-
Chương 59
Thiên Diệu và Nhạn Hồi thoải mái nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau, Chúc Ly tới gõ cửa phòng Thiên Diệu.
Phòng Nhạn Hồi và Thiên Diệu rất gần, phía Chúc Ly vừa có động tĩnh, Nhạn Hồi đã thức dậy trước, nàng vừa ngồi dậy, bên ngoài đã có người vào hầu hạ. Nhạn Hồi không quen với đãi ngộ như vậy, vốn muốn bảo họ ra ngoài, nhưng một người hầu trong số đó nói: “Cô nương hôm nay cô phải gặp Vương gia, tốt nhất là nên chải kiểu tóc của Thanh Khâu.”
Nhạn Hồi suy ngẫm, cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng đã đến địa bàn của người ta, những người Yêu tộc này không kỳ thị nàng là người tu tiên đã tạ ơn trời đất rồi, những chuyện khác nàng vẫn nên cố gắng nhập gia tùy tục vậy.
Vậy là nàng đứng trước gương trang điểm, để mặc mấy thị nữ chải tóc mặc váy cho nàng.
Đến khi xong xuôi, nàng ôm vết thương trên mặt nhìn thử, cảm thấy ăn mặc của Thanh Khâu cũng rất thích hợp với mình.
Lúc Nhạn Hồi ra ngoài, Chúc Ly và Thiên Diệu đều đang chờ trong sân. Trông thấy Nhạn Hồi, ánh mắt Chúc Ly lập tức sáng lên, má nó đỏ bừng, vội dời mắt sang nơi khác, giọng nói có hơi run: “Cô... cô cũng thích hợp với...”
“Vết thương trên mặt thế nào rồi?” Chúc Ly đang nói nửa chừng thì bị Thiên Diệu cắt ngang, “Tối qua không băng lại à?”
Hắn hỏi rất đúng lúc, không chỉ Nhạn Hồi, lần này ngay cả Chúc Ly cũng không để ý tại sao Thiên Diệu lại ngắt lời mình.
Nhạn Hồi sờ cằm, “Hôm qua người hầu đắp thuốc giúp ta, nói là sợ ảnh hưởng tới trị liệu hôm nay nên không băng lại.”
Chúc Ly gật đầu, “Ta tới đưa các người đi tìm đại y sư đây, hôm nay y sư ở phủ Tam hoàng thúc ta trị bệnh cho thúc ấy, ta đưa cô đi coi vết thương, vừa khéo Tam thúc ta muốn gặp Thiên Diệu.”
Muốn gặp Thiên Diệu? Nhạn Hồi suy ngẫm, cũng đúng, chắc là người của Thanh Khâu ai cũng đều muốn gặp Thiên Diệu.
Chúc Ly nói tiếp: “... Sau đó sẽ đi gặp Đại quốc chủ.”
“Gặp... ai?” Nhạn Hồi sửng sốt, “Đại quốc chủ? Đại quốc chủ của nước Thanh Khâu các ngươi hả?”
Chúc Ly gật đầu.
Nhất thời lòng Nhạn Hồi có chút rụt rè.
Nàng là người tu tiên, từ nhỏ đã được giáo dục rằng tộc Cửu Vĩ Hồ rất ghê gớm, không nên đụng vào, đặc biệt là Đại quốc chủ của họ, là một đại yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm, một hơi ăn hết mười người cũng không nhả xương.
Nhạn Hồi to gan hơn người tu tiên bình thường một chút, nhưng không to gan đến mức nghe thấy phải đi gặp đại yêu quái lợi hại nhất thiên hạ cũng không run chân. Đặc biệt là trong tình thế Tiên Yêu lưỡng giới đang gươm nỏ sẵn sàng, nếu có câu nào không nói rõ, không chừng sẽ mất mạng như chơi...
Nếu nàng chết ở Thanh Khâu, thì ngay cả người kêu oan cho nàng cũng không có.
“Ta không đi.” Nhạn Hồi lắc đầu nguầy nguậy, “Đại quốc chủ các ngươi nhất định muốn gặp hắn, ngươi kêu hắn đi là được rồi, một mình ta đi về dưỡng thương đây.”
Thấy Nhạn Hồi kiên quyết bán đứng mình như vậy, đầu mày Thiên Diệu khẽ động, Chúc Ly vội nói: “Cô không cần sợ, người tộc ta ân oán phân minh, trước đó ở núi Thần Tinh cô đã cứu ta, là ân nhân của ta, Hoàng gia gia chỉ cảm kích cô thôi.”
“Cảm kích ta thì đơn giản lắm, cho ta tiền là được rồi.”
Chúc Ly hơi giận: “Mạng của ta há có thể dùng tiền tài đong đếm.”
“Đối với ta thì có thể đó.”
Chúc Ly: “...”
“Trị thương cho cô ấy trước đi.” Thiên Diệu lên tiếng bước ra khỏi tiểu viện trước.
Tam vương gia này của tộc Cửu Vĩ Hồ mấy năm trước đã không còn nhìn thấy rõ, sức khỏe cũng yếu, phải dùng tới thuốc tục mạng mấy năm, cứ năm ba ngày y sư lại phải tới phủ, bởi vậy trong phủ còn đặc biệt xây một sân viện cho y sư, để y sư nghỉ ngơi ở đây.
Nhạn Hồi tới nơi liền vào thẳng sân viện của y sư, chưa ngồi trong phòng bao lâu đã có người truyền đại y sư sắp tới.
Chúc Ly bên cạnh Nhạn Hồi ho khẽ, nhắc nhở nàng: “Ta nghe nói hôm nay hình như tâm trạng đại y sư không tốt lắm, chút nữa chỉ để y sư coi vết thương, đừng nói gì với y sư hết. Đừng nói gì hết nhé.”
Nhạn Hồi nhướng mày: “Ngươi sợ y sư đó
Phòng Nhạn Hồi và Thiên Diệu rất gần, phía Chúc Ly vừa có động tĩnh, Nhạn Hồi đã thức dậy trước, nàng vừa ngồi dậy, bên ngoài đã có người vào hầu hạ. Nhạn Hồi không quen với đãi ngộ như vậy, vốn muốn bảo họ ra ngoài, nhưng một người hầu trong số đó nói: “Cô nương hôm nay cô phải gặp Vương gia, tốt nhất là nên chải kiểu tóc của Thanh Khâu.”
Nhạn Hồi suy ngẫm, cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng đã đến địa bàn của người ta, những người Yêu tộc này không kỳ thị nàng là người tu tiên đã tạ ơn trời đất rồi, những chuyện khác nàng vẫn nên cố gắng nhập gia tùy tục vậy.
Vậy là nàng đứng trước gương trang điểm, để mặc mấy thị nữ chải tóc mặc váy cho nàng.
Đến khi xong xuôi, nàng ôm vết thương trên mặt nhìn thử, cảm thấy ăn mặc của Thanh Khâu cũng rất thích hợp với mình.
Lúc Nhạn Hồi ra ngoài, Chúc Ly và Thiên Diệu đều đang chờ trong sân. Trông thấy Nhạn Hồi, ánh mắt Chúc Ly lập tức sáng lên, má nó đỏ bừng, vội dời mắt sang nơi khác, giọng nói có hơi run: “Cô... cô cũng thích hợp với...”
“Vết thương trên mặt thế nào rồi?” Chúc Ly đang nói nửa chừng thì bị Thiên Diệu cắt ngang, “Tối qua không băng lại à?”
Hắn hỏi rất đúng lúc, không chỉ Nhạn Hồi, lần này ngay cả Chúc Ly cũng không để ý tại sao Thiên Diệu lại ngắt lời mình.
Nhạn Hồi sờ cằm, “Hôm qua người hầu đắp thuốc giúp ta, nói là sợ ảnh hưởng tới trị liệu hôm nay nên không băng lại.”
Chúc Ly gật đầu, “Ta tới đưa các người đi tìm đại y sư đây, hôm nay y sư ở phủ Tam hoàng thúc ta trị bệnh cho thúc ấy, ta đưa cô đi coi vết thương, vừa khéo Tam thúc ta muốn gặp Thiên Diệu.”
Muốn gặp Thiên Diệu? Nhạn Hồi suy ngẫm, cũng đúng, chắc là người của Thanh Khâu ai cũng đều muốn gặp Thiên Diệu.
Chúc Ly nói tiếp: “... Sau đó sẽ đi gặp Đại quốc chủ.”
“Gặp... ai?” Nhạn Hồi sửng sốt, “Đại quốc chủ? Đại quốc chủ của nước Thanh Khâu các ngươi hả?”
Chúc Ly gật đầu.
Nhất thời lòng Nhạn Hồi có chút rụt rè.
Nàng là người tu tiên, từ nhỏ đã được giáo dục rằng tộc Cửu Vĩ Hồ rất ghê gớm, không nên đụng vào, đặc biệt là Đại quốc chủ của họ, là một đại yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm, một hơi ăn hết mười người cũng không nhả xương.
Nhạn Hồi to gan hơn người tu tiên bình thường một chút, nhưng không to gan đến mức nghe thấy phải đi gặp đại yêu quái lợi hại nhất thiên hạ cũng không run chân. Đặc biệt là trong tình thế Tiên Yêu lưỡng giới đang gươm nỏ sẵn sàng, nếu có câu nào không nói rõ, không chừng sẽ mất mạng như chơi...
Nếu nàng chết ở Thanh Khâu, thì ngay cả người kêu oan cho nàng cũng không có.
“Ta không đi.” Nhạn Hồi lắc đầu nguầy nguậy, “Đại quốc chủ các ngươi nhất định muốn gặp hắn, ngươi kêu hắn đi là được rồi, một mình ta đi về dưỡng thương đây.”
Thấy Nhạn Hồi kiên quyết bán đứng mình như vậy, đầu mày Thiên Diệu khẽ động, Chúc Ly vội nói: “Cô không cần sợ, người tộc ta ân oán phân minh, trước đó ở núi Thần Tinh cô đã cứu ta, là ân nhân của ta, Hoàng gia gia chỉ cảm kích cô thôi.”
“Cảm kích ta thì đơn giản lắm, cho ta tiền là được rồi.”
Chúc Ly hơi giận: “Mạng của ta há có thể dùng tiền tài đong đếm.”
“Đối với ta thì có thể đó.”
Chúc Ly: “...”
“Trị thương cho cô ấy trước đi.” Thiên Diệu lên tiếng bước ra khỏi tiểu viện trước.
Tam vương gia này của tộc Cửu Vĩ Hồ mấy năm trước đã không còn nhìn thấy rõ, sức khỏe cũng yếu, phải dùng tới thuốc tục mạng mấy năm, cứ năm ba ngày y sư lại phải tới phủ, bởi vậy trong phủ còn đặc biệt xây một sân viện cho y sư, để y sư nghỉ ngơi ở đây.
Nhạn Hồi tới nơi liền vào thẳng sân viện của y sư, chưa ngồi trong phòng bao lâu đã có người truyền đại y sư sắp tới.
Chúc Ly bên cạnh Nhạn Hồi ho khẽ, nhắc nhở nàng: “Ta nghe nói hôm nay hình như tâm trạng đại y sư không tốt lắm, chút nữa chỉ để y sư coi vết thương, đừng nói gì với y sư hết. Đừng nói gì hết nhé.”
Nhạn Hồi nhướng mày: “Ngươi sợ y sư đó
Bình luận facebook