Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tiền Hóa đơn Chương 43
Ngồi cafe, mụ vợ sếp bắt đầu kể lể bảo từ lúc cậu nghỉ anh nhà chị suốt ngày phải quanh ở công trường, xong thằng tóc xoăn nghỉ nốt, hiện vẫn chưa tuyển được người, vất quá. Tao cười nói công trình ấy đơn giản, bản vẽ có rồi, cứ thế đưa cho các đội làm. Mụ thở dài nói nhiều bố chữ đọc còn chưa thạo nói gì đến bản vẽ. Tao bảo chị trả lương cao vào là có nhiều đứa đi ngay, mụ kêu hay cậu xuống làm lại đi, muốn lương bao nhiêu cứ nói. Tao lắc đầu, đã chán rồi thì tiền ko phải là vấn đề, huống gì công việc hiện tại của tao đang khá ổn, lương khá, chế độ tốt, môi trường văn minh, sẽ học hỏi được nhiều thứ. Ngồi 1 lúc thì bà kia về trước. Chờ mụ về tao mới hỏi thôi miên em rủ anh đi cafe là vì mụ này à, thôi miên kêu ko, chị ấy xin đi cùng thôi, anh dạo này thế nào, em thấy bà chị này cũng tốt mà, sao ko làm cho bà ấy. Tao bịa chuyện là đã lầm lỡ bóρ ѵú sờ mông mụ ấy 1 lần nên giờ ngại ko dám gặp, thôi miên cười hihi kêu anh nói phét như thật, mà nhiều lúc nói thật người khác lại tưởng phét. Thôi miên bảo mỹ nhân của anh giờ sang chảnh quá, hot girl facebook rồi, tao bảo ừ, tiếc thật, ngày trước còn có thể chén, giờ thì chắc ko thể.
Thôi miên lại cười khanh khách bảo anh nói chuyện với em như 2 thằng đàn ông thế, tao nhìn ẻm bảo anh coi em nhưng bạn, như 1 thằng bạn. Thôi miên nguýt bảo nhìn lại hàng đi, người ta thế này mà bảo thằng à, chẳng qua em chưa thích chơi fb thôi, em mà chơi thì hot chả kém mỹ nhân đâu. Tao giả vờ trố mắt bảo thật thế á, thế thì anh phải làm gì đó, ko sau này lại tiếc giống như tiếc mỹ nhân bây giờ. Nói bóng gió thế thôi nhưng thôi miên hiểu nhanh, giơ tay hình cái kéo kêu thử đi, em ko phải bọn gà cho anh chăn đâu, hehe. Đm, tao nghĩ bụng mày toàn chủ động rủ bố đi chơi, đương nhiên là có tình cảm với bố, vậy thì thịt mày có gì là khó, cũng thông cảm vì con gái hay nói ngược lại mà, nó nói thế cho kiêu kiêu tí chứ chả nhẽ nói anh chén em đi cho đỡ tiếc, có điều vẫn phải đề phòng cái công năng đặc dị của ẻm, nghĩ vậy, tao hỏi thêm về chuyện này. Tao hỏi thôi miên rằng em có kỹ thuật gì mà nhiều lúc anh nhìn vào mắt em anh thấy trống trải, mênh mông như rơi vào khoảng không nào đó, thôi miên cười hì hì bảo có gì đâu, tự anh cảm giác thế thôi mà, tao nghiêm túc nói anh hỏi thật đấy. Thôi miên ngước nhìn tao, tao nhìn ẻm, đm, lại thế rồi, lần này thì cảm giác ánh mắt sắc lẹm như xoáy vào tâm trí bên trong của tao, đầu óc tao ra lệnh phải quay mặt đi chỗ khác, lại nghe tiếng cười rất khẽ...
Thôi miên bảo em nói ra thì có lẽ em ko tin, hơn nữa em cũng ko muốn như thế, anh có nghe về căn cơ bao giờ ko. Tao bảo đã từng nghe nhưng ko hiểu. Thôi miên kêu mà thôi, ko quan trọng đâu, giờ anh ở hà nội rồi à, thỉnh thoảng rảnh thì cafe, em năm cuối đang làm tốt nghiệp, rảnh háng lắm. Tao nghe rõ thôi miên nói từ rảnh háng, tao tủm tỉm bảo rảnh háng hả, để anh làm gì cho háng nó bận nhé. Thôi miêng kêu ôi chết lỡ mồm, hay đùa nhau với mấy đứa bạn như thế.
Anh có theo mỹ nhân thì nhanh còn kịp. Tao lắc đầu, nếu thích thì anh đã theo từ lâu rồi...
Tan cuộc, tao lượn lòng vòng, gọi điện cho Luật bảo spa chỗ nào, anh qua cạo râu cái, Luật bảo vớ vẩn, spa người ta làm đẹp, chăm sóc da các thứ chứ phải chỗ anh cạo râu đâu, ra vỉa hè nhá.
Tao bảo ừ thế thì anh qua làm đẹp, Luật cười bảo thôi, đẹp thế đủ rồi, đẹp quá tôi lại mất người yêu lúc nào ko hay, Luật cho địa chỉ, tao phi qua. Tao đi vào, thấy em lễ tân mở cửa chào hỏi, tao bảo anh muốn làm đẹp, ở đây có gói làm đẹp gì, ẻm kêu anh muốn làm da hay làm gì ạ. Tao bảo anh ko rõ nhưng em nhìn anh giúp, nhìn dưới con mắt của chuyên gia làm đẹp đi rồi xem chỗ nào chưa đẹp thì em tư vấn giúp anh, bé lễ tân cười hihi. Tao đang khua tay múa chân thì yêu quái xuất hiện, tiến lại chỗ tao và đưa tay kéo tai tao bảo chém gió ít thôi bố. Té ra là Luật, đắp mặt nạ với cái shit gì nhìn như yêu quái, Luật kéo tay tao đi vào phía trong, ẻm lễ tân ngơ ngác nhìn ko hiểu chuyện gì. Luật bảo đi đâu cũng tán gái là thế nào, muốn chết ko. Tao giả vờ hỏi em qua đây làm gì trông như yêu quái thế bà chủ, Luật hihi bảo chủ gì, em chỉ trông hộ thôi, tiện thể dưỡng da luôn.Tao cười nói thế mà ông xe ôm ngoài kia bảo spa này của 2 chị em con bé quê bắc ninh. Luật cười ko nói gì. Tào lao 1 hồi thì Luật gỡ mặt nạ rồi bảo thôi đi ăn, tao bảo ừ đi chén thôi. Luật lườm mắt bảo ăn, ko phải chén, tao đi ra, tiện tay cầm cái chén trên bàn uống nước giơ lên cao, gọi em lễ tân là Em, chén hay ăn, em lễ tân buột miệng bảo chén ạ. Tao cười ha hả, Luật cũng cười bảo trò trẻ con, đi lừa trẻ con à...
2 đứa lượn lờ đến hơn 2h mới về. Ko thấy bắc ninh ở nhà, tao bảo tranh thủ tí nào, Luật bĩu môi bảo suốt ngày rồi còn tranh thủ gì, thế mà tao sờ sờ đã thấy nước đầy đũng quần. Lúc sáng dã bắc ninh, giờ giã Luật lâu ra vãi, đóng lên đóng xuống, ra cả cầu thang chơi cho tăng phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, và cái sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá thể khi tiếng kéo cửa dứt khoát gãy gọn, bắc ninh đi vào, tao và Luật đang lõα ɭồ nhấp nhổm, có lẽ hình ảnh này lọt hết vào mắt bắc ninh Bắc ninh vội quay ra, kéo lại cửa, Luật thở hổn hển bảo bắc ninh về à anh, tao kệ, đóng mạnh, nhanh cho nhanh ra, Luật rên la thảm thiết, bắc ninh đứng ngoài chắc là nghe tiếng cả rồi. Phụt tung tóe rồi mới đi lên tầng, mặt Luật hồng đỏ, có vẻ ngây ngất quá, nằm vật ra giường, mắt nhắm nghiền, tao vuốt vuốt vài phát nữa thì ẻm giật mình rên khe khẽ. 10p sau thấy có điện thoại. Bắc ninh gọi, hỏi xong chưa anh, đm, xấu hổ quá. Tao bảo cứ lên đi em, Luật hỏi ai gọi anh thế, tao bảo bắc ninh hỏi mình diễn xong chưa. Luật bảo chết, nãy nó nhìn thấy hết à. Tao bảo ko, chắc nhìn thấy 1 phần, còn nghe thì có thể là nghe thấy hết....
Tối đó 2 nàng có vẻ ngường ngượng với nhau, thấy cách nói chuyện ko tự nhiên cho lắm. Luật ở bên phòng tao đến mãi 11h mới về phòng ngủ. Tao nằm nghĩ ngợi về em thôi miên, có cái gì đó đặc biệt thật.
Tuần làm việc tiếp theo, tao quen biết hết, nhớ hết tên mọi người trong công ty, lão hàn nhóm tao cho tao 2 bao thuốc đéo gì của hàn quốc, lão bảo cả đội xây dựng mà có mỗi tao hút thuốc, giờ có thêm mày hút nữa cũng vui. Ờ thật, nhìn lại cả đám xây dựng chỉ mình tao hút thuốc, đéo hiểu bọn kia thể loại gì, khéo toàn con ngoan trò giỏi cũng nên. Ở ngoài công trường lúc nào cũng đi cùng thằng hà tĩnh, thằng này chém gió cũng tốt, nói chuyện với tao khá hợp, nó bảo sắp tới nó đi học cao học bên ngoại thương, đéo theo nghề xây dựng nữa. Tao hỏi ko yêu nghề à, nó kêu có yêu nghề nhưng nhìn bọn dân kinh tế quần sạch áo đẹp, ngồi điều hòa cả ngày rồi nhìn lại mình quần áo bảo hộ, bụi bặm nắng gió mà tủi lắm. Tao bảo cái gì cũng có giá của nó, bọn đấy bị gò bó 1 chỗ, đéo dám ăn to nói lớn, tôi và ông ở ngoài công trường làm vua, quát nhà thầu nghe len lét, thích thì làm ko thích thì ra trà đá ngồi chém gió nói phết, thế chả hay sao. Thằng hà tĩnh lại gật gù nói ờ cũng đúng, mà lương anh em mình lại cao hơn, hình như mấy đứa làm văn phòng được có 5 triệu thôi, à mà ông lương bao nhiêu, tao bảo 390$, quy ra thì gần 8 triệu, nó bảo thế bằng tôi, như vậy thì cuối tháng sẽ nhận về gần chục triệu, vì được tính 24 tiếng làm thêm mặc định, cộng làm thêm tối hoặc ngày nghỉ nữa... Tao hỏi bao giờ có lương, thằng hà tĩnh kêu mùng 5 hằng tháng. Đm, tháng này ngóng chờ lương vl ra ấy.
Buổi sáng đi xe thì chỉ có đội kỹ sư vì đội văn phòng đi tuyến sau, nhưng khi về thì ngồi tất 1 xe, đợt đầu tao hay ngồi cạnh em đen, làm bọn công ty cứ tưởng tao với em đen là 1 cặp, tao ko thích điều này, tao từng ăn ở cùng em đen thậm chí biết cái bí mật sεメtoy của ẻm nên tao ko thích, chưa kể nó còn là ng yêu cũ thằng thông, 2 đứa giã nhau đêm ngày. Tao dần dà cố ý xuống muộn hơn tí để ngồi chỗ khác vì lúc về đông người, ngồi kín chỗ, xuống muộn ko được chọn chỗ nữa. Hôm ấy ngồi cạnh em thư ký, tao bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, ẻm quê cao bằng chứ ko phải yên bái, tao hỏi về ruộng bậc thang, về dân tộc, ẻm bảo đéo biết vì em ở thành phố, cũng ko khác hà nội là mấy...mấy hôm tiếp theo ko biết do cố ý sắp xếp hay ngẫu nhiên mà tao cũng ngồi cạnh ẻm ấy khi ra về, đến thứ 7 thì tao đã nắm tay ẻm suốt chặng đường về rồi...
Tháng lương đầu tiên. Việc đầu tiên là trả Luật 5 triệu, Luật bảo chưa cần, anh cứ cầm lấy khi nào rủng rỉnh thì trả, ẻm nhất quyết ko lấy. Cũng đúng hôm đó Luật bảo sẽ chuyển nhà, ở Spa luôn cho tiện quản lý. Tao bảo tùy em, đã nói với bắc ninh chưa, Luật bảo nói rồi. Tối tao dẫn 2 ẻm đi ăn lẩu khao tháng lương mới, uống vài chai beer. Tối về cả 3 bàn chuyện nhà cửa, bắc ninh bảo ko sao, em tìm chỗ khác được, bắc ninh hỏi tao là anh thế nào. Tao bảo anh cũng tìm chỗ khác chứ thế nào. Không khí đậm màu chia ly, buồn man mác.
Tao lên công ty hỏi thăm dò, vừa hay em thư ký bảo chỗ em có phòng trống đấy, ở khu mễ trì, phòng đôi vợ chồng vừa chuyển đi, tao bảo vậy khi về cho anh xem qua nhé. Ra về, tạt qua xóm trọ ẻm thư ký, mà đây cũng ko phải xóm trọ lắm, có 1 nhà 3 tầng xây theo kiểu dở nhà dân dở nhà nghỉ, tầng 1 có 1 phòng cho thuê, tầng 2 có 2 phòng, tầng 3 có 1 phòng. Nhà mới, rất đẹp, phòng nào cũng khép kín, rộng khoảng 15-16m2. Giường chiếu có sẵn, phòng tắm gương vòi sen sủng đủ cả. E thư ký ở tầng 2, phòng trống ở tầng 3. Nhà chủ nhà ngay bên cạnh, chung sân, chung cổng với nhà cho thuê. Tao rất ưng, giá cho thuê là 800k. Tao sẵn tiền, đặt cọc luôn, hẹn cuối tuần thì chuyển.
Về nhà khoe với các ẻm đã tìm được phòng, ẻm bắc ninh kêu ô nhanh thế, sao ko tìm hộ em luôn. Luật bảo tối mai qua xem phòng anh thế nào nhé, gớm, chưa gì đã đi thị sát luôn vậy.
Cuối tuần đo được nghỉ cả thứ 7, tao chuyển đồ cho Luật trước, rồi chuyển đồ cho tao, cũng gọn nhẹ chả có gì nhiều nên nhanh chóng xong việc. Bắc ninh mặt ỉu xìu bảo bỏ em lại 1 mình à, sao 2 người vô tâm thế. Ừ, nghĩ ra vô tâm thật, Luật bảo chịsẽ ngủ lại đây đến hôm nào em tìm được phòng. Tao thì sang nhà mới vì dọn hết đồ đạc chăn chiếu đi rồi, lại ko thể ngủ chung với 2 ẻm được. Tầng 3 1 mình 1 phòng, có 1 cái sân phơi khá rộng, là sân phơi đồ của chủ nhà, tao thấy nối thông với nhà chủ, tuy nhiên em thư ký bảo đây cũng là sân phơi chung, kiêm sân chơi chung, xóm trọ hay tổ chức liên hoan ở trên này vì rộng, mát. Em thư ký ở cùng với 1 đứa bạn làm về du lịch, phòng cùng tầng 2 là đôi vợ chồng ngoài 30 làm gì chưa rõ, tầng 1 là 6-7 ông công nhân xây dựng ở tập thể.
Tao xuống phòng em thư ký chơi, nhìn thấy bếp núc đầy đủ, trong đầu đã có ý nghĩ xin ăn ké nhưng chưa dám nói, phải để từ từ thân thiết mới dám nhờ. Em du lịch có vẻ nhí nhảnh, nói nhiều, tuy mới gặp nhưng cũng trò chuyện như đã thân quen.
Đến thứ 3 thì tao nhận lệnh từ Luật tối về chuyển nhà cho em bắc ninh, ẻm tìm được phòng rồi, tao hỏi ở khu nào thì Luật bảo ko biết, bắc ninh báo thế thôi. Vậy là đi làm về phi ngay sang, bắc ninh đã dọn dẹp đóng thùng đóng gói cả rồi, ẻm kêu tìm được phòng chỗ đình thôn, gần khu mỹ đình sông đà, ô thế là cũng gần chỗ tao, cách nhau tầm hơn cây số. Chuyển mấy chuyến mới hết, cái tủ quần áo tháo lắp ra đã mất bao công sức, lại cồng kềnh, may là chuyển buổi tối đường vắng nên cũng đỡ. Mãi đến 10h tối mới xong, mệt vl. Tao bảo biết thế thuê mẹ chuyến xe 3 bánh nó chuyển cho phải ngon ko. Luật thì tí lại gọi điện kêu xong chưa, em đang bận ko về được, anh cầm giúp em mấy bộ quần áo của em ở đấy rồi mang về phòng anh cho em, lúc nào em qua lấy.
Vkl, thân khuân vác khổ thế. Xóm trọ mới của bắc ninh có mỗi 2 phòng, cũng rộng rãi sạch sẽ, sân rộng, ở riêng biệt. Bắc ninh than thở sắp ra trường rồi còn phải chuyển nhà, tao bảo ơ thế ko định ở hà nội làm hay sao, bắc ninh bảo chưa chắc, em có chỗ làm xí trước ở quê rồi...
Tối đến giờ còn chưa được cái gì vào mồm, bắc ninh rủ đi ăn, tao bảo thôi, anh về ăn rồi còn tắm giặt ngủ nghỉ luôn. Về khu trọ mới nhớ là chưa có chìa khóa cổng, lại phải gọi điện cho em thư ký mở cổng giúp, ẻm kêu cho anh 1 cái luôn, đợt trước em đi đánh chìa khóa đề phòng quên nên đánh liền 5-6 cái, anh đi đâu về muộn thế. Tao bảo đi làm thêm tí, em thư ký nhìn tao với ánh mắt ngưỡng mộ nói anh chịu khó thật...Tao được khen nhưng mà thấy hơi ngại ngại.
Đến đợt thanh toán, tao được giao chấm khối lượng cho nhà thầu. Công việc cơ bản là ngồi cùng soi bản vẽ, cùng cộng trừ nhân chia, thực tế thi công có gì sai khác không, thể hiện ở chỗ nào thu thập giấy tờ thể hiện sự phát sinh. Hôm đầu tiên phải làm thêm muộn, ở đến 9h tối, dự kiến phải vài ba hôm mới xong. Ra về, lão nhà thầu đưa phong bì tao từ chối, hắn bảo đây là hỗ trợ chú ở lại làm thêm thôi, hắn dúi vào túi bằng được. Về bóc ra thấy có 1 củ, đấy là cái phong bì đầu đời tao được nhận. Hôm sau cũng thế, làm xong cũng đến 9h lão nhà thầu lại đưa bảo anh gửi hỗ trợ chú làm thêm. Đến hôm thứ 3 cũng làm kiểm tra xong, nói chung có sai khác nhưng ko đáng kể, tao coi như chấp nhận khối lượng. Lão lại đưa phong bì rồi bảo nếu chú có gửi gắm gì thì ới anh tiếng, anh em cùng làm cùng ăn, trước chú thì các ông kia cũng thế. Tao nghe vậy thôi chứ ko dám manh động, lúc ấy còn trẻ người non dạ, chỉ ghi nhớ trong đầu rằng có 1 phương pháp kiếm tiền là gửi khối lượng. Vậy là 3 ngày làm 3 củ, cũng ngon phết. Tổng giá trị đợt thanh toán đấy hơn 5 tỷ thì phải, nếu gửi thì gửi ra sao, phải ký tá khống 1 loạt giấy tờ, cái này chắc chắn ko thể ăn mình được.
Công ty có chế độ xe chở người làm thêm về, 9h là về. 1 người cũng có xe. Về đến chỗ gửi xe máy lão lái xe bảo mai có làm thêm nữa ko, tao bảo ko anh, nay xong rồi, hắn xòe giấy bảo ký hộ anh xác nhận quãng đường phát để anh còn lưu cuối tháng thanh toán. Tao xem thấy tận 4 hôm, hỏi hắn em làm thêm có 3 hôm mà anh, lão bảo chú ký hộ anh hôm nữa, tuần trước có 1 buổi chở thằng bên điện nhưng quên ko ký, tao bảo thế thì anh phải bảo nó ký lại chứ. Lão ậm ừ rồi cười cười nói bọn anh chạy thêm này được mấy đâu, mệt mỏi 9h mới được về. Tao hiểu ý bèn trả lời, em thì ok thôi nhưng sau bọn nó check dữ liệu làm thêm, không khớp thì hỏng. Lão bảo ừ thôi thế để mai anh bảo thằng bên điện nó ký lại.
Kể ra thân với em thư ký cũng lợi phết, đăng ký làm overtime nọ kia ẻm cứ tự động làm cho tao, xin ký bọn hàn giúp tao. Về đến nhà gần 10h thấy phòng ẻm thư ký vẫn mở cửa, tiếng nói cười rôm rả bên trong, cả giọng nam giọng nữ. Tao ngó đầu vào hê nhô thì thấy 2 thằng đực ngồi bên trong đang chém gió. e thứ ký kêu ơ anh về rồi à, tao ậm ừ bảo mai đăng ký làm thêm cho anh nhé, ẻm vâng ngoan như cún.
Từ hôm chuyển trọ, mới gặp Luật có 3-4 lần, vừa bận đi làm, vừa xa nhau, Spa của Luật tít trên phố, thành ra ít gặp nhau. Tối tối chỉ gọi điện, chat chit, mấy hôm nay làm thêm còn ko cả nói chuyện với nhau. Đang quen thói tối nào về cũng gần nhau, được sờ sờ mó mó, giờ ko có cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy tay chân. Gọi điện cho Luật, bảo nhớ, Luật kêu em cũng nhớ, tao bảo gặp nhau luôn nhé, Luật kêu muộn rồi còn gì, mai còn đi làm. Tao bảo kệ, Luật kêu hihi thế qua đi, Tắm ầm phát rồi phóng qua, gọi Luật ra, kiếm 1 nhà nghỉ và quần nhau tới tấp, đến gần 12h mới về. Phê.
Thong dong ra về, phố đêm hà nội vắng vẻ tạo cho cảm giác bình lặng đến lạ thường, qua đoạn kim mã, thấy bóng dáng ai quen quen đi phía trước, nhìn xe, nhìn biển, ô, là Phấn. Phấn vẫn đi làm nghề này hay sao ? Tao phóng vọt lên ngang hàng phấn, tao quát đứng lại, cướp đây, phấn quay sang nhìn thấy tao, cười tươi bảo ơ anh, anh cướp luôn hộ em cái. Vừa đi xe vừa nói chuyện hỏi em đi đâu giờ này mới về, phấn bảo em đi làm, tao hỏi làm gì, phấn cười kêu làm việc chứ làm gì. Tao hỏi giờ ở đâu rồi, phấn kêu em ở cùng bạn ở ngõ nhà anh thuê đấy, anh chuyển đi rồi à, em thấy treo biển cho thuê nhà mấy tuần nay. Tao ừ. Phấn bảo anh ăn gì ko, ngồi nói chuyện tí. Vừa quật nhau với Luật xong cũng đói, tao ok, vào ngõ kiếm quán ăn đêm, gọi hai bát miến với mấy cái nem rán linh tinh.
Nhìn phấn, vẫn như xưa, ý tao là vẫn đẹp như thế. Tao bảo anh nhớ lần trước em nói ra trường em sẽ bỏ nghề... Phấn cười, thì em bỏ lâu rồi còn gì, giờ em đi làm văn phòng bình thường, nhân viên gương mẫu, đợt này đang sắp có thanh tra nên phải làm đến giờ mới về đấy anh. Vãi, hóa ra là đi làm thật á. Tao hỏi em làm gì, phấn kêu em làm kế toán tài chính, sắp có kiểm toán vào nên bù đầu lo hồ sơ giấy tờ. Hỏi tiếp công việc ổn chứ, ẻm kêu cũng được, hơi áp lực, rồi em hỏi tao dạo này thế nào, tao bảo anh cũng bình thường. Ăn hết bát miến phấn bảo em định thuê lại nhà cũ của anh có được ko, tao bảo nhà đấy ổn mà, nhưng em ở 1 minh thì hơi đắt, có 3 phòng ngủ đấy, rủ bạn đến ở cùng chia tiền cho đỡ phí. Phấn cười, phấn bảo câu này hình như ngày xưa anh cũng nói với em. Chạm đến ngày xừa, tao im lặng. Ăn xong ra về, phấn bảo khi nào rảnh đi cafe nhé. Tao gật.
Văn phòng công ty có 1 bà sinh năm 85, phải nói là nửa dưới quá đẹp, tính từ bụng xuống quá thể nuột, mông căng, chân dài, đùi trắng, eo thon, mướt mườn mượt nhưng mặt thì ko xinh, môi mỏng, cười phát là hở hết cả lợi. Cả đám kỹ sư suốt ngày trầm trồ khi ngắm cặp giò bà ý, thằng nào nhìn cũng rớt dãi. Nghe nói bà này theo trường phái độc thân, đéo yêu, cóp tiền đi du lịch nước ngoài. Anh em nghe vậy lấy làm tiếc lắm, mấy lão bên cơ điện còn nói cặp giò kia mà banh ra để giã thì còn gì để nói nữa. Dường như mụ 85 cũng biết điều đó, mụ toàn mặc váy ngắn hoặc quần bó căng để khoe dáng, tôn dáng, cũng đi cùng tuyến xe về. Hôm cuối tuần tao được tận mắt chứng kiến khi vô tình ngồi cạnh mụ lúc ra về. Đùi trắng mịn không tì về, có thế nói sánh ngang với đùi em mỹ nhân. Tao nhìn chằm chằm vào đùi mụ mà hỏi sao trắng ko tì vết thế này, mụ bảo mất bao tiền chăm dưỡng lại chả thế, tao bảo liệu có thể nào cho tiểu đệ thưởng thức 1 chút chăng, cả xe cười ồ lên, mụ cũng chả phải vừa, mặt ko biến sắc mà nói có nhiều người muốn giống chú lắm nhưng phải xem trình chú thế nào. Tao nghê ngao hát, đường vào chân em ôi băng giá, trời mùa đông anh cũng quyết chui vào, cả xe lại 1 phen cười ồ lên nữa. Mấy thằng đực khoái chí lắm, hình như từ trước đến giờ chúng nó chỉ dám ngắm xuống chứ chưa thằng nào dám buông lời trêu ghẹo...
Về nhà trọ hỏi em thư ký về mụ 85, ẻm kêu chị ấy lạnh lùng lắm, suốt ngày chỉ rình săn vé đi du lịch, chả yêu đương gì, ko biết có phải les ko. Vừa rồi chị ấy săn được vé đi singapore có hơn trăm nghìn đấy, tháng 6 đi thì phải. Mà anh tò mò làm gì, chị ấy ko thích đàn ông đâu, haha.
tối cuối tuần, gọi Luật bảo qua anh đê, Luật kêu bận lắm, cuối tuần mới nhiều khách, bà chị gái lại chả để ý đến spa, chỉ chăm chăm quần áo thành ra em bận tối mặt. Hồi đó tao được Luật tiết lộ rằng bán quần áo lãi khủng lắm, có tháng shop đấy lãi cả gần trăm triệu. Tao bảo Luật ở nhà mà kinh doanh, Luật kêu ko, em vẫn thích đi làm, sau này thì tính sau.
Người yêu bận, chó mèo ko nuôi, các tiểu muội đã có nơi có chốn, bơ vơ ko biết đi đâu. Gọi điện cho bắc ninh, bắc ninh kêu đang đi chơi roài, 9h mới về, có gì thì 9h hẵng qua. Ko biết đi với ai mà nghe giọng nhạt nhẽo thờ ơ lắm, may có câu kèm theo 9h hẵng qua vớt vát lại. Lại ở nhà online. Vào like ảnh giữa, ảnh tóc vàng liên tục, dường như thông báo cho các ẻm biết là vị sư huynh ngày xưa vẫn luôn theo dõi các em, đéo thấy em nào ý kiến gì. Rốt cuộc thì cũng có người pm, là thôi miên. Thôi miên bảo rảnh ko anh ơi, đi cafe tí, tao bảo thôi, sợ lắm, ẻm kêu đi đi, em kể cho nghe vài bí mật. Mợ nhà nó, cảm giác em thôi miên chứa cả bầu trời bí mật, khiến người ta rất tò mò. Tao bảo thế qua đây đi, ra mỹ đình cho mát, ẻm kêu anh chuyển nhà rồi á, tao ừ, cho ẻm địa chỉ bảo em qua đón anh, đi 1 xe cho tình cảm. Thôi miên cười nói, vãi cả tình cảm, ngồi 1 xe cách xa nhau cả cây số phát ngượng ra mà tình với chả cảm...
Sau lần cɦịƈɦ bắc ninh, ko thấy ẻm kêu ca về việc tâm thần hoang tưởng nữa, tuy nhiên tao cảm giác ở thôi miên có sức mạnh gì đó bất thường nên tao hỏi. Tao nói rõ tình trạng của bắc ninh y như bắc ninh kể, thôi miên nghe xong, hút 1 hơi sinh tố rồi nói em có thể gặp bạn anh được ko.
Tao bảo để làm gì, thôi miên kêu chỉ gặp thôi, có lẽ ko đơn giản là chứng hoang tưởng, một người bình thường như anh kể ko tự nhiên mà hoang tưởng đâu, hoang tưởng thường xảy ra với những người đã trải qua sang chấn tâm lý rất mạnh hoặc người nào đó bị sức ép tâm lý quá lớn, mà như lời anh kể thì bạn anh rất bình thường. Tao ngạc nhiên, thôi miên vừa nói những cái rất logic lại hơi huyễn hoặc. Thôi miên bảo em nói ra chưa chắc anh đã tin nhưng em cũng đã từng bị như thế, và em đã vượt qua, thậm chí em ko chỉ nghe thấy mà còn nhìn thấy, em tưởng mình hoa mắt, tưởng mình thần kinh, nhưng ko, em kiểm chứng nhiều lần thì ko phải. Tao nghe thôi miên nói lại càng mơ hồ, thôi miên bảo thôi cứ để em gặp bạn anh nhé, biết đâu em có thể giúp được.
Thôi miên lại cười khanh khách bảo anh nói chuyện với em như 2 thằng đàn ông thế, tao nhìn ẻm bảo anh coi em nhưng bạn, như 1 thằng bạn. Thôi miên nguýt bảo nhìn lại hàng đi, người ta thế này mà bảo thằng à, chẳng qua em chưa thích chơi fb thôi, em mà chơi thì hot chả kém mỹ nhân đâu. Tao giả vờ trố mắt bảo thật thế á, thế thì anh phải làm gì đó, ko sau này lại tiếc giống như tiếc mỹ nhân bây giờ. Nói bóng gió thế thôi nhưng thôi miên hiểu nhanh, giơ tay hình cái kéo kêu thử đi, em ko phải bọn gà cho anh chăn đâu, hehe. Đm, tao nghĩ bụng mày toàn chủ động rủ bố đi chơi, đương nhiên là có tình cảm với bố, vậy thì thịt mày có gì là khó, cũng thông cảm vì con gái hay nói ngược lại mà, nó nói thế cho kiêu kiêu tí chứ chả nhẽ nói anh chén em đi cho đỡ tiếc, có điều vẫn phải đề phòng cái công năng đặc dị của ẻm, nghĩ vậy, tao hỏi thêm về chuyện này. Tao hỏi thôi miên rằng em có kỹ thuật gì mà nhiều lúc anh nhìn vào mắt em anh thấy trống trải, mênh mông như rơi vào khoảng không nào đó, thôi miên cười hì hì bảo có gì đâu, tự anh cảm giác thế thôi mà, tao nghiêm túc nói anh hỏi thật đấy. Thôi miên ngước nhìn tao, tao nhìn ẻm, đm, lại thế rồi, lần này thì cảm giác ánh mắt sắc lẹm như xoáy vào tâm trí bên trong của tao, đầu óc tao ra lệnh phải quay mặt đi chỗ khác, lại nghe tiếng cười rất khẽ...
Thôi miên bảo em nói ra thì có lẽ em ko tin, hơn nữa em cũng ko muốn như thế, anh có nghe về căn cơ bao giờ ko. Tao bảo đã từng nghe nhưng ko hiểu. Thôi miên kêu mà thôi, ko quan trọng đâu, giờ anh ở hà nội rồi à, thỉnh thoảng rảnh thì cafe, em năm cuối đang làm tốt nghiệp, rảnh háng lắm. Tao nghe rõ thôi miên nói từ rảnh háng, tao tủm tỉm bảo rảnh háng hả, để anh làm gì cho háng nó bận nhé. Thôi miêng kêu ôi chết lỡ mồm, hay đùa nhau với mấy đứa bạn như thế.
Anh có theo mỹ nhân thì nhanh còn kịp. Tao lắc đầu, nếu thích thì anh đã theo từ lâu rồi...
Tan cuộc, tao lượn lòng vòng, gọi điện cho Luật bảo spa chỗ nào, anh qua cạo râu cái, Luật bảo vớ vẩn, spa người ta làm đẹp, chăm sóc da các thứ chứ phải chỗ anh cạo râu đâu, ra vỉa hè nhá.
Tao bảo ừ thế thì anh qua làm đẹp, Luật cười bảo thôi, đẹp thế đủ rồi, đẹp quá tôi lại mất người yêu lúc nào ko hay, Luật cho địa chỉ, tao phi qua. Tao đi vào, thấy em lễ tân mở cửa chào hỏi, tao bảo anh muốn làm đẹp, ở đây có gói làm đẹp gì, ẻm kêu anh muốn làm da hay làm gì ạ. Tao bảo anh ko rõ nhưng em nhìn anh giúp, nhìn dưới con mắt của chuyên gia làm đẹp đi rồi xem chỗ nào chưa đẹp thì em tư vấn giúp anh, bé lễ tân cười hihi. Tao đang khua tay múa chân thì yêu quái xuất hiện, tiến lại chỗ tao và đưa tay kéo tai tao bảo chém gió ít thôi bố. Té ra là Luật, đắp mặt nạ với cái shit gì nhìn như yêu quái, Luật kéo tay tao đi vào phía trong, ẻm lễ tân ngơ ngác nhìn ko hiểu chuyện gì. Luật bảo đi đâu cũng tán gái là thế nào, muốn chết ko. Tao giả vờ hỏi em qua đây làm gì trông như yêu quái thế bà chủ, Luật hihi bảo chủ gì, em chỉ trông hộ thôi, tiện thể dưỡng da luôn.Tao cười nói thế mà ông xe ôm ngoài kia bảo spa này của 2 chị em con bé quê bắc ninh. Luật cười ko nói gì. Tào lao 1 hồi thì Luật gỡ mặt nạ rồi bảo thôi đi ăn, tao bảo ừ đi chén thôi. Luật lườm mắt bảo ăn, ko phải chén, tao đi ra, tiện tay cầm cái chén trên bàn uống nước giơ lên cao, gọi em lễ tân là Em, chén hay ăn, em lễ tân buột miệng bảo chén ạ. Tao cười ha hả, Luật cũng cười bảo trò trẻ con, đi lừa trẻ con à...
2 đứa lượn lờ đến hơn 2h mới về. Ko thấy bắc ninh ở nhà, tao bảo tranh thủ tí nào, Luật bĩu môi bảo suốt ngày rồi còn tranh thủ gì, thế mà tao sờ sờ đã thấy nước đầy đũng quần. Lúc sáng dã bắc ninh, giờ giã Luật lâu ra vãi, đóng lên đóng xuống, ra cả cầu thang chơi cho tăng phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, và cái sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá thể khi tiếng kéo cửa dứt khoát gãy gọn, bắc ninh đi vào, tao và Luật đang lõα ɭồ nhấp nhổm, có lẽ hình ảnh này lọt hết vào mắt bắc ninh Bắc ninh vội quay ra, kéo lại cửa, Luật thở hổn hển bảo bắc ninh về à anh, tao kệ, đóng mạnh, nhanh cho nhanh ra, Luật rên la thảm thiết, bắc ninh đứng ngoài chắc là nghe tiếng cả rồi. Phụt tung tóe rồi mới đi lên tầng, mặt Luật hồng đỏ, có vẻ ngây ngất quá, nằm vật ra giường, mắt nhắm nghiền, tao vuốt vuốt vài phát nữa thì ẻm giật mình rên khe khẽ. 10p sau thấy có điện thoại. Bắc ninh gọi, hỏi xong chưa anh, đm, xấu hổ quá. Tao bảo cứ lên đi em, Luật hỏi ai gọi anh thế, tao bảo bắc ninh hỏi mình diễn xong chưa. Luật bảo chết, nãy nó nhìn thấy hết à. Tao bảo ko, chắc nhìn thấy 1 phần, còn nghe thì có thể là nghe thấy hết....
Tối đó 2 nàng có vẻ ngường ngượng với nhau, thấy cách nói chuyện ko tự nhiên cho lắm. Luật ở bên phòng tao đến mãi 11h mới về phòng ngủ. Tao nằm nghĩ ngợi về em thôi miên, có cái gì đó đặc biệt thật.
Tuần làm việc tiếp theo, tao quen biết hết, nhớ hết tên mọi người trong công ty, lão hàn nhóm tao cho tao 2 bao thuốc đéo gì của hàn quốc, lão bảo cả đội xây dựng mà có mỗi tao hút thuốc, giờ có thêm mày hút nữa cũng vui. Ờ thật, nhìn lại cả đám xây dựng chỉ mình tao hút thuốc, đéo hiểu bọn kia thể loại gì, khéo toàn con ngoan trò giỏi cũng nên. Ở ngoài công trường lúc nào cũng đi cùng thằng hà tĩnh, thằng này chém gió cũng tốt, nói chuyện với tao khá hợp, nó bảo sắp tới nó đi học cao học bên ngoại thương, đéo theo nghề xây dựng nữa. Tao hỏi ko yêu nghề à, nó kêu có yêu nghề nhưng nhìn bọn dân kinh tế quần sạch áo đẹp, ngồi điều hòa cả ngày rồi nhìn lại mình quần áo bảo hộ, bụi bặm nắng gió mà tủi lắm. Tao bảo cái gì cũng có giá của nó, bọn đấy bị gò bó 1 chỗ, đéo dám ăn to nói lớn, tôi và ông ở ngoài công trường làm vua, quát nhà thầu nghe len lét, thích thì làm ko thích thì ra trà đá ngồi chém gió nói phết, thế chả hay sao. Thằng hà tĩnh lại gật gù nói ờ cũng đúng, mà lương anh em mình lại cao hơn, hình như mấy đứa làm văn phòng được có 5 triệu thôi, à mà ông lương bao nhiêu, tao bảo 390$, quy ra thì gần 8 triệu, nó bảo thế bằng tôi, như vậy thì cuối tháng sẽ nhận về gần chục triệu, vì được tính 24 tiếng làm thêm mặc định, cộng làm thêm tối hoặc ngày nghỉ nữa... Tao hỏi bao giờ có lương, thằng hà tĩnh kêu mùng 5 hằng tháng. Đm, tháng này ngóng chờ lương vl ra ấy.
Buổi sáng đi xe thì chỉ có đội kỹ sư vì đội văn phòng đi tuyến sau, nhưng khi về thì ngồi tất 1 xe, đợt đầu tao hay ngồi cạnh em đen, làm bọn công ty cứ tưởng tao với em đen là 1 cặp, tao ko thích điều này, tao từng ăn ở cùng em đen thậm chí biết cái bí mật sεメtoy của ẻm nên tao ko thích, chưa kể nó còn là ng yêu cũ thằng thông, 2 đứa giã nhau đêm ngày. Tao dần dà cố ý xuống muộn hơn tí để ngồi chỗ khác vì lúc về đông người, ngồi kín chỗ, xuống muộn ko được chọn chỗ nữa. Hôm ấy ngồi cạnh em thư ký, tao bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, ẻm quê cao bằng chứ ko phải yên bái, tao hỏi về ruộng bậc thang, về dân tộc, ẻm bảo đéo biết vì em ở thành phố, cũng ko khác hà nội là mấy...mấy hôm tiếp theo ko biết do cố ý sắp xếp hay ngẫu nhiên mà tao cũng ngồi cạnh ẻm ấy khi ra về, đến thứ 7 thì tao đã nắm tay ẻm suốt chặng đường về rồi...
Tháng lương đầu tiên. Việc đầu tiên là trả Luật 5 triệu, Luật bảo chưa cần, anh cứ cầm lấy khi nào rủng rỉnh thì trả, ẻm nhất quyết ko lấy. Cũng đúng hôm đó Luật bảo sẽ chuyển nhà, ở Spa luôn cho tiện quản lý. Tao bảo tùy em, đã nói với bắc ninh chưa, Luật bảo nói rồi. Tối tao dẫn 2 ẻm đi ăn lẩu khao tháng lương mới, uống vài chai beer. Tối về cả 3 bàn chuyện nhà cửa, bắc ninh bảo ko sao, em tìm chỗ khác được, bắc ninh hỏi tao là anh thế nào. Tao bảo anh cũng tìm chỗ khác chứ thế nào. Không khí đậm màu chia ly, buồn man mác.
Tao lên công ty hỏi thăm dò, vừa hay em thư ký bảo chỗ em có phòng trống đấy, ở khu mễ trì, phòng đôi vợ chồng vừa chuyển đi, tao bảo vậy khi về cho anh xem qua nhé. Ra về, tạt qua xóm trọ ẻm thư ký, mà đây cũng ko phải xóm trọ lắm, có 1 nhà 3 tầng xây theo kiểu dở nhà dân dở nhà nghỉ, tầng 1 có 1 phòng cho thuê, tầng 2 có 2 phòng, tầng 3 có 1 phòng. Nhà mới, rất đẹp, phòng nào cũng khép kín, rộng khoảng 15-16m2. Giường chiếu có sẵn, phòng tắm gương vòi sen sủng đủ cả. E thư ký ở tầng 2, phòng trống ở tầng 3. Nhà chủ nhà ngay bên cạnh, chung sân, chung cổng với nhà cho thuê. Tao rất ưng, giá cho thuê là 800k. Tao sẵn tiền, đặt cọc luôn, hẹn cuối tuần thì chuyển.
Về nhà khoe với các ẻm đã tìm được phòng, ẻm bắc ninh kêu ô nhanh thế, sao ko tìm hộ em luôn. Luật bảo tối mai qua xem phòng anh thế nào nhé, gớm, chưa gì đã đi thị sát luôn vậy.
Cuối tuần đo được nghỉ cả thứ 7, tao chuyển đồ cho Luật trước, rồi chuyển đồ cho tao, cũng gọn nhẹ chả có gì nhiều nên nhanh chóng xong việc. Bắc ninh mặt ỉu xìu bảo bỏ em lại 1 mình à, sao 2 người vô tâm thế. Ừ, nghĩ ra vô tâm thật, Luật bảo chịsẽ ngủ lại đây đến hôm nào em tìm được phòng. Tao thì sang nhà mới vì dọn hết đồ đạc chăn chiếu đi rồi, lại ko thể ngủ chung với 2 ẻm được. Tầng 3 1 mình 1 phòng, có 1 cái sân phơi khá rộng, là sân phơi đồ của chủ nhà, tao thấy nối thông với nhà chủ, tuy nhiên em thư ký bảo đây cũng là sân phơi chung, kiêm sân chơi chung, xóm trọ hay tổ chức liên hoan ở trên này vì rộng, mát. Em thư ký ở cùng với 1 đứa bạn làm về du lịch, phòng cùng tầng 2 là đôi vợ chồng ngoài 30 làm gì chưa rõ, tầng 1 là 6-7 ông công nhân xây dựng ở tập thể.
Tao xuống phòng em thư ký chơi, nhìn thấy bếp núc đầy đủ, trong đầu đã có ý nghĩ xin ăn ké nhưng chưa dám nói, phải để từ từ thân thiết mới dám nhờ. Em du lịch có vẻ nhí nhảnh, nói nhiều, tuy mới gặp nhưng cũng trò chuyện như đã thân quen.
Đến thứ 3 thì tao nhận lệnh từ Luật tối về chuyển nhà cho em bắc ninh, ẻm tìm được phòng rồi, tao hỏi ở khu nào thì Luật bảo ko biết, bắc ninh báo thế thôi. Vậy là đi làm về phi ngay sang, bắc ninh đã dọn dẹp đóng thùng đóng gói cả rồi, ẻm kêu tìm được phòng chỗ đình thôn, gần khu mỹ đình sông đà, ô thế là cũng gần chỗ tao, cách nhau tầm hơn cây số. Chuyển mấy chuyến mới hết, cái tủ quần áo tháo lắp ra đã mất bao công sức, lại cồng kềnh, may là chuyển buổi tối đường vắng nên cũng đỡ. Mãi đến 10h tối mới xong, mệt vl. Tao bảo biết thế thuê mẹ chuyến xe 3 bánh nó chuyển cho phải ngon ko. Luật thì tí lại gọi điện kêu xong chưa, em đang bận ko về được, anh cầm giúp em mấy bộ quần áo của em ở đấy rồi mang về phòng anh cho em, lúc nào em qua lấy.
Vkl, thân khuân vác khổ thế. Xóm trọ mới của bắc ninh có mỗi 2 phòng, cũng rộng rãi sạch sẽ, sân rộng, ở riêng biệt. Bắc ninh than thở sắp ra trường rồi còn phải chuyển nhà, tao bảo ơ thế ko định ở hà nội làm hay sao, bắc ninh bảo chưa chắc, em có chỗ làm xí trước ở quê rồi...
Tối đến giờ còn chưa được cái gì vào mồm, bắc ninh rủ đi ăn, tao bảo thôi, anh về ăn rồi còn tắm giặt ngủ nghỉ luôn. Về khu trọ mới nhớ là chưa có chìa khóa cổng, lại phải gọi điện cho em thư ký mở cổng giúp, ẻm kêu cho anh 1 cái luôn, đợt trước em đi đánh chìa khóa đề phòng quên nên đánh liền 5-6 cái, anh đi đâu về muộn thế. Tao bảo đi làm thêm tí, em thư ký nhìn tao với ánh mắt ngưỡng mộ nói anh chịu khó thật...Tao được khen nhưng mà thấy hơi ngại ngại.
Đến đợt thanh toán, tao được giao chấm khối lượng cho nhà thầu. Công việc cơ bản là ngồi cùng soi bản vẽ, cùng cộng trừ nhân chia, thực tế thi công có gì sai khác không, thể hiện ở chỗ nào thu thập giấy tờ thể hiện sự phát sinh. Hôm đầu tiên phải làm thêm muộn, ở đến 9h tối, dự kiến phải vài ba hôm mới xong. Ra về, lão nhà thầu đưa phong bì tao từ chối, hắn bảo đây là hỗ trợ chú ở lại làm thêm thôi, hắn dúi vào túi bằng được. Về bóc ra thấy có 1 củ, đấy là cái phong bì đầu đời tao được nhận. Hôm sau cũng thế, làm xong cũng đến 9h lão nhà thầu lại đưa bảo anh gửi hỗ trợ chú làm thêm. Đến hôm thứ 3 cũng làm kiểm tra xong, nói chung có sai khác nhưng ko đáng kể, tao coi như chấp nhận khối lượng. Lão lại đưa phong bì rồi bảo nếu chú có gửi gắm gì thì ới anh tiếng, anh em cùng làm cùng ăn, trước chú thì các ông kia cũng thế. Tao nghe vậy thôi chứ ko dám manh động, lúc ấy còn trẻ người non dạ, chỉ ghi nhớ trong đầu rằng có 1 phương pháp kiếm tiền là gửi khối lượng. Vậy là 3 ngày làm 3 củ, cũng ngon phết. Tổng giá trị đợt thanh toán đấy hơn 5 tỷ thì phải, nếu gửi thì gửi ra sao, phải ký tá khống 1 loạt giấy tờ, cái này chắc chắn ko thể ăn mình được.
Công ty có chế độ xe chở người làm thêm về, 9h là về. 1 người cũng có xe. Về đến chỗ gửi xe máy lão lái xe bảo mai có làm thêm nữa ko, tao bảo ko anh, nay xong rồi, hắn xòe giấy bảo ký hộ anh xác nhận quãng đường phát để anh còn lưu cuối tháng thanh toán. Tao xem thấy tận 4 hôm, hỏi hắn em làm thêm có 3 hôm mà anh, lão bảo chú ký hộ anh hôm nữa, tuần trước có 1 buổi chở thằng bên điện nhưng quên ko ký, tao bảo thế thì anh phải bảo nó ký lại chứ. Lão ậm ừ rồi cười cười nói bọn anh chạy thêm này được mấy đâu, mệt mỏi 9h mới được về. Tao hiểu ý bèn trả lời, em thì ok thôi nhưng sau bọn nó check dữ liệu làm thêm, không khớp thì hỏng. Lão bảo ừ thôi thế để mai anh bảo thằng bên điện nó ký lại.
Kể ra thân với em thư ký cũng lợi phết, đăng ký làm overtime nọ kia ẻm cứ tự động làm cho tao, xin ký bọn hàn giúp tao. Về đến nhà gần 10h thấy phòng ẻm thư ký vẫn mở cửa, tiếng nói cười rôm rả bên trong, cả giọng nam giọng nữ. Tao ngó đầu vào hê nhô thì thấy 2 thằng đực ngồi bên trong đang chém gió. e thứ ký kêu ơ anh về rồi à, tao ậm ừ bảo mai đăng ký làm thêm cho anh nhé, ẻm vâng ngoan như cún.
Từ hôm chuyển trọ, mới gặp Luật có 3-4 lần, vừa bận đi làm, vừa xa nhau, Spa của Luật tít trên phố, thành ra ít gặp nhau. Tối tối chỉ gọi điện, chat chit, mấy hôm nay làm thêm còn ko cả nói chuyện với nhau. Đang quen thói tối nào về cũng gần nhau, được sờ sờ mó mó, giờ ko có cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy tay chân. Gọi điện cho Luật, bảo nhớ, Luật kêu em cũng nhớ, tao bảo gặp nhau luôn nhé, Luật kêu muộn rồi còn gì, mai còn đi làm. Tao bảo kệ, Luật kêu hihi thế qua đi, Tắm ầm phát rồi phóng qua, gọi Luật ra, kiếm 1 nhà nghỉ và quần nhau tới tấp, đến gần 12h mới về. Phê.
Thong dong ra về, phố đêm hà nội vắng vẻ tạo cho cảm giác bình lặng đến lạ thường, qua đoạn kim mã, thấy bóng dáng ai quen quen đi phía trước, nhìn xe, nhìn biển, ô, là Phấn. Phấn vẫn đi làm nghề này hay sao ? Tao phóng vọt lên ngang hàng phấn, tao quát đứng lại, cướp đây, phấn quay sang nhìn thấy tao, cười tươi bảo ơ anh, anh cướp luôn hộ em cái. Vừa đi xe vừa nói chuyện hỏi em đi đâu giờ này mới về, phấn bảo em đi làm, tao hỏi làm gì, phấn cười kêu làm việc chứ làm gì. Tao hỏi giờ ở đâu rồi, phấn kêu em ở cùng bạn ở ngõ nhà anh thuê đấy, anh chuyển đi rồi à, em thấy treo biển cho thuê nhà mấy tuần nay. Tao ừ. Phấn bảo anh ăn gì ko, ngồi nói chuyện tí. Vừa quật nhau với Luật xong cũng đói, tao ok, vào ngõ kiếm quán ăn đêm, gọi hai bát miến với mấy cái nem rán linh tinh.
Nhìn phấn, vẫn như xưa, ý tao là vẫn đẹp như thế. Tao bảo anh nhớ lần trước em nói ra trường em sẽ bỏ nghề... Phấn cười, thì em bỏ lâu rồi còn gì, giờ em đi làm văn phòng bình thường, nhân viên gương mẫu, đợt này đang sắp có thanh tra nên phải làm đến giờ mới về đấy anh. Vãi, hóa ra là đi làm thật á. Tao hỏi em làm gì, phấn kêu em làm kế toán tài chính, sắp có kiểm toán vào nên bù đầu lo hồ sơ giấy tờ. Hỏi tiếp công việc ổn chứ, ẻm kêu cũng được, hơi áp lực, rồi em hỏi tao dạo này thế nào, tao bảo anh cũng bình thường. Ăn hết bát miến phấn bảo em định thuê lại nhà cũ của anh có được ko, tao bảo nhà đấy ổn mà, nhưng em ở 1 minh thì hơi đắt, có 3 phòng ngủ đấy, rủ bạn đến ở cùng chia tiền cho đỡ phí. Phấn cười, phấn bảo câu này hình như ngày xưa anh cũng nói với em. Chạm đến ngày xừa, tao im lặng. Ăn xong ra về, phấn bảo khi nào rảnh đi cafe nhé. Tao gật.
Văn phòng công ty có 1 bà sinh năm 85, phải nói là nửa dưới quá đẹp, tính từ bụng xuống quá thể nuột, mông căng, chân dài, đùi trắng, eo thon, mướt mườn mượt nhưng mặt thì ko xinh, môi mỏng, cười phát là hở hết cả lợi. Cả đám kỹ sư suốt ngày trầm trồ khi ngắm cặp giò bà ý, thằng nào nhìn cũng rớt dãi. Nghe nói bà này theo trường phái độc thân, đéo yêu, cóp tiền đi du lịch nước ngoài. Anh em nghe vậy lấy làm tiếc lắm, mấy lão bên cơ điện còn nói cặp giò kia mà banh ra để giã thì còn gì để nói nữa. Dường như mụ 85 cũng biết điều đó, mụ toàn mặc váy ngắn hoặc quần bó căng để khoe dáng, tôn dáng, cũng đi cùng tuyến xe về. Hôm cuối tuần tao được tận mắt chứng kiến khi vô tình ngồi cạnh mụ lúc ra về. Đùi trắng mịn không tì về, có thế nói sánh ngang với đùi em mỹ nhân. Tao nhìn chằm chằm vào đùi mụ mà hỏi sao trắng ko tì vết thế này, mụ bảo mất bao tiền chăm dưỡng lại chả thế, tao bảo liệu có thể nào cho tiểu đệ thưởng thức 1 chút chăng, cả xe cười ồ lên, mụ cũng chả phải vừa, mặt ko biến sắc mà nói có nhiều người muốn giống chú lắm nhưng phải xem trình chú thế nào. Tao nghê ngao hát, đường vào chân em ôi băng giá, trời mùa đông anh cũng quyết chui vào, cả xe lại 1 phen cười ồ lên nữa. Mấy thằng đực khoái chí lắm, hình như từ trước đến giờ chúng nó chỉ dám ngắm xuống chứ chưa thằng nào dám buông lời trêu ghẹo...
Về nhà trọ hỏi em thư ký về mụ 85, ẻm kêu chị ấy lạnh lùng lắm, suốt ngày chỉ rình săn vé đi du lịch, chả yêu đương gì, ko biết có phải les ko. Vừa rồi chị ấy săn được vé đi singapore có hơn trăm nghìn đấy, tháng 6 đi thì phải. Mà anh tò mò làm gì, chị ấy ko thích đàn ông đâu, haha.
tối cuối tuần, gọi Luật bảo qua anh đê, Luật kêu bận lắm, cuối tuần mới nhiều khách, bà chị gái lại chả để ý đến spa, chỉ chăm chăm quần áo thành ra em bận tối mặt. Hồi đó tao được Luật tiết lộ rằng bán quần áo lãi khủng lắm, có tháng shop đấy lãi cả gần trăm triệu. Tao bảo Luật ở nhà mà kinh doanh, Luật kêu ko, em vẫn thích đi làm, sau này thì tính sau.
Người yêu bận, chó mèo ko nuôi, các tiểu muội đã có nơi có chốn, bơ vơ ko biết đi đâu. Gọi điện cho bắc ninh, bắc ninh kêu đang đi chơi roài, 9h mới về, có gì thì 9h hẵng qua. Ko biết đi với ai mà nghe giọng nhạt nhẽo thờ ơ lắm, may có câu kèm theo 9h hẵng qua vớt vát lại. Lại ở nhà online. Vào like ảnh giữa, ảnh tóc vàng liên tục, dường như thông báo cho các ẻm biết là vị sư huynh ngày xưa vẫn luôn theo dõi các em, đéo thấy em nào ý kiến gì. Rốt cuộc thì cũng có người pm, là thôi miên. Thôi miên bảo rảnh ko anh ơi, đi cafe tí, tao bảo thôi, sợ lắm, ẻm kêu đi đi, em kể cho nghe vài bí mật. Mợ nhà nó, cảm giác em thôi miên chứa cả bầu trời bí mật, khiến người ta rất tò mò. Tao bảo thế qua đây đi, ra mỹ đình cho mát, ẻm kêu anh chuyển nhà rồi á, tao ừ, cho ẻm địa chỉ bảo em qua đón anh, đi 1 xe cho tình cảm. Thôi miên cười nói, vãi cả tình cảm, ngồi 1 xe cách xa nhau cả cây số phát ngượng ra mà tình với chả cảm...
Sau lần cɦịƈɦ bắc ninh, ko thấy ẻm kêu ca về việc tâm thần hoang tưởng nữa, tuy nhiên tao cảm giác ở thôi miên có sức mạnh gì đó bất thường nên tao hỏi. Tao nói rõ tình trạng của bắc ninh y như bắc ninh kể, thôi miên nghe xong, hút 1 hơi sinh tố rồi nói em có thể gặp bạn anh được ko.
Tao bảo để làm gì, thôi miên kêu chỉ gặp thôi, có lẽ ko đơn giản là chứng hoang tưởng, một người bình thường như anh kể ko tự nhiên mà hoang tưởng đâu, hoang tưởng thường xảy ra với những người đã trải qua sang chấn tâm lý rất mạnh hoặc người nào đó bị sức ép tâm lý quá lớn, mà như lời anh kể thì bạn anh rất bình thường. Tao ngạc nhiên, thôi miên vừa nói những cái rất logic lại hơi huyễn hoặc. Thôi miên bảo em nói ra chưa chắc anh đã tin nhưng em cũng đã từng bị như thế, và em đã vượt qua, thậm chí em ko chỉ nghe thấy mà còn nhìn thấy, em tưởng mình hoa mắt, tưởng mình thần kinh, nhưng ko, em kiểm chứng nhiều lần thì ko phải. Tao nghe thôi miên nói lại càng mơ hồ, thôi miên bảo thôi cứ để em gặp bạn anh nhé, biết đâu em có thể giúp được.
Bình luận facebook