• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoa Hồng Và Anh (1 Viewer)

  • Chương 3

---

7.

Tôi tốt nghiệp ba năm trước, thuê chung phòng với Minh Huy hai năm rưỡi.

Hai năm đầu, là bởi vì Thẩm Dữ ở nước ngoài, học thạc sĩ.

Năm thứ nhất ra nước ngoài hắn học ngôn ngữ, năm thứ hai bắt đầu chương trình học chính thức, sau đó mãi đến mùa xuân năm thứ ba mới từ lễ tốt nghiệp trở về.

Tôi, không cha không mẹ, người thân duy nhất là bà ngoại đã qua đời vào năm tôi học lớp 11.

Thẩm Dữ, cha mẹ ly hôn, cũng là năm lớp 10 bắt đầu sống cùng với người ông nội không có khả năng lao động.

Tốt nghiệp xong, Thẩm Dữ nhận được offer của một trường top 3 ở ở Anh. Sau khi kiểm tra học phí và mức sống ở đó thì cười khổ, “Có lẽ chúng ta thực sự không thể thay đổi vận mệnh của mình, quên chuyện này đi.”

Tôi bắt đầu chụp ảnh những chú mèo hoang khi còn học đại học, Viên Tử sống ở khu đất bỏ hoang phía sau ký túc xá của tôi hơn một năm, bộ dáng ưa nhìn, tính cách ngạo kiều, nhờ nó mà tôi có hơn 70.000 người theo dõi trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.

Đó chính là lý do vì sao tôi rõ ràng rất ít đi làm, nhưng tiền kiếm được lại so với người vừa học và vừa làm như Thẩm Dữ không sai biệt lắm.

Khi đó tôi thích Thẩm Dữ biết bao nhiêu.

Híp mắt cười nói với hắn: “Anh đi học đi, em sẽ cố gắng chụp ảnh thật đẹp, chúng ta có thể vay vốn học tập, hoặc vay kinh doanh, em và Viên Tử cùng nhau nuôi anh học.”

Lúc đầu Thẩm Dữ còn khịt mũi coi thường.

Sau đó càng gần thời hạn của offer, hắn càng bối rối, giống như đang cân nhắc giữa tôn nghiêm và tiền đồ rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.

Đột nhiên có một ngày, tôi nhận được một công việc, là livestream bán hàng.

Ngày hôm sau tài khoản tăng 3000+, lần đầu tiên tôi thức dậy với quầng thâm dưới mắt, bị Thẩm Dữ ôm trầm vào lòng ở tầng dưới nhà trọ, tôi vui vẻ nhảy cẫng lên: “Đi học! Đi học! Xông lên! Thẩm Dữ!”

Khi đó, Thẩm Dữ luôn nói tôi là người chịu thương chịu khó, tích cực tràn đầy nhiệt huyết, thực sự không giống một người bị số phận làm tổn thương.

Nhưng tôi lại cảm thấy, tôi cũng không lợi hại đến vậy, chẳng qua cha mẹ tôi khi còn sống cũng coi như là yêu thương tôi hết mực, còn Thẩm Dữ mới là người thực sự bị tổn thương bởi chính gia đình của mình. Tôi yêu hắn, thích chăm sóc cho hắn, trau chuốt cho hắn như một tác phẩm nghệ thuật.

Tôi sinh ra chính là để làm một người dẫn đường.

Trong hai năm đó, Thẩm Dữ ở nước ngoài vừa làm thêm vừa đi học, rất bận rộn, còn tôi vì tiết kiệm tiền thuê nhà, sau khi gặp Minh Huy tại một hội nghị tuyển dụng của trường, liền làm phiền hắn, cầu xin hắn phân cho tôi một phòng.

Minh Huy, như tôi đã nói, là một bông hoa cao lãnh không quan tâm bất cứ thứ gì.

Bởi vì chưa bao giờ tiếp xúc với người khác giới (cho dù là con muỗi cái), cho nên tất cả mọi người đều dễ dàng chấp nhận việc tôi thuê phòng chung với anh. Lúc anh còn ở hiệp hội khoa học kỹ thuật, mắng thành viên nữ không khác gì đang mắng súc sinh, có người khuyên anh rằng người ta là con gái.

Anh lạnh lùng nhướng mày: “Ý cậu là, cô ta không phải là con người?”

… Vì vậy mà thành danh.

Còn tôi, Tống Như Cảnh, bời vì siêng năng, nghiêm túc, tỉ mỉ, lại chưa từng khóc khi bị anh mắng, thậm chí còn vén mỏ lên cãi lý với anh.

Từ đó trở thành người khác giới duy nhất trong mắt mọi người có thể đi chung với Minh Huy mà không bị bàn ra tán vào.

Lần đó Minh Huy phát hiện ra đúng là mình sai, tham số thí nghiệm nhập vào bị nhầm.

Anh xin lỗi tôi ở trong nhóm lớp, ngày hôm sau trong tiết trời cuối thu, trên người mặc một chiếc quần đùi, chạy quanh sân lớn mười vòng.

Cho nên lúc này, sự kinh ngạc của Thẩm Dữ ở trong điện thoại thật là vô lý.

Minh Huy híp mắt nói: “Có muốn tôi giải thích với anh ta không?”

Tôi mím môi, sau đó gọi to: “Viên Tử, đi cúp điện thoại cho mẹ.”

Hôm nay, tôi, một hot blogger đời đầu, có hàng triệu người hâm mộ trên tất cả các nền tảng, động đậy tay một chút là đã có hàng chục triệu lượt xem mỗi phút.

Có một người bạn cùng phòng đáng tin cậy như Minh Huy.

Lại còn có mèo của tôi nữa.

TÔI! SẼ! CÚP! MÁY!

Viên Tử nhào tới cúp máy. Thẩm Dữ lại chỉ lạnh lùng nói thêm một câu: “…Không quay về thì vĩnh viễn đừng quay về, Tống Như Cảnh, cô đừng có mà hối hận.”

8.

Thật ra chúng tôi sắp kết hôn rồi.

Người trong vòng bạn bè đều biết.

Khoảng ba tháng trước, khi bộ ảnh cưới vừa được chụp xong, tôi vui vẻ rạo rực ghép những bức ảnh thành video rồi đăng lên vòng bạn bè, bình luận đều khen ngợi, trai xinh gái đẹp, quả thật là đẹp mắt.

Đột nhiên ở riêng như vậy, không thiếu người hỏi thăm.

“Như Cảnh, tình hình đất nước chỗ tớ ở rất nghiêm trọng, đến lúc cậu kết hôn tớ có thể không quay về được [khóc].”

Bạn cùng phòng đại học của tôi gửi một tin nhắn.

Tôi ngây người cười cười, “Còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu, cậu cứ chờ tin tức của tớ đi.”

Sau đó, lại có bạn học nam khác không liên lạc được với Thẩm Dữ, nhờ tôi hỏi xem liệu hắn có đến dự tiệc tân gia của cậu ấy hay không.

-- “Không biết. Cậu hỏi anh ta xem.”

Chẳng mấy chốc sẽ đến kỳ nghỉ ngắn 1/5, một người bạn đùa giỡn trong nhóm đại học, “Tống Như Cảnh, Thẩm Dữ, 1/5 có kế hoạch gì không? Có cần để lại cho hai người một ngày để giải quyết việc riêng không? Nếu không thì đi du lịch đi.”

Thẩm Dữ trầm mặc.

Tôi xúc phân cho Viên Tử xong, liếc nhìn, thở dài.

Tôi không muốn đơn phương tuyên bố chia tay, để lại cơ hội này cho hắn, vậy mà hắn lại muốn làm con rùa rụt cổ?

Minh Huy nghe điện thoại từ phòng đi ra, liếc tôi một cái sau đó quay đi, ánh mắt của anh vừa nãy dường như quá nóng bỏng.

Anh cũng ở trong nhóm, thấy được tin nhắn.

Tôi cười khẩy, nhắn:

“Xin lỗi, không kết hôn nữa, đã chia tay, chúc mọi người ngày Lễ Lao động vui vẻ trước nha.”

Trong nhóm nổ tung.

Tôi lười để ý, edit video xong vô cùng mệt mỏi, liền đi tắm rửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Gió nam và hoa hồng
  • 5.00 star(s)
  • Tĩnh Hề
Chương 56
Hoa hồng trong tuyết
  • Dịch: Cố Bắc Như Sơ
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom