-
Chương 26-30
Chương 26: Một nhà hèn hạ!
Chiều hôm sau, Ôn Noãn xuất viện.
Cô cầm điện thoại, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Hoắc Minh hay không, hoặc là gửi Zalo cảm ơn.
Do dự nhiều lần, cô bỏ cuộc!
Ôn Noãn làm thủ tục xuất viện, mang theo vài hành lý chuẩn bị về nhà một chuyến, buổi chiều phải đến trung tâm âm nhạc để trả phép.
Khi bước ra khỏi khoa nội trú, cô tình cờ gặp phải người quen ở cửa.
Là mẹ và em gái Cố Tinh Tinh của Cố Trường Khanh.
Hai người họ xách theo mấy túi trái cây nhập khẩu vừa đi vừa nói chuyện, chắc là tới gặp Hoắc Minh Châu, lúc này nhìn thấy Ôn Noãn khiến mọi người hơi không được tự nhiên.
Ôn Noãn khẽ gật đầu định rời đi.
Bà Cố gọi cô lại, ôn hòa nói: “Ôn Noãn, bác có lời muốn nói với cháu.”
Cố Tinh Tinh kéo tay áo bà Cố, thẳng thừng nói: “Mẹ, anh đã chia tay với cô ta rồi! Mẹ còn muốn nói gì với cô ta nữa chứ?”
Bà Cố rất khôn khéo, bà ta biết rất rõ chuyện con trai mình làm, việc bà ta cần phải làm bây giờ là không cho Ôn Noãn xuất hiện trước mặt Cố Trường Khanh để tránh phá hoại hạnh phúc của con trai.
Bà Cố bảo con gái đi trước.
Cố Tinh Tinh giậm chân, hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Chờ Cố Tinh Tinh rời khỏi, bà Cố lại tươi cười nói với Ôn Noãn: “Ôn Noãn à, theo lý mà nói quan hệ của chúng ta nên mời cháu tách cà phê rồi cùng nhau nói chuyện, nhưng hôm nay bố mẹ Minh Châu muốn bàn chuyện ngày cưới của hai đứa nhỏ, bác thật sự không có thời gian.”
Trong lòng Ôn Noãn lạnh lẽo.
Trước đây nhà họ Cố gặp nạn, Ôn Noãn lấy hết tiền tiết kiệm ra giúp đỡ, mẹ Cố Trường Khanh luôn miệng nói cô là con dâu duy nhất nhà họ Cố, nói rằng nếu ngày nào đó Cố Trường Khanh làm chuyện có lỗi với cô thì bà ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Vậy mà mới được bao lâu liền thay đổi?
Ôn Noãn cười nhạt, thực ra cô cảm thấy đến cười cũng có phần dư thừa.
Bà Cố ngượng ngùng khi thấy cô lạnh nhạt, nhưng bà ta vẫn không yên tâm nói thêm mấy câu: “Thật ra thì điều kiện của cháu cũng rất tốt! Cháu chia tay với Trường Khanh bác cũng thấy tiếc, hiện tại Trường Khanh nhà bác có hạnh phúc của nó, Ôn Noãn cháu cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của mình hơn, đúng không? Ngàn vạn lần đừng treo cổ trên một thân cây, chậm trễ thanh xuân của mình.”
Ôn Noãn chán ghét.
Cô vốn không muốn để ý tới, nhưng thấy người xuất hiện chỗ ngã rẽ, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Bác yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không treo cổ trên một thân cây đâu.”
Bà Cố cười nói: “Cháu nghĩ được như vậy thì bác yên tâm rồi!”
Bà ta xoay người muốn đi tìm Hoắc Minh Châu, nhưng quay đầu lại thấy khuôn mặt âm trầm của con trai.
Cố Trường Khanh một tay đút túi, nhìn chằm chằm Ôn Noãn, lạnh lùng nói: “Mẹ, mau đi lên!”
Mẹ Cố cười gượng rồi rời khỏi, nhưng Cố Trường Khanh vẫn đứng đó.
Cả người Ôn Noãn lạnh lẽo.
Thứ cô mất đi không chỉ có tình yêu, còn có sự xấu hổ khi bị giẫm đạp lên tấm chân tình mà bản thân đã trao...
Cố Trường Khanh cười nhạo một tiếng: “Rất khó chịu sao? Thật ra không ai bảo cô làm những việc đó! Ôn Noãn... Tình yêu cô tự cho là đúng chỉ là sự rung động bản thân đã nỗ lực mà thôi! Kể ra cô cũng không ngu ngốc, biết trèo cao rồi!”
Ôn Noãn cười lạnh phản kích: “Còn phải cảm ơn Tổng Giám đốc Cố nhắc nhở.”
Mắt phượng hẹp dài đẹp đẽ của Cố Trường Khanh nhiễm một tầng sâu thẳm, hắn không tức giận mà cười nói: “Đã làm với Hoắc Minh đến thế mà sao anh ta không giúp cô? Ôn Noãn, người đàn ông như Hoắc Minh, cô chọc không nổi, một ngày nào đó cô sẽ hối hận!”
Ôn Noãn rũ mắt, cười nhạt: “Tôi có gì phải hối hận chứ? Cố Trường Khanh, anh cảm thấy tôi còn có gì để thua nữa sao?”
Ôn Noãn không giải thích, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi!
Cố Trường Khanh đứng đó, hồi lâu cười lạnh một tiếng: “Ôn Noãn, đừng ép tôi!”
Lúc này, Hoắc Minh Châu gọi tới, giọng nói nũng nịu: “Cố Trường Khanh, anh đang đâu vậy? Bố mẹ em đến rồi, mọi người đều đang chờ anh...”
Cố Trường Khanh dịu dàng trấn an: “Anh về ngay đây.”
Chương 27: Hoắc Minh, chúng ta như vậy được coi là gì?
Ôn Noãn xuất viện, cô đi đến trại tạm giam thăm bố trước.
Trạng thái của Ôn Bá Ngôn vẫn ổn, chẳng qua là đen gầy hơn một chút nhưng sức khỏe cũng xem như không tệ.
Ôn Noãn yên tâm.
Cô tiếp tục bận rộn với cuộc sống của mình.
Ban ngày đi làm ở trung tâm âm nhạc, buổi tối trừ làm việc ở nhà ăn thì sẽ cũng sẽ nhận dạy kèm cho học sinh, tuy rất mệt nhưng thu nhập của cô sẽ tăng lên một chút.
Bất tri bất giác đã qua một tuần.
Trong một tuần này cô cũng không gặp Hoắc Minh, mãi đến khi cô thấy anh trên các bài báo giải trí thì mới biết anh đã đi thành phố H.
Anh đến thành phố H để tham gia một bữa tiệc quy tụ những nhân vật nổi tiếng.
Trong bữa tiệc, Hoắc Minh mặc một bộ lễ phục nhung màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng như tuyết kết hợp với một cái nơ màu đen.
Anh đứng trong đám người vừa tỏa ra hào quang chói mắt vừa kiêu ngạo cao quý.
Bên cạnh anh có một người phụ nữ xinh đẹp, tay của Hoắc Minh ôm nhẹ eo của cô ta, tựa như một đôi bích nhân.
Ôn Noãn nhận ra người đó là nữ minh tinh tuyến một đạt giải Ảnh hậu. Lúc này cô Ảnh hậu tựa như chim non nhỏ bé mà dựa vào người Hoắc Minh, trên mặt tràn đầy dã tâm gả vào nhà hào môn
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tờ báo xuống.
Cô nghĩ: ‘Cũng được, cô sẽ không tự đánh giá cao mình mà cho rằng Hoắc Minh đối xử đặc biệt với cô. Anh là một người đàn ông ưu tú nên chuyện có phụ nữ vây quanh là rất bình thường.’
Hai ngày sau, Ôn Noãn đi làm thêm ở nhà ăn.
Hoắc Minh tới.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm cùng quần tây màu xám tro, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen.
Thành thục, anh tuấn.
Chỉ có mình anh tới, đến cả điểm tâm cũng không động vào mà chỉ lẳng lặng dựa vào ghế nghe Ôn Noãn đánh đàn dương cầm.
Ôn Noãn không biết tại sao anh đến đây, nhưng cô chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt sáng rực kia của anh.
Mười giờ, nhà ăn đóng cửa.
Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan làm.
Lúc cô rời đi, chỗ ngồi của Hoắc Minh đã trống không.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân quá hẹp hòi, cô nên nói cảm ơn với anh đã chăm sóc lúc cô nằm viện.
Ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe Bentley Continental đậu trước mặt cô, kính xe hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Minh xuất hiện.
"Lên xe." Anh nói ngắn gọn.
Ôn Noãn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở cửa chỗ cạnh tài xế ra, chủ yếu là chiếc xe này của anh quá huênh hoang, cô không muốn người khác chạy đến vây xem.
Hoắc Minh lái xe đi, một lát sau quay sang nhìn cô, nhắc nhở: "Dây an toàn."
Mặt Ôn Noãn đỏ lên, cô vội thắt dây vào.
Cô quan sát Hoắc Minh, lúc này anh chỉ mặc quần tây áo sơ mi, áo khoác thì được đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: "Cảm thấy tôi rất đẹp sao?"
A?
Mặt Ôn Noãn càng đỏ hơn.
Hoắc Minh dừng xe ngay giao lộ đèn đỏ, anh nghiêng người nhìn lại Ôn Noãn, trong ánh mắt có hàm ý mà cả anh và cô đều hiểu.
Ôn Noãn không chịu nổi kiểu mập mờ này, cô đắn đo mở miệng: "Luật sư Hoắc, hôm đó cảm ơn anh."
Hoắc Minh không lên tiếng.
Ôn Noãn kiên quyết nói: "Phía trước có trạm xe buýt, bên này có xe buýt chạy ban đêm."
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Ôn Noãn, ở với tôi một lúc đi."
Anh gọi cô là Ôn Noãn...
Ôn Noãn không tự chủ được mà mềm lòng!
Hoắc Minh lái xe đến một nơi khuất chân núi, xung quanh không có bóng người, rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Ôn Noãn muộn màng nhận ra.
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Minh không quá tốt, anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, anh nghiêng đầu ra ngoài cửa xe, hút một hơi rồi một hơi.
Hình ảnh kia đúng là cảnh đẹp ý vui.
Dưới chân núi cũng có hơi lạnh, Ôn Noãn lại đang mặc váy nên rất nhanh thì cô đã lạnh đến mức mũi cũng chuyển sang hồng hồng, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn đặc biệt yếu ớt động lòng người.
Hoắc Minh khom người ra sau lấy áo khoác ném cho cô: "Phủ lên."
"Cám ơn." m thanh của Ôn Noãn khẽ run, cô cảm thấy hơi hối hận vì đã đến chỗ này với anh, cô vẫn luôn cảm thấy tối nay Hoắc Minh có gì đó không giống ngày thường.
Trực giác của cô không sai.
Hoắc Minh hút xong một điếu thì nghiêng người qua hôn môi cô.
Nụ hôn đứt quãng ngắn ngủi, Ôn Noãn thanh tỉnh hơn một chút, cô bám lấy vai anh, lẩm bẩm: "Hoắc Minh..."
Cô nhỏ giọng khổ sở hỏi: "Chúng ta thế này được coi là gì chứ?"
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô, biết cô không nguyện ý...
Chương 28: Ở cùng tôi một lúc, ngoan!
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Hồi lâu, anh buông cánh tay cô ra rồi nhẹ nhàng dựa vào ghế được bọc bằng da thật, khẽ nhắm mắt lại.
Trông anh hình như rất mệt mỏi.
Ôn Noãn không thể nói được câu trách móc nào, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Một lát sau, Hoắc Minh ngồi dậy nhấn một cái nút. Trần xe trượt ra, pha lê xanh đậm hiện ra, bởi vì ở trong núi nên những vì sao trên bầu trời đêm đặc biệt sáng ngời...
Hoắc Minh dựa lại vào ghế, không nói gì mà ngửa mặt chuyên chú ngắm nhìn bầu trời đêm.
Ôn Noãn muốn hỏi nhưng bị anh kéo tới.
Đầu cô buộc phải dựa vào hõm vai anh, ngửi mùi cây mộc hương trên người anh, mặt Ôn Noãn hơi bỏng rát.
"Ở cùng tôi một lúc nữa!" m thanh của Hoắc Minh khàn khàn và u ám.
Ôn Noãn không từ chối được!
Cô không biết có phải tất cả phụ nữ đều dễ xiêu lòng trước những người đàn ông thành công bán thảm* hay không, nhưng Hoắc Minh từng giúp đỡ cô, vào lúc anh bộc lộ dáng vẻ mệt mỏi và yếu ớt của mình, cô không thể đẩy anh ra được.
*Bán thảm: Tỏ vẻ mình rất thảm hại hoặc người được nhắc đến rất thảm hại nhằm lấy lòng đồng cảm
Có lẽ là cô yên lặng quá lâu nên Hoắc Minh mới thấp giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
"Không... Không suy nghĩ gì!" Đầu óc Ôn Noãn có hơi rối loạn.
Sau đó không ai nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Tướng mạo của Hoắc Minh thật sự rất đẹp, nếu Ôn Noãn nói cô không có chút cảm giác gì nghĩa là nói dối. Cô cũng không sĩ diện mà đẩy anh ra, cô chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy hông anh.
Ôn Noãn bị thân thể người đàn ông bao bọc lấy, cô phải thừa nhận Hoắc Minh mang đến cho cô cảm giác kích thích mà Cố Trường Khanh trong quá khứ hay bây giờ chưa từng mang lại được. Nếu như không có chuyện gia đình, một người độc thân như cô gặp phải Hoắc Minh thì chắc chắn cô sẽ nguyện ý phát triển tình cảm với anh.
Nhưng giữa bọn họ có quá nhiều đan xen phức tạp, định trước là không thể!
Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, cuối cùng thiếp đi trong lòng anh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn Ôn Noãn trong lòng mình.
Mái tóc dài màu trà rơi tán loạn trên vai, khuôn mặt trắng trẻo thanh thuần vùi trong ngực anh, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại.
Ôn Noãn vô cùng xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp rực rỡ thu hút xung quanh mà là nét đẹp dịu dàng, thanh thuần
Là loại hình thích hợp để nuôi trong nhà!
Hoắc Minh bận rộn nhiều ngày, cơ thể cũng đã mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
...
Lúc Ôn Noãn tỉnh lại, bầu không khí có chút vi diệu.
Cô rõ ràng cảm giác được anh...
Ôn Noãn không có kinh nghiệm, không biết đàn ông mới thức dậy đều sẽ như thế, cô cảm thấy hơi luống cuống mà cắn môi, cả người cứng ngắt không dám di chuyển.
Trong xe u ám, ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hoắc Minh thở ra hơi thở bỏng rát bên tai cô: "Còn chút nữa là rạng sáng rồi! Đợi lát nữa tôi đưa cô về nhà."
Ôn Noãn không dám cử động mà ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Hoắc Minh bỗng nhiên cười một tiếng thật nhỏ, không hiểu sao tâm trạng của anh lại khá hơn chút, ngón tay thon dài khẽ nhéo khuôn mặt cô: "Dễ ức hiếp đến thế sao? Cô giáo Ôn đây là đang muốn báo đáp tôi hay vẫn đang tự mình hưởng thụ?"
Chút tâm tư kia của Ôn Noãn bị vạch trần khiến cô có phần xấu hổ! Cô không để ý tới anh nữa, di chuyển đến chỗ ghế lái phụ... Hoắc Minh nhẹ nhàng kêu rên, liếc cô một cái.
Mặt Ôn Noãn nóng lên, che giấu tâm tư, lên tiếng: "Luật sư Hoắc, phiền anh đưa tôi về nhà."
Hoắc Minh thấy khuôn mặt có phần đỏ ửng của cô.
Anh hơi kinh ngạc: ‘Ôn Noãn và Cố Trường Khanh ở bên nhau bốn năm, theo lý thuyết phải rất có kinh nghiệm, sao lại dễ đỏ mặt như vậy?’
Hoắc Minh bị khơi dậy hứng thú, anh quả thật nảy lên suy nghĩ đối với cô.
Anh đưa Ôn Noãn về nhà, địa chỉ cũng không phải là nhà trọ mắc tiền lúc trước mà là một khu nhà cũ, Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Đến rồi, cảm ơn luật sư Hoắc."
Hoắc Minh hạ cửa xe xuống để nhìn kiến trúc bên ngoài một chút, cũng nhìn thân hình yếu ớt của Ôn Noãn.
Thật ra thì anh vẫn biết cô phải chịu đựng bao nhiêu chuyện, nhưng hôm nay cô có cơ hội lại không yêu cầu anh gì cả.
Trong một khoảnh khắc, Hoắc Minh đã động lòng thương hại.
Anh thậm chí còn muốn phá lệ giúp cô!
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua, trước mắt thì địa vị của Ôn Noãn trong lòng anh vẫn chưa đạt tới trình độ đó.
Chương 29: Không phải em thích anh nhất sao?
Ôn Noãn lên tầng.
Khi lên đến tầng hai, cô không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Xe của Hoắc Minh vẫn đang đỗ ở đó, chiếc Bentley vàng kim quý giá hoàn toàn không hài hòa với khu nhà cũ kỹ, nơi này lại càng không phải là nơi mà người có địa vị như Hoắc Minh nên đến.
Ôn Noãn nghĩ, luật sư Hoắc nên xuất hiện ở những bữa tiệc rượu dành cho các nhân vật nổi tiếng.
Đối với cô, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay chỉ như một cơn gợn sóng trong cuộc đời mà cô nên lãng quên ngay khi chìm vào giấc ngủ.
Ôn Noãn không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng lên tầng.
Khi Hoắc Minh nhìn ánh đèn trên tầng cao nhất sáng lên thì mới lái xe rời đi. Thế nhưng anh không hề biết có một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ trong bóng tối, chủ nhân của chiếc xe đó đã đợi dưới tầng hơn hai tiếng đồng hồ.
…Hoắc Minh và Ôn Noãn ôm nhau trong xe bao lâu, Cố Trường Khanh đợi ở dưới tầng bấy lâu!
Cố Trường Khanh mặc một bộ đồ đen bước ra khỏi xe, xe đen và bộ quần áo đen càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, hắn nhẹ nhàng tựa người vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Một làn khói mỏng nhẹ nhàng bay ra, lại nhanh chóng bị đêm tối xé thành từng mảnh vụn.
Tất cả những chuyện vừa rồi, hắn đều nhìn thấy hết.
Cố Trường Khanh cười khẩy một tiếng.
Ha! Chỉ mới qua chừng ấy thời gian, Ôn Noãn đã thích Hoắc Minh rồi? Không phải cô ấy thích Cố Trường Khanh hắn nhất sao?
Cố Trường Khanh chăm chú nhìn ánh đèn trên tầng, rút điện thoại ra.
“Có thể bắt đầu hành động!”
Ra lệnh xong, hắn cúp điện thoại, nở một nụ cười lạnh lùng: “Ôn Noãn, là do em tự chuốc lấy!”
…………
Ôn Noãn về đến nhà, vừa bật đèn lên thì dì Nguyễn mặc áo ngủ đi từ phòng ngủ ra.
“Sao lại về muộn thế này?” Giọng điệu của dì Nguyễn kèm theo ý quở trách.
Ôn Noãn tự rót cho mình một cốc nước lạnh, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra: “Con bị lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng nên về muộn.”
Dì Nguyễn nhìn cô một lúc lâu, nói: “Dì đi hâm nóng bữa khuya cho con.”
Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy dì Nguyễn đã biết được chuyện gì đó, thế nhưng cô lại không thể giải thích, dù sao cô và Hoắc Minh chẳng có gì với nhau cả, lại càng không thể có tương lai.
Khoảng năm phút sau, dì Nguyễn bưng một bát mì ra, đặt lên bàn rồi gọi Ôn Noãn ra ăn.
Ôn Noãn thực sự rất đói bụng, khẽ nói: “Cảm ơn dì Nguyễn.”
Dì Nguyễn ngồi xuống đối diện với cô, chống cằm nhìn cô, Ôn Noãn bị nhìn tới mức cảm thấy không thoải mái: “Sao vậy ạ, dì Nguyễn?”
Nghe cô hỏi, dì Nguyễn có vẻ đã nhịn rất lâu, hỏi cô: “Là vị luật sư họ Hoắc kia đưa con về đúng không? Con với cậu ấy…vẫn còn qua lại với nhau sao?”
Ôn Noãn “ậm ừ”: “Chỉ là qua lại bình thường không có gì đặc biệt, về sau có thể sẽ không còn gặp nhau nữa ạ.”
Dì Nguyễn có vẻ hơi thất vọng.
Một mặt là vì Ôn Bá Ngôn, mặt khác cũng là vì Ôn Noãn.
Tình cảm bốn năm của Ôn Noãn đã ném cho tên vong ân Cố Trường Khanh kia, trong lòng bà ấy thực sự hi vọng Ôn Noãn tìm được một người đàn ông ưu tú hơn Cố Trường Khanh, có thể mạnh mẽ đè bẹp Cố Trường Khanh.
Tiếc là…
Ôn Noãn biết dì Nguyễn đang nghĩ gì, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay bà ấy, nói: “Dì không nhớ sao, sớm muộn gì thì luật sư Hoắc và Cố Trường Khanh cũng là họ hàng của nhau, trước đến giờ con đều không dám nghĩ tới.”
Dì Nguyễn khe khẽ thở dài, sau đó nói: “Vậy thì cũng không thể đưa con ra ngoài mà không cho con ăn miếng cơm nào! Trên người con còn vương chút mùi khói thuốc …”
Ôn Noãn đang uống nước lập tức bị sặc!
Cô vô cùng xấu hổ.
Về phòng, Ôn Noãn tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, cô không ngủ được, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ tới thái độ của dì Nguyễn, dường như dì Nguyễn đã chấp nhận kết quả rằng bố sẽ phải ngồi tù suốt hai năm.
Ôn Noãn hơi buồn rầu.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù Cố Trường Khanh, thế nhưng cô hiểu rất rõ bản thân mình tuyệt đối không thể khiến hắn bị lung lay dù chỉ một chút, hơn nữa cô còn phải chăm sóc dì Nguyễn, cả đời này dì Nguyễn chưa từng phải chịu khổ…
Ôn Noãn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Bốn giờ sáng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cô tưởng rằng là tin nhắn quấy rối gì đó, cầm điện thoại lên định xóa đi, nhưng vừa nhìn thấy lại giật mình.
Đúng là tin nhắn Zalo của Hoắc Minh gửi đến.
[Đã ngủ chưa?]
Anh còn đính kèm một bức ảnh, có lẽ được chụp từ ban công trong căn hộ cao cấp của anh, thu lại khung cảnh về đêm trên con phố sầm uất bậc nhất thành phố B, một chiếc ly đế cao được đặt trên lan can, thân ly trong suốt phản chiếu ánh đèn đêm, lung linh rực rỡ.
Chương 30: Quyết định của Hoắc Minh
Ôn Noãn hơi rung động.
Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt màn hình điện thoại, do dự hồi lâu vẫn không gửi tin nhắn trả lời lập tức mà mãi đến nửa giờ sau mới gửi.
[Rất xin lỗi luật sư Hoắc, tôi đang ngủ.]
Bên kia màn hình, Hoắc Minh nâng ly rượu trong tay, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Ôn Noãn liền nở một nụ cười nhẹ.
…Sự dè dặt này của cô giáo Ôn khá đáng yêu đấy.
Anh không tiếp tục trả lời lại, chỉ chậm rãi nhấm nháp rượu vang đỏ trong ly.
Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Minh không xuất hiện lại thêm lần nào nữa, thế nhưng thỉnh thoảng anh sẽ gửi tin nhắn cho Ôn Noãn, có khi là một tấm ảnh, có khi chỉ là một hai câu nói, những câu nói có phần lười biếng nhưng mang đậm hương vị đặc biệt của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn cũng không trả lời lại anh.
Thế nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ sự mập mờ giữa hai người.
Sáng sớm hôm nay, lúc đang trên đường đến lớp, Ôn Noãn nhận được một cuộc điện thoại của Hoắc Minh.
Cô do dự một chút rồi mới bắt máy: “Luật sư Hoắc?”
Hoắc Minh ngồi trong xe, một tập tài liệu đặt trên đầu gối, rõ ràng là tài liệu về vụ án của Ôn Bá Ngôn.
Hoắc Minh nhớ lại tối hôm qua khi lấy nó từ tay luật sư Khương Minh, luật sư Khương còn nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Sao cậu lại đổi ý rồi? Là vì cô giáo Ôn sao? Tôi thấy cô giáo Ôn rất tốt đấy chứ, Khương Duệ cũng rất thích cô ấy…”
Lúc đó Hoắc Minh chỉ cười nhạt, bảo Khương Minh đừng nói trước với Ôn Noãn.
Anh vẫn còn muốn suy nghĩ thêm.
Lúc này, Hoắc Minh đang nhẹ nhàng lật tài liệu, nói với Ôn Noãn ở đầu dây bên kia: “Tôi phải đi công tác một tuần! Đợi đến khi trở về…chúng ta gặp mặt một lần đi! Tôi có chuyện cần phải nói với cô.”
Ôn Noãn không đoán ra là có chuyện gì, nhưng trong lòng cô biết thiết lập quan hệ tốt với Hoắc Minh không có gì là xấu.
Cô nhẹ nhàng đồng ý.
Trái tim Hoắc Minh bỗng nhiên mềm nhũn, anh hạ giọng, thì thầm như thể đang nói chuyện với người yêu: “Sao cô lại ngoan như vậy, mềm yếu như vậy? Có biết như thế rất dễ bị đàn ông bắt nạt không hả?”
Ôn Noãn đỏ mặt, một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Hoắc Minh cười cười, bỏ qua cho cô.
Cúp điện thoại, anh lại cầm tài liệu lên xem một lúc lâu… Việc đưa ra quyết định này không chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch, mà xen lẫn trong đó còn có cả sự thương xót đối với Ôn Noãn, anh muốn coi đây là một sự bồi thường xứng đáng cho cô.
Phía bên kia, Ôn Noãn đặt điện thoại xuống, cô cố gắng đoán ra một tuần sau Hoắc Minh muốn nói chuyện gì với mình.
Cô cứ suy nghĩ miên man, suýt chút nữa thì đi quá điểm dừng.
Cô vội vàng chạy tới trung tâm âm nhạc, khi quẹt thẻ, cô nhận thấy ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình đều hơi khác lạ.
Ôn Noãn không biết tại sao, đến cuối cùng vẫn có một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với cô nhẹ nhàng nói cho cô biết: “Ôn Noãn, chuyện cô đi làm thêm bên ngoài đã bị Giám đốc biết rồi, lát nữa chắc là sẽ tìm cô để nói chuyện đấy!... Tôi nghe nói là do Đinh Tranh bí mật tố cáo cô, cô và cô ta vào đây làm việc cùng một lúc, cô dạy tốt, các học sinh giỏi đều chạy sang học lớp của cô, cô ta đã khó chịu từ lâu lắm rồi, cuối cùng lần này cũng bắt được cơ hội.”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Đồng nghiệp còn thì thầm với cô rất nhiều điều nữa, đại loại là với hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô, mọi người đều có thể hiểu được, vân vân.
Lúc này, trợ lý của Giám đốc Lê đi tới, lịch sự mời Ôn Noãn đi.
Ôn Noãn đi theo cô vào phòng làm việc của Giám đốc trên tầng hai, trợ lý gõ cửa: “Giám đốc Lê, cô giáo Ôn tới rồi ạ.”
“Vào đi.” Một giọng nữ truyền đến.
Ôn Noãn mở cửa đi vào.
Giám đốc Lê là một người phụ nữ mới ngoài bốn mươi tuổi, thông minh, tài giỏi. Lúc này, bà đang ngồi phía sau bàn làm việc đọc tài liệu, thấy Ôn Noãn bước vào, bà ra hiệu cho Ôn Noãn ngồi xuống.
Ôn Noãn đang định giải thích thì Giám đốc Lê đã dùng tay ra hiệu cho cô dừng lại: “Đúng thật là Đinh Tranh đã bí mật tố cáo với tôi, nhưng tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt với cô, bởi vì hoàn cảnh gia đình cô khó khăn! Thế nhưng Ôn Noãn, bắt đầu từ hôm qua, liên tục có phụ huynh học sinh biết được thông tin cô đang làm thêm bên ngoài, đòi đổi giáo viên, tạo thành một cơn sóng lớn, một ngày tôi nhận được mấy chục cuộc điện thoại!... Cô cũng biết mà, xuất thân của những đứa trẻ học đàn ở trung tâm âm nhạc này của chúng ta đều không giàu thì sang, đừng nói tới tôi, ngay cả Tổng Giám đốc Vương cũng không đắc tội nổi những người này.”
Bà đã nói tới mức này, đương nhiên Ôn Noãn đã hiểu.
Cô không muốn làm khó vị Giám đốc luôn chăm sóc cô chu đáo từ trước đến nay, cũng không thể trơ trẽn mà không chịu đi. Ôn Noãn nhẹ nhàng tháo thẻ công tác xuống, đặt lên bàn, khẽ nói: “Cảm ơn bà đã quan tâm tôi trong suốt mấy năm qua.”
Chiều hôm sau, Ôn Noãn xuất viện.
Cô cầm điện thoại, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Hoắc Minh hay không, hoặc là gửi Zalo cảm ơn.
Do dự nhiều lần, cô bỏ cuộc!
Ôn Noãn làm thủ tục xuất viện, mang theo vài hành lý chuẩn bị về nhà một chuyến, buổi chiều phải đến trung tâm âm nhạc để trả phép.
Khi bước ra khỏi khoa nội trú, cô tình cờ gặp phải người quen ở cửa.
Là mẹ và em gái Cố Tinh Tinh của Cố Trường Khanh.
Hai người họ xách theo mấy túi trái cây nhập khẩu vừa đi vừa nói chuyện, chắc là tới gặp Hoắc Minh Châu, lúc này nhìn thấy Ôn Noãn khiến mọi người hơi không được tự nhiên.
Ôn Noãn khẽ gật đầu định rời đi.
Bà Cố gọi cô lại, ôn hòa nói: “Ôn Noãn, bác có lời muốn nói với cháu.”
Cố Tinh Tinh kéo tay áo bà Cố, thẳng thừng nói: “Mẹ, anh đã chia tay với cô ta rồi! Mẹ còn muốn nói gì với cô ta nữa chứ?”
Bà Cố rất khôn khéo, bà ta biết rất rõ chuyện con trai mình làm, việc bà ta cần phải làm bây giờ là không cho Ôn Noãn xuất hiện trước mặt Cố Trường Khanh để tránh phá hoại hạnh phúc của con trai.
Bà Cố bảo con gái đi trước.
Cố Tinh Tinh giậm chân, hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Chờ Cố Tinh Tinh rời khỏi, bà Cố lại tươi cười nói với Ôn Noãn: “Ôn Noãn à, theo lý mà nói quan hệ của chúng ta nên mời cháu tách cà phê rồi cùng nhau nói chuyện, nhưng hôm nay bố mẹ Minh Châu muốn bàn chuyện ngày cưới của hai đứa nhỏ, bác thật sự không có thời gian.”
Trong lòng Ôn Noãn lạnh lẽo.
Trước đây nhà họ Cố gặp nạn, Ôn Noãn lấy hết tiền tiết kiệm ra giúp đỡ, mẹ Cố Trường Khanh luôn miệng nói cô là con dâu duy nhất nhà họ Cố, nói rằng nếu ngày nào đó Cố Trường Khanh làm chuyện có lỗi với cô thì bà ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Vậy mà mới được bao lâu liền thay đổi?
Ôn Noãn cười nhạt, thực ra cô cảm thấy đến cười cũng có phần dư thừa.
Bà Cố ngượng ngùng khi thấy cô lạnh nhạt, nhưng bà ta vẫn không yên tâm nói thêm mấy câu: “Thật ra thì điều kiện của cháu cũng rất tốt! Cháu chia tay với Trường Khanh bác cũng thấy tiếc, hiện tại Trường Khanh nhà bác có hạnh phúc của nó, Ôn Noãn cháu cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của mình hơn, đúng không? Ngàn vạn lần đừng treo cổ trên một thân cây, chậm trễ thanh xuân của mình.”
Ôn Noãn chán ghét.
Cô vốn không muốn để ý tới, nhưng thấy người xuất hiện chỗ ngã rẽ, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Bác yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không treo cổ trên một thân cây đâu.”
Bà Cố cười nói: “Cháu nghĩ được như vậy thì bác yên tâm rồi!”
Bà ta xoay người muốn đi tìm Hoắc Minh Châu, nhưng quay đầu lại thấy khuôn mặt âm trầm của con trai.
Cố Trường Khanh một tay đút túi, nhìn chằm chằm Ôn Noãn, lạnh lùng nói: “Mẹ, mau đi lên!”
Mẹ Cố cười gượng rồi rời khỏi, nhưng Cố Trường Khanh vẫn đứng đó.
Cả người Ôn Noãn lạnh lẽo.
Thứ cô mất đi không chỉ có tình yêu, còn có sự xấu hổ khi bị giẫm đạp lên tấm chân tình mà bản thân đã trao...
Cố Trường Khanh cười nhạo một tiếng: “Rất khó chịu sao? Thật ra không ai bảo cô làm những việc đó! Ôn Noãn... Tình yêu cô tự cho là đúng chỉ là sự rung động bản thân đã nỗ lực mà thôi! Kể ra cô cũng không ngu ngốc, biết trèo cao rồi!”
Ôn Noãn cười lạnh phản kích: “Còn phải cảm ơn Tổng Giám đốc Cố nhắc nhở.”
Mắt phượng hẹp dài đẹp đẽ của Cố Trường Khanh nhiễm một tầng sâu thẳm, hắn không tức giận mà cười nói: “Đã làm với Hoắc Minh đến thế mà sao anh ta không giúp cô? Ôn Noãn, người đàn ông như Hoắc Minh, cô chọc không nổi, một ngày nào đó cô sẽ hối hận!”
Ôn Noãn rũ mắt, cười nhạt: “Tôi có gì phải hối hận chứ? Cố Trường Khanh, anh cảm thấy tôi còn có gì để thua nữa sao?”
Ôn Noãn không giải thích, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi!
Cố Trường Khanh đứng đó, hồi lâu cười lạnh một tiếng: “Ôn Noãn, đừng ép tôi!”
Lúc này, Hoắc Minh Châu gọi tới, giọng nói nũng nịu: “Cố Trường Khanh, anh đang đâu vậy? Bố mẹ em đến rồi, mọi người đều đang chờ anh...”
Cố Trường Khanh dịu dàng trấn an: “Anh về ngay đây.”
Chương 27: Hoắc Minh, chúng ta như vậy được coi là gì?
Ôn Noãn xuất viện, cô đi đến trại tạm giam thăm bố trước.
Trạng thái của Ôn Bá Ngôn vẫn ổn, chẳng qua là đen gầy hơn một chút nhưng sức khỏe cũng xem như không tệ.
Ôn Noãn yên tâm.
Cô tiếp tục bận rộn với cuộc sống của mình.
Ban ngày đi làm ở trung tâm âm nhạc, buổi tối trừ làm việc ở nhà ăn thì sẽ cũng sẽ nhận dạy kèm cho học sinh, tuy rất mệt nhưng thu nhập của cô sẽ tăng lên một chút.
Bất tri bất giác đã qua một tuần.
Trong một tuần này cô cũng không gặp Hoắc Minh, mãi đến khi cô thấy anh trên các bài báo giải trí thì mới biết anh đã đi thành phố H.
Anh đến thành phố H để tham gia một bữa tiệc quy tụ những nhân vật nổi tiếng.
Trong bữa tiệc, Hoắc Minh mặc một bộ lễ phục nhung màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng như tuyết kết hợp với một cái nơ màu đen.
Anh đứng trong đám người vừa tỏa ra hào quang chói mắt vừa kiêu ngạo cao quý.
Bên cạnh anh có một người phụ nữ xinh đẹp, tay của Hoắc Minh ôm nhẹ eo của cô ta, tựa như một đôi bích nhân.
Ôn Noãn nhận ra người đó là nữ minh tinh tuyến một đạt giải Ảnh hậu. Lúc này cô Ảnh hậu tựa như chim non nhỏ bé mà dựa vào người Hoắc Minh, trên mặt tràn đầy dã tâm gả vào nhà hào môn
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tờ báo xuống.
Cô nghĩ: ‘Cũng được, cô sẽ không tự đánh giá cao mình mà cho rằng Hoắc Minh đối xử đặc biệt với cô. Anh là một người đàn ông ưu tú nên chuyện có phụ nữ vây quanh là rất bình thường.’
Hai ngày sau, Ôn Noãn đi làm thêm ở nhà ăn.
Hoắc Minh tới.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm cùng quần tây màu xám tro, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen.
Thành thục, anh tuấn.
Chỉ có mình anh tới, đến cả điểm tâm cũng không động vào mà chỉ lẳng lặng dựa vào ghế nghe Ôn Noãn đánh đàn dương cầm.
Ôn Noãn không biết tại sao anh đến đây, nhưng cô chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt sáng rực kia của anh.
Mười giờ, nhà ăn đóng cửa.
Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan làm.
Lúc cô rời đi, chỗ ngồi của Hoắc Minh đã trống không.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân quá hẹp hòi, cô nên nói cảm ơn với anh đã chăm sóc lúc cô nằm viện.
Ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe Bentley Continental đậu trước mặt cô, kính xe hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Minh xuất hiện.
"Lên xe." Anh nói ngắn gọn.
Ôn Noãn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở cửa chỗ cạnh tài xế ra, chủ yếu là chiếc xe này của anh quá huênh hoang, cô không muốn người khác chạy đến vây xem.
Hoắc Minh lái xe đi, một lát sau quay sang nhìn cô, nhắc nhở: "Dây an toàn."
Mặt Ôn Noãn đỏ lên, cô vội thắt dây vào.
Cô quan sát Hoắc Minh, lúc này anh chỉ mặc quần tây áo sơ mi, áo khoác thì được đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: "Cảm thấy tôi rất đẹp sao?"
A?
Mặt Ôn Noãn càng đỏ hơn.
Hoắc Minh dừng xe ngay giao lộ đèn đỏ, anh nghiêng người nhìn lại Ôn Noãn, trong ánh mắt có hàm ý mà cả anh và cô đều hiểu.
Ôn Noãn không chịu nổi kiểu mập mờ này, cô đắn đo mở miệng: "Luật sư Hoắc, hôm đó cảm ơn anh."
Hoắc Minh không lên tiếng.
Ôn Noãn kiên quyết nói: "Phía trước có trạm xe buýt, bên này có xe buýt chạy ban đêm."
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Ôn Noãn, ở với tôi một lúc đi."
Anh gọi cô là Ôn Noãn...
Ôn Noãn không tự chủ được mà mềm lòng!
Hoắc Minh lái xe đến một nơi khuất chân núi, xung quanh không có bóng người, rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Ôn Noãn muộn màng nhận ra.
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Minh không quá tốt, anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, anh nghiêng đầu ra ngoài cửa xe, hút một hơi rồi một hơi.
Hình ảnh kia đúng là cảnh đẹp ý vui.
Dưới chân núi cũng có hơi lạnh, Ôn Noãn lại đang mặc váy nên rất nhanh thì cô đã lạnh đến mức mũi cũng chuyển sang hồng hồng, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn đặc biệt yếu ớt động lòng người.
Hoắc Minh khom người ra sau lấy áo khoác ném cho cô: "Phủ lên."
"Cám ơn." m thanh của Ôn Noãn khẽ run, cô cảm thấy hơi hối hận vì đã đến chỗ này với anh, cô vẫn luôn cảm thấy tối nay Hoắc Minh có gì đó không giống ngày thường.
Trực giác của cô không sai.
Hoắc Minh hút xong một điếu thì nghiêng người qua hôn môi cô.
Nụ hôn đứt quãng ngắn ngủi, Ôn Noãn thanh tỉnh hơn một chút, cô bám lấy vai anh, lẩm bẩm: "Hoắc Minh..."
Cô nhỏ giọng khổ sở hỏi: "Chúng ta thế này được coi là gì chứ?"
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô, biết cô không nguyện ý...
Chương 28: Ở cùng tôi một lúc, ngoan!
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Hồi lâu, anh buông cánh tay cô ra rồi nhẹ nhàng dựa vào ghế được bọc bằng da thật, khẽ nhắm mắt lại.
Trông anh hình như rất mệt mỏi.
Ôn Noãn không thể nói được câu trách móc nào, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Một lát sau, Hoắc Minh ngồi dậy nhấn một cái nút. Trần xe trượt ra, pha lê xanh đậm hiện ra, bởi vì ở trong núi nên những vì sao trên bầu trời đêm đặc biệt sáng ngời...
Hoắc Minh dựa lại vào ghế, không nói gì mà ngửa mặt chuyên chú ngắm nhìn bầu trời đêm.
Ôn Noãn muốn hỏi nhưng bị anh kéo tới.
Đầu cô buộc phải dựa vào hõm vai anh, ngửi mùi cây mộc hương trên người anh, mặt Ôn Noãn hơi bỏng rát.
"Ở cùng tôi một lúc nữa!" m thanh của Hoắc Minh khàn khàn và u ám.
Ôn Noãn không từ chối được!
Cô không biết có phải tất cả phụ nữ đều dễ xiêu lòng trước những người đàn ông thành công bán thảm* hay không, nhưng Hoắc Minh từng giúp đỡ cô, vào lúc anh bộc lộ dáng vẻ mệt mỏi và yếu ớt của mình, cô không thể đẩy anh ra được.
*Bán thảm: Tỏ vẻ mình rất thảm hại hoặc người được nhắc đến rất thảm hại nhằm lấy lòng đồng cảm
Có lẽ là cô yên lặng quá lâu nên Hoắc Minh mới thấp giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
"Không... Không suy nghĩ gì!" Đầu óc Ôn Noãn có hơi rối loạn.
Sau đó không ai nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Tướng mạo của Hoắc Minh thật sự rất đẹp, nếu Ôn Noãn nói cô không có chút cảm giác gì nghĩa là nói dối. Cô cũng không sĩ diện mà đẩy anh ra, cô chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy hông anh.
Ôn Noãn bị thân thể người đàn ông bao bọc lấy, cô phải thừa nhận Hoắc Minh mang đến cho cô cảm giác kích thích mà Cố Trường Khanh trong quá khứ hay bây giờ chưa từng mang lại được. Nếu như không có chuyện gia đình, một người độc thân như cô gặp phải Hoắc Minh thì chắc chắn cô sẽ nguyện ý phát triển tình cảm với anh.
Nhưng giữa bọn họ có quá nhiều đan xen phức tạp, định trước là không thể!
Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, cuối cùng thiếp đi trong lòng anh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn Ôn Noãn trong lòng mình.
Mái tóc dài màu trà rơi tán loạn trên vai, khuôn mặt trắng trẻo thanh thuần vùi trong ngực anh, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại.
Ôn Noãn vô cùng xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp rực rỡ thu hút xung quanh mà là nét đẹp dịu dàng, thanh thuần
Là loại hình thích hợp để nuôi trong nhà!
Hoắc Minh bận rộn nhiều ngày, cơ thể cũng đã mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
...
Lúc Ôn Noãn tỉnh lại, bầu không khí có chút vi diệu.
Cô rõ ràng cảm giác được anh...
Ôn Noãn không có kinh nghiệm, không biết đàn ông mới thức dậy đều sẽ như thế, cô cảm thấy hơi luống cuống mà cắn môi, cả người cứng ngắt không dám di chuyển.
Trong xe u ám, ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hoắc Minh thở ra hơi thở bỏng rát bên tai cô: "Còn chút nữa là rạng sáng rồi! Đợi lát nữa tôi đưa cô về nhà."
Ôn Noãn không dám cử động mà ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Hoắc Minh bỗng nhiên cười một tiếng thật nhỏ, không hiểu sao tâm trạng của anh lại khá hơn chút, ngón tay thon dài khẽ nhéo khuôn mặt cô: "Dễ ức hiếp đến thế sao? Cô giáo Ôn đây là đang muốn báo đáp tôi hay vẫn đang tự mình hưởng thụ?"
Chút tâm tư kia của Ôn Noãn bị vạch trần khiến cô có phần xấu hổ! Cô không để ý tới anh nữa, di chuyển đến chỗ ghế lái phụ... Hoắc Minh nhẹ nhàng kêu rên, liếc cô một cái.
Mặt Ôn Noãn nóng lên, che giấu tâm tư, lên tiếng: "Luật sư Hoắc, phiền anh đưa tôi về nhà."
Hoắc Minh thấy khuôn mặt có phần đỏ ửng của cô.
Anh hơi kinh ngạc: ‘Ôn Noãn và Cố Trường Khanh ở bên nhau bốn năm, theo lý thuyết phải rất có kinh nghiệm, sao lại dễ đỏ mặt như vậy?’
Hoắc Minh bị khơi dậy hứng thú, anh quả thật nảy lên suy nghĩ đối với cô.
Anh đưa Ôn Noãn về nhà, địa chỉ cũng không phải là nhà trọ mắc tiền lúc trước mà là một khu nhà cũ, Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Đến rồi, cảm ơn luật sư Hoắc."
Hoắc Minh hạ cửa xe xuống để nhìn kiến trúc bên ngoài một chút, cũng nhìn thân hình yếu ớt của Ôn Noãn.
Thật ra thì anh vẫn biết cô phải chịu đựng bao nhiêu chuyện, nhưng hôm nay cô có cơ hội lại không yêu cầu anh gì cả.
Trong một khoảnh khắc, Hoắc Minh đã động lòng thương hại.
Anh thậm chí còn muốn phá lệ giúp cô!
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua, trước mắt thì địa vị của Ôn Noãn trong lòng anh vẫn chưa đạt tới trình độ đó.
Chương 29: Không phải em thích anh nhất sao?
Ôn Noãn lên tầng.
Khi lên đến tầng hai, cô không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Xe của Hoắc Minh vẫn đang đỗ ở đó, chiếc Bentley vàng kim quý giá hoàn toàn không hài hòa với khu nhà cũ kỹ, nơi này lại càng không phải là nơi mà người có địa vị như Hoắc Minh nên đến.
Ôn Noãn nghĩ, luật sư Hoắc nên xuất hiện ở những bữa tiệc rượu dành cho các nhân vật nổi tiếng.
Đối với cô, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay chỉ như một cơn gợn sóng trong cuộc đời mà cô nên lãng quên ngay khi chìm vào giấc ngủ.
Ôn Noãn không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng lên tầng.
Khi Hoắc Minh nhìn ánh đèn trên tầng cao nhất sáng lên thì mới lái xe rời đi. Thế nhưng anh không hề biết có một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ trong bóng tối, chủ nhân của chiếc xe đó đã đợi dưới tầng hơn hai tiếng đồng hồ.
…Hoắc Minh và Ôn Noãn ôm nhau trong xe bao lâu, Cố Trường Khanh đợi ở dưới tầng bấy lâu!
Cố Trường Khanh mặc một bộ đồ đen bước ra khỏi xe, xe đen và bộ quần áo đen càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, hắn nhẹ nhàng tựa người vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Một làn khói mỏng nhẹ nhàng bay ra, lại nhanh chóng bị đêm tối xé thành từng mảnh vụn.
Tất cả những chuyện vừa rồi, hắn đều nhìn thấy hết.
Cố Trường Khanh cười khẩy một tiếng.
Ha! Chỉ mới qua chừng ấy thời gian, Ôn Noãn đã thích Hoắc Minh rồi? Không phải cô ấy thích Cố Trường Khanh hắn nhất sao?
Cố Trường Khanh chăm chú nhìn ánh đèn trên tầng, rút điện thoại ra.
“Có thể bắt đầu hành động!”
Ra lệnh xong, hắn cúp điện thoại, nở một nụ cười lạnh lùng: “Ôn Noãn, là do em tự chuốc lấy!”
…………
Ôn Noãn về đến nhà, vừa bật đèn lên thì dì Nguyễn mặc áo ngủ đi từ phòng ngủ ra.
“Sao lại về muộn thế này?” Giọng điệu của dì Nguyễn kèm theo ý quở trách.
Ôn Noãn tự rót cho mình một cốc nước lạnh, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra: “Con bị lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng nên về muộn.”
Dì Nguyễn nhìn cô một lúc lâu, nói: “Dì đi hâm nóng bữa khuya cho con.”
Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy dì Nguyễn đã biết được chuyện gì đó, thế nhưng cô lại không thể giải thích, dù sao cô và Hoắc Minh chẳng có gì với nhau cả, lại càng không thể có tương lai.
Khoảng năm phút sau, dì Nguyễn bưng một bát mì ra, đặt lên bàn rồi gọi Ôn Noãn ra ăn.
Ôn Noãn thực sự rất đói bụng, khẽ nói: “Cảm ơn dì Nguyễn.”
Dì Nguyễn ngồi xuống đối diện với cô, chống cằm nhìn cô, Ôn Noãn bị nhìn tới mức cảm thấy không thoải mái: “Sao vậy ạ, dì Nguyễn?”
Nghe cô hỏi, dì Nguyễn có vẻ đã nhịn rất lâu, hỏi cô: “Là vị luật sư họ Hoắc kia đưa con về đúng không? Con với cậu ấy…vẫn còn qua lại với nhau sao?”
Ôn Noãn “ậm ừ”: “Chỉ là qua lại bình thường không có gì đặc biệt, về sau có thể sẽ không còn gặp nhau nữa ạ.”
Dì Nguyễn có vẻ hơi thất vọng.
Một mặt là vì Ôn Bá Ngôn, mặt khác cũng là vì Ôn Noãn.
Tình cảm bốn năm của Ôn Noãn đã ném cho tên vong ân Cố Trường Khanh kia, trong lòng bà ấy thực sự hi vọng Ôn Noãn tìm được một người đàn ông ưu tú hơn Cố Trường Khanh, có thể mạnh mẽ đè bẹp Cố Trường Khanh.
Tiếc là…
Ôn Noãn biết dì Nguyễn đang nghĩ gì, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay bà ấy, nói: “Dì không nhớ sao, sớm muộn gì thì luật sư Hoắc và Cố Trường Khanh cũng là họ hàng của nhau, trước đến giờ con đều không dám nghĩ tới.”
Dì Nguyễn khe khẽ thở dài, sau đó nói: “Vậy thì cũng không thể đưa con ra ngoài mà không cho con ăn miếng cơm nào! Trên người con còn vương chút mùi khói thuốc …”
Ôn Noãn đang uống nước lập tức bị sặc!
Cô vô cùng xấu hổ.
Về phòng, Ôn Noãn tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, cô không ngủ được, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ tới thái độ của dì Nguyễn, dường như dì Nguyễn đã chấp nhận kết quả rằng bố sẽ phải ngồi tù suốt hai năm.
Ôn Noãn hơi buồn rầu.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù Cố Trường Khanh, thế nhưng cô hiểu rất rõ bản thân mình tuyệt đối không thể khiến hắn bị lung lay dù chỉ một chút, hơn nữa cô còn phải chăm sóc dì Nguyễn, cả đời này dì Nguyễn chưa từng phải chịu khổ…
Ôn Noãn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Bốn giờ sáng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cô tưởng rằng là tin nhắn quấy rối gì đó, cầm điện thoại lên định xóa đi, nhưng vừa nhìn thấy lại giật mình.
Đúng là tin nhắn Zalo của Hoắc Minh gửi đến.
[Đã ngủ chưa?]
Anh còn đính kèm một bức ảnh, có lẽ được chụp từ ban công trong căn hộ cao cấp của anh, thu lại khung cảnh về đêm trên con phố sầm uất bậc nhất thành phố B, một chiếc ly đế cao được đặt trên lan can, thân ly trong suốt phản chiếu ánh đèn đêm, lung linh rực rỡ.
Chương 30: Quyết định của Hoắc Minh
Ôn Noãn hơi rung động.
Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt màn hình điện thoại, do dự hồi lâu vẫn không gửi tin nhắn trả lời lập tức mà mãi đến nửa giờ sau mới gửi.
[Rất xin lỗi luật sư Hoắc, tôi đang ngủ.]
Bên kia màn hình, Hoắc Minh nâng ly rượu trong tay, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Ôn Noãn liền nở một nụ cười nhẹ.
…Sự dè dặt này của cô giáo Ôn khá đáng yêu đấy.
Anh không tiếp tục trả lời lại, chỉ chậm rãi nhấm nháp rượu vang đỏ trong ly.
Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Minh không xuất hiện lại thêm lần nào nữa, thế nhưng thỉnh thoảng anh sẽ gửi tin nhắn cho Ôn Noãn, có khi là một tấm ảnh, có khi chỉ là một hai câu nói, những câu nói có phần lười biếng nhưng mang đậm hương vị đặc biệt của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn cũng không trả lời lại anh.
Thế nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ sự mập mờ giữa hai người.
Sáng sớm hôm nay, lúc đang trên đường đến lớp, Ôn Noãn nhận được một cuộc điện thoại của Hoắc Minh.
Cô do dự một chút rồi mới bắt máy: “Luật sư Hoắc?”
Hoắc Minh ngồi trong xe, một tập tài liệu đặt trên đầu gối, rõ ràng là tài liệu về vụ án của Ôn Bá Ngôn.
Hoắc Minh nhớ lại tối hôm qua khi lấy nó từ tay luật sư Khương Minh, luật sư Khương còn nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Sao cậu lại đổi ý rồi? Là vì cô giáo Ôn sao? Tôi thấy cô giáo Ôn rất tốt đấy chứ, Khương Duệ cũng rất thích cô ấy…”
Lúc đó Hoắc Minh chỉ cười nhạt, bảo Khương Minh đừng nói trước với Ôn Noãn.
Anh vẫn còn muốn suy nghĩ thêm.
Lúc này, Hoắc Minh đang nhẹ nhàng lật tài liệu, nói với Ôn Noãn ở đầu dây bên kia: “Tôi phải đi công tác một tuần! Đợi đến khi trở về…chúng ta gặp mặt một lần đi! Tôi có chuyện cần phải nói với cô.”
Ôn Noãn không đoán ra là có chuyện gì, nhưng trong lòng cô biết thiết lập quan hệ tốt với Hoắc Minh không có gì là xấu.
Cô nhẹ nhàng đồng ý.
Trái tim Hoắc Minh bỗng nhiên mềm nhũn, anh hạ giọng, thì thầm như thể đang nói chuyện với người yêu: “Sao cô lại ngoan như vậy, mềm yếu như vậy? Có biết như thế rất dễ bị đàn ông bắt nạt không hả?”
Ôn Noãn đỏ mặt, một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Hoắc Minh cười cười, bỏ qua cho cô.
Cúp điện thoại, anh lại cầm tài liệu lên xem một lúc lâu… Việc đưa ra quyết định này không chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch, mà xen lẫn trong đó còn có cả sự thương xót đối với Ôn Noãn, anh muốn coi đây là một sự bồi thường xứng đáng cho cô.
Phía bên kia, Ôn Noãn đặt điện thoại xuống, cô cố gắng đoán ra một tuần sau Hoắc Minh muốn nói chuyện gì với mình.
Cô cứ suy nghĩ miên man, suýt chút nữa thì đi quá điểm dừng.
Cô vội vàng chạy tới trung tâm âm nhạc, khi quẹt thẻ, cô nhận thấy ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình đều hơi khác lạ.
Ôn Noãn không biết tại sao, đến cuối cùng vẫn có một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với cô nhẹ nhàng nói cho cô biết: “Ôn Noãn, chuyện cô đi làm thêm bên ngoài đã bị Giám đốc biết rồi, lát nữa chắc là sẽ tìm cô để nói chuyện đấy!... Tôi nghe nói là do Đinh Tranh bí mật tố cáo cô, cô và cô ta vào đây làm việc cùng một lúc, cô dạy tốt, các học sinh giỏi đều chạy sang học lớp của cô, cô ta đã khó chịu từ lâu lắm rồi, cuối cùng lần này cũng bắt được cơ hội.”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Đồng nghiệp còn thì thầm với cô rất nhiều điều nữa, đại loại là với hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô, mọi người đều có thể hiểu được, vân vân.
Lúc này, trợ lý của Giám đốc Lê đi tới, lịch sự mời Ôn Noãn đi.
Ôn Noãn đi theo cô vào phòng làm việc của Giám đốc trên tầng hai, trợ lý gõ cửa: “Giám đốc Lê, cô giáo Ôn tới rồi ạ.”
“Vào đi.” Một giọng nữ truyền đến.
Ôn Noãn mở cửa đi vào.
Giám đốc Lê là một người phụ nữ mới ngoài bốn mươi tuổi, thông minh, tài giỏi. Lúc này, bà đang ngồi phía sau bàn làm việc đọc tài liệu, thấy Ôn Noãn bước vào, bà ra hiệu cho Ôn Noãn ngồi xuống.
Ôn Noãn đang định giải thích thì Giám đốc Lê đã dùng tay ra hiệu cho cô dừng lại: “Đúng thật là Đinh Tranh đã bí mật tố cáo với tôi, nhưng tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt với cô, bởi vì hoàn cảnh gia đình cô khó khăn! Thế nhưng Ôn Noãn, bắt đầu từ hôm qua, liên tục có phụ huynh học sinh biết được thông tin cô đang làm thêm bên ngoài, đòi đổi giáo viên, tạo thành một cơn sóng lớn, một ngày tôi nhận được mấy chục cuộc điện thoại!... Cô cũng biết mà, xuất thân của những đứa trẻ học đàn ở trung tâm âm nhạc này của chúng ta đều không giàu thì sang, đừng nói tới tôi, ngay cả Tổng Giám đốc Vương cũng không đắc tội nổi những người này.”
Bà đã nói tới mức này, đương nhiên Ôn Noãn đã hiểu.
Cô không muốn làm khó vị Giám đốc luôn chăm sóc cô chu đáo từ trước đến nay, cũng không thể trơ trẽn mà không chịu đi. Ôn Noãn nhẹ nhàng tháo thẻ công tác xuống, đặt lên bàn, khẽ nói: “Cảm ơn bà đã quan tâm tôi trong suốt mấy năm qua.”
Bình luận facebook