Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Bởi vì anh ta đã hỏi một câu rất quái lạ - công tác bảo quản chống thối rữa thi thể cần phải làm những gì?
Trước tiên không3 đề cập đến cách chống thối rữa thi thể của giáo viên bên viện y học không hề giống với nhà tang lễ. Cứ cho là có hỗ trợ nhau đi, 4chỉ sợ Trang Lễ còn thành thạo hơn cả cô, sao lại cố ý chạy đến thỉnh giáo cô – một người mới vừa làm việc được hơn một năm?
<8br>Sau đó, Trang Lễ đưa cô đến bệnh viện, dẫn cô đi hoàn thành các loại kiểm tra, bác sĩ nói chắc chắn phải truyền nước.
C7ô cảm thấy hơi ngại nên bảo anh ta về trước, nhưng anh ta không nói không rằng ngồi xuống cạnh cô, mở laptop ra viết luận văn.
Bình thường, được thương đâm ra lo sợ sẽ dẫn đến hai loại kết quả, hoặc là quá kinh sợ hoặc là sẽ được voi đòi tiên. Miêu Tiêu chính là điển hình cho vế sau, cô lén lút chỉnh chai truyền chậm lại.
Miêu Tiêu đã mất hơn sáu tiếng mới truyền xong hai chai dịch truyền.
Cô miễn cưỡng bước qua, trên tivi đang chiếu Việt kịch*, cô nghe mà không hiểu chút nào, nhưng ngoài xem tivi ra thì cô lại không biết mình có thể làm gì được nữa?
(*) Việt kịch: còn gọi là opera Thiệu Hưng, thể loại opera phổ biến thứ hai của Trung Quốc (sau opera Bắc Kinh).
Trang Lễ đã nhận ra sự lúng túng của cô, bèn cầm lấy chiếc điều khiển trên bàn trà, hỏi cô: “Muốn xem gì?”
“Gì cũng được…” Miêu Tiêu rất ít khi xem tivi, ngay cả kênh nào hay có những tiết mục gì cô cũng không rõ, biết nên trả lời thế nào đây.
“Vậy thì nhìn tôi.”
Bà lão im lặng đánh giá cô.
Ánh mắt đó khiến Miêu Tiêu đứng ngồi không yên, cảm thấy không được tự nhiên: “Chuyện đó… Thật… thật ra cháu đã đỡ hơn rồi, không cần phiền phức đâu ạ, cháu vẫn nên về trước thì hơn…”
“Ngồi đi.” Không đợi cô nói xong, bà lão đã mở miệng trước.
Nói vậy là muốn bảo cô ở lại sao? Miêu Tiêu lúng ta lúng túng mở to mắt, ngây ngốc nhìn bà lão đột nhiên xoay người rời đi, cô bèn quay đầu nhìn sang Trang Lễ.
Anh ta không nói gì, chỉ bước về phía sofa, nhìn cô, rồi vỗ vỗ vào vị trí còn trống bên cạnh.
Tuy rằng trong sáu tiếng này hai người họ gần như không nói với nhau câu nào, nhưng lại là một hồi ức đẹp trong số những ký ức ít ỏi giữa cô và Trang Lễ.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ta không đưa cô về nhà mà dẫn cô đến nhà bà mình.
Cuối cùng Miêu Tiêu cũng biết cái tính cách như bị bóng ma hằn sâu trong tuổi thơ của Trang Lễ được di truyền từ người nào —— không sai, chính là bà anh ta.
Bà anh ta là một bà lão hơi kỳ lạ, không thích cười, cũng không thích nói chuyện… Lúc nhìn thấy cô, hiển nhiên bà ấy không chào đón cô, ngay cả giả vờ khách sáo cũng không hề có, chỉ tỏ ra cảnh giác…
“Cô ấy bị bệnh, viêm dạ dày, người nhà không có bên cạnh, bà nấu cho cô ấy chút đồ ăn thanh đạm nhé.” Trang Lễ giải thích, cách dùng từ cứng nhắc, nhưng giọng điệu lại rất kính trọng.
“Hở?”
Quả nhiên anh ta tắt tivi thật, thản nhiên ngồi đọc tờ báo đặt trên bàn.
Nhưng quả thật cô không dám nhìn chằm chằm Trang Lễ không chớp mắt, chỉ đành như ngồi trên bàn chông, thỉnh thoảng liếc trộm anh ta.
Chính là cái kiểu một ngày dài như một năm! Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, bà nội Trang đã bưng chén cháo từ trong bếp ra ngoài.
Thấy vậy, cô như gặp được cứu tinh, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước lên trước nhận lấy cháo trong tay bà.
Bà lão dẫn cô đến bàn ăn cạnh bếp, bà ngồi xuống trước, cô cũng ngồi theo bà, vùi đầu bắt đầu ăn.
“Oa…” Cháo vừa đưa vào miệng, cô liền kinh ngạc ngước nhìn bà lão đối diện không chớp mắt, kích động hỏi: “Đây là cháo Mỹ Linh* ạ?”
(*) Cháo Mỹ Linh (còn có tên là Cháo đậu tương hoài sơn) món ăn nổi tiếng của Nam Kinh, một món ăn thời dân quốc, vừa thanh đạm đơn giản lại vừa nhiều dinh dưỡng. Tên gọi bắt nguồn từ một câu chuyện: Nghe đồn có một thời gian Tống Mỹ Linh (phu nhân của Tưởng Giới Thạch) ăn uống không ngon miệng, đầu bếp trong phủ liền dùng gạo thơm, sữa đậu nành và một số nguyên liệu khác nấu lẫn thành cháo, Tống Mỹ Linh ăn xong liền cảm thấy muốn ăn, và món cháo này cũng thành một món yêu thích của bà.
Bà lão cũng thấy ngạc nhiên: “Cháu là người Nam Kinh?”
“Không phải ạ, nhưng mà trước đây bà cháu thường xuyên làm cháo Mỹ Linh cho cháu, cháu rất thích ăn, vẫn luôn quấn lấy bà nhờ bà dạy cháu cách làm…” Nhắc tới bà mình, Miêu Tiêu liền không kìm được, phấn khởi hẳn lên.
Trang Lễ ngồi bên lạnh lùng ném ra một câu: “Kết quả đến giờ cô vẫn chưa học được sao?”
“Không phải…” Ánh mắt Miêu Tiêu bỗng ảm đạm, gục đầu xuống, buồn bực lẩm bẩm: “Bà còn chưa kịp dạy em mà đã mất rồi.”
Trang Lễ giật mình, lúng túng nói: “Xin lỗi.”
“Không sao, không sao…” Cô cười ngây ngô xua xua tay, tỏ vẻ không để trong lòng.
Đột nhiên, bà nội Trang đứng dậy, im lặng đi vào bếp, một lúc sau liền mang ra một chiếc hộp giữ nhiệt: “Mang về ăn đi.”
“…” Miêu Tiêu hơi sững sờ, nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trước mặt, cổ họng nghèn nghẹn.
“Ăn hết thì lại tới, bà làm thêm cho cháu.”
“Vâng ạ!” Cô gật đầu lia lịa.
Từ đó về sau, cứ ba ngày hai bữa là Miêu Tiêu lại chạy tới nhà bà của Trang Lễ ăn chực.
Bà vẫn không thích nói chuyện, lần nào gặp cô cũng đều im lặng đi vào bếp nấu cháo cho cô, cô vừa ăn luôn miệng vừa không ngừng nói chuyện. Có đôi khi phàn nàn về những điều không hài lòng trong công việc, có lúc lại chia sẻ những chuyện vui nho nhỏ… Chỉ chưa từng nhắc tới Trang Lễ… Lần nào cô cũng đều cố gắng chọn những lúc Trang Lễ không có mặt mới đến…
Rất nhiều người đều nghĩ cô vì Trang Lễ nên mới lấy lòng bà của anh ta, có lẽ Trang Lễ cũng nghĩ vậy. Cho dù cô đã cố gắng khiến hành vi của mình đơn thuần nhất có thể, nhưng sau khi cô về nước, anh ta vẫn cố ý gửi wechat nhắc lại —— “Đừng có tiếp tục đến làm phiền bà tôi.”
Thực tế, cô chỉ hi vọng mình có một người thân ở bên cạnh, có thể nghe cô trò chuyện sau một ngày bận rộn, nấu cho cô một bát cháo nóng hổi, mà người này vừa khéo chính là bà của Trang Lễ, chỉ thế thôi.
Nhưng lời nhắc nhở kia của Trang Lễ lại khiến cô ý thức được rằng, có rất nhiều cái cô cho là “chỉ thế thôi”, trong mắt người khác lại là “ý nghĩ không an phận”.
Sau khi về nước, cô không còn đến nhà bà Trang lần nào nữa, không phải không muốn mà là không dám.
Mới chỉ hai năm trôi qua, lần tiếp theo gặp không ngờ lại ở bệnh viện.
Thẳng thắn mà nói, với độ tuổi của bà, Miêu Tiêu đã sớm dự liệu được, nếu như còn có cơ hội gặp lại, chỉ sợ đó chính là lần cuối cùng…
Trang Lễ có thể đến báo cho cô, cô rất cảm kích, còn kịp đứng ở đây, cô cũng không còn gì nuối tiếc.
Thế nhưng sau khi nghe xong cuộc đối thoại giữa Khang Kiều và Trang Lễ lúc nãy, tâm thái được chuẩn bị đầy đủ của cô đã sụp đổ. Tuy cô ép mình không được truy hỏi nhưng lại rất khó coi như mình chưa hề nghe thấy gì, muốn bình tĩnh đối mặt với bà Trang Lễ như trước kia sợ rằng cực kỳ khó.
Sau khi bước vào phòng bệnh, mỗi một bước chân của cô đều rất khó khăn, áp lực càng lúc càng tăng.
Cho đến lúc đi qua phòng khách của phòng bệnh đặc biệt, nhìn thấy bóng người quen thuộc nằm trên chiếc giường kia…
Miêu Tiêu vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một người bị bệnh tật giày vò đến độ thân thể tiều tụy, nhưng không phải, bà nội vẫn rất có tinh thần, ngồi dựa vào thành giường, trước mặt đặt một chiếc máy tính bảng, bên trong phát ra tiếng Việt kịch.
Cảm giác quen thuộc này xua bớt đi áp lực của Miêu Tiêu, cô phát hiện ra mình đã quá cả nghĩ rồi. Vào giây phút mà tình cảm vẫn luôn ẩn sâu trong lòng thức tỉnh, cô không thừa thời gian để đắn đo những chuyện khác.
“Bà ơi…” Cô nhẹ nhàng cất tiếng gọi.
Bà lão trên giường ngẩng đầu, híp mắt, cố sức nheo mắt nhìn về phía họ.
Đến lúc thấy rõ rồi, khóe môi bà hơi nhếch, dường như đang cười: “Mấy đứa về rồi à?”
Có vẻ bà không hề ngạc nhiên, giọng điệu cũng rất bình thản, vừa nói bà vừa cúi đầu lướt lướt trên máy tính bảng, dường như đang muốn khóa nó lại, nhưng hiển nhiên là bà vẫn chưa sử dụng thành thạo thứ đồ chơi này.
Thấy vậy, Trang Lễ đi lên trước, cầm lấy chiếc máy tính bảng trong tay bà, ấn nút khóa lại.
Phòng bệnh nhanh chóng tĩnh lặng, Trang Lễ hơi trừng mắt với bà, giọng trách móc: “Sao bà không nghỉ ngơi đi đã?”
“Bụng căng, nằm khó chịu.”
“…” Trang Lễ biết, đây không phải bụng trướng thông thường, mà là do tràn dịch.
Nghe bác sĩ Lưu nói, bác sĩ khoa Ung bướu đã từng rút bớt dịch ra cho bà rồi, nhưng rõ ràng hiệu quả quá nhỏ.
Anh ta hơi rũ mắt, định che giấu cảm xúc trong mắt đi, im lặng giơ tay, nhẹ nhàng xoa bụng cho bà nội.
Bầu không khí ngột ngạt khiến bà lão thấy rất khó chịu, bà chủ động phá vỡ sự im lặng đó: “Hai đứa về cùng nhau à?”
“Cháu…” Miêu Tiêu mấp máy môi.
“Vâng.” Trang Lễ bỗng nhiên cắt ngang, thuận thế nắm chặt tay cô.
Đôi mắt bà nhìn xuống, thấy mười đầu ngón tay đang đan vào nhau của hai đứa, giọng nói lại xen chút vui mừng: “Tốt, rất tốt… Bà cũng yên tâm rồi…”
Câu này khiến Miêu Tiêu bỏ đi ý định muốn giằng ra lúc đầu, cô cất tiếng: “Đúng ạ, chúng cháu rất ổn…”
“Chiều nay bà còn đang suy nghĩ, nếu như Trang Lễ có thể lấy được cháu về nhà thì thật tốt…” Bà lão nhìn Miêu Tiêu, khẽ thở dài: “Cô bé, nếu như bà đi rồi, cháu trang điểm cho bà nhé, trang điểm đẹp đẹp một chút.”
“…”
“Không muốn sao?”
“Không phải ạ… Yêu cầu trang điểm đẹp đẹp này hơi khó…”
“…” Trang Lễ bỗng trừng mắt nhìn cô.
“Cháu nói thật vậy…” Cô tủi thân dẩu môi: “Công việc này của chúng cháu quan trọng nhất chính là hồi phục nguyên trạng…”
“Đừng nói nữa!”
“…” Không phải cô đang giúp bầu không khí sôi nổi hơn đấy sao? Chẳng lẽ lại khóc lóc rồi nói mấy lời kiểu “Bà ơi bà còn sống lâu lắm” à? Bà anh ta cũng đã đưa ra yêu cầu như thế rồi, hiển nhiên là rất rõ tình trạng của mình.
“Già nua rồi chết đi là chuyện tốt lành nhất, không có gì phải kiêng kỵ cả.” Giống với những gì Miêu Tiêu nghĩ, bà lão rất thản nhiên.
Trang Lễ không nghe nổi nữa, sợ mình sẽ không kìm được: “Bà đừng nói những lời như thế nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi đã.”
“Lời quan trọng nhất bà vẫn còn chưa nói đâu…” Bà lão không vui lườm anh ta, quay đầu, lại nhìn Miêu Tiêu tiếp tục nói: “Cô bé, cháu nhớ cho kĩ… Gạo nếp ngâm với gạo tẻ một buổi sáng, củ mài chưng chín khuấy nát ra, nước và sữa đậu nành đun sôi sau đó thêm gạo vào, lúc sắp sôi thì đổ củ mài đã nghiền vào, để lửa nhỏ khuấy đều, hầm đến lúc gạo mềm rồi thêm đường phèn vào là được.”
“…??” Ý gì thế này? Miêu Tiêu nhìn về phía Trang Lễ bằng ánh mắt khó hiểu.
Anh ta trả lời: “Cách nấu cháo Mỹ Linh.”
“Ừ, may mà bà vẫn kịp dạy cháu…” Nghĩ nghĩ, bà lão lại bổ sung: “Nếu cháu thực sự không nhớ được thì hỏi Trang Lễ, sau khi nghe nói cháu thích ăn, nó cố ý nhờ bà dạy cho. Đáng tiếc nó lại không khéo tay, lý thuyết thì nhớ mà thực hành lại chẳng đến đâu.”
“…” Rõ ràng đã nghĩ là sẽ không khóc, nhưng câu “May mà bà vẫn kịp dạy cháu” lại đâm mạnh vào điểm yếu mềm của Miêu Tiêu.
Một cảm giác cay cay tràn vào xoang mũi cô, cô mím chặt môi, không dám nói tiếng nào, thậm chí cũng không dám hít thở, sợ mình sẽ không kìm nén được.
“Vậy thì bà cũng dạy cháu luôn đi, cháu khéo tay lắm.” Giọng nói của Khang Kiều đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Tới thật đúng lúc, kìm lại được cảm xúc gần như sắp mất khống chế của Miêu Tiêu.
Cô nuốt nỗi nghẹn ngào vào trong, đột nhiên hoàn hồn, vô thức rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Trang Lễ, đảo mắt một vòng, tầm mắt liền chuyển động theo Khang Kiều đang đi qua đi lại bên giường bệnh của bà lão.
May mắn, sự chú ý của bà lão hoàn toàn bị Khang Kiều hấp dẫn, không phát hiện ra được động tác của cô.
Nhưng đột nhiên tay trống không khiến Trang Lễ rất không vui, anh ta không kìm được lòng mà nắm chặt tay, lạnh lùng nheo mắt nhìn Khang Kiều.
Nếu như có thể, anh ta thực sự rất muốn đuổi cái tên bác sĩ tâm lý này ra ngoài, thế nhưng anh ta lại không có cách nào xem nhẹ sự vui mừng toát ra từ hai đầu lông mày của bà mình, không thể phủ nhận rằng anh chàng kia rất chuyên nghiệp. Sự chú ý của anh ta đều dành hết cho bà lão, thậm chí còn không liếc qua Miêu Tiêu lấy một lần, cứ như vốn dĩ không hề quen biết cô.
Một lát sau, bà lão liền phản ứng lại, cố ý quay đầu sang một bên khác, không để ý đến Khang Kiều nữa.
Khang Kiều cũng không mảy may để trong lòng, nghiêm mặt ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, kiên nhẫn dỗ dành: “Sao vậy? Giận ư? Bà tưởng rằng cháu mặc kệ bà rồi à?”
“...” Bà lão vẫn im lặng.
“Cháu chỉ đùa với bà thôi mà, để bà biết cháu quan trọng đến thế nào.”
Cuối cùng, bã lão cũng không kìm nổi nữa, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Tôi không có thời gian đùa với cậu.”
“Vậy chúng ta tranh thủ thời gian lảm nhảm tán gẫu nhé?”
“Lảm nhảm cái gì?” Bà lão tức giận hừ khẽ.
Khang Kiều không đáp lời bà ngay mà chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Lễ nói: “Anh Trang, tôi có thể tâm sự riêng với bà anh được không?”
Trang Lễ gật nhẹ đầu, lại dặn dò bà nội vài câu sau đó mới kéo Miêu Tiêu ra ngoài.
Lúc xoay người khép cửa lại cho họ, rõ ràng anh ta nghe thấy giọng Khang Kiều từ bên trong truyền ra: “Bà ơi, cháu nghiêm túc mà, bà dạy cháu cách làm cháo Mỹ Linh đi, nhìn cháu thế này thôi, chứ về phương diện nấu ăn cháu thật sự có năng khiếu lắm đấy.”
“... Cậu bị thần kinh à! Rốt cuộc cậu chấp nhất với cháo Mỹ Linh đến mức độ nào vậy?” Ngay sau đó là tiếng rống của Chung Khải.
Trang Lễ vô thức nhìn về phía Miêu Tiêu, có vẻ như cô đang nghĩ gì đó nên không nghe thấy tiếng nói của hai người kia, anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Điều này ngoài dự liệu của anh ta, đáng lẽ người không nghe thấy những tạp âm kia phải là anh ta mới đúng, nhưng sự thật đã chứng minh, sự quan tâm của anh ta đối với Miêu Tiêu đã vượt ra khỏi dự đoán của chính mình.
Anh ta biết rõ, thứ mà anh chàng bác sĩ tâm lý kia cố chấp không phải là cháo Mỹ Linh, mà chính là Miêu Tiêu… Và cả, ý muốn của Miêu Tiêu.
Đáng tiếc, anh ta hiểu rõ điều này quá muộn.
Last edited:
Bình luận facebook