-
Chương 581-585
Chương 581 Trẻ nhỏ luôn dễ tha thứ.
Lục Khiêm kéo một cái, cô đã bị ép tựa vào lòng ông, mặt cô dán lên vai ông.
Trên người ông có nhàn nhạt mùi nước hoa của lá cây.
Cô đoán Lam Tử Mi đã đến gần ông.
Cô không thể không để ý, nên cô trực tiếp nói nhỏ: “Đừng chạm vào em! Trên người anh có mùi của cô ta.
Lục Khiêm hơi giật mình.
Ông không buông tay mà ghé vào tai cô nói nhỏ: “Anh và cô ta không có gì hết! Anh chỉ thương xót cho Manh Manh mà thôi.”
“Vì vậy nên anh để con trai mình phẫu thuật mà không được gặp bố nó sao?”
Minh Châu đẩy ông ra.
Lục Khiêm còn muốn kéo cô, nhưng cô giơ tay nghiêm túc nói: “Lục Khiêm! Đừng làm vậy!”
Cô nhìn ông thật sâu.
Lục Khiêm dần dần thẳng người lên, ông muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Đây là lần đầu bọn họ cãi nhau to đến như vậy.
Cuối cùng ông vẫn rất bận, bên kia còn phải xử lý chuyện của cửa hàng đầu tiên, nhưng ông vẫn lo lắng Minh Châu mệt mỏi nên gọi y tá đến chăm sóc cho Thước Thước. Sau khi sắp xếp xong tất cả, ông nhẹ nhàng dặn dò: “Em nằm lên sofa ngủ một lúc đi! Anh xong việc sẽ đến ngay.
Minh Châu thẫn thờ.
Yết hầu Lục Khiêm lăn hai lần, cuối cùng ông rời đi trước.
Ngồi vào xe.
Thư ký Liễu mới căng như dây đàn mà nói một câu từ sâu trong đáy lòng: “Lúc trước tôi đã nói rồi, ngài không nên nhận chăm sóc đứa bé kia, tôi thấy Minh Châu rất ghét việc đó!”
Lục Khiêm ngồi ở hàng ghế sau nắm chặt tay.
Ông đâu muốn quan tâm, nhưng đó là một cô gái nhỏ đang sống sờ sờ.
Nếu như ông không quan tâm, không biết Lam Tử Mi sẽ đối xử với cô bé như thế nào nữa.
Đúng lúc này, Lam Tử Mi lại gọi điện thoại đến.
Lục Khiêm nhìn mà thấy phiền.
Ông trực tiếp ném điện thoại cho thư ký Liễu, thư ký Liễu ngầm hiểu, sau khi nghe một lúc thì nói: “Con trai của ông Lục bị bệnh, thật đúng là không đúng lúc, sợ là ông ấy không thể phân thân được! Cô Lam, nếu không cô tìm người nhà của Lục Quân đi, chắc chắn bọn họ sẽ muốn giúp cô chăm sóc đứa trẻ.
Lam Tử Mi lạnh lùng nói: “Là anh ấy để anh nói vậy sao!”
Thư ký Liễu gượng cười hai tiếng.
Lam Tử Mi cúp máy.
Anh ta chỉ vào điện thoại tố cáo với Lục Khiêm: “Ngài xem đi, cô ta cũng quá không khách khí rồi.
Lục Khiêm chỉnh lại áo sơ mi, nghĩ ngợi: “Đưa giấy xét nghiệm ADN cho nhà họ Lục rồi tìm một luật sư đáng tin giúp nhà họ Lục đi kiện cướp Manh Manh về đi!
Thư ký Liễu cười: “Như vậy là tốt nhất!”
Lục Khiêm bận rộn cả ngày.
Hai đêm không ngủ, dù có làm bằng sắt cũng không thể chịu được, nhưng ông vẫn trực tiếp đi đến bệnh viện.
Trên xe, Lam Tử Mi lại gọi mấy cuộc điện thoại nữa.
Ông nghe và bảo cô ta đi mà nói với bác sĩ.
Ông cúp điện thoại với tâm trạng tồi tệ, trong lòng ông hiểu rõ ông đã xử lý không tốt chuyện con gái của Lục Quân, chắc chắn ông đã làm Minh Châu bị tổn thương rồi, ông cũng không thể bắt cô hiểu cho ông.
Minh Châu nói đúng, vì sao cô phải hiểu cho ông, sao cô phải chờ ông chứ?
Lục Khiêm lại nghĩ đến Thước Thước, ông rất áy náy.
Ông để tài xế dừng xe, ông tự xuống xe mua cho Thước Thước mấy món đồ chơi nghe nói rất nổi tiếng dạo gần đây.
Khi ông đến bệnh viện.
Thước Thước đã tỉnh lại rồi.
Bác sĩ nói những thứ mà nhóc con có thể ăn, lúc này cậu bé dựa dẫm bên người bà nội, ăn cháo do bà nội tự tay nấu, món cháo thơm ngào ngạt rất kích thích vị giác.
Minh Châu ngồi trên ghế sofa cầm máy tính làm việc.
Lục Khiêm điều chỉnh lại tâm trạng, lúc đi vào, ông cười khẽ: “Con tỉnh rồi sao? Con thấy thế nào?”
Lúc Thước Thước nhìn thấy ông thì rất vui.
Trẻ nhỏ luôn dễ tha thứ.
Lục Khiêm để đồ chơi trên đầu giường, cậu nhóc yêu thích không rời tay ngắm nghía liên tục, Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Con có còn đau không?”
“Còn hơi hơi ạ!” Thước Thước mềm mại nói.
Lục Khiêm rất thương con trai.
Ông ngồi chơi với Thước Thước một lúc rồi lại nhìn Minh Châu.
Cô vẫn đang làm việc, cứ như không hề nhận ra ông đã đến vậy, điều đó làm Lục Khiêm không hiểu rõ được, nhưng người đến người đi, có những chuyện riêng tư cũng không dễ nói.
Mãi đến mười giờ tối mới có thể xem là yên tĩnh.
Thước Thước đã ngủ rồi.
Chương 582 Máy bay riêng sẽ bay ngay bây giờ!
Minh Châu còn chưa trở về, cô đi tắm rửa rồi chăm sóc bên giường bệnh.
Lục Khiêm nhỏ giọng hỏi cô: “Em thật sự không để ý đến anh nữa sao?”
Vẻ mặt Minh Châu thay đổi.
Cô buông bàn tay nhỏ của con trai ra rồi đi đến cạnh cửa sổ, nói nhẹ: “Ba ngày nữa, khi sức khỏe của Thước Thước đã ổn hơn, em sẽ dẫn thằng bé về thành phố B.”
cô.
Lục Khiêm thấy rất căng thẳng.
Ông từ từ đi tới, từ phía sau nắm chặt đôi vai mềm yếu của
“Em có ý gì?”
Minh Châu cười nhạt một tiếng, cô nói: “Lục Khiêm, có thể em đã mơ quá đẹp rồi! Đến bây giờ em mới biết, em và Thước Thước chỉ là vật râu ria trong cuộc đời của anh thôi, để so với sự nghiệp của anh thì không hề có ý nghĩa.
"
Lục Khiêm khàn giọng nói: “Hai người không phải!”
Ông yêu cô, cũng rất yêu Lục Thước.
Đó là đứa con mà Minh Châu sinh cho ông.
Minh Châu vẫn cười nhạt, trời đêm lạnh lẽo, trên cửa sổ đã tụ hơi nước rồi.
Cô duỗi ngón tay dài nhẹ nhàng vẽ lên, không biết qua bao lâu, cô mới nói: “Có lẽ, em chỉ hợp chờ đợi anh ở thành phố B thôi!”
Lục Khiêm quay người cô lại.
Ông nhìn mắt của cô: “Anh sẽ giúp nhà họ Lục lấy lại đứa bé này!”
Minh Châu cười: “Lấy lại đứa bé kia? Đó là chuyện mà anh nên nhúng tay vào sao? Đứa bé ấy là do Lam Tử Mi sinh ra, bố của con bé cũng không phải anh! Lục Khiêm, anh biết không, những chuyện oai phong lẫm liệt mà anh làm khiến em rất sợ hãi, em... Rất không có cảm giác an toàn.
"
Một mối quan hệ không cho cô cảm giác an toàn, thà rằng không có.
Lục Khiêm ôm cô vào lòng.
Minh Châu giãy giụa nhưng không thể thoát ra.
Mặt cô áp vào đầu vai anh, cô bất lực khóc!
Trong lòng Lục Khiêm thấy rất khổ sở, ông khàn giọng nói với cô: “Em tin anh đi Minh Châu, anh không có ý gì với cô ta cả! Những năm nay anh không hề có người khác, anh chỉ có em thôi!”
Minh Châu hoảng hốt.
Mắt cô hơi sưng, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cuối cùng cô nhẹ nhàng đẩy ông ra, cúi đầu: “Chúng ta cho nhau chút thời gian đi!”
Lục Khiêm chăm chú nhìn cô.
Ông chỉ thấy trong thoáng chốc cô đã là một người phụ nữ trưởng thành chân chính, đã có suy nghĩ độc lập.
Nhưng ông lại không nói được điều đó là tốt hay không.
Sự nhạt nhẽo ấy trôi qua ba ngày.
Trong thời gian này, Lục Khiêm vẫn có thể nghe điện thoại từ bên kia, nhưng ông chưa từng. Ông chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với cô bé tên là Manh Manh kia, lúc nói chuyện ông rất dịu dàng.
Dù là con của người khác nhưng vẫn là từ bụng Lam Tử Mi chui ra.
Minh Châu cực kỳ chán ghét.
Những ngày này, Lục Khiêm giao lại tất cả công việc, sau này ông không còn là ông Lục nữa mà chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Sau khi phân phó xong, ông đứng trong phòng làm việc.
Dù sao ông vẫn thấy buồn.
Thư ký Liễu cũng từ chức, anh ta đã quen đi theo Lục Khiêm, bây giờ cũng muốn ra ngoài mở một ra một chân trời mới. Anh ta hiểu rõ Lục Khiêm nhất, nhẹ nhàng nói: “Với khả năng của ngài, dù tiến vào giới kinh doanh cũng sẽ có thành tựu.”
Lục Khiêm lấy ra một điếu thuốc.
Ông đốt rồi yên lặng rít vào hơi rồi bóp rơi: “Đi đi!”
Thật sự muốn đi rồi.
Lam Tử Mi đến đây, cô ta nhìn văn phòng trống rộng, không nhịn được hỏi: “Lục Khiêm, anh điên rồi sao? Đây chính là tích lũy cả đời của anh, nhân mạch của anh, sự nghiệp của anh đều ở đây, anh cứ từ bỏ như vậy chỉ vì một con nhóc thôi sao?”
Lục Khiêm thẳng thắn nói:
“Đó là vợ của tôi.”
Nói xong, ông đi ra ngoài ngay, ông không muốn nói nhiều với cô ta.
Lam Tử Mi hơi bất ngờ, cô ta đi theo sát, lấy lùi làm tiến nói: “Manh Manh rất nhớ anh! Dù sao anh cũng nên đi thăm con bé một chút chứ!”
Bước chân của Lục Khiêm dừng lại.
Ông đột nhiên hỏi: “Lam Tử Mi, lúc cô sinh Manh Manh ra cô nghĩ gì vậy? Cô yêu Lục Quân không?”
Lam Tử Mi không trả lời được.
Mỗi cô ta run run: “Cả đời này tôi chỉ từng thích một người đàn ông thôi.”
Lục Khiêm không muốn nói nữa, ông đi thẳng đến dưới tầng thang máy.
Ông tự mình lái xe, rất nhanh xe đã đi đến bệnh viện.
Ông đi vào phòng bệnh, cô y tá đang dọn dẹp mà giường lại trống rỗng.
Lục Khiêm hỏi ngay.
Cô y tá nói cho ông: “Buổi chiều có một ông Hoắc đã giúp vợ của ngài làm thủ tục ra viện rồi, bây giờ chắc đã đến sân bay rồi!”
Họ Hoắc?
Lục Khiêm đoán được, là Hoắc Minh.
Ông lập tức xuống tầng, lúc ngồi lên xe ông gọi điện thoại cho Minh Châu.
Minh Châu nghe, sau mấy giây ông dịu dàng hỏi: “Sao không đợi anh đón mọi người vậy! Em đang ở sân bay nào, anh sẽ đến ngay.”
“Không cần!”
Minh Châu mở miệng: “Máy bay riêng sẽ bay ngay bây giờ!”
Lục Khiêm xoa mắt, hơi mệt mỏi: “Minh Châu, em nói đạo lý một chút đi! Dù em có không hài lòng hay không vui thì chúng ta cùng giải quyết với nhau, đừng có giở tính trẻ con như thế?”
Bên kia truyền đến tiếng thở dài.
Một lúc sau, Minh Châu kìm nén giọng nói: “Ông Lục, có lẽ anh đã từng qua sóng to gió lớn nên không cảm thấy sao cả! Nhưng từ sau khi trải qua lần sinh tử mấy năm trước, em đã sợ chết rồi! Mà tất cả đều là do Lam Tử Mi mang đến cho em, bây giờ anh muốn quan tâm con của cô ta, còn muốn xin em khoan dung độ lượng sao?"
Cô nói với giọng nghẹn ngào.
Lục Khiêm thì thào nói xin lỗi.
Chương 583 Lục Thước rất thích cái tên này.
Minh Châu rất lý trí nói: “Anh suy nghĩ cho kỹ đi
Cô nói xong thì cúp điện thoại.
Lục Khiêm chậm rãi đặt điện thoại xuống, ông ngồi trong xe, cầm điếu thuốc chậm rãi hút... Hút xong một điếu thuốc, ông vẫn lái xe đến sân bay.
Minh Châu đã bay đi từ lâu rồi.
Lục Khiêm mua vé máy bay đi vào sảnh chờ.
Ông chọn một chỗ để ngồi xuống, lặng lẽ nhìn những chiếc máy bay bay lên hạ xuống.
Hoắc Minh dẫn Minh Châu và Thước Thước về chỗ mình.
Trong phòng khách, Sùng Quang đang chơi với Tiểu Thước Thước.
Hoắc Tây đang đánh đàn dương cầm, dáng người bé nhỏ thẳng tắp, nhìn rất có khí chất.
Hoắc Minh một tay ôm Thước Thước, tay kia kéo theo hành lý.
Minh Châu thấy cô hơi quấy rầy.
Hoắc Minh cẩn thận từng li từng tí đặt Lục Thước xuống, liếc nhìn đôi mắt đã khóc đến đỏ ửng của cô ấy: “Không phải em vẫn phải làm việc sao, bình thường ai sẽ chăm sóc Thước Thước, hay em muốn bố ngày nào cũng cằn nhằn em! Anh nói cho em biết, chuyện rắc rối giữa em và Lục Khiêm bố mẹ còn chưa biết đâu, nếu họ biết chắc chắn lại có sóng gió nổi lên!”
Từ trước đến nay Minh Châu đều sợ anh, cô ấy chỉ có thể nghe.
Ôn Noãn mang thai.
Thấy Thước Thước bị bệnh, cô tự mình đi nấu canh.
Hoắc Minh sợ anh tức giận nói chuyện quá nặng lười nên trực tiếp vào bếp với vợ.
Anh rón rén lại gần, ôm cô từ sau lưng.
Ôn Noãn dừng lại.
Cô hỏi nhỏ: “Anh về rồi à?”
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Chuyện này Ôn Noãn đã biết, cô biết được từ chỗ bà cụ, Lục Khiêm và Minh Châu cãi nhau, cô bị kẹp ở giữa là khó xử nhất, cũng may Hoắc Minh vẫn đối xử với cô như trước.
Hoắc Minh cắn một cái vào chiếc cổ mịn màng của cô.
Anh khó chịu nói: “Cậu đã lớn tuổi vậy rồi sao vẫn làm khổ người ta thế!”
Ôn Noãn cắn môi: “Ông ấy mới bao nhiêu tuổi chứ!”
“Hơn nữa, anh muốn so sự thiếu đạo đức với ông ấy thật sao?”
Hoắc Minh cười nhẹ: “Anh đâu dám! Không phải lần trước đã nói rồi sao, anh muốn cảm ơn Tổng Giám đốc Ôn đã bỏ qua mối thù năm xưa.
J
Ôn Noãn đã ninh xong canh.
Cô dịu dàng nói: “Đừng có lắm lời! Hai ngày này anh đi an ủi cô ấy đi.”
Mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh chăm chú nhìn vợ của mình, anh chỉ thấy sự bình tĩnh thong dong của cô. Tháng năm có lẽ sẽ để cô già yếu, nhưng lại càng làm cô có sự quyến rũ thành thục.
Anh cực kỳ rung động.
Ôn Noãn biết được suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay anh.
Hoắc Minh dịu dàng cười.
Vốn Ôn Noãn muốn bầu bạn với Minh Châu.
Nhưng Minh Châu không nói chuyện, còn đưa Thước Thước đi ngủ. Nửa đêm biệt thự lại vang lên tiếng ô tô.
Một chiếc xe đua màu đen chậm rãi đi vào biệt thự, sau khi xe dừng lại có một bóng hình cao gầy đi ra.
Minh Châu chỉ lặng lẽ nhìn.
Cô ấy thấy người kia đứng bên cạnh xe, ông cũng lên ngay mà lấy ra một điếu thuốc, chấm thuốc, rồi mạnh mẽ hít vào hơi, cứ như đang nâng lên tinh thần vậy.
Minh Châu thấy rất đau đớn.
Cô nghĩ, nếu như không có đứa bé kia thì tốt biết mấy!
Trên vai cô có thêm một cánh tay.
Cô nhìn sang, là Hoắc Minh.
Hoắc Minh mặc đồ ngủ màu đen, vỗ nhẹ vai em gái: “Người đã chạy đến gặp rồi! Anh ôm Thước Thước vào phòng bọn anh.”
Minh Châu còn muốn nói thêm gì, nhưng cô không thể nói được một chữ nào.
Hoắc Minh đi đến bên giường.
Anh dịu dàng ôm lấy Thước Thước, mới đi được hai bước cậu bé đã tỉnh, ôm lấy cổ anh mềm mại hỏi: “Bác?”
Hoắc Minh hôn cậu bé: “Hai bác muốn ngủ với Thước Thước đó.”
Tiểu Thước Thước không động đậy nữa.
Cậu bé vẫn thích em gái trong bụng bác gái.
Hoắc Minh ôm Thước Thước về phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ ánh đèn ấm áp, Ôn Noãn cũng đã tỉnh, cô còn cố tình pha một ly sữa bò.
Thước Thước nằm xuống ôm sữa, thỏa mãn uống một hơi.
Một lúc sau, cậu bé còn lén sờ bụng của Ôn Noãn.
Ôn Noãn nghiêng người, dịu dàng nói với cậu bé: “Em gái tên là Hoắc Kiều, bác của cháu đã đặt tên đấy.”
Lục Thước rất thích cái tên này.
Cậu bé thấy hay hơn so với Manh Manh gì đó nhiều.
Cậu nhóc uống sữa bò xong rất dễ ngủ, đợi đến khi cậu bé đã thở sâu, Ôn Noãn nói nhẹ: “Bọn họ cãi nhau khó chịu, người anh trai như anh thật sự yên tâm để hai bọn họ ở cùng một phòng, không sợ cậu bắt nạt Minh Châu à?”
Nghe vậy, Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh chạm vào tay cô và vuốt ve nó nhẹ nhàng, có phần trêu chọc.
“Bọn họ còn có con rồi! Có gì chưa làm qua đâu?”
Mặt Ôn Noãn đỏ lên.
Cô nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh cứ nói sang mấy chuyện khác, cũng may trời tối nên Hoắc Minh không nhìn thấy.
Hoắc Minh lại nổi tâm tư.
Nhưng ở giữa có một đứa trẻ, không thể làm gì được, nói một ít cũng tốt.
Bàn tay anh sờ bụng của cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta rất lâu chưa làm rồi!”
Ôn Noãn không nói gì.
Chương 584 Chuyện này đang giằng co.
Cô cũng không hiểu sao anh lại có hứng thú với người phụ nữ có thai như vậy!
Cô đã mang thai sáu tháng, dù có tốt mấy thì dáng người cũng không còn nữa.
Hoắc Minh không giải thích.
Anh là đàn ông, suy nghĩ và cảm xúc của đàn ông, Ôn Noãn không thể hiểu được.
Bên kia, Lục Khiêm lên tầng.
Ông không trực tiếp đi đến phòng ngủ mà nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Minh Châu cũng sợ ồn ào nên đến gần mở cửa cho ông.
Lục Khiêm đứng bên ngoài, bận rộn mệt mỏi.
Trên người ông vẫn là chiếc áo sơ mi xanh da trời và quần tây hôm nay, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác màu den.
Ông không đi thẳng vào mà đứng ở cửa ra vào lặng lẽ nhìn cô ấy.
Minh Châu quay đầu ra chỗ khác: “Vào đi!”
Ông lại giơ tay nhẹ nhàng sờ mặt cô ấy vài lần, dịu dàng nói: “Mới có mấy ngày mà gầy đi nhiều vậy!”
Cô ấy đứng bên cạnh.
Lục Khiêm đi vào, nhìn một vòng: “Thước Thước đâu?”
“Anh em ôm đi rồi!”
Minh Châu nói nhẹ, cô đoán được ông chưa ăn cơm cũng chưa rửa mặt nên cầm dép lê cho ông thay. Sau đó, cô xuống tầng tìm một gói mì tôm cho ông ăn, có thêm cả hai cái chân giò hun khói.
“Anh ăn tạm đi! Bây giờ chắc anh em đang giận anh, không có khả năng chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Giọng nói của cô ấy trong đêm hơi mềm mại.
Lục Khiêm cởi áo khoác ngồi trước khay trà nhỏ.
Thật ra ông rất ít khi ăn những đồ như mì tôm, nhưng thỉnh thoảng Minh Châu cũng ăn.
Cô không biết nấu cơm, mấy năm nay ở bên ngoài chắc đã ăn không ít.
Trước khi Lục Khiêm ăn, ông nhẹ nhàng hỏi: “Em cũng giận mà, sao em lại chịu đi lấy đồ ăn cho anh?”
Ông vốn cho rằng cô không trả lời, nhưng cô lại cười nhạt.
“Tình cảm là một chuyện! Cuối cùng anh vẫn là bố của Thước Thước!”
Lục Khiêm cau mày.
Ông không hài lòng với câu trả lời này, sau khi ăn một miếng, ông lại không nhịn được hỏi tiếp: “Anh chỉ là bố của Thước Thước thôi sao? Anh không phải chủ Lục của em sao?”
Minh Châu không nói gì.
Chú Lục, với cô mà nói, đây đã là cách xưng hô từ rất lâu
rồi. Không chỉ vì tuổi tác của cô lớn dần mà còn vì quan hệ của bọn họ, bây giờ trở thành như vậy, cô đã không thể gọi được hai chữ này nữa.
Sau cãi nhau, bọn họ đã lạnh nhạt hơn nhiều.
Rõ ràng lúc ăn tết, bọn họ còn cực kỳ quấn quýt nhau.
Lục Khiêm thật sự đói bụng, mì tôm vốn không ngon gì mà ông cũng ăn hết sạch.
Xong, ông lại lấy ra một điếu thuốc lá.
Ông muốn rút ra, nhưng lại ngại cô ấy, cuối cùng cũng không hút.
Lục Khiêm nhìn cô ấy, nói nhỏ: “Em đến đây đi được không? Để anh ôm em!”
tới.
Minh Châu không đến gần, cuối cùng là ông chủ động đi
Ông ôm lấy cô, đầu tiên ông hôn lên tóc cô, sau đó là con mắt, bờ môi...
Ông hôn theo thứ tự.
Khi hôn sâu, Minh Châu không đồng ý, đôi mắt đỏ hồng nói không muốn làm.
Lục Khiêm biết trong lòng cô thấy không thoải mái.
Ông kề sát môi cô, nói nhỏ: “Anh chỉ muốn hôn em thôi! Minh Châu, cãi nhau to như vậy không chỉ có em khó chịu, anh cũng rất mệt!”
Cô khó chịu quay mặt ra chỗ khác.
Cho đến bây giờ ông vẫn chưa cho cô một câu trả lời chính xác, thật ra cô đã biết lựa chọn của ông rồi.
Đứa bé kia, ông vẫn muốn quan tâm.
Minh Châu không có sức để cãi nhau với ông.
Cô bình tĩnh nói nhẹ: “Những năm nay không có anh bên cạnh, em đã sớm quen rồi! Thước Thước cũng gần anh thì ít mà xa anh thì nhiều, Lục Khiêm, thật ra chúng ta có thể không cần..”
Sắc mặt của Lục Khiêm trắng bệch.
Ông biết ý của cô, cô muốn từ bỏ rồi.
Ông nhìn cô chăm chú, giọng nói đè xuống có chút thấp: "Minh Châu, anh biết chuyện này khiến em uất ức rồi! Nhưng em cho anh chút thời gian có được không?"
Minh Châu xoay mặt qua, nhìn ngoài cửa sổ.
Cô nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm, em chỉ muốn sống cuộc sống bình yên.
"Anh có phải là ông Lục hô mưa gọi gió hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là anh cùng với em và Thước Thước có thể sống cùng nhau, không có người khác làm phiền
Chuyện này đang giằng co.
Trong lòng cô thất vọng, nhưng tình cảm nhiều năm sao có thể nói buông là buông chứ.
Minh Châu dựa vào sô pha, khuôn mặt tiều tuỵ.
Chương 585 Lục Khiêm cũng híp mắt nhìn Hoắc Minh.
Cô thấp giọng nói: "Không còn sớm nữa, em dẫn anh đến phòng khách!"
Nhưng Lục Khiêm lại bế cô lên, đi về phía giường.
Minh Châu kinh ngạc.
Cô đánh vào vai của ông: "Lục Khiêm anh làm gì đó!"
Ông đặt cô vào trong chăn, sau đó thuận theo cơ thể của cô sờ đến chân của cô, rất lạnh, ông lấy bàn tay hơ nóng cho cô... Trong lúc đó cô luôn đỏ mắt nhìn ông.
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô: "Anh sẽ ngủ ở đây!"
Minh Châu xoay mặt đi chỗ khác: "Anh ngủ phòng khách!"
Lục Khiêm không nói gì, từ trên giường đi xuống nhẹ nhàng đi đến nhà vệ sinh.
Ở đây còn có một bộ áo tắm của ông, ông tắm xong thì thay vào.
Đè lên giường, Minh Châu quay lưng lại với ông, ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cơ thể của Minh Châu hơi cứng đờ.
Cô thấp giọng: "Anh đừng đụng em!"
Ông mong cô có thể hiểu ông, nhưng ông cũng biết điều này rất không có lý lẽ.
Những năm nay, ông cho cô quá ít rồi.
Ông im lặng.
Minh Châu im lặng khóc.
Điều cô trách ông là rõ ràng bọn họ có thể hạnh phúc nhưng lại lại dây dưa vào thị phị. Rõ ràng ông là người thông minh như thế không thể nào không biết tâm tư của Lam Tử Mi nhưng ông vẫn bước vào.
Trong đêm khuya vắng lặng.
Ông thấp giọng nói một tiếng: "Xin lỗi!"
Minh Châu không trả lời, chỉ là vai gầy run rất lợi hại.
tê.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lục Khiêm tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Tay vừa sờ thì thấy bên cạnh không có người.
Ông ngồi dậy thay đồ, trực tiếp chạy xuống lầu một.
Ở nhà ăn, Hoắc Minh đang ngồi xem báo.
Áo sơ mi đen, quần tây xám đậm, tóc ngắn được cắt chỉnh
Cả người đều vô cùng rạng rỡ.
Ngồi bên cạnh anh có Sùng Quang, Tiểu Hoắc Tây, Doãn Tư còn có Thước Thước.
Rõ ràng đều là con nít nhưng Hoắc Minh lại có cách để bọn chúng ngồi yên tự mình ăn cơm hơn nữa còn chăm sóc lẫn nhau, rất sạch sẽ.
Đặc biệt là Hoắc Doãn Tư, đó chính là đồ chơi dành riêng cho Hoắc Tây.
Nhìn thấy Lục Khiêm xuống lầu, Hoắc Tây vui vẻ gọi một tiếng ông cậu.
Lục Khiêm bế cô gái nhỏ lên, ngồi bên cạnh Lục Thước.
Tiểu Thước Thước buồn bã.
Cậu bé cũng gọi một tiếng ông cậu theo, Lục Khiêm không có nổi giận mà là nhẹ nhàng xoa đầu của cậu bé: "Là mẹ kêu gọi vậy sao?"
Lục Khiêm củi mặt xuống.
Lục Khiêm mắng một tiếng đồ ngốc, lại hỏi: "Vết thương còn đau không?"
Tiểu Thước Thước lắc đầu.
Cậu bé có chút thất vọng nói: "Chỉ là phải hơn nửa tháng mới được đi học"
Lục Khiêm an ủi mấy câu.
Lúc này Hoắc Minh gấp báo lại, có chút lười nhác nói: "Cậu, tối hôm qua ngủ ngon không?"
Lục Khiêm không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh.
Nhưng Hoắc Minh lại rất hứng thú.
Anh kiêu ngạo uống một ngụm cà phê đen, cố ý xem thường: "Cậu bôn ba mệt mỏi, nhớ chăm sóc lại nhan sắc một chút! Quên nói với cậu, thật ra Minh Châu yêu cái đẹp, nếu người già như cậu không chăm chút bề ngoài cho đẹp thì e là kết hôn không thành đâu!"
Lục Khiêm hận cái miệng này của anh!
Hoắc Minh tiếp tục uống cà phê, khoé môi cong lên.
Lúc này, Ôn Noãn đi xuống.
Cô mang thai cơ thể nặng nề, mỗi ngày thức dậy tương đối trễ, con cái trong nhà cơ bản đều là Hoắc Minh chăm sóc.
Thấy cô đi xuống.
Hoắc Minh lập tức đứng dậy đỡ cô, không còn dáng vẻ như ban nãy.
Lục Khiêm nhìn thấy ngưỡng mộ.
Ôn Noãn ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi tiếng cậu.
Lục Khiêm rất thương cô, nhẹ nhàng nói: "Làm phiền con với Minh rồi!"
Ôn Noãn cười mỉm.
Cô nói: "Nghe nói cậu phải thưa kiện, ý của Minh là vụ kiện này để anh ấy lo."
Lục Khiêm có chút bất ngờ.
Hoắc Minh tiện tay lật tờ báo, giọng nói nhàn nhạt: "Cháu là vì Minh Châu!"
n tình này, Lục Khiêm vẫn phải nợ.
Dùng bữa sáng xong, ông cùng Hoắc Minh vào phòng sách, thảo luận về vụ án.
Trong phòng sách chỉ có hai người đàn ông, đương nhiên không thể thiếu việc nhả khói.
Nói về vụ án xong, ngón tay dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng phủi nhẹ tàn thuốc, đôi mắt của anh hơi híp lại hỏi: "Minh Châu còn giận dỗi với cậu sao? Cậu, chuyện này cháu có thể hiểu con bé nhưng cháu cũng có thể hiểu cho cậu!"
Lục Khiêm không phải muốn dây dưa với Lam Tử Mị, ông là không buông được con của Lục Quân.
Chuyện của đàn ông với đàn ông cơ bản giống nhau.
Nhưng anh chuyển chủ đề, lại nói: "Nhưng cháu chỉ có một đứa em gái, vì vậy cháu cũng chỉ cho cậu cơ hội một lần! Có thể giúp cháu đã giúp rồi, còn về sau này của hai người thì phải tự xem hai người rồi!"
Kết quả tệ nhất chính là: Anh nuôi Minh Châu cả đời.
Lục Khiêm cũng híp mắt nhìn Hoắc Minh.
Ông còn nhớ thằng nhóc này biết chuyện của ông với Minh Châu là người đầu tiên xông đến thành phố C đánh nhau một trận với ông.
Năm tháng đã cho Hoắc Minh trưởng thành, nho nhã.
Bình luận facebook