• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (1 Viewer)

  • Thế giới 5: Bút Ký Zombie (8)

Không còn cách nào khác, cuối cùng Đinh Thu Dịch đành dẫn hai người đi gặp Diệp Kỷ An trước.

Chuyện phiền toái như vậy, vẫn là để căn cứ trưởng giải quyết thì hơn.

Diệp Kỷ An đang họp, Đinh Thu Dịch sắp xếp hai người ở trong một phòng họp, lấy lý do phải ra ngoài tìm vật tư, Đinh Thu Dịch chạy mất.

Thế giới của người trẻ tuổi, thực sự ông ta không hiểu được.

Đinh Thu Dịch vừa đi, phòng họp liền xảy ra đại chiến.

"Cô cứ phải đối nghịch với tôi sao?" Hứa Sóc nhìn Minh Thù, nghiêm túc hỏi.

Minh Thù bắt đầu ăn: "Ai bảo anh đi theo tôi."

"Tôi theo cô... Đó là vinh hạnh của cô."

"Ôi chao, vậy ngài mau đem vinh hạnh này cho người khác đi, trẫm không khao khát gì."

"Trẫm? Sáng sớm đã úng não rồi à, ngai vị của cô vẫn còn à?" Hứa Sóc nhịn không được dè bỉu.

Minh Thù ngẩng đầu, giữ nguyên nụ cười.

Một giây sau, Minh Thù cầm đồ trang trí trên bàn đập hắn.

"Này, tại sao cô cứ một lời không hợp ý liền đánh người thế!"

"Tôi cứ đánh anh đấy."

"Cô đừng quá đáng, tôi sẽ tức giận đấy."

Đáp lại Hứa Sóc chính là nắm đấm của Minh Thù.

Trò hề của hai người kết thúc khi Diệp Kỷ An họp xong, kích động chạy đến phòng họp.

Hứa Sóc được Diệp Kỷ An mời đi, nhìn thấy con gái yêu quý nhà mình Diệp Kỷ An rất kích động.

Diệp Kỷ An trông cao lớn thô kệch, vóc người cường tráng, hơn nữa giữ cương vị quan trọng lại càng dọa người.

Nhưng lúc ông nói chuyện với Minh Thù, bộ dạng của người cha mẫu mực khiến người ta bỏ qua dáng vẻ dọa người của ông.

Diệp Kỷ An ân cần hỏi vài câu, cuối cùng vội vàng đưa Minh Thù về phòng của mình.

Bởi vì nhân khẩu của căn cứ có hạn, Diệp Kỷ An thân là căn cứ trưởng, cũng chỉ ở một tòa nhà cư dân thông thường, nhưng độc chiếm cả một tầng.

"Căn cứ trưởng."

"Căn cứ trưởng."

Từ trên hành lang đi qua, thỉnh thoảng gặp một số người, đều chào hỏi Diệp Kỷ An lại có người tò mò nhìn Minh Thù.

"Cô gái bên cạnh căn cứ trưởng là ai?"

"Không biết, chưa từng thấy qua..."

"Tôi vừa nghe người ta nói là con gái của căn cứ trưởng, hôm nay mới tới."

"Con gái của căn cứ trưởng? Không phải là căn cứ trưởng không có đối tượng sao?"

"Nghe nói trước khi căn cứ trưởng đến thủ đô nhậm chức, cũng đã kết hôn, có con gái cũng không phải chuyện gì kỳ lạ? Chỉ là không biết vì sao, nhiều năm như vậy, mà căn cứ trưởng cũng chưa từng đón con gái ông ấy đến thủ đô."

Tiếng bàn tán bị bỏ lại xa ở phía sau, Diệp Kỷ An lên tầng cao nhất.

"Diệp tiên sinh đã trở về."

Một người phụ nữ nghe được tiếng mở cửa, cười ra đón.

"Ừ, ngày hôm nay làm thêm hai phần." Diệp Kỷ An gật đầu.

Người phụ nữ thấy Minh Thù, hơi kinh ngạc: "Cô gái này là?"

"Con gái của ta."

Lúc nói vậy, Diệp Kỷ An có vẻ rất tự hào: "Đây là dì Ninh."

Ninh?

Cùng họ với nữ chính giả, họ này cũng không phải rất phổ biến.

Không biết có quan hệ thế nào đây?

Dì Ninh vô cùng kinh ngạc, trong mắt lại có cảm xúc khác, bà xoa xoa tay trên tạp dề, hơi thấp thỏm chào hỏi:

"Thì ra là Diệp tiểu thư."

Minh Thù mím môi, khẽ vuốt cằm, tần suất cũng không lớn, dì Ninh chỉ có thể cười ngượng ngùng:

"Tôi đi chuẩn bị."

"Cô ấy là do bọn họ sắp xếp tới nấu ăn cho ta."

Diệp Kỷ An dẫn Minh Thù vào thư phòng, giọng nói có chút mệt mỏi: "Thật ra phần lớn thời gian ta cũng không quay về, bận rộn cả một ngày."

"Hiện tại áp lực của căn cứ rất lớn sao?"

Minh Thù tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt vừa khéo nhìn dì Ninh ở cửa phòng bếp, dì Ninh như bị kim châm hút lùi vào phòng bếp.

Minh Thù đóng cửa lại, ngồi đối diện Diệp Kỷ An.

Nguyên chủ thấy Diệp Kỷ An là vào hai năm trước, lúc thi cuối cấp. Diệp Kỷ An đưa nguyên chủ đến trường thi, nhưng khi nguyên chủ thi xong đi ra, Diệp Kỷ An đã đi rồi.

Hai năm không gặp, so với trong ấn tượng của cô, Diệp Kỷ An đã già hơn nhiều lắm.

Diệp Kỷ An đắn đo lựa lời: "Một tháng gần đây, càng ngày càng nhiều người sống sót đến căn cứ, nhân số chợt tăng, phụ tải căn cứ quá lớn, không thể chứa nhiều người như vậy. Chúng ta cũng không thể mặc kệ những người sống sót ở bên ngoài, bọn họ cũng là một sinh mệnh."

Minh Thù ngẩng đầu nhìn Diệp Kỷ An, ông dường như không biết vào căn cứ phải nộp vật tư.

Cái này ở mạt thế là điều bình thường, vật tư thiếu thốn, căn cứ không nuôi nổi.

Thế nhưng, nghe giọng của Diệp Kỷ An, không giống như là quyết định của ông ấy.

Diệp Kỷ An là căn cứ trưởng, cả ngày bận rộn như con quay, việc này ông không biết cũng bình thường.

Minh Thù cũng không có ý định nói cho ông biết.

"Không nói những chuyện này."

Diệp Kỷ An khoát khoát tay: "Nói cho ba nghe, dọc đường con như thế nào, chịu không ít cực khổ phải không?"

Chịu khổ?

Không có Hứa Sóc, cô cũng coi như tạm ổn.

Hai người ở trong thư phòng nói chuyện một lúc, dì Ninh liền gọi bọn họ ra ăn cơm.

Cơn nước không đặc biệt phong phú, nhưng cũng có cá có thịt.

Dì Ninh bới cơm xong, tháo tạp dề trực tiếp ngồi đối diện Minh Thù.

Minh Thù liếc mắt nhìn bà, Diệp Kỷ An không phản đối, đoán chừng trước đây bà cũng hay ăn cơm cùng với Diệp Kỷ An.

"Hôm nay không biết Diệp tiểu thư trở về, cho nên không chuẩn bị cái gì, Diệp tiểu thư thử xem những thứ này hợp khẩu vị không? Buổi tối, tôi làm đồ ngon cho Diệp tiểu thư ăn."

"Tôi không kén chọn." Minh Thù mỉm cười.

Dì Ninh thở phào, quan tâm Minh Thù dùng bữa, lại không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Kỷ An.

Diệp Kỷ An chỉ lo nói chuyện với Minh Thù, để cho bà gắp thức ăn, không nói gì với dì Ninh.

Lúc ăn cơm Minh Thù rất nghiêm túc, không nói lời nào, chỉ chuyên tâm ăn.

Đồ ăn là sinh mệnh.

Phải đối xử cẩn thận.

Nhưng hành động này của Minh Thù lại làm Diệp Kỷ An cực kỳ hổn thẹn, nếu như ông sớm mang cô đến thủ đô, cũng không khiến cho cô một mình chạy khắp nơi ở mạt thế này, lặn lội đường xa đến đây.

Là một người cha, lúc này ông rất đau lòng.

"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút..." Vành mắt Diệp Kỷ An hơi đỏ lên.

"Diệp tiên sinh ngài cũng ăn đi, Diệp tiểu thư còn ở đây mà."

"Ừm."

Một bàn đồ ăn, được xử lý sạch sẽ, Minh Thù chưa đã thèm vuốt bụng.

"Dì Ninh, cô dọn dẹp phòng cho Miểu Miểu, rồi đi lấy một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân về, xem Miểu Miểu còn cần cái gì, chuẩn bị đầy đủ cho con bé."

Cơm nước xong, Diệp Kỷ An phải đi, bên kia còn rất nhiều chuyện cần ông xử lý.

"Được, Diệp tiên sinh, tôi sẽ làm tốt."

"Miểu Miểu, tối ba sẽ quay về, con nghỉ ngơi trước đi."

"Ừm."

Minh Thù vẫy tay với Diệp Kỷ An, nhìn ông ấy đi ra ngoài.

"Tôi ở phòng nào?"

"Phòng này, ở phòng này."

Dì Ninh dẫn Minh Thù đi xem phòng: "Ở đây bình thường hay để đồ, có chút lộn xộn, nhưng có cả giường và đồ dùng."

Phòng không lớn lắm, còn chất một đống đồ đạc nhưng cũng đủ cho cô ở.

Hơn nữa phòng bên cạnh hình như là thư phòng của Diệp Kỷ An.

Dì Ninh dọn dẹp qua loa, trải drap giường mới.

Minh Thù nhìn chằm chằm bóng dáng của bà, nửa ngày mới từ trong trí nhớ nhớ ra dì Ninh.

Ban đầu nguyên chủ đến căn cứ, dì Ninh này đã ở đây, ban đầu nguyên chủ và dì Ninh ở chung cũng khá hòa hợp.

Nhưng lúc sau nguyên chủ nhìn ra dì Ninh có tâm tư khác với Diệp Kỷ An, liền tìm cách đuổi dì Ninh đi.

Sau khi dì Ninh đi không bao lâu thì chết, mà lúc này Ninh Nhạc tới, dì Ninh là mẹ ruột Ninh Nhạc, Ninh Nhạc nghĩ nguyên chủ hại chết dì Ninh.

Sau đó là ân oán tình thù, tranh đấu đối lập.

Cuối cùng căn cứ bị hủy diệt.

Dì Ninh như một ngòi nổ...


[Ký chủ, cô có thể bắt cóc bà Ninh, sau đó dùng bà ta uy hiếp Ninh Nhạc bla bla...]

Hài Hòa nghĩ ra một đống ý kiến "kỳ quái".

Ý tưởng điên khùng.

[Nếu không thì ký chủ tìm vài người bla bla...] Hài Hòa tiếp tục đề nghị.

Ý tưởng điên khùng x2.

[Ký chủ, cô có thể...] Hài Hòa chưa từ bỏ ý định.

Ý tưởng điên khùng x3.

Càng lúc càng quá trớn, đừng nói Ninh Nhạc, ngay cả ta cũng muốn hủy diệt Hài Hòa Hiệu.

Loại hệ thống này tồn tại thực sự rất không khoa học.

"Ngươi thật sự không phải là hệ thống làm phản sao?" Minh Thù rất hoài nghi.

[Nhiệm vụ của chúng ta là giá trị thù hận, giá trị thù hận, giá trị thù hận.]

Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

[Lúc trước ta đã nhắc nhở ký chủ, cô chỉ cần xem nơi này là thế giới trò chơi, những người đó đều là nhân vật trong trò chơi hình thành từ số liệu. Cô đang làm nhiệm vụ, không cần có áp lực tâm lý.]

"Chỉ cần ngươi không cho ta chủ ý ngu ngốc nào, thì sẽ chẳng có chút áp lực tâm lý nào hết, thật đó."

Ngươi đó, đề ra chủ ý ngu ngốc nào, trẫm cũng cảm thấy là sắp xảy ra chuyện lớn.

[...]

Cô là một kẻ xấu xa, đuôi sói gian manh, dựa vào cái gì mà khinh bỉ chủ ý của tôi?

Minh Thù nằm trong phòng ngủ một giấc. Buổi chiều mới tỉnh lại, bên ngoài rất náo nhiệt, dường như có rất nhiều người.

Minh Thù mở cửa ra ngoài, thư phòng Diệp Kỷ An mở ra, bên trong không dưới mười người.

Còn trên ghế sô pha ở phòng khác, Hứa Sóc cầm dao mổ ghim một khúc ngón tay của zombie nào đó, toàn bộ bàn trà đều biến thành bàn mổ của hắn.

Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Tại sao tên ngốc này phải ở chỗ này?

Hoàn toàn biến nơi này thành phòng mổ!

Không ai quản hắn sao?

"Cậu ở đây làm gì?"

Tay Hứa Sóc run một cái, dao mổ ghim trúng khúc "ngón tay" va chạm với bàn trà, tạo ra âm thanh hơi chói tai.

Hứa Sóc quay đầu lại, trên gương mặt thiếu niên mang theo nụ cười yếu ớt: "Sau này xin chỉ giáo thêm, tôi muốn ở đây."

"Cậu nói cái gì?" Chắc là trẫm nghe lầm.

"Tôi muốn ở đây." Hứa Sóc lặp lại từng chữ từng chữ.

Người đâu, lôi tên ngốc này ra chém cho trẫm.

Sau khi Diệp Kỷ An đuổi những người đó đi, Minh Thù cũng chứng thực được tin dữ này từ miệng ông.

Vì Hứa Sóc đưa ra điều kiện phải ở chỗ này, thì mới có thể nghiên cứu cho bọn họ.

Mà đáng sợ hơn là Minh Thù còn phải làm trợ thủ cho hắn.

Vì nhân loại, vì hy vọng, Diệp Kỷ An phải đồng ý với Hứa Sóc.

Minh Thù thấy thật kỳ lạ, Hứa Sóc này tại sao được coi trọng như thế. Trên thế giới này không thiếu thiên tài, dù cho Hứa Sóc là thiên tài hiếm gặp, cũng không cần phải được coi trọng như thế chứ? Người ở khắp nơi đều muốn hắn.

Lúc này, Diệp Kỷ An chỉ có thể đáp ứng loại yêu cầu "Nỗi nhục mất nước, bán nữ cầu toàn" này của hắn.

"Miểu Miểu, con phải chịu uất ức rồi." Diệp Kỷ An nói.

Trẫm uất ức đến muốn khóc.

Trẫm chỉ muốn giá trị thù hận thôi mà sao lại khó khăn đến thế.

Hứa Sóc ở bên cạnh cười đến mức muốn ăn đòn, giờ thì biết tôi đáng giá thế nào rồi chứ?

...

Hứa Sóc cứ như vậy mà ở đây, hắn vốn cũng không có đồ đạc gì, nhanh chóng có người đưa tới các loại đồ vật, đại đa số đều dùng cho thí nghiệm.

Nhưng ban ngày Hứa Sóc không làm việc ở đây, hắn phải đến phòng thí nghiệm của căn cứ.

Minh Thù làm người hỗ trợ, đương nhiên cũng phải đi.

Trong phòng thí nghiệm, đa số đều là người lớn tuổi. Minh Thù và Hứa Sóc là hai tiểu thịt tươi (1), tươi đến không thể tươi hơn ở trong này, cực kỳ khiến người khác chú ý.

Hứa Sóc là người duy nhất có phòng thí nghiệm riêng, lại còn rất lớn.

Nhưng mà Hứa Sóc lại còn không hài lòng: "Những thứ này đều đã cũ, hơn nữa những thứ này cũng không đồng bộ. Tôi muốn dùng hàng mới nhất."

Nhân viên công tác co quắp miệng, nhưng vẫn chuyên nghiệp giải thích: "Hứa tiên sinh, điều kiện hiện nay chỉ đáp ứng được như thế này thôi."

Những thiết bị này đều là mọi người liều mạng mang về, hắn còn ghét bỏ, có còn hơn không mà.

Có biết bây giờ là mạt thế không?

Không phải xã hội văn minh hòa bình đâu.

Hứa Sóc càng thêm ghét bỏ: "Thiết bị như vậy, bảo tôi phải làm việc thế nào đây?"

Thiên tài rất xoi mói.

Mọi người: "..."

"Đừng để ý đến hắn, đầu óc hắn có vấn đề."

Minh Thù cười với nhân viên công tác: "Các người đi làm việc đi."

Nhân viên công tác thấy Minh Thù mỉm cười, tâm đều mềm nhũn.

Tiểu thư này thật dịu dàng.

Nói thật là dễ nghe.

"Diệp Miểu, đây là phòng thí nghiệm của tôi!" Hứa Sóc hơi tức giận.

"Vậy anh có bản lĩnh thì để tôi đi đi."

Minh Thù không sợ hãi, lấy việc Hứa Sóc tức chết làm nhiệm vụ của mình.

Hắn không tức chết sẽ không có giá trị thù hận.

Không có giá trị thù hận, sẽ không mở được thương thành hệ thống.

Không mở được thương thành hệ thống, sẽ không có đồ ăn vặt.

Không có đồ ăn vặt, sẽ không có mạng sống.

Hứa Sóc quả nhiên nghẹn họng. Hắn trừng mắt nhìn nhân viên công tác kia, nhân viên công tác vừa xấu hổ vừa căng thẳng, chuyện gì đây?

Hắn chỉ phụ trách đến nói cho bọn họ biết hoàn cảnh nơi này, tại sao phải gánh chịu áp lực như vậy, nhất định phải đòi tăng lương!

"Biến!"

Cuối cùng, Hứa Sóc hét lớn một tiếng.

"Không nói cô, ngồi xuống cho tôi!"

Minh Thù vừa đứng lên liền ngồi trở lại. Nhân viên công tác tức giận chạy mất, hù chết người khác.

Người này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến cấp trên phải đãi ngộ hắn như thế?

Hứa Sóc la người xong, đóng mạnh cửa, sau đó tự mình sờ mó những thiết bị này, cũng không nói chuyện với Minh Thù.

Phòng thí nghiệm dần dần có âm thanh, nhưng chỉ là âm thanh thiết bị vận chuyển, sau đó chính là âm thanh của các túi đồ ăn vặt.

Hứa Sóc quay đầu lại trừng mắt với Minh Thù.

Ăn ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, là heo chắc!

Sao cô vẫn chưa chết vì no nhỉ?

"Làm gì đó?"

Minh Thù cảnh giác nhìn Hứa Sóc, che chở đồ ăn vặt.

Nhìn trẫm làm gì, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm sao?

"Hừ."

Hứa Sóc quay đầu lại, tiếp tục sờ mó thiết bị.

[Cửu thiếu, ngươi như vậy không công lược (2) được cô ấy đâu.]

Tôi đây không nói muốn công lược cô ta.

[Ngài vẫn muốn giết cô ấy sao? Ngài đánh không lại người ta, vẫn nên chọn con đường dễ dàng hơn đi.] Hệ thống khuyên nhủ.

Nói đến chuyện đánh không lại Minh Thù, đây là nỗi đau trong lòng Hứa Sóc, hắn hừ lạnh một tiếng, không để ý hệ thống.

[...]

Cửu thiếu là bị lây bệnh từ cái cơ thể này sao? Kiêu ngạo như vậy...

Chờ hắn chuẩn bị xong thiết bị, Minh Thù đã ăn xong một đống đồ ăn vặt trên bàn, nằm dài ở đó, nhìn cảnh bận rộn bên ngoài phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm tất cả đều là thủy tinh trong suốt, có thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài, thế nhưng từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Công lược cô ấy?

Còn không bằng giết ta đi.

Hứa Sóc nghĩ như thế.

"Ăn no rồi đi bắt vài zombie cho tôi." Hứa Sóc chỉ huy Minh Thù.

Minh Thù không hề nghĩ ngợi, từ chối: "Không đi."

"Nếu hôm nay tôi mà không gọi người đưa cơm chiều, thì cô sẽ không có cơm ăn đâu đấy."

Hứa Sóc cười gian trá: "Thế nhưng, nếu cô đi, trưa nay tôi sẽ cho cô thêm thịt."

"Thịt zombie chắc?"

Dù gì trẫm cũng là con gái của căn cứ trưởng, muốn ăn thịt cũng chẳng có khó khăn như vậy. Tên ngốc này muốn biến trẫm thành nô dịch, đừng có mơ.

Hứa Sóc: "..."

Hắn gãi gãi đầu, chẳng lẽ hắn thật sự phải công lược cô ta?

Hứa Sóc cân nhắc giữa giết chết cô cùng công lược cô, rốt cuộc cái nào dễ hơn.

Quên đi, hắn liều mạng, không phải chỉ là công lược phụ nữ thôi sao? Hắn là thiên tài vừa đẹp trai lại tài hoa, chẳng có gì là không làm được cả.

***

(1) Tiểu thịt tươi: Là tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai và đang nổi tiếng.

(2) Công lược: Tại trò chơi yêu đương cùng vai nữ chính hoàn thành good ending/happy ending thì được gọi là đã "công lược" hoàn thành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom