Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ không tới, thế nên những ánh mắt đang chiếu thẳng về phía cô lúc này khó tránh khỏi sự kinh3 ngạc và tò mò, trong đó còn có một vài sự quan tâm. Nhưng khi bị bóng ma tâm lý bao phủ, tất cả mọi thứ lọt vào mắt Kỷ Ương đ4ều trở thành trách móc.
Cô sợ sệt đứng bên ngoài lễ đường truy điệu, bàn chân nặng như đeo chì, không thể bước nổi nửa8 bước.
Huấn luyện viên Triệu đứng cạnh đã nhận ra được sự do dự của cô, nhẹ giọng khích lệ: “Không sao đâu, đừng căng 7thẳng.”
Nhưng cô lại như không nghe lọt tai, ánh mắt đầy bất an tìm kiếm khắp dòng người: “Khang Kiều đâu ạ? Anh ấy vẫ2n chưa đến sao?”
“Cậu ấy nói mình cần phải bình tĩnh, có lẽ tới muộn một chút.”
“Bình tĩnh?” Kỷ Ương khó hiểu chớp mắt: “Là sao ạ?”
“Có lẽ bởi nơi này khiến cậu ấy nhớ đến ba mẹ mình.” Đây chỉ là suy đoán của huấn luyện viên Triệu.
Thực tế, Khang Kiều không hề đưa ra bất cứ lời giải thích nào, giọng nói của anh trong điện thoại có vẻ rất mệt mỏi, là sự mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần. Thật ra giữa anh và Phan Duyệt không có giao tình gì quá sâu đậm, mà sự mệt mỏi này cũng không liên quan quá nhiều đến Phan Duyệt, mặt khác, chỉ nghe nói cha mẹ của anh đều đã qua đời nên huấn luyện viên Triệu mới đưa ra suy đoán kia.
Điều khiến bà không hề ngờ tới chính là suy đoán này lại khiến sắc mặt Kỷ Ương còn xấu hơn.
“Sao vậy?” Huấn luyện viên Triệu lo lắng hỏi.
“…” Kỷ Ương mấp máy môi, nhưng lại không nói được lời nào.
Chuyện về Khang Kiều đương nhiên cô biết rõ hơn bất cứ người nào. Mẹ anh đã qua đời từ lúc anh còn rất nhỏ. Từ bé anh và cha mình đã sống nương tựa lẫn nhau, giống như hầu hết các cặp cha con trên đời này, hai cha con họ cứ nói chuyện với nhau được mấy câu là lại bắt đầu ầm ĩ. Sau này, họ cũng không buồn trò chuyện nữa. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như quan hệ giữa hai người họ rất lạnh nhạt, nhưng thật ra chỉ vì không biết cách biểu đạt mà thôi.
Con người luôn cho rằng mình có rất nhiều thời gian, rồi kiểu gì cũng sẽ có cơ hội để nói ra một số lời, nhưng trên thực tế, chỉ cần nói không có thời gian thì thật sự sẽ không có thời gian đâu.
Năm năm trước, cha Khang Kiều bị ung thư gan, tuy đã phẫu thuật nhưng tình hình cũng không chuyển biến tốt hơn, tế bào ung thư vẫn không ngừng di căn.
Chính vào lúc đó, Phan Duyệt đã chọc thủng mối quan hệ giữa hai người họ.
Không một ai biết rằng, lúc đầu Khang Kiều không hề muốn chia tay mà còn cầu hôn Kỷ Ương, đó quả thực chính là một kiểu van nài.
Anh gần như cầu khẩn cô một cách hèn mọn, nói rằng hi vọng cô có thể giúp cha anh yên lòng nhắm mắt.
Dù vậy, nhưng cô vẫn từ chối.
Tin tức cha anh qua đời cô cũng chỉ biết đến qua lời đồng nghiệp, cô không có cách nào tưởng tượng nổi khoảng thời gian đó anh đã khó khăn đến mức độ nào, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Thậm chí cô còn không có dũng khí để gọi điện cho anh, cho dù chỉ là những câu quan tâm đơn thuần thì cô cũng không có tư cách.
Là cô chủ động buông tay. Để có thể tiếp tục sự nghiệp bơi lội, cô đã từ bỏ tình yêu.
Khoảng thời gian sau đó, cô liều mạng luyện tập, cố gắng hơn bất cứ một ai. Cô không còn nhớ rõ đã bao lâu mình chưa trở về nhà, đợi đến lúc lấy lại được tinh thần thì cô đã khiến tình thân vụt mất rồi.
Lúc này đây, tình bạn duy nhất mà cô có cũng đã mất đi.
Người đáng chết không phải là Phan Duyệt mà là cô, loại người chỉ luôn sống vì tư lợi như cô vốn dĩ không đáng được sống tiếp.
“… Kỷ Ương?” Thấy cô đột nhiên cất bước, huấn luyện viên Triệu hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại được thì vội cất tiếng gọi cô.
Nhưng cô lại coi như không nghe thấy, hoảng hốt bước về phía trước tựa như người mất hồn.
Thấy vậy, huấn luyện viên Triệu chỉ có thể vội vã theo sau.
Dưới bao ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực, Kỷ Ương đi thẳng tới trước mặt cha mẹ Phan Duyệt, không hề nhúc nhích, chỉ đứng đờ ở đó.
Cô cho rằng mình đáng bị trừng phạt, mà hiện giờ, người duy nhất có thể trừng phạt cô chỉ có cha mẹ của Phan Duyệt. Thậm chí cô còn hi vọng họ sẽ đánh cô, mắng cô, hay dứt khoát đuổi thẳng cô ra ngoài, nếu thế, ít nhất trong lòng cô sẽ cảm thấy khá hơn một chút.
Nhưng họ lại cứ khóc mãi, rồi đỡ nhau ngồi xuống ghế, cúi gập người lại, khóc không thành tiếng.
“Tiểu Ương đấy à…” Mãi cho đến lúc dì của Phan Duyệt ở bên cạnh nhận ra cô, bà lau nước mắt, nhẹ giọng nói với cha mẹ Phan Duyệt: “Chị, anh rể, tiểu Ương đến rồi.”
Cha mẹ Phan Duyệt hơi khựng lại, cuối cùng lần lượt ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
Đập ngay vào mắt là khuôn mặt già nua quen thuộc khiến trái tim Kỷ Ương như bị thít chặt lại. Kể từ sau khi quan hệ giữa cô và Phan Duyệt thay đổi, cô không còn đến thăm cha mẹ Phan Duyệt thêm lần nào nữa. Ngẫm lại chắc có lẽ đã bốn, năm năm trôi qua rồi nhỉ? Hai người họ vẫn mang dáng vẻ hệt như năm xưa. Bà Phan quý phái thanh tao vẫn luôn biết cách ăn mặc cực kỳ tinh tế, đôi tay bà mềm mại, không phải động chạm đến công việc nặng nhọc bao giờ. Nhưng lần nào bà cũng đích thân xuống bếp nấu đồ ăn cho hai cô, luôn miệng nhắc mãi rằng đồ ăn bên ngoài không tốt thế này, đồ ăn trong căng tin không đủ chất béo thế kia. Ông Phan là một giáo viên dạy chính trị, rất nghiêm túc, không hay cười nhưng lại nói rất nhiều, lần nào gặp cô cũng chỉ dạy cô, cứ như tiếc không thể giác ngộ suy nghĩ của cô thêm mấy cấp độ nữa.
Mới qua có bốn, năm năm mà thôi, không ngờ thời gian lại tàn nhẫn đến vậy, nó khắc họa từng vết tích sâu đậm của năm tháng trên gương mặt họ.
Cô nín thở, không dám nói tiếng nào, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý sẽ phải nhận toàn bộ những lời chỉ trích.
Thế nhưng, ông Phan lại chỉ im lặng nhìn cô, khẽ nói: “Con đến rồi à…”
“Tiểu Ương…” So với ông Phan, bà Phan vẫn luôn tỏ ra kích động hơn nhiều. Bà dùng sức nắm chặt lấy tay Kỷ Ương hệt như đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng, nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong đợi hỏi: “Phan… Phan Duyệt, lúc nó ra đi có dáng vẻ thế nào… Con bé có khó chịu không? Có đau đớn không? Có lời nào muốn nói với hai bác không?”
“Con…” Kỷ Ương tránh về sau theo bản năng, thậm chí còn muốn giãy ra khỏi tay bà Phan: “Con không biết…”
“Tại sao? Tại sao lại không biết? Không phải con vẫn luôn ở bên cạnh con bé sao? Không phải con đã đồng ý với chúng ta sẽ chăm sóc con bé thật tốt sao?”
“Xin… Xin lỗi…” Cô chỉ có thể liên tục cúi đầu xin lỗi.
Dáng vẻ của Phan Duyệt lúc sắp chết gần như đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Trong mơ, Phan Duyệt không nói gì cả, nhưng ánh mắt kia lại như có muôn vàn lời muốn nói – tại sao cậu lại muốn ra ngoài trước? Tại sao không cứu tôi ra? Tại sao chỉ biết khóc? Tại sao lại vô dụng như thế!!!
Cô nghĩ, có lẽ đây chính là chuyện cuối cùng Phan Duyệt nghĩ tới ngay trước lúc chết, thế nhưng bất luận thế nào, cô cũng không có dũng khí để nói ra.
Đột nhiên có một đôi bàn tay đỡ lấy cô ngay lúc cô gần như không thể đứng vững.
Là Khang Kiều, anh hơi nhíu mày, tiếp đó giao cô lại cho huấn luyện viên Triệu đứng bên cạnh: “Đưa cô ấy qua bên kia ngồi nghỉ một lát đi ạ.”
“Ừm…” Huấn luyện viên Triệu lúng túng gật đầu, nhanh chóng đỡ Kỷ Ương ngồi xuống một góc.
Nhìn theo bóng lưng họ, Khang Kiều thoáng nhẹ nhàng thở ra. So với Kỷ Ương, anh cho rằng lúc này người mình cần quan tâm hơn chính là cha mẹ Phan Duyệt. Nỗi đau mất đi con gái đã khiến họ gần như sụp đổ, chỉ sợ không thể nào chịu đựng được nhiều hơn nữa.
“Chú, dì…” Nghĩ tới đó, anh liền ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay hai người rồi giới thiệu sơ qua về bản thân: “Cháu là cố vấn tâm lý của đội tuyển bơi, trước kia cũng từng tiếp xúc với Phan Duyệt.”
Cha mẹ Phan Duyệt chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Khang Kiều tăng thêm chút lực trong lòng bàn tay, nói tiếp: “Tuy lúc đó cháu không có mặt, càng không có cách nào hiểu được tâm trạng của Phan Duyệt khi quyết định hi sinh bản thân để Kỷ Ương ra ngoài trước, nhưng cháu vẫn hi vọng… hoặc có thể nói là khẩn cầu… cháu mong là chú dì có thể hiểu cho Phan Duyệt. Lúc đó nhất định là Phan Duyệt đang nhớ đến chú dì, trong lòng cũng có bao cảm xúc đau xót và không buông bỏ được, nhưng mà… cô ấy là một vận động viên, là vận động viên của đội tuyển bơi quốc gia… Cô ấy đã từng chính miệng nói với cháu rằng dù có khổ có mệt hơn nữa thì cô ấy cũng không oán trách, bởi thứ mà cô ấy gánh trên vai không chỉ là ước mơ của chính mình mà còn là ước mơ của rất nhiều người dân trong cả nước. 1,4 tỷ dân, họ đều luôn hi vọng vận động viên của đất nước mình có thể đoạt được giải quán quân trên sàn đấu, nhưng những lúc thất bại họ luôn an ủi mà nói rằng không sao cả, lần sau lại tiếp tục, dù có lẽ vẫn thất vọng… Cô ấy không muốn để cho những người đó thất vọng…”
“Nó… thực sự đã nói vậy sao?” Ông Phan run run hỏi.
“Vâng.” Khang Kiều trịnh trọng gật đầu.
“…” Ông Phan không nói gì nữa, chỉ im lặng nắm lấy tay vợ.
Cho đến giờ phút này, ông mới phát hiện rằng mình chưa hiểu rõ về con gái. Bình thường họ rất ít liên lạc với nhau, phần lớn thời gian con bé đều dành cho việc luyện tập, ăn ở trong đội tuyển. Thỉnh thoảng nó mới về nhà đôi lần thì ông lại luôn trách móc con bé tại sao không thể thi được vào đội tuyển quốc gia, nhất định là nó còn chưa cố gắng đủ nhiều.
Cuối cùng, con bé qua đời vào đúng lúc nó được chọn đi thi giải thế giới.
Con bé gọi điện thoại báo tin vui này cho gia đình đầu tiên. Đương nhiên ông sướng đến phát điên, chỉ muốn mau mau đi thông báo tin này với người thân bạn bè, đến mức còn không thèm hỏi thăm xem lúc con bé tập luyện có khổ cực không? Ngủ có ngon không? Ăn có được không? Có nhớ nhà không?
Câu cuối cùng trong điện thoại, ông nói – cố gắng mang huy chương về cho nước nhà chúng ta.
Nếu như những gì cậu bác sĩ tâm lý này nói là sự thật, vậy thì ước mơ của rất nhiều người dân mà Phan Duyệt nhắc tới, cũng bao gồm cả ông.
“Đừng nên tự trách…” Khang Kiều nhìn ông Phan không chớp mắt, bình tĩnh nói: “Phan Duyệt chính là niềm tự hào của chú dì.”
“Đúng… Chú… rất tự hào…” Ông Phan nghẹn ngào nức nở.
Khang Kiều rất hiểu tâm trạng này, đối với một người đàn ông bình thường, phần lớn thời gian đều bị một cái gông xiềng mang tên “không dễ rơi lệ” trói buộc. Chỉ đến khi sự đau lòng phá nát chiếc gông đó đi, họ ắt hẳn khó có thể kìm nén được.
Last edited:
Bình luận facebook