Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Không sai! Kỷ Ương! Một người mà cô không thể nào ngờ tới!
Có thể thấy Kỷ Ương cũng không ngờ cô sẽ xuất hiện. Lúc mới n3hìn thấy cô, nụ cười của cô ấy cứng đờ, giữa hai lông mày hiển hiện sự kinh ngạc.
Dường như Miêu Tiêu còn thấy được cả 4loạt chữ dày đặc chi chít đang chạy qua trong mắt Kỷ Ương —— “What the fuck!”
Mà đó cũng chính là tiếng lòng của cô.
Bình thường đi ăn cùng bạn gái mà lại dẫn theo cô gái khác cùng đến sao?
Không chỉ mỗi Kỷ Ương và cô ngại ngùng, 7theo lý mà nói, chắc hẳn Khang Kiều cũng sẽ rất xấu hổ.
Nhưng hiển nhiên Khang Kiều không phải kiểu người theo lý lẽ. D2ường như anh không cảm thấy có gì không đúng, vẫn thản nhiên ngồi xuống, thản nhiên chào hỏi Kỷ Ương, thản nhiên ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu đang đứng đơ ra mà nói như đúng rồi: “Cô đứng đấy làm gì? Ngồi đi chứ.”
“Ờ…” Cô cũng muốn ngồi lắm mà! Nhưng vấn đề là ngồi ở đâu?
Anh ta thì hay rồi, vừa đến đã ngồi xuống đối diện Kỷ Ương, để lại một cục diện khó xử cho cô.
Nếu như ngồi xuống cạnh anh ta, có vẻ không được hay cho lắm.
Bầu không khí càng gượng gạo hơn, khóe miệng Khang Kiều giật giật, giải thích với Kỷ Ương hộ cô: “Cô ta mặt đơ, lúc cười luôn vậy đấy, em đừng để ý.”
“… Bác sĩ Khang, mặt tôi không đơ, trái lại, tôi cũng có phản ứng mừng giận buồn vui như mọi người, nhưng trong tình cảnh này, thứ cho tôi thực sự không thể nào cười từ trong đáy lòng được.” Cô không vui phản bác.
Câu nói này khiến bầu không khí lại cứng nhắc thêm, đương nhiên cô biết điều này, nhưng mà liên quan gì đến cô chứ?
Cũng đâu phải cô đòi theo đến, dựa vào cái gì mà cô lại bị hình dung thành mặt đơ để hóa giải không khí, cô là con hề chắc?
Tự hại mình để mua vui cho người… Cho đến giờ Miêu Tiêu vẫn chưa từng có sự cao thượng đấy.
Nhưng ngồi trên chiếc ghế đang đặt túi và áo khoác bên cạnh Kỷ Ương, cô lại không có cách nào làm được.
Cũng may, Kỷ Ương đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng nhận thấy sự luống cuống của Miêu Tiêu. Cô hơi quay người, muốn bỏ chỗ đồ kia ra khỏi ghế.
Ngay khi Kỷ Ương vừa cầm túi lên, Khang Kiều đột nhiên duỗi tay kéo Miêu Tiêu ngồi xuống chỗ trống bên cạnh mình.
Bị Khang Kiều kéo, Miêu Tiêu ngồi xuống trong trạng thái cứng đờ, cười gượng mấy tiếng với Kỷ Ương ở phía đối diện: “A… Ha ha..”
Cô rất muốn tỏ vẻ thân thiện, nhưng nụ cười kỳ dị kia lại khiến Kỷ Ương không biết nên đáp lại thế nào.
So với cô, Kỷ Ương có vẻ hiểu chuyện hơn, lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng: “Hẳn là tôi không nên để cô Miêu để bụng mới đúng.” Nói xong, cô nở nụ cười với Miêu Tiêu: “Lần gặp mặt trước tâm trạng tôi không được tốt, cũng không chào hỏi cô cho phải phép, thật ngại quá!”
Theo lý mà nói, đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại.
Nhưng Miêu Tiêu lại là một người không theo lý lẽ, “Không sao, dù sao chúng ta cũng không thân quen, chưa chắc sau này đã có cơ hội gặp lại, không cần thiết phải để lại ấn tượng tốt cho nhau.”
“…” Thẳng thắn đến độ khiến Kỷ Ương thật sự không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể đánh mắt nhìn sang Khang Kiều.
Sau khi thấy ánh mắt cầu cứu của Kỷ Ương, Khang Kiều khẽ gọi: “Miêu Tiêu…”
“Sao nào?” Miêu Tiêu tức giận quay đầu trừng anh, không đợi anh mở miệng đã mỉa mai ngay: “Tôi không hiểu cách giao thiệp với mọi người cho lắm, thường ngày vẫn luôn như vậy, đừng để bụng.”
“Ừ, tôi biết lâu rồi, không phải tôi muốn nói chuyện này.”
“…” Những lúc thế này không cần phải tán đồng với cô đâu!
Không hiểu vì sao lúc thấy bộ dạng tức giận hổn hển của cô, anh lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, khóe miệng vô thức hơi cong lên, lời giải thích cũng tự nhiên bật ra: “Tôi muốn nói là, Kỷ Ương là bạn của Lưu Kỳ.”
“Lại là bạn bè?” Cái người này chuyên môn khắc bạn sao? Câu này quả thực không được lịch sự lắm, Miêu Tiêu vẫn nhịn được không nói ra.
Nhưng Kỷ Ương vẫn nghe hiểu hàm ý của cô, hơi lúng túng giải thích: “Cô ấy là bác sĩ phụ trách đội tuyển bơi chúng tôi. Thật ra từ lúc cô ấy từ chức chúng tôi cũng không hay gặp mặt, thỉnh thoảng có khi nói chuyện qua wechat. Tin tức Chiêm Thanh hi sinh vì nhiệm vụ là tôi nghe huấn luyện viên Triệu nói…”
“Huấn luyện viên Triệu?” Miêu Tiêu kinh ngạc chen ngang. Cô không hiểu tại sao chuyện này lại có liên quan đến huấn luyện viên Triệu.
Khang Kiều tiếp lời: “Chủ nhiệm Thẩm bên Ủy ban Y tế cũng có nghe kể về chuyện của Phan Duyệt. Ông ấy tưởng huấn luyện Triệu tìm tới cô, tối qua biết được đã liên hệ với huấn luyện viên Triệu trước, muốn nhờ bà ấy mời cô đến phục hồi xác chết.”
Kỷ Ương tiếp lời Khang Kiều: “Cho nên tối qua tôi có gọi điện cho Khang Kiều hỏi thăm tình hình, muốn xem xem mình có thể giúp gì được không. Dù sao Lưu Kỳ cũng từng giúp đỡ tôi rất nhiều trong thời điểm tôi khó khăn nhất.”
“Là thế à…” Tối qua hai người này đã gọi điện cho nhau? Nói cách khác, sở dĩ Khang Kiều đồng ý nhận can thiệp về mặt tâm lý cho Lưu Kỳ rất có thể không phải vì cô, mà là vì Kỷ Ương? Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại đột nhiên thấy gai gai: “Nhưng cô có giúp được gì đâu? Nói thẳng nhé, tôi chỉ cần phục hồi lại khuôn mặt cho Chiêm Thanh là được. Về phần trạng thái tâm lý của cô vợ chưa cưới kia không có bất cứ liên quan nào với tôi.”
“Cô…” Chẳng lẽ ngay cả sự đồng tình cơ bản nhất cô cũng không có sao? Nhưng Kỷ Ương vẫn kìm lại không nói ra câu này.
Có vẻ như Khang Kiều đã sớm quen với sự lạnh lùng này của cô nên không hề kinh ngạc, chỉ bình tĩnh hỏi: “Tôi nghe Chung Khải nói các cô định dùng kỹ thuật 3D để phục hồi xác chết Chiêm Thanh?”
Miêu Tiêu khẽ gật đầu: “Bởi vì thời gian khá gấp, đây là phương pháp nhanh nhất.”
Khang Kiều hỏi tiếp: “Tuy kỹ thuật phục hồi này chỉ cần có ảnh chụp của Chiêm Thanh là đủ, nhưng nếu có thể có người thân xác nhận chi tiết rõ ràng thì sẽ càng tốt hơn.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Muốn chỉnh sửa khuôn mặt từa tựa không khó với cô. Cái khó chính là thần thái, những lúc thế này rất cần sự phối hợp của người thân gia đình.
“Trừ Lưu Kỳ ra còn có ai thích hợp hơn chứ?”
“Không phải còn cha mẹ Chiêm Thanh...”
“Cha mẹ anh ta đã đứng tuổi, chỉ sợ rất khó hiểu loại hình kỹ thuật hiện đại này. Theo khái niệm của người già, họ chỉ cảm thấy khuôn mặt kia là giả, đây không phải con trai của họ.”
“…” Miêu Tiêu hồi tưởng tối hôm qua, lúc ấy cha mẹ Chiêm Thanh đã kêu khóc không muốn thừa nhận đó là con trai họ rồi.
“Hay là cô định giải thích về phương án sửa đổi cho họ nghe? Để họ tận mắt nhìn thấy mức độ tổn thương của xác chết. Sau đó nói với họ rằng khuôn mặt này đã không thể nào phân biệt được, trước tiên cần phải khoét bỏ các vùng bị cháy sém ở trên xương sọ…”
“Đừng nói nữa.” Miêu Tiêu nhẹ giọng cắt lời, liếc trộm Kỷ Ương và người phục vụ đã có sắc mặt trắng bệch.
Đây chính là nguyên nhân khiến cô không thích bàn chuyện công việc lúc ăn. Cô vốn không bao giờ thảo luận ở bất cứ nơi công cộng nào, người khác cũng không dễ dàng làm quen được chuyện đã trở thành thói quen với cô này.
“Tôi chỉ muốn giúp cô hiểu rõ Kỷ Ương có thể giúp đỡ được những gì.”
“Chuyện đó…” Kỷ Ương bị nhắc tên bỗng không biết phải làm thế nào. Trên thực tế cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này cho lắm: “Hay là chúng gọi món trước đi, người phục vụ đã chờ lâu lắm rồi.”
Nghe vậy, Khang Kiều nhìn người phục vụ đứng bên cạnh bàn, nở nụ cười cực kỳ thân thiết: “Thật ngại quá, khiến anh sợ hãi rồi, phiền anh lấy giùm chúng tôi ba phần Chazuke nhé.”
“Hả?” Miêu Tiêu nhìn anh hệt như đang nhìn quái vật, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
Người phục vụ cũng cảm thấy kinh ngạc, buffet là kiểu ăn thoải mái, lần đầu tiên thấy có người gọi món uyển chuyển đến thế. Nhưng cậu ta không dám nhiều lời, chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này: “Được… được, chúng tôi sẽ lập tức mang thức ăn lên, chúc các anh chị ngon miệng.”
Đợi đến lúc người phục vụ kia rời khỏi, Miêu Tiêu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái kinh ngạc: “Bác sĩ Khang, đây chính là buffet tự chọn đó.”
“Tôi biết mà.”
“Anh biết mà còn gọi món?” Bước đầu hẳn phải là đọc thực đơn một lượt chứ!
“Vừa nãy tôi nói nhiều như vậy đều vô ích hết à?” Khang Kiều tức giận trợn mắt với cô: “Cô thực sự cho là mình đến ăn cơm?”
“…” Lần sau anh ta hẹn cô ăn cơm, có đánh chết cô cô cũng không đồng ý!
Khang Kiều mặc kệ cô, nhìn sang Kỷ Ương hỏi: “Chuyện về Lưu Kỳ em biết được bao nhiêu?”
“Biết được gần hết, bọn em thường hay trò chuyện riêng.”
“Nói cách khác, lúc ở trước mặt em, cô ấy sẽ thả lỏng hơn phải không?”
Kỷ Ương cười đáp: “Ít nhất sẽ không phòng bị như trước mặt anh.”
“Ừm.” Anh nhíu mày suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Em có biết tại sao cô ấy lại từ chức không?”
Sắc mặt Kỷ Ương bỗng trở nên nặng nề: “Anh chờ chút…”
Nói xong, cô lôi di động ra, bấm bấm một lúc rồi lập tức đưa lại di động cho Khang Kiều.
Miêu Tiêu cũng không nén nổi tò mò nhìn sang.
Thứ cô nhìn thấy chính là một bức ảnh. Trong bức ảnh chỉ có bóng lưng của một người mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy, nhưng có thể thấy rõ anh ta đang giơ máy ảnh, mà ống kính máy ảnh của anh ta lại nhắm chuẩn vào biển lửa, có thể thấy được đó là một khu phố sầm uất.
“Đây là…” Cô nhìn về phía Kỷ Ương bằng ánh mắt không dám tin, hỏi: “Chiêm Thanh?”
“Ừ.” Kỷ Ương khẽ gật đầu.
Lông mày Miêu Tiêu càng nhíu chặt hơn: “Anh ta đang làm gì? Chụp ảnh à?”
“Có phải khiến người nhìn cảm thấy rất oán giận không?”
“Còn phải nói nữa sao?” Miêu Tiêu có chút kích động: “Anh ta là nhân viên cứu hỏa đấy! Không đi chữa cháy thì thôi mà còn có tâm trạng đứng chụp ảnh!”
Kỷ Ương nhíu mày, tiếp tục hỏi ngược lại cô: “Có phải đột nhiên cảm thấy anh ta chết cũng không hết tội không?”
“…” Miêu Tiêu im lặng, nhưng sự im lặng này chỉ là vì “tôn trọng người đã mất” mà thôi.
“Là văn thư đám cháy.” Khang Kiều nhẹ giọng nhắc.
“Hả?” Rõ ràng Miêu Tiêu nghe không hiểu, đám cháy mà còn cần văn thư?
Kỷ Ương giải thích tiếp: “Trong mỗi một đội cứu hỏa đều cần có hai hoặc ba người văn thư, vẫn thường được gọi là ‘nhân viên đưa tin’, tuy họ không trực tiếp tham gia dập lửa, nhưng lại cần phải xông vào đầu tiên. Sau khi nhận được cảnh báo, nhân viên đưa tin sẽ làm nhiệm vụ hướng dẫn, cho nên nhất định phải nhớ kĩ tất cả con đường có thể tránh khỏi những nơi đông đúc bên trong khu vực mình quản lý. Không chỉ mỗi vậy, họ còn cần phải mang theo các thiết bị ghi hình chuyên nghiệp tiến vào trong đám cháy, quay chụp ghi lại tình hình hỏa hoạn, thuận tiện cho việc hậu cần quyết định được phương án hữu hiệu, cũng có thể để lưu trữ lại những tư liệu quý giá cho việc điều tra nguyên nhân hỏa hoạn. Thậm chí ngay cả những clip cứu hỏa chúng ta thường xem, rất nhiều cảnh trong đó đều do họ mạo hiểm ghi lại.” Nói đến đây, cô hơi ngừng, nhìn Miêu Tiêu với vẻ hùng hổ bức người, nói tiếp: “Công việc của Chiêm Thanh chính là như thế.”
Địch ý vô hình mà Kỷ Ương biểu hiện ra rất rõ, rõ đến mức Khang Kiều khó mà có thể lờ đi.
Nhưng Miêu Tiêu lại như không hề phát hiện ra, cô vẫn mang bộ mặt đơ như trước, khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc, giọng điệu cũng rất hờ hững: “Cái này có liên quan gì đến Lưu Kỳ?”
“Hồi đầu năm có một khu phố sầm uất bị cháy, thương vong nặng nề, ảnh hưởng rất lớn đến xã hội. Đột nhiên có người đăng bức ảnh này của Chiêm Thanh lên trên weibo, lúc đó phản ứng của cư dân mạng cũng y hệt cô lúc nãy, oán giận cực độ…”
Khang Kiều bỗng nhiên mở miệng cắt ngang: “Nói luôn kết quả là được rồi.”
Phản ứng của anh khiến Kỳ Ương hơi hoang mang, ngây ra một lúc mới nói: “Chiêm Thanh bị công kích cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn bị người ta tìm ra thân phận, cũng liên lụy đến cả Lưu Kỳ. Sau đó thường xuyên có người gọi điện thoại đến bệnh viện của họ, yêu cầu bệnh viện khai trừ cô ấy, Lưu Kỳ cũng từ chức vào thời điểm này.”
Khang Kiều gật đầu, không nói gì, có vẻ hơi lo lắng quan sát Miêu Tiêu.
Miêu Tiêu vẫn giữ im lặng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Không có kiến thức là một điều rất đáng sợ, trước đây cô vẫn luôn biết điều đó.
Nhưng cho đến giờ phút này cô mới biết được, thứ đáng sợ hơn cả chính vào những lúc người ta không biết ấy, bất cứ ai cũng đều có thể trở thành người bị hại thông qua mạng xã hội, nhưng lại càng có thể trở thành kẻ làm tổn thương người khác.
Ví dụ như cô, một người từng bị tổn thương, cô vẫn luôn thống hận kiểu hành vi ếch ngồi đáy giếng kia, nhưng vừa rồi cô lại trở thành một “con ếch” trong số đó.
Last edited:
Bình luận facebook