Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Cô không dám làm phiền, rón rén đi lên trước, im lặng liếc mắt, phát hiện anh đang xem quá trình công tác của Lưu Kỳ.
Quá trình côn3g tác của Lưu Kỳ rất đơn giản, cô ta là một bác sĩ khoa chỉnh hình, quả thật cũng được coi là người cùng nghề với Khang Kiều. Bất kể là lú4c thực tập hay sau khi tốt nghiệp cô ta vẫn làm ở một bệnh viện, cho đến đầu năm nay mới từ chức.
Trên tư liệu chỉ viết một hàng c8hữ ngắn gọn, Miêu Tiêu không hiểu tại sao Khang Kiều lại có thể xem nhập tâm như thế.
Lẽ nào mấy chữ kia còn có thể mang ra tiêu x7ài?
“Cô không nhìn ra à?”
Cô ghét bỏ lắc đầu: “Khó trách đến giờ anh vẫn độc thân.”
“…”
“Hoàn toàn không nhìn ra. Nếu anh không nói, tôi còn tưởng rằng anh đang dùng một phương thức khác để chữa bệnh cho cô Lưu nữa.”
“Đúng là chữa bệnh…” Thật kỳ quái, tuy cô đoán đúng ý định của anh, nhưng sao cứ cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
“Xin lỗi…” Khang Kiều vừa dứt lời cô mới chợt nhận ra rằng vấn đề mình hỏi có vẻ không được lịch sự.
“Không cần quá để ý, chuyện qua lâu lắm rồi, so với chuyện này…” Anh nhíu mày tự giễu: “Tôi còn tưởng cô đến mắng tôi.”
“Hả?” Mặt cô đầy vẻ khó hiểu: “Mắng anh? Tại sao?”
“Bởi vì tôi còn tán tỉnh cả bệnh nhân.”
“… Vừa rồi anh đang tán tỉnh cô Lưu sao?” Cô mở trừng mắt, cực kỳ ngạc nhiên.
Đang nghĩ ngợi, Khang Kiều bỗng ngẩng mắt lên nhìn cô: “Sao không nói gì?”
“À…” Cô lấy lại tinh thần, dời mắt đi theo 2bản năng, ậm ờ mất một lúc lâu nhưng vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Lông mày Khang Kiều nhíu chặt hơn, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn: “Muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”
“À.” Nếu anh đã nói vậy thì cô cũng không khách khí nữa: “Cha mẹ anh thật sự đều qua đời rồi à?”
“Không có ai lại lôi chuyện sống chết của cha mẹ mình ra đùa.”
“Tôi đã nói mà, sao lại có người đi tán tỉnh phụ nữ như thế chứ, hoàn toàn không cảm thấy rung động mà chỉ muốn đánh anh thôi.”
“Cho nên thay vì mắng tôi, thật ra cô còn muốn đánh tôi hơn?”
“Không đâu, biết là để chữa bệnh thì sẽ không muốn đánh anh nữa.”
“Cô không cảm thấy phương thức này quá cực đoan sao?” Anh vẫn luôn cực đoan như thế, bởi vậy mới dẫn đến dư luận không tốt, hành xử không chuẩn mực, tiền án chồng chất. Phản ứng vừa nãy của Lưu Kỳ đã đại diện cho phần đông đồng nghiệp. Có lẽ trong mắt họ anh chính là phần tử cặn bã của ngành tâm lý, hoặc nên nói họ vốn không chấp nhận anh trong giới tâm lý học.
“Thế à? Tôi cũng không hiểu nhiều lắm.” Miêu Tiêu lúng túng gãi đầu: “Dù sao chỉ cần có tác dụng là được, so với quá trình, đương nhiên kết quả quan trọng hơn rồi.”
Khang Kiều nhìn cô, cười khẽ: “Đôi lúc cô cũng đáng yêu lắm.”
“… Bác sĩ Khang, anh đang tán tôi đấy à?”
“Sao? Muốn đánh tôi à?” Anh hỏi lại với giọng lập lờ nước đôi.
“Hơi hơi.” Cô khẽ gật đầu, nghiêm túc đáp: “Không biết vì sao, được anh khích lệ cứ thấy hơi sao sao ấy, hay anh lại có chuyện gì muốn nhờ vả tôi?”
Anh nghĩ nghĩ: “Cứ cho là có đi.”
Quả nhiên! Đáp án không nằm ngoài dự đoán này khiến Miêu Tiêu hừ nhẹ đầy tức giận: “Chuyện gì?”
“Cùng tôi ăn bữa cơm đi.”
“Hở?”
Khang Kiều đứng dậy, đi đến chỗ móc treo đồ, thay blouse ra, khoác áo vào.
Thấy vậy, Miêu Tiêu cũng đứng dậy đi theo.
Điều đáng quý nhất trong đời chính là “hiếm khi hồ đồ”, cô làm khá tốt điểm này. Tuy cảm thấy là lạ nhưng cô vẫn chọn nghe theo: “Vậy chúng ta đi ăn buffet Nhật đi, tôi biết một nhà hàng cực ngon luôn.”
“Là cô đi cùng tôi, không phải tôi đi với cô.” Khang Kiều lườm cô. Thấy cái cổ trơ trọi kia hơi chướng mắt, anh đột ngột ngừng động tác, quàng chiếc khăn đã quàng được một nửa lên cổ mình sang cho cô.
“Cho tôi dùng à?” Thấy Khang Kiều gật đầu, cô hơi sửng sốt theo kiểu được thương đâm ra lo sợ. Nhưng lại nghĩ đến chuyện cô sắp sửa đi ăn cơm với anh, anh cho cô mượn đồ cũng là chuyện bình thường mà. Cô dứt khoát không khách sáo nữa, cúi đầu thắt chiếc khăn lại: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
“… Buffet Nhật đi.”
Cô đột nhiên ngước mắt, trong mắt là ánh sáng vui mừng.
Tuy biểu cảm của cô không được tính là sinh động nhưng Khang Kiều lại không kìm được nhớ lại nụ cười tối qua của cô. Cảnh tượng phù dung sớm nở tối tàn đẹp đẽ lại khiến trái tim anh như thít chặt.
“Khụ…” Anh hắng giọng, bước đi trước, che giấu sự xấu hổ.
Miêu Tiêu nhanh chóng chạy theo lải nhải: “Bác sĩ Khang, lúc nào anh cảm thấy ăn một mình quá buồn tẻ thì cứ tìm tôi nha.”
“Có quỷ mới muốn ăn cơm với một người mặt đơ.”
“Tôi cũng có thể cười lúc ăn với anh mà.”
Anh dừng chân: “Thử cười một cái xem.”
“Hì.” Cơ mặt cô không hề thay đổi, chỉ nhếch môi để lộ hàm răng trắng, cười cực kỳ lấy lệ.
“Thật là tốt quá đi…” Anh nặng nề thở hắt ra.
“Hả?” Miêu Tiêu thu lại nụ cười cứng nhắc, chớp chớp mắt: “Ý là cảm thấy đi ăn cơm nên rất thích á?”
“Không phải.”
“… Vậy anh bảo cái gì tốt?”
“Cảm thán khi vừa được trở về từ cõi chết thôi.” Sau khi nhìn cái được gọi là nụ cười đó của cô, quả nhiên cảm giác tim đập thình thịch tối hôm qua chỉ là ảo giác của anh, điều này thật sự quá tốt!
Last edited: