Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Anh ta cũng không lập tức trả di động lại cho cô mà đưa đến trước mặt mình.
Thấy thế, Miêu Tiêu bỗng bình tĩnh trở lại, đột ngột giậ3t chiếc di động về.
Có lẽ bởi cô vẫn luôn im lặng, Khang Kiều cho rằng tín hiệu có vấn đề nên đã dập máy.
Hiển nhiên lúc nà4y cũng không thích hợp để gọi lại, cô im lặng nắm chặt di động, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại ở đây?”8
Đuôi mày anh ta hơi giật, giọng nói lạnh lùng: “Muốn nghe ngóng nơi em ở cũng không phải việc gì khó.”
“Cũng phải…” Quả th7ật không hề khó với anh ta, thậm chí chỉ cần anh ta muốn thì vài phút đã có thể tìm ra cô, nhưng đến tận bây giờ anh ta mới tới tìm cô. Ngh2ĩ đến đây, Miêu Tiêu không khỏi cảm thấy nực cười, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn: “Anh có chuyện gì không? Nếu không có gì quan trọng, tôi đã hẹn người...”
Trang Lễ mặt không đổi sắc, cắt ngang lời cô: “Bà anh sắp không ổn rồi.”
“Sao có thể…” Câu lẩm bẩm đầy kinh ngạc thoát ra từ cánh môi hồng của cô.
Không phải cô đang nghi ngờ Trang Lễ, chẳng qua tin tức này thực sự quá đột ngột.
“Chưa chắc bà đã gắng gượng được đến mai.”
Trái tim Miêu Tiêu như bị thít chặt, cô không kìm được nhớ tới bà nội mình, sự tiếc nuối khi cô không được gặp bà lần cuối… Nếu có thể, cô thật sự không muốn trải nghiệm lại cảm giác đó…
Cô thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Vậy anh chờ tôi một chút, tôi nhận điện thoại cái đã.”
Nói xong, cô ấn nút nghe, đang do dự không biết nên nói thế nào với Khang Kiều thì đầu dây bên kia đã vang lên câu hỏi tràn ngập lo lắng của anh: “Em sao vậy?”
“Em…” Cô định nói nhưng lại thôi, cắn chặt răng rồi mới nói: “Chúng ta có thể hẹn hôm khác được không?”
Lần gần đây nhất gặp bà của anh ta đã là chuyện của mấy năm trước. Tuy bà lão đã lớn tuổi nhưng sức khỏe lại rất tốt, sống một mình trong một căn nhà cũ, rất ít khi làm phiền con cháu, tự mình đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, thậm chí động tác còn rất nhanh nhẹn, lời nói cũng rất rõ ràng.
“Đi cùng anh đến bệnh viện một chuyến.” Trang Lễ không giải thích quá nhiều, có điều lời thỉnh cầu lại được nói ra bằng giọng điệu cứng nhắc.
So với việc nói là thỉnh cầu không bằng nên nói là ra lệnh, khiến cho người nghe thấy rất khó chịu, Miêu Tiêu muốn cự tuyệt nhưng lại không nói nên lời.
Vào lúc cô đang do dự, bỗng nhiên chiếc di động rung lên.
Mấy chữ “bác sĩ Khang” trên màn hình giúp cô hạ quyết tâm: “Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi thật sự có việc, bà ở bệnh viện nào? Ngày mai tôi…”
“… Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Là có chút việc…”
“Chuyện công việc à?”
“Chỉ mong không phải…”
Nói được một nửa cô đã hối hận rồi, sợ rằng câu trả lời này sẽ càng khiến Khang Kiều tò mò hơn. Nhưng cô lại không muốn nói rõ ràng chuyện này. Không phải cô muốn giấu giếm điều gì, quả thật dăm ba câu rất khó nói rõ ràng, hiện giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để nói những chuyện này.
May là Khang Kiều không cố hỏi, có điều giọng nói hơi không yên lòng: “Một mình em có ổn không? Cần anh đi cùng em không?”
“Không cần...” Miêu Tiêu hơi ngập ngừng, nghĩ ngợi rồi nói: “Tạm thời không cần.”
“Ừ, vậy có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh.”
“Được...” Miêu Tiêu mấp máy môi, khó tránh khỏi lưu luyến. Vốn còn muốn nói thêm gì đó, cô thoáng nhìn qua Trang Lễ trước mặt đang không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, động tác thúc giục đầy tính ám chỉ này khiến cô không thể dừng lại lời mình đang nói, sửa thành: “Vậy em đi có việc trước, lát nữa liên lạc sau.”
Sau khi cúp máy, cô lại nhìn vào người đàn ông trước mặt: “Đi thôi...”
Câu nói còn chưa dứt, anh ta đã quay người bấm thang máy đi xuống.
Miêu Tiêu đành phải im lặng nuốt cảm xúc vào trong, đóng cửa phòng, theo sát phía sau.
Ánh hoàng hôn bị màn sương dày đặc che lấp, ngay cả một tia sáng cũng không xuyên qua được. Ánh nắng tươi sáng của ban ngày tựa như bừng sáng trong chốc lát, không khí lạnh bỗng nhiên ập tới, từng luồng gió lạnh thổi vù vù. Đúng là một buổi chiều khiến cho mọi người cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tâm trạng của Chung Khải cũng đang nặng nề âm u hệt như thời tiết này, anh đứng bên ngoài khu nội trú, không nói một lời trừng mắt với người đàn ông trước mặt.
Thế mà người đàn ông kia còn có tâm trạng nói đùa: “Nhìn tôi với cái ánh mắt ẩn ý đưa tình đấy làm gì?”
Khóe miệng anh ta giật giật: “Bác sĩ Khang, xin hỏi cậu vừa mới bị Miêu Tiêu đá à?”
“Sao có thể...” Khang Kiều hất cằm, xùy một tiếng: “Đừng nói là đá, ngay cả gặp mặt cô ấy tôi còn không được gặp đây.”
“... Nói ra câu này mà cậu còn đắc ý đến thế?”
“Không thì sao?” Anh cười tự giễu: “Chẳng lẽ muốn tôi vừa khóc vừa nói à?”
“Nghĩa là cậu bị cho leo cây rồi à?” Chung Khải thăm dò.
Khang Kiều hơi gật đầu, không muốn nói nhiều, trả lời kiểu lấp lửng: “Cứ coi như là thế đi.”
“Coi như?” Hiển nhiên đáp án này không khiến Chung Khải hài lòng, anh ta hơi nhíu mày, cẩn thận truy hỏi: “Cô ấy đã nói gì với cậu?”
“Nói là có chút việc gấp.”
“Việc gấp gì?”
“Sao tôi biết được...” Cuối cùng Khang Kiều đã nhận ra điểm không thích hợp của anh ta: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Không phải là đang quan tâm cậu đấy sao.”
Khang Kiều đánh giá anh ta bằng ánh mắt ngờ vực: “Sao trước kia cậu không quan tâm tôi như vậy?”
“Lúc trước cậu đâu có bị đá rồi chạy tới bệnh viện đâu...”
“Xin lỗi nhé, để tôi đính chính lại...” Khang Kiều nhìn anh ta không chớp mắt, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi-không-bị-đá!”
Chung Khải buồn cười hừ một tiếng: “Lúc đầu thì có lẽ không, nhưng tự dưng cậu lại thích chạy đến bệnh viện tìm đường chết làm gì?”
“Có ý gì?” Từng chữ Khang Kiều đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì lại chẳng hiểu gì.
“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Chuyện này cậu đừng nhúng tay vào, tôi đã sắp xếp bác sĩ tâm lý khác rồi, ở đây không liên quan đến cậu.”
Khang Kiều hơi mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì thì phía sau đã vang lên một giọng nữ dễ nghe…
“Là tôi gọi điện cho bác sĩ Khang tới.”
Nghe thấy tiếng, Khang Kiều ngừng lại những lời đang định nói, cả hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Đến lúc nhìn thấy rõ người kia, môi Chung Khải khẽ run, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Khang Kiều cực kỳ thấu hiểu vẻ mặt kinh ngạc này, lúc nãy khi nhận được điện thoại anh cũng không khác mấy.
“Cô Lưu?” Giọng nói khó tin phát ra từ miệng Chung Khải.
Thì ra là Lưu Kỳ!
Cô ta đã duỗi thẳng lại mái tóc xoăn, buộc lên thành đuôi ngựa, ăn mặc nhẹ nhàng, đi đôi giày đế bằng cùng với… bộ đồ của bác sĩ, bộ trang phục này suýt nữa khiến Chung Khải không nhận ra.
“Chào anh, anh Chung.” Cô ta dừng lại trước mặt họ, mỉm cười hỏi thăm.
“Chào cô chào cô...” Chung Khải lễ phép đáp lại, mắt đảo vòng vòng, nhìn Khang Kiều bằng vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Sao Lưu Kỳ lại ở đây? Còn mặc cả áo blouse? Trực giác nói cho anh ta biết, nhất định những vấn đề này có liên quan đến Khang Kiều.
Sự thực chứng minh, anh ta đoán không sai...
“Bác sĩ Khang đề nghị tôi nên thử tiếp tục công việc.” Nhìn ra được sự hoang mang của anh ta, Lưu Kỳ chủ động giải thích.
“Vậy... vậy sao...” Quả nhiên là có liên quan đến tên nhóc này! Anh ta cười khan vài tiếng, nói: “Rất… rất tốt… Tiếp xúc với mọi người nhiều hẳn sẽ có tác dụng với cô… thế nhưng cô cũng đừng miễn cưỡng quá…”
“Vâng, quả thật cũng hơi miễn cưỡng.” Lưu Kỳ khẽ gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Tôi vẫn khó lòng đối mặt được với sinh ly tử biệt. Lần nào đi đường cũng đều cố ý tránh nhà xác, các đồng nghiệp cũng không để tôi tiếp xúc với những công việc quá mức nặng nề.”
“…” Nghe vậy, Chung Khải trợn mắt nhìn sang Khang Kiều.
Thằng nhóc này làm loạn quá mức rồi!
Nếu như bị đồng nghiệp khác biết, sợ rằng sẽ lại nói anh ta chỉ biết cái lợi trước mắt. Dưới cái nhìn của những người kia, Khang Kiều chính là một tên bác sĩ chỉ biết đến kiếm tiền mặc kệ sống chết của bệnh nhân. Không thể nói là họ sai, cách thức điều trị của Khang Kiều quả thật quá khác biệt, thậm chí có thể được gọi là đi trước thời đại, có đôi khi ngay cả Chung Khải cũng không thể dễ dàng chấp nhận được, ví dụ như bây giờ…
Tình trạng như của Lưu Kỳ, theo lý thuyết thì quay lại làm việc sẽ tốt hơn ngồi nhà nghĩ ngợi lung tung. Nhưng cô ta lại là bác sĩ, đây không chỉ đang đùa giỡn với Lưu Kỳ, mà còn đang đùa giỡn cả bệnh nhân đấy!
“Thế nên…” Lưu Kỳ mỉm cười, lại nói: “Hiện giờ tôi chính là bác sĩ điều trị chính của bà Ngô.”
“… Hả?” Chung Khải nhìn cô ta bằng ánh mắt không dám tin, nghi ngờ bản thân vừa mới nghe nhầm, bèn hỏi lại: “Ý cô là… Bà Ngô Hoài Viện?”
Sự kinh ngạc của anh ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Thứ nhất, bệnh của bà lão chính là ung thư vú, dù có bắn đại bác cũng không tới được khoa Chỉnh hình mà Lưu Kỳ đang làm việc.
Thứ hai… Lời của cô ta vốn không có quan hệ nhân quả! Bởi vì vẫn khó lòng đối mặt với sinh ly tử biệt, thế nên liền làm bác sĩ điều trị chính cho một bà lão? Logic ở đâu?
“Đúng vậy.” Lưu Kỳ khẽ gật đầu.
“… Không phải cô là bác sĩ khoa Chỉnh hình sao?!”
“Tế bào ung thư của bà ấy lan rất nhanh, hiện tại đã phát triển thành ung thư xương rồi, bên phía khoa Ung bướu không có phòng bệnh đặc biệt, cho nên tôi đề nghị chuyển bà ấy đến khoa Chỉnh hình. Về mặt nguyên tắc, quả thật không nên do tôi phụ trách, là tôi chủ động xin.”
“Cô…” Rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Chắc hẳn cô biết rõ tỉ lệ ung thư xương dễ tử vong đến mức nào, thêm nữa, chỉ sợ cô sẽ không tránh khỏi việc phải đối mặt với chuyện mà cô không muốn đối mặt nhất lúc này.
Những lời này quả thật có hơi tàn nhẫn, Chung Khải vẫn không nói ra khỏi miệng được.
Mặc dù như thế nhưng Lưu Kỳ vẫn hiểu được sự lo lắng của anh ta: “Anh Chung, tôi là một bác sĩ, có một vài chuyện nhất định phải đối mặt.”
“Tuy điều này không sai, nhưng mà…” Chung Khải ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm được cách nói thích hợp: “Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm phù hợp.”
“Còn có lúc nào thích hợp hơn hiện giờ nữa?”
“Ôi trời!” Chung Khải bắt đầu hoài nghi trí thông minh của mình một cách nghiêm trọng, quả thật không thể hiểu nổi kiểu tư duy của Lưu Kỳ!
“Có bác sĩ Khang ở đây, tôi tin rằng bà ấy sẽ ra đi thanh thản, có lẽ điều này cũng giúp tôi không còn kháng cự với cái chết nữa…” Nói tới đây, Lưu Kỳ hơi ngừng một lát, cảm thấy cách nói này không được thỏa đáng cho lắm bèn nói lại: “Đương nhiên, không phải tôi đang lợi dụng bệnh nhân của mình. Tuy rằng với tình huống của bà lão, dường như tất cả các cách điều trị đều không thể thực hiện được, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng giúp bà ấy gắng gượng thêm một chút.”
Chung Khải không thể gật bừa, chỉ nhíu chặt lông mày: “Miễn cưỡng gắng gượng sẽ chỉ khiến bà ấy đau đớn hơn.”
“Đương nhiên tôi biết rõ điều này, nhưng đó lại là ý nguyện của bà ấy.”
“Tôi biết rồi…” Chung Khải vứt bỏ lo lắng, anh ta biết vì sao bà lão lại đưa ra yêu cầu như thế nên đáp lời: “Tôi sẽ cố gắng liên hệ với nhiều bác sĩ tâm lý có kinh nghiệm hơn, xem xem có thể giúp gì được cho bà ấy không…”
“Không phải có bác sĩ Khang ở đây rồi sao? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện.”
Chung Khải liếc Khang Kiều, kiên quyết nói: “Đã không phải bác sĩ nữa rồi.”
“Thế nhưng bà Ngô lại chỉ tin tưởng bác sĩ Khang.” Lưu Kỳ cũng không hề từ bỏ mà vẫn biện luận theo lý: “Lúc chiều, Ủy ban Y tế các anh đã sắp xếp bác sĩ mới đến khám cho bà ấy, nhưng mới nói được có vài câu thì không còn gì để trò chuyện thêm nữa. Bà lão không muốn nói gì, chỉ muốn gặp bác sĩ Khang, bà ấy không tin tưởng những bác sĩ khác.”
“Lúc mới bắt đầu gặp, bệnh nhân đều có chút mâu thuẫn với bác sĩ tâm lý, đây là điều rất bình thường, không phải lần đầu tiên cô gặp bác sĩ Khang cũng thấy bài xích cậu ta sao? Cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi…”
Lưu Kỳ kích động cắt ngang: “Chúng ta còn thời gian để từ từ không?”
“…” Chung Khải im lặng.
Trái lại, Khang Kiều vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ bỗng mở lời: “Có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?”
Chung Khải chột dạ tránh ánh mắt của anh: “Tôi thì có gì giấu cậu được.”
“Nói thật đi.” Anh bức cung không một chút cảm xúc.
“Thật sự không có…”
Khang Kiều không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, đáy mắt không có chút độ ấm nào.
“Được được được, tôi nói… Tôi nói là được chứ gì…” Ánh mắt thế này cực kỳ có tính uy hiếp đối với Chung Khải, anh ta không nén nổi đành nuốt cái ực, thỏa hiệp: “Bà ấy không chỉ có một cô cháu gái, mà còn có một cháu trai, tên là Trang Lễ, cũng học y, trước đây vẫn luôn ở bên Mỹ nghiên cứu về cấy ghép bộ phận cho thi thể.”
“Những chuyện này tôi đều biết.” Là một bác sĩ tâm lý, sao lại có thể không rõ về tình hình gia đình bệnh nhân được?
Chung Khải mấp máy môi, cố lấy hết dũng khí để nói: “Anh ta còn có một thân phận mà cậu không biết.”
“Thân phận gì?”
“Anh ta và Miêu Tiêu…”
Chung Khải còn chưa kịp nói dứt lời, bỗng nhiên bị một tiếng động cơ cắt ngang. Anh ta ngừng lại, nhìn về phía âm thanh đó, chỉ thấy một chiếc xe màu xám bạc đang nhanh chóng lái về phía họ, tốc độ rất nhanh, nó phanh gấp một cái, vững vàng dừng lại trước khu điều trị nội trú.
Một loạt thao tác cực kỳ gọn ghẽ, cũng thu hút luôn cả ánh mắt của Khang Kiều và Lưu Kỳ.
Một lát sau, một dáng người thon dài bước từ trên xe xuống, nhanh chóng vòng sang phía ghế phụ, mở cửa, vươn tay đỡ người ngồi bên trong đi ra.
“Đợi anh ở đây, anh đi đỗ xe.” Giọng nói của anh ta cũng hệt như khí chất trên người anh ta phát ra, rất lạnh lùng.
Người đứng trước mặt anh ta bỗng nhẹ giọng căn dặn: “Lái chậm thôi.”
Tiếng nói nhỏ này, Khang Kiều vô cùng quen thuộc.
Last edited:
Bình luận facebook