vào mắt à?"
"Không có."
Trong mắt Lệ kim chủ người ta chỉ có nữ chính, sau này còn muốn đi lên đỉnh núi thế giới, làm sao có thể để một cục đá kê chân như Khương gia vào mắt.
Bà Khương chụp lấy tờ báo, nhìn Khương Tầm đang chuẩn bị ra khỏi cửa:
"Tầm nhi, con cứ nhìn em gái mình bị bắt nạt như thế hả?"
"Mẹ, Niệm Niệm nói không cho con nhúng tay."
Khương Tầm cúi đầu, âm thanh hơi thấp. Hôm qua hắn đã hỏi Minh Thù nhưng Minh Thù bảo hắn đừng ra tay.
"Con bé nói không cho, con liền mặc kệ?"
Bà Khương tiếc không rèn sắt thành thép: "Đáng đời con lớn như vậy mà còn chưa có bạn gái, mẹ đã nói với con chuyện này con phải giải quyết tốt, cũng không thể để cho người ngoài khi dễ Niệm Niệm."
Khương Tầm: "..."
Chuyện này với chuyện bạn gái của hắn có liên quan gì?
Còn nữa mẹ à, lúc trước ai là người phản đối Niệm Niệm gia nhập giới giải trí?
"Trước khi ba con quay về, việc này phải giải quyết tốt."
Nếu ông ấy quay về, nói không chừng lại tranh cãi một trận với Niệm Niệm, khó khăn lắm con bé mới chịu quay về, cũng không thể cho lão già kia phá hoại. Nghĩ như vậy, đáy lòng mẹ Khương càng sốt ruột. Bà liên tục vỗ bàn, nâng cao âm lượng:
"Tầm nhi, con có nghe hay không?!"
Khương Tầm có chút bất đắc dĩ nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hắn gật đầu:
"Đã biết."
"Mẹ..." Minh Thù yếu ớt kêu lên.
"Con đừng nói cái gì cũng không cần, chúng ta là người một nhà, anh trai con ở đây. Lệ Thiếu Nam cũng không qua nổi ông trời, con đừng sợ."
Minh Thù mỉm cười, đưa cái chén trống không: "Mẹ, có thể cho con thêm một chén cháo nữa không?"
"..."
Điện thoại đòi mạng của Ái Lâm liên tục gọi đến.
Minh Thù ngồi trên xe Khương Tầm, cố gắng lắm mới có thể có được một chút tinh thần nghe điện thoại của Ái Lâm từ trong sự mê hoặc của thức ăn.
"Khương Niệm, em có biết là chị gọi bao nhiêu cuộc cho em không?" Ái Lâm rít gào ở đầu dây bên kia như gặp bão, rất mãnh liệt.
Mới một buổi tối, chị ấy đã muốn bùng nổ.
"Không biết, để em xem đã."
Minh Thù lấy di động, quả thực mở ra xem một cái, sau đó thành thật trả lời:
"Năm mươi sáu cuộc, còn chưa đủ một trăm."
Ái Lâm: "..."
Còn chưa đủ một trăm!
Còn chưa đủ!
Đoán chừng là Ái Lâm muốn giết người, rít gào ở đầu dây bên kia, không bật loa cũng có thể khiến người khác nghe thấy giọng nói.
Khương Tầm ghé mắt nhìn em gái nhà mình. Cánh tay cô đặt trên cửa xe, hai chân bắt chéo, làn váy xẻ tà để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, đường cong tuyệt đẹp.
Khương Tầm dời tầm mắt, nghiêng người đi qua.
Hơi thở xa lạ lại quen thuộc vương quanh mũi, tay Minh Thù cầm bình sữa bò rụt lại, trừng mắt nhìn Khương Tầm.
Muốn làm gì, cướp sữa bò của trẫm à!
Khương Tầm đột nhiên nở nụ cười, có thể không muốn để Minh Thù thấy, khóe miệng anh ta nhếch lên nhưng rất nhanh sau đó liền hạ xuống, đưa tay thắt dây an toàn cho cô:
"Dây an toàn."
Minh Thù nhìn gương mặt nghiêng đang cúi xuống của Khương Tầm.
Chờ Khương Tầm quay về chỗ ngồi, cô giải quyết sạch sẽ hai chai sữa bò, Khương Tầm càng nhìn càng thấy đáng yêu, đáng yêu hơn cả lúc trước.
"Khương Niệm, em có nghe chị nói hay không?"
Ái Lâm gào thét hơn nửa ngày, kết quả người ở đầu dây bên kia không nói tiếng nào, chị ấy chỉ có thể tiếp tục công phu gào thét của sư tử Hà Đông.
"Nghe mà."
Minh Thù đưa di động sát bên tai, yếu ớt nói:
"Không phải là hủy hợp đồng sao? Chị để cho bọn họ dựa theo hợp đồng mà bồi thường là được. Nghe nói hợp đồng của em đều kéo dài đến sang năm phải không? Được một khoản tiền lớn như vậy, đừng có từ chối."
Có thể mua cho trẫm nhiều đồ ăn nha!
"Không phải là em điên rồi chứ?"
Ái Lâm phát điên: "Em có hiểu ý nghĩa của những hợp đồng này không? Nếu vậy em còn vị trí gì ở trong giới giải trí?"
"Chị Ái Lâm, em không định đóng phim nữa. Trước khi giải nghệ còn có thể thu về một khoản bồi thường, có gì không tốt?"
Trẫm là người có lý tưởng đó.
"Cái gì?"
Ái Lâm hốt hoảng kêu một tiếng ở đầu dây bên kia, không biết chuyện gì đang xảy ra, một lúc lâu mới nói:
"Đầu em có phải chứa bã hay không vậy? Hiện tại là thời điểm em đang được săn đón, em muốn giải nghệ? Em không phải tiểu thư Khương gia sao? Tuy là Lệ Thiếu Nam có năng lực kêu gọi trong giới giải trí nhưng tiềm lực của Khương gia cũng không kém mà. Khương Niệm, em đừng tự mình hủy đi con đường phía trước."
Nói đến vế sau, giọng của Ái Lâm nhỏ dần, chị ấy thật tình chỉ muốn tốt cho cô, hy vọng cô tiến xa trên con đường này.
"Chị Ái Lâm, em mệt rồi."
Giọng của Minh Thù hơi thấp, nghe vào có chút mệt mỏi rã rời.
Nhưng mà...
"Khương Niệm, em lại đang ăn cái gì vậy hả?"
...
"Thật sự không đóng phim nữa?" Khương Tầm ngập ngừng:
"Nếu em muốn đóng phim, anh có thể giúp em loại bỏ những cản trở này."
Minh Thù xoay đầu nhìn về phía Khương Tầm:
"Anh, em định giành gia sản với anh."
Giành gia sản là có thể mua đồ ăn mãi mãi!
Mặt Khương Tầm lạnh lùng:
"Khương gia vốn là của em, anh chỉ giữ thay em."
Minh Thù: "..."
Không thú vị, một mình cô đoạt thì có gì vui.
Lúc xuống xe, Minh Thù nói: "Anh, nhanh tìm một người bạn gái đi."
Đừng lại nhớ thương trẫm nữa!
Trẫm không phải người ngươi có thể nhớ thương!
Đồ ăn vặt của trẫm sẽ ghen!
Khương Tầm nhìn thân hình của cô gái bị phóng viên vây quanh. Cô lại có thể mang theo nụ cười tươi tắn, độc miệng làm những phóng viên đó đều hỏi không ra một câu, cuối cùng dùng phong thái nữ vương ung dung bước vào giải trí Tinh Quang.
Khương Tầm xiết chặt tay lái, hơi thở âm u lan tràn trong khoang xe.
Trong mắt cô, rốt cuộc phải thế nào mới có thể nhìn đến hắn?
Một lúc sau, Khương Tầm chán chường ôm mặt. Bởi vì bọn họ là anh em, có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không nhìn đến hắn.
Hắn chán ghét cái thân phận thiếu gia Khương gia.
Nhưng hắn không thể vứt bỏ thân phận này, không có thân phận này thì ngay cả lý do ở bên cạnh cô, hắn cũng không có.
...
Dù cho Ái Lâm có nói thế nào đi nữa, cô cũng không nghe. Minh Thù đã quyết định rồi, cô sẽ không tiếp tục đóng phim nữa.
Cô không đóng phim, Ái Lâm cũng không thể trói buộc cô chứ?
Ái Lâm khó nhịn tức giận trong lòng. Ái Lâm cũng không khách sáo với những người tới hủy hợp đồng này, thét cái giá trên trời. Có người sẽ mặc cả giá với Ái Lâm, Ái Lâm trực tiếp đập hợp đồng vào mặt đối phương.
Chị chỉ là dựa theo hợp đồng mà làm việc, không trả tiền thì cũng đừng mong hủy, còn không thì gặp nhau trên tòa.
Người muốn hủy hợp đồng cũng không phải là Ái Lâm và Minh Thù. Đối phương không chiếm được lợi ích gì chỉ có thể bực bội thanh toán tiền hủy hợp đồng.
Đắc tội Lệ Thiếu Nam còn đáng sợ hơn bồi thường tiền.
Về phần tại sao hắn không sợ Khương gia, có lẽ bởi vì cách nghề như cách núi (*), Khương gia muốn làm cái gì còn phải tìm người hỗ trợ trong giới giải trí nên quan hệ lợi hay hại, bọn họ phải suy tính rõ ràng.
Sau khi hủy hết hợp đồng, Minh Thù mở buổi họp báo tuyên bố tin tức Khương Niệm giải nghệ.
Chỉ là giải nghệ, cũng không phải là rời khỏi giới giải trí.
Trong buổi họp báo, có người hỏi Minh Thù có phải là do sợ Lệ Thiếu Nam hay không.
"Sợ? Tôi còn chưa biết cái chữ này viết thế nào đâu!"
Minh Thù cười nói ra những lời này, rõ ràng là giọng nói dịu dàng như nước sông Giang Nam nhưng lại làm người ta nghe được mùi vị kiêu ngạo:
"Trong cái vòng luẩn quẩn này, sau này dù ai có nói gì, điều đó cũng chưa chắc đúng, phải nhìn xem mới biết được."
Có chút đói bụng, không biết khi nào mới xong, những tiểu yêu tinh này cứ hỏi tới hỏi lui không dứt.
Có phóng viên lại hỏi: "Đã như vậy tại sao Khương tiểu thư phải giải nghệ. Với giải trí Tinh Quang, cô hoàn toàn có thể tiếp tục đóng phim."
Minh Thù mỉm cười, cả người tràn đầy sức sống, ánh mắt lóe sáng:
"Sống trên đời phải can đảm theo đuổi lý tưởng của chính mình."
Đói quá!
Trẫm muốn theo đuổi lý tưởng của chính mình.
Mọi người: "..."
Lý tưởng của minh tinh không phải là nổi tiếng sao? Còn muốn thế nào? Lên trời hả?
Lý tưởng của Minh Thù có lẽ chính là... ăn.
Đóng phim làm trì hoãn cô ăn cho nên không đóng phim.
Lệ Thiếu Nam vừa ra tay, đừng nói là làm Minh Thù tức giận, quả thật là cho một cái gối khi buồn ngủ, cô không tìm được lý do để hủy hợp đồng. Bây giờ không những không vi phạm hợp đồng, còn có thể kiếm thêm một khoản.
Cái này thì hay rồi, Lệ Thiếu Nam lại đấm một quyền vào gối. Người ta căn bản không quan tâm có thể đóng phim hay không, trái lại nhờ vào việc này lại kiếm được một chút lợi nhuận.
Bây giờ người ta là nữ tổng tài của giải trí Tinh Quang.
Chuyện này chắc là chuyện buồn cười nhất năm nay.
Cũng có người suy đoán sau đó Lệ Thiếu Nam sẽ đối phó với giải trí Tinh Quang.
Cơ sở của giải trí Tinh Quang quả thực yếu hơn giải trí Kim Ngung, đây chính là điểm chết của giải trí Tinh Quang.
Nhưng dường như Minh Thù cũng không sợ, cả ngày kiêu ngạo đến... các khách sạn, cửa hàng đồ ăn vặt.
Mà Khương Tầm không bỏ chút sức lực gì tại sự kiện này, tất cả đều do Minh Thù tự sắp xếp. Ông Khương biết Minh Thù không đóng phim nữa, vô cùng vui mừng. Chỉ cần cô không đóng phim, công ty giải trí Tinh Quang để cô chơi đến phá sản kiểu nào cũng được, hoàn toàn không quan tâm.
Minh Thù: "..." Có tiền thật tùy hứng.
#Nữ minh tinh nổi tiếng một tay che trời ngày xưa sau khi giải nghệ không nỗ lực kinh doanh công ty, ngược lại đi khắp con đường ngõ hẻm, vậy là muốn đổi nghề rồi?#
Cái tin tức này chẳng qua là khái quát hành trình từ sau khi Minh Thù tuyên bố giải nghệ.
Sáng sớm chín giờ cô đến công ty, đúng mười hai giờ tan làm, mỗi ngày đổi địa điểm ăn cơm một lần.
Một giờ cô quay về công ty, đúng sáu giờ tan làm.
Thời gian làm việc quy củ sáng đi chiều về, thời gian làm việc không khác gì thực tập sinh, còn giống bộ dạng tổng tài chút nào không?
Phía dưới có một vài bức ảnh chụp trộm. Tuy ở trong hình Minh Thù căn bản đang ăn nhưng người trên ảnh chụp vẫn đẹp đến điên cuồng. Bất kỳ lúc nào cô cũng duy trì nụ cười cùng lễ độ nên có, ăn cái gì cũng ăn thành dung mạo tuyệt mỹ, ba trăm sáu mươi độ đẹp không góc chết.
Chỉ bằng cái tin tức này ở trên mạng, Minh Thù lại có thêm một đống fan tham ăn.
#Thì ra ăn hàng cũng có thể đẹp như vậy, là cách ăn của ta không đúng sao? Trực tiếp, siêu hot#
***
(*) Cách nghề như cách núi: Không phải người trong ngành thì không thể hiểu được đường lối trong ngành.
--------------
Bình luận facebook