Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
“Bác sĩ Khang, anh sao vậy?” Phát hiện ra anh không bình thường, Miêu Tiêu lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ hơi cảm động…” Tỉnh 3táo suy nghĩ một chút, cô hiểu như vậy hình như cũng không phải chuyện xấu, ít nhất nỗi xúc động vừa rồi của anh còn có thể cứu vãn được: “C4ô có thể nghĩ như vậy thật sự quá tốt.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy đây là một biểu hiện tốt.” Nói đến đây, tâm trạng của cô đặc biệt tốt8 hơn, mặc dù nét mặt vẫn không cảm xúc, nhưng trong mắt lóe lên ánh sáng: “Tuy vừa rồi gặp phải ác mộng, nhưng lại khiến cho tôi hiểu được m7ột số việc dường như không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của tôi. Trời chưa sập, trái đất vẫn đang quay, mà tôi vẫn có thể thưởng thức 2mỹ vị nhân gian.”
“Ác mộng?” Khang Kiều hơi híp mắt lại: “Cô mơ thấy gì?”
Khang Kiều lại lên tiếng, giọng điệu lộ ra vẻ trách cứ: “Không có việc gì xem những cái này làm gì?”
“Cũng chính vì không có việc gì, rảnh rỗi quá mà, chi bằng thử tìm hiểu thêm về Chiêm Thanh…”
“Chuyện như thế này giao cho tôi làm, cô chỉ cần giống như trước đây không cần suy nghĩ gì mà đứng trước bàn phẫu thuật là được rồi.”
Miêu Tiêu bĩu môi, cũng không bởi vì nhận được sự quan tâm hiếm có của anh mà cảm động, ngược lại không nhịn được lẩm bẩm: “Anh còn bận đi trêu chọc bệnh nhân, nào có thời gian làm.”
“Ha ha!” Bỗng nhiên anh cười phá lên.
“…” Âm thanh hơi quỷ dị lại không rõ ngụ ý khiến Miêu Tiêu không hiểu chuyện gì.
Ý cười của anh càng sâu thêm: “Không phải nói cuộc sống riêng tư của tôi không liên quan gì đến cô sao?”
“Lúc đầu là như vậy, nhưng không phải anh vừa nói muốn tôi và anh có quan hệ mật thiết sao?”
“Ừm, rất tốt, tiếp tục phát huy.” Khang Kiều vươn tay vuốt tóc cô: “Tôi không thể nào ra tay với bệnh nhân, buổi sáng làm như vậy với Lưu Kỳ cũng là một phương pháp trị liệu mà thôi, không phải cô cũng biết sao?”
“Bác sĩ Khang, anh còn nhớ Kỷ Ương không?” Cô nói bệnh nhân vốn cũng không phải là chỉ Lưu Kỳ mà!
“Không nói chuyện này nữa…” Đột nhiên cô vươn tay ra, nhẹ nhàng gõ mấy lần vào bàn phím laptop trước mặt, khiến màn hình thoát khỏi trạng thái ngủ đông: “Lúc chiều tôi xem tài khoản weibo đầu tiên công kích Chiêm Thanh, sau đó phát hiện ở trong phần bình luận có người công khai weibo của Chiêm Thanh và Lưu Kỳ. Tôi không muốn xem lắm, anh có muốn xem một chút không, không chừng sẽ có ích cho việc bình phục của Lưu Kỳ.”
Khang Kiều không nói gì, nhìn cô thật sâu rồi đột nhiên khép laptop lại.
“Sao… sao thế?” Động tác không được báo trước khiến Miêu Tiêu bị dọa giật mình.
Anh lạnh nhạt lườm cô, tự lầm bầm một câu: “Bảo sao sẽ gặp ác mộng.”
“Hả?”
“…”
“Hứ.” Miêu Tiêu xùy một tiếng rồi khẽ nói: “Nói cứ như mình chưa từng làm.”
“… Cũng là vì từng có kinh nghiệm đó, nên sẽ không bao giờ thử lại.”
“Ồ, cho nên hôm nay khi hai người ăn cơm cũng chỉ là ngắm sao ngắm trăng, bàn từ thơ ca đến triết lý cuộc đời thôi sao?”
“Tôi chỉ muốn cô ấy giúp tôi hẹn Lưu Kỳ ra trò chuyện mà thôi.”
“Ha ha.” Cô cười nhạt một cái: “Bác sĩ Khang, người có quan hệ mật thiết với anh thật nhiều.”
“Chuyện này không giống nhau, cô ấy là bạn của Lưu Kỳ, có thể khiến cho Lưu Kỳ buông lỏng cảnh giác…” Anh giải thích theo bản năng, nhưng mà, nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp lắm, ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên anh ngước mắt nhìn về phía Miêu Tiêu: “Cô vừa rồi…” Vừa rồi là đang giả ngu sao? Kỳ thật cô rất rõ anh nói đến “Thử trở thành người có quan hệ mật thiết với tôi” là có ý gì đúng không?
Miêu Tiêu không để cho anh có cơ hội truy hỏi rõ ràng, cố ý lảng tránh: “Đột nhiên cảm thấy tâm lý cân bằng rồi.”
“Hả?” Lời nói không rõ ngụ ý này rất dễ dàng thu hút Khang Kiều, đến nỗi anh hoàn toàn quên hết trọng điểm.
“Thì ra cho dù anh ăn cơm với ai cũng đều vì công việc.”
“Trên cơ bản là thế, nhưng cũng có ngoại lệ.”
“Thật sao?” Rõ ràng cô không quá tin chuyện sẽ có ngoại lệ.
“Dù là tôi, khi ăn cơm với bạn gái cũng sẽ không nói chuyện công việc.”
“Dù là anh, thì cũng mong anh sau khi có bạn gái rồi hẵng nói những lời này, có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.”
“Cũng đúng.” Anh chống cằm, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Miêu Tiêu, nói: “Vậy tôi chờ cô ăn xong thì bàn công việc.”
“Ôi?” Cô sững sờ, chớp mắt liên tục, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Không cần không cần, tôi thế nào chả được, anh không cần để ý. Hơn nữa bữa ăn Pháp đóng gói như thế này, cho dù khi ăn có bàn chuyện công việc hay không cũng sẽ không khác nhau là bao, vì vậy anh nói đi, cứ nói thoải mái đi.”
“…” Khang Kiều nghẹn lời, bất lực trừng mắt nhìn cô, đã không có cách nào phân biệt rốt cuộc cô đang giả ngốc hay là ngốc thật rồi, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi phán đoán trước đó của mình, quả nhiên vẫn là hiểu lầm thôi!
“Nhìn tôi làm gì? Nhanh lên, thời gian của chúng ta cũng không có nhiều đâu.”
Anh nhếch môi, bất đắc dĩ khẽ nói: “Quả thật tối nay Lưu Kỳ nói rất nhiều. Sau chuyện kia, người vốn dĩ muốn từ chức là Chiêm Thanh, nhưng cô ta đã nhanh hơn một bước.”
“Vì vậy thật ra là cô ta đang tự trách mình? Cảm thấy là mình hại chết Chiêm Thanh sao? Nếu như lúc đó Chiêm Thanh từ chức được, nói không chừng sẽ không phải chết.”
Khang Kiều khẽ gật đầu: “Quả thật là suy nghĩ như vậy, nhưng vấn đề là cô ta hiểu Chiêm Thanh, biết vốn dĩ anh ta chọn công việc chữa cháy là bởi vì lý tưởng, đối với nghề này Chiêm Thanh có cảm giác sứ mệnh. Hồi chiều tôi có đi đến đội của bọn họ một chuyến, nghe đồng nghiệp của Chiêm Thanh nói, khi trước anh ta vẫn luôn cảm thấy chuyện hi sinh vì nhiệm vụ đối với nhân viên cứu hỏa giống như chiến sĩ chết trên sa trường vậy, là cái chết ý nghĩa. Điểm này Lưu Kỳ cũng hiểu rõ, cô ta không hy vọng tình yêu của mình trở thành gông xiềng của Chiêm Thanh, anh ta có thể cứu nhiều người hơn, cũng muốn cứu nhiều người hơn nữa, không nên và cũng không có khả năng chỉ thuộc về mình cô ta; nên dù thời gian có quay trở lại, cô ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Điều này khiến cho tình hình của cô ta còn phiền toái hơn so với tưởng tượng của tôi, đã tự trách nhưng lại không hối hận, chính là vì cảm giác mâu thuẫn này khiến tâm thái của cô ta bị bóp méo.”
“Nhưng mà không chừng khi đó Chiêm Thanh muốn từ chức là vì nản lòng thoái chí? Anh ta cũng bị những người mà mình muốn cứu mắng chửi như vậy rồi, muốn từ bỏ cũng là chuyện thường tình.” Lúc nói lời này Miêu Tiêu hơi kích động.
Phản ứng đồng cảm điển hình khiến Khang Kiều nhận ra rằng, trước khi nói chuyện của Chiêm Thanh, anh cần phải cởi bỏ một phần khúc mắc của Miêu Tiêu.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên hỏi: “Biết vì sao buổi chiều tôi không dẫn cô đi cùng không?”
“Vì sao?”
Anh điều chỉnh tư thế ngồi, thân thể hơi nghiêng về phía trước đến gần Miêu Tiêu, không chớp mắt nhìn cô, sợ bỏ lỡ bất kỳ một biểu lộ dù chỉ rất nhỏ nào trên khuôn mặt của cô: “Bởi vì quá giống nhau, vì vậy sợ cô sẽ bị chuyện của Chiêm Thanh ảnh hưởng, từ đó khiến cho bệnh tình nặng thêm.”
“Anh…” Trên thực tế, anh căn bản không cần nghiêm túc đánh giá cô như vậy, vẻ kinh ngạc từ đáy mắt đã nói rõ ràng: “Vì sao anh lại biết?”
“Tôi nói tôi sẽ không hỏi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không tìm hiểu. Là một bác sĩ tâm lý, nếu như hoàn toàn không biết gì về tình hình của bệnh nhân, vậy chẳng phải là sẽ rất dễ xảy ra sai lầm sao?” Nói đến đây, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, vội vàng bổ sung: “Đây chỉ là so sánh một chút, cô không phải là bệnh nhân của tôi.”
“…” Nhấn mạnh như vậy rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng việc bác sĩ tâm lý nên làm thì anh cũng đã làm rồi.
“Sở dĩ đổi ý nói cho cô những điều này là vì sau khi hiểu rõ, tôi phát hiện tình hình của Chiêm Thanh hoàn toàn tương phản với tình huống của cô, có lẽ tôi không có tư cách nói với cô rằng ‘Những chuyện kia không có gì to tát’, nhưng Chiêm Thanh thì có thể.” Nói xong, anh cầm điện thoại, ấn mở album ảnh ra đưa cho Miêu Tiêu: “Những hình này là đội trưởng của bọn họ và Lưu Kỳ đưa cho tôi, cô xem thử đi.”
Cô đưa tay nhận lấy, đập vào mắt đầu tiên là tấm ảnh chụp trước lâu đài Disney, Chiêm Thanh ôm Lưu Kỳ, hai người đều cười rất vui vẻ.
Cô tiếp tục lướt sang hình khác, có không ít ảnh chụp khi Chiêm Thanh và Lưu Kỳ đi ra ngoài chơi, còn có một số ảnh chụp cùng đồng nghiệp của anh ta, tấm nào anh ta cũng cười vui vẻ.
Sau đó nữa là mấy tấm về hiện trường các vụ hỏa hoạn, đều không có Chiêm Thanh, cô rất nhanh ý thức được, đó là bởi vì những hình này do Chiêm Thanh chụp, anh ta vẫn rất nghiêm túc ghi chép, không chút sợ hãi, lười biếng hoặc trốn tránh nào.
“Đôi mắt sẽ không gạt người, miễn cưỡng vui cười, lừa mình dối người… những tâm tình này cũng sẽ biểu hiện ra ở đôi mắt, nhưng ánh mắt của anh ấy hoàn toàn giống như trước đây.” Thấy cô đã xem được kha khá, Khang Kiều mới nói tiếp.
“Tại sao anh ta làm được…” Buổi chiều ở trên weibo cô thấy ảnh chụp chính diện của anh ta, tuy chụp không quá rõ ràng, nhưng biểu hiện của Chiêm Thanh sau khi chuyện xảy ra lại không có chút khác biệt gì cả, anh ta vẫn là anh ta, cố gắng sống, kiên trì làm chuyện mình cho là đúng.
“Tôi không thể cho cô một đáp án khẳng định, dù sao anh ấy đã không còn, không thể đối chứng, nhưng căn cứ vào những lời của người bên cạnh anh ấy nói cho tôi biết, tôi nghĩ anh ấy luôn cho rằng nhân viên cứu hỏa cũng chỉ là chức vụ công việc của mình, chẳng có gì ghê gớm, không cần người khác ca tụng, cũng không cần người khác tán thành, cho dù tất cả mọi người không hiểu thì vẫn phải cứu hỏa, chỉ vậy thôi.”
Chỉ vậy thôi, nghe thật sự rất đơn giản, nhưng Miêu Tiêu rõ ràng hơn bất kỳ ai, muốn làm được như vậy rất khó khăn.
Muốn chiến thắng những hiểu lầm và nhục mạ kia, hẳn phải cần niềm tin vô cùng mạnh mẽ?
Ít nhất cho đến bây giờ cô không đủ niềm tin này, nhưng ít nhất cô có thể hiểu Chiêm Thanh.
Chuyện đầu năm kia chỉ là nguyên nhân phát bệnh của Lưu Kỳ, không có chút liên quan nào với Chiêm Thanh. Thời khắc nhào vào đám cháy anh ấy cũng không cân nhắc đến việc có thể mình không thể trở về được nữa, chắc hẳn giây phút trước khi chết cũng chưa từng cân nhắc cái chết có đổi được lời xin lỗi không, bởi vì anh ấy thấy, những người kia không có lỗi gì với anh ấy cả. Nếu như còn kịp, anh ấy hẳn sẽ muốn nói lời xin lỗi với Lưu Kỳ.
Đối với một chiến sĩ hi sinh vì nhiệm vụ, dường như cũng không khó đoán ra nguyện vọng của người đó – khi còn sống nhất định muốn vì nhân dân phục vụ, đó là sứ mạng của anh, anh mang trên vai vô số niềm tin, chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, là thời điểm nên bỏ trách nhiệm xuống. Lần này, nhất định anh ấy chỉ mong muốn không cần suy nghĩ gì, làm một người con, một người chồng.
Và có lẽ cô có thể giúp anh đạt được nguyện vọng…
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Miêu Tiêu chợt lên tinh thần: “Bác sĩ Khang, sáng sớm mai chúng ta tới nhà tang lễ!”
“… Vì sao?”
“Không có thời gian, ngày kia là tang lễ rồi.”
“Ý tôi là, tại sao lại là ‘chúng ta’?” Buông tha cho tôi đi được không!
Miêu Tiêu đứng dậy, vươn người vượt qua bàn trà, cầm chặt tay anh, chậm rãi thâm tình nói: “Bởi vì, tôi cần anh.”
Ý chí của anh dần dần bị nhịp tim đập ngày một nhanh phá hủy, sau vô số lần yết hầu cứ lên rồi xuống, anh khó khăn mở miệng: “Tôi có một ý kiến…”
“Ừm?” Cô tỏ vẻ lắng nghe chờ anh nói tiếp.
“Là như thế này…” Khang Kiều dừng một chút, từ từ nghĩ cách trình bày: “Cô nói đúng, không còn thời gian nữa, ngày mai chúng ta đến sớm một chút.”
“Đúng thế, tôi cảm thấy tốt nhất là sáu giờ xuất phát luôn.”
“Quá muộn, năm giờ đi.”
“Nếu như anh có thể, tôi đương nhiên không có vấn đề gì rồi.” Nếu không phải lo lắng anh tới nhà tang lễ lại bận tâm đến trái đất, xoắn xuýt về nguồn gốc của nhân loại, cô hận không thể đi luôn rồi.
“Có thể thì có thể, nhưng nếu như vậy tôi phải nghỉ sớm một chút, nhưng từ nhà cô về nhà mất khoảng nửa giờ, tôi về đến nhà đã rất muộn rồi, còn phải tắm rửa, đoán chừng chưa đến mười hai giờ thì chưa ngủ được, vì vậy tôi cho rằng biện pháp khoa học nhất chính là đêm nay tôi ngủ…”
“Vậy sao anh còn chưa về?”
“Hả?”
“Bây giờ mới hơn tám giờ, về nhà tắm rồi tranh thủ đi ngủ, hẳn là có thể ngủ hơn tám tiếng.”
“…” Không thể đi theo con đường tôi dẫn dắt một lần sao!
“Còn thất thần làm gì, mau về đi.” Nói xong, cô đứng lên, không nói gì mà kéo Khang Kiều dậy khỏi ghế sofa.
Chờ đến khi anh lấy lại tinh thần thì đã bị đẩy ra ngoài cửa.
Vừa nói cần tôi cơ mà!
Last edited: