Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Anh ta đứng nhìn từ phía xa, định quay người bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được lòng đi đến bên cạnh cô.
Sau k3hi phát hiện ra tiếng động, cô kinh ngạc nhìn sang anh ta: “Sao anh đã ra rồi?”
Anh ta khẽ “ừ” một tiếng, không để ý4 đến cô mà đưa tay ra hứng những giọt mưa từ trên mái hiên rơi xuống lòng bàn tay, tạo ra những bọt nước.
Nhìn anh t8a có vẻ không muốn nói chuyện cho lắm, Miêu Tiêu cũng rất thức thời mà không quấy rầy.
“Không biết nữa…” Cô lắc đầu tỏ ý mình cũng không rõ.
Quả thật cô thường xuyên sẽ gặp phải một số người nhà không thể chấp nhận được việc người thân qua đời, mượn việc trách móc bác sĩ điều trị chính để phát tiết. Nhưng tình huống trước mặt không giống lắm, hai người bị người nhà người đã mất bao vây đều không mặc áo blouse của bác sĩ, dáng vẻ âu phục giày da thế kia cũng không giống như bác sĩ sau khi tan làm đi về.
Miêu Tiêu cùng với mấy nhân viên công tác đi cùng đều không hiểu rõ được tình huống xảy ra, cũng không dám tùy tiện dính vào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem chừng.
Rất nhanh, cô đã chắp vá ra được đại khái đầu đuôi câu chuyện từ tiếng cãi nhau của bọn họ…
Người mất này bị ung thư tuyến tụy, rất lâu trước đó đã xin hiến tặng thi thể, hai người kia là người của Viện Y Học và Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình đến nhận thi thể.
Không biết qua bao lâu, bỗng 7nhiên Trang Lễ phá vỡ sự im lặng, khẽ gọi một tiếng: “Miêu Tiêu…”
“Ừ?” Cô khó hiểu ghé mắt nhìn sang.
“Em cò2n nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“… Nhớ.” Cô hơi sửng sốt, ngay sau đó, dường như cũng hiểu rõ vì sao Trang Lễ đột nhiên gợi lại chuyện cũ.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, hình như trời cũng mưa to như bây giờ, thậm chí nhiệt độ cũng lạnh thấu xương như thế này.
Khi đó Miêu Tiêu còn là thực tập sinh trong nhà tang lễ, đa số thời gian chỉ phụ việc cho thầy, làm mấy việc vặt vãnh như trấn an cảm xúc người nhà.
Xế chiều hôm đó, thầy bảo cô tới bệnh viện nhận thi thể người mất.
Đó không phải là lần đầu tiên cô đi theo xe. Đương nhiên cô cũng không cần làm công việc của công nhân vận chuyển thi thể. Cô chủ yếu phụ trách tiếp xúc với người nhà, tìm hiểu nhu cầu của họ một chút, để sau đó triển khai làm việc. Đối với Miêu Tiêu việc này không khó, nhưng điều khiến cô không ngờ là tình huống hôm đó rất hỗn loạn…
Khi bọn họ đến bệnh viện, người nhà của người đã mất đang cãi nhau với người ta.
“Đang gây chuyện với bác sĩ à?” Tài xế vô thức đưa ra phỏng đoán, rồi nhìn về phía Miêu Tiêu để được xác nhận.
Mặc dù ung thư tuyến tụy không phải là hiếm, nhưng hiện tại vẫn thuộc vào bệnh khó sàng lọc ở giai đoạn sớm, tỷ lệ chữa khỏi rất thấp, theo góc độ nghiên cứu y học thì thi thể này rất có giá trị… Đương nhiên, người nhà của người đã mất sẽ không thích nghe những lời như vậy…
Nhưng người tiếp nhận mà Viện Y Học phái đến kia lại nói những lời đó ra không chút e dè, có thể hiểu được cảm xúc của người nhà kích động đến mức nào.
Anh trai người mất có phản ứng gay gắt nhất, anh ta xông lên nắm chặt cổ áo người kia, gương mặt giận dữ đỏ bừng, thậm chí còn có thể nhìn rõ ràng gân xanh ở cổ của anh ta: “Anh đừng có mơ! Tôi tuyệt đối sẽ không để em gái tôi chết không toàn thây!”
“Đừng kích động, đừng kích động…” Chuyên viên của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình kia nhanh chóng xông lên trước khuyên can: “Anh Trịnh, hiến tặng thi thể không phải như anh nghĩ đâu, tuy hiến tặng thi thể cho Viện Y Học sẽ không tránh được việc bị giải phẫu, nhưng đồng thời cũng có thể giúp đỡ nhiều người hơn… Theo như tôi biết, có rất nhiều sinh viên y khoa học môn lâm sàng đều nhờ vào những thi thể* đó mà lần đầu nhận biết được cơ quan nội tạng, lần đầu mổ xem động mạch, lần đầu hiểu rõ hệ thần kinh, lần đầu tiến hành khâu vết thương…”
(*) Nguyên văn 大体老师: Ý chỉ thi thể quyên tặng trong vòng tám giờ sau khi mất, được bảo quản ở nhiệt độ -30oC, khi giảng dạy để ấm lên 4oC, từ đó có thể cam đoan độ mới mẻ của thi thể, để sinh viên được tiếp cận thi thể người chân thật nhất tiến hành luyện tập phẫu thuật. Những thi thể này là “bệnh nhân” đầu tiên của sinh viên, cũng là người thầy của họ, được tôn xưng là “người thầy không lời”, cũng được xưng là “người thầy đại thể”.
“…” Câu này khiến Miêu Tiêu ở cách đó không xa trợn trừng mắt, miêu tả cụ thể hóa như vậy sẽ chỉ khiến người nhà của người đã khuất càng bài xích hơn với việc hiến tặng thi thể!
Rõ ràng người tiếp nhận của Viện Y Học cũng nghĩ như vậy…
“Chung Khải, cậu vẫn nên im miệng thì tốt hơn.” Anh ta lạnh giọng cắt ngang lời đối phương, đưa mắt nhìn anh trai người mất ở đối diện: “Đối với việc em gái của anh qua đời, chúng tôi thật sự lấy làm tiếc, nhưng quả thật em gái của anh đã xin hiến tặng thi thể đồng thời đã công chứng, trên đơn xin hiến tặng cũng có chữ ký của người thân…”
“Đừng nói đến tên súc sinh kia với tôi!” Nói xong, anh trai người mất bỗng nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn tên “súc sinh” mà anh ta vừa nói tới: “Khi còn sống em gái tôi đối xử với cậu tệ lắm sao? Thế nên đến phí hỏa táng mà cậu cũng không nỡ bỏ ra cho nó!”
Tên “súc sinh” kia xem ra là chồng của người mất. Thoạt nhìn chừng hơn bốn mươi tuổi, trông rất trung thực đôn hậu. Đối mặt với lời chỉ trích của anh vợ, anh ta chỉ mím chặt môi, im lặng cúi đầu, cũng không biện minh cho mình.
Vừa mới mất vợ lại còn phải gánh vác tiếng xấu này, Chung Khải nhìn mà không nỡ. Anh ta muốn bênh vực người đó, nhưng cũng không muốn xảy ra xung đột với người nhà của người mất, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ: “Anh Trịnh, anh đừng như vậy… Đây không phải là chuyện mà một mình em rể anh tự quyết định được, tôi tin tưởng đó là quyết định sau khi vợ chồng bọn họ cùng nhau bàn bạc…”
“Bàn bạc cái rắm nhà mày!” Anh Trịnh kích động cắt ngang lời Chung Khải.
“… Sao anh lại mắng chửi người khác như vậy?” Chung Khải rất tủi thân.
“Mắng mày đấy thì sao? Tao còn nghi ngờ có phải hai đứa chúng mày lừa đảo không đó! Cho rằng tao không biết sao? Hiến tặng thi thể là do Hội Chữ Thập Đỏ phụ trách, chúng mày một đứa ở Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình, thằng kia là của Viện Y Học, có tư cách gì mà tiếp nhận thi thể của em gái tao!”
“Gần đây Hội Chữ Thập Đỏ xảy ra chút chuyện, khiến cho dân chúng có một chút hiểu lầm với bọn họ, dư luận không được tốt lắm, vì vậy tạm thời do Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình chúng tôi ra mặt…”
“Nói nhảm gì mà lắm vậy! Không hiến là không hiến! Cút hết cho tao!”
“Ài… tôi nói anh này, đừng mẹ nó rượu mời không uống mà uống rượu phạt…” Chung Khải không khống chế được, nói.
Khi đó anh ta chỉ là một nhân viên công vụ mới trải sự đời, hơn hai mươi tuổi, khí huyết căng đầy. Toàn thân thể hiện sự sắc sảo, anh ta vẫn biết cách thôi miên bản thân chịu nhẫn nhục mà phục vụ nhân dân.
Nhưng Miêu Tiêu thân là người đứng xem lại bình tĩnh hơn so với anh ta nhiều, nhân viên công vụ đánh người cũng không phải chuyện đùa. Nếu như cô không nhanh chóng ngăn cản, không chừng sau đó nơi xảy ra chuyện chính là Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình mất…
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi nhận người!” Nghĩ vậy, Miêu Tiêu vội vàng nói với nhân viên công tác bên cạnh.
Bọn họ lập tức hiểu ý của cô, cất bước tiến lên.
Miêu Tiêu theo sát phía sau, ngăn trước mặt Chung Khải, nhìn về phía anh trai người mất: “Xin chào, chúng tôi là phía nhà tang lễ, xin hỏi anh là người nhà của cô Trịnh Tây Hà phải không?”
Anh Trịnh bình tĩnh lại, lúng ta lúng túng gật đầu: “À… Ờ… Tôi là anh trai của con bé…”
“Chúng tôi đến đón em gái của anh, liên quan tới những chi tiết nhỏ cần trang điểm của em gái anh trong lễ truy điệu, xin hỏi anh có yêu cầu đặc biệt nào không? Anh không cần lo lắng về mặt chi phí, nhà nước chúng ta miễn phí hỏa táng, người nhà chỉ cần ứng tiền trước mà thôi. Xong việc, công đoàn sẽ trả phí mai táng cho các anh, vì vậy…” Miêu Tiêu nhìn chồng người mất, nói: “Tôi nghĩ, anh đây hẳn không phải là không bỏ ra được phí hỏa táng.”
Anh Trịnh giật mình, bất đắc dĩ quay đầu về một bên, lầm bầm: “Cô tìm nó bàn bạc đi.”
Nhìn ra được, anh ta không phải thật sự có ý kiến đối với người em chồng này. Thậm chí có thể nói anh ta cũng không có ý kiến đối với hai người đến nhận thi thể của em gái mình, đơn giản là chỉ cần một lối để phát tiết nỗi đau buồn mà thôi.
Chuyện này sau đó Miêu Tiêu bàn bạc sơ qua với chồng người mất vài câu, đối phương không có nhu cầu đặc biệt nào, cô cũng không ở lại quấy rầy nữa.
Nhân viên công tác còn lại đang hướng dẫn cho người nhà một số chi tiết tiếp nhận linh cữu, không khí trở nên hòa hoãn hơn nhiều, nhưng hai người kia vẫn không đi, Miêu Tiêu sợ một lát sau lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bèn đi đến trước mặt bọn họ: “Có thể nói chuyện với hai vị một chút không?”
Tóm lại dẫn họ đi trước là được rồi!
Còn nói gì với họ, Miêu Tiêu hoàn toàn không nghĩ đến.
Vì vậy, khi họ đi theo cô đến cửa bệnh viện, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Cô vốn không giỏi giao tiếp cho lắm, chỉ đành phải đứng đờ ra đấy, nhẫn nhịn một lúc lâu mới hé ra được một câu: “Trời mưa thật to…”
“Cô căn bản là muốn lừa chúng tôi ra ngoài!” Lời dạo đầu qua loa khiến Chung Khải nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“…” Miêu Tiêu không có cách nào phản bác.
Thấy vậy, Chung Khải hừ một tiếng, châm chọc nói: “Cô thật biết đoạt mối làm ăn!”
Lời này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên nhíu chặt mày lại, ý chí chiến đấu cũng bị khơi dậy: “Theo tôi được biết, nguyên tắc công việc tiếp nhận thi thể hiến tặng là – cho dù bản thân người mất đồng ý hiến tặng cũng phải tôn trọng ý nguyện của người nhà. Đây vốn là một việc có tính công ích, các anh không có tư cách cưỡng chế chấp hành.”
“Ai cưỡng chế! Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi cưỡng chế!”
“Cũng không nên xảy ra xung đột đối với người nhà của người mất. Trong lúc họ đang đau buồn, các anh hoàn toàn không nghĩ đến tâm trạng của họ mà chỉ muốn hoàn thành công việc của mình, như thế này khác gì kền kền ăn xác chứ?”
“Nói dễ nghe như vậy, không phải cô cũng kiếm tiền từ người chết sao!”
“Anh…”
Căn bản Chung Khải không cho cô cơ hội phản bác. Sau khi nói ra câu nói ngoan độc này, anh ta lập tức cất bước, thậm chí còn cố ý huých vào vai của cô, nhanh chân đi mất.
Cô chỉ có thể kìm nén cơn giận dữ vào trong, hậm hực nhìn chằm chằm bóng lưng kia.
Mãi đến khi bên cạnh lại truyền đến tiếng nói…
“Cô là người trang điểm cho thi thể sao?”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía phát ra tiếng nói, lúc này mới phát hiện người tiếp nhận của Viện Y Học còn chưa đi.
“Thì ra anh còn biết đến người trang điểm cho thi thể…” Miêu Tiêu vô thức cảm thấy vật họp theo loài: “Tôi còn tưởng rằng trong mắt các anh tất cả những công việc phục vụ cho người mất đều được gọi chung là ‘kiếm tiền từ người chết’!”
“Cho dù chúng tôi thật sự cho là vậy, thì liên quan gì đến cô chứ?”
“…” Viện Y Học cùng Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình đều không cứu nổi rồi! Toàn phái đến những người kiểu gì thế này!
Vốn cho rằng anh ta cũng quẳng xuống một câu nói rồi đụng vào cô một cái mới bỏ đi. Không nghĩ rằng anh ta dường như không định rời đi, ngược lại còn nhàn nhã thưởng thức màn mưa trước mặt.
Miêu Tiêu không hiểu nhìn anh ta vươn tay ra, giọt mưa dưới mái hiên rơi vào lòng bàn tay anh ta, tóe ra bọt nước.
“Biết mưa hình thành như thế nào không?” Đột nhiên anh ta hỏi.
“Hả?” Cô sững sờ, sau khi phản ứng cũng bắt chước lời nói vừa rồi của anh ta: “Cho dù có biết, chuyện này cũng đâu liên quan gì đến tôi!”
Hình như anh ta mỉm cười, cô không chắc chắn lắm. Chỉ mơ hồ cảm thấy vừa rồi hình như khóe miệng của anh ta hơi cong lên một chút. Chỉ là một chút thôi, giống như hoa quỳnh, khi cô còn chưa lấy lại tinh thần đã biến mất, khiến cô không thể không hoài nghi đó có lẽ chỉ là ảo giác của mình.
“Trong quan niệm của người Trung Quốc, sinh mệnh giống như cơn mưa, tuần hoàn qua lại…” Lúc nói lời này, anh ta hờ hững cọ hai lòng bàn tay, chơi đùa những hạt mưa: “Nếu như nói sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng sau đó chính là cột mốc bắt đầu một vòng luân hồi mới, như vậy người trang điểm cho thi thể có lẽ cũng là người miêu tả một vầng cầu vồng của một đời người.”
“…”
Nói xong, anh ta quay đầu, nhìn về phía cô nói: “Đây là công việc rất tuyệt. Vì vậy không cần chú ý người khác thấy thế nào, chuyện này không liên quan đến cô.”
Miêu Tiêu đã từng thấy cầu vồng, rất lâu trước kia, khi cô còn rất nhỏ, khi ở cùng bà nội.
Khi được hỏi cầu vồng hình thành như thế nào, bà nội cũng đã nói – “Là trận mưa vừa rồi đầu thai lần nữa, chúng nó bắt đầu một vòng luân hồi mới.”
“Anh…” Cô hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh có thể sờ đầu tôi một cái được không?”
“…” Hình như gặp quỷ rồi! Nét mặt của anh ta đang nói vậy.
“Đừng… Đừng hiểu lầm…” Cô cũng biết yêu cầu này hơi kỳ quái, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy… cảm thấy anh hơi giống bà nội của tôi…”
“…” Quả thật là gặp quỷ rồi! Nét mặt của anh ta lại nói.
“Không, không… Không phải… Tôi không phải có ý nói anh già…” Càng nói càng lúng túng.
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Anh ta mất kiên nhẫn hỏi.
“Bà nội tôi đã không còn, nhưng tôi luôn cảm thấy bà còn sống. Dù bà không thể hiểu được quyết định của tôi nhưng sẽ luôn xoa đầu cổ vũ cho tôi… Hình như chuyện này cũng không liên quan gì đến anh…” Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy! Nếu như có thể, Miêu Tiêu ước có thể đào một cái hố để chôn mình: “Thật xấu hổ, anh coi như tôi chưa nói gì đi…”
Bụp!!!
Bỗng nhiên tay của anh ta chạm vào đỉnh cầu cô.
Động tác này thay vì nói là “sờ”, thì nói là ‘đánh’ còn đúng hơn. Tuy lực tay không lớn, nhưng vô cùng cứng nhắc.
Mặc dù như vậy, Miêu Tiêu vẫn kinh ngạc ngước mắt, không dám tin nhìn anh ta.
“Cố lên…” Có lẽ đây là lời cổ vũ duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.
“…”
Đêm mưa đó là đêm mưa ấm áp nhất trong trí nhớ của Miêu Tiêu, bởi vì cô đã gặp người ấm áp nhất trên thế giới này.
Mãi đến sau này cô mới biết được, sở dĩ đêm đó anh ta làm như vậy cũng chỉ vì anh ta nghĩ đến bà nội mình.
Từ trước tới giờ anh ta không phải là người ấm áp, chỉ có điều giây phút ấy anh ta coi cô như tương lai của mình, vì vậy mới không thể bỏ mặc.
Last edited: