• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hóa Đơn Tam Khúc (1 Viewer)

  • Tiền Hóa đơn Chương 42

Về Hà Nội, đúng là cái lạnh của thủ đô vẫn ấm lòng hơn cái lạnh rừng núi. Tao gọi điện cho Luật trước tiên, Luật bảo hihi, em biết ngay mà, nhưng anh vẫn ngoài sức tưởng tượng của em, em nghĩ anh chỉ trụ được 1 tuần, ai ngờ trụ được 1 tháng là giỏi rồi...Mẹ nó, ng yêu mà coi thường nhau thế à, tao bảo thế thôi anh lại quay ngược lại công trình vậy. Luật kêu hihi, anh quay lại đi, em đang định tối rủ anh đi ăn gì đó để dưỡng sức cho đêm, anh đi thì thôi vậy. Mẹ kiếp, câu dẫn đến thế là cùng.



Tao về nhà trọ, có mỗi bắc ninh ở nhà, tao hỏi ko đi học à thì ẻm kêu đang mùa thi mà. Ừ, lại mùa thi rồi cơ đấy. Hết mùa thi là lại đến tết, lại tết. Tầm này kiếm việc khả năng khó lắm đây vì ít công trình khởi công, cũng ít người nghỉ việc, người nào cũng chờ làm hết tết mới nghỉ do vậy ít có sự xáo trộn. Tao nhìn về phía trước, 1 đoạn đường khả năng là gian nan...

Đúng như dự đoán là đăng tin cả tuần mà đéo thấy chỗ nào gọi phỏng vấn. Ở nhà 1 tuần chán ngấy người, may có bắc ninh bầu bạn, suốt ngày sang phòng ẻm lê la. Online chém gió cũng chán, tao cũng ko bảo mấy vị tiểu muội là đã về hà nội. Còn tháng nữa là Tết, vật vờ bao giờ cho đến Tết đây. Sang tuần thứ 2, online phải ẩn nick, như kiểu sợ ng khác biết mình đang thất nghiệp, có đi phỏng vấn vài nơi nhưng cũng ko ăn thua. Cuối tuần thằng thông về, nó thấy tao thì ngạc nhiên hỏi tưởng đang đi công trình tuyên quang mà. Tao bảo ừ nhưng bỏ rồi, rừng núi buồn đéo chịu được, thằng thông kêu đm, giờ gần tết rồi có ƈôи ŧɦịŧ tìm được việc, tao cũng đang tim việc để nhảy đây mà đéo ăn thua. Tao hỏi lại thằng thông là sao nhảy, nó kêu cũng chán, muốn đi làm công trình đúng ngành giao thông của nó, làm xây dựng đéo hiểu lắm nên chán, làm cố đến tết thì nghỉ. Hết tuần, thấy người bí bách, ì ạch. Luật bảo thôi đằng nào cũng gần tết rồi, ra tết thì tính tiếp đi anh. Tao gật gù. Ngày xách xe đi chơi rông. Hỏi ra mới biết cũng có 1 đống bạn đồng nghiệp đồng môn đang thất nghiệp ở nhà chơi rông giống tao.

Rằm tháng chạp, trăng mờ mờ sau mấy làn mây, mùa đông trăng lên muộn. Ngồi ban công hút thuốc 1 mình, trong lòng rối bời chuyện nghề nghiệp, mưu sinh. Tối ăn cơm nâu bảo ra tết chuyển chỗ trọ cho gần công ty ở đây xa, đi làm tắc đường, về cũng tắc đường. Tao bảo uhm, ra tết anh với thằng thông cũng ko ở đây nữa, khả năng anh đi công trình. Bắc ninh và Luật nhìn nhau bảo thế thì bọn em cũng tìm chỗ khác. Mấy năm ở nhà trọ này cũng nhiều kỷ niệm phết. Cơ bản là vui. Cuộc sống thay đổi, con người cũng phải thay đổi theo, chuyện hợp tan, tan hợp là điều đương nhiên, biết thế nhưng vẩn cảm thấy buồn buồn. Nâu với Luật bảo làm hết 25 tết mới được nghỉ. Bắc ninh thì kêu 22 là về quê rồi. Chuyện nhà cửa ra tết tính. Tao dọn đồ dần chở về quê, thằng thông cũng thế. 6 triệu lấy lương tiêu giờ đã hết. Hôm săp về quê còn đúng 300 nghìn.

Nghĩ cũng tủi, mang tiếng đi làm rồi. Hỏi thằng vay thằng thông vài củ, nó bảo cũng đéo có, đợt vừa rồi đánh lô lõm hết mấy tháng lương, cố dành được 2 củ về quê ăn tết. Thật vl. Luật vẫn là tâm lý nhất, chắc là nắm được tình hình, Luật đưa tao 5 củ bảo em cho anh vay, khi nào đi làm trả sau, mà ko trả thì thôi, chúng mình ko tính toán...Nghe cũng ấm hết cả lòng...



Tết, Tết đầu tiên đi làm, dù lầ tiền đi vay nhưng cũng ko để thầy u biết làm gì. Vẫn đi mua đào mua quất bình thường, đưa thầy u 1 củ nhưng thầy u ko lấy bảo mày mới đi làm, đủ ăn là được rồi, thôi thì cho con em gái. Còn mấy đồng đi đâu cũng bị đòi lì xì, vì đã đi làm rồi mà. Hết tết thì cũng gần hết tiền. Mùng 6 rủ thằng thông xuống hà nội, cứ như phải đi làm thật, thằng thông đã xin nghỉ rồi nhưng cũng giống tao, ko nói nhà biết nên cũng balo quần áo ra đi.

Thằng thông thì sang đứa bạn ở vì chăn gối cho về quê hết rồi, tao thì sang phòng Luật ngủ, Nâu lên trước từ hôm nào ko biết, đã chuyển đồ xong hết rồi. Gặp chào nhau vài câu nâu bảo em ở gần khu trường anh, khi nào rảnh qua chơi. Thế là tạm biệt. Nhà còn mỗi tao với Luật, bắc ninh chưa lên. Tao bảo Luật anh phải ăn bám em thời gian sắp tới đấy, Luật kêu ko thành vấn đề, ngày sau anh giàu anh tốt với em nhé. Câu nói này đến giờ tao còn nhớ như in, chỉ là không có cái ngày sau đấy thôi...



Bắc ninh lên, giao cho tao đi tìm nhà hộ, tao bảo 2 chị em xa nhau thế tìm khó lắm. Tranh luận 1 hồi bắc ninh bảo thôi em cứ ở đây, Luật bảo ở đây cũng tốt nhưng hơi phí. Bắc ninh nói chả sao, trước chia 3, giờ chia 2, ko đáng mấy. Luật ậm ừ kêu thế cũng được, cứ ở đây thôi. Luật đi làm, tao ở nhà. Bắc ninh kỳ này cũng ko phải đi học mà chỉ ở nhà làm tốt nghiệp. Trưa 2 đứa nấu cơm chén, tối nấu cơm chờ Luật về. Tao với bắc ninh tình cảm tự nhiên tăng lên 1 bậc, các cụ bảo lửa gần rơm lâu ngày cũng bén cấm có sai...

Thằng thông nhận việc, đi làm cầu đường gì mãi tận Cần Thơ. Anh em bạn bè chia tay quyến luyến. Tao dặn nó vào đó gái đẹp nhiều, nhớ giữ mình không thì về lại lao lực bố mẹ cũng ko nhận ra. Nó cười khằng khặc bảo ông lo cái thân ông đi. Ông cứ ở hà nội thì chắc chắn là lao lực đấy. Thế là chia tay thằng bạn nối khố.



Hết tháng giêng tao vẫn chả tìm được việc đéo gì. Vật và vật vờ online ngày đêm. Hôm nọ bỗng thấy em đen nhảy vào bảo anh đang làm ở đâu, tao bảo đang thất nghiệp, ẻm kêu công ty ẻm đang tuyển kỹ sư, tao hỏi han 1 hồi thì mới biết đen đang làm cho 1 cty hàn quốc to vl, đang triển khai 1 dự án ở hà nội. Tao bảo thế nộp hồ sơ cho anh đi, đen kêu để em hỏi đã nhé. 1 lúc sau em đen báo mai anh đi phỏng vấn được ko, tao bảo được.



Sáng hôm sau đến địa chỉ theo lời em đen, công trường to vl, dự án khu đô thị mới. Em đen ra đón tao vào, lâu lâu ko gặp ko ngờ giờ nhìn nhan sắc ra gì phết. Tao bảo ăn gì mà xinh ra thế, ẻm kêu xinh chả bằng ng yêu anh. Đen dẫn tao vào ngồi ở bàn chờ bảo anh chờ tí, các bác ấy đang ở ngoài công trường. Tao lia mắt khắp văn phòng, có khoảng 30-40 người, khoảng hơn chục đứa con gái còn đâu là đực. Ngồi chờ vọ vẹo nửa tiếng, bọn nó đi qua đi lại nhìn nhìn mình thấy ngượng bỏ mẹ. Rồi thì thằng beep hàn cũng về, em đen dẫn tao ra nói tiếng anh bảo kỹ sư đến phỏng vấn, hôm qua có nói với ông rồi đấy. Thằng hàn nhìn tao rồi nói đẹp trai bằng tiếng việt rồi quay ra cười cười với em đen. Thằng hàn bắt đầu chém gió về dự án, nó cũng đéo hỏi gì về kinh nghiệm của tao hay thế nào, nó chỉ thao thao về dự án, rồi nó về chế độ, chính sách tao nghe loáng thoáng là cơm ăn ở canteen, có xe đưa đón đi từ hà nội, lương nó trả là 390$. Rồi nó hỏi tao có làm được ko, tao bảo ok, tao rất thích công việc này. Thế là nó gật đầu bảo hôm nào đi làm được, tao bảo hết tuần này nhé vì hôm nay thứ 5 rồi, nó ok. Gọi em đen lại bảo làm thẻ ra vào với gì gì đấy, em đen tiễn tao ra bảo chào mừng đồng nghiệp. Tao hỏi em dạo này nằm vùng ở đâu, thằng thông từ khi chia tay em đã bỏ hà nội, giờ đi tận cần thơ rồi đấy. Đen kêu em ở khu trần duy hưng. À mà xe đưa đón ở chỗ đấy nhé, thứ 2 anh đi làm thì chú ý, anh đi xe máy ra đấy gửi. Tao cũng đéo nghĩ tự dưng kiếm được việc lương khá thế, mà nhìn quy mô dự án có vẻ to. Ra về, kể cho bắc ninh nghe, bắc ninh kêu ngon thế, lương cao thế, ăn mừng đi thôi...Tao bảo nào mình cùng liên hoan, giơ tay ra đón, bắc ninh nhoẻn cười kêu chị Luật về kìa. Ơ đệt, tao có định làm gì đâu mà lôi Luật ra dọa. Tao bảo mà anh xa nhà bao lâu em vẫn chưa có ng yêu là thế nào, bắc ninh bảo ai bảo anh em ko có ng yêu, chỉ là em ko dẫn về thôi...

Cuối tuần đó lại về quê chở máy tính xuống. Sau mấy năm công nghệ tăng trưởng thì máy tính của tao đã thành ông già đích thực nhưng đủ đọc báo, chơi game cùi bắp. Thứ 2 đi làm, ra chỗ xe đón, gọi cho Đen, Đen bảo cứ chờ đấy, ẻm đang đến. Thấy cũng 1 đám người đứng chờ, có vài gương mặt quen nhưng cũng chả hỏi làm gì. Đen đến, đứng chỗ đám người kia và vẫy vẫy tao. Tao tiến lại, đen bảo kỹ sư mới đây mọi người. Hóa ra cả đám này đều là chờ xe, tao thấy có 4 đứa con gái, 7-8 đực. Mấy đứa con gái nhìn kháu lắm. Xe đón là chiếc xe 29 chỗ. Tao ngồi cùng với đen, mấy người trên xe đùa cợt bảo có gì ra mắt ko, tao kêu để em lên đầu xe ra mắt cho mọi người nhìn rõ ạ. Hỏi han giới thiệu thì biết công ty đang làm dự án khu đô thị mới, làm tổng thầu. Đội xây dựng có 12 người chia làm 3 nhóm nhỏ phụ trách 3 mảng biệt thự, liền kề, chung cư, tao thuộc nhóm biệt thự. Đội cơ điện có 6 người cũng chia như thế. Có 1 đội kiểm soát an toàn nữa cũng 3-4 người gì đó. Mỗi đội có 1 em thư ký lo các thủ tục chấm công, chế độ, kế hoạch, giấy tờ. Đấy là mảng công trường. Ngoài ra còn đội hành chính kế toán, đội planing. Mỗi đội đề có 1 người hàn đứng đầu, riêng bên xây dựng thì có 3 người hàn cho 3 nhóm, cái lão hôm phỏng vấn tao là trưởng đội xây dựng nhóm kiêm phụ trách nhóm biệt thự. Trên nữa có 1 ông giám đốc dự án. Em đen làm kế toán, biên chế về đội hành chính nhân sự. Vậy tính ra đội xây dựng là người đông thế mạnh nhất. Đi cùng xe của tao có 1 thằng cùng ở nhóm biệt thự, người Hà Tĩnh, bằng tuổi tao luôn. Tiếng nó cũng dễ nghe lắm, ko biết vùng nào. Làm quen xong 1 lượt thì đến công trường, tao chào hỏi mọi người, thằng hà tĩnh bảo đi theo nó ra công trường tập thể dục. Từ văn phòng ra công trường cũng phải gần 1km, đấy là ra khu biệt thự phải đi qua khu liền kề và khu quy hoạch cồng đồng. Ra công trường thì mới đang làm móng, bọn tao tập trung tại 1 bãi đất rộng, thấy tất cả công nhân cũng tập trug ở đấy. Đến 7h15 thì có mấy thằng bật loa đài phát nhạc tập thể dục, mọi người tập lấy lệ. Xong xuôi hô khẩu hiệu an toàn các thứ thì họp nhóm, lão hàn cũng tham gia. Giới thiệu sơ bộ cho tao rồi bảo thằng hà tĩnh sẽ chỉ bảo thêm, sau đó là nói công việc, kế hoạch tí thì hắn đi lượn. Tao làm quen với 2 lão còn lại, cả hai đều già dặn, hơn tao mấy tuổi. Khu biệt thự có 64 căn lại chia tiếp là 2 lão già kia phụ trách 32 căn, tao với thằng hà tĩnh phụ trách 32 căn. Những hôm đi trực thì ôm hết, làm việc ở đây cũng được nghỉ xen kẽ thứ 7. Thằng hà tĩnh dẫn tao đi 1 vòng công trường rồi tạt vào các văn phòng thầu phụ, thời điểm này có 3 thầu phụ làm kết cấu, lượn qua thì toàn thấy đực, thầu phụ việt nam hết.

Thằng hà tĩnh bảo thôi về ăn sáng, tao hỏi ăn ở đâu thì nó kêu ăn ở cangteen, có chế độ ăn sáng ăn trưa mà, nếu làm thêm về muộn thì ăn tối luôn. Bọn hàn huyệŧ chế độ tốt vãi.



Về canteen toàn thấy thanh niên đực ngồi ăn, tao hỏi ơ chị em đâu hết, thằng hà tĩnh giải thích chỉ anh em công trường mới được ăn, bọn làm hành chính kế toán đéo được ăn, ăn thì phải mất tiền. Ồ đệt, cũng có phân biệt đối xử thế à. Thằng hà tĩnh kêu ừ, bọn nó làm 8h mà, mấy đứa con gái đi cùng xe hôm nay là có việc gì nó mới đi sớm thôi còn bọn nó 8h mới phải làm, đội kỹ sư bọn mình phải làm từ 7h. Được tính làm thêm 1 tiếng 1 ngày, mặc định, làm thêm bắt buộc...



Ăn xong lên văn phòng thì đã hơn 8 rưỡi, có em thư ký đội xây dựng gọi tao ta bảo anh nhận đồ bảo hộ và máy tính. Phát lèo 1 lúc đủ loại quần áo, phải 4-5 bộ dày mỏng khác nhau, ẻm giải thích do tầm này thời tiết dở hơi nên mới phát thế, còn bình thường thì phát theo mùa, mùa hè 2 bộ, mùa thu 2 bộ, mùa đông 2 bộ. Em phát luôn cho anh 1 thể là 6 bộ, mũ đây, giày đây, anh ký vào đây, xong thì ra nhận máy tính. Em thư ký vào kho xách 1 cái laptop samsung bảo anh nhận đi, ký luôn cho em. Tao thực sự bất ngờ về chế độ của bọn này, đầy đủ ngoài sức tưởng tượng. Em thư ký phổ biến 1 loại thông tin rồi bảo chúc zai đẹp làm việc tốt, lâu lắm rồi mới có zai đẹp vào công ty, toàn mấy ông đù đù kia chán ốm. Em thư ký kém tao 1 tuổi tức là ra trường cùng tao, người yên bái, da trắng, mắt to, mặt bầu bầu, 2 má phính. Nhìn đáng yêu lắm. Tao được đưa cho 1 đống bản vẽ bảo nghiên cứu cho quen. Ngồi cả buổi sáng, để ý, ngắm gái, thấy có 1 em xinh vl thi thoảng lượn đi lượn lại, tao hỏi thằng hà tĩnh là ai kia, nó bảo em giúp việc, tao cười, nó bảo giúp việc thật mà, là thư ký văn phòng chuyên pha chè pha nước, ai cũng sai được. Tao đéo tin, thăng hà tĩnh bảo đm, xem đây, nó gọi X ơi cho bọn anh bình cafe tan, có kỹ sư mới đẹp trai đây mà ko ra săn sóc thế. Tao để ý ẻm kia cười toe, tí sau thấy bê bình cafe ra thật. Đm, hài vl.

Tuần đấy trôi qua hơi chậm vì chủ yếu là làm quen, nắm bắt. Nói chung môi trường thoải mái vl, công việc đơn giản là kiểm tra tiến độ, nghiệm thu công việc cho nhà thầu phụ, mấy thằng hàn cũng chả để ý gì lắm, ko ai soi mói gì, thích ngồi văn phòng thì ngồi mà thích ra công trường thì ra, tuy nhiên bọn nó bảo nhau việc chính là ở công trường nên hạn chế ngồi văn phòng thôi, sáng ngồi tầm tiếng, chiều ngồi tầm tiếng, 4 rưỡi bọn hàn nó về hết thì phá văn phòng cũng được.



Sang tuần thứ 2 bắt đầu đi kiểm tra, nghiệm thu, thằng hà tĩnh trình khá cao, tao tự tin là thằng nắm rất vững quy trình, tiêu chuẩn, đủ để nghiệm thu nhưng thằng hà tĩnh cũng ko hề kém, nó bắt lỗi, chỉ lỗi còn cụ thể, thậm chí nó còn giải thích luôn kiểu như tại sao lại phải nối thép 30d, tại sao cọc lại phải cách nhau tối đa 1.5D...Có thể thấy kiến thức nó là uyên thâm thực sự. Tao nghe và cũng học hỏi được kha khá. Thằng hà tĩnh hỏi tao trước làm gì, tao cũng thật thà kể, nó bảo tư vấn giám sát ở đây cũng thế, đéo có vẹo gì vì công ty mình là chủ đầu tư luôn, mấy thằng hàn bảo cứ mình nghiệm thu được là cho thi công tiêp, tư vấn giám sát thì kệ mẹ bọn nó. Nhà thầu phụ sợ tổng thầu hơn sợ tư vấn nhiều vì tổng thầu mới là người quyết định. Thằng hà tĩnh kể ẻm thư ký cứ hỏi thăm chú mày suốt đấy, tao bảo em yên bái á, hỏi thăm đéo gì, để tao ȶɦασ cho nó phát. Thằng hà tĩnh cười sằng sặc, thử đi, bao nhiêu ông lao vào ẻm nó mà toàn xịt thôi...

Đi làm thằng người nó sảng khoái hẳn ra và mong chờ đến cuối tuần. Sáng chủ nhật ngủ bảnh mắt mới dậy, bộ máy tính vứt chỏng chơ vì có laptop của cty phát rồi, tao ôm laptop online, tự tin chém gió khoe với các tiểu muội là anh đã về hà nội rồi, các em chuẩn bị tinh thần đi. Mà chúng nó thờ ơ lắm. Lướt fb mới thấy các ẻm chụp ảnh cùng trai xí xớn, hóa ra chúng nó có người yêu hết rồi, từ tóc vàng, giữa, Cô chị học sinh, Mỹ nhân....Đm, mới đi có mấy tháng hải dương, 1 tháng tuyên quang, 2 tháng thất nghiệp mà tình hình đã thay đổi chóng mặt Có lẽ là tại thằng facebook, ȶɦασ cụ facebook.



Tao vào đăng stt Hà nội ngày trở về. Chả đứa đéo nào ngó ngàng, hoặc là mấy đứa like dạo Là thằng thông comment đầu tiên hỏi về hà nội rồi à bố cháu, comment qua lại mấy câu thì nó bảo chán lắm mày ạ, vào trong này toàn gái đẹp thôi. Vkl thằng bạn. Đang đọc báo thì em thôi miên pm bảo đi đâu mà về hả anh. Mẹ, em này đúng là ko ắm được gì. Tao nói nhăng cuội 1 lúc, đang chém thì bắc ninh gõ cửa, phải tắt vội yahoo. Bắc ninh bảo mò dậy từ lúc nào ko xuống đi chợ nấu cơm, ngồi đây ôm máy làm gì. Tao cười hì hì bảo đi thôi, vẫn sớm mà, tao hỏi ơ Luật đâu, bắc ninh kêu chán, người yêu đi đâu cũng ko biết, chị Luật đi từ sáng rồi, hình như qua spa làm gì ấy. Tao càu nhàu nói suốt ngày spa làm gì ko biết, bắc ninh bảo ơ hay, quán của ng ta thì ng ta phải chăm sóc chứ. Tao trố mắt hỏi spa của chị gái Luật mà. Bắc ninh cười ha hả, chán anh quá thể, chị Luật chung vốn ở đấy mà. Mẹ, tao ko nghe Luật nói thế bao giờ...

Đi chợ với bắc ninh, từ này đen đi rồi nâu đi, bắc ninh đã chịu khó nấu hơn nhiều, thôi ăn cũng tạm. Đến trưa tao gọi điện cho Luật bảo về ăn cơm, Luật bảo ko về đâu, về để anh ăn em à. Vãi cả người yêu, thi thoảng lại nói giọng điệu dâʍ đãиɠ khiêu khích vl. Tao bảo em về ko, ko thi anh ăn bắc ninh đấy. Luật kêu mời anh xơi, bắc ninh ko còn là bắc ninh ngày xưa đâu anh, người yêu nó là công tử, thiếu gia đấy. Ô trời, tao thành người tối cổ rồi à mà cái gì cũng đéo biết thế này...



Ăn cơm, tao giữ bộ mặt lầm lỳ, ăn nhanh cho xong rồi leo lên phòng, ra ban công hut thuốc. Lúc xong bắc ninh lên hỏi anh dở chứng gì đấy, mặt cứ hằm hằm. Tao bảo em có ng yêu thiếu gia rồi, để ý anh làm gì, bắc ninh hỏi ai bảo anh thế, tao trả lời anh tự biết. Bắc ninh cười, em có ng yêu anh phải mừng cho em, dày mặt thế là ý gì. Tao bảo anh thấy tiếc. Bắc ninh cười ha hả bảo tham vừa thôi bố, người như chị Luật thế gian này ko có nhiều đâu, lo mà giữ ng yêu đi, em thấy chị Luật cũng nhiều ng theo đuổi đấy. Đm, lại 1 tin mới nữa. Tao vốn ko bất ngờ với việc Luật có ng theo đuổi, tuy nhiên thời gian tao đi công trình, ko biết có vấn đề gì ko. Tao vẫn mặt dày bảo anh vãn tiếc em, ăn ở bao năm chưa xơ múi được gì, giờ em có ng yêu thì hi vọng gì nữa đây. Bắc ninh biết tao đùa bèn đùa lại, ẻm dang tay nói đây, mời anh xơi. Tao giả vờ lại gần rồi mà ẻm vẫn giữ thái độ thản nhiên, tao tiến lại thêm bước nữa thì ẻm bỗng ôm chầm lấy tao. Gục đầu vào vai khóc nức nở. Tao quá bất ngờ, ko hiểu chuyện gì. Tao hỏi sao thế, bắc ninh cứ vậy mà khóc, khóc 1 hồi mới bớt dần. Tao vỗ về hỏi chuyện gì, đưa bắc ninh ngồi xuống giường. Bắc ninh sụt sịt nói em chưa 1 ngày được hạnh phúc trọn vẹn, những ngày ở bên anh là những ngày tươi đẹp nhất. Ko hiểu tự dưng sao nói những lời này. Tao im lặng, lắng nghe. Bắc ninh nói tiếp chắc em ko sống được bao lâu nữa đâu anh. Tao giật mình hỏi ngay có chuyện gì mà nghiêm trọng thế.

Bắc ninh ngẩng mặt nhìn tao, mặt vẫn ngấn nước. Ẻm nói em bị bệnh, tao hỏi bệnh gì, ẻm kêu ko rõ bệnh gì nhưng đầu óc em nhiều lúc bị phân ra như kiểu là 2 người, hay suy nghĩ đến việc tự tử. Đm, nghiêm trọng đấy. Tao hỏi tiếp ở thế mấy lần ngất xỉu đi khám xét thì bác sĩ có bảo bệnh gì ko, bắc ninh bảo ko, đấy là do tụt huyết áp thôi. Tao chợt nghĩ nói thế thì lo gì...Ko sao đâu. Bắc ninh nín dần, ẻm kể nhiều lúc ko hiểu sao như kiểu có 1 con người bên trong em xúi em tìm đến cái chết, còn bảo học xong đại học thì chết. Tao bán tín bán nghi, bệnh đéo gì, hay là bệnh âm. Tao bảo em có đi xem bói toán bao giờ chưa, bắc ninh kêu chưa ạ, tao nghiêm túc nói, hay là bệnh âm, thử đi xem bói đi, em có nói với ai việc này chưa. Bắc ninh bảo chưa, hôm nay em mới nói với anh, em bị như này khoảng hơn 1 năm nay thôi, nhưng cứ ở bên anh thì em thấy an tâm lắm...

Tao cũng nghe nói, nghe kể vài câu chuyện kiểu bệnh âm như thế, nhưng tao sống theo chủ nghĩa hiện đại nên cho rằng đó là hội chứng tâm thần, tự ảo tưởng, ảo giác mà ra thôi, tất nhiên mỗi người mỗi ý nghĩ, và khoa học cũng chưa giải thích được nhiều cái. Tao bảo lúc nào em thử đi xem bói toán đi, bắc ninh vâng dạ. Tao ngồi xuống choàng vào vai em, bắc ninh lại nói ở bên anh em thấy yên bình. Rồi quay sang tao, ngẩng mặt, đón chờ 1 nụ hôn. Tao ko thể, đùa là 1 chuyện, nếu thật mà Luật biết thì sao, tao bèn lảng chuyện hỏi thế em đang yêu công tử nào à.



Bắc ninh có vẻ hơi hẫng, ẻm nói ko, nó đang tán em thôi, nó là con ông x ở cùng quê em, làm chức Y trên tỉnh. Tao bảo thế đúng công tử còn gì, trai tài gái sắc. Bắc ninh mặt tươi hơn tí nói, gái sắc thôi còn trai chưa biết có tài không, em nghe nói nó cũng quậy phá lắm. Tao bảo có quậy như anh ko, bắc ninh kêu ko, anh quậy đặc biệt, ko ai giống anh được...

Bắc ninh đứng dậy bảo anh nghỉ đi, em về ngủ đây. Nhìn bóng dáng này, nếu ko phải là đang yêu Luật có lẽ tao đã dã tưng bừng rồi. Lại ngồi online tí, chat tiếp với thôi miên, thôi miên hỏi có phải anh vừa nghỉ 1 công trình ở tuyên quang ko, tao bảo sao em biết. Ẻm kêu chị vợ giám đốc chơi cùng em, chị ấy thấy em comment trong fb anh nên vừa hỏi. Chị ấy bảo anh lôm côm, đang làm lại bỏ về làm công trình rối bời. Tao thấy có lời mời kết bạn trên fb. Gương mặt quen lắm, đúng là mụ vợ giám đốc cũ rồi...



Tao thử accept cho vui. Mụ ấy đã pm rồi bảo cậu làm ở đâu rồi, nghỉ đột ngột làm anh chị vỡ mặt. Tao bảo có gì mà vỡ chị. Mụ trả lời cậu nghỉ xong đến gần tết thằng tóc xoăn cũng nghỉ, cũng bỏ về y như cậu. Tao bảo vâng, thế chị tuyển ng mới, nhớ phải rõ ràng lương bổng, có hợp đồng đàng hoàng. Mụ bảo cậu có lên làm lại cho chị ko, làm chỉ huy trưởng cho chị, lương ko thành vấn đề. Đm, lại câu lương ko thành vấn đề giống lão chồng mụ từng nói. Tao chối luôn là lên đó buồn quá, chán lắm. Chị thông cảm. Mụ lại kêu rảnh đi cafe, đợt đấy chồng chị ko biết là toàn cậu làm chính, sau cậu nghỉ mới biết ku tóc xoăn ko làm được. Tao bảo thôi chị ạ, cafe chém gió thì được chứ em ko đi công trình đấy đâu. Tao lướt vào xem ảnh mụ, khá mặn mà. Lại chat với thôi miên, thôi miên rủ đi cafe ko anh, lâu lắm ko gặp. Tao nhàn rỗi, cũng muốn gặp thôi miên, xem công năng đặc dị của em có gì phát triển không. Tao thay quần áo, chuẩn bị đi thì bắc ninh bỗng đứng ở cửa hỏi đi đâu thế, tao bảo đi cafe tí, bắc ninh hỏi gái hay trai, tao bảo gái. Bắc ninh kêu cho em đi cùng đc ko, ở nhà chán quá. Tao lăn tăn, ko biết có nên cho bắc ninh đi ko.

Bắc ninh tiến lại, giật giật tay nài nỉ. Tao bảo ko được, em đi làm gì, ở nhà làm luận án đi. Bắc ninh cứ thế ôm chầm tao bảo cho em đi, nếu ko em mách chị Luật. Đm lại dọa, tao lùa mẹ tay qua,sờ đúng mông mà xoa xoa, tao bảo cho em đi với điều kiện, bắc ninh hỏi điều kiện gì, tao lè lưỡi liếm quanh mép 1 vòng, bắc ninh dãy ra bảo đồ dê cụ, chạy ra cửa, tao túm được tay, y như cái cảnh cái lần làm rách áo ẻm nhưng lần này áo ko rách, áo len, giãn 1 phát hở hết cả bờ vai, dây áo. Tao kéo phát nữa thì bắc ninh rút được tay, vậy là hở hết 1 bên ngực...



Bắc ninh bỗng đứng im, tao bảo anh xin lỗi, anh ko cố ý. Bắc ninh bảo anh có nhớ cái lần anh xé áo em rách ko, tao gật đầu, băc ninh nói tiếp em thấy hoàn cảnh hôm nay cũng giống giống, có nhiều hoàn cảnh em thấy hay bị lặp lại lắm, ko biết em có sao ko anh nhỉ. Đm, lại nghĩ ngợi rồi, tao tiến lại ôm bắc ninh. Thấy thương thương ẻm. Rồi đéo hiểu sao từ từ hôn nhau, bắc ninh đáp lại nhiệt tình. Tao lùa tay vào ngực mà nhào nặn, rồi quần áo cũng rơi dần ra, tao phệt bắc ninh tại phòng tao, bím ẻm chật kinh khủng, dù cũng đầy nước nhưng bóp ghê lắm, tao được tầm 5-6 phút thì suýt nữa out, phải ngừng lại hôn hít cho qua cơn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rồi 2 đứa chạy sang phòng em mà dã, đã kiềm được rồi nên dã tương đối, đéo biết bắc ninh có quan hệ nhiều ko mà thấy ẻm bị động lắm, tao bảo gì thì làm thế, xong cứ nằm nhắm mắt rên ư ử. Dã mạnh liên hồi, lúc gần ra thì rút ra phụt đầy bụng đầy ngực ẻm. Đéo hiểu sao lúc ấy tao lại làm thế mà ko bắn bên trong.

Phê pha 1 hồi rồi cả 2 mới tỉnh dậy. Tao rửa ráy mặc quần áo định đi, bắc ninh bảo ơ em thỏa mãn điều kiện cho anh rồi mà, phải cho em đi chứ. Tao bảo điều kiện gì, có thỏa mãn gì đâu. Bắc ninh kêu anh đừng lật lọng, tao nghĩ lại tình huống khi nãy, à ra thế, tao nhanh trí bảo điều kiện của anh là...tao lại dùng lưỡi liếm quanh mép, đấy, phải thế mới là điều kiện chứ. Bắc ninh buột miệng hỏi dùng miệng á, em chịu thôi. Tao cười ha hả bảo thế thì ở nhà học đi nhé.



Tao chuồn luôn, lòng lâng lâng vừa sướng vừa sợ, sướng vì được cɦịƈɦ cái bím ngon, cɦịƈɦ được một lần đương nhiên là có thể cɦịƈɦ thêm, mà sợ là sợ vì Luật biết thì chết. Tao nể Luật vl, bao nhiêu con người đã quen, đã gặp, chỉ có Luật là theo tao từ năm 1 sinh viên đến giờ. Gặp thôi miên ở 1 quán cafe chỗ đường láng, trong túi có 200k. Lương đã nhận đéo đâu, nghĩ uống cafe chắc vẫn đủ. Đéo ai ngờ đến nơi thì thấy thôi miên lại đang ngồi với mụ vợ sếp cũ. Tao cùng dày mặt chào 2 người đẹp, chờ anh lâu chưa, kể ra nói với thôi miên thì được còn nói thế với vợ sếp cũ thì hơi láo. Cơ mà kệ mẹ, cứ đánh đồng tất như nhau, thấy vợ sếp ko phải ứng mà thôi miên nói trước, chị này hơn anh gần chục tuổi đấy, ở đấy mà xưng anh. Tao giả ngây giả ngô ơ anh tưởng bạn em, nhìn trẻ như em mà. Vợ sếp cười hihi. Thôi miên lại tung ánh mắt về phía tao, tao nhìn lại, lại thấy như bị rơi vào khe núi sâu thẳm, tao phải quay đi. Đm con bé này, thật là thú vị, đéo hiểu lúc nào thì bị nó hút mà lúc nào thì ko.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom