• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (8 Viewers)

  • Thế giới 5: Bút Ký Zombie (9)

Hứa Sóc rời phòng thí nghiệm, một lát sau ôm một cái rương đi vào, trực tiếp đặt trước mặt Minh Thù.

Hắn vỗ vỗ cái rương: "Có đi không?"

Minh Thù liếc mắt nhìn cái rương, vốn muốn từ chối, lời vừa đến miệng, cô liền đổi đề tài:

"Thành giao."

Hứa Sóc: "..."

Không có chuyện một túi đồ ăn vặt có thể thuyết phục được Diệp Miểu.

Vậy thì hai túi.

...

Phòng thí nghiệm có lưu trữ một vài zombie. Đây là để cho những người này nghiên cứu, dễ dàng tìm ra biện pháp giải quyết zombie.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Minh Thù đến nơi chứa zombie. Mỗi một con zombie đều bị giam riêng, tay chân bị trói, bên ngoài còn có cửa sắt, phòng ngừa chúng chạy ra ngoài.

"Bắt con này đi."

Minh Thù chỉ chỉ với nhân viên phụ trách chế ngự zombie.

Bọn họ lập tức đi lấy dụng cụ.

"Không cần phiền phức như vậy." Minh Thù lấy súng trên người, bắn vào đầu zombie.

Nhân viên công tác mê man nhìn Minh Thù, không phải muốn zombie sống sao?

Bắn chết còn dùng sao được?

Minh Thù đem thi thể ném lên bàn mổ, cứ như vậy mà đem một con zombie chết đến phòng thí nghiệm.

Minh Thù đẩy cửa phòng thí nghiệm, vươn tay đẩy mạnh lên bàn: "Zombie của anh đến rồi, ăn ngay đi cho nóng."

Hứa Sóc: "..."

Ăn cho nóng là cái quái gì? Hắn không ăn zombie.

Chờ tới khi hắn thấy trên bàn mổ, zombie không còn nhúc nhích, hơi đấu tranh hỏi nhân viên phía sau:

"Các ngươi nghiên cứu thuốc gây mê tạm thời cho zombie sao?"

"Hứa tiên sinh... Nó chết rồi." Nhân viên công tác căng thẳng trả lời.

"Tôi không cần đồ chết." Hứa Sóc nghiến răng nghiến lợi.

"Là, là Diệp tiểu thư bắn chết." Chuyện này thực sự không thể trách hắn.

"Anh đâu có nói là muốn nó sống hay chết."

Minh Thù cười tỏa nắng: "Đương nhiên tôi phải lựa chọn biện pháp an toàn hơn rồi."

Hứa Sóc: "..."

Đừng cản hắn, hắn phải bóp chết cô ta.

Công lược cái gì nữa.

Nhiệm vụ cái gì nữa chứ!

[Cửu thiếu đừng kích động, cậu tỉnh táo một chút. Nghĩ đến đám người bên ngoài đang chuẩn bị chê cười mình, có phải là cậu nên bình tĩnh hơn chút không.]

Bình tĩnh hơn nhiều rồi.

[Cậu buông dao xuống trước đã.] Cửu thiếu không bình tĩnh chút nào.

Hứa Sóc cắm một dao trên cánh tay zombie, tức giận rống:

"V đi."

Nhân viên công tác nhanh chóng đẩy zombie ra ngoài, tính tình thật tệ, hù chết người khác.

Hứa Sóc gần như là giằng co với Minh Thù, tiếp tục để cô đi lấy zombie, nhấn mạnh rõ là muốn còn sống.

Lần này là sống thật, nhưng ngoại trừ một cái đầu, còn lại đều mất hết.

Hứa Sóc nhịn.

Tiếp tục gia tăng điều kiện, muốn một zombie sống hoàn chỉnh.

Cả một con nguyên vẹn.

Còn sống.

Được thôi, sống nguyên vẹn. Cô cho hắn một zombie chó, nguyên con, còn sống.

"..."

Đánh chết hắn đi.

Minh Thù luôn luôn có biện pháp làm Hứa Sóc tức đến đau dạ dày. Nhưng hắn vẫn không thể tức giận, hắn phải "dung túng" cô, đây là bước công lược đầu tiên.

Hắn "dung túng" được Minh Thù, nhưng người của phòng thí nghiệm không dung túng cô được. Vốn dĩ zombie bắt được cũng không nhiều, lại bị Minh Thù phá hoại như thế, càng lúc càng ít.

Phòng thí nghiệm từ chối cung cấp zombie thí nghiệm cho Hứa Sóc. Hắn về cơ bản không phải đến làm việc, mà là đến lãng phí tài nguyên của phòng thí nghiệm.

Vốn có vài người bất mãn với việc thằng nhóc Hứa Sóc này, gần đây được đãi ngộ tốt như thế. Vậy nên, tập thể phòng thí nghiệm kháng nghị, ai tới nói cũng không được.

"Xem xem, không có zombie, cậu còn nghiên cứu cái gì nữa, về nhà tắm rửa, đi ngủ đi."

"Ai nói không có zombie, không phải bên ngoài có rất nhiều sao?" Hứa Sóc lạnh nhạt.

"Ồ."

Minh Thù nhướn mày: "Cậu còn muốn ra ngoài bắt zombie à, vậy chúc may mắn."

Hứa Sóc khom lưng, nắm tay chống lên mặt bàn trước mặt Minh Thù, ghé sát vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Làm trợ thủ, cô có thể không đi sao?"

Trẫm không đi ngươi còn có thể trói trẫm sao?

Minh Thù liếc một cái. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đi không phải là có thể tìm một cơ hội tốt hơn kéo thù hận sao?

Ném hắn vào đống zombie là được rồi,

Cứ vui vẻ mà quyết định như vậy.

...

Minh Thù cùng Hứa Sóc ra khỏi căn cứ. Cô không biết Hứa Sóc nói như thế nào với Diệp Kỷ An, cuối cùng Diệp Kỷ An phái một tiểu đội đi theo bọn họ.

So với lúc bọn họ tiến vào, ngoài căn cứ người sống sót càng nhiều. Tùy ý có thể thấy được người sống sót tuyệt vọng, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Cũng có người sống sót thấy xe liền nhào lên, cố kiếm chút đồ ăn.

"Các người thật vô nhân đạo, bọn họ đều là người sống, sao không cho bọn họ vào?"

Xung quanh căn cứ đều là người, xe tiến lên thong thả, âm thanh cách đó không xa truyền đến.

"Ngu xuẩn."

Hứa Sóc cúi đầu vuốt ve dao mổ, hừ nhẹ một tiếng, hắn hỏi Minh Thù: "Cô thấy có đúng không?"

Minh Thù ăn đồ ăn vặt: "Sao cơ?"

Hứa Sóc nhịn kích động, trợn trắng mắt: "Nhìn bên kia đi."

"Bởi vì bọn họ không giao nộp vật tư, các người không cho bọn họ vào, các người là sát nhân trá hình. Các người vẫn là người bảo vệ nhân dân sao?"

Giọng nói khí phách của một cô gái truyền đến.

Minh Thù nhìn cô gái đứng trên mui xe phóng khoáng nói, thật giống nữ chính chân chính mà...

Cũng chỉ có nữ chính mới có thể ở mạt thế, nói ra những lời không có trách nhiệm này.

Mỗi ngày căn cứ đều có rất nhiều đội ngũ ra ngoài tìm kiếm vật tư, chỉ cần bọn họ tình nguyện, có thể thêm vào đội ngũ. Dù là theo sau đội ngũ nhặt đồ thừa, đều có thể kiếm đủ vật tư vào thành.

Nhưng những người này lại không muốn.

Người có thể đi vào căn cứ, đã sớm nghĩ biện pháp đi vào, những người này chính là chờ bố thí, chờ có người mở lòng từ bi cho bọn họ vào. Người khác không muốn còn có thể chửi ầm lên là không có đạo đức, ức hiếp người các kiểu.

Có lẽ trong những người này có người thật sự đáng thương, nhưng như thế thì sao, thế cục này chính là như vậy.

Ngoại trừ vai chính, ai cũng không phải chúa cứu thế.

Minh Thù làm lơ tiếp tục ăn đồ ăn vặt, xe dần dần rời đi. Âm thanh của cô gái kia bị gió thổi tán loại, từ từ nhỏ xuống.

"Hừ, thật là máu lạnh. Cô lại là con gái của căn cứ trưởng, thấy tình cảnh như thế không có chút cảm xúc gì sao?"

"Đây là mạt thế, mạt thế có quy tắc của mạt thế."

Minh Thù liếc Hứa Sóc: "Ngay cả anh cũng máu lạnh, có tư cách gì nói tôi."

"Mọi người cũng vậy."

"Tôi không giống với thú vật."

"Sao cô chửi tôi?"

"Tôi chửi lúc nào?"

"Cô nói tôi là thú vật."

"Tôi nói sao?"

"Nói..."

Tài xế lái xe đằng trước: "..."

Từ lúc ra khỏi thành đến bây giờ, bọn họ cãi không dưới ba lần, con đường phía trước thật gian nan!

...

Zombie ở gần căn cứ vì có đội ngũ ra ngoài tìm kiếm vật tư xử lý, cũng không còn nhiều.

Nhưng vừa khéo phù hợp với điều kiện muốn bắt zombie của Hứa Sóc.

Zombie nhiều quá, cũng khó đối phó.

Hứa Sóc bắt zombie, Minh Thù căn bản không xuống xe, ngồi trong xe với tài xế.

Trên đường đi, Minh Thù có ý đồ ném Hứa Sóc vào đám zombie, nhưng không thành công nên cô từ bỏ ý định này.

Lãng phí thể lực.

Hứa Sóc tức giận đến xù lông, lại không biết làm sao, phiền não tiếp tục bắt zombie.

Đội ngũ Diệp Kỷ An phái đi, lúc trước hay giúp phòng thí nghiệm bắt zombie. Trước đây mỗi lần bọn họ bắt zombie, sẽ có thương vong. Nhưng lần này Hứa Sóc ra tay, đừng nói thương vong, căn bản là không tốn bao nhiêu sức lực.

Bắt zombie cũng có thể làm dễ dàng như vậy.

"Cũng kha khá rồi, quay về thôi."

Hứa Sóc nhìn một xe zombie đã bắt được, chắc là đủ để cô phá hoại trong một thời gian.

Không đúng, là đủ để hắn nghiên cứu trong một thời gian.

Khi xe trở lại căn cứ đã là buổi tối, căn cứ đèn đuốc sáng trưng. Đèn pha không ngừng quét xung quanh căn cứ, chỉ sợ buổi tối có zombie xông đến.

Ngoài căn cứ rất ồn ào, Minh Thù không biết có phải buổi tối căn cứ sẽ là tình trạng này hay không, nhưng tài xế hiển nhiên biết.

"Có chuyện gì vậy?"

Tài xế ló mặt nhìn phía trước: "Đường bị phá hỏng hết rồi, những người này muốn làm gì đây..."

"Ồn ào như thế, không sợ dụ zombie đến sao?"

Tài xế nói thầm một tiếng, trực tiếp dùng bộ đàm liên hệ người trong căn cứ: "Để bọn họ nhường đường, Diệp Miểu tiểu thư và Hứa tiên sinh phải vào căn cứ."

Nhưng mà bên trong bận tối mắt tối mũi, dù có người chú ý, cũng không có biện pháp mở đường để bọn họ vào.

Bọn họ có thể không cho những người may mắn còn sống này vào, nhưng không thể bắn chết đám người này.

Nhất thời tài xế cũng không có cách, chỉ có thể chờ người trong căn cứ giải quyết.

Minh Thù tựa trên cửa sổ, muốn tìm người hỏi thăm.

Nhưng đại đa số mọi người đều thờ ơ, không thì lại muốn đồ đạc.

Cuối cùng, Minh Thù tìm được một cô bé, ước chừng mười bảy mười tám tuổi.

Cô bé có chút sợ hãi, nhưng nhìn nụ cười ôn hòa đẹp mắt của Minh Thù, trong lòng an tâm rất nhiều, đánh bạo trả lời Minh Thù.

"Lúc xế chiều, có một chị dẫn đầu những người này, nói không có vật tư không vào được căn cứ là sai, bảo người căn cứ cho chúng ta vào. Nhưng người trong căn cứ không cho, sau đó chính là như thế này đây..."

"Bọn họ muốn xông vào sao?" Minh Thù hỏi.

Cô bé gật đầu.

"Tại sao em không vào?"

Cô gái nhỏ lắc đầu, có chút sợ hãi: "Bọn họ rất đáng sợ."

Những người đó bộ dạng hung dữ, so với những zombie cô bé nhìn thấy không khác gì nhau.

Minh Thù cười cười, cởi áo khoác trên người choàng lên cho cô gái: "Cám ơn em trả lời câu hỏi của chị, người tốt sẽ được báo đáp."

Trên người cô bé ấm áp, dường như còn mang theo một mùi hương như có như không.

Cửa sổ xe dần dần đóng lại, cô bé chỉ thấy nụ cười chói mắt của Minh Thù.

Như trong vực sâu tuyệt vọng mọc ra một bông hoa của niềm hy vọng khát khao.

Nắng ấm áp.

Cô bé ôm trang phục thật chặt, không dám buông tay.

Mấy người ở đằng xa vốn định tiến lên kiếm chác, thấy người trong xe chỉ cho một cái áo không đáng tiền, không tiến lên, tiếp tục ngồi xổm.

Cô bé túm túm áo khoác, bên trong có một cái túi, cô sờ thấy vật cưng cứng.

Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng cô biết chị gái kia nhất định là cố ý bỏ vào. Hơn nữa cô biết không thể để người ngoài nhìn thấy, nếu không sẽ bị cướp.

...

"Cô có thể lương thiện đến thế ư?"

Đóng cửa sổ xe, Hứa Sóc nhịn không được ai oán hỏi Minh Thù.

"Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói là tôi không lương thiện."

Minh Thù dựa vào cửa sổ xe, nhìn cô bé đứng cô độc bên ngoài.

Hứa Sóc nhìn chằm chằm gò má Minh Thù, khóe môi cong lên độ cong tiêu chuẩn như đã đong đếm qua.

Hắn vẫn cảm thấy cô gái này máu lạnh từ trong xương. Mặc dù là khi đối mặt với Diệp Kỷ An, nụ cười đẹp mắt nhưng không cách nào thấy chút thật tâm, đa số là lấy lệ, giả dối.

Không, phải nói là nụ cười trong sáng rực rỡ của cô, cho tới bây giờ không hề thật lòng.

"Đưa tôi túi đồ ăn." Minh Thù vươn tay.

Hứa Sóc: "..."

Máu lạnh gì đó, trước mặt đồ ăn vặt đều là đồ vứt đi.

Hứa Sóc lục lọi ở phía sau, lấy một túi bánh mì nhỏ đưa qua.

Nhưng đưa xong mới phát hiện có gì đó sai sai.

Tại sao hắn lại nghe lời như thế?

"Ăn nhiều như vậy, sau này ai dám lấy cô?"

Hứa Sóc lầm bầm: "Cũng may gặp tính tình tôi tốt, là người khác không biết cô bị đánh bao nhiêu lần rồi."

"Tính tình tốt?"

Minh Thù buồn cười: "Anh tự tin quá rồi."

Vương bà còn không tự tin như thế.

Nếu tính tình Hứa Sóc có thể tốt, cô sẽ truyền hình trực tiếp ăn một trăm cái bánh bao.

"Tôi tính tình không tốt, làm sao có thể dung túng cô?"

"Đó là do anh đánh không lại tôi."

Hứa Sóc: "..."

Không đề cập đến chuyện thương tâm này, chúng ta còn có thể nhìn mặt nhau.

Nói đến chuyện thương tâm này, cũng chỉ có thể xông lên đánh người.

Đương nhiên xét thấy vấn đề không gian, Hứa Sóc "từ bi" không so đo hành vi khiêu khích của Minh Thù.

...

Người sống sót càng lúc càng ồn ào. Cuối cùng căn cứ phải dùng vũ lực trấn áp. Dưới sự trấn áp của vũ khí, những người này không dám la lối nữa.

Đường chậm rãi được dọn dẹp, xe tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm đi ngang qua phía trước, Minh Thù thấy nữ chính phát vật tư cho những người sống sót, để bọn họ tiến vào căn cứ.

Nhưng có người lấy được vật tư liền ăn tại chỗ, sau đó xòe tay yêu cầu nữ chính cung cấp tiếp.

Tình cảnh liền hỗn loạn, nếu không phải bên người nữ chính có người che chở, đoán chừng nữ chính cũng sẽ bị những người may mắn sống sót này xé nát.

"May mà cô không phải người như thế."

Hứa Sóc cảm thán, hắn tình nguyện gặp phải nữ nhân khó đối phó như Minh Thù, cũng không muốn gặp phải cái loại không biết phân biệt người tốt kẻ xấu như thế.

Đặt mình và người bên cạnh vào tình thế nguy hiểm.

Đó không phải là thiện lương, đó là ngu ngốc.

Minh Thù nở nụ cười, cũng không biết có ý tứ gì, sau đó liền vùi đầu ăn.

...

Minh Thù ngồi bên ngoài chờ Hứa Sóc đang kiểm tra. Để căn cứ an toàn, bất kể người nào, sau khi rời khỏi đây trở về đều cần kiểm tra.

Nữ chính cùng đám người kia của cô ta cũng vào đây. Bởi vì là người có dị năng nên tốc độ thông qua rất nhanh.

"Xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ thành ra như vậy." Cô gái hổ thẹn nói.

"Hừ, chúng ta thật vất vả mới thu thập được vật tư, cứ như vậy bị cô phá hết, bây giờ nói xin lỗi có ích lợi gì."

Âm thanh này có hơi quen tai, Minh Thù nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Quả nhiên là người quen.

Trần Duy và Ninh Nhạc đứng chung một chỗ.

Ninh Nhạc không thay đổi gì, vẫn như trước, ánh mắt lạnh lùng, không nói gì nhiều, có cảm giác giỏi giang lại thành thục.

Đối tượng kéo giá trị thù hận cuối cùng cũng tới.

Trần Duy không ngừng trách mắng nữ chính vẻ mặt áy náy kia, nữ chính chỉ có thể nói xin lỗi.

Nữ chính gọi là gì nhỉ...

Hình như tên Bạch Tuyết Vy.

"Tuyết Vy cũng không biết sự việc sẽ thành ra như vậy, lúc trước các người cũng đâu có ngăn cản, không phải sao?"

Người ủng hộ Bạch Tuyết Vy không chịu được, đứng ra nói giúp: "Bây giờ nói điên khùng cái gì."

"Chúng ta không ngăn? Ninh Nhạc đã nói với các người rất nhiều lần, các người có nghe không?"

Trần Duy cười nhạt: "Một đám não tàn."

"Trần Duy, cô nói chuyện chú ý một chút."

"Tôi nói không sai, hiện tại vật tư hết sạch, sau này mọi người ăn không khí sao?"

"Cô không cần ăn không khí, không gian của tiểu thư Ninh Nhạc bên cạnh cô còn có rất nhiều vật tư đấy."

Giọng nói êm ái xen vào. Mọi người sửng sốt, đều quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói.

Cô gái ngồi trên khu ghế chờ, một chiếc áo màu trắng, giống như trước mạt thế, trắng tinh không nhiễm chút bụi. Mặc dù trên người Ninh Nhạc có chút bẩn, nhưng trên người Minh Thù lại không có chút vết dơ nào.

Cô gái cười cười nhìn sang bên này, hơi thở ôn hòa, hoàn toàn vô hại.

"Diệp Miểu?"

Trần Duy hét lên một tiếng: "Sao cô lại ở đây?"

"Ồn ào cái gì chứ?"

Người đứng bên cạnh Minh Thù hét lớn một tiếng: "Tất cả im lặng cho tôi."

"La tôi làm gì, sao lại không la cô ta?" Trần Duy không phục.

Đối phương trừng mắt nhìn Trần Duy, nếu hắn dám la Diệp Miểu, trừ phi không muốn làm việc nữa.

Trần Duy: "..."

Ninh Nhạc kéo người Trần Duy lại, cười cười gật đầu. Lúc trước, từ chỗ Phàn đội trưởng đã biết thân phận của Diệp Miểu không hề đơn giản. Hôm nay có thể thấy rõ cô là con gái của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó của căn cứ.

"Thật phiền phức."

Hứa Sóc không hề tỏ ra khó chịu chút nào, thấy không khí có chút không đúng, hỏi:

"Cô lại lộn xộn gì đấy?"

"Có gì đâu." Minh Thù cười, "Gặp người quen cũ, chào hỏi chút thôi mà."

"Đi thôi."

Hứa Sóc càng không kiên nhẫn nhìn người đối diện, dường như đã quên bọn họ rồi.

"Bọn họ là ai?"

Sau khi Minh Thù và Hứa Sóc rời đi, Bạch Tuyết Vy nhỏ giọng hỏi.

"Hẳn là căn cứ cao cấp." Chàng trai bên cạnh Bạch Tuyết Vy nói.

Phía sau bọn họ chính là quân đội trong căn cứ, ngoại trừ người có quyền thế trong căn cứ, còn người nào có được đãi ngộ này.

"Ừm."

Bạch Tuyết Vy không có suy nghĩ gì khác: "Hiện tại chúng ta nên tìm chỗ nghỉ chân đã, về phần tổn thất, tôi sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho mọi người."

"Cô bồi thường thế nào?" Trần Duy khinh thường hừ lạnh.

Ninh Nhạc âm thầm thở phào, những người này dường như không chú ý lời của Diệp Miểu.

Nhưng làm sao Diệp Miểu biết mình có không gian?

Lời lúc nãy của cô ta hẳn là có ý này...

Chẳng lẽ thời điểm mình sử dụng không gian, bị Diệp Miểu phát hiện.

Tình hình hiện tại, dị năng của không gian rất quý, cô gặp nhiều người như vậy ngoại trừ Bạch Tuyết Vy này ra, hầu như không thấy ai có dị năng giống mình.

Mình phải thật cẩn thận.

"Trước tiên tìm chỗ nghỉ chân đã."

Chàng trai bênh cạnh Bạch Tuyết Vy lạnh nhạt hạ mắt: "Trong căn cứ không thể so với bên ngoài, có chuyện gì, tìm chỗ nghỉ ngơi đã."

Có người nhìn Ninh Nhạc, Ninh Nhạc gật đầu, đồng ý lời nói của chàng trai.

Lúc này mọi người mới nhất trí, trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi đã.

...

Hứa Sóc dẫn theo nhiều zombie trở về như vậy, làm người trong phòng thí nghiệm sợ hãi.

Đám zombie này, có thể nói đánh chết dễ dàng hơn bắt sống. Không nghĩ tới Hứa Sóc chỉ ra ngoài một buổi chiều mà đã bắt nhiều như vậy.

"Thật là lợi hại..."

"Có thể được cấp cao coi trọng như vậy, làm sao không có chút bản lĩnh này."

"Ai biết những zombie này có phải có người bắt giúp hắn không." Cũng có người chua chát nói.

Đối với những lời xì xào này, Hứa Sóc lạnh nhạt không quan tâm, bộ dạng kiêu ngạo muốn lên trời, nhốt tất cả mọi người ở bên ngoài phòng thí nghiệm.

"Thật không biết một thằng nhóc tự phụ như thế, có thể nghiên cứu ra cái gì."

"Anh chưa từng nghe qua Hứa Sóc? À, đúng rồi, trước mạt thế không lâu anh mới về nước, Hứa Sóc này bla bla..."

Người biết chuyện đem lai lịch Hứa Sóc phổ cập cho mọi người. Người ở chỗ này nghe được đều kinh ngạc.

"Dù hắn là thiên tài như vậy, cũng không chắc có khả năng nghiên cứu biện pháp giải quyết zombie?"

Mặc dù nghe xong công tích vĩ đại của Hứa Sóc, nhưng cũng có người không phục.

Bọn họ nhiều người hợp lực cũng không có tiến triển gì, một mình hắn nghiên cứu ra cái gì?

"Người phía trên cũng không biết nghĩ như thế nào..."

Bọn họ ở nơi này ai cũng có địa vị, nhưng không có đãi ngộ tốt như Hứa Sóc.

"Anh thực sự không cùng ba tôi làm giao dịch bí mật gì chứ?"

Minh Thù đứng trước thủy tinh trong suốt, nhìn mọi người bàn luận hăng say, nhịn không được hỏi Hứa Sóc đang mân mê zombie.

"Thiên tài đều bị người khác ghen tỵ." Hứa Sóc kiêu căng trả lời.

"Đáng tiếc chết sớm."

"Cô không thể nói lời nào dễ nghe sao?"

Mỗi ngày nguyền rủa lão tử, lão tử sẽ không chết.

"Không thể."

"Ăn nhiều như thế còn không chặn nổi miệng cô." Hứa Sóc trừng Minh Thù.

Minh Thù quay sang mỉm cười với hắn.

Hứa Sóc tức giận đến muốn nhào qua bóp chết cô, thế nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh, không thể so đo với cô, không thể.

Vì bản thân không chết sớm lúc tráng niên, Hứa Sóc bắt đầu làm việc, kỳ thực hắn không thích những công việc này, nhưng vì duy trì thiết lập không bị hủy, hắn không làm không được.

Số khổ.

Tuy nói là Minh Thù đến làm trợ thủ cho Hứa Sóc, nhưng thực tế là cô ngồi một bên cầm đồ ăn vặt nhìn Hứa Sóc làm zombie đến gào khóc.

Thỉnh thoảng, Hứa Sóc sẽ bảo cô dùng dị năng công kích zombie, nhưng kết quả đều là zombie làm phòng thí nghiệm nát bét.

Toàn bộ phòng thí nghiệm, đối với phòng thí nghiệm của bọn họ, ý kiến càng lúc càng nhiều. Mặc dù Minh Thù bảo đảm zombie sẽ không chạy ra ngoài, nhưng mà mỗi lần nghe động tĩnh bên trong, người bên ngoài sợ đến lạnh run, bọn họ không muốn biến thành zombie!

Nhóm nghiên cứu viên giỏi thì càng tức, vất vả lắm mới có chút ý tưởng, kết quả một trận ầm ĩ, cái gì cũng mất.

Ban đầu Diệp Kỷ An nhận được khiếu nại, nhóm nghiên cứu viên trực tiếp tìm đến cửa tố cáo.

Có phải phòng thí nghiệm chỉ cần một mình Hứa Sóc không, nếu như chỉ cần hắn, vậy bọn họ sẽ rời đi.

Diệp Kỷ An biết con gái nhà mình và Hứa Sóc ở chung, sẽ xảy ra phản ứng hóa học lớn như vậy, nhưng Hứa Sóc một hai khẳng định, không nhìn thấy con gái nhà ông sẽ không làm việc.

Cuối cùng, Diệp Kỷ An đành cách ly phòng thí nghiệm riêng của Hứa Sóc, hơn nữa cách âm bằng kính chống đạn, người phòng thí nghiệm mới biết hai chữ an toàn viết như thế nào.

"Lão Diệp, ta vẫn không rõ, Hứa Sóc kia sao hắn nói gì ông cũng nghe theo vậy?"

Đinh Thu Dịch thực sự nghĩ không ra: "Ta biết hắn rất lợi hại, nhưng cũng không lợi hại đến mức để ông đối xử với hắn như thế?"

Diệp Kỷ An dùng ngón trỏ gõ trên bàn một cái: "Ông có biết vì sao nhiều người muốn tìm hắn mà không tiếc giá không?"

Đinh Thu Dịch lắc đầu, không hiểu: "Giá trị của hắn thật sự lớn như vậy?"

Diệp Kỷ An cười khổ: "Đúng vậy, hắn thực sự có thể cứu vớt nhân loại."

Đinh Thu Dịch trợn to mắt: "Một mình hắn?"

Đinh Thu Dịch quen biết lão Diệp không phải chỉ là ngày một ngày hai, biết ông sẽ không nói mò, nhưng Đinh Thu Dịch vẫn không thể tin được.

"Còn nhớ hai năm trước lúc tôi tham gia huấn luyện bí mật không?"

Đột nhiên Diệp Kỷ An đề cập đến chuyện cũ.

Đinh Thu Dịch gật đầu, sự kiện kia hắn khắc sâu trong ký ức, bởi vì ngày đó đúng lúc Diệp Miểu thi cuối cấp.

Diệp Kỷ An đặc biệt xin nghỉ, muốn chờ Diệp Miểu thi xong, ai ngờ trên đường nhận được mệnh lệnh tham gia huấn luyện đặc biệt, hơn nữa còn được trực thăng trực tiếp tới đón.

"Hứa Sóc đã ở đó."

Diệp Kỷ An trầm tư: "Đó là một hội nghị nghiên cứu rất kỳ quái, chủ đề là sự phát triển kéo dài của nhân loại trong tương lai. Hứa Sóc ở nơi đó đưa ra lý luận tiến hóa. Nhưng hắn nói chỉ là lý thuyết, cũng không có trải qua thực tế. Thế nhưng hai năm sau... Zombie xuất hiện."

Mà khi đó, Hứa Sóc cũng chỉ mới mười tám tuổi.

Là một đứa bé mới thành niên.

Trên mặt còn mang theo vẻ non nớt.

Ông không biết một đứa trẻ, làm sao có thể lạnh lùng thậm chí mang theo một chút thú vị ác ý đưa ra lý luận như thế.

Cũng chính khi đó, ông biết Hứa Sóc là người như thế nào.

Lý luận tiến hóa của Hứa Sóc đề cập đến con người, lúc ấy ông nghe người ta ngầm suy đoán, trên tay Hứa Sóc có thể có thành phẩm.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán.

Tuy lúc đó Hứa Sóc hơi điên cuồng, nhưng tuyệt đối không có khuynh hướng phản xã hội, thậm chí tham dự không ít hạng mục quốc gia, đều tạo ra cống hiến rất lớn.

"Như vậy, zombie..."

Đinh Thu Dịch nghe đến túa mồ hôi lạnh: "Không biết có phải hắn làm ra không?"

“Diệp Miểu vẫn ở chung với hắn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Diệp Kỷ An lắc đầu: "Thành phố khởi đầu zombie là bên thành phố Y, cách hắn quá xa. Hơn nữa một năm cuối cùng trước khi zombie bùng nổ, hắn đang tham dự một hạng mục quốc gia, để bảo mật, dù liên lạc gì ra bên ngoài đều cần kiểm tra, hắn không có thời gian đi nghiên cứu zombie gì đó."

"Lúc đó hắn trình bày lý luận cực kỳ tường tận, giống như hắn đã làm thực nghiệm, không loại trừ khả năng bị người khác ghi lại, lợi dụng lý luận đó để nghiên cứu. Hắn có thể đưa ra lý luận như thế, chắc cũng có khả năng tìm ra biện pháp giải quyết."

Mạt thế bị nổ như thế nào, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa rõ, chỉ biết bắt đầu ở thành phố Y, bên đó cũng không có người may mắn sống sót, không ai biết rốt cuộc tại sao thành phố Y phát nổ.

Đợi đến lúc mọi người biết, zombie đã tràn lan khắp các tỉnh thành rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom