Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Mặc dù anh chỉ lẳng lặng đứng bên, nhìn như nhàn nhã rong chơi nhưng vẫn có thể bảo cô dừng lại nghỉ ngơi đúng lúc cô sắp đạt tới 3cực hạn, mỗi lần đều rất kịp thời.
T4ầm mắt của anh dường như không hề rời khỏi cô, hơn nữa trước sau đều ở trong trạng thái tập trung tinh thần.
Nhưng khi cô ngủ, tron7g lúc mơ mơ màng màng lại cảm nhận được Khang Kiều đang đắp áo lên cho cô, để cô nằm xuống, tựa vào đầu gối anh. Vị trí đó vô cùn2g ấm áp, cảm giác còn thoải mái hơn cả chiếc giường trong nhà cô, đôi tay vuốt ve gò má cô vô cùng dịu dàng, giống như đang đối xử với một món đồ mỹ nghệ vậy.
Cô thành công rồi, rốt cuộc Khang Kiều cũng thật sự đối xử với cô như bệnh nhân…
Đây không phải là lần đầu tiên Miêu Tiêu ngủ trong phòng làm việc hậu cần của nhà tang lễ, đối với thợ trang điểm cho xác chết thì đây là chuyện thường như cơm bữa. Mỗi lần làm việc đến rạng sáng, vì không được để chậm trễ cho lễ truy điệu tiếp theo và chạm mặt với gia quyến, bình thường họ không còn kịp về nhà, chỉ có thể chấp nhận ở trong phòng làm việc một lát, giấc ngủ kiểu này dĩ nhiên không thể ngủ sâu.
Nhưng lần này cô ngủ rất say, cho đến khi bị tiếng động lớn ồn ào bên ngoài đánh thức, thậm chí cô còn mơ màng, trong nháy mắt có phần không rõ lắm mình đang ở đâu, ngay cả khái niệm về thời gian cũng có phần rối loạn.
“Dậy rồi à?” Một tiếng thăm hỏi truyền đến từ bên cạnh.
Cô ngẩn người, mờ mịt quay đầu nhìn sang, đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười có phần quỷ dị của Chung Khải.
Anh ta thong thả ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh, hai chân bắt tréo, một tay gối đầu tựa trên ghế dựa, dùng một nụ cười như mẹ hiền mà nhìn cô.
Thấy vậy Miêu Tiêu hoảng sợ, đột nhiên ngồi bật dậy.
Biên độ động tác khá lớn đã đánh thức Khang Kiều đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa bị cô gối lên đầu gối, hiển nhiên anh cau có vì bị đánh thức, mày kiếm nhíu chặt, có vẻ hơi mất kiên nhẫn hừ một tiếng, “Cô làm gì…”
“Anh hỏi anh ta ấy!” Miêu Tiêu quyết đoán quăng vấn đề cho Chung Khải.
Chung Khải thật sự rất vô tội, “Tôi không làm gì hết.”
Lúc này Khang Kiều mới nhận ra Chung Khải đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, tức giận liếc nhìn anh ta một cái, “Cậu là chó sao? Thích trông cho chủ ngủ à?”
“Tôi cũng đâu muốn bị so sánh với một con chó to.” Cũng không biết là ai, rõ ràng tư thế khó chịu tới mức ngủ cũng nhíu chặt mày nhưng vẫn không hề nhúc nhích, trông chừng cho Miêu Tiêu. Anh ta buồn cười hừ một tiếng, nhếch môi nói: “Hơn nữa, tôi cũng chỉ có lòng tốt định tới gọi hai người dậy, hiếm khi được nhìn thấy chuyên gia Miêu ngủ ngon như vậy, bèn nghĩ để cho cô ấy ngủ thêm một lát.”
“Cái gì gọi là ‘hiếm khi’ ngủ ngon như vậy?” Khang Kiều rất không vui nhíu chặt hai đầu lông mày, “Nói cứ như cậu thường xuyên nhìn cô ấy ngủ vậy.”
“À, không thể nói là thường xuyên, nhưng nhất định được nhìn nhiều hơn cậu.”
Không đợi Khang Kiều trân trối xong, Miêu Tiêu vội vàng giải thích, “Ý của Tiểu Chung là ngày trước hợp tác chúng tôi cũng thường xuyên ngủ như vậy qua đêm, mệt mỏi sẽ tìm một chỗ ngả lưng. Anh ấy nhìn nhiều hơn anh là chuyện rất bình thường, rất nhiều người cũng nhìn thấy nhiều hơn anh.”
“…” Đây là một lời giải thích khiến Chung Khải trầm trồ kinh ngạc, không, nghiêm khắc mà nói, đây căn bản không phải là giải thích, là bổ một đao xuống mới đúng!
Thế mà Khang Kiều ở đầu kia lại không cảm thấy gì, thậm chí khóe miệng còn mang theo một nụ cười, nụ cười này cong cong đến khóe mắt, hóa thành một câu lẩm bẩm rất mềm mại, “Ừm, tôi biết.”
Điều này mới khiến Chung Khải càng thêm trầm trồ kinh ngạc.
Tại sao lại có người như thế? Ăn một viên đường bọc thủy tinh, miệng đầy máu, còn có thể xuýt xoa khen “Thật là ngọt”.
“Tôi nói này…” Anh ta hắng giọng, có phần cố ý nhấn mạnh: “Cha mẹ Chiêm Thanh và Lưu Kỳ tới rồi đó.”
Đúng như anh ta đoán, những lời này khiến Miêu Tiêu trong nháy mắt thu hồi vẻ mặt thẹn thùng, bật dậy khỏi ghế sofa, kinh ngạc reo lên: “Đã tới rồi sao?”
“Đúng vậy, đã chín giờ rồi.” Anh ta cười hì hì nói.
“Sao anh không nói sớm!” Cô vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng làm việc.
“…” Khang Kiều trên ghế sofa tức giận quắc mắt với Chung Khải rồi cũng đứng lên đi theo cô ra ngoài.
Chung Khải bị bỏ lại thì rất lơ mơ, trừng anh ta gì chứ? Anh ta chỉ không muốn nhìn hai người tình tứ thôi, như vậy là sai sao?
Last edited: