-
Chương 446-450
Chương 446 Là Sở Liên!
Sáu giờ tối là giờ tan tầm cao điểm của tập đoàn Tây Á.
Hoẩc Minh thờ ơ đứng giữa đại sánh, thản nhiên khoanh tay đứng đó, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo khiến cho nhân viên nữ nào ra vào cũng đỏ mặt, theo thói quen gọi một tiếng: “Tống Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Lúc này, ôn Noãn mới ra khỏi thang máy, bên cạnh là trợ lý Từ.
Thấy Hoắc Minh, ôn Noãn hơi giật mình, nhưng cỏ không muốn bị người ngoài chê cười, bèn chậm rãi đi sang, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Hoằc Minh nhìn cô rất chăm chú.
Một lát sau, anh mới nhẹ giọng trâ lời: “Hôm nay là sinh nhặt Hoắc Tây, em quên rồi
sao?
Anh vừa nói xong liền cầm lấy áo khoác trong tay trợ lý Tử, chủ động giành quyền thống tri trên mảnh đất ôn Noãn rồi đến bãi đỗ xe, hôm nay anh vẫn lái chiếc Cullinan kia.
Ôn Noãn ngồi vào ghế phó lái, suy nghĩ rồi nói: “Mời ba mẹ và Minh Châu cùng ăn một bữa cơm đi!”
Hoắc Minh chậm rãi thắt dày an toàn.
“Hôm khác đi! Hôm nay anh đã hứa sẽ làm bánh sinh nhật với Hoắc Tây rồi!”
õn Noãn không nói thêm gì nữa, nghiêng người nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu nâu trà của mình, da cò bình thường đã rất trắng rồi, hòm nay lại mặc một chiếc váy rất tòn da, tròng cực kỳ xinh đẹp.
Hoắc Minh không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Xe khởi động, bời vì đang giờ cao điểm tan tầm nén xe chạy rất chậm.
Anh nhìn con đường phía trước xe, thản nhiên hỏi: “Sao hôm đó em lại đi trước vậy?”
“Có chút việc!” Ôn Noãn có chút giấu diếm.
Hoắc Minh trầm giọng cười.
Qua một lúc lâu, anh mới vô liêm sỉ mà nói: “Sáng dậy anh đã định bù đắp cho em, thế mà em đã bỏ đi mất rồi. Anh nằm trên giường như vậy rất lâu, thật sự khó chịu lắm đấy,”
Đề tài này, ôn Noãn xấu hố không tiếp lời nổi.
Khuôn mặt non mịn của cỏ dân ửng hồng, nếu có ai khác nhìn thấy đều sẽ phải mẽ đằm.
Hoắc Minh thỉnh thoảng lại nhìn cò trong lúc đèn đỏ, anh nghĩ người phụ nữ như ôn Noãn, sẽ có rất nhiều đàn ông muốn cưới cò về nhà…
Biệt thự.
Dì Nguyễn đến sớm, đang ở phòng bếp nấu mì với Hoắc Tây, Tiếu Hoắc Tây tài cao mà gan cũng lớn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng phải biến thành vai hề.
Ôn Noãn rất vui vẻ, bước tới ỏm dì Nguyễn một chút: “Mẹ!”
Dì Nguyền liếc mắt nhìn Hoắc Minh một cái, mỉm cười nói: “Hoắc Minh nhờ người đón mẹ đến đây! Hôm nay chúng ta làm tiệc sinh nhật cho Tiếu Hoắc Tây, người một nhà phải cùng trải qua sinh nhật chứ.”
Ôn Noãn nghe hiếu ý bà ấy.
Cò ửm một tiếng, sau đó liền lẽn lầu thay quần áo, xuống lầu làm bánh ngọt cho Hoắc Tây.
Cò khá am hiểu việc này, nhanh chóng làm khuôn bỏ vào lò nướng. Chờ phỏi đã được nướng xong, Tiểu Hoắc Tây bắt (Tâu nháo nhào đòi muốn tự mình bóp túi bơ.
Tiểu Hoắc Tây vẽ ra hai người lớn và ba
đứa nhóc.
Ôn Noãn cố ý hỏi: “Sao lại nhiều ra thêm một bé rồi?”
Hoắc Tây hơi nhăn mặt.
Cô bé chạy vào phòng khách, nhào vào lòng Hoăc Minh.
Hoắc Minh nhìn con gái, òm lấy Hoằc Tây hỏi: “Sao vậy con?”
Hoăc Tây không chịu nói.
Có điều trẻ con hay quên, một lát sau, Hoắc Tây đã cầm cái bánh ngọt kia, bắt đau dạy dồ Tiếu Doãn Tư… Ví dụ như nói phái tương thân tương ái với Trương Sùng Quang.
Hoầc Minh vừa bực vừa buồn cười, nhưng đồng thời cũng dâng lẽn cảm giác tự hào của người làm cha.
Tiếu Hoắc Tây của anh, là cục cưng đáng yêu nhất thế giới.
Anh đi sang phòng bếp xem thử, trong phòng chỉ còn lại mỗi ôn Noãn.
Hoắc Minh bước vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa: ‘Mẹ đâu?”
Ôn Noãn đang chién bít tết, đơn giản nói: “Em làm thêm một cái bánh ngọt, bà ấy đem cho đứa bé nhà bẽn cạnh rồi.”
Hoắc Minh thấy lúc này cô thật sự dịu hiền.
Nói thật thì trước đây anh không thích kiểu này, nhưng sau khi anh biết tính tình của ôn Noãn, thì lại thích dáng vẻ nghe lời của cò hơn, hơn nữa mấy hõm trước ít nhiều cũng có chút dục cầu bất mãn, vì thế anh vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, gấp gáp thầm thì: “Em luôn lo lắng không biết người khác ăn gì, còn anh muốn ăn gì, sao em không để ý chút nào vậy?”
Ôn Noãn hơi khựng lại.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng đấy anh ra, nói
nhỏ: “Anh nói lung tung gì đó.”
Hoẩc Minh nhẹ nhàng ngậm lấy phần thịt mềm mại trên cổ cò, dùng răng ma sát một vùng nho nhỏ, bất mãn nói: “Tống Giám đốc ôn, em đứng đắn quá nhỉ!”
Kế từ khi đó, lớp giấy mỏng manh ngăn cách giữa hai người bọn họ đã bị đâm thủng.
Ôn Noãn không cản nối anh.
Nhưng cô vẩn luôn thấy có điều gì đó không ổn, cho nên sau khi hai người suýt lau súng cướp cò đêm đó, cò đã bỏ chạy.
Đang định nói gì đó, cửa phòng bếp bỗng bị mở ra.
Dì Nguyễn đứng trước cửa, vẻ mặt cực kỳ đặc săc, một lát sau mới tìm được giọng mình: “Noãn Noãn, bít tết cháy rồi!”
Mặt Ôn Noãn đỏ đến mức rí ra máu…
Hoẩc Minh biết da mặt cỏ mỏng, bèn nhận lấy nồi, nhanh chóng rửa sạch.
Anh lấy thêm hai miếng thịt bò wagyu từ trong tủ lạnh ra, giao cho ôn Noãn, còn nhẹ nhàng nói: ‘ Anh xem em làm! Sau này anh sẽ làm cho em và con ăn!”
ỏn Noãn không nói nên lời, im lặng xử lý nguyên liệu.
Dì Nguyễn lại đi ra ngoài.
Hoằc Minh nhẹ nhàng ôm lấy eo cỏ từ phía sau, cằm gác lén vai cò. Anh không đùa quá trớn đế làm cõ xấu hổ thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cò, động tác trìu mến mang theo vài phần quý trọng.
Một lúc lâu sau, anh mới nói nhỏ: “ôn Noãn, anh sẽ đối xử tốt với em!”
Anh không thể nhớ lại chuyện cũ, nhưng anh thích ôn Noãn, cũng yêu quý hai đứa con của mình.
Anh muốn tâm trung hàn gắn mối quan hệ này, từ từ bồi đắp tình cảm của cõ.
Cho nên, anh muốn yêu đương với cô!
ỏn Noãn xoay người trong lòng anh, cò nhìn lại anh, giọng vừa nhẹ vừa mềm: “Hoắc Minh, anh thật sự nhớ ra rồi sao?”
Hoăc Minh không trả lời, chỉ nghiêng người hòn cô.
Dù sao trong nhà cũng có người lớn, còn hai đứa nhỏ nữa, chỉ có thể lén lút mà thòi, nhưng nụ hõn vò cùng hưng phấn này lại khiến người ta sinh ra mấy phần rung động.
Đã lâu lắm rồi, ôn Noãn chưa được trải qua cảm giác này.
Mòi cò run run, rụt rè đáp lại anh…
Anh vần giống như trước đây, không cho cò nhẩm mẳt, bẳt cò phải nhìn bọn họ hòn nhau, nhìn anh thân mật với cò như thế nào, cứ như vậy, hai người hôn rất làu, khiến cả hai đều có chút đê mê mơ màng.
Hoắc Minh áp trán vào trán cò, nhẹ giọng thầm thì: “ôn Noãn, phía dưới của anh không hề có vấn đề gì đâu!”
Anh vần luôn sợ cô nghĩ nhiều.
Ôn Noãn đỏ mặt, vươn tay đấy anh ra…
Hoắc Minh cúi đều nhìn mình, sau đó tựa vào cửa sổ phòng bếp rít xong một điếu thuốc, rồi mới nói: “Anh qua xem bọn nhỏ!”
Ôn Noãn sẳp xếp bàn án ngay ngẩn.
Hoắc Minh ỏm Doãn Tư, cho cậu bé bú sữa.
“Bác sĩ nói thằng bé cần phải giảm cân.” Hoăc Minh ôm con, ánh mât đong đầy yêu thương: “Vài hôm nữa mang thăng bé đi kiếm tra sức khỏe nhé.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh cho con bú sữa xong thì đặt cậu bé vào nôi rồi nhanh chóng thay tã cho cậu bé.
Tiếu Hoắc Tây nhận lấy chiếc tã nặng trịch, khuôn mặt nhỏ nhẳn nhăn nhó hết cả lên.
“Hoăc Doãn Tư, em tiếu cũng nhiều quá ha!”
ỏn Noãn cười rộ lên, lơ đãng ngước mắt, chỉ thấy Hoâc Minh đang nhìn cò, trong đòi mắt đen láy nhiễm một chút trong trẻo chín muồi của người đàn ông trưởng thành.
Cơm nước xong, hai người thu xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ.
Ôn Noãn tiễn Hoắc Minh rời đi.
Đêm khuya, hai người sóng vai nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong biệt thự, tăng thêm bầu không khí lãng mạn.
Hoăc Minh nâm tay ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Trước kia Hoắc Tây tự mình tầm rửa, sao gần đây lại để cõ giúp việc thế? ôn Noãn, trẻ
con phải học cách tự lập chứ?”
Tuy rằng anh đang thương lượng với cô, nhưng trong giọng nói không hề có ý trách móc nào, chỉ có thế nhận ra sự trìu mến ấn chứa.
Như thế tất cả các người chồng trên thế giới đều đối xử với vợ mình như vậy.
Ôn Noãn cũng sẵn sàng thảo luận chuyện này với anh, hai người đứng dưới tàng cây anh đào, cò thấp giọng nói: “Gần đây con bé có hơi dính người.”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Bốn phía tối tăm thăm thắm, hai người đứng cạnh nhau nhưng thặt ra cũng khòng thấy quá rõ mặt nhau.
Chỉ là trong đáy mẩt ôn Noãn, có ánh sáng.
Hoắc Minh tiến lên một bước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cò: “ôn Noãn, là tại anh sao? Bởi vì thiếu sót của anh…”
Một người phụ nữ một mình nuôi hai con, lại còn phải quản lý cả một tập đoàn.
Cò đương nhiên không thể nào sống tự do thoải mái được rồi.
Cánh mòi ôn Noãn hơi run run, nhưng cuối cùng vẩn không nói gì, quay mặt sang bẽn: “Anh về đi! Lái xe cấn thận nhé!”
Hoẳc Minh dịu dàng óm lấy cô.
Anh không nói gì, chỉ đứng đó ôm cô mà thòi…
Giờ phút này, anh chỉ hy vọng bản thân có thế đem lại hạnh phúc cho ôn Noãn!
Ôm cô thật lâu, cuối cùng anh nhỏ giọng nói: “Mau về thôi!”
Ôn Noãn gật đầu.
Nhưng chẳng ai nhúc nhích cả, cuối cùng anh vần không kiềm được mà hòn cò dưới tán cây, cả hai đều hơi động tình, anh vươn tay vén váy cò lên, giúp cò thoải mái một chút.
Đêm nay thật oi bức.
Hoắc Minh chậm rãi lái xe rời đi, trở về nhà họ Hoẳc, lắng lặng ngồi trong phòng khách ngấn người.
Anh nhớ lại dáng vẻ của ôn Noãn.
Trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô…
Sau đó, hầu như đêm nào anh cũng đến chổ Ôn Noãn, chủ yếu là để làm bạn với các con.
Thỉnh thoảng, anh và cò cũng sẽ cùng chia sẻ một nụ hôn.
Nhưng anh chưa bao giờ ở lại qua đêm, ôn Noãn cũng chưa bao giờ nhắc đến, anh trông cũng chẳng quá gấp gáp ở lại, chỉ dịu dàng bầu bạn với cò, thế mà anh lại thích cảm giác này…
Hoắc Minh hưởng thụ quãng thời gian yêu đương đó, nhưng vẫn luôn tiếc nuối vì bản thân không thế khòi phục trí nhớ.
Anh vẩn nợ ôn Noãn chuyện này.
Đang lúc suy nghĩ hổn loạn, Lục Khiêm lại gọi đến cho anh.
Hoắc Minh nhấc máy: “Chú!”
Giọng nói Lục Khiêm trầm thấp trong đêm: “Hoẩc Minh, chúng ta đã bước đầu nắm được căn cứ chính xác của Hoàng Duy Đức, người đã vào trại tạm giam rồi, có điều với thân phận của gã, gã sẽ sớm nộp tiền bảo lãnh thòi, nhưng bên này cũng sẽ sớm truy tố gã.”
Hoẳc Minh mím mòi.
Hoàng Duy Đức, đã trục lợi từ thuốc thử bất hợp pháp đó đế điên cuồng vơ vét hết của cải của người khác.
Hoắc Minh anh chính là một trong những người bị hại, có điều người đó cũng chỉ vì trả thù anh mới làm vậy.
Giọng nói của Lục Khiêm càng lúc càng âm trầm: “Hoắc Minh, cậu yên tâm, lần này gã ta không thoát nổi đâu!”
Hoẳc Minh ừm một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, anh đạp nhẹ chân ga, rời khỏi biệt thự của ôn Noãn.
Xe vừa mới ra khỏi cổng biệt thự đã rẽ vào bên góc đường, một bóng người gây gò xuất hiện ở trước mằt.
Chiếc xe thể thao màu đen rít lên một tiếng rồi dừng lại.
Sau lưng Hoắc Minh đố mồ hôi lạnh, anh ngước mẳt, nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ trẳng bệch như tuyết phản chiếu bởi ánh đèn xe.
Là Sở Liên!
Ánh mẩt Sở Liên khẽ động, dừng lại trên bụng cò ta.
Chỉ thấy phần bụng dưới lẽ ra phải bằng phắng lại hơi phồng lén, nhìn như đã mang thai được hai, ba tháng.
Hoắc Minh mở cửa xuống xe.
Sắc mặt Sở Liên tái nhợt, cánh mòi run rẩy: “Luật sư Hoắc, anh giúp tòi được không? Hoàng Duy Đức đã biết tôi phản bội gã rồi, gã chắc chằn sẽ lấy mạng của tôi! Tòi đang mang thai, đã bị hắn khống chế rất lâu rồi, tôi phải uống thuốc ức chế… Luật sư Hoằc, xin anh hãy giúp tôi!”
“Nếu đứa trẻ này mất đi, tòi sẽ không bao giờ có cơ hội được làm mẹ lần nữa!”
Sở Liên từ từ quỳ xuống…
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc, sương khói mịt mờ rồi lại tán loạn giữa bầu trời đêm.
Giọng điệu của anh thật lạnh nhạt: “Lúc trước chúng ta đã thương lượng xong rồi, hai mươi triệu, cò tìm chứng cứ giúp tòi!”
“Tòi biết!”
Sở Liên đưa tay kéo ống quần của anh, van nài: “Nhưng tòi thật sự không ngờ được gã ta có thể nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài, chắc chắn gã sẽ tìm ra tôi sớm thòi… Luật sư Hoắc, tòi cầu xin anh, xin anh hãy giúp tòi một lần cuối cùng này thòi, tỏi cam đoan sau khi xong chuyện sẽ tránh xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt bà Hoằc nữa!”
Cò ta òm bụng mình: “Tôi chỉ muốn giữ lại đứa bé này thòi!”
Một lúc lâu sau, Hoâc Minh thân nhiên hỏi: “Đứa nhỏ là con ai?”
Sở Liên giật mình, thật lâu sau mới thì thào nói: “Tòi không biết!”
Khoảng thời gian này, đàn ông bên cò ta nhiều vò số kể, cò ta thật sự không biết đày là con ai.
Hoắc Minh nhìn dáng vê mờ mịt của cô ta.
Khuôn mặt kia thật sự rất giống Kiều An, nhưng Kiều An luôn xinh đẹp rạng ngời, còn Sở Liên chí có thế sống trong bóng tối âm u… Mới chỉ ngoài hai mươi tuổi mà đã thành ra dạng này!
Sau khi Hoắc Minh hút xong một điếu thuốc, anh mới mở miệng: “Đi thành phố H đi! Sẽ có người lo liệu mọi thứ cho cò! Nhà trọ, bệnh viện, sinh nở,… đều có cả. Tòi chỉ có một điều kiện, cò mãi mãi không được trở về thành phố B! Mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Ôn Noãn!”
Hoâc Minh đưa tay vào trong xe, đưa cho cò ta một tấm danh thiếp.
Là trợ lý đặc biệt, rất tín nhiệm của anh.
Thanh âm Sở Liên run run: “Tỏi biết rồi! Tòi cam đoan sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa!”
Hoắc Minh lại ngồi lên xe lần nữa, chậm rãi lái xe rời đi.
Sau lưng, sở Liên nắm chặt tấm danh thiếp kia, như đang nằm chặt cọng rơm cứu mạng của mình.
Hoắc Minh không về nhà, anh chạy xe đến Bát Bảo Sơn trong thành phố B, những bình tro cốt được đặt ở đây đêu không có người nhặn hoặc không có người nhà thân thích.
Hũ tro cốt của Kiều An, hiện đang ờ đây.
Đêm khuya, vốn không được vào nữa, nhưng Hoắc Minh đã đưa cho người gác cổng hai bao thuốc lá.
Đây không phái là lần đầu tiên anh đến, nên anh nhanh chóng tìm được hũ tro cốt của Kiều An.
Trong ánh sáng mờ ảo u buồn, cò gái xinh đẹp rực rỡ kia biến thành một cái hộp nhỏ.
Hoắc Minh thả một nhành hoa cúc lên đó, lặng im hồi lâu, cuổi cùng anh nói: ‘Anh đến đây cũng chỉ đế báo em một tiếng, anh thích ôn Noãn!”
Cùng một người, anh thích đến hai lần.
Nếu có kiếp trước kiếp sau, anh hy vọng Kiều An có thế buòng bỏ.
Sau khi rời khỏi Bát Bảo Sơn, bước chân của Hoắc Minh thoải mái hơn rất nhiều, anh nghĩ rốt cuộc thì mình đã buông bỏ được quá khứ, lựa chọn được người phụ nữ mà anh thật sự muốn chung sống cả đời.
Giờ phút này, anh chỉ muốn gặp ỏn Noãn!
Anh lái xe về biệt thự, ôn Noãn đã ngủ say.
Anh vốn định òm cò, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi tầm rửa trước, rồi lại lên giường ôm cò…
Ôn Noãn nửa tỉnh nửa mé.
Cò tựa vào ngực anh, thì thầm: “Em còn chưa cho anh lén qiườnq đâu!”
Chương 447 Giang sơn dề đổi bản tính khó dời!
Trong bóng tối, Hoắc Minh nhìn cò chăm chú từ trên cao xuống.
Ôn Noãn muốn di chuyến.
Nhưng anh nhanh chóng nắm lấy tay cò, đan ngón tay với cỏ…
Bều không khí kiều diễm, thích hợp làm chuyện vợ chồng.
Hoằc Minh cũng nghĩ vậy.
Anh vùi mặt vào cổ cò, yết hầu lãn nhẹ, thì thầm: “ón Noãn, anh có chuyện muốn nói với em!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
m thanh có hơi run rây…
Hoắc Minh xoay người, nằm nghiêng ôm lấy cò, đế cỏ dựa vào lòng mình.
Họ đã trải qua rất nhiều chuyện, anh biết anh chỉ cần giấu giếm cô là có thể dề dàng chiếm được trái tim và cơ thế cò.
Nhưng anh lại sợ, sợ mất cô.
Anh trầm giọng thắng thân với cô: “Vừa rồi anh đã gặp sở Liên.”
Sở Liên…
Ôn Noãn cau mày.
Hoâc Minh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mày của cò, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Cò ta mang thai, anh cho người sắp xếp đưa cò ta tới thành phố H, anh biết em sẽ không vui! Nhưng anh muốn cho cò ta một cơ hội, ôn Noãn, được không?”
Anh kể chuyện của Hoàng Duy Đức.
õn Noãn nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, hồi lâu không nói gì.
Hoăc Minh cho rằng cò không muốn, nhẹ nhàng vuốt tóc cò, đang định nói gì đó thì ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Được!”
Anh không ngờ cò lại dể nói chuyện như vậy.
Ôn Noãn nằm thẳng người, cò nói rất nhẹ nhàng: “Cò ta muốn giữ lại đứa bé, chứng tỏ trong lòng cỏ ta yêu đứa bé này nhất… Việc gì em phải tử chối.”
Hoẩc Minh nhìn dáng vẻ bình tĩnh thân nhiên của cò, không khỏi động lòng, muốn làm chuyện đó với cò.
Kế từ khi giả vờ khôi phục trí nhớ, anh còn không dám chạm vào cò vì sợ cỏ chán ghét.
Lúc này nói thẳng, thói quen cũ của anh lộ ra.
Anh nhẹ nhàng òm lấy cò, hòn cò…
Cò rất ngoan, chủ động vòng tay qua cổ anh, triền miên ân ái với anh. Cả người Hoắc Minh như bị thiêu đốt, anh cảm thấy nếu anh không làm, anh sẽ không còn là đàn ỏng nữa…
Khi định lau súng cướp cò, đột nhiên ôn
Noãn nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ phải không?”
Tất câ chợt dửng lại!
Hoắc Minh nhìn cô với vẻ khó tin.
Làm sao ôn Noãn biết được?
Thời gian này, anh giả vờ rất giỏi.
Ôn Noãn khép lại bộ đồ ngủ, bật đèn (Tâu giường, cò duổi chân đá anh, giọng điệu mềm mại nói: “Nếu như anh khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ lặp tức giết chết Sở Liên!”
Làm sao có thế tử tế dàn xếp cho cò ta!
Hoầc Minh:…
Ôn Noãn lại mở tủ (Tâu giường, lấy ra một cuốn sổ tay từ bên trong, mở ra thì trong đó (Tây những ghi chú được đánh dấu bằng bút đỏ, giống như bản sao ở nhà họ Hoắc.
“Hoẩc Minh, anh thật không biết xấu hổ!”
Hoắc Minh hơi ngượng ngùng, cũng không
xuống đài được.
Anh cứ thế bị vợ vạch trần ngay trẽn giường.
Hơn nữa, anh còn không nhìn ra được suy nghĩ thật của ồn Noãn!
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng, cò cô’ găng bình tĩnh nói: “Em đồng ý chuyện của sở Liên là thật, nhưng cô ta sinh con cần tìm bác sĩ, em sẽ sâp xếp!
Đương nhiên cò sẽ không ra mặt.
Vì vần chán ghét!
Hoăc Minh năm thắng lại, đưa tay sờ nhẹ chân cõ, hòn: “Tất cả đều nghe ý vợ.”
Ôn Noãn dùng chân đạp lén mặt Hoắc Minh.
Hoắc Minh bẳt được, thấp giọng uy hiếp: “Ôn Noãn, đủ rồi! Em muốn trèo lên đầu anh ngồi sao?”
Cõ lại dùng chân đạp anh.
Hoâc Minh cũng không cáu kỉnh: “Chân vợ cũng thơm quá!”
Đém đã khuya.
Chuyện tình không tiếp tục nữa, một đêm như vậy thích hợp để nói chuyện nhất, ôn Noãn dựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Vốn đĩ em không định nói cho anh biết, nhưng tối nay anh thẳng thắn như vậy! Hoắc Minh, sau này chúng ta đừng giấu giếm nhau được không? Khôi phục trí nhớ cũng được, quên cũng không sao, miễn là chúng ta ở bên nhau, miễn là chúng ta vẫn yêu nhau thì những chuyện đó có liên quan gì? Sau này, chúng ta sẽ có nhiều ký ức hơn.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ mòi cô.
Anh cúi đâu, khàn giọng nói: “Nhưng anh vần muốn hỏi một câu.”
“Hả?”
Hoắc Minh hoàn toàn ôm cò vào lòng, giọng khàn khàn gợi cảm: “Trước đây, anh “làm” em thê’ nào?”
Ôn Noãn:…
Giang sơn dề đổi bản tính khó dời!
Đêm nay, họ nói chuyện với nhau rất muộn, cuối cùng ôn Noãn cũng không biết mình thiếp đi khi nào.
Sáng sớm.
Cò tỉnh dậy, một bòng hồng tươi đọng sương sớm được đặt bên gối.
ỏn Noãn mỉm cười.
Cò nhẹ nhàng cầm lén, khẽ ngửi.
Dưới tầng truyền tới tiếng động khe khẽ và mùi thức ăn, chắc Hoắc Minh đang làm bữa sáng.
õn Noãn đứng dậy cầm lấy cuốn số tay.
Thật ra cô đã sớm phát hiện anh vần chưa khôi phục trí nhớ, nhưng cô không cưỡng lại được Hoắc Minh, hơn nữa Hoắc Tây và Doãn Tư cũng cần một người bố…
Điện thoại reo lén, là số lạ.
Nhưng ôn Noãn nhận ra là của sở Liên, cò nhẹ nhàng nghe máy, bình tĩnh nói: “Anh ấy đã nói hết với cò?”
Bên kia, sở Liên ừ một tiếng.
Im lặng hồi lâu, Sở Lién thấp giọng nói: “Bà Hoắc, thật ra tỏi có tình cảm với luật sư Hoắc, nhưng người đàn ông như anh ấy sẽ không thuộc về tòi! Cảm ơn bà đã bằng lòng giúp tòi!”
Thật sự õn Noãn không thế nào buông bỏ.
Nhưng nếu sở Liên nhất định phải đế lại dấu vết trong cuộc đời Hoắc Minh thì cò mong rằng điều đó sẽ nhẹ nhàng.
Cuối cùng cò thấp giọng nói: “ở đó sẽ có người sắp xếp!”
Sở Liên che micro lại, hình như đang khóc.
ôn Noãn dừng một chút: “Tòi không phải người rộng lượng như vậy! Nhưng nếu tói rộng lượng mà có thể cho cỏ một cơ hội làm lại, vậy tòi sẵn lòng thử một lần.*
Nói xong cỏ cúp điện thoại.
Cô nghĩ mình vẫn khác trước kia, cỏ hơi có ham muốn khống chế hơn trước.
Cũng không biết Hoắc Minh có chán ghét hay không!
Ôn Noãn CUD mẩt. cười nhat…
Chương 448 Bất cứ lúc nào, bà Hoắc
Ôn Noãn cúp điện thoại thì nhìn thấy Hoắc Minh đang tựa vào cửa.
Ánh mắt của anh rất dịu dàng.
Ôn Noãn lắc nhẹ điện thoại: “Điện thoại của Sở Liên, cò ta đã tới thành phố H.”
Hoắc Minh đi tới, cúi người hòn lên chóp mũi cô.
“Anh vừa mới cho Doãn Tư uống sữa!
Thằng nhóc này có thể uống được 240ml, bác sĩ nói có thể ăn thêm ít thức ãn bổ sung.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh: “Hoắc Tây đâu?”
“Đang ãn sáng dưới tầng!”
Hoắc Minh nói xong liền cúi người hòn cô.
Nụ hôn kéo dài hồi lâu, anh khẽ cầm ngón tay cò: “Em muốn đám cưới như thế nào?”
Ôn Noãn cười: “Vợ chồng già rồi! Anh còn muốn đám cưới gì nữa?”
Khi Ôn Noãn đi tắm, Hoắc Minh ngồi cuối giường châm điếu thuốc, anh lặng lẽ nhìn điếu thuốc cháy hết.
Không phải anh không cảm nhận được.
Ôn Noãn vần còn rào cân đối với anh.
Cò thỏa hiệp làm lành với anh, phần lớn là vì Hoắc Tây và Doãn Tư, chuyện này cũng có thế hiểu được.
Nhưng Hoắc Minh lại không thỏa mãn.
Anh muốn ôn Noãn yêu anh, muốn cò dựa dẩm vào anh…
Ôn Noãn tắm rửa xong đi ra thì thấy Hoắc Minh đang hút thuốc.
Cò hơi ngạc nhiên.
Đòi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cò chăm chú, một lúc sau mới đưa tay về phía cô: “Tới đây!”
Ôn Noãn đi tới.
Anh òm chặt lấy cô, giọng trầm thấp: “Tối nay chúng ta hẹn hò nhé, ôn Noãn, anh muốn cho em biết đàn ông ba mươi bốn tuối khỏe tới mức nào!”
Ôn Noãn tựa vào lòng anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Xem ra chuyện lần trước đã đả kích anh rất lớn!
Cô ốông ý, tối nay họ sẽ hẹn hò!
Hoẩc Minh thì thầm vào tai cô: “Đêm nay anh muốn khiến em khóc!”
ón Noãn đỏ mặt, tách khỏi anh, rời khỏi phòng ngủ.
Dưới tầng, Tiếu Hoắc Tây đang án cơm thì thấy bố mẹ xuống tầng.
Tuy là người trước người sau nhưng cảm giác lại khác nhau!
Tiếu Hoắc Tây òm chân bố: “Bố, sau này bố sẽ sống ở đây sao?”
Hoăc Minh bế cò bé lèn, hòn nhẹ rồi ừ một tiếng.
Tiểu Hoắc Tây ôm chặt lấy cổ anh.
Ôn Noãn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Hoắc Tày, mỉm cười ấm áp, dịu dàng òm lấy Doãn Tư, cò nghĩ: Có lẽ đây chính là ý nghĩa của gia đình.
Hoăc Minh rất tốt với cò, cũng tận tâm chãm sóc gia đình!
Anh đã giảm số cố phần còng ty mà anh nắm giữ. Anh rất ít xã giao, dành thời gian rảnh rỗi cho cò và các con, anh đưa vợ con đi du lịch, Hoắc Tây và Doãn Tư đều lớn lên rất tốt.
Hoắc Minh là người chồng hoàn hảo trong mắt người ngoài.
Nửa nám sau, ôn Noãn trả lại quyền điều hành Tây Á cho anh.
Cò thích cuộc sống yên tĩnh hơn sự nghiệp của mình, chủ yếu là vì Hoắc Tây và Doãn Tư cần được chăm sóc, trong quá trình bọn trẻ lớn lên, dù thuê bao nhiêu báo mẫu cũng không thế thay thế được cha mẹ.
Quyết định này khiến nhiều người bất ngờ.
Vì trong gần hai năm, ôn Noãn điều hành Tây Á rất tốt.
Chỉ Bạch Vi mới đoán ra nguyên nhân.
Cò ấy hẹn ôn Noãn gặp nhau ở quán cà phê nơi họ thường tới, khi ôn Noãn tới, Bạch Vi phải thừa nhận rằng trong số những cò gái cùng thời họ, ôn Noãn có cuộc sống tốt nhất.
Có tiền và tự do, còn có một cặp trai gái.
Cò nắm giữ bốn mươi lãm phần trăm cổ phần của Tây Á, Hoắc Doãn Tư là người thừa kế Hoắc Thị.
Không ai có cuộc sống tốt hơn ôn Noãn.
Nhưng chỉ có Bạch Vi dám hỏi: “ôn Noãn, cậu vì Hoắc Tây và Doãn Tư nên làm lành với Hoắc Minh phải không?”
Ôn Noãn cười nhạt: “Sao có thể! Bây giờ chúng tớ sống rất tốt!”
Vừa nói xong, cò nhẹ nhàng khuấy cà phê, có hơi trâm ngâm.
Đúng vậy…
Theo thời gian, cò đã quen với sự đồng hành của Hoắc Minh.
Gần như cò quén mất anh đã mất đi một phần trí nhớ.
Tình cảm của họ luòn thiếu đi phần quan trọng nhất… Nhưng õn Noãn cảm thấy điều này không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của họ.
Hoẩc Minh từng nói với cò rằng anh muốn có thêm một đứa con.
Cõ không chịu.
Cò biết thật ra anh rất thất vọng nhưng lại không nói gì!
Không thế nói ra vấn đe giữa họ nhưng rõ ràng cò cảm thấy cuộc sống vợ chồng hai người kém hơn trước, hoặc là anh bận còng việc, hoặc là cô ở với con, thậm chí có khi cô còn ngủ với Hoắc Tây.
Ôn Noãn trầm ngâm suy nghĩ…
Bạch Vi nhẹ nhàng nầm tay cò, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, cậu còn yêu anh ta không?”
Yêu?
Tất nhiên là yêu…
Ôn Noãn có chút ngấn người, lúc này điện thoại trong tay vang lèn, là Hoăc Minh gọi tới.
Chắc là anh đang trẽn đường đi làm về, ôn Noãn có thế nghe thấy tiếng xe cộ, giọng nói anh vần dịu dàng như cũ: “Anh vừa nhận được điện thoại cùa bố, bố nói đã đón Hoắc Tây và Doãn Tư đi rồi, em đang ở đâu vậy, chúng ta đi nghe hòa nhạc?”
Giọng nói của ôn Noãn ấm áp và nhẹ nhàng:
“Em đang uống cà phê với Bạch Vi.”
Hoăc Minh trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Xem ra em không có thời gian dành cho anh! Bà Hoâc, anh cảm thấy mình có chút đáng thương!”
Bạch Vi vội vàng bĩu mõi nói: “Tớ không liên quan!”
ón Noãn lại cảm thấy các cô đã lâu không gặp mặt rồi…
ón Noãn trở về biệt thự.
Đèn trong sảnh lớn sáng rực, trên bàn ăn bày bữa tối tinh xảo, tròng giống tay nghề của Hoắc Minh.
Lúc này anh đang ngồi trên sô pha đọc báo cáo tài chính.
Anh khòng ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân.
Ôn Noãn cởi áo khoác, ngồi xuống bèn cạnh anh: “Anh không vui à?”
Hoắc Minh đặt báo cáo tài chính xuống, kéo cò vào lòng, vừa hòn cò vừa luồn tay vào váy cò, giọng anh trầm khàn: “Muộn thế này mới về nhà! Bà Hoắc, em lạnh nhạt với anh!”
Anh thật sự vội vàng.
Tính ra đã mười ngày rồi anh chưa chạm vào cò.
Hai người rất hợp nhau, bình thường khi Hoắc Minh có nhu cầu, ôn Noãn cũng hiếm khi từ chối.
Anh càng ngày càng quá đáng, rất có dáng vẻ sẽ giải quyết một lần trén sõ pha nhưng ôn Noãn ngân anh lại, nhẹ giọng nói: “Người giúp
việc sẽ thấy mất.”
Chiếc mũi thẳng tắp của anh cọ nhẹ vào cỏ, giọng nói khàn biến dạng.
“Anh đã cho họ nghỉ phép! Hơn nữa họ đều lớn tuổi, biết thì làm sao, thỉnh thoảng vợ chồng ân ái trên sỏ pha là chuyện bình thường!”
Ôn Noãn không thế chống lại sức mạnh áp đảo của anh, ỡm ờ.
Hoắc Minh ba mươi lãm tuổi, là độ tuổi rất tốt của đàn ông, đương nhiên một lần là không đủ.
Sau đó anh bế cô lên phòng ngủ trên lầu, lại làm liên tục nhiều lần, mãi tới rạng sáng mới coi như buông tha cõ…
Đêm đã khuya.
õn Noãn mệt mỏi thiếp đi.
Hoắc Minh tiêu tốn nhiều sức lực, lẽ ra phải kiệt sức nhưng anh lại hơi mất ngủ.
Nhắm mắt lại, là đoạn video năm đó của Ôn Noãn.
Không phái anh có ham muốn nặng nề, nhất định muốn vợ làm như vậy, anh chỉ là… Đã lâu rồi, anh vẫn có thế nhận ra tình cảm của ôn Noãn dành cho anh là dè dặt.
Lúc trước, cò dễ dàng tha thứ cho anh.
Họ tái hòn mà không tổ chức lại đám cưới, cứ sống hòa thuận như vậy.
Đúng, hòa thuận.
Cuộc sống thế này không thế nói là tệ, ít nhất anh biết trên thế giới này có chín mươi phần trăm cặp vợ chồng đều như vậy, cùng nhau nuôi con, sau giờ làm việc làm một lần với vợ hoặc chồng đế tiêu hao năng lượng dư thửa trong cơ thế.
Nhưng càng hòa thuận như vậy, Hoắc Minh càng cảm thấy trống rỗng!
Anh không rõ ôn Noãn còn yêu anh hay
không!
Anh không phải là đàn ông mổi ngày đều nói chuyện yêu, sinh nhật cò, lễ tình nhân, còn có sinh nhật của con… Anh đều tặng quà, cũng nói với Ôn Noãn rằng anh yêu cỏ.
Nhưng cô rất hiếm khi nói ra, rất hiếm khi…
Hoăc Minh hơi muốn hút thuốc nhưng anh biết Ôn Noãn không thích ngửi mùi thuốc lá nên đành chịu đựng.
Anh nằm phía sau cỏ, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô.
Một lúc sau, ngọn lửa lại bùng lên, dứt khoát làm thêm lần nữa.
Ôn Noãn không tỉnh lại…
Sáng sớm, ôn Noãn dậy rất sớm.
Quần áo nam nữ vứt bừa bãi trên sỏ pha, cô đã thu dọn xong.
Dù sao cõ cũng cền mặt mũi, không muốn đế người giúp việc bàn tán chuyện riêng tư.
Hoẩc Minh thẳt cà vạt xuống lầu, nhìn ghế sô pha sạch sẽ mỉm cười: “Người giúp việc nhìn thấy cũng sẽ không nói gì nhiều! Đã ba mươi rồi, sao còn ngượng ngùng như thiếu nữ vậy?”
Ôn Noãn dọn bữa sáng cho anh.
Cách cỏ nhíu mày, nheo mẳt vừa ấm áp vừa dịu dàng…
Hoầc Minh òm cò hôn nhẹ, sau đó trầm giọng nói: “Trên bàn trà có một bưu phẩm chuyển phát nhanh cho em.”
Nói xong, anh bình tĩnh ngồi uống cà phê.
Ôn Noãn liếc nhìn bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Nó được gửi từ thành phố H tới, bên trong chí có một bức ánh là sở Liên.
Trong ảnh, Sở Liên đang đứng cạnh kệ sách trong thư viện với cái bụng mang thai tám
tháng.
Khung cảnh là một trường tiếu học ở nòng thôn.
ỏn Noãn lật mặt sau, là một bức thư Sở Liên gửi cho cò.
[Bà Hoắc, cảm ơn bà đã tìm công việc này cho tòi. Tôi rất thích, có lẽ tòi sinh ra đã thuộc về nơi này, tòi rất nhẹ nhõm khi được sống một cuộc sống bình yên hơn trước kia. Ngoài ra, tôi đã tìm được nửa kia của mình, anh ấy là một người đàn õng tốt bụng, cũng là giáo viên trường này, anh ấy sẵn lòng làm bố của đứa trẻ, chúng tòi đã làm giấy kết hôn fôi.]
[Thật sự cảm ơn bà cho tòi một cơ hội.]
[Bà Hoắc, bà có thể không biết, khi luật sư Hoắc đông ý giúp tôi, trong lòng tôi đã có kỳ vọng, có lẽ tỏi có thế thông qua đứa trẻ này đế chiếm được cảm tình của luật sư Hoăc, có lẽ tòi có thể phá hoại hai người, nhưng khi trợ lý của luật sư Hoắc nói cho tòi biết bà đã đồng ý cứu giúp tôi, hơn nữa còn cho tôi điều kiện chữa trị tốt nhất… Ngày đó, tỏi khóc như một đứa trẻ, tôi cảm thấy mình giống như chú hề.]
[Thực sự tạm biệt! Trân trọng, chúc hai người hạnh phúc!]
ón Noãn đọc đi đọc lại vài lần.
Trong lòng cò nặng trĩu, tối qua Hoâc Minh ra sức mấy lần cũng không đủ đế tiêu tan phần nặng nề này.
Cô nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống.
Hoắc Minh đoán ra: “Là cò ta gửi?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cò đặt tấm ảnh vào lại phong bì và cấn thận cất nó đi.
Một lúc sau cỏ mới nói: “Sở Liên kết hòn rồi.
Hoắc Minh rất bất ngờ, anh không liên lạc với sở Liên, cho nên cũng không biết. Nhưng anh nhìn thấy hai mắt ôn Noãn đỏ hoe, anh cố ý chọc cô cười: “Cho nên anh nói khuôn mặt phụ nữ vẩn rất hữu dụng, em xem cô ta bụng lớn cũng có thế tìm được đàn ông!”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn anh.
Tâm trạng của cò vần hơi u ám, dù sao nhớ tới Sở Liên, cò không khỏi nghĩ tới Kiều An.
Đều là những người để lại dấu ấn nặng nề trong cuộc đời cò.
Ôn Noãn cho rằng sở Liên khác với Kiều An, nguyên nhân chính khiến cỏ buông bỏ chính là ngoại trừ lần cò ta cố nịnh nọt Hoắc Minh và dọa Hoắc Tày, Sở Liên chưa bao giờ thực sự tốn thương cò.
Ôn Noãn thấp giọng nói: “Nhưng em vẫn không thế thích cò ấy!”
Hoẩc Minh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cò.
Anh cũng không nhắc tới sờ Liên nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cồ vào lòng, rất dịu dàng hỏi: “Vặy anh thì sao, ôn Noãn, em còn thích anh không?”
õn Noãn nhẹ nhàng òm lấy eo anh…
Cò thở dài: “Thích!”
Hoăc Minh đưa tay vuốt mái tóc màu trà của cò: “Được rồi, mẹ bọn trẻ đừng khóc nữa! Ăn sáng xong chúng ta đón Hoâc Tây đi học nhé!”
Trên đường đi đón Hoắc Tây, đột nhiên ôn Noãn nói: “Tuần sau là lề kỷ niệm ngày thành lặp trường tụi nhóc, anh có thời gian không?”
Hoắc Minh lái xe bằng một tay.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cò: “Bất cứ lúc nào, bà Hoắc!”
Cuộc đời này, thời gian của anh thuộc về Ôn Noãn.
Anh sẽ luôn chờ cò nói lời yêu anh lần nữa!
Chiếc Bentley vàng kim tử từ đỗ vào nhà họ Hoẳc, mới xuống xe đã câm thấy bầu không khí không ốn.
Hoẩc Minh đóng cửa xe, bước vào phòng khách.
Trong phòng khách, vài người mặc đồng phục đang định đặt câu hỏi.
“Bố, có chuyện gì vậy?” Hoắc Minh cau mày.
Hoắc Chấn Đông chán nản ngồi trên sò pha, thấp giọng nói: “Minh Châu bị bắt cóc!”
Hoắc Minh giật mình.
Trong đầu anh hiện lên vò số khả năng, cuối cùng anh khẽ mỉm cười, nói: “Có lẽ con bé uống chút rượu, chơi ở đâu đó, bố nói xem con bé ngốc như vậy, người ta bằt cóc con bé thì có ích gì?”
Bà Hoắc ôm mặt khóc.
Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Nào có ai nói em gái như vậy!’
Mấy người mặc đồng phục không nhịn được cười, bắt tay với Hoắc Minh: “Luật SƯ Hoâc, nếu có manh mối, chúng tòi chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người.”
Hoắc Minh mất tự nhiên gật đầu: “Làm phiền các vị rồi!”
Sau khi tiền người đi, anh ngồi xuống sô pha, liếc nhìn ôn Noãn từ phía sau đi vào, thong thả bình tĩnh hỏi: “ôn Noãn, em cảm thấy người như thế nào sẽ bẩt cóc Minh Châu? Vì tiền hay vì sắc?”
Ôn Noãn:…
Rõ ràng anh đã đoán ra là ai, còn cố ý hỏi có!
Chương 449 Hình như, là váy ngủ…
Trong phòng ngủ xa hoa, ánh đèn mờ nhạt.
Hoẳc Minh Châu nâm trên chiếc giường mềm mại, không thế nhúc nhích.
Bẽn gối là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái của nước cạo râu, chính là nhãn hiệu mà người kia hay dùng.
Đây đã là lần thứ ba cò bị bât cóc trong tháng này.
Lân nào người đàn ông cũng trói cô lại, bịt kín mắt cò, cà vạt của õng nhẹ nhàng trói quanh cổ tay cò, để cò phải ngoan ngoãn ngủ với ông…
Thế nhưng, ông không hề chạm vào cô!
Chỉ là ban đém, ông sẽ òm cò vào lòng, lúc tâm trạng hăng hái mới sờ mó một chút.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó khoảng giường bén cạnh cỏ lún sâu xuống… Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cò.
Cò xinh đẹp rạng rỡ, mổi một bộ phận đều xinh đẹp hơn người.
Cuối cùng, bàn tay người đàn ỏng dừng lại, nhìn cỏ đay ham muốn…
Hoắc Minh Châu khòng giãy dụa, chiếc cà vạt đang bịt mắt cõ dần dần bị thẩm ướt, cô lặng lẽ khóc: “Lục Khiêm, không phải ỏng muốn lấy vợ sao? Tại sao còn nãm lần bảy lượt bắt tòi đến đây làm gì?”
“Để tôi làm nhân tình của ông sao?”
Người đàn òng hơi giật mình, cò biết đó là ông!
Hoẩc Minh Châu cúi đầu bật khóc, sao cò có thế không biết đó là ông, cho dù có hóa thành tro cỏ cũng nhận ra mùi hương trẽn người ông!
Có lẽ là do õng không nỡ trói chặt, cò vừa giãy dụa một chút, vậy mà có thế mở được dây trói.
Ánh sáng lại xuất hiện, có đối diện với õng…
Lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hoẩc Minh Châu chăm chú nhìn người đàn õng mình đã yêu rất nhiều nám, đòi mõi nhẹ nhàng run rấy: “ỏng Lục, đúng là tòi khỏng đủ thõng minh, thế nhưng õng không thể chơi đùa tòi như vậy! Dù tòi có vò dụng thế nào cũng sẽ không đi làm tình nhân của chồng người ta!”
Hơn nửa năm trước, cỏ uống rượu.
Đêm đó là một đêm điên cuồng của hai người họ…
Sau này khi ông đến thành phố B, thỉnh thoảng bọn họ cũng qua đêm với nhau, dù sao bẽn cạnh ông cũng không có người phụ nữ nào, dù sao họ cũng từng có một đứa con với nhau, dù sao õng cũng đã nói cò hãy đợi õng hai nãm.
Trong lòng cõ tràn ngập niềm vui khi nghĩ đến cuối cùng họ sẽ kết hõn với nhau.
Thế nhưng òng phải kết hòn, tin tức về cuộc hỏn nhân của ông Lục trên báo chí thực sự rất khoa trương, và cô dâu không phái cô.
Ngay cả như vậy, ông vần còn muốn ngủ với cô…
Lục Khiêm nhìn vào đòi mât đầm lệ của cò, rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, bực bội châm lửa.
Ông rất muốn nói với cõ, đợi thêm nửa nãm nữa thòi.
Ông muốn nói, tin tức kết hòn của òng chỉ là giả. Nhưng một người phụ nữ có được bao cái hai năm, thanh xuân cò có được mấy Tân nửa năm…
Hầu kết của Lục Khiêm lăn lộn một lúc lâu.
Cuối cùng, õng khe khẽ thì thầm: “Minh Châu, rất xin lỗi!”
ông nhẹ nhàng kéo cò qua.
Cô không muốn để ông chạm vào mình, bướng bỉnh trừng măt nhìn ông, đòi mât đỏ bừng.
ông biết, cò thực sự rất yêu mình.
Tình yêu đó là sự kết hợp của thích, say đắm, ngưỡng mộ.
Và cả ký ức về vò số lần hoan ái của họ.
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đau cò, giọng nói khàn khàn mà võ cùng dịu dàng: “Tòi đã làm xong bữa sáng rồi, em đi rửa mặt đi, lát nữa thư ký Liễu sẽ sằp xếp xe đưa em về!”
Giọng điệu của ông vừa giống người yêu vừa giống một người cha hiền.
Nói xong, õng ra khỏi phòng ngủ.
Ông đi rất nhanh, như thể sợ có thứ gì đó đuối theo mình, như thế sợ giây tiếp theo mình sẽ hối hận.
Lục Khiêm ra khỏi phòng ngủ, đứng trên hành lang.
Ông hung hãng nện một quyền lên vách tường, máu tươi nhuốm đỏ bức tường màu trâng.
Cuộc đời òng có quá nhiều ràng buộc.
Không thế ở bên người phụ nữ mình yêu, ông là loại đàn õng gì chứ!
Ông cũng từng nghĩ mình có thể buông tay, vậy nén mấy năm trước õng mới chia tay với Minh Châu. Mãi đến khi gặp lại ông mới giật mình phát hiện mình lại có một đứa con trai, õng cứ tưởng chỉ cần hai nàm, qua hai năm ông sẽ có thể buông xuống tất cả để chăm sóc hai mẹ con họ.
Vặy nhưng óng đã nuốt lời…
Trong nhà vệ sinh của phòng ngủ, Hoắc Minh Châu ngồi xốm bên cạnh bồn cầu, lặng lẽ khóc.
Cõ biết như vậy là không có tiến đồ.
Nhưng cò khõng thế kiềm chế được bản thân, cỏ chỉ có thế khóc như thế này, bởi vì khi trở về nhà, cò sẽ phải giả vờ như mình không thèm quan tâm.
Cò còn phải làm một cò con gái tốt,
Cò còn phải làm người mẹ tốt nhất của Thước Thước.
Mà ra ngoài, cò vẫn là người mẫu tuyến một rực rỡ chói mắt….
Hoắc Minh Châu… Ra khỏi căn phòng này, mày không được khóc nữa.
Trong lúc ngấn ngơ, cò tìm thấy một bao thuốc lá, có lẽ bình thường Lục Khiêm hay hút thuốc ở đây, cò nhẹ nhàng châm một điếu, hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt của mình và Lục Khiêm.
Khi đó, cô vẫn là Hoắc Minh Châu trẻ người non dạ.
Mà õng, đã là õng Lục muôn người kính trọng.
Cò vĩnh viễn nhớ rõ hoàng hòn ngày đó, tám chiếc Audi mang biến số rất ngầu đột nhiên xuất hiện trong nhà, hơn mười vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen vây quanh người đàn ông thanh cao sang trọng kia, bước vào thế giới của cô.
Ông đứng trong phòng khách nhà họ Hoắc, mang theo khí chất tao nhã.
Ngày đó, Hoắc Minh Châu nghe người ta nói, óng chính là Lục Khiêm, là óng Lục của thành phố c.
Cũng là cậu của ôn Noãn.
Cô từ từ bước xuống cều thang, bố cô bảo cò chào người ta, cò nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của ông, nghĩ thầm trong lòng: Nhìn ông cùng lằm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, tại sao cò lại phải gọi õng một tiếng chú Lục?
Thế nhưng hình như bố và anh trai cò rất sợ ông.
Cõ nghĩ, cô khôn khéo một chút, nghe lời một chút, có lẽ òng sẽ không gây rắc rối cho anh trai, sẽ đồng ý cho ôn Noãn và anh trai ở bên nhau!
Ngày đó, cò mặc một chiếc váy màu trắng.
Hình như, là váy ngủ…
Cứ như vậy, cò đứng từ trên cao nhìn xuống, gọi một tiếng như mèo con: “Chú Lục!”
Lúc ấy, ông có quay đau lại.
Khi nhìn thẳng mặt ỏng, cò phải thừa nhận, tim cò đập hơi nhanh. Cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Noãn lại có một người cậu đẹp trai như vậy, hơn nữa còn quyền cao chức trọng, ông thờ ơ đáp lại cò rồi quay sang nói chuyện với bố cò.
Cò chưa bao giờ nhìn thấy một người nói chuyện với bố mình mà lại bình thản như vậy.
Về sau, chú Lục đã rời khỏi nhà.
Bố cỏ nói òng là một con cáo già, anh trai thì không nói gì cả. Cõ cảm thấy lời bố mình nói không đúng, rõ ràng chú Lục rất nhã nhặn, ông nói chuyện rất lịch sự, có lễ độ.
Khi đó, cõ còn nghĩ, tại sao trên đời này lại có người tốt đến vậy.
Khiến cò dễ chịu đến vậy.
Cò nqhĩ, cô thích chú Luc này mất rồi…
Chương 450 Hoắc Minh Châu quay mặt đi.
Hoắc Minh Châu không ngờ cò sẽ gặp được Lục Khiêm nhanh như vậy.
Lại còn trong một trường hợp không hề bình thường.
Ngày tiếp theo, Hoắc Minh Châu đi uống cà phê cùng bạn.
Quán cà phê nằm trên lầu một của một khách sạn năm sao nọ, khung cảnh rất đẹp.
Đối diện là bạn từ thuở bé của cỏ, Lâm Lăng đang đau lòng hỏi: “Hiện tại cậu khòng sao chứ? Nói cậu đấy, không phái chỉ là một thằng khốn thôi sao, có cần phải nuốt tận ba viên thuốc ngủ vì hắn ta hay không!”
Giọng nói của Hoăc Minh Châu nhưchú mèo con: “Tớ không ngờ được hân ta đã từng yêu đương với chị dâu tớ, lại còn là một thằng khốn từ đau tới đuôi, nghĩ đến việc hắn ta lừa gạt tình cảm mấy nám của chi dâu, tớ hận không thế chọc chết hân ta!”
Cò khịt mũi: “Cũng may, chị dâu của tớ không bị lửa sắc!”
Lâm Lăng tức đến mức bặt cười.
Đứa nhỏ này, ngốc quá đi thòi!
Hai cò gái bắt (Tâu tụm vào nhau nói chuyện phiếm, không phát hiện cách đó hai bàn có một nhóm người cả nam cả nữ tròng rất quyền thế, đó đúng là Lục Khiêm và thư ký Liễu còn có thêm hai ba nhân viên đi cùng.
Thư ký Liều phát hiện ra trước.
Anh ta hạ giọng: “ông Lục, là cô chủ nhà họ Hoăc.”
Dù bận nhưng Lục Khiêm vẩn ung dung uống cà phê.
Ông đã phát hiện ra từ sớm, cũng đã nghe thấy hai cò gái nhỏ nói chuyện… õ, đúng là một bé ngốc!
Lục Khiêm rất bận, bên cạnh ông cũng không thiếu phụ nữ.
Ông không hề có ý định giao tiếp với cò gái nhỏ nhà họ Hoắc, giả bộ đứng dậy, cấp dưới ờ bên cạnh ông cũng đứng bật dậy theo bản năng
“Minh Châu!”
Một chàng trai nhìn có vẻ tuấn tú đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng giữ lấy tay của Hoắc Minh Châu.
Đúng là Cố Trường Khanh.
Sau khi chuyện hân có tình nhân bị lộ ra ngoài, Minh Châu không nghe điện thoại của hắn nữa, không chịu nghe hắn giải thích.
Cò uống thuốc.
Đến tận bây giờ hắn mới được nhìn thấy cò…
Hoẳc Minh Châu hất tay hắn ra, khuôn mặt thanh tú nhăn lại: “Anh làm tõi đau đấy!”
Cố Trường Khanh muốn quay lại.
Mặc dù em nhân tình rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng đó cũng chỉ là đồ chơi đế giết thời gian thòi, Minh Châu có gia thế ngạo nghề, con người lại đơn thuần, là người vợ trong lý tưởng của hẩn.
Hắn hạ mình mở lời: “Chúng ta bàn bạc lại nhé!”
Cò bạn thân Lâm Lăng nhịn không nổi: “Còn muốn nói gì nữa hả Cố Trường Khanh! Chuyện anh nuôi tình nhân là sự thật rành rành, bây giờ chuyện đã bại lộ, anh còn tưởng Minh Châu dề tính, cậu ấy sẽ tha thứ cho anh sao!”
Trong quán cà phê sang trọng ấy…
Lâm Lãng giơ ngón giữa!
Vốn dĩ Lục Khiêm định rời đi nhưng ông lại ngồi xuống, rất hứng thú hóng chuyện, ông nói với thư ký Liều: “Cậu xem người trẻ tuổi thời bây giờ đi”
Thư ký Liễu là người rất biết cách chọc ỏng vui.
Anh ta giâ vờ giận dổi: “Ngài cũng mới chỉ đau bốn mươi, còn trê lắm!”
Lục Khiêm bật cười.
Đúng lúc này, ước chừng bên kia nói chuyện khòng hợp ý, có chút xung đột tay chân.
Hoẩc Minh Châu không xảy ra việc gì nhưng chiếc túi có đặt trên ghế đã rơi xuống đất, đồ vật bên trong rơi ra tán loạn.
Bảy tám cái son môi,
Một vài đồ trang sức đáng yêu, đặc biệt có một chú dê con võ cùng dễ thương.
Mấu chốt là còn có một bình sữa rất nhỏ.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên võ cùng vi diệu.
Lục Khiêm rất ngạc nhiên.
Ông biết Hoắc Minh Châu còn lớn hơn ôn Noãn tận hai tuồi, nhưng sao mà… Cò còn mang cả bình sữa lần búp bê theo cùng vậy.
Cò vẩn chưa cai sữa à?
Vì thế, thư ký Liều lại thấy ông Lục, người đã nhiều năm chưa hề cười, nay lại cong mõi nở một nụ cười nhẹ, chưa nói tới việc sung sướng biết bao nhưng nhìn ra được ông đang rất vui.
Đòi mẩt Hoắc Minh Châu bị hơi nước che phủ.
Cô cảm thấy rất mất mặt, cằn môi: “Cố Trường Khanh, chúng ta hủy bỏ hòn ước!”
Cố Trường Khanh đang định nói chuyện…
Lục Khiêm mở miệng: “Giúp cỏ ấy nhặt đô lên đi!”
Bình sữa của cò gái nhỏ cũng không thế để người khác nhìn một cách tùy tiện được.
Thư ký Liễu mỉm cười nói vâng, sau đó cực kỳ tốt bụng giúp cò nhặt lên, còn tri kỷ kéo khóa lại, đặt về chổ ban (Tâu…
Hoắc Minh Châu ngơ ngác nhìn Lục Khiêm.
Cò bạn Lâm Lăng cũng hóa ngây dại, đây là ai thế, nhìn kiểu gì cũng thấy quá khí phách, hơn nữa người đàn óng này có khí chất hoàn toàn khác với những người còn lại.
Rõ ràng làn da rất trắng, lịch sự thanh cao nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác kính sợ.
Thật lâu sau, Hoắc Minh Châu mới nói khẽ mấy chữ: “Chú Lục!”
Lục Khiêm ngồi giữa đám người…
Óng vốn không định đứng lẽn nhưng vào lúc nghe thấy cò gọi ông là chú Lục, không biết vì sao ông vẫn đứng dậy, đi đến bẽn cạnh cô, còn cò lại hơi ngẩng đầu, cặp mắt xinh đẹp lóng lánh ánh nước,
Rưng rưng nhìn ông.
Tựa nhưchú cún con không có người yêu thương!
Lục Khiêm sinh ra suy nghĩ muốn sờ đầu cún con, thế nhưng ông vẩn nhịn xuống, chỉ lạnh lùng hỏi: “Hòm nay lại ra ngoài chơi há?”
Cổ họng Hoâc Minh Châu phát ra tiếng nức nở.
Cò vẫn chỉ nhìn ông chằm chằm.
Cò bạn Lâm Lăng sâp chết ngất đến nơi, người đàn òng quá đỗi đẹp trai phong độ nhưng, Minh Châu à, cậu có thể tém lại một chút, rụt rè một tẹo hay không…
Nhưng Lục Khiêm cũng không quá để ý.
Đã lâu rồi ông không được nhìn thấy ánh mắt trong sáng như vậy, giống như chú thỏ con.
Cơ thể của cô cũng thế.
Rất cao, những chổ cần mềm lại có vẻ rất mềm.
Ngay vào lúc bốn mắt chạm nhau, Cố Trường Khanh nhịn không được nữa, hắn câm nhận được áp lực đến từ phía người đàn õng đang ở trước mặt. Hằn chất vấn Hoắc Minh Châu: “Ông ta là ai? Người yêu mới của em hả? Hoăc Minh Châu, không phải em uống thuốc tự sát vì anh sao?”
Lời này cũng bày tỏ được sự không cam lòng của người đàn ỏng.
Cố Trường Khanh rất kiêu ngạo, trong chuyện tình cảm của hắn và Hoắc Minh Châu, hắn vẫn luôn chiếm quyền chủ động tuyệt đối, hắn biết Hoắc Minh Châu cực kỳ yêu mình, chuyện gì cũng nghe theo, cho nên sau khi chuyện hăn có tình nhân bị lộ ra ngoài, hăn chắng cảm đó là chuyện to tát gì.
Chia tay với cô tình nhàn rồi quay về dô dành cò một tí là được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày
Hoắc Minh Châu cũng sẽ nhìn người khác bằng ánh mắt say mê đó.
Đúng vậy, say mê!
Căn bản Lục Khiêm không thèm đế ý tới Cố Trường Khanh, ở trong măt ông, Cố Trường Khanh cũng chỉ là loại người đứng chung mâm với Kiều Cảnh Niên!
Ông nhẹ nhàng nâng tay lên, bình tĩnh nói: “Mời vị này ra ngoài!”
Cố Trường Khanh ngấn ngơ.
Trong nháy mắt, tám vệ sĩ mặc đồ đen cao to vạm vỡ xuất hiện, mỗi người đều mang một tai nghe không dây, nhìn có vẻ vò cùng chuyên nghiệp, người đứng đầu cúi chào trước rồi nói: “ỏng Lục mời anh ra ngoài!”
ông Lục…
Trong một lúc Cố Trường Khanh vẫn chưa nắm bắt được lai lịch của Lục Khiêm, nhưng hắn nhìn Lục Khiêm cứ luôn cảm thấy khá quen mắt.
Hằn cũng rất thực tế, vỗ phẳng áo vest, nói với Hoắc Minh Châu: “Ngày khác chúng ta lại bàn!”
Hoắc Minh Châu quay mặt đi.
Cò sẽ không bao giờ nói chuyện với hẳn nữa, có gì mà nói chứ, cò đã quyết định buông tay.
Thế nhưng khóe mắt cò vẫn đỏ hoe.
Tóm lại, cò cũng đã tửng thích…
Lục Khiêm nhìn khóe mẳt đỏ bừng của cò gái nhỏ, cười nhẹ, chuẩn bị rời đi.
Ông tay áo bị người ta kéo lại.
Hoẩc Minh Châu nhìn ỏng với cặp mắt rưng rưng, giọng nói y như chú mèo con: “Chú Lục, cháu có chuyện muốn nói với chú, cháu mời chú àn cơm được không?”
Lục Khiêm khẽ nhíu mày.
Thật ra ỏng cũng không có thời gian, một lát nữa ông còn phải gặp vài người.
Nhưng chắc hẳn vì cỏ đơn quá lâu, bị một cô bé mềm mại đáng yéu thế này năn nỉ, thế mà õng lại không từ chối, nói với cỏ: “Đi thôi!”
Ông nói xong thì ra khỏi quán cà phê.
Một đám cấp dưới mười mấy người cộng thêm vệ sĩ lần lượt đi theo õng, mà người nọ lại chỉ mặc một bộ đồ thoải mái, nhìn có vẻ cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí làn da của õng còn rất trâng, ngũ quan tao nhã quý phái, nhưng chỉ cần liếc mẩt một cái đã nhận ra đây là óng chủ lớn.
Hoắc Minh Châu cầm túi đi theo.
Cò bạn Lâm lăng giữ chặt cò: “Điên hả! Loại đàn ông này mà cậu cũng dám trêu chọc sao?”
Hoằc Minh Châu liếm mòi: “Chú ấy là cặu ruột của chị dâu tớ! Chính là ỏng Lục của thành phố c đấy, người thường xuyên lên kênh tin tức đó…Tên là Lục Khiêm.”
Nói xong cô chạy đi.
Lâm Lãng ngày dại.
Óng Lục thành phố c, chính là ỏng chú lớn số một số hai ở phía Nam đấy mà, nẳm giữ mũi nhọn khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất trong nước, ông lớn trong số các ông lớn.
Naười như vâv mà cũna ha ohàm rồi hả!
Bình luận facebook