Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Mà cô phải mau chóng điều chỉnh mới được, tình huống này không giống với Phan Duyệt, xác chết của Chiêm Thanh tổn hại ở mức rất nghiêm trọng, chữ3a lại rất khó khăn. Là người phụ trách chính, nếu cô tỏ ra khiếp sợ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến những người khác.
May là thời gian này nh4ân viên làm việc trong nhà tang lễ hình như khá bận, thợ trang điểm xác chết ở đây thường phải đảm nhiệm cả công việc chủ trì lễ truy điệu, tron8g phòng khâm liệm chỉ có cô và Chung Khải.
Đúng vậy! Cô đã quên mất bên cạnh còn có Chung Khải đến đây xem xét tình hình!
Sau kh7i nhận ra sự khác thường của cô, Chung Khải không khỏi có chút bận tâm, “Cô vẫn ổn chứ?”
“Ơ?” Đáp án này khiến Chung Khải rất bất ngờ, “Lát nữa cậu ấy còn có việc à?”
“Cũng không thể để cô Kỷ tự về được mà. Sau khi đưa cô ấy về, bác sĩ Khang cũng nên về nhà chứ.”
Lời giải thích hợp tình hợp lý này lại khiến Chung Khải càng không dám tin, “Cậu ta nói với cô cậu ta sẽ đưa Kỷ Ương về à?”
“Cũng không hẳn là nói vậy, nhưng chuyện đương nhiên như thế cần gì phải nói ra miệng.”
“Chuyên gia Miêu, có phải cô đã hiểu lầm Khang Kiều chuyện gì không?” Chung Khải bật cười thành tiếng, “Cậu ta không phải là người ga lăng, cũng không phải một người đàn ông ấm áp, trong từ điển của cậu ta không có từ đương nhiên, chỉ có trao đổi ngang giá mà thôi.”
“… Cô Kỷ không phải là bạn gái cũ của anh ta sao?” Đưa bạn gái cũ về nhà thôi mà, là chuyện bình thường, sao lại liên quan tới nhân phẩm?
“Vấn đề ở chỗ đấy, thời gian ấy chi bằng cậu ta đưa Lưu Kỳ về nhà, ít nhất bệnh nhân có thể giúp cậu ta kiếm tiền, bạn gái cũ ngoài mang lại tổn thương cho cậu ta ra thì còn được tích sự gì?”
“Tổn thương?” Dùng từ này khiến hai đầu lông mày Miêu Tiêu hơi chau lại, trực giác mách bảo cô rằng phía sau chuyện này hình như còn chuyện cũ mà cô không biết.
“Nói ra rất dài dòng, tóm lại…” Chung Khải nặng nề chốt lại, “Khang Kiều chỉ có thể đưa ba loại người về, bệnh nhân, bạn gái và người sắp trở thành bạn gái cậu ta, rất rõ ràng, bất luận là kiểu nào thì Kỷ Ương cũng không đạt.”
Mắt Miêu Tiêu bỗng nhiên sáng rực, có phần kích động hét lên, “Anh ta có đưa tôi về nhà!”
“Rất ổn.” Mặc dù tỏ ra mạnh mẽ không có ý nghĩa2 chút nào nhưng cô vẫn phải làm vậy. Dù sao thì Chung Khải cũng là người của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình, cô không muốn bên phía họ cảm thấy tuổi nghề của cô đến đây là hết.
Chỉ dựa vào lời nói của cô hiển nhiên không có tí sức thuyết phục nào, Chung Khải vẫn không yên tâm lắm, đành đổi cách hỏi, “Hôm nay Khang Kiều không tới cùng cô à?”
Miêu Tiêu khẽ giật mình, một lát sau mới trả lời: “Anh ấy đi cùng cô Kỷ tới chỗ chuyên gia Quách.”
“Vậy còn được…” Chung Khải không hề che giấu mà thở phào nhẹ nhõm, “Chỗ bọn họ hẳn là sẽ xong nhanh thôi.”
“Làm xong chắc cũng sẽ không tới đâu.”
“Thật sao? Vậy chúc mừng cô nhé.” Chung Khải buông giọng rất bình thản, anh ta không cảm thấy bất ngờ chút nào.
“Nói cách khác, bác sĩ Khang thừa nhận tôi là bệnh nhân của anh ta?”
“…” Kết luận này thật ra lại khiến Chung Khải rất bất ngờ!
Có người hỏi ra tiếng lòng của Chung Khải, “Tại sao lại là bệnh nhân? Sao không phải là bạn gái?”
Là giọng của Khang Kiều, anh treo một nụ cười thản nhiên, đẩy bay cánh cửa phòng khâm liệm.
Nghe tiếng, Miêu Tiêu kích động quay đầu nhìn về phía cửa, chính xác là Khang Kiều, anh đang tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, thoạt nhìn rất nhàn hạ, hình như đã đứng ở đó được một lúc rồi.
“Hỏi cô đó.” Khang Kiều nhìn cô nhướng nhướng mày, “Bị ngơ à?”
“Ớ…” Miêu Tiêu khẽ run lên rồi lấy lại tinh thần, thay vào đó là kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây!”
“… Nếu không thì tôi phải ở đâu?”
“Còn cô Kỷ thì sao?” Tiến triển không được thuận lợi à? Đây là khả năng duy nhất Miêu Tiêu có thể nghĩ tới.
“Về rồi.” Khang Kiều hờ hững đáp, tiến lên trước, xoay người đóng cửa lại.
Mặc dù rất muốn tiếp tục đùa giỡn nhưng nghĩ tới phòng khâm liệm cần không gian tương đối kín, để tránh cho vi khuẩn trên xác chết phơi nhiễm ra bên ngoài cho những người không mặc đồ bảo hộ, anh vẫn quyết định giữ chừng mực. Mặc dù cũng rất muốn tiếp tục đề tài này với Miêu Tiêu nhưng nơi này hiển nhiên không thích hợp để đùa giỡn yêu đương, anh cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại.
“Về rồi á?” Miêu Tiêu tỏ vẻ không dám tin, “Anh thật sự không đưa cô ấy về?”
“Cô ấy nói tự cô ấy gọi xe về.”
“Cô ấy nói tự cô ấy gọi xe về?”
“Cô là vẹt đấy à?”
“Không phải… cô ấy nói tự gọi xe mà anh cũng để kệ cô ấy sao?” Lúc trước cô cảm thấy người hiểu lầm Khang Kiều hẳn là Chung Khải mới phải, dù sao trước đây anh ta đối xử với Kỷ Ương có thể gọi là nâng như nâng trứng, sao có thể không đưa cô ấy về.
“Cũng đâu phải trẻ con ba tuổi.” Anh khinh thường lẩm bẩm một câu.
“Nói vậy cũng không sai, nhưng… nơi này chính là nhà tang lễ, rất khó bắt xe…”
“Nói thế hình như cũng rất có lý, không thì tôi đưa cô ấy về nhé?” Vừa nói anh vừa làm bộ như quay người.
“Ấy…” Miêu Tiêu theo bản năng la lên với anh.
Anh dừng bước, xoay người lại, có phần cố ý hỏi: “Lại sao nữa?”
“Chuyện đó…” Miêu Tiêu nói năng quanh co: “Bây giờ là ban ngày, cũng không quá khó bắt xe đâu…”
Khang Kiều bất giác cong khóe môi, lẩm bẩm rồi thở dài nói: “Cô quả nhiên rất cần tôi nhỉ?”
“…” Đây là sự thật, cô không có cách nào phủ nhận, nhưng lại cảm thấy cái gọi là “cần” anh hình như còn có một tầng ý nghĩa mà cô không muốn thừa nhận cho lắm, nên cô vẫn lựa chọn im lặng.
“Cô đỏ mặt cái gì chứ?”
Miêu Tiêu phút chốc đưa tay che mặt, cảm giác trái tim nóng lên truyền tới tay lại càng khiến mặt của cô đỏ hơn, “Nóng… nóng quá đi…”
“Ha ha…” Chung Khải cất tiếng cười lố, không đồng tình với cô, “Lần đầu tiên tôi nghe có người nói phòng khâm liệm trong nhà tang lễ rất nóng.”
Miêu Tiêu thẹn quá hóa giận trừng mắt với Chung Khải, “Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình phái anh tới đây để chơi à?”
“…” Chung Khải rất vô tội, anh ta chỉ tới xem xét tình hình, nhưng hiện giờ cũng không có tình hình gì để xem xét cả.
“Còn anh nữa…” Miêu Tiêu châm chọc nhìn về phía Khang Kiều, nhìn hồi lâu, thật sự không nghĩ ra câu nào hay để chỉ trích anh, cuối cùng vẫn chỉ nghẹn lại thành một câu, “Bỏ đi, làm việc thôi.”
Khang Kiều thu lại nụ cười bông đùa, dịu dàng nói: “Đừng làm nữa, đi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Làm gì còn thời giờ mà nghỉ ngơi, ngày mai là lễ truy điệu rồi.”
“Vừa rồi nghe chuyên gia Quách nói quá trình in 3D rất dài, phải đến tối mới xong được.”
Miêu Tiêu gật đầu, “Ừm, như tôi dự đoán.”
“Vậy cô làm việc gì?”
“Phục hồi khuôn mặt như lúc trước có rất nhiều việc phải làm. Ví dụ như tóc giả, tóc giả có sẵn rất khó đạt tới hiệu quả chân thật, hơn nữa Chiêm Thanh vốn cắt đầu cua, nếu muốn giống y như cũ thì phải làm thủ công. Hơn nữa tay của anh ấy bị tổn hại rất nghiêm trọng, tối qua chuyên gia Quách đã in xong một mô hình cánh tay, tôi muốn chữa trị tay của anh ấy trước.”
Khang Kiều khẽ nhíu mày nhìn về phía Chung Khải, hỏi: “Người nhà còn yêu cầu chữa cả cánh tay à?”
“Không thấy đề xuất yêu cầu này.”
Miêu Tiêu vội vàng nói: “Là tự tôi muốn chữa trị.”
“… Thật ra cô học sửa xe phải không? Hay quen nhìn mặt mà thu tiền rồi?”
“Bác sĩ Khang, phiền anh tôn trọng người khác một chút.” Có ai ăn nói như anh ta không chứ!
“Vậy cô cũng tôn trọng ý nguyện của người nhà người ta trước đã. Chưa nói tới việc cô tự tiện làm chủ như thế có gây nên những phiền toái không cần thiết hay không, cho dù đến lúc đó người nhà rất hài lòng, thậm chí tỏ ý cảm tạ, vậy thì đã sao? Vốn dĩ cô không cần làm vậy, mà trên thực tế tình hình của cô không thích hợp để gia tăng khối lượng công việc một cách mù quáng.”
“Nhưng khi Chiêm Thanh bị đưa tới, tay phải ở tư thế này…” Vừa nói, cô dùng tay mình khoa tay múa chân, ngón cái xuyên qua giữa ngón trỏ và ngón giữa, ép chặt lấy ngón áp út, nắm thành một nắm đấm, “Rất quái dị có phải không? Chúng tôi nghiên cứu rồi, cũng đã xác nhận với phía bệnh viện, trên ngón áp út của anh ấy vốn có đeo một chiếc nhẫn đính hôn, phía bệnh viện đã làm di vật trao trả cho người nhà của anh ấy. Nói cách khác, lúc đó anh ấy đang sờ lên chiếc nhẫn, dựa vào tia ý thức cuối cùng của mình.”
“…” Có thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng Khang Kiều.
“Hôm qua tôi có chú ý tới chiếc nhẫn đính hôn mà cô Lưu đeo, cô ấy vẫn tuân thủ lời hứa với Chiêm Thanh, tôi muốn cho cô ấy biết Chiêm Thanh cũng như vậy. Đáng tiếc, tay của anh ấy đã bị phá hủy, nếu như không phục hồi lại thì không thể đeo nhẫn được.”
“…” Khang Kiều thật sự không biết nên nói gì.
Chung Khải ở bên cũng không kìm lòng được lên tiếng cảm khái: “Chủ nhiệm Thẩm kiên trì muốn tìm cô là đúng. Chiêm Thanh có thể gặp được cô trên đoạn đường cuối cùng của cuộc đời cũng là một may mắn.”
Lời này khiến sắc mặt Miêu Tiêu căng cứng, cô chột dạ cúi đầu lí nhí đáp: “Anh đề cao tôi quá rồi, tôi làm vậy cũng là vì lòng riêng…”
“Hả?” Chung Khải không hiểu nhăn mày.
Cô ngước mắt nhìn sang Khang Kiều, “Làm vậy đối với bệnh tình của cô Lưu không chừng sẽ có chuyển biến tốt?”
Khang Kiều gật đầu, “Đúng là sẽ có chút trợ giúp.”
“Vậy thì tốt…” Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tôi cũng hi vọng có thể giúp anh.”
“…” Những lời này cô nói ra rất nhẹ, nếu không phải Khang Kiều chăm chú lắng nghe thì thậm chí khó có thể nghe thấy, nhưng sau khi anh nghe rõ rồi lại cảm thấy từng lời này cực kỳ có lực, chầm chậm vọt vào trái tim anh, chạm vào nỗi bàng hoàng vẫn được ẩn giấu trong lòng anh.
Rốt cuộc, anh đã khẳng định được một chuyện – anh thích Miêu Tiêu mất rồi.
Thích tới mức cô chỉ cần thể hiện một chút xíu quan tâm vậy thôi là anh đã cảm thấy như có được cả thế giới.
Last edited:
Bình luận facebook