• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoa Hồng Trắng Full (3 Viewers)

  • Chương 1

1582688444408.png

Nhưng, con người ta sống trên đời, khó tránh khỏi những chuyện ngoài ý muốn…

“Họ tên: Miêu Tiêu

Tuổi: 30 3Nghề nghiệp: thợ trang điểm xác chết.”

Không thể nghi ngờ, hồ sơ bệnh án này chính là chuyện ngoài ý muốn của Kh4ang Kiều!

Khang Kiều hài lòng, lấy máy tính ra, ấn ấn, mỉm cười đưa tới trước mặt cô, “Trong tương lai cô ít nhất cũng trả được cho tôi con số này, phải chứ?”

“Đây là gì?” Cô không hiểu hỏi.

“Phí khám bệnh.” Anh cười cười, tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, đây chỉ là bước đầu, giai đoạn sau nếu như cần một vài loại thuốc phụ trợ nữa cũng không thể dùng bảo hiểm y tế, chi tiết cụ thể chờ sau khi cô bình phục tôi sẽ gửi bản sơ kết cho cô, nếu công ty của các cô có thể chi trả tôi cũng có thể cung cấp hóa đơn.”

“Có thể rẻ hơn một chút không?”

Nụ cười của anh cứng lại, “Không thể.”

Anh khẽ nhếch môi, ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

Sau 0,01 giây suy nghĩ, khóe mi8ệng anh cong lên, nở một nụ cười thân thiết, “Cô Miêu, cô đừng quá căng thẳng, hãy thả lỏng, mặc dù là lần đầu gặp mặt n7hưng cô có thể coi tôi như một người bạn cũ, thoải mái nói chuyện là được.”

Cô nhìn thẳng vào anh, “Bác sĩ Khang2, tôi cảm thấy hình như là anh khá căng thẳng.” “Á… Ha ha…” Bị người khác dùng ánh mắt khiến người ta khiếp sợ này mà nhìn chằm chằm mình, sao có thể không căng thẳng!

“Còn nữa, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Anh không nhớ sao? Sáu ngày trước chúng ta đã từng gặp nhau ở đài truyền hình, lúc ấy tôi…”

“Không sai! Cô Miêu, đây chính là vấn đề cô gặp phải!” Khang Kiều ra vẻ nghiêm túc ngắt lời cô.

“Vâng?” Cô mờ mịt chớp mắt nhìn.

“Con người ta trên đời, điều quan trọng nhất là học cách quên đi, chỉ có quên đi tất cả những kí ức không vui thì mới có thể hướng về tương lai.” Anh dừng một lát, thử dò hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Cô nhíu mày suy nghĩ, “Hình như có hiểu đôi chút…”

“Thế thì được rồi.” Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm, “Có điều đây cũng chỉ là một trong những vấn đề của cô, tình hình cụ thể tôi còn phải tìm hiểu sâu thêm, trước đó, chúng ta hãy nhìn về tương lai có được không?”

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy…” Miêu Tiêu do dự hồi lâu, lại hỏi: “Tôi đưa thẻ Ant Credit Pay* cho anh không?”

(*) Một loại thẻ tín dụng

“…” Dùng cái đó để làm gì?

“Hạn mức tín dụng của tôi tương đối cao, có thể lên đến ba mươi nghìn nhân dân tệ.”

Nghĩ tới vết xe đổ lần trước, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì nụ cười, “Thật ngại quá, cô Miêu, chỉ có thể dùng tiền mặt hoặc quẹt thẻ.”

“Nhưng tôi không có tiền mặt, trong thẻ cũng không còn tiền.”

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng.” Nụ cười của anh vụt tắt trong nháy mắt, “Ai cho cô dũng khí ngồi ở chỗ này vậy? Lương Tịnh Như* hả?”

(*) Lương Tịnh Như: ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, từng thể hiện ca khúc “Dũng khí”.

“Không đâu, bác sĩ Khang, anh đừng hiểu lầm, không phải tôi có ý muốn anh miễn phí điều trị, chỉ có điều…” Sắc mặt cô hơi chút lúng túng, “Tôi chỉ là tạm thời chưa có tiền, chờ tôi bình phục sẽ dần dần thanh toán, anh có thể điều trị cho tôi trước được không?”

“Có thể.”

Cô hơi ngạc nhiên, trong đôi mắt u ám cuối cùng cũng có chút ánh sáng, “Có thật không?”

“Ừ.” Anh mỉm cười gật đầu, “Trước tiên kết bạn wechat đi.”

Miêu Tiêu vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở mã QR trên wechat, đưa tới trước mặt anh.

Sau khi kết bạn, cô còn chưa kịp hỏi gì thì đã có tin nhắn wechat bay tới, là Khang Kiều gửi thông tin đặt mua một bộ sách, có chừng năm sáu cuốn.

“Đây là?” Cô lộ vẻ hoang mang.

“Sách tôi viết.” “Anh còn biết viết sách? Thật giỏi quá!” Cô khen ngợi từ tận đáy lòng.

“… Viết chơi ấy mà.” Khang Kiều theo bản năng sửa sang lại quần áo, ngồi thẳng người, “Mặc dù chỉ là viết chơi thôi nhưng cũng giúp ích rất nhiều cho bệnh tình của cô, mua về đọc kĩ là được, có thể trả bằng Ant Credit Pay, mua xong nhớ đánh giá năm sao.”

“Được.” Cô gật đầu chắc nịch.

“Ngoài ra cô còn có thể lên mạng tìm kiếm mấy chương trình tôi làm cố vấn tâm lý, sau khi xem xong không chừng cũng sẽ có chuyển biến tốt, đừng quên chia sẻ lên weibo và wechat, như vậy cũng giúp được cho những người đang cần nó.”

“Vâng vâng!” Cô tiếp tục gật đầu.

“Ừm, cô có thể đi rồi.”

“Hả?”

“Còn vấn đề gì sao?”

“Mấy cái này…” Miêu Tiêu chỉ chỉ vào liên kết dẫn đến trang mua sách trong khung trò chuyện wechat, “Là đợt điều trị đầu tiên sao?”

“Là toàn bộ quá trình điều trị.”

“…”

Khang Kiều lờ đi vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cô, rất tự nhiên ấn nút gọi trên điện thoại nội bộ, nói với y tá phụ trách đón tiếp ở đầu dây bên kia: “Mời bệnh nhân tiếp theo vào.” Sau khi cúp máy, anh đan hai tay đặt lên bàn, nghiêng đầu, mỉm cười chân thành nhìn cô. Nụ cười này vô cùng giả dối, tựa như đeo một chiếc mặt nạ được gia công vụng về, trên đó rõ ràng viết “Còn không mau cút đi”.

Miêu Tiêu bĩu môi, không thèm nói gì nữa, im lặng cầm lại tập bệnh án của mình, đứng dậy, “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”

“Đi thong thả, không tiễn.” Cô gái này không phải không có một chút ưu điểm nào, ít nhất vẫn rất thức thời.

Suy nghĩ ngây thơ này chẳng bao lâu đã bị Khang Kiều phủ định, hơn nữa mỗi ngày trôi qua càng thêm nhiều lần phủ định.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hoa Hồng Trắng full
  • An Tư Nguyên
Hoa hồng trắng
  • An Tư Nguyên
Hoa Hồng Và Anh
  • Niên Tiểu Sở
Hoa hồng trong tuyết
  • Dịch: Cố Bắc Như Sơ
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom