Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
“Anh dừng ở đây đi.” Cô chỉ về cổng khu tiễn khách ở phía trước.
“Anh đưa em vào.” Trang Lễ hé môi trả lời.
Nhưng Trang Lễ không đáp lại cô, thản nhiên lái xe về phía bãi đỗ.
Động tác chuẩn bị xuố8ng xe của cô khựng lại, cô quay đầu nhìn về phía anh ta mỉm cười, “Cảm ơn, nhưng giờ giấc tàu hỏa hợp lý hơn máy bay, bây g7iờ tới sân bay cũng không kịp bay các chuyến chín giờ hơn, mà mấy giờ tiếp theo đều không có chuyến, lại phải đợi đến bảy g2iờ sáng mai.”
Miêu Tiêu không giấu giếm nữa mà thản nhiên thừa nhận, “Thật ra là do tình hình kinh tế của tôi hiện giờ không tốt lắm, nhưng nếu thật sự cần thiết tôi có thể quẹt thẻ của Khang Kiều, anh ấy đã đưa thẻ lương cho tôi, còn cố ý dặn tôi – Cứ! Quẹt! Đi!”
Mặc dù trong thẻ chỉ còn 334.2 tệ, nhưng lúc này dùng để tỏ rõ lập trường cũng khá có tác dụng.
Nghe vậy, Trang Lễ sửng sốt, một lát sau anh hơi nhếch môi khinh thường: “Anh ta thật là kẻ biết dỗ dành phụ nữ.”
“Tôi cho rằng đây không phải dỗ dành, chỉ vì thích thôi…” Cô theo bản năng bảo vệ Khang Kiều, vừa nói vừa biểu lộ đầy chân tình, “Bởi vì thích nên sẽ suy nghĩ chu đáo cho tôi bất kể chuyện lớn hay nhỏ. Bởi vì thích nên cho dù không có nhiều lắm nhưng vẫn đưa hết cho tôi… Dĩ nhiên, nếu anh vẫn kiên trì cho rằng sự chu đáo của anh ấy là dỗ dành phụ nữ, vậy cũng không sao. Nếu anh ấy tình nguyện dỗ dành tôi như vậy cả đời thì càng tốt chứ sao.”
Trang Lễ không chịu thua phản bác: “Chỉ đến mức này anh cũng có thể làm được.”
“Ha ha…” Cô bật ra tiếng cười châm chọc, “Anh có thể làm được hay không tôi còn không rõ sao?”
“Trước đây đúng là anh đã làm chưa đủ tốt, nhưng anh có thể thay đổi.”
“Thay đổi thế nào? Trở thành người giống như Khang Kiều ư? Thế sao tôi không chọn Khang Kiều luôn?”
Câu này thật khó nghe, làm cho anh ta không phản bác được, im lặng một hồi lâu mới thốt nên một câu nói bất lực, “Đâu có giống nhau…”
“Vậy không giống ở chỗ nào?” Cô hỏi dồn.
“Hai người mới quen biết được bao lâu? Còn anh đợi em đã hai năm rồi!” Anh ta không khống chế được gầm nhẹ.
Đây là lần đầu tiên anh ta kể lể về hai năm chờ đợi kia trước mặt Miêu Tiêu. Cho tới giờ, anh ta vẫn không muốn khiến mình trông giống một oán phu, nhưng khi mối tình nhiều năm của họ cuối cùng vẫn thất bại vì mấy tháng ngắn ngủi của cô ấy và Khang Kiều… Dù thế nào anh ta cũng không cam lòng.
“Đừng nói như thể tôi phụ lòng anh thế chứ, thật sự anh đang đợi tôi sao? Hay chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi.”
Anh ta nheo mắt lại, giọng nói chợt lạnh đi, “Em cho rằng hai năm qua không có ai theo đuổi anh à?”
“Vậy tại sao anh không chấp nhận đi?”
“Không thích thì sao mà chấp nhận được?”
“Cho nên…” Cô buông lỏng tay, “Chỉ là anh chưa gặp được người mình thích.”
“Đó là bởi trong lòng anh vẫn luôn có em, vốn không thể chứa thêm một ai khác!”
“Những lời này thì tôi tin.” Cô cong môi lên, cười như tự giễu: “Cho tới trước khi tôi bị bệnh, tôi chưa bao giờ làm nũng với anh, bởi vì tôi biết anh không thích. Tôi cũng không dám tranh giành tình cảm với những nghiên cứu kia của anh, bởi vì biết chắc chắn sẽ thua. Tôi cũng không nổi giận với anh, bởi vì tôi biết chắc chắn anh sẽ không dỗ dành tôi. Chuyện như đưa tôi tới ga tàu hỏa hay sân bay, trước đây anh chưa từng làm, mà tôi cũng chưa từng yêu cầu, không phải vì không muốn, mà vì sợ quấy rầy anh, sợ anh chê tôi phiền. Mỗi lần anh lỡ hẹn, cuối cùng tôi chỉ cười nói ‘không sao, công việc quan trọng hơn’, sau đó đi xem phim một mình, đi chơi một mình, tới bệnh viện một mình… Lúc muốn gặp có thể gặp ngay, lúc không muốn gặp sẽ giống như không tồn tại, bạn gái như thế có người đàn ông nào không muốn chứ? Dĩ nhiên anh sẽ không vừa mắt người nào khác, bởi vì trên đời này rất khó có người thứ hai làm được điều đó vì anh.”
“Xin lỗi…” Quả thật anh ta vẫn luôn nợ Miêu Tiêu một lời xin lỗi, “Cho anh thêm một cơ hội. Anh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không đối xử với em như trước.”
“Bây giờ chẳng phải anh cũng đối xử với tôi như vậy sao? So với trước kia, tôi không nhìn ra bất kỳ điểm khác biệt nào.”
“…” Anh ta nhăn mày, hiển nhiên chưa hiểu ý của cô.
“Lúc tôi bị bệnh nguy kịch khiến anh không thở nổi, anh đuổi tôi về nước, để mặc tôi tự sinh tự diệt. Bây giờ tôi dần dần có dấu hiệu hồi phục, anh vừa trở về đã tìm tôi, tự tin cảm thấy tôi chắc chắn phải trở về bên anh…” Cô hít một hơi thật sâu, chất vấn: “Như thế đâu khác gì một kẻ gọi là đến, đuổi là đi?”
“Chỉ là anh… chỉ là…” Anh ta ngập ngừng hồi lâu vẫn không thể tìm được lời giải thích hợp lý nào cho hành vi của mình. Cuối cùng, anh ta từ bỏ việc đấu tranh, gần như bất lực nhìn cô, hỏi: “Anh nên làm thế nào mới có thể khiến em hài lòng?”
“Đừng dây dưa nữa.”
“… Nếu như anh nói anh không làm được thì sao?”
“Chia tay trong êm đẹp không được ư? Sao cứ để ngay cả làm bạn bè cũng không được?”
“Bạn bè?” Anh ta nở nụ cười châm chọc, “Em còn có thể coi anh như bạn bè sao?”
“Ừm…” Cô rất chân thành nghĩ ngợi một lúc, “Phía tôi thì không có vấn đề gì, nếu Khang Kiều không ngại. Nhưng nếu anh ấy để bụng thì tôi sẽ có phần không được thoải mái… Hay là… Hay là để về tôi hỏi anh ấy đã nhé?”
“…” Anh ta thật sự bị từ chối hoàn toàn rồi, ngay cả việc có thể tiếp tục làm bạn hay không cũng phải nhìn sắc mặt Khang Kiều!
“Thời gian không còn nhiều, tôi vào trước đây, hôm nay cảm ơn anh nhé.”
Anh ta gật đầu, đáp bâng quơ, “Đừng khách sáo.”
Miêu Tiêu khẽ cười, mở cửa xe, đi về phía thang máy, bước chân thậm chí còn có phần gấp gáp.
Thật sự cô thấy nhẹ nhõm, cuối cùng đã nói rõ với Trang Lễ, lần này hẳn đã nói rất rõ ràng rồi chứ?
Cô có thể cảm nhận được lời từ biệt lần này có hơi khác trong quá khứ. Anh ta không nói hẹn gặp lại, cũng không có bất kỳ câu nói dư thừa nào, chỉ im lặng đưa mắt nhìn cô đi mất, giống như cảm giác đã làm xong chuyện rồi, không gặp lại nữa.
Sở dĩ Miêu Tiêu gấp gáp về nhà không phải vì ông cậu hai, mà vì ba mẹ cô.
Trên thực tế, nếu không biết tin ông cậu hai qua đời, cô cũng không nhớ rõ mình còn một người họ hàng như vậy.
Đã lớn tới tầm này cô mới chỉ gặp ông cậu hai một lần, trong đám tang của bà nội, ông ấy đứng đằng xa, lẳng lặng thổi kèn Suona*.
(*) Kèn Suona: Một nhạc cụ truyền thống Trung Quốc, có âm thanh cao, nghe lớn và rõ, là nhạc cụ quan trọng trong nhạc dân gian ở miền bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở tỉnh Sơn Đông và Hà Nam, nơi mà nó được dùng cho lễ hội và mục đích quân sự, dùng kết hợp với các nhạc cụ khác trong đám cưới và đám tang.
Ông cậu hai là nghệ nhân kèn Suona, sống tạm nhờ việc thổi kèn trong đám tang cho người ta. Có lẽ những người lớn cảm thấy ông ấy quá xui xẻo nên không qua lại với ông ấy, trong đó bao gồm cả ba mẹ cô, gồm cả con trai của ông – cũng chính là chú của cô.
Theo huyết thống, con của ông cậu hai phải là chú họ của cô, nhưng Miêu Tiêu coi chú ấy như chú ruột. Nghe nói lúc hơn mười tuổi chú ấy được bà nội nhận làm con thừa tự*. Trẻ con tầm tuổi ấy đã hiểu chuyện, chú ấy dĩ nhiên biết về thân thế của mình, nhưng vẫn hiếu thuận với ông bà của Miêu Tiêu như ba mẹ ruột. Ngược lại, chú đối xử với ông cậu hai không bằng người xa lạ, ngày lễ ngày Tết không tới thăm hỏi, lúc nói chuyện phiếm trên bàn trà bàn rượu cũng không nhắc tới.
(*) Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa.
Những điều này chính là những chuyện ít ỏi Miêu Tiêu biết về người ông cậu hai của cô.
Nói khó nghe thì thậm chí, cô thấy sẽ không có ai đau lòng khi ông cậu hai ra đi đâu.
Nên cô bác bỏ suy đoán lúc trước của mình, trong nhà không xảy ra biến cố gì trọng đại. Mẹ cô cũng không có tâm trạng rối bời, lo lắng. Việc bà không tiếc quấy rầy Trang Lễ để tìm cô bằng được rõ ràng là cố ý, đơn giản muốn thử dò xét xem cô và Trang Lễ hiện giờ rốt cuộc có quan hệ thế nào. Xem ra ba mẹ cô vẫn chưa thực sự hết hi vọng với người con rể khiến họ rất hài lòng này.
Trong tình hình này, nếu dẫn Khang Kiều về, sợ là ba mẹ cô không dễ dàng chấp nhận.
Sự thật chứng minh băn khoăn này của cô là đúng.
Mặc dù đã hơn hai năm không gặp nhưng sau khi gặp cô ba mẹ cô cũng không nhiệt tình cho lắm. Dĩ nhiên họ cũng muốn gặp cô, nếu không sẽ không cố ý tới tận ga tàu để đón cô, chỉ có điều so với nỗi nhớ về cô thì điều họ quan tâm hơn chính là…
“Sao con về có một mình?” Hàn Lệ Hà nhìn mãi phía sau cô, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc, bà nhíu chặt mày, ánh mắt không vui nhìn lại Miêu Tiêu.
Miêu Tiêu hếch môi lên, biết rõ còn cố hỏi, “Không thì còn về cùng ai được ạ?”
Cô cho rằng giả ngốc có thể lấp liếm đề tài này, giống như mọi lần trong quá khứ.
Không ngờ lần này mẹ cô vẫn cố hết sức đeo đuổi…
“Trang Lễ đâu?” Hàn Lệ Hà không cho cô cơ hội lảng tránh, liên tiếp ném ra mấy câu hỏi, “Không phải nó về nước rồi sao? Trong điện thoại còn cam đoan với mẹ lần này sẽ trân trọng con. Sao lại để con về một mình thế này?”
Từ cảm xúc kích động của mẹ, cuối cùng Miêu Tiêu cũng ý thức được không phải bà đang giục cưới mà đang lo lắng cô sẽ bị tổn thương thêm lần nữa.
Cô mấp máy môi, kìm nén nỗi xúc động, nhẹ giọng nói: “Là con bảo anh ấy đừng tới.”
Hàn Lệ Hà ngẩn người, lát sau mới hồi phục tinh thần khẽ gật đầu, giọng nói trở nên hòa hoãn, “Cũng đúng, lễ truy điệu không phải chuyện tốt, không cần bắt nó đích thân tới một chuyến.”
“Lễ truy điệu con tham dự còn ít sao…” Miêu Tiêu biết rõ nói câu này sẽ chọc giận mẹ cô, nhưng cô không nhịn được vẫn phải nói.
“Con…” Hàn Lệ Hà quắc mắt với cô.
“Không phải, ý con là sao con có thể dùng lí do này để bảo anh ta đừng tới…” Thấy thế, Miêu Tiêu vội vàng giải thích, chỉ là lời giải thích này có thể sẽ khiến mẹ cô càng tức giận hơn, “Chia tay đã lâu rồi, con có lý do gì bắt anh ta về cùng con chứ.”
“Chia tay?” Hàn Lệ Hà không giận dữ như cô nghĩ, chỉ nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Vậy sao nó lại nói với mẹ cứ yên tâm giao con cho nó?”
“…” Rốt cuộc trong điện thoại đã nói bao nhiêu điều mập mờ với mẹ cô vậy hả!
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hàn Lệ Hà lạnh mặt ép hỏi.
“Xảy ra chuyện gì thì về rồi nói.” Ba Miêu Tiêu bỗng cắt ngang, “Đi nhanh lên đi, phí đỗ xe rất đắt đó.”
“… Lúc này rồi ông còn xót chút tiền lẻ của mình à!” Hàn Lệ Hà tức giận liếc mắt nhìn ông.
Ông Miêu khảng khái trả lời: “Tôi xót chút tiền này còn không phải để cho cuộc sống của mẹ con bà tốt hơn chút hay sao!”
“Tốt chỗ nào? Chăm chăm nghĩ tới phí đỗ xe, không cho người ta nói chuyện tử tế, tốt chỗ nào?”
“Đây là chỗ nói chuyện sao? Muốn mắng con bé chết tiệt này cũng không thể mắng, về nhà thì không giống vậy, bà muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh, còn không tốt sao?”
“Cũng có lý.”
Ba của con à! Keo kiệt còn không thừa nhận, lại đi bán đứng con gái!
Thấy ba mẹ cô thoải mái nhất trí rời khỏi đây, đột nhiên cô như nhìn thấy tương lai của cô và Khang Kiều vậy…
“Con cười ngây ngô gì vậy? Còn không mau theo sau!” Hàn Lệ Hà quay đầu hét lên với cô.
“Dạ, tới ngay…” Cô bước nhanh theo sau.
Thấy cô vui vẻ bước đi, khóe miệng cười càng lúc càng rạng rỡ, Hàn Lệ Hà không khỏi kinh ngạc. Thậm chí bà cũng không nhớ rõ lần cuối bà nhìn thấy Miêu Tiêu cười là khi nào nữa.
Sau hồi lâu ngẩn ra nhìn Miêu Tiêu, bà mới bừng tỉnh, cất giọng hỏi: “Con cười khúc khích gì đó?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy ba con hơi giống một người.”
Ông Miêu khẽ nhướng mày, “Miêu Kiều Vĩ phải không? Con không phải người đầu tiên nói vậy, học sinh của ba cũng nói thế đấy.”
“…” Cô đã nói gì đâu cơ chứ!
“Ùi…” Hàn Lệ Hà cười lạnh, liếc xéo ông, “Ông chỉ giống Miêu Kiều Vĩ mỗi cái họ thôi.”
Ba cô ở đối diện sắc mặt xanh mét, Miêu Tiêu không khỏi có phần đồng tình, đúng là hơi giống…
Last edited:
Bình luận facebook