Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Đúng năm giờ, Khang Kiều gửi tin nhắn đến wechat, bảo cô xuống tầng.
Cô lập tức xuất phát, thậm chí bước chân có chút vui vẻ, s3au khi đi đến cạnh xe Khang Kiều, cô hít thật sâu một hơi, như đã quyết tâm có một quyết định trọng đại, lấy tinh thần kéo cửa ghế lái4 phụ ra.
Từ con người Chiêm Thanh cô học được rất nhiều, cũng có xúc động mãnh liệt muốn thử lần nữa. Tâm trạng lúc này rất kh8ác so với lúc trước phục hồi di dung cho Phan Duyệt, khi đó cô chỉ muốn Khang Kiều đồng ý trị liệu cho cô, còn bây giờ cô lại muốn làm7 thế nào đó để tự khỏi bệnh.
Không phải luôn nói cho dù bác sĩ tâm lý như thế nào cũng không trị được người không muốn khỏi sa2o?
Tuy cho đến bây giờ biểu hiện của cô đều rất tích cực, nhưng trên thực tế, cô chỉ là tích cực tìm người khác trợ giúp, chứ chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình phải làm những gì.
Tối hôm qua nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, cũng ý thức được mình đã lưỡng lự, giậm chân tại chỗ quá lâu, bây giờ là lúc nên bắt đầu lại từ đầu, mặc kệ là công việc… hay tình cảm.
“Chào buổi sáng.” Giọng hỏi thăm thân thiết đập vào mặt đến từ Kỷ Ương đang ngồi ở ghế phụ.
Cô ấy hơi ngẩng mặt lên, từ nụ cười trên mặt có thể thấy được tâm trạng còn tốt hơn so với Miêu Tiêu.
Trong nháy mắt, Miêu Tiêu giống như bị điểm huyệt, nắm thật chặt tay nắm cửa ghế phụ, ngây ngốc đứng bên cạnh xe.
“…” Phản ứng này khiến Khang Kiều ngồi trên ghế lái cũng không khỏi lúng túng, chính xác hơn là ảo não.
Vì sao con bé này lại mở cửa ghế phụ chứ? Cô ta muốn làm gì? Là muốn ngồi vào vị trí đó sao? Không phải nói vị trí này chỉ có người quan hệ đặc biệt thân mật mới có thể ngồi sao? Đây là ý muốn trở thành người có quan hệ thân mật với anh ư?
Rất bối rối, rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng hiện giờ trong tình huống này dù cô thật sự có ý đó thì cũng không kịp rồi!
Vì vậy mới nói tại sao lại xảy ra tình huống này chứ, sao trước đó cô không chào một tiếng!
“Ờm…” Kỷ Ương kẹp giữa hai người dần dần cảm thấy không được tự nhiên, cô cười gượng mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Hay là để tôi ngồi đằng sau.”
“Không cần.” Lời còn chưa dứt, Miêu Tiêu đã dùng sức đóng sầm cửa ghế phụ, quay người chui vào ngồi ở phía sau.
Gần như đồng thời, đầu Khang Kiều đập mạnh vào tay lái phía trước.
Âm thanh thu hút ánh mắt Kỷ Ương, cô lo lắng hỏi: “Anh… vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm…” Anh lắc đầu, thất bại gục trên tay lái, dáng vẻ như sắp chết: “Cảm giác như vừa bỏ lỡ một trăm triệu vậy.”
Kỷ Ương hơi ngập ngừng, còn chưa kịp nói gì, Miêu Tiêu chui vào ghế sau đã chủ động chào hỏi với cô.
“Cô Kỷ, hôm nay cô không phải tập luyện à?” Cô vừa đóng cửa xe vừa hỏi.
Kỷ Ương nhìn Khang Kiều, thấy anh vẫn giữ dáng vẻ sắp chết kia, đành phải mỉm cười nghiêng người trả lời: “Chiều nay mới có buổi tập. Lưu Kỳ nhờ tôi thay cô ấy đến nhà tang lễ một chuyến, xem có thể giúp mọi người chuyện gì không, vừa hay tôi cũng rảnh rỗi.”
“Vậy thật không tốt lắm, khiến cô phải dậy sớm như vậy, nghỉ ngơi đối với vận động viên là rất quan trọng đúng không?”
Kỷ Ương lắc đầu cười: “Không sao, tôi cũng có thói quen dậy sớm.”
“Thật ra cô không cần phải khổ cực như vậy, mặc dù chúng tôi hy vọng người quen thuộc với Chiêm Thanh có thể đến xác nhận các chi tiết một chút, là Lưu Kỳ đương nhiên là tốt nhất, thực sự không thể thì những đồng nghiệp kia cũng được, không đáng để quý cô đây cực khổ đích thân đến.” Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Miêu Tiêu vẫn không biểu lộ tâm trạng gì, nhìn thẳng vào Kỷ Ương, ánh mắt không lạnh cũng không nóng, không có chút cảm xúc nào.
Mặc dù như vậy, tính công kích trong lời nói của cô cũng rất rõ ràng, rõ ràng tới mức Kỷ Ương muốn xem nhẹ cũng thật khó khăn.
Đương nhiên Khang Kiều càng không thể xem nhẹ, anh hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, ngước mắt lên nhìn Miêu Tiêu qua kính chiếu hậu, giọng điệu có phần nghiêm túc: “Miêu Tiêu, đây là công việc, đừng tùy hứng.”
“… Tôi tùy hứng? Rõ ràng hai người đang lấy việc công làm việc tư!”
Anh day day huyệt thái dương đang nhói lên, bất lực phản bác: “Không phải…”
“Vâng!” Lời còn chưa dứt đã bị Kỷ Ương cắt ngang, cô xoay người, khiêu khích nhìn Miêu Tiêu nói: “Tôi có tâm tư riêng, mặc dù nói là giúp Lưu Kỳ, nhưng kỳ thật điều tôi hy vọng hơn là có thể giúp Khang Kiều, nói thế cô đã hài lòng chưa?”
Kỷ Ương cố ý nói như vậy bởi vì tủi thân, mặc dù từ góc nhìn của người khác cô hoàn toàn không có tư cách làm vậy, nhưng cô vẫn có tình cảm bình thường mà.
Hôm qua, cô vừa mới bị Khang Kiều từ chối, nếu như có thể, trong thời gian ngắn cô không muốn gặp lại anh nữa.
Nhưng Kỷ Ương không có cách nào từ chối thỉnh cầu của Lưu Kỳ, trước cảnh sinh ly tử biệt, những cảm xúc quái đản kia của cô căn bản không là gì, cho dù mất mặt, cô vẫn kiên trì đến đó.
Chỉ có điều cô đã dùng toàn bộ sức lực để giả bộ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra rồi, không thừa hơi để ý đến một Miêu Tiêu cố tình gây sự.
Nhưng mà, Miêu Tiêu rõ ràng không hiểu sự xấu hổ của cô.
“Anh xem anh xem!” Miêu Tiêu kích động chỉ vào Kỷ Ương giống như tố cáo, nhìn về phía Khang Kiều hô: “Cô ấy thừa nhận rồi!”
Khang Kiều bất đắc dĩ liếc nhìn Kỷ Ương: “Em cũng đừng gây chuyện nữa.”
“…” Giọng điệu gần như khẩn cầu kia khiến Kỷ Ương không thể không dừng công kích, có thể nhìn ra được chỉ ứng phó với một mình Miêu Tiêu anh đã khó chống đỡ được rồi, nếu như còn thêm cô, đoán chừng hôm nay không làm xong chuyện chính được.
Sự phối hợp của Kỷ Ương khiến Khang Kiều nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới xoay người, kiên nhẫn giải thích với Miêu Tiêu: “Trước khi ra ngoài, Lưu Kỳ gọi điện cho tôi, nói là hy vọng có thể để Kỷ Ương thay cô ấy đến nhà tang lễ. Chuyện đột nhiên xảy ra, tôi chưa kịp nói một tiếng với cô, chuyện này quả thực là tôi không đúng, sau khi làm xong chuyện này tôi sẽ giải thích với cô, bây giờ quan trọng là Chiêm Thanh. Là một người trang điểm cho xác chết cô hẳn sẽ hiểu rõ tâm trạng của người nhà nạn nhân hơn tôi, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt, nhưng lại không yên lòng, vì vậy ủy thác cho bạn tốt đến giúp đỡ, chỉ vậy thôi.”
Lời nói nghe rất có lý, nhưng cũng chính vì quá có lý mà lại khiến Miêu Tiêu tức giận thêm.
Không liên quan đến Khang Kiều, cô giận chính mình, biết rõ là phải giữ vững lý trí nhưng vẫn mang cảm xúc cá nhân đặt trên cả người mới mất, càng đáng sợ hơn là ngay cả khi đã nghe được lời giải thích cô vẫn không có cách nào tiêu hóa hết những cảm xúc không nên tồn tại kia.
Cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, từng có một thời gian dường như cô đều sống trong mâu thuẫn, lại vì quá cấp bách muốn khôi phục như bình thường nên càng lo nghĩ, đến tận bây giờ cô vẫn không tìm được phương pháp làm dịu nó.
Ngay khi cô đang hồi tưởng lại cảm giác bực bội quen thuộc…
“Cô bình tĩnh lại đi.” Khang Kiều nói tiếp, vừa nói vừa cầm bình giữ nhiệt bên cạnh đưa cho cô: “Uống chút nước ngọt cho tâm trạng tốt lên.”
“…” Câu này khiến Miêu Tiêu chấn động mạnh mẽ, ánh mắt nhìn anh cũng hơi hoảng hốt.
Dáng vẻ không bình thường khiến Khang Kiều hơi lo lắng nhíu mày: “Sao vậy?”
Cô lấy lại tinh thần, mang theo một chút kinh ngạc nhìn bình giữ nhiệt ở trước mặt: “Trong này… sẽ không phải là chocolate nóng chứ?”
“Ừm.” Anh gật đầu một cái, cố ý nhấn mạnh: “Tự pha đó.”
Miêu Tiêu không dám cảm động một cách tùy tiện, ai biết có phải là được hưởng ké ân huệ hay không? Thế là, cô quay đầu hỏi thăm Kỷ Ương: “Cô có không?”
Kỷ Ương trợn mắt nhìn cô, khẽ nói: “Không có.”
“Phụt…” Khang Kiều không nhịn được cười thành tiếng.
Miêu Tiêu trợn mắt nhìn sang anh: “Anh cười cái gì?”
“Tôi nói cô…” Anh không nhịn được vươn tay nhéo lấy gương mặt cô: “Cũng thật đáng yêu.”
“Đau quá!” Cô quay đầu né tránh tay của Khang Kiều.
Thật ra không đau chút nào, lực của anh rất nhẹ, nhưng độ ấm ở đầu ngón tay khiến cô cảm thấy hơi nóng, nóng đến mức khiến hai má cô ửng hồng.
Để hóa giải nỗi xấu hổ, Miêu Tiêu bối rối cướp lấy bình giữ nhiệt trong tay anh, vặn nắp ra, nhấp miệng một cái thăm dò, không nóng như trong tưởng tượng của cô, là kiểu âm ấm dễ uống, cô lại uống một ngụm lớn, hỗn hợp sữa bò và ca cao tạo ra vị ngọt đặc biệt, ngọt đến mức khiến tâm tình người khác phơi phới.
Khang Kiều quay đầu, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn cô không hề chớp mắt.
Không thể nói rõ là vì điều gì, tuy vẫn là khuôn mặt đơ không có biểu cảm gì nhưng dường như anh có thể đọc được ý cười từ trong mắt cô.
Để xác định lại cảm giác của mình, anh hé môi hỏi: “Còn tức giận không?”
Miêu Tiêu sửng sốt một chút, lát sau mới nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không tức giận…”
“Vậy chúng ta có thể xuất phát chưa?”
Cô im lặng gật đầu, vô thức nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay, rõ ràng không cảm nhận được chút độ ấm nào, nhưng cô lại thấy rất ấm áp.
Cảm giác ấm áp này khiến cô hiểu ra một vài chuyện…
Những điều cô không cách nào xác định bây giờ mới hiểu rõ, nên nói là quá muộn, hay là kịp thời đây?
Last edited:
Bình luận facebook