-
Chương 606-610
Chương 606 Ông ta đã thay quần áo.
Lục Khiêm im lặng nhìn cô ấy.
Cô ấy đã mang thai năm tháng, bụng đã lớn lên rất nhiều, nhưng dáng người không hề mập.
Có thể thấy cô ấy sống không hề tốt.
Ông ta cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ đến một câu an ủi ông ta cũng không dám nói, bệnh tình của ông ta rất phức tạp, khó nói trước được liệu có thể vượt qua hay không.
Nếu như không thể qua khỏi.
Ông ta hi vọng Minh Châu có thể buông xuống... Buông xuống đoạn tình cảm này của bọn họ, bắt đầu lại từ đầu.
Thậm chí ông ta cũng đã nghĩ đến việc nếu đứa trẻ này không tới, cuộc sống sau này của Minh Châu sẽ dễ dàng hơn, nhưng cuối cùng ông ta vẫn ích kỷ lựa chọn im lặng, bởi vì đứa trẻ này chính là con của hai người bọn họ.
Sau này, Thước Thước cũng sẽ có máu mủ ruột rà.
Lục Khiêm dứt khoát như vậy, Minh Châu cảm thấy bản thân không thể không buông xuống được, cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, chủ yếu là để nước mắt không rơi xuống, cô ấy nhẹ giọng nói: “Ông Lục yên tâm, tôi sẽ không bắt ông chịu trách nhiệm, tôi sẽ tự nuôi đứa bé này..
Cô ấy nói xong, tự mình cũng cảm thấy ngại ngùng.
Người ta cũng không có ý định muốn chịu trách nhiệm.
Cô ấy không giống như trước kia nữa, cũng rất có phong độ hỏi thăm ông ta một câu: “Sau này uống rượu ít thôi, cũng hút ít thuốc lại, ông tới độ tuổi này rồi phải chú ý dưỡng sinh
Thế nhưng lúc này Lục Minh lại gật đầu: “Đúng vậy! Phải dưỡng sinh!”
Ánh mắt ông ta sâu thăm thẳm.
Minh Châu cũng không ở lại lâu, cô ấy cầm cái túi ở trên bàn lên, thấp giọng nói xin lỗi rồi rời đi... Thư ký Liễu thấy hai người trò chuyện không mấy vui vẻ, định ngăn cô ấy lại.
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Để cô ấy đi đi!”
Ông ta nghĩ, bây giờ Minh Châu không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, chắc chắn cô ấy sẽ tìm một gốc cây nào đó trốn tránh rồi khóc một trận.
Những năm trôi qua, thật ra cô ấy vẫn là một cô gái yếu ớt.
Thế nhưng ông ta sớm đã không còn là ông Lục của trước kia nữa.
vía.
Minh Châu rời khỏi bệnh viện.
Cô ấy còn không đi siêu âm, lúc lên xe còn mất hồn mất
Tài xế đưa cô ấy đi, nhưng cô ấy lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cuối cùng cô ấy lẩm bẩm nói: “Đưa tôi tới đường Quảng Nguyên.
Tài xế rất quen thuộc khu vực đó, nơi đó à, có rất nhiều người giàu có nuôi tình nhân ở đó, những căn biệt thự nhỏ ở đó đều rất mới mẻ, phong cách.
Trên đường, để chọc Minh Châu yêu thích, hắn còn kể rất nhiều tin tức thú vị trong xã hội thượng lưu.
Minh Châu khế quay mặt đi.
“Anh có tin không, tôi từng được người ta nuôi ở đó nửa năm.”
Tài xế cười khan nói: “Sao có thể chứ! Ở một nơi như thành phố B này, có ai lại dám không cần mạng chứ..
Nói tới đây, hắn bèn im miệng.
Hắn nghĩ tới một người.
Lục Khiêm, ông Lục...
Đúng vậy, năm đó Lục Khiêm có năng lực này, thần không biết quỷ không hay làm ra chuyện này.
Tài xế tức giận.
Minh Châu có hơi hốt hoảng: “Tôi muốn tới đó xem sao.
Xe chạy nửa tiếng thì từ từ dừng lại, Minh Châu dặn tài xế buổi chiều tới đòn cô ấy.
Cô ấy tìm tòi trong túi cả nửa ngày mới tìm ra một chiếc chìa khoá.
Thì ra cô ấy vẫn luôn để nó ở trong.
Thì ra cô ấy vẫn mãi chưa buông bỏ được Lục Khiêm.
Thì ra cô ấy vẫn luôn chưa ra khỏi được.
Minh Châu mở cửa ra, lập tức cô ấy ngửi thấy mùi nước hoa Wild Bluebell của Jo Malone, đó là mùi hương mà cô ấy thích nhất, thật không ngờ ở đây cũng có mùi đó.
Không lẽ Lục Khiêm vẫn tới đây?
Trong nhà gọn gàng ngăn nắp, trên bàn có một dĩa trái cây có mùi của sương.
Nơi này vẫn có người sinh sống.
Minh Châu đi vào nhà bếp, cô ấy mở cửa tủ lạnh ra, sữa bò và thức ăn vặt ở bên trong đều là những món cô ấy thích ăn.
Cô ấy không sống ở đây, nhưng chủ nhân nơi này vẫn chuẩn bị đúng lúc.
Khoé mắt cô ấy không khỏi đỏ lên.
Tại sao? Tại sao Lục Khiêm lại làm như vậy? Rõ ràng hai người đã chia tay, rõ ràng ông ta không giữ lại cô ấy lại, rõ ràng ông ta đã dứt khoát ký tên, tại sao ông ta lại còn làm ra dáng vẻ thâm tình như vậy?
Tại sao ông ta lại chuyển tới đây sống?
Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
Cô ấy không thể ở lại đây thêm một phút một giây nào nữa.
Minh Châu bỗng nhiên mở cửa ra, muốn chạy ra ngoài, giống như chạy trốn khỏi đoạn tình cảm khiến cô ấy đau khổ
kia.
Lục Khiêm đang đứng ở cửa.
Ông ta đã thay quần áo.
Cho dù ông ta thích mặc đồ màu sẫm, cho dù đẹp chỉ là mong manh hơn rất nhiều.
Ông ta yên tĩnh nhìn cô ấy, cũng nhìn thấy giọt lệ trên khoé mắt cô ấy.
“Minh Châu, em vẫn còn yêu anh, có đúng không?”
Khoé môi Minh Châu run rẩy nhìn ông ta, cô ấy không dám để bản thân quá kích động, cô ấy ôm bụng từ từ dựa sát vào bức tường, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Nói những điều này còn có ý nghĩa gì?”
Cô ấy yêu ông ta, nhưng cô ấy càng hận ông ta
Lục Khiêm đóng cửa lại.
Ông ta cúi người xuống thay giày, cũng lấy một đôi giày đưa cho cô ấy, lúc đó, ông ta đang quỳ xuống.
Tư thế trông rất hèn mọn.
Minh Châu không chịu động chân.
Ông ta nhẹ giọng nói: “Ở lại ăn một bữa cơm đi! Anh đi nấu cơm!”
Minh Châu không đồng ý: “Tôi phải về nhà!”
Lục Khiêm khẽ nâng chân cô ấy lên, giọng nói dịu dàng, khàn và trầm thấp: “Tài xế đã về rồi, ở đây khó bắt được xe, hơn nữa anh cũng không yên tâm! Ăn cơm xong anh sẽ đưa em về.”
Chương 607 Ông sẽ không buông tay.
Minh Châu không động đậy.
Lục Khiêm lặng lẽ giúp cô thay giày, khi đứng lên, có lẽ là quá khát vọng rồi, ông nhẹ nhàng chạm vào bụng của cô.
Đứa bé trong bụng năm tháng đã có cảm ứng, gần nhìn lập tức chuyển động ở lòng bàn tay của ông.
Đây đối với Lục Khiêm là lần đầu tiên.
Khi cô mang thai Lục Thước, ông không có bên cạnh.
"Con bé động đậy rồi!" Ánh mắt của Lục Khiêm thâm tình.
Minh Châu hơi run môi, một lúc lâu mới nặn ra được một câu: "Năm tháng rồi đương nhiên biết động đậy."
Lục Khiêm nghe ra sự oán trách.
Cũng đúng, ông có lỗi với cô.
Cô oán trách như thế nào cũng là điều đương nhiên.
Ông thấp giọng cầu xin cô: "Ở lại ăn bữa cơm đi! Đứa trẻ cần dinh dưỡng."
Minh Châu không nói được cũng không nói không được, nhưng cô đi chầm chàm về lại chỗ bàn ăn ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một cuốn sách nuôi con đọc.
Lục Khiêm hỏi cô: "Sao không đến bên sô pha ngồi đọc?"
Cô rất lạnh lùng nói: "Sẽ đè trúng bụng."
Lục Khiêm vào nhà bếp.
Ông nấu bốn món một cạnh, đều là món Minh Châu thích ăn, Minh Châu đang thơ thẩn nhìn chằm chằm.
Lục Khiêm gắp cho cô một miếng cá chua ngọt.
"Ăn nhiều chút, không phải đều là món em thích sao?"
Minh Châu im lặng ăn.
Ăn xong, cô nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm anh đừng có chăm sóc chu toàn như vậy, chúng ta ly hôn rồi, tiền lúc trước anh cho em đã đủ để nuôi một đứa trẻ rồi, em không có ý trách anh, anh yên tâm."
Cổ họng Lục Khiêm hơi động đậy.
Ông hỏi ngược lại cô: "Anh yên tâm cái gì?"
Minh Châu cảm thấy không có ý nghĩa, cô buông đũa xuống nói: "Em đi trước đây!"
Lục Khiêm nhẹ nắm tay cô lại.
Người ông ốm nhưng sức lại mạnh đáng sợ: “Ăn thêm chút nữa đi! Trong bụng còn có con, ăn ít như vậy làm sao đủ!”
Minh Châu không muốn cãi nhau với ông.
Cô lại lặng lẽ ăn cơm.
Lục Khiêm thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, giống như không có ý hỏi: “Sau này có dự định gì?”
Dự định?
Minh Châu gắp thức ăn trong chén, cười lạnh lùng.
Cô ngước mắt nhìn ông, còn nói câu thật lòng với ông: “Có lẽ sinh con xong thêm một hai năm nữa, gặp được người thích hợp thì kết hôn! Tuy cũng không phải không kết hôn không được nhưng em muốn cho Thước Thước và đứa trẻ trong một gia đình hoàn chỉnh, tuy khá khó tìm!”
Lục Khiêm nghe xong, trái tim đau đớn vô cùng.
Nếu như cơ thể ông khỏe mạnh sao lại hỏi cô câu hỏi này.
Ông sẽ không buông tay.
Bây giờ bệnh tình của ông phức tạp, tuy khát vọng đoàn tụ với cô nhưng không dám cho cô chút hy vọng.
Vì thế cuối cùng Lục Khiêm vậy mà mỉm cười gật đầu.
Ông nói: "Tìm một người môn đăng hộ đối đi! Không nhất định phải đẹp trai nhưng đối với con, với em, phải tận tâm."
Minh Châu ừm nhẹ một tiếng.
Nhưng trong mắt lại nóng nóng...
Ngay lúc này chuông cửa vang lên, Minh Châu ngơ người, mắt đang đỏ.
Chương 608 Nửa năm đó vô cùng ngọt ngào.
Lục Khiêm nhìn cô một cái, đi mở cửa.
Hoắc Minh và thư ký Liễu đang đứng ở trước cửa, sắc mặt đều không tốt lắm.
Nhất là Hoắc Minh.
Hoắc Minh không phải đến tìm Minh Châu mà là tìm Lục Khiêm, anh nhìn chằm chằm Minh Châu và Lục Khiêm, ánh mắt đó khiến thư ký Liễu lạnh đến phát run, lúc trước anh ta đã nghe nói vị nhà họ Hoắc này là Diêm Vương sống, anh ta còn không tin.
Dù sao lúc trước, ngoại trừ chạy đến thành phố C đánh một trận với ông Lục.
Thì không có những việc quá đáng khác.
Nhưng lúc này anh ta tin rồi.
Hoắc Minh không đi vào, trực tiếp nói với em gái: "Xe ở dưới lầu, em với thư ký Liễu xuống lầu trước."
Minh Châu rất nghe lời của anh.
Cô im lặng đứng dậy, đi đến cửa thay giày.
Bụng lớn cúi xuống không tiện, là Hoắc Minh giúp cô thay, thay xong giọng điệu của anh cũng hơi dịu dàng chút: "Ở trong xe đợi anh!"
Vừa nói vừa mặc áo khoác cho cô.
Thư ký Liễu xoa dịu bầu không khí: "Tổng giám đốc Hoắc thật chu đáo."
Anh ta đỡ người, đi nhanh như bay.
Hoắc Minh đóng cửa lại.
Anh chầm chậm đi vào, ngồi ở đối diện Lục Khiêm, gọi ông tiếng cậu.
Lục Khiêm chầm chậm thở dài một hơi: "Có thuốc không?"
Hoắc Minh do dự, từ trong túi áo lấy hộp thuốc ra, lấy một điếu đưa cho Lục Khiêm.
Đây là điếu thuốc đầu tiên trong nửa năm gần đây của Lục Khiêm.
Ông run tay châm lửa.
Khi khói lan ra từ trong ngón tay, ông nhẹ nhàng lên tiếng: "Kết quả xét nghiệm không tốt lắm, phải không?"
Hoắc Minh không trả lời.
Chỉ là mắt đen của anh như sương mù vậy, mờ mịt.
Lục Khiêm đã biết thật sự không tốt rồi...
Ông chậm rãi mà tham lam hút một hơi thuốc, sau đó quả quyết dập tắt thuốc đi, ông nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn tú trước mặt, khàn giọng lên tiếng: "Minh, tám chữ sống chết có số, phú quý do trời này từ nhỏ tôi đã hiểu sâu rồi nhưng khi đến cuối cùng tôi lại không nỡ!"
Ông không nỡ Minh Châu, không nỡ Thước Thước và đứa con còn chưa ra đời.
Ông không thể chết.
Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng: "Cậu đương nhiên không thể chết!"
Bởi vì điều ông nợ Minh Châu còn chưa trả xong, bất kể bọn họ có thể đi đến cuối cùng không thì hai đứa con đều là trách nhiệm của ông, không phải nói là cho chút tài sản là đã nuôi con đâu.
Hoắc Minh không phải người khích động.
Anh nói xong thì rời đi.
Lục Khiêm một mình ngồi ở đó, ông nhìn quanh ngôi nhà này cảm thấy toàn thân phát run.
Ở đây có toàn bộ ký ức đẹp đẽ của ông và Minh Châu.
Nửa năm đó vô cùng ngọt ngào.
Nhưng bây giờ nghĩ lại dường như đã cách rất lâu.
Điếu thuốc trên bàn tỏa ra sức hấp dẫn cực lớn, nhưng Lục Khiêm nhịn không hút.
Ông còn muốn nhìn thấy con ra đời.
Ông còn muốn nhìn thấy Lục Thước cưới vợ sinh con.
Chương 609 Anh tưởng rằng Ôn Noãn.
Cho dù nhìn Minh Châu lảo đảo cũng được, nếu như... nếu như cô chưa tìm được người tốt và cơ thể của ông tốt thì ông sẽ thử cầu xin, xem cô có còn muốn chấp nhận người như ông không.
Lục Khiêm sờ qua tất cả những vật dụng trong nhà.
Từng ngóc ngách đều không bỏ qua, rất lưu luyến....
Thư ký Liễu đi lên.
Anh ta nhìn bộ dạng của Lục Khiêm, im lặng đi theo phía sau cho đến khi Lục Khiêm chủ động hỏi: "Cô ấy đi chưa?"
Thư ký Liễu lau mồ hôi.
Anh ta nói: "Tổng giám đốc Hoắc dẫn đi rồi!"
Lục Khiêm đứng trong phòng ngủ chính sờ hai con Stella Lou, còn là tết năm ngoái ông tặng.
Bây giờ vẫn còn.
Lục Khiêm từ từ ngồi xuống, thấp giọng lên tiếng: "Truyền Chí bây giờ tôi đang nghĩ, hôm hôn lễ xảy ra chuyện cũng khá tốt! Với sức khỏe bây giờ của tôi, vẫn là ly hôn tốt hơn, nếu như tôi bệnh trong lúc còn đang yêu nhau với cô ấy thì Minh Châu đau lòng biết bao, có lẽ lỡ như tôi... Không phải cô ấy cả đời cũng không đi ra được sao?"
Ông suy nghĩ bi quan như vật, thư ký Liễu rất buồn.
Đang muốn khuyên nhủ.
Lục Khiêm lại cười nhạt: "Yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ."
Ông còn muốn thấy con ra đời.
Nghe nói là đứa con gái, tên Kiều không tồi nhưng mà con của Hoắc Minh và Ôn Noãn dùng rồi nếu không tên là Lục Kiều cũng rất hay…
Xe hơi màu đen.
Ngồi ở phía sau là anh em nhà họ Hoắc.
Minh Châu dựa sát mép xe, cứ không chịu lên tiếng…
Minh Châu xích qua phía bên anh.
Lại xích thêm nữa.
Hoắc Minh ôm đầu của cô đặt lên vai mình.
Trong xe tối tăm, phía sau chỉ có hai anh em bọn họ cứ giống như cùng nhau trốn lúc nhỏ vậy.
Trong thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Hoắc Minh muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không lên tiếng.
Minh Châu hiểu lầm rồi.
Cô ngửa mặt nhỏ lên hỏi: “Anh có phải anh giận rồi không? Sau này em không gặp riêng anh ấy nữa.”
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Đồ ngốc!”
Sao lại giận cô chứ.
Anh chỉ lo lắng, lo lắng cô biết được chú Lục đời này yêu nhất mắc bệnh nặng, cô phải đau lòng biết bao.
Đúng, cho dù bây giờ bọn họ thành như vậy.
Nhưng Hoắc Minh chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của cô đối với Lục Khiêm.
Anh em nhà họ Hoắc bọn họ đều thua dưới tay người nhà họ Lục.
Hoắc Minh không phải người do dự.
Nhưng chuyện này anh lại do dự rất lâu cũng không thể quyết định được.
Buổi tối, Hoắc Minh hiếm khi ở phòng sách hút thuốc.
Cửa đóng chặt mở ra, một luồng sáng từ bên ngoài chiếu vào...
Anh tưởng rằng Ôn Noãn.
Kết quả lại là một mái tóc uốn màu trà.
Hoắc Minh dập tắt thuốc, vỗ đùi giọng nói dịu dàng: "Ngủ không được, muốn bố ôm?"
Tiểu Hoắc Tây bọc một tấm thảm màu trắng.
Cô bé đi chân trần. chạy đến lòng của bố, nói chuyện nhẹ nhàng: "Mẹ đang đút em! Hoắc Doãn Tư cũng thèm rồi!"
Chương 610 Đương nhiên chuyện tình dục sẽ xảy ra...
Hoắc Minh hiểu cô bé nhất.
Anh đánh nhẹ mũi của cô bé: "Có phải con cũng thèm rồi?"
Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, giọng điệu hiện rõ: "Con không có thèm! Con đã bảy tuổi rồi!"
Hoắc Minh sờ tóc cô bé.
Anh biết Hoắc Tây thèm rồi.
Cô bé ở trong phòng thí nghiệm đợi hai năm, đừng nói là sữa mẹ thiên nhiên, chỉ là sữa bò cũng chưa uống qua mấy ngụm, đều là truyền chất dinh dưỡng nhân tạo, có thể nếm được mùi gì.
Biểu cảm của Hoắc Minh dịu dàng hơn sắc đêm.
Chủ đề của Tiểu Hoắc Tây còn xung quanh chuyện đó.
Hoắc Minh dứt khoát ôm cô bé lên, đi về phía phòng trẻ em, Tiểu Hoắc Tây ôm lấy cổ bố.
Kết quả, Hoắc Doãn Tư không ở phòng trẻ em.
Ôn Noãn còn đang đút Hoắc Kiều.
Cô bé trắng nõn đó, tóc có thể cột thành chùm nhỏ rồi, mắt đen sáng lấp lánh.
Cô bé cầm uống.
Vừa nhìn thấy bố đột nhiên buông ra, cười với Hoắc Minh.
Hoắc Minh đương nhiên cũng thích cô bé.
Anh rất thuận tay đặt Tiểu Hoắc Tây qua đó, bế Hoắc Kiều lên nói: "Bố thay tã cho nhé!"
Ôn Noãn không nghi ngờ.
Tiểu Hoắc Tây ngại ngùng bắt đầu ăn.
Hoắc Minh nghiêng người, ghé sát tai Ôn Noãn nói: "Anh thấy khá nhiều, đừng lãng phí đó!"
Ôn Noãn đã hiểu.
Mặt của cô có chút nóng, dù sao Hoắc Tây cũng là đứa trẻ sắp lớn rồi.
"Minh." Cô không khỏi kêu lên.
Hoắc Minh quay lưng lại, rất chậm rãi thay tã...Cuối cùng không còn cách chỉ có thể để Tiểu Hoắc Tây uống, đứa trẻ lớn như vậy bế trong lòng.
Ôn Noãn khá ngại ngùng.
Đợi dỗ các con xong về lại phòng ngủ chính.
Cô ngồi ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, Hoắc Minh chọc hồi lâu cô cũng không quan tâm anh, cuối cùng anh dán chặt vào lưng cô, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: "Giận rồi sao?"
Ôn Noãn nghiêng đầu: "Anh nói xem?"
Hoắc Minh cảm thấy trên người cô thơm, nhịn không được cắn một cái.
"Hoắc Tây không phải chưa từng uống sao! Khi sinh Doãn Tư rất nhanh đã về sữa, cũng không có cơ hội?"
Ôn Noãn hỏi ngược lại: "Đó là do ai tạo thành?"
Hoắc Minh biết dỗ không được, nhẹ giọng nói: "Là anh không tốt!"
Ôn Noãn không lên tiếng, tiếp tục thoa kem dưỡng da.
Cuộc sống bây giờ rất tốt, cũng không cần lấy chuyện quá khứ để ngăn cách đôi bên, đến đây thì dừng thôi.
Sau này, hai vợ chồng ở riêng.
Đương nhiên chuyện tình dục sẽ xảy ra...
Mặt của Ôn Noãn trầm luân, cô nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Hoắc Minh, thấp giọng hỏi: "Minh có phải anh có tâm sự không?" Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống.
Anh cúi đầu hôn vợ, hôn rất lâu lại là một màn say mê thích thú.
Rất lâu, anh nghiêng người qua bên cạnh.
Ôn Noãn theo qua vẫn nhẹ nhàng sờ mặt anh: "Có phải chuyện của cậu?"
Hoắc Minh nằm ngửa, nhìn lên trần nhà nhẹ giọng nói: "Kiểm tra bệnh không tốt! Phải thiết kế kế hoạch trị liệu lần nữa!"
Bình luận facebook