Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Cuối cùng, ba của Trang Lễ là Trang Minh Dược bước đến bên cạnh giường bệnh, nghèn nghẹn nói khẽ: “Bác sĩ… đã… đã có thể…”
Chính xác mà nói, bệnh tình như của bà cụ, trong thời khắc tim ngừng đập thì đã chết rồi, nhưn7g vậy thì sao chứ? Bất kỳ một bác sĩ nào cũng khó có thể nhìn bệnh nhân của mình ra đi mà không làm gì. Theo một ý nghĩa nào đó, hành động2 cấp cứu không chỉ vì bệnh nhân, có đôi khi cũng là để người thân của bệnh nhân có thêm chút thời gian tiếp nhận.
Cô bất đắc dĩ ngước mắt lên, ra hiệu cho y tá kéo máy điện tâm đồ xuống, xác nhận thời gian tử vong.
“Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ…” Trang Minh Dược ngước mắt nhìn đôi tay của cô, gần năm mươi phút cấp cứu hồi sức tim phổi khiến cho cô dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn hơi run lên. Điều này đối với người nhà như ông mà nói chính là một niềm an ủi. Ông mấp máy môi, nuốt nỗi đau buồn, từ đáy lòng nói: “Bác sĩ vất vả rồi.”
“…” Lưu Kỳ hơi run lên, lúng túng nhìn ông ta.
Cô vất vả sao? Nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy vất vả.
“Nếu được, có thể cho chúng tôi một chút thời gian để nói lời từ biệt với bà không?” Giọng nói của Trang Minh Dược hơi run rẩy.
Cô vội vàng lấy lại tinh thần gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Nói xong, cô đưa mắt nhìn y tá đang chuẩn bị tháo gỡ các thiết bị, liếc mắt ra hiệu rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Còn chưa đi xa, một y tá không nhịn được hạ giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Lưu, còn bệnh nhân đang chờ giường bệnh.”
“Tôi biết.” Không đợi đối phương nói xong, Lưu Kỳ đã cắt ngang lời cô ta, cô quay đầu nhìn mấy người Trang Lễ phía sau lưng, âm thầm thở dài một hơi, nói với y tá bên cạnh: “Yên tâm, tôi có chừng mực, các cô đi làm việc trước đi.”
Các y tá cũng không tiện nhiều chuyện, chỉ có thể rời đi.
Sau khi đưa mắt nhìn các y tá đi xa, Lưu Kỳ khẽ thở dài quay người đi về một hướng khác, đang định đi vào văn phòng của bác sĩ.
Không ngờ lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đứng cách đó không xa. Là Khang Kiều, anh đang tựa người bên cửa sổ, có vẻ đã đứng ở đó lâu rồi.
“Bác sĩ Khang?” Cô đi lên trước, tò mò cất tiếng gọi.
Anh lấy lại tinh thần, ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ dời mắt về, kinh ngạc nhìn cô.
Một lát sau, nỗi cô đơn giữa hai mắt của anh dần giảm đi, khôi phục lại bình thường, giọng điệu của anh cũng nhẹ nhàng mềm mại như trước đây: “Cô sao rồi? Khỏe không?”
“Tôi?” Cô sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu ý anh: “Tôi không sao.”
Chỉ dựa vào ba chữ này Khang Kiều không cách nào xác định cô thật sự không có chuyện hay là chỉ cố làm ra vẻ, anh chỉ có thể dò hỏi: “Trơ mắt nhìn bà lão qua đời, cô không có một chút xúc động nào sao?”
“Anh nói là loại xúc động kia sao?”
Khang Kiều hỏi thẳng: “Không nghĩ đến Chiêm Thanh sao?”
“Không.” Cô nhìn thẳng vào Khang Kiều, ánh mắt không hề có chút né tránh nào.
Điều này khiến anh xác định, Lưu Kỳ không hề cố làm ra vẻ, anh cảm thấy yên tâm, cũng không tránh được thấy có phần bất ngờ.
Rất nhanh cô đã nhìn ra sự bất ngờ của Khang Kiều, không nhịn được cong khóe miệng, nụ cười có phần đắng chát lại thoáng chút thoải mái: “Tôi vốn cũng nghĩ vậy, lại đối mắt với cái chết lần nữa khó tránh khỏi thấy cảnh sinh tình, mãi đến… Mãi đến vừa rồi ông Trang nói với tôi ‘bác sĩ vất vả rồi’, tôi bỗng nhiên ý thức được… Thì ra cũng không nghĩ nhiều như vậy… Giống như anh kiềm chế đau buồn, đặt tâm trạng của tôi lên trên hết, như Chiêm Thanh vô số lần chạy vào trong đám cháy, hay cô Miêu chịu đựng thứ mà người thường không thể chịu được để trang điểm cho người đã khuất. Khi làm những việc này mọi người có hỏi đến kết quả, hỏi đến sống chết, hỏi đến nỗi vất vả của bản thân mình không? Sẽ không hỏi đến, bởi vì đây là bản năng, là chuyện đương nhiên, là chức trách.”
Thời điểm Lưu Kỳ nói những lời này, vừa đúng lúc Miêu Tiêu từ trong phòng bệnh đi ra.
Cảm nhận được bầu không khí giữa Lưu Kỳ và Khang Kiều dường như hơi không bình thường, cô không dám quấy rầy, chỉ đứng ở một bên cửa phòng bệnh.
Khang Kiều ở bên kia rõ ràng cũng chú ý đến cô, nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh sự chú ý lại quay về trên người Lưu Kỳ, nói tiếp: “Cô biết tôi không chỉ lo lắng những điều này.”
“Nếu như anh sợ tôi không có cách nào đối mặt với sự ra đi của bà Ngô…” Lưu Kỳ dừng lại một lát, khẽ thở dài: “Khi tôi vẫn chỉ là một sinh viên y khoa, giáo sư của tôi thường nói, lúc cứu chữa cho người bệnh phải ‘Biết rõ không thể làm mà vẫn làm’, lúc tiễn đưa bệnh nhân phải ‘Biết rõ không thể làm gì nên chấp nhận một cách an nhiên’.”
Lời nói này khiến Khang Kiều hoàn toàn yên tâm, anh nhíu mày nói: “Lời này là do Giáo sư Trần dạy Giải phẫu học nói à?”
Lưu Kỳ ngạc nhiên nhìn anh ta: “Hóa ra chúng ta là bạn học?”
“Ngạc nhiên lắm à?”
“Đương nhiên là ngạc nhiên rồi…” Vô tình gặp bạn học, Lưu Kỳ khó tránh hơi kích động: “Anh không biết, trước kia Kỷ Ương liên tục nói không thể rời bỏ anh, nhưng cho đến bây giờ cô ấy vẫn không nói với tôi cái kẻ đồi bại đã chia tay cô ấy bởi vì cô ấy không chịu kết hôn chính là bạn học cùng trường tôi!”
“… Cô không cần thêm định ngữ rõ ràng như vậy trước từ ‘bạn học’ đâu.” Khang Kiều không nhịn được liếc trộm Miêu Tiêu.
Cô thản nhiên đi lên trước, nhìn anh hầm hừ nói: “Thì ra anh và cô Kỷ chia tay là bởi vì cô ấy không chịu kết hôn với anh sao?”
“Không… không phải… chuyện này… chuyện này nói ra hơi dài, sau này có cơ hội chúng ta nói sau…” Khang Kiều hiếm khi lắp bắp.
“Cô Miêu?” Lưu Kỳ bỗng nhiên quay người, kinh ngạc nhìn Miêu Tiêu, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng lấy lại tinh thần giải thích: “Chuyện đó… Tôi chỉ đang nói đùa với bác sĩ Khang, cô tuyệt đối đừng cho là thật…”
“Ý cô là, anh ấy chưa hề cầu hôn cô Kỷ, đấy chỉ là đùa thôi à?” Miêu Tiêu hỏi.
“Hầy…” Chuyện thế này không thể lừa được, một ngày nào đó Miêu Tiêu cũng sẽ biết từ miệng người khác thôi. Lưu Kỳ không muốn trở thành người ấy, nhưng cũng không thể nói dối, thế là cô dứt khoát đổi đề tài: “À, đúng rồi… Cô Miêu, đúng lúc tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với cô.”
“Bác sĩ Lưu, cô đổi đề tài thật cứng nhắc.” Miêu Tiêu vẫn theo tính cách cũ của mình, thẳng thắn trước sau như một.
“… Thật sự rất quan trọng, là chuyện liên quan đến bà Ngô.”
“Chuyện gì?” Câu nói này thành công loại trừ được suy nghĩ truy hỏi đầu đuôi câu chuyện của Miêu Tiêu.
“Chắc cô có thể hiểu được, bệnh viện cũng có nỗi khó xử của bệnh viện, có rất nhiều bệnh nhân còn đang xếp hàng chờ giường bệnh. Vì vậy tôi không thể phá lệ để bà lão tiếp tục ở trong phòng bệnh quá lâu, cô định sắp xếp hậu sự của bà như thế nào?”
“Tôi hiểu rồi.” Tốt xấu gì cũng làm trong nghề này lâu như vậy, những đạo lý này Miêu Tiêu vẫn hiểu: “Tôi đã gọi điện thoại cho công ty để họ lái xe đến tiếp nhận, chắc sắp đến rồi, sẽ không chậm trễ quá lâu đâu.”
“Công ty?” Khang Kiều hơi kinh ngạc nhìn về phía cô: “Không gọi nhà tang lễ sao?”
Cô lắc đầu: “Chắc Trang Du sẽ muốn tiễn bà nội đoạn đường cuối cùng phải không? Quy củ của nhà tang lễ anh cũng biết đó, dù là người thân của người đã mất cũng không thể đi vào khi làm việc, nhưng công ty của chúng em thì có thể.”
Khang Kiều nhíu mày nói: “Em nói là, em định để người nhà tham dự vào toàn bộ quá trình khâm liệm thi thể sao?”
“Không phải có anh ở đó sao?”
“…” Câu nói này khiến tâm trạng của Khang Kiều vô cùng phức tạp.
Được cô tin tưởng như vậy đương nhiên anh rất vui vẻ, nhưng niềm tin ấy có thật sự bắt nguồn từ tình yêu không?
Last edited: