Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
8.
“Không có gì hết, anh hơi bị cảm thôi.” Anh cúi đầu nhặt mảnh thủy tinh, bàn tay run nhè nhẹ.
“Anh vậy mà còn nói không có gì hết?” Tôi kéo anh ra, “Anh lên ghế ngồi đi, đống này để em dọn.” Tôi vừa nhặt mảnh thủy tinh vừa càu nhàu: “Anh là bác sĩ mà sao lại đổ bệnh thế kia? Vừa nãy anh đang định tự tiêm cho mình à?”
“Ừm.” Bạch Đoạn ngắn gọn trả lời. Anh cuộn người trên sô pha nhìn tôi nhặt mảnh vỡ, cả người run lên từng chặp, thật sự rất bất ổn. Tôi cầm một ống kim mới đi đến sờ tránh anh, không thấy nóng tôi mới yên tâm được một chút. Tôi thuận miệng hỏi: “Vừa nãy anh định tiêm thuốc gì vậy?”
Bạch Đoạn sửng sốt, rõ ràng đang rất hoảng sợ, nhưng vẫn giương mắt nhìn tôi.
Tôi nhận ra sự khác thường, cũng lo lắng hỏi gặng: “Là thuốc gì?”
“…… Morphine.” Bạch Đoạn khô khốc nói.
Tôi hít một ngụm khí lạnh: “Anh nghiện à?!”
Bạch Đoạn lại run lên, anh lắp bắp nói: “……Anh không có.”
“Anh trực tiếp tiêm morphine vào người còn nói không phải?!” Tôi tức điên lên lớn tiếng với anh.
“Anh bị đau đầu, cần morphine để giảm đau.” Bạch Đoạn càng tự siết chặt người mình hơn, đôi môi run lẩy bẩy, “Một tiêm thôi, đưa anh ống tiêm đi.” Anh nhìn tôi cầu khẩn, nói xong anh lấy trong túi ra thêm một cái lọ nhỏ, “Anh cần phải tiêm, nếu không đau quá anh chịu không nổi…”
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
“Anh không nghiện, thật sự đó.” Bạch Đoạn nhìn tôi rất chân thành, ánh mắt ấy làm tôi không thể kháng cự được. Anh nói xong thì vén ống tay áo, đưa cánh tay đến trước mặt tôi, “Em xem đi, tay anh không có lỗ kim cũ…”
Tôi thấy tay anh không có lỗ kim cũ thật, thì do dự đưa ống tiêm cho anh, nhìn anh tự tiến hành tiêm cho mình. Lúc Bạch Đoạn tiêm morphine vào động mạch, anh rất chuyên chú. Đẩy đến nửa ml cuối cùng anh nhắm mắt lại, cả người toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ.Tôi thường xuyên nghĩ lại xem tôi đã từ khi nào lặng lẽ yêu lấy anh, sau đó phát hiện, chính là giây phút này, là cái lúc Bạch Đoạn mặc áo blouse trắng, tự tiêm morphine vào cơ thể mình, gầy gò yếu ớt nhưng lại vừa nguy hiểm, cũng từ đây bắt đầu nên rất nhiều chuyện sau này.
Sau khi tiêm thuốc, Bạch Đoạn hoàn toàn thả lỏng. Anh dựa vào người tôi, tuy thuần túy chỉ là vô tình, nhưng lại làm cho lòng tôi nhộn nhạo, tay chân không biết nên để ở nơi nào. Bạch Đoạn mềm như bông dựa vào lồng ngực tôi một lát, sau đó tỉnh táo phấn chấn trở lại. Anh đứng dậy đến cửa sổ, lấy thuốc lá ra châm lửa, đã khôi phục lại biểu cảm hằng ngày.
“Anh đang bị cảm mà, còn hút thuốc cái gì? Anh thật sự học y đó à?”
Anh nhìn điếu thuốc trên tay, bật cười: “Em biết anh hút thuốc từ cấp hai rồi mà, có gì lạ đâu.”
“Đó là tại khi ấy anh phải ra vẻ “đại ca.” Anh nhìn em đi, ấy năm ngửi khói thuốc lá của Trương Nguyên nhưng em cũng có hút đâu.” Tôi nói.
“Không giống nhau.” Anh thở ra một hơi khói trắng, “Có những thứ, khi đã bắt đầu thì mãi chẳng thể dừng được.”
Tôi chợt cảm thấy sợ hãi: “Anh… anh nghiện morphine rồi phải không?”
“Không có, thật.” Anh cười liếc tôi một cái, “Đừng lo, anh không sao đâu.” Nói xong anh xoa đầu tôi một cái, “Nhưng mà đừng nói với Chung Viên nha, ông ấy đang là giảng viên hướng dẫn của anh, phát hiện được thì mắng anh chết.”
“Chính anh cũng biết là không tốt rồi mà cũng ráng làm như thế.” Tôi cứ lèm bèm. Mà tôi chợt phát hiện ra, mỗi lần ở bên cạnh anh tôi đều bất giác mà lèm bèm như thế, “Đau đầu thì có tỉ cách trị, anh nhất định phải tiêm morphine à, anh tưởng đầu anh bằng sắt chắc?”
“Được rồi được rồi.” Anh phì cười, “Giờ mới phát hiện em có lương tâm y đức ghê ha. Lần trước nói thi vào Đại học Phù Châu, chắc ôn tập xong xuôi rồi phải không?”
“Sao mà dễ vậy được, có phải ai cũng thông minh sẵn như anh đâu.” Nghe vậy tôi lại buồn bực. “Chung Viên ở bệnh viện “hành hạ” anh, về nhà thì lại “hành hạ” em, mệt muốn chết, đang không biết em sống nổi đến lúc thi không nè.”
“Hở, thấy tốt trò tốt mà, Chung Viên rất ít hướng dẫn sinh viên hay học sinh, nhưng đã kèm thì nhất định sẽ có kết quả tốt.”
“Thầy tốt trò tốt là nói anh thôi, anh không biết đâu, Chung Viên khen anh lên đến tận mây xanh luôn đấy.”
“Ông ấy nói anh thế nào?” Bạch Đoạn hứng thú.
“Nói anh xuất chúng, đứng nhất nhì sinh viên khoa chính quy.” Tôi giỡn bồi thêm, “Còn nói anh diêu thủ hồi xuân, hồi sinh người sống…”
“Bớt bớt đi ông tướng.” Bạch Đoạn gõ đầu tôi. “Thôi, không ở đây tán dóc với em được nữa, anh phải quay lại khoa nội trú để kiểm tra phòng bệnh rồi. Các bác sĩ hôm nay đứng mổ hết, còn mỗi thực tập bọn anh.”
“Anh đi cẩn thận.” Tôi vẫy tay.
“Ôn tập tốt nha.” Bạch Đoạn xoay người lại cười với tôi một cái thật đẹp, thế là trái tim tôi lại quen lối cũ mà đập liên hồi.
Bốn ngày sau mẹ tôi đáp máy bay từ Singapore về, và ngày đó trở thành cái ngày đau khổ bi thống nhất của tôi từ lúc sinh ra cho đến giờ.
Lúc mẹ xuống sân bay, Chung Viên và tôi không đến đón, vì nghe bảo mẹ còn đi ăn tiệc giao lưu với người ở khách sạn nữa. Chung Viên hỏi tôi có muốn đi đón mẹ không, tôi nói chỉ là đi tham quan ăn uống ở Sing về thôi mà, có phải đi bộ đội đâu, tôi còn phải ở trường học nữa, đi đón phí mất một buổi học. Chung Viên nghe cũng cảm thấy có lý nên không chở tôi về nhà.
Trưa hôm đó tôi ăn cơm ở canteen ra xong, nhắm thấy lúc này chắc mẹ cũng đã về đến nhà, liền lấy điện thoại ra gọi cho bà, nhưng chuông đổ mãi chẳng ai nghe máy. Lúc đó tôi cũng không quá để tâm, tắt di động nhún vai làm tiếp việc của mình. Cho đến tối, tôi nhắn cho mẹ cái tin, nói mẫu thân đại nhân, ngài về nước rồi cũng nên quan tâm đến bảo bối của mình đi chứ, con bị Chung Viên hành hạ sắp tắt thở rồi. Nhưng nhắn xong mãi mẹ vẫn không trả lời. Lúc này tôi mới cảm thấy bất an. Tôi gọi lại cho mẹ, thì lần này đã được nghe máy, tôi cười nói, “Mẹ bận gì ghê thế, con trai sống chết gì cũng mặc kệ luôn à?”
Nhưng nghe điện thoại lại là Chung Viên, giọng ông nghe rất xa xăm: “Niệm Phi?”
Tôi không vui: “Chung Viên? Ông làm gì mà nghe điện thoại mẹ tôi?”
“Không….” Giọng Chung Viên chợt run lên, “Mẹ…mẹ con đánh rơi điện thoại trong xe chú, chú vừa đưa mẹ về.”
Tôi thấy Chung Viên rất lạ, giọng tôi lạnh đi: “Mẹ tôi đâu?”
“Mẹ con…mẹ con đang ở nhà.” Chung Viên chậm rãi đáp.
Tôi không nói gì nữa dập điện thoại rồi gọi vào số điện thoại bàn, nhưng chờ mãi vẫn là chẳng có người nghe.
Tay tôi bắt đầu run lên.
“Chung Viên, tôi hỏi lại mẹ tôi đâu?” Tôi gọi cho Chung Viên, quát lớn, lúc này tôi đã linh cảm có chuyện gì tệ hại đã xảy ra: “Mẹ tôi có làm sao không? Có xảy ra chuyện không? Có hay không?”
“Không có…” Giọng Chung Viên càng run lên dữ dội, “Mẹ con vẫn ổn.”
“Chung Viên, mẹ nó ông đừng gạt tôi!” Tôi nổi trận lôi đình, “Tôi về nhà, nếu không thấy mẹ tôi sẽ chặt ông ra làm hai!”
“Tối rồi, con đừng đi lung tung.” Chung Viên trầm mặc một lúc lâu sau rồi nói, “Con đợi một chút, chú đến trường đón con.”
Vừa nghe vậy, tim tôi lạnh đi.
Lúc Chung Viên đến, tôi vẫn cố gắng không khóc, tôi tin mẹ tôi không xảy ra chuyện gì. Chung Viên đến gặp giáo viên phụ trách nội trú của tôi trước, lúc giáo viên đến phòng ngủ gọi tôi, trên gương mặt bà ấy rõ ràng mang theo sự thương hại, nó giống y đúc với cái kiểu thương hại khi người ta chỉ trỏ vào mẹ tôi bàn tán khi tôi còn nhỏ, quen thuộc đến ghê người.
Sau khi lên xe, tôi một câu cũng không nói gì với Chung Viên, đường đi không khí im lặng đến sợ. Khi tôi thấy bệnh viện Phù thấp thoáng phía xa với chữ thập màu đỏ chói trên mái, nước mắt đã mất khống chế trào ra.
“Niệm Phi…” Chung Viên luống cuống nhìn tôi.
“Mẹ tôi đâu?” Tôi hỏi ông ta.
Chung Viên không nói gì, ông nắm cánh tay tôi, dẫn tôi đến khu phía bắc, lầu bốn. Khu ấy tôi biết, nó là nhà xác của bệnh viện Phù. Lúc còn nằm viện tôi đã từng nghĩ lẻn đi qua dây để thám hiểm, mà giờ đây, cái loại ý niệm vớ vẩn này lại thành sự thật một cách đau đớn và tàn khốc nhất.
Thi thể của bà bị phá hủy quá dữ tợn, làm tôi không thể nào dám nhìn bà lần cuối. Lúc bà đón taxi từ sân bay trở về thì bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm trúng. Va chạm trực tiếp, tài xế taxi chết ngay tại chỗ, còn mẹ tôi ngồi ghế sau, da đầu bị gọt đi một mảng, được đưa vào bệnh viện khi mà các bác sĩ đã không thể làm được gì. Ở cửa nhà xác tôi thấy tên tài xế lái chiếc xe tải kia, chỉ là một thanh niên chưa đến 20 tuổi. Hắn ta thấy tôi là người nhà người chết thì sợ lắm, giống như tôi sẽ lao vào cấu xé hắn vậy. Chung Viên khi đó vẫn túm chặt lấy cánh tay tôi, cũng sợ tôi sẽ làm chuyện dại dột gì, nhưng mà chỉ là tôi chẳng làm gì. Lúc biết được mẹ đã đi, giống như tôi chẳng còn nghe được gì, chẳng còn biết được gì, chẳng nói được gì, chỉ có nước mắt vô thức lăn dài trên giương mặt.
Đêm đó tôi ở bệnh viện ngồi cả đêm, Chung Viên ngồi cạnh tôi, cũng không nói gì. Tôi khóc một lúc thì dừng, vì tôi biết mẹ không thích con trai mình khóc thút thít như thế. Suốt đêm tôi nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của bà, nhìn lại sự gian nan và khổ sở trong những năm tuổi trẻ đó. Tôi nhớ rất nhiều những kỉ niệm ở khu nhà ngang lụp xụp, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, nhớ lúc bà lo sổ lo sách tiệm cơm nhỏ, lúc bà hào hứng đếm tiền dành dụm cho tôi đi học, hay lúc bà vụng về thêu vá sửa cái áo lông cho tôi. Những hình ảnh như những thước phim quay chậm, không một tiếng động cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi. Tôi đột nhiên phát hiện, tôi thương bà rất nhiều, nhưng chẳng kịp nói ra, giờ đây bà không biết, và sẽ mãi mãi không biết được.
Hạ Niệm Phi chưa bao giờ là một đứa con trai ngoan, nhưng Hạ Vi Vi lại là người mẹ tốt nhất trên cuộc đời này.
Trời hừng đông tôi cố gắng đứng lên, nói với Chung Viên tôi muốn tổ chức tang lễ, nhưng việc mai táng tôi không biết rõ nên đành nhờ ông đứng ra tổ chức.
Sáng hôm sau khi mẹ qua đời, ông bà ngoại tôi chỉ mới gặp được một lần vào cái đêm quỳ trắng trước cửa thuở nhỏ ấy tất tả chạy suốt đêm đến đây.
Lúc đó tôi và Chung Viên đem hành lý của mẹ về nhà, vừa xuống lầu đã thấy ông bà ngoại đứng trước cửa chờ tôi. Tôi ngạc nhiên vì lúc ấy tôi chưa kịp thông báo tin mẹ tôi cho người nhà ở phương bắc nhưng không biết sao ông bà đã nghe tin.
“Niệm Phi….” Bà ngoại gọi tôi một tiếng, giọng nghẹn đi.
Tôi còn đang thất thần, Chung Viên đã mở miệng trước: “Chào bố mẹ ạ.”
Tôi khó hiểu nhìn Chung Viên một cái. Còn ông ngoại thì giận đến mức cả người run rẩy, ông chỉ tay vào mặt Chung Viên như Nhạc Phi nơi chín suối chỉ vào Tần Cối (*): “Chung Viên… Mày…. mày còn dám gọi tao là bố mẹ, còn dám đến gặp Niệm Phi!”
Tôi sững người.
—
Tần Cối (1901-1155) là tể tướng thời Nam tống, thường được biết là một gian thần, Hán gian. Ông ta đã bày mưu hãm hại giết chết hiền thần Nhạc Phi rất thê thảm. Sau đó ông ta bị vạch tội và bị bắt phải quỳ trước mộ Nhạc Phi.
—
Bộ này t không nói nhảm vì không biết nói gì hết, nhưng mà mong các bạn đừng drop nhé nó không buồn như vậy đâu HE đó đừng bỏ mình…….
“Không có gì hết, anh hơi bị cảm thôi.” Anh cúi đầu nhặt mảnh thủy tinh, bàn tay run nhè nhẹ.
“Anh vậy mà còn nói không có gì hết?” Tôi kéo anh ra, “Anh lên ghế ngồi đi, đống này để em dọn.” Tôi vừa nhặt mảnh thủy tinh vừa càu nhàu: “Anh là bác sĩ mà sao lại đổ bệnh thế kia? Vừa nãy anh đang định tự tiêm cho mình à?”
“Ừm.” Bạch Đoạn ngắn gọn trả lời. Anh cuộn người trên sô pha nhìn tôi nhặt mảnh vỡ, cả người run lên từng chặp, thật sự rất bất ổn. Tôi cầm một ống kim mới đi đến sờ tránh anh, không thấy nóng tôi mới yên tâm được một chút. Tôi thuận miệng hỏi: “Vừa nãy anh định tiêm thuốc gì vậy?”
Bạch Đoạn sửng sốt, rõ ràng đang rất hoảng sợ, nhưng vẫn giương mắt nhìn tôi.
Tôi nhận ra sự khác thường, cũng lo lắng hỏi gặng: “Là thuốc gì?”
“…… Morphine.” Bạch Đoạn khô khốc nói.
Tôi hít một ngụm khí lạnh: “Anh nghiện à?!”
Bạch Đoạn lại run lên, anh lắp bắp nói: “……Anh không có.”
“Anh trực tiếp tiêm morphine vào người còn nói không phải?!” Tôi tức điên lên lớn tiếng với anh.
“Anh bị đau đầu, cần morphine để giảm đau.” Bạch Đoạn càng tự siết chặt người mình hơn, đôi môi run lẩy bẩy, “Một tiêm thôi, đưa anh ống tiêm đi.” Anh nhìn tôi cầu khẩn, nói xong anh lấy trong túi ra thêm một cái lọ nhỏ, “Anh cần phải tiêm, nếu không đau quá anh chịu không nổi…”
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
“Anh không nghiện, thật sự đó.” Bạch Đoạn nhìn tôi rất chân thành, ánh mắt ấy làm tôi không thể kháng cự được. Anh nói xong thì vén ống tay áo, đưa cánh tay đến trước mặt tôi, “Em xem đi, tay anh không có lỗ kim cũ…”
Tôi thấy tay anh không có lỗ kim cũ thật, thì do dự đưa ống tiêm cho anh, nhìn anh tự tiến hành tiêm cho mình. Lúc Bạch Đoạn tiêm morphine vào động mạch, anh rất chuyên chú. Đẩy đến nửa ml cuối cùng anh nhắm mắt lại, cả người toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ.Tôi thường xuyên nghĩ lại xem tôi đã từ khi nào lặng lẽ yêu lấy anh, sau đó phát hiện, chính là giây phút này, là cái lúc Bạch Đoạn mặc áo blouse trắng, tự tiêm morphine vào cơ thể mình, gầy gò yếu ớt nhưng lại vừa nguy hiểm, cũng từ đây bắt đầu nên rất nhiều chuyện sau này.
Sau khi tiêm thuốc, Bạch Đoạn hoàn toàn thả lỏng. Anh dựa vào người tôi, tuy thuần túy chỉ là vô tình, nhưng lại làm cho lòng tôi nhộn nhạo, tay chân không biết nên để ở nơi nào. Bạch Đoạn mềm như bông dựa vào lồng ngực tôi một lát, sau đó tỉnh táo phấn chấn trở lại. Anh đứng dậy đến cửa sổ, lấy thuốc lá ra châm lửa, đã khôi phục lại biểu cảm hằng ngày.
“Anh đang bị cảm mà, còn hút thuốc cái gì? Anh thật sự học y đó à?”
Anh nhìn điếu thuốc trên tay, bật cười: “Em biết anh hút thuốc từ cấp hai rồi mà, có gì lạ đâu.”
“Đó là tại khi ấy anh phải ra vẻ “đại ca.” Anh nhìn em đi, ấy năm ngửi khói thuốc lá của Trương Nguyên nhưng em cũng có hút đâu.” Tôi nói.
“Không giống nhau.” Anh thở ra một hơi khói trắng, “Có những thứ, khi đã bắt đầu thì mãi chẳng thể dừng được.”
Tôi chợt cảm thấy sợ hãi: “Anh… anh nghiện morphine rồi phải không?”
“Không có, thật.” Anh cười liếc tôi một cái, “Đừng lo, anh không sao đâu.” Nói xong anh xoa đầu tôi một cái, “Nhưng mà đừng nói với Chung Viên nha, ông ấy đang là giảng viên hướng dẫn của anh, phát hiện được thì mắng anh chết.”
“Chính anh cũng biết là không tốt rồi mà cũng ráng làm như thế.” Tôi cứ lèm bèm. Mà tôi chợt phát hiện ra, mỗi lần ở bên cạnh anh tôi đều bất giác mà lèm bèm như thế, “Đau đầu thì có tỉ cách trị, anh nhất định phải tiêm morphine à, anh tưởng đầu anh bằng sắt chắc?”
“Được rồi được rồi.” Anh phì cười, “Giờ mới phát hiện em có lương tâm y đức ghê ha. Lần trước nói thi vào Đại học Phù Châu, chắc ôn tập xong xuôi rồi phải không?”
“Sao mà dễ vậy được, có phải ai cũng thông minh sẵn như anh đâu.” Nghe vậy tôi lại buồn bực. “Chung Viên ở bệnh viện “hành hạ” anh, về nhà thì lại “hành hạ” em, mệt muốn chết, đang không biết em sống nổi đến lúc thi không nè.”
“Hở, thấy tốt trò tốt mà, Chung Viên rất ít hướng dẫn sinh viên hay học sinh, nhưng đã kèm thì nhất định sẽ có kết quả tốt.”
“Thầy tốt trò tốt là nói anh thôi, anh không biết đâu, Chung Viên khen anh lên đến tận mây xanh luôn đấy.”
“Ông ấy nói anh thế nào?” Bạch Đoạn hứng thú.
“Nói anh xuất chúng, đứng nhất nhì sinh viên khoa chính quy.” Tôi giỡn bồi thêm, “Còn nói anh diêu thủ hồi xuân, hồi sinh người sống…”
“Bớt bớt đi ông tướng.” Bạch Đoạn gõ đầu tôi. “Thôi, không ở đây tán dóc với em được nữa, anh phải quay lại khoa nội trú để kiểm tra phòng bệnh rồi. Các bác sĩ hôm nay đứng mổ hết, còn mỗi thực tập bọn anh.”
“Anh đi cẩn thận.” Tôi vẫy tay.
“Ôn tập tốt nha.” Bạch Đoạn xoay người lại cười với tôi một cái thật đẹp, thế là trái tim tôi lại quen lối cũ mà đập liên hồi.
Bốn ngày sau mẹ tôi đáp máy bay từ Singapore về, và ngày đó trở thành cái ngày đau khổ bi thống nhất của tôi từ lúc sinh ra cho đến giờ.
Lúc mẹ xuống sân bay, Chung Viên và tôi không đến đón, vì nghe bảo mẹ còn đi ăn tiệc giao lưu với người ở khách sạn nữa. Chung Viên hỏi tôi có muốn đi đón mẹ không, tôi nói chỉ là đi tham quan ăn uống ở Sing về thôi mà, có phải đi bộ đội đâu, tôi còn phải ở trường học nữa, đi đón phí mất một buổi học. Chung Viên nghe cũng cảm thấy có lý nên không chở tôi về nhà.
Trưa hôm đó tôi ăn cơm ở canteen ra xong, nhắm thấy lúc này chắc mẹ cũng đã về đến nhà, liền lấy điện thoại ra gọi cho bà, nhưng chuông đổ mãi chẳng ai nghe máy. Lúc đó tôi cũng không quá để tâm, tắt di động nhún vai làm tiếp việc của mình. Cho đến tối, tôi nhắn cho mẹ cái tin, nói mẫu thân đại nhân, ngài về nước rồi cũng nên quan tâm đến bảo bối của mình đi chứ, con bị Chung Viên hành hạ sắp tắt thở rồi. Nhưng nhắn xong mãi mẹ vẫn không trả lời. Lúc này tôi mới cảm thấy bất an. Tôi gọi lại cho mẹ, thì lần này đã được nghe máy, tôi cười nói, “Mẹ bận gì ghê thế, con trai sống chết gì cũng mặc kệ luôn à?”
Nhưng nghe điện thoại lại là Chung Viên, giọng ông nghe rất xa xăm: “Niệm Phi?”
Tôi không vui: “Chung Viên? Ông làm gì mà nghe điện thoại mẹ tôi?”
“Không….” Giọng Chung Viên chợt run lên, “Mẹ…mẹ con đánh rơi điện thoại trong xe chú, chú vừa đưa mẹ về.”
Tôi thấy Chung Viên rất lạ, giọng tôi lạnh đi: “Mẹ tôi đâu?”
“Mẹ con…mẹ con đang ở nhà.” Chung Viên chậm rãi đáp.
Tôi không nói gì nữa dập điện thoại rồi gọi vào số điện thoại bàn, nhưng chờ mãi vẫn là chẳng có người nghe.
Tay tôi bắt đầu run lên.
“Chung Viên, tôi hỏi lại mẹ tôi đâu?” Tôi gọi cho Chung Viên, quát lớn, lúc này tôi đã linh cảm có chuyện gì tệ hại đã xảy ra: “Mẹ tôi có làm sao không? Có xảy ra chuyện không? Có hay không?”
“Không có…” Giọng Chung Viên càng run lên dữ dội, “Mẹ con vẫn ổn.”
“Chung Viên, mẹ nó ông đừng gạt tôi!” Tôi nổi trận lôi đình, “Tôi về nhà, nếu không thấy mẹ tôi sẽ chặt ông ra làm hai!”
“Tối rồi, con đừng đi lung tung.” Chung Viên trầm mặc một lúc lâu sau rồi nói, “Con đợi một chút, chú đến trường đón con.”
Vừa nghe vậy, tim tôi lạnh đi.
Lúc Chung Viên đến, tôi vẫn cố gắng không khóc, tôi tin mẹ tôi không xảy ra chuyện gì. Chung Viên đến gặp giáo viên phụ trách nội trú của tôi trước, lúc giáo viên đến phòng ngủ gọi tôi, trên gương mặt bà ấy rõ ràng mang theo sự thương hại, nó giống y đúc với cái kiểu thương hại khi người ta chỉ trỏ vào mẹ tôi bàn tán khi tôi còn nhỏ, quen thuộc đến ghê người.
Sau khi lên xe, tôi một câu cũng không nói gì với Chung Viên, đường đi không khí im lặng đến sợ. Khi tôi thấy bệnh viện Phù thấp thoáng phía xa với chữ thập màu đỏ chói trên mái, nước mắt đã mất khống chế trào ra.
“Niệm Phi…” Chung Viên luống cuống nhìn tôi.
“Mẹ tôi đâu?” Tôi hỏi ông ta.
Chung Viên không nói gì, ông nắm cánh tay tôi, dẫn tôi đến khu phía bắc, lầu bốn. Khu ấy tôi biết, nó là nhà xác của bệnh viện Phù. Lúc còn nằm viện tôi đã từng nghĩ lẻn đi qua dây để thám hiểm, mà giờ đây, cái loại ý niệm vớ vẩn này lại thành sự thật một cách đau đớn và tàn khốc nhất.
Thi thể của bà bị phá hủy quá dữ tợn, làm tôi không thể nào dám nhìn bà lần cuối. Lúc bà đón taxi từ sân bay trở về thì bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm trúng. Va chạm trực tiếp, tài xế taxi chết ngay tại chỗ, còn mẹ tôi ngồi ghế sau, da đầu bị gọt đi một mảng, được đưa vào bệnh viện khi mà các bác sĩ đã không thể làm được gì. Ở cửa nhà xác tôi thấy tên tài xế lái chiếc xe tải kia, chỉ là một thanh niên chưa đến 20 tuổi. Hắn ta thấy tôi là người nhà người chết thì sợ lắm, giống như tôi sẽ lao vào cấu xé hắn vậy. Chung Viên khi đó vẫn túm chặt lấy cánh tay tôi, cũng sợ tôi sẽ làm chuyện dại dột gì, nhưng mà chỉ là tôi chẳng làm gì. Lúc biết được mẹ đã đi, giống như tôi chẳng còn nghe được gì, chẳng còn biết được gì, chẳng nói được gì, chỉ có nước mắt vô thức lăn dài trên giương mặt.
Đêm đó tôi ở bệnh viện ngồi cả đêm, Chung Viên ngồi cạnh tôi, cũng không nói gì. Tôi khóc một lúc thì dừng, vì tôi biết mẹ không thích con trai mình khóc thút thít như thế. Suốt đêm tôi nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của bà, nhìn lại sự gian nan và khổ sở trong những năm tuổi trẻ đó. Tôi nhớ rất nhiều những kỉ niệm ở khu nhà ngang lụp xụp, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, nhớ lúc bà lo sổ lo sách tiệm cơm nhỏ, lúc bà hào hứng đếm tiền dành dụm cho tôi đi học, hay lúc bà vụng về thêu vá sửa cái áo lông cho tôi. Những hình ảnh như những thước phim quay chậm, không một tiếng động cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi. Tôi đột nhiên phát hiện, tôi thương bà rất nhiều, nhưng chẳng kịp nói ra, giờ đây bà không biết, và sẽ mãi mãi không biết được.
Hạ Niệm Phi chưa bao giờ là một đứa con trai ngoan, nhưng Hạ Vi Vi lại là người mẹ tốt nhất trên cuộc đời này.
Trời hừng đông tôi cố gắng đứng lên, nói với Chung Viên tôi muốn tổ chức tang lễ, nhưng việc mai táng tôi không biết rõ nên đành nhờ ông đứng ra tổ chức.
Sáng hôm sau khi mẹ qua đời, ông bà ngoại tôi chỉ mới gặp được một lần vào cái đêm quỳ trắng trước cửa thuở nhỏ ấy tất tả chạy suốt đêm đến đây.
Lúc đó tôi và Chung Viên đem hành lý của mẹ về nhà, vừa xuống lầu đã thấy ông bà ngoại đứng trước cửa chờ tôi. Tôi ngạc nhiên vì lúc ấy tôi chưa kịp thông báo tin mẹ tôi cho người nhà ở phương bắc nhưng không biết sao ông bà đã nghe tin.
“Niệm Phi….” Bà ngoại gọi tôi một tiếng, giọng nghẹn đi.
Tôi còn đang thất thần, Chung Viên đã mở miệng trước: “Chào bố mẹ ạ.”
Tôi khó hiểu nhìn Chung Viên một cái. Còn ông ngoại thì giận đến mức cả người run rẩy, ông chỉ tay vào mặt Chung Viên như Nhạc Phi nơi chín suối chỉ vào Tần Cối (*): “Chung Viên… Mày…. mày còn dám gọi tao là bố mẹ, còn dám đến gặp Niệm Phi!”
Tôi sững người.
—
Tần Cối (1901-1155) là tể tướng thời Nam tống, thường được biết là một gian thần, Hán gian. Ông ta đã bày mưu hãm hại giết chết hiền thần Nhạc Phi rất thê thảm. Sau đó ông ta bị vạch tội và bị bắt phải quỳ trước mộ Nhạc Phi.
—
Bộ này t không nói nhảm vì không biết nói gì hết, nhưng mà mong các bạn đừng drop nhé nó không buồn như vậy đâu HE đó đừng bỏ mình…….
Bình luận facebook