Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Trái lại, chính vì vẫn luôn để ý đến đối phương như trước nên mới lúng túng đến độ không biết phải đối xử với nhau thế nào.
Hiểu rõ nh3ững điều này là đủ rồi, dù sau này người trời Nam kẻ đất Bắc, không có cách nào gặp lại nhau thì những ký ức chúng ta từng trải qua bên nhau 4sẽ không hề biến mất, lời chúc phúc cho người kia cũng sẽ không biến mất.
“Em mong rằng kiếp sau cô ấy có thể vui vẻ khỏe mạnh cả đời8, cô ấy nhất định cũng sẽ phù hộ cho em suốt quãng đời còn lại.”
Khang Kiều kinh ngạc đứng bên cạnh hồ bơi, trong đầu cứ quanh quẩn c7âu nói này của Kỷ Ương.
“Ồ? Bác sĩ Khang, anh cũng ở đây à?”
“…” Câu này đáng nhẽ phải do anh hỏi mới đúng.
“Đến xem Kỷ Ương tập luyện à?” Cô hỏi.
Đó là một giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không hề ngại ngùng, cũng không hề luống cuống, giống như trước đó giữa bọn họ chưa từng xuất hiện những chuyện không thoải mái.
Thế này là sao? Mất trí nhớ à?
Chẳng mấy chốc đã trôi qua nửa tháng kể từ tang lễ của Phan Duyệt, nghe huấn luyện viên Triệu nói tâm trạng c2ủa Kỷ Ương đã khá hơn nhiều. Hôm nay chính là ngày đầu tiên cô bắt đầu luyện tập trở lại, để chắc chắn, huấn luyện viên Triệu hi vọng anh sẽ có mặt.
Khang Kiều thấy lo lắng như thế thật thừa thãi, bóng người cực kỳ thoải mái như cá gặp nước kia chính là minh chứng tốt nhất.
Có lẽ cô đã hoàn toàn buông bỏ được rồi, đã chấp nhận được sự ra đi của Phan Duyệt, dùng lời chúc phúc để tưởng nhớ chính là phương pháp tốt nhất.
Không thể nào phủ nhận công lao mà nụ cười mỉm của Phan Duyệt trong buổi lễ truy điệu kia đem lại. Nụ cười đó đã hóa giải tất cả khúc mắc của Kỷ Ương từ trước cho tới giờ, làm tan đi sự áy náy của cô, đồng thời cũng khiến cho cô tin tưởng rằng Phan Duyệt đã rời đi mà không hề mang theo thù hận đối với cô.
Cho đến hôm nay, Kỷ Ương luôn tin rằng con người ta sau khi chết vẫn có tri giác, thậm chí còn tin tưởng vào sự tồn tại của linh hồn. Cô cho rằng Phan Duyệt nở nụ cười đó nhất định là vì vẫn cực kỳ quan tâm đến cha mẹ và cô, là vì muốn họ đừng quá đau lòng.
Nhưng là một người vẫn luôn đi theo y học, từ trước đến giờ Khang Kiều chỉ tin vào khoa học.
Anh biết không thể nào mà tất cả mọi người đều xuất hiện ảo giác được, biết rằng linh hồn không hề tồn tại, cũng biết thứ được gọi là tri giác sau khi người ta chết đi chỉ là đang nói đến phản xạ thần kinh bình thường chứ không thể nào khiến người đó cười được.
Về phần nụ cười kia, anh lại có một suy nghĩ…
“Ôi! Giỏi quá! Thật giống mỹ nhân ngư!” Một giọng nói ồn ào đột ngột vang lên bên tai anh.
Anh nhíu mày theo bản năng, không vui ngước mắt nhìn: “Tôi nói này…” Vốn dĩ định cảnh cáo người kia một câu rằng đừng làm ảnh hưởng đến việc tập luyện của người khác, nhưng sau khi nhìn thấy chủ nhân phát ra giọng nói ấy, câu nói của anh bỗng nghẹn lại. Sau một hồi ngạc nhiên anh liền kích động lên tiếng: “Miêu Tiêu!”
Thật không may, trí nhớ của Khang Kiều lại rất tốt, anh không thể nào điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Anh không kìm được trừng mắt nhìn Miêu Tiêu, hỏi ngược lại bằng giọng điệu cực kỳ không tốt: “Cô đến đây làm gì?”
“Tôi cũng đến xem Kỷ Ương tập luyện chứ sao.” Cô đáp lại như một điều dĩ nhiên.
Lông mày Khang Kiều lại càng nhíu chặt hơn: “Hai người thân quen lắm hả?”
“Không quen.” Cô trả lời như thật: “Thì lần trước cùng anh đi gặp cô ấy một lần thôi, hơn nữa lúc đó cảm xúc của cô ấy rất không ổn định, cực kỳ không lễ phép, ngay cả một câu chào hỏi mà còn không nói. Nói thật, ấn tượng của tôi với cô ấy cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“… Vậy cô ấy tập luyện liên quan gì đến cô?”
“Bác sĩ Khang này, anh đúng là quý nhân nhiều việc quá nên hay quên…” Nói đến đó, cô liền lôi ra một tờ giấy được gấp rất tỉ mỉ trong túi ra: “Cũng may tôi còn giữ bản cam kết do chính anh ký tên.”
Khang Kiều chẳng còn muốn nhìn thêm nữa, nói bằng giọng tức giận: “Tôi còn tưởng vào cái đêm cô đi thì bản cam kết này đã mất hiệu lực rồi.”
“Sao anh lại có cái suy nghĩ này? Một bác sĩ tâm lý mà có cái kiểu tiêu cực như thế là không tốt đâu.”
“…”
“Tuy rằng đúng là đêm đó tôi bỏ đi thật, nhưng không phải tình trạng của Kỷ Ương đã khá hơn nhiều rồi đấy sao?” Nói đến đó, mắt cô lại chuyển hướng về phía đường bơi trước mặt, nhìn theo bóng dáng đang bơi cực kỳ tự nhiên trong nước của Kỷ Ương, cảm thán: “Cô ấy không chỉ khá hơn nhiều, mà là tốt hơn hẳn trước đó luôn kìa.”
“Vậy thì sao?”
“Bác sĩ Khang, anh muốn trốn nợ đấy à?” Đôi lông mày của cô mơ hồ ẩn chứa sự tức giận, cô lắc lắc tờ cam kết trong tay nhắc nhở: “Trên đây chính là giấy trắng mực đen, nếu như tình trạng của Kỷ Ương có chuyển biến tốt, anh sẽ giúp tôi chữa bệnh.”
“Trừ việc cô khâu mấy mũi trên vết thương của Phan Duyệt ra thì cô còn làm được gì nữa?” Khang Kiều nhìn cô, cười lạnh.
“Chính vì đó là những mũi khâu đầu tiên đấy.” Cô nghiêm túc chỉnh lại lời anh.
Anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Khác nhau chỗ nào?”
“Đương nhiên là khác, tục ngữ nói, vạn sự khởi đầu nan.”
Khang Kiều trợn mắt nhìn cô, quay người bước đi: “Tôi không có thời gian nghe cô ngụy biện.”
“Đây không phải ngụy biện…” Cô vươn tay, kéo Khang Kiều đang muốn bỏ đi: “Là sự thật!”
“Trên thực tế, đêm hôm đó cô chưa hề làm cái gì cả, còn không chịu chừa đường lui gì cả mà nói với tôi câu ‘Tạm biệt’!” Cứ nghĩ đến cái câu “Tạm biệt” kia là anh lại không kìm được mà nghiến chặt răng.
“Đúng mà, không phải chúng ta lại gặp nhau* rồi đấy sao?”
(*) Từ gốc 再见: là câu chào tạm biệt trong tiếng Trung, cũng mang nghĩ “Hẹn gặp lại”.
“… Thần kinh!” Khang Kiều dùng sức hất tay cô ra.
Cô vẫn không từ bỏ mà đuổi theo phía sau: “Tôi bị bệnh thần kinh mà, cho nên mới cần đến anh chứ.”
“Người cô cần không phải tôi.”
Cô đầy hào hứng chắn trước mặt anh: “Ý anh là, anh có thể giới thiệu một bác sĩ thích hợp hơn cho tôi sao? Không miễn phí cũng không sao, chỉ cần người ta đồng ý cho trả góp là được, tôi có thể trả dần dần.”
“Đáng lẽ cô nên nói, không phải bác sĩ cũng không sao mới đúng chứ.”
“Hả?”
Khang Kiều lạnh lùng lườm cô: “Tình trạng bây giờ của cô, chỉ cần một người đàn ông là được rồi.”
Cô khó hiểu chớp mắt: “Ý anh là gì?”
“Tôi đề nghị cô nên tìm bừa một người đàn ông để cưới, ở nhà giúp chồng dạy con, có lẽ đấy mới là cuộc sống thích hợp nhất đối với cô.”
Cô khẽ run, sống chết túm chặt lấy góc áo đang dần tuột khỏi tay mình của anh. Sau một lúc đứng ngây ngốc, cô bỗng lùi lại phía sau, nhỏ giọng đáp: “Tôi hiểu rồi.”
“… Hiểu rồi mà còn chưa đi?” Một thứ cảm xúc nóng nảy rối bời dâng lên trong lòng Khang Kiều.
“Ừm.” Cô đáp lại bằng giọng buồn buồn, quay người bước đi.
Cô ta đi được mấy bước rồi thể nào cũng quay lại ngay thôi.
Ôm suy nghĩ này trong đầu, Khang Kiều vẫn thờ ơ đứng tại chỗ, mãi cho đến lúc bóng dáng kia biến mất khỏi tầm mắt anh, vẻ bình tĩnh trên mặt liền bị thay thế bởi sự kinh ngạc.
Đi… đi thật rồi? Miêu Tiêu mà lại nghe lời đến thế sao!
Đúng vậy, Miêu Tiêu không thể nào nghe lời đến thế được, trong từ điển của cô luôn chỉ có mấy chữ “xem xét thời thế”. Hiện giờ thấy anh đang nổi nóng, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, cho nên cô lựa chọn bỏ đi. Thế nhưng đến 5 giờ chiều ngày mai, cô ta nhất định sẽ lại xuất hiện ở phòng khám của anh đúng giờ, vẫn mang cái bộ mặt đơ kia chào hỏi: “Xin chào, bác sĩ Khang…”
Nghĩ như vậy, Khang Kiều hơi nhếch môi, khẽ hừ một tiếng, khinh thường quay đi.
Anh lại trùng hợp chạm mặt huấn luyện viên Triệu đang đi tới…
“Ồ?” Mắt huấn luyện viên Triệu nhìn theo phía sau anh, hỏi: “Người lúc nãy là Miêu Tiêu đó ư?”
“Vâng.” Anh bất đắc dĩ gật đầu.
“Cô bé muốn đi đâu vậy?”
“Ai mà biết được…” Khang Kiều cáu kỉnh nhíu mày: “Chắc là về nhà thôi.”
“Về nhà rồi sao?” Huấn luyện viên Triệu đột ngột nói: “Sao cậu không giữ cô ấy lại? Khó khăn lắm tôi mới hẹn được cô ấy tới.”
“Dì hẹn cô ta?” Thế nên cô xuất hiện ở đây không phải vì anh.
“Đúng vậy.”
“Gọi cô ta tới làm gì?” Tuy đã cố gắng kìm nén nhưng giọng nói của Khang Kiều vẫn không khỏi hơi cao hơn bình thường.
“Tình hình của Kỷ Ương có chuyển biến tốt, dù sao không thể không nhắc đến công lao của cô bé. Tôi nghĩ ít nhất cũng nên mời cô ấy ăn một bữa cơm, nói lời cảm ơn. Vừa hay Kỷ Ương cũng muốn gặp cô ấy, nghe nói bởi vì cảm xúc lúc trước không được tốt nên lúc Miêu Tiêu đến nhà, Kỷ Ương đón tiếp không chu đáo, cảm thấy áy náy…”
“Không cần làm vậy, cô ta cũng đâu có làm được gì.” Khang Kiều hờ hững cắt ngang lời huấn luyện viên Triệu.
Huấn luyện viên Triệu hơi sửng sốt, đánh giá anh, lại tiếp tục nói nốt: “Vốn dĩ tôi cũng định nhân cơ hội này để hóa giải hiểu lầm giữa hai đứa.”
“Giữa cháu và cô ta không có hiểu lầm gì cả.”
“Nếu tôi không nói thì cậu vẫn nghĩ cô bé không làm gì cả…” Huấn luyện viên Triệu ngập ngừng, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Về sau tôi có đến tìm nhân viên làm việc trong nhà tang lễ để hỏi, nụ cười kia của Phan Duyệt chính là ý của Miêu Tiêu, nghe nói cô bé đã gửi ảnh chụp cho bọn họ, liên tục chỉ cách để họ chỉnh sửa rất nhiều lần, bận rộn suốt cả đêm cuối cùng mới hoàn thành.”
“… Sao dì không nói sớm!” Khang Kiều run lên, gào to.
“Là chưa kịp nói thôi…”
Không đợi huấn luyện viên Triệu nói dứt lời, anh đã nhấc chân đuổi theo.
Trước đó anh cũng từng nghĩ có khi nào nụ cười này là do Miêu Tiêu làm ra hay không, nhưng thái độ vừa rồi của cô đã phủ nhận suy đoán của anh.
Thế nên mới nói, tại sao lại không nói rõ ràng? Nếu đã không mặc kệ Phan Duyệt thì sao lại không chịu nói rõ ràng cho anh biết chứ!
Thế nghĩa là thế nào? Làm việc tốt giấu tên sao? Hay là trong mắt cô anh chỉ là người không liên quan? Dù anh có nghĩ gì cô cũng sẽ không quan tâm, ngay cả giải thích cũng không muốn?
Trong lòng anh đầy phẫn uất và tự trách, nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Đến lúc anh đuổi theo ra ngoài thì bóng dáng của Miêu Tiêu đã mất hút, đôi chân ngắn kia vẫn chạy nhanh y hệt trước đây!
Last edited: