Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Nhớ ngày đó cùng Khang Kiều tới nhà Kỷ Ương, vừa leo tới tầng sáu cô đã cảm thấy như sắp mất mạng, đây còn là tầng tám, hơn nữa cô đang đi gi3ày cao gót.
May mà cô cũng khá may mắn, lúc lao ra khỏi tòa nhà bệnh viện thì tình cờ bắt gặp xe của Khang Kiều chạy qua.
Cô4 không kịp nghĩ nhiều, vọt tới chắn trước xe anh.
Xe phanh kít lại, may là buổi tối bệnh viện không có nhiều người, không gây nên độ8ng tĩnh quá lớn, có chừng mấy người đang ra vào viện dừng bước, tò mò nhìn sang.
Miêu Tiêu đứng thẳng tắp phía trước chiếc xe, vẻ mặ7t bình tĩnh, trong đôi mắt tản ra sắc thái kiên nghị “Tuyệt đối không để anh đi”.
Ngược lại Khang Kiều lại hơi hoảng sợ, anh kinh ng2ạc nhìn Miêu Tiêu chỉ cách xe anh 1m. Khoảng cách này nói gần không gần, nói xa cũng không xa, nghĩ lại mà thấy sợ. Anh không dám nghĩ lỡ như anh không phản ứng đủ nhanh, không kịp thời đạp chân phanh thì hậu quả sẽ thế nào?
Một lát sau, nỗi sợ này đã biến thành tức giận.
Anh thở dài một hơi, kéo cửa kính xe xuống, đang định thò đầu ra chỉ trích hành động bốc đồng của cô.
Miêu Tiêu bên kia bỗng nhiên vừa nhắm mắt vừa nhấc tay lên, cơ thể trĩu xuống, ngã xuống đất bằng một tư thế vô cùng giả tạo.
Điều này làm Khang Kiều càng căng thẳng hơn, anh nhìn đi nhìn lại tình trạng của Miêu Tiêu, không phát hiện vết thương ngoài da, nhưng vẫn không dám qua loa chút nào, lỡ bị thương ở trong thì sao?
Đủ mọi suy nghĩ linh tinh khiến anh quên mất một việc quan trọng, cho đến khi những người vây xung quanh có lòng tốt nhắc nhở…
“Anh bạn à, sợ là cậu gặp phải người bày trò ăn vạ rồi? Cậu xem xe của cậu cách cô ta xa như thế, không hề chạm tới chút nào, nhìn lại cô gái này đi, dáng nằm cũng quá là đẹp, nhìn qua đã biết cố ý nằm như vậy!”
“… Có chị mới bày trò ăn vạ ấy!” Miêu Tiêu không nhịn nổi, mở mắt ra thốt lên câu này, trừng mắt với người qua đường kia, “Dáng nằm đẹp thì sao? Dáng nằm đẹp thì sai à! Chưa thấy bao giờ sao, người yêu cãi nhau đều như vậy đó!”
Khang Kiều lúng túng nhìn cô hồi lâu mới phản ứng lại, vẫn thấy không yên tâm, lại xác nhận một lần nữa, “Em thật sự không sao chứ?”
Sao thế này?
Khang Kiều nghẹn họng trân trối nhìn cảnh trước mắt, không phải bị sợ tới ngất đi đấy chứ?
Nghĩ tới đây, anh không dám do dự chút nào, lập tức tháo dây an toàn, mở cửa xe vọt tới.
“Miêu Tiêu…” Anh ngồi thụp xuống, dè dặt gọi khẽ.
Cô nằm cứng đờ không nhúc nhích, không có bất kỳ một phản ứng nào.
“Có sao đấy.” Cô trịnh trọng gật đầu, “Em sắp chết rồi, phải ôm một cái mới khỏi được.”
Nói chuyện với nhau như thế… đúng là người yêu cãi nhau thật rồi!
Quần chúng xung quanh thấy không còn trò hay để xem mà lại chuẩn bị phải xem người ta khoe khoang tình cảm bèn ồ lên thất vọng rồi lập tức giải tán.
Lúc này Miêu Tiêu mới thấp thỏm ngồi dậy, cô biết mình làm vậy hơi quá đáng, nhưng đây là cách duy nhất cô nghĩ ra trong tình thế cấp bách để cản Khang Kiều lại. Làm những trò này trước mặt người qua đường, cho dù anh có tức giận cũng không thể mắng cô, ai biết những người đó nói đi là đi thế chứ!
Như cô đoán, sau khi Khang Kiều lấy lại tinh thần thì hung hăng trợn mắt nhìn cô, đứng dậy đi mất.
“Này… Bác sĩ… bác sĩ Khang…” Thấy thế, cô vội vã đứng lên, cố gắng muốn đuổi kịp anh, “Anh đi chậm thôi…”
Tiếng bước chân đứt quãng truyền tới tai Khang Kiều, anh nhăn mày, cảm thấy có gì đó bất thường bèn xoay người nhìn cô.
Thấy cô đang khập khiễng đi về phía mình, anh lại căng thẳng, lùi lại tới trước mặt cô, xem xét kĩ lưỡng cả người cô mấy lượt, “Thật sự bị đâm à? Đâm vào chỗ nào? Chân? Hay đầu gối? Vậy mới nói tự nhiên em ra ngoài làm gì?”
“…” Những câu hỏi bắn liên hồi khiến Miêu Tiêu không biết trả lời anh thế nào.
“Em nói đi chứ! Rốt cuộc đã đâm vào chỗ nào?”
“Không đâm vào đâu cả…” Cô lí nhí đáp.
“… Lại giả vờ à?”
“Không phải…” Cô cúi đầu, khẽ lẩm bẩm, “Rơi giày rồi…”
Khang Kiều nhìn theo tầm mắt cô, thật sự cô chỉ đi mỗi một chiếc giày, bên chân phải giẫm trên nền đường nhựa thô ráp, có thể thấy rõ ngón chân cô vì luống cuống mà co lại, động tác nhỏ này làm anh thở dài bất đắc dĩ, cam chịu vươn tay bế cô lên.
Đây không phải lần đầu tiên cô được hưởng thụ kiểu bế công chúa thế này. Lần trước là ở bệnh viện, giữa chốn đông người, anh giải vây cho cô, mặc dù có chút được yêu thương mà sợ nhưng lúc ấy cô không cảm thấy ngại ngùng gì nhiều, cũng không sợ hãi chột dạ. Nhưng tâm trạng lần này của cô rõ ràng đã thay đổi, lúng túng, ngượng ngùng, căng thẳng, luống cuống… Đủ mọi tâm trạng đan xen làm cô theo bản năng muốn xuống…
“Không phải em nói muốn được ôm à?” Anh khẽ nhíu mày, hơi không vui nhìn thẳng vào mắt cô.
Miêu Tiêu lập tức yên lặng, ôm cổ anh thật chặt, an phận chui vào lồng ngực anh, khóe miệng bất giác hơi nhướng lên.
Lấy lại tinh thần lần nữa, Khang Kiều cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau.
Không sai! Là ghế sau!
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại lúc chiều với Khang Kiều…
“Dĩ nhiên là không yên tâm rồi! Cũng không biết anh có ý gì…”
“Gặp nhau sẽ nói cho em biết.”
Đây… chính là ý của anh ấy…
Cô vẫn muốn hỏi rõ ràng, Khang Kiều lại đã cướp lời, “Giày rơi ở đâu?”
“Á?” Bây giờ là lúc nói chuyện chiếc giày sao?
Anh nhẫn nại lặp lại lần nữa, “Anh hỏi giày của em rơi ở đâu rồi?”
“Ở… ở cầu thang…”
“Ừm.” Anh gật đầu, “Chờ anh ở đây, anh tìm cho em.”
“Không cần…” Giày dép gì đó đâu có quan trọng!
Chưa nói hết câu đã bị Khang Kiều ngắt lời, “Anh không muốn bế em lên tầng đâu.”
“…”
Quán cà phê dưới tầng chủ yếu phục vụ cho người nhà bệnh nhân, muộn thế này cũng không còn ai vào, cho nên chỉ mở cửa tới bảy giờ.
Lúc Chung Khải và Trang Lễ tới là sáu rưỡi, còn nửa giờ nữa quán sẽ đóng cửa, không thể gọi là sớm, không thể coi là muộn, là một khung giờ không tiện cho lắm. Phục vụ đang chuẩn bị đóng cửa hiển nhiên không muốn tiếp hai người, lại không thể để khách ở ngoài, chỉ đành biểu hiện thái độ phục vụ bất đắc dĩ.
Dù vậy, họ vẫn thản nhiên ngồi xuống.
Quán cà phê rộng rãi chỉ có một bàn của họ, cực kỳ bắt mắt.
Người phục vụ có phần cố ý rót cho họ ít cà phê còn thừa vào tách, mặt nặng mày nhẹ đặt trước mặt họ, tức giận nhắc nhở: “Bảy giờ chúng tôi phải đóng cửa rồi.”
“Được, cảm ơn.” Chung Khải gật đầu cười nhìn về phía đối phương, làm như không nghe hiểu ý đuổi khách.
Trang Lễ thì không yên lòng nhấp một ngụm cà phê, đi thẳng vào vấn đề, “Anh muốn nói gì?”
Nghe vậy, ánh mắt Chung Khải nhìn về phía anh ta, “Hẳn là anh cũng biết, chuyện bà của anh mãi không buông bỏ được không phải là hôn nhân đại sự của anh, mà là em gái anh.”
Ánh mắt Trang Lễ buồn buồn, “Trang Du vẫn không muốn gặp bà sao?”
Thấy bọn họ cứ điềm nhiên nói chuyện, người phục vụ ở bên cạnh chỉ có thể hậm hực xoay người bỏ đi.
Cho tới khi người phục vụ kia đã đi xa, Chung Khải mới tiếp tục cất lời: “Lần trước tôi đã báo cho cô ấy, cô ấy nói cô ấy sắp bắt đầu phiên tòa, không có thời gian.”
“Tôi cũng đoán thế.” Trang Lễ không kinh ngạc chút nào.
“Anh cũng đừng quá tiêu cực, tôi cho rằng vẫn còn hi vọng.”
“Hả?” Lời này khiến Trang Lễ hơi nhướng mày.
“Tôi nói thẳng nhé, vì quan hệ giữa anh và Miêu Tiêu, lần trước tôi luôn không để bác sĩ Khang nhúng tay vào chuyện này. Nhưng bây giờ nhìn lại, là tôi suy nghĩ nhiều quá rồi. Bác sĩ Khang chuyên nghiệp hơn tôi tưởng nhiều, tin rằng cậu ấy sẽ không xử trí theo cảm tính. Nếu như cậu ấy ra mặt, không chừng có thể thuyết phục được em gái anh, chỉ có điều…” Chung Khải ngước mắt, nhìn anh ta không chớp, Trang Lễ là người hiếm khi để lộ tâm trạng ra ngoài mặt, Chung Khải phải tập trung tinh thần mới không bỏ qua bất kì chi tiết nào, “Không biết anh có thể đừng xử trí theo cảm tính không?”
Trang Lễ nhìn vào mắt anh, không trực tiếp trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Anh ta nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
Thật giảo hoạt! Đi thẳng vào vấn đề quan trọng luôn! Chung Khải âm thầm cắn răng, không hề lo lắng mở lời, “Sáu mươi phần trăm…”
“Quá thấp.”
“Đã hơn năm mươi phần trăm rồi!”
Trang Lễ cười chế giễu, “Tôi cho là nếu không nắm chắc trăm phần trăm thì đều là không chắc chắn.”
“Giáo sư Trang, có thể anh không hiểu rõ về tâm lý học, nó không giống với lĩnh vực anh nghiên cứu…”
“Thật sự tôi không biết về tâm lý học, nhưng tôi hiểu bà tôi.” Trang Lễ cắt lời Chung Khải, anh ta không muốn lãng phí thời gian lắng nghe mấy lời an ủi vô căn cứ, “Có lẽ anh cảm thấy cầu hôn Miêu Tiêu vào lúc này hoàn toàn là trói buộc cô ấy bằng đạo đức…”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Chung Khải cũng không chịu thua kém ngắt lời anh ta.
“Vậy anh thấy năm đó lúc ba đang hấp hối, bác sĩ Khang cố sức cầu hôn Kỷ Ương có được coi là trói buộc đạo đức không?”
“Sao anh biết…”
“Chỉ tìm hiểu sơ qua về bác sĩ tâm lý của bà tôi thôi.” Anh ta trả lời rất hợp tình hợp lý.
“Tới mức này không thể gọi là ‘sơ qua’ nữa nhỉ?” Kiểu điều tra này khiến Chung Khải rất bất mãn, “Cái anh điều tra liên quan đến đời tư cá nhân rồi đó!”
“Nếu anh ta chỉ là bác sĩ tâm lý của bà tôi, vậy quả thật chỉ cần tìm hiểu về tư chất của anh ta là đủ, nhưng…” Tầm mắt anh ta lướt qua Chung Khải, lạnh lùng nhìn bóng dáng đang đứng gần cửa quán cà phê, tiếp tục nói: “Ai ở trường hợp của tôi cũng sẽ có cảm giác nguy hiểm. Đột nhiên có một người đàn ông thường xuyên ở bên bạn gái hiện tại của mình, khó tránh khỏi sẽ căng thẳng quá độ, thậm chí làm vài chuyện hơi mạo phạm.”
“Bạn gái?”
Anh ta thu tầm mắt, nhìn Chung Khải hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Anh và Miêu Tiêu…” Chung Khải nhíu chặt mày, không dám tin hỏi: “Không phải hai người đã chia tay rồi sao?”
“Cô ấy nói vậy à?”
“Cô ấy không nói…” Ít nhất thì chưa từng nói với anh, dù sao anh và Miêu Tiêu cũng không được coi là thân thiết. Nhưng khi cô ấy và Khang Kiều mập mờ trong tối ngoài sáng anh ta đã tận mắt nhìn thấy, nếu chưa chia tay, tại sao cô ấy lại làm thế? Nghĩ tới đây, Chung Khải bỗng nhíu chặt hai đầu lông mày, “Nói cách khác, cô gái này đang bắt cá hai tay?”
“Theo tôi biết, cô ấy chỉ muốn bác sĩ Khang điều trị cho cô ấy thôi.”
“Trước mắt thì đúng là vậy…” Nhưng chỉ là trước mắt mà thôi! Nếu Trang Lễ không quay về đúng lúc này thì tối nay sẽ không chỉ như vậy thôi đâu!
“Vậy phiền anh rút lại câu nói vừa rồi, tôi không muốn nghe thấy những lời nói xúc phạm thiếu căn cứ như thế chút nào.”
“…” Đâu phải chứng cứ vô cùng xác thực mới được xem là có căn cứ chứ!
“Trai chưa vợ gái chưa chồng, hai người yêu nhau, tiến triển bình thường, tới một trình độ nhất định dĩ nhiên nên bàn chuyện cưới xin, chẳng lẽ đây không phải chuyện quá bình thường sao? Dĩ nhiên, tôi không phủ nhận, vốn dự tính muộn hơn, đợi sự nghiệp của chúng tôi ổn định hơn mới bàn bạc, nhưng bà tôi không đợi được nữa. Dù sao sớm muộn gì cũng cưới, cưới sớm một chút cũng không sao, không liên quan gì tới trói buộc đạo đức.” Vừa nói, anh ta vừa ngước mắt nhìn về phía cửa lần nữa, “Lúc trước chắc hẳn bác sĩ Khang cũng nghĩ như vậy nhỉ?”
Rốt cuộc, Chung Khải đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Anh hơi nhíu mày, xoay người nhìn theo tầm mắt của Trang Lễ, nhưng không thấy gì cả.
Trang Lễ tuyệt đối không thể nói chuyện với không khí được! Nghĩ tới đây, anh đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm Trang Lễ, “Vừa rồi Khang Kiều đứng ở đó à?”
“Ừm.” Trang Lễ nâng tách cà phê, thản nhiên nhấp một ngụm.
Thật khó uống thấy mẹ luôn!
Đây có thể nói là tách cà phê khó uống nhất anh ta từng uống cho tới bây giờ, nếu anh ta đoán không sai, hoàn toàn là nước tráng cà phê.
Rất hiển nhiên, anh ta là vị khách không được hoan nghênh, xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện. Thế mà anh ta còn không tự biết đường quay người rời khỏi đây, phải nhận lấy dư vị nhạt nhẽo lần này cũng nằm trong dự liệu.
Có lẽ sáng mai lại tới sẽ được thưởng thức hương vị quen thuộc chăng?
Vẫn nên thử suy nghĩ về việc thử lại lần nữa, dù sao, anh ta cũng là một kẻ nghiện cà phê.
Last edited: