Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
“Anh Trang?” Thấy anh ta vẫn đờ đẫn như người mất hồn, Đồng Trăn bèn gọi khẽ.
Anh ta vẫn chưa lấy lại tinh thần, đang nghiêm3 túc nghĩ lại xem Miêu Tiêu đã từng có ý định chia sẻ những việc cô làm với anh ta chưa? Có vẻ như là chưa lần nào.
“Hả?” Cũng may, lần này cuối cùng đã 8khiến Trang Lễ hoàn hồn rồi.
Đồng Trăn là đàn em khóa dưới của cô, trước kia từng là đồng nghiệp của Miêu Tiêu ở nhà tang lễ. Sau đó Đồ2ng Trăn nhảy việc đến công ty này làm với cô. Quan hệ của hai cô không phải rất tốt nhưng cũng không tệ, hai cô còn là người cùng làm việc ăn ý với nhau nhiều năm. Vốn dĩ Miêu Tiêu không thích nói chuyện riêng tại nơi làm việc nên cũng không hay cùng đồng nghiệp trở thành kiểu bạn bè không hề giấu giếm nhau. Chẳng qua năm đó quả thật cô theo đuổi Trang Lễ quá nhiệt tình, hễ là người quen cô thì đều biết cả. Đương nhiên Đồng Trăn cũng không ngoại lệ, thậm chí còn là người đã giúp đỡ rất nhiều.
Đương nhiên lúc đó Miêu Tiêu không để ý, thậm chí còn luôn âm thầm tặng cho Đồng Trăn một like.
Nhưng hiện giờ đã không còn giống ngày xưa rồi! Đừng gọi bừa thế chứ!
Miêu Tiêu bèn dè dặt liếc trộm về nơi Khang Kiều đang đứng, muốn dò xét thử xem thế nào.
Thật may, có vẻ như Khang Kiều không nghe thấy gì. Anh vẫn im lặng tựa lưng trong góc, im lặng đến mức dường như không tồn tại, nhưng anh vẫn nhận ra ánh mắt dò xét của cô. Anh hơi nhướng mày nhìn cô như một cách khích lệ, thoạt nhìn không thấy bất cứ điều gì bất thường, điều này khiến Miêu Tiêu âm thầm thở phào.
“Phải gọi anh là ‘anh rể’ thì mới được hả?” Đồng Trăn ở phía đối diện trừng mắt oán trách Trang Lễ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn.
Đúng vậy, tiếng “anh rể” này rất dễ nghe, từ lần đầu tiên nghe thấy, Trang Lễ đã cảm thấy nó rất dễ nghe rồi.
Đương nhiên anh ta sẽ không nói ra những lời như thế, đây không phải là phong cách của anh ta.
Anh ta vẫn tuân theo thiết lập như trong quá khứ, lạnh lùng hững hờ, lời ít mà ý nhiều: “Có chuyện gì sao?”
“Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ.” Nói thật, tuy đã cảm nhận không biết bao nhiêu lần cái vẻ lạnh lùng này của anh ta nhưng Đồng Trăn vẫn chưa thích ứng nổi. Cũng may, trong tình huống này cô có thể đáp lại bằng thái độ làm việc: “Anh Trang, những gì tôi vừa mới nói anh có nghe rõ không?”
“Có.” Anh ta hơi gật đầu.
“Thế anh còn vấn đề gì muốn hỏi không?”
“Không.”
“Vậy… chúng ta bắt đầu luôn nhé?” Nói chuyện với cái vị nam thần này mệt mỏi quá đi mất, thật sự rất thương chị Miêu Tiêu.
“Được.”
May quá, cuộc trò chuyện có thể dừng lại ở đây rồi!
Đồng Trăn quay người, tự mặc bộ đồ vô khuẩn lên người…
“Đợi một chút.” Trang Minh Dược đứng bên đột ngột lên tiếng.
Đồng Trăn ngẩn người, nhìn Miêu Tiêu cũng đang mặc đồ vô khuẩn bên cạnh mình bằng ánh mắt khó hiểu, ánh mắt đó như muốn hỏi cô rằng đây là tình huống gì vậy?
Thấy vẻ mặt Miêu Tiêu cũng mù mờ giống mình, cô điều chỉnh biểu cảm đầy chuyên nghiệp, xoay người: “Ông Trang, xin hỏi ông có chuyện gì không?”
Trang Minh Dược không đáp lời cô mà chỉ nhìn thẳng vào Khang Kiều, hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu là bác sĩ tâm lý của mẹ tôi?”
“Đúng vậy.” Khang Kiều lễ phép trả lời.
“Thời gian này đã làm khó cậu rồi…” Trang Minh Dược nhìn anh bằng ánh mắt đe dọa, khách sáo nhưng không mất đi sự uy nghi: “Nhưng hiện giờ bà ấy không cần bác sĩ tâm lý nữa.”
“…” Đương nhiên Khang Kiều hiểu được ngụ ý, nhưng anh cũng không thức thời rời đi mà chỉ ngước mắt nhìn về phía Trang Lễ.
Trang Lễ hiểu rõ nhất lý do vì sao anh ở đây. Nếu trong quá trình này Miêu Tiêu đột ngột xảy ra bất kì vấn đề gì, chỉ sợ sẽ càng khiến cho Trang Minh Dược khó chịu hơn, anh hi vọng Trang Lễ có thể lên tiếng nói gì đó.
Nhưng từ đầu tới cuối Trang Lễ vẫn chỉ giữ im lặng.
Thấy Khang Kiều hoàn toàn không có ý định rời đi, giọng điệu của Trang Minh Dược không còn thân thiết nữa, lời nói cũng thẳng thắn hơn: “Bác sĩ Khang, tôi cho rằng trường hợp này người ngoài không nên có mặt, mong cậu hãy tôn trọng mẹ tôi một chút.”
“Thật xin lỗi…” Miêu Tiêu bỗng nhiên bước lên ngăn trước mặt Khang Kiều, nhìn Trang Minh Dược bằng ánh mắt cầu khẩn, nói: “Vẫn mong ông có thể châm chước một chút, anh ấy cũng là bác sĩ tâm lý của tôi, tôi thực sự rất cần anh ấy.”
“…” Đây không phải lần đầu tiên Miêu Tiêu nói cần anh, đáng tiếc chỉ giống với lần trước, người cô cần chính là vị bác sĩ tâm lý giúp cô vượt qua được chướng ngại, chỉ thế mà thôi.
Lời khẩn cầu này không những không khiến Trang Minh Dược động tâm mà còn kích động trách móc: “Cô có bệnh tâm lý!”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu rất thẳng thắn, cô cho rằng đây cũng không phải chuyện cần phải giấu.
“Công ty này làm ăn thế nào vậy?” Trang Minh Dược quay đầu nhìn Trang Lễ bên cạnh.
“Ba, ba bình tĩnh một chút.” Cuối cùng Trang Lễ cũng chịu mở lời vàng.
“Con bảo ba phải bình tĩnh thế nào được?” Ông không kiểm soát được bản thân, không quan tâm đến lễ nghi, thậm chí còn tức giận giơ tay chỉ vào Miêu Tiêu: “Cô ta bị bệnh đấy!”
“Nhưng cô ấy do chính bà nội chọn.”
Nghe thấy vậy, Trang Minh Dược không khỏi sững người. Một lát sau, dường như ông nghĩ đến chuyện gì đó, dời mắt đánh giá cô gái trước mặt: “Cô là Miêu Tiêu?”
Miêu Tiêu lúng túng gật đầu, cô cảm thấy khá ngạc nhiên, không ngờ ông Trang lại biết tên cô. Hiển nhiên không phải do Trang Lễ nhắc tới mà đã từng nghe bà cụ Ngô nhắc đến đúng không?
Quả thật bà cụ từng nhắc đến cô, giống như phần đông những người khác, bà luôn quan tâm đến hạnh phúc của con cháu mình. Bà luôn lo lắng cháu trai có tính cách thế kia sẽ không tìm được bạn gái, mà Trang Lễ vẫn luôn tỏ ra rằng mình không có chút hứng thú nào về vấn đề này. Cho đến một hôm anh ta đột nhiên dẫn một cô gái về nhà, trong lòng bà bèn âm thầm để tâm tới, ngay đêm đó đã gọi điện nói cho Trang Minh Dược biết chuyện này.
Lúc đó Trang Minh Dược cũng không quá để ý, mọi chuyện còn chưa đi đến đâu thì biết để ý thế nào được? Huống chi, con cháu tự có phúc của con cháu, hai đứa đều đã lớn cả rồi, đương nhiên cũng không đến lượt ông quan tâm chuyện tình cảm của chúng nó.
Sau đó nữa, bà lão quả thật rất thích cô gái tên Miêu Tiêu này, thường xuyên nhắc đến cô trong các lần nói chuyện. Thậm chí bà còn cảm thấy thằng cháu tính tình kỳ quái của mình đang làm người ta lỡ dở, đến độ còn muốn bảo ông giới thiệu một vài cậu chàng đẹp trai tài giỏi cho Miêu Tiêu.
Trước nay ông đều không dám có ý kiến phản đối những chuyện mà mẹ mình nói, duy chỉ có đúng chuyện này là ông không dám làm bừa, dù sao cũng nên hỏi ý kiến của con trai trước đã đúng không?
Ngày đó, Trang Lễ đã trả lời ông thế này —— “Ba biết thanh niên tài giỏi nào hơn được con sao?”
Ý con là muốn giới thiệu thì hãy giới thiệu con thôi hả?
Tốt rồi, cuối cùng cũng chịu đi bước đầu tiên.
“Bước đầu tiên” này là một người trang điểm thi thể, ông đã sớm biết nhưng cũng không quá để tâm. Nghề nghiệp không phân biệt sang hèn mà, thế nhưng không một ai nói cho ông biết rằng cô gái này còn có bệnh tâm lý!
“Con…” Ông trừng mắt nhìn Trang Lễ, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nén lời định nói xuống, phất phất tay: “Thôi thôi, bắt đầu đi.”
“Thực sự rất cảm ơn ông.” Miêu Tiêu thành khẩn nói lời cảm ơn ông.
Trang Minh Dược không đáp lại, cô cũng không để trong lòng, hít một hơi thật sâu, sau đó quay người đứng cạnh Đồng Trăn, giúp quấn chặt băng dính lên găng tay.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hai người ăn ý cùng bước đến một phía của bàn khâm liệm.
Người nói vẫn là Đồng Trăn: “Để giữ nguyên tính trang trọng của nghi thức, mong mọi người hãy đặt điện thoại ở chế độ im lặng, trong quá trình diễn ra nghi thức cũng mong đừng nghe điện thoại, cảm ơn.”
Miêu Tiêu cũng hơi cúi người giống Đồng Trăn.
Sau khi hai người ngẩng lên, Đồng Trăn tiếp tục nói: “Tắm rửa là chuyện đầu tiên mà người thân làm cho mỗi chúng ta khi chúng ta đến với cuộc đời này, giúp chúng ta bắt đầu một cuộc sống nhẹ nhàng khoan khoái và có một khởi đầu hạnh phúc. Vì thế, cũng hi vọng mượn nghi thức này để giúp bà Ngô Hoài Viện tẩy sạch hết những ốm đau, vất vả và phiền não trên trần thế, mang đến cho bà những lời chúc phúc của người thân khi bà bắt đầu một hành trình mới. Bây giờ nghi thức chính thức bắt đầu.”
Tiếng nói vừa dứt, hai người lại đồng loạt cúi đầu về phía bàn khâm liệm, khác với cái cúi đầu lúc nãy, lần này là cúi 90 độ, kéo dài ba giây, vô cùng thành kính.
Sau đó hai cô cùng chìm trong im lặng, Đồng Trăn đi đến một bên để bật nhạc, đốt hương, đây cũng là một phần của nghi thức, để làm dịu bớt một phần nỗi đau của những người trong gia đình người đã mất.
Sau đó cô đứng sang bên trái cạnh bàn khâm liệm, mở bàn khâm liệm lên lấy một chiếc vòi hoa sen ra. Cảm nhận thử nhiệt độ nước, đợi đến lúc nhiệt độ thích hợp, cô cầm chiếc vòi sen trong tay tiến hành nghi thức tắm rửa cho thi thể. Bắt đầu từ phần chân, từ trái sang phải, sau đó lên dần phía trên, không ngừng tới lui như đang dệt vải. Trong suốt quá trình, trên thân thể người đã mất vẫn được che kín bởi chiếc khăn tắm được chế tạo đặc biệt.
Miêu Tiêu phụ trách phần mặt, đầu tiên cô dùng bông trang điểm để làm sạch, sau đó lại dùng sữa rửa mặt làm sạch sâu hơn, mỗi một động tác đều cực kỳ nhẹ nhàng từ tốn, thủ pháp thành thạo như đang xoa bóp, cuối cùng đắp một lớp mặt nạ mỏng cho bà. Việc làm sạch khuôn mặt coi như đã xong.
Theo lý thuyết, tóc của bà cũng do cô gội, nhưng cô lại đột ngột ngừng động tác, ngước mắt nhìn Đồng Trăn.
Đồng Trăn đang đứng phía cuối giường, đổ sữa tắm vào bông tắm.
Miêu Tiêu đi lên trước, không nói lời nào cầm lấy bông tắm, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Trăn đi gội đầu.
Hành động này khiến Đồng Trăn cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn làm theo.
Miêu Tiêu âm thầm hít sâu một hơi, từ từ đi đến phía bên phải của bà lão, lật khăn tắm lên, cẩn thận để lộ cánh tay của bà từng chút một… Cô cố gắng làm thật chậm, nhưng lại không dám làm chậm quá sợ sẽ khiến cho người nhà nghi ngờ. Từ lúc lật khăn tắm lên cho đến lúc để lộ một bên cánh tay tổng cộng mất khoảng ba bốn giây, trong ba bốn giây này, ánh mắt của cô lướt qua như máy quét, nhìn thấy thân thể của bà bên dưới chiếc khăn tắm…
Lọt vào tầm mắt cô là hình ảnh giống hệt Khang Kiều đã nói lúc trước —— “Em sẽ nhìn thấy vết thương thực sự, phía sau mỗi một vết thương đều là hồi ức đau đớn thê thảm mà bà không bao giờ muốn nhắc lại.”
Những vết thương đan xen lớn nhỏ không đều nhau bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Rõ nhất chính là vết tích trên vai phải. Tuy nó đã khép lại từ lâu nhưng hiển nhiên là do lúc trước không được xử lý tốt nên để lại vết sẹo rất lớn, thậm chí khiến người nhìn không phân biệt nổi vết thương này do thứ gì tạo ra. Trừ vết tích đó ra, còn có bụng, giữa hai chân, thậm chí là cả ngực… Chưa nói đến chuyện cô tạm thời không nhìn phần lưng, ở đó chắc cũng sẽ có…
Cho dù Khang Kiều đã sớm giúp cô chuẩn bị tâm lý nhưng lúc nhìn thấy cô vẫn rất giật mình, thậm chí tay cũng không kìm được run rẩy.
Quả nhiên, đưa bà đến công ty là đúng, không để lộ quá trình làm lễ ra ngoài cũng đồng nghĩa với việc không có nhiều người nhìn thấy những hồi ức đau đớn thảm thiết mà bà từng phải chịu.
Cho nên cô nhất định phải tránh không cho Đồng Trăn tiếp xúc với thân thể bà, đồng thời nắm rõ vị trí của những vết thương, cố gắng không cho những nơi đó lộ ra bên ngoài, dù chỉ là một chút cũng đều có thể bị mấy người Trang Lễ nhìn thấy.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc cô phải một mình tiếp nhận những thứ này, không thể tỏ ra chút cảm xúc không đúng mực. Có vô số lần cô cảm thấy mình sắp phát điên mất. Loại tâm lý suy sụp này không liên quan đến căn bệnh của cô, mà là vì tức giận, cô chưa từng trải qua sự tức giận nào thế này. Dường như có một con thú dữ đang dần dần được hình thành trong trái tim cô, nó muốn xông ra ngoài, không ngừng lặp đi lặp lại động tác cào móng vuốt vào tim cô, cơn đau như dùng dao xoắn vặn.
Mỗi một lần sắp sửa mất khống chế, cô đều không nén nổi lòng mà nhìn về phía Khang Kiều.
Cô biết, anh không giúp gì được cô, nhưng ánh mắt dường như lúc nào cũng chăm chú nhìn từng hành động của cô vẫn khiến cô tìm được một chút an ủi.
Cũng trong tình trạng đè nén tức giận lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cô cũng hoàn thành phần lớn công việc, cuối cùng chỉ còn mỗi việc mặc quần áo vào cho bà, thông thường việc này sẽ do hai người cùng nhau làm, Miêu Tiêu nhìn Đồng Trăn: “Để chị làm đi, chị muốn tự tay mặc áo vào cho bà.”
Đồng Trăn khẽ gật đầu, không hề nghi ngờ.
Áo liệm do Trang Du chọn, màu đỏ phù hợp với hỉ tang*, lớp áo sơ mi bên trong đại diện cho mùa xuân, lụa mỏng bên ngoài là hạ, áo khoác là thu, lớp áo bông ngoài cùng là đông. Miêu Tiêu mặc giúp bà từng lớp áo một, dùng tơ lụa che đi những hồi ức khó khăn kia, chỉ mong bà có thể tiếp tục một cuộc đời suôn sẻ.
(*) Bên Trung Quốc dùng từ hỉ tang cho những đám tang của người cao tuổi.
Sau khi hoàn thành, Miêu Tiêu và Đồng Trăn cùng đứng bên cạnh bà, cúi đầu lần cuối.
Hơi gập người, Miêu Tiêu nhớ lại những vết thương trên người bà, đó là những vết tích xấu xí nhất mà cô từng nhìn thấy trong cuộc đời này, vặn vẹo, dữ tợn, khuất nhục.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy bà đang yên tĩnh nằm trên bàn khâm liệm. Đây là người đẹp nhất mà cô được gặp, thậm chí cô còn cảm thấy trên người bà đang phát ra ánh sáng, đó là luồng sáng đủ để chiếu rọi núi sông.
Last edited: