Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
“Có thể ông ấy muốn gặp Huy Huy lần cuối.”
Lời giải thích này cũng phù hợp.
Miêu Tiêu gật đầu, lại hỏi: “Vì thế nên Huy Huy c3ảm thấy thằng bé hại chết ông cậu?”
“Ừm, từ camera theo dõi thì thấy, chuyện xảy ra không bao lâu Huy Huy đã chạy tới đó. Lúc ấy nó 4ở ngay gần nơi xảy ra chuyện, thậm chí có thể đã nhìn thấy quá trình. Sau đó cũng là nó gọi xe cứu thương, lúc chú thím con tới bệnh viện ôn8g đã đi rồi, Huy Huy cứ khóc mãi, còn không ngừng la hét là nó hại chết ông nội…”
Không phải cô hoài nghi năng lực của phía cảnh sát, cô tin rằng chỗ họ nhất định sẽ có chuyên gia có kinh nghiệm phong phú hơn. Nhưng nếu Miêu Huy thật sự vì lí do này mà tự tử, vậy thì dù lần này khuyên được cũng sẽ còn lần sau…
Bên ngoài trường học có rất nhiều xe cảnh sát, xe cứu hỏa, thậm chí có cả xe cứu thương, thoạt nhìn như đã xảy ra chuyện lớn.
Mọi người đang vây quanh tầng tầng lớp lớp đến mức nước chảy không lọt. Miêu Tiêu vất vả lắm mới chen vào được, đang kéo dây căng hiện trường để vào trong thì một nữ cảnh sát đứng ra ngăn cô lại.
Mới đầu thái độ của đối phương không được thân thiện cho lắm, sau khi biết thân phận của cô thì nhanh chóng bảo một đồng nghiệp dẫn cô vào.
Rất nhanh, họ đã tới tòa nhà lớp học số một.
“Đúng, là ông cậu hai của con chủ động đi tìm Miêu Huy. Đầu tiên nó không tin, nhưng tính cách nó hướng nội, có chuyện gì cũng không kể cho chú thím con. Sau đó không biết sao nó lại tin, nó thường xuyên giấu ba mẹ lén đi gặp ông cậu hai của con. Đã bao nhiêu năm, còn lén theo ông cậu hai của con học kèn Suona, mấy ngày trước thậm chí nó còn nói với chú thím không muốn học đại học mà học kèn Suona. Mà chú con khăng khăng ghét nhất là kèn Suona, bèn đánh nó một trận nhừ tử… Nhưng như thế cũng đâu tới mức tự tử chứ…”
Đúng là không tới mức đó, nhưng cùng một chuyện với mỗi người mỗi khác. Đối với người không muốn chết thì bất kì lí do gì cũng không thể dẫn đến tự sát. Đối với người đã muốn chết, lí do dù yếu ớt cũng có thể là giọt nước tràn ly.
Tựa như Khang Kiều đã từng nói – “Thất bại không phân biệt lớn nhỏ, đứa trẻ ba bốn tuổi có thể vì một viên kẹo mà khóc tới mức không thở nổi, học sinh thi đại học có thể vì một lần thất bại mà tự sát…”
Cô thấy hơi hối hận, cô không nên suy nghĩ nhiều như vậy, nên dẫn Khang Kiều đi cùng mới phải!
Nếu anh ở đây, không chừng có thể giải quyết chuyện này một cách tốt đẹp.
“Ông nội?” Xưng hô thế này làm Miêu Tiêu cảm thấy 7có vẻ không đúng lắm.
Chắc hẳn Miêu Huy chưa từng gặp ông cậu hai, lúc bà nội qua đời, thằng bé chỉ mới năm sáu tuổi, người trong nh2à từ đầu đến cuối luôn không cho thằng bé tới lễ truy điệu.
Nói cách khác, trong ký ức của Miêu Huy, ông cậu hai vốn chỉ là một người xa lạ.
Nhưng khi thấy người xa lạ xảy ra tai nạn giao thông, thằng bé lại là người xông ra đầu tiên? Dù nó có cực kỳ tốt bụng, vậy tại sao lại là “ông nội”?
Nghĩ lại, cô thấy chỉ có một khả năng, “Bọn họ đã từng gặp nhau ạ?”
Không hề có học sinh vây xem, những học sinh đó hẳn đều bị nhân viên nhà trường nhanh chóng khống chế ở trong phòng học. Điều này làm Miêu Tiêu cảm thấy có phần may mắn, ít nhất cảm xúc của Miêu Huy sẽ không bị những người không biết rõ nội tình đó kích thích thêm.
Cô hơi dừng bước, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn lên.
Miêu Huy đang đứng bên rìa sân thượng, vừa ở xa lại bị khuất bóng, Miêu Tiêu không cách nào nhìn rõ mặt, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như cậu luôn nhìn thẳng về phía trước…
Hình ảnh này giống như một đòn tâm lý đối với người nhà. Vì sợ tâm trạng cô không thể khống chế làm lỡ kế hoạch cứu viện, cảnh sát vội vàng an ủi cô, “Cô gái, cô đừng vội, em trai cô tạm thời chưa xảy ra chuyện gì, chúng tôi đang nghĩ cách khuyên bảo cậu ấy…”
“Thằng bé có nói yêu cầu gì không?” Miêu Tiêu bỗng lên tiếng cắt ngang lời an ủi của ông ta, giọng nói rất bình tĩnh.
“Hả?” Quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Người này là một cảnh sát đứng tuổi có thâm niên khá lâu năm. Đây cũng không phải lần đầu tiên ông thấy cảnh này, thông thường khi người nhà chạy tới hiện trường đều khóc lóc than trời trách đất, nói gì cũng không chịu nghe, còn cô gái bên cạnh chỉ có sắc mặt là hơi khó coi.
Thoạt nhìn… Thoạt nhìn như cô ta không lo lắng chuyện sống chết của em trai mình…
“Tôi nói…” Miêu Tiêu quay đầu nhìn về phía ông, “Các ông biết nguyên nhân thằng bé muốn tự tử chưa?”
“Chuyện này…” Cảnh sát ngập ngừng, “Vẫn chưa rõ lắm, cho nên mới cần người nhà hợp tác.”
“Vậy tại sao lại gọi tôi tới?”
“Hả?” Cô gái này thật sự rất có vấn đề!
“Tôi và cậu ấy đã nhiều năm không gặp nhau, tình hình của cậu ấy tôi không biết rõ.” Vừa nói, cô vừa cất bước vào trong tòa nhà trước mặt, hỏi thẳng: “Tôi muốn biết, các ông gọi tôi tới là hi vọng tôi có thể làm gì?”
Trong tình huống này không cho phép bất kì sơ suất nào, vì vậy cần ông nói cho cô biết lát nữa cô nên nói những gì, nên làm thế nào.
Kết quả là viên cảnh sát này lại cho cô một đáp án cực kỳ bất ngờ…
“Tôi cũng không biết.”
“…??”
“Chúng tôi thấy rất lạ, tại sao phải gọi người chị họ là cô tới, chuyên gia tâm lý chịu trách nhiệm khuyên nhủ em trai cô đưa ra lý do là…” Cảnh sát liếc cô một cái nói: “Tên cô khá hay.”
Đây dĩ nhiên không thể nào là lý do chân chính được. Mà vị chuyên gia tâm lý kia không hề nói cho họ biết lý do thật sự, nhưng sau khi gặp cô, ông ta hoài nghi một cách nghiêm trọng – em trai cô ta muốn tự sát có liên quan tới cô ta!
Thậm chí có khả năng cô ta hi vọng em trai cô ta chết đi. Vì vậy, tất nhiên ông ta phải dùng tới một vài kỹ xảo trong giao tiếp, để ngăn cô nói những lời sáo rỗng.
“… Có thể là tôi nghĩ nhiều, nhưng vẫn muốn mạo muội hỏi một câu, vị chuyên gia tâm lý ông nói không phải họ Khang đấy chứ?” Vì cái lý do không đáng tin này mà gọi người ta tới, sao cũng thấy rất giống tác phong của Khang Kiều!
“Sao cô biết?” Càng ngày càng khả nghi đó!
“Đúng thế thật à?”
Không không không, tuyệt đối là cô nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là trùng hợp, sao Khang Kiều có thể xuất hiện ở đây chứ…
Nhưng không phải cô nghĩ nhiều!
Hình dáng đang đứng trên sân thượng cố gắng trao đổi với Miêu Huy rất quen thuộc với cô, là Khang Kiều chứ còn ai vào đây!
Phát hiện ra động tĩnh phía sau, anh cảnh giác quay đầu lại, sau khi nhìn rõ người đó, anh vội vàng ra dấu tay với cô, ý bảo cô đừng kích động.
Quả thật nếu lúc này cô kích động quá khiến Miêu Huy chú ý, rất có khả năng sẽ khiến thằng bé trượt chân ngã xuống.
Việc này thì cô hiểu, nhưng rốt cuộc tại sao Khang Kiều lại ở đây?
Dĩ nhiên, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Cô đi nhẹ, dè dặt cẩn thận tới bên Khang Kiều, hạ giọng hỏi: “Em nên làm gì đây?”
“Thu hút sự chú ý của cậu bé.” Khang Kiều đưa ra chỉ thị, lời ít mà ý nhiều, ánh mắt lúc đó nhìn chăm chú vào Miêu Huy đang đứng bên mép sân thượng.
“Vâng…” Miêu Tiêu gật đầu. Lần đầu tiên cô thấy Khang Kiều nghiêm túc như thế, vậy nên cô càng cảm thấy căng thẳng hơn, sau một lúc ngập ngừng cô mới dám mở lời, thử dò xét nhẹ giọng nói, “Huy Huy…”
Không có phản ứng, Miêu Huy ở đầu kia làm như không nghe thấy gì cả, không phản ứng chút nào.
Cổ họng cô giật giật, thử lên tiếng lần nữa, “Huy Huy… Đến chị mà em cũng không để ý tới sao?”
Vẫn không có phản ứng.
Cô hơi bất lực quay đầu nhìn về phía Khang Kiều, không biết còn có thể nói gì. Dù sao cô và Miêu Huy đã nhiều năm không gặp, thậm chí ngay cả động cơ tự tử của cậu bé cô cũng không thể khẳng định. Muốn thu hút sự chú ý của cậu phải là người có quan hệ thân thiết mới được chứ nhỉ? Nhưng ba mẹ cậu hiển nhiên vẫn chưa tới. Giờ phút này tất cả trách nhiệm đặt lên vai cô, chỉ hơi sơ suất một chút thì hậu quả sẽ không thể cứu vãn, thậm chí cô hơi oán giận Khang Kiều, anh không nên gọi cô tới, không nên đặt cô vào vị trí nặng nề trong tình huống này.
Khang Kiều chỉ hờ hững liếc cô, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho một nhà tâm lý học khác ở phía bên kia.
Nhà tâm lý học này đã hợp tác với cảnh sát địa phương nhiều năm, cũng tiếp xúc nhiều với những vụ án tương tự, kinh nghiệm của anh ta vượt xa Khang Kiều. Cho nên chỉ cần một ánh mắt, anh ta đã hiểu ý của Khang Kiều – muốn để anh ta tiếp nhận, cố gắng hết sức kéo dài thời gian với cậu bé này, để Khang Kiều tiếp xúc với người nhà, thu hoạch thêm thông tin có ích hơn.
Cho nên anh ta gật đầu về phía Khang Kiều.
Thấy thế, Khang Kiều mới yên lòng kéo Miêu Tiêu ra khỏi sân thượng.
Vừa đứng vững, Miêu Tiêu không nhịn được chất vấn: “Sao anh lại muốn tìm em tới?”
“Vì có mấy lời phải nói rõ ràng với người nhà. Nhưng nếu là ba mẹ cậu ấy, anh sợ họ khó có thể chấp nhận. Đến lúc đó đừng nói là hợp tác, thậm chí chúng ta còn phải nghĩ cách trấn an cảm xúc của ba mẹ cậu ấy nữa.”
Cô khe khẽ run lên, cất giọng run run hỏi: “Nói gì cơ?”
“Có một số người nhảy lầu không phải vì muốn chết, mà vì muốn đạt được một yêu cầu nào đó nên chọn cách này để gây sự chú ý với người khác. Trong tình huống này, thỏa mãn yêu cầu của người đó hoặc có người nhà bạn bè khuyên bảo là đủ để ngăn cản họ. Nhưng em trai của em thì khác, cậu ấy một lòng muốn chết, thậm chí không muốn nói chuyện với thế giới này.” Lúc nói ra câu này, giọng nói Khang Kiều trở nên rất nặng nề.
Anh cũng biết không nên bắt Miêu Tiêu chấp nhận những điều này, nhưng khi hiểu sơ qua về tình cảnh của cậu bé, anh và nhà tâm lý học còn lại đều có phần tuyệt vọng. Đến khi nhìn thấy trong danh sách người nhà có tên “Miêu Tiêu”, anh giống như nhìn thấy đường sống của đứa bé vậy.
Nếu là cô, không chừng có thể bình tĩnh phối hợp với họ.
Last edited: