• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (1 Viewer)

  • Chương 115-117

Chương 115: Ánh trăng sáng của anh đã trở về.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Noãn, giọng khàn nói: "Thật xin lỗi, tôi có chút công việc phải xử lý." Sau khi nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng sách.

Hành động của anh quá đột ngột, Ôn Noãn không thể không suy nghĩ!

Dù cô không muốn nghĩ theo hướng xấu nhưng cô rõ ràng cảm giác được Hoắc Minh bất thường.

Người trong lòng anh đã quay trở lại.

Cô vừa mới nhắc đến con gái của Kiều Cảnh Niên... Kiều An!

Ôn Noãn bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Kiều An... là người trong lòng của Hoắc Minh!

Tuy cô đã gặp Kiều Cảnh Niên nhiều lần, Hoắc Minh còn vừa điện thoại với Kiều Cảnh Niên vừa làm chuyện đó với cô, thậm chí anh còn trêu chọc cô ... nhưng anh chưa bao giờ nói cho cô biết quá khứ của anh chính là Kiều An!

Không ai nói cho cô.

Tất cả mọi người biết, chỉ có Ôn Noãn cô không biết.

Đêm đầu thu, có chút lạnh...

Ôn Noãn ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách, giữa cô và Hoắc Minh chỉ cách nhau một bức tường, nhưng bây giờ lại như cách xa cả thế giới!

Cô ít nhiều gì cũng đã động lòng.

Nhánh hoa hồng trên gối vào buổi sáng.

Morning Dew bé nhỏ kia.

Còn có những đêm triền miên...

Ôn Noãn khẽ nở nụ cười, vốn dĩ những điều này đều không tính là gì!

Hai chữ "Kiều An" có thể thay thế mọi thứ giữa cô và Hoắc Minh...

Ôn Noãn biết tự lượng sức mình nên sẽ không đi nói chuyện với anh.

Bởi vì họ không là gì cả!

Dù cô có ngu ngốc, cô cũng biết được thái độ của Hoắc Minh vừa rồi, bom siêu cấp đó vẫn có sức ảnh hưởng đặc biệt đối với anh, Ôn Noãn không muốn tự rước lấy nhục nhã!

Anh muốn ở một mình, cô sẽ để anh có không gian.

Nhưng cô vẫn làm cho anh bữa khuya và đặt vào hộp giữ nhiệt trên bàn ăn để anh khi rời khỏi phòng sách thì có thể nhìn thấy.

Ôn Noãn lặng lẽ ngồi trong phòng khách, kiểm tra báo cáo tài chính của phòng nhạc, rồi tắm và chăm sóc da...Mối tình đổ vỡ bốn năm với Cố Trường Khanh đã nói cho cô biết nếu tiếc nuối đàn ông sẽ không có kết cục tốt!

Đêm khuya.

Hoắc Minh ngồi trong phòng sách.

Trên bàn gỗ thô, gạt tàn thuốc đã đầy, trong phòng sách cũng đầy khói thuốc. Hút hết điếu thuốc cuối cùng, anh vò nát bao bì rồi ném vào thùng rác.

Mắt đã hơi cay, nhắc anh thời gian đã muộn..

Hoắc Minh đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Trong phòng khách tối tăm, Ôn Noãn chỉ để lại một đèn ngủ nhỏ, dưới ánh đèn, anh có thể dễ dàng nhìn thấy đồ ăn khuya trên bàn.

Mở ra, là lê hầm đường phèn!

Có tác dụng dưỡng phổi!

Hoắc Minh ngồi xuống, ăn mấy miếng sau đó đi vào phòng ngủ chính.

Ôn Noãn đã ngủ rồi.

Cô quay người sang một bên, mặc bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng tinh khiết kín đáo. Hoắc Minh không biết mình đã nhìn thấy ở đâu một đoạn văn, kiểu đồ ngủ của phụ nữ đại diện cho việc đêm nay cô ấy có muốn 'làm' hay không, rõ ràng là tối nay Ôn Noãn không muốn 'làm' chuyện đó.

Hoắc Minh đoán cô đã biết điều gì đó.

Vì vậy, sau khi tắm xong anh ôm cô từ phía sau.

Ôn Noãn không muốn tỉnh dậy, anh quyết tâm muốn đánh thức cô . . .

"Hoắc Minh!"

Ôn Noãn lặng lẽ thở dài, xoay người đối mặt với anh, nhỏ giọng nói: "Tôi có chút mệt, không muốn 'làm'!"

Hoắc Minh cũng không có ý như vậy.

Anh chỉ muốn nói chuyện với Ôn Noãn, anh ấn vào trán cô, thổ lộ: "Tôi với Kiều An đã qua mấy năm rồi! Cô ấy là con gái của chú Kiều."

Ôn Noãn hơi giật mình.

Cô áp vào lòng anh tại chỗ anh không thấy được, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn quay lại với cô ấy không?”

"Không có"

Giọng của Hoắc Minh rõ lạnh lùng:" Cô ấy đã đính hôn!"

Ôn Noãn không hỏi nữa.

Cô nghĩ, loại giải thích này không thể coi là một lời giải thích, không phải nói cho cô mà là anh tự nói cho chính mình nghe. Anh tự thuyết phục bản thân là anh và Kiều An đã là chuyện quá khứ, Kiều An đã đính hôn!

Từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, không có chuyện gì liên quan đến Ôn Noãn!

Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ điều đó.

Cô ôm chặt cổ anh, cố tình nói: "Rất tốt! Tôi cũng không muốn làm người thứ ba!"

Hoắc Minh tức đến ngứa răng.

Đôi khi, Ôn Noãn rất thiếu đòn!

Anh đau ở đâu, cô ấy sẽ chọc vào đó...

Anh không làm gì cô, chỉ vuốt mái tóc màu trà dài của cô, thì thầm: “Ngày mai là sinh nhật của Minh Châu, mặc đẹp chút...”

Ôn Noãn thản nhiên tươi cười.

Cô đoán, lần này Kiều An đặc biệt trở về vì sinh nhật của Hoắc Minh Châu, thẳng thắn mà nói chính là trở về vì Hoắc Minh, nếu là bình thường thì anh có thể sẽ không gặp cô ta, nhưng trong trường hợp như tiệc sinh nhật thế này thì không tránh khỏi việc tình nhân cũ đụng mặt nhau!

Ôn Noãn cũng phải đồng tình với tình cảnh của chính mình...

*

Ngày kế tiếp là sinh nhật của Hoắc Minh Châu.

Đây có thể là tiệc sinh nhật cuối cùng của Hoắc Minh Châu tại nhà họ Hoắc, ông bà Hoắc yêu thương con gái nên tổ chức tiệc ngay tại nhà chính.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông đã bỏ ra rất nhiều tiền, mọi thứ đều tốt nhất!

Biệt thự nhà họ Hoắc xinh đẹp rực rỡ.

Dàn nhạc, thức ăn, còn có những khách mời nổi tiếng với trang phục sang trọng, Hoắc Minh Châu được khen ngợi lên tận trời!

Ôn Noãn chọn một chiếc váy lụa mỏng màu trắng.

Thiết kế một vai, phía sau có phần lớn trống trải, được buộc bằng vài sợi vải mỏng điểm xuyến vài hạt trân châu lớn bằng hạt gạo.

Xinh đẹp gợi cảm.

Ban đầu Hoắc Minh không cho phép cô mặc nó vì phía sau quá lộ, nhưng khi mái tóc dài của Ôn Noãn được buông xuống, chỉ còn lại cảnh xuân mơ hồ, nửa lộ nửa không trông càng quyến rũ!

Hoắc Minh kéo tay Ôn Noãn đến gặp gỡ người lớn trong gia đình!

Anh không cố tình giấu mối quan hệ của họ với những người lớn trong nhà mà rất thẳng thắn.

Bà Hoắc mặt mày hớn hở.

Cuối cùng, Hoắc Minh cũng có người yêu!

Khi người khác hỏi về đám cưới, bà Hoắc rụt rè cười: "Ôn Noãn nhà chúng tôi vẫn còn quá trẻ, con gái tuổi Mèo, để con bé và Hoắc Minh yêu nhau thêm hai năm nữa...

Bà nói thế chứ trong lòng vô cùng oán trách nhìn con trai.

Ngủ chung mỗi ngày mà lại không xảy ra việc ngoài ý muốn, chẳng hạn như mang thai gì đó...!

Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh một vòng.

Lòng bàn chân đau nhức, cô kiếm cớ ngồi trong khu vườn nhỏ nghỉ ngơi.

Phía trước, một bóng đen tiến đến gần.

Ôn Noãn nhìn lên, quả nhiên là Cố Trường Khanh

Cố Trường Khanh từ xa đã nhận ra Ôn Noãn.

Hắn cười: "Được Hoắc Minh dẫn đi tham dự tiệc như thế này em cảm thấy rất vui phải không? Cảm thấy vui mừng có thể tiến vào nhà họ Hoắc rồi đúng không? Ôn Noãn... Anh ta đã giới thiệu em với Hoắc Chấn Đông chưa?"

Ôn Noãn nhìn thẳng vào hắn: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Cố Trường Khanh cúi người, trong mắt hắn ẩn ngọn lửa nhỏ.

Góc miệng hắn mang theo nét chế nhạo: "Em biết mà, Hoắc Minh không muốn kết hôn. Em biết tại sao anh ấy không muốn kết hôn hay không?"

Trước khi hắn nói xong, ánh mắt của Ôn Noãn đã rơi vào một nơi nào đó.

Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi biết!"

Cố Trường Khanh ngạc nhiên, sau đó hắn nhìn theo ánh mắt của cô...

Lối vào vườn của nhà họ Hoắc.

Một dáng người mảnh khảnh mặc chiếc váy dài màu đỏ rực, lay động phập phồng, mái tóc đen dài xõa ngang eo, vẻ đẹp nóng bỏng như lửa.

Hoắc Minh mặc bộ vest màu đen đang nhìn cô ta...

Nam nữ si tình, mãnh liệt đầy cảm xúc.

Ôn Noãn nghiêng đầu cười nhẹ.

Hoắc Minh nói cô là Morning Dew của anh.

Không, cô không phải!

Kiều An mới là hoa hồng đỏ của anh, còn cô chẳng qua là món cháo nhạt mà Hoắc Minh đã nếm qua, không có gì đặc biệt...
Chương 116: Ôn Noãn, cùng tôi thử xem

Xung quanh thật yên tĩnh.

Ôn Noãn chứng kiến tình cũ tái hợp sau thời gian dài vắng bóng.

Ánh mắt Hoắc Minh phức tạp, xen lẫn đau đớn, bàng hoàng và kinh ngạc...

Ôn Noãn không biết anh có còn yêu Kiều An hay không, nhưng cô nhận ra chắc chắn Hoắc Minh đang căm hận.

Hận cũng là mặt khác của tình yêu.

Anh chưa bao giờ quên Kiều An.

Cố Trường Khanh bên cạnh lên tiếng mỉa mai: "Ôn Noãn, có phải bây giờ em cảm thấy rất khó chịu hay không?"

Ôn Noãn cười lạnh.

"Cố Trường Khanh, chế nhạo tôi thì có thể mang cho anh niềm vui gì? Bây giờ không phải anh đang hạnh phúc lắm sao? Hẳn là cả người tỏa ra ánh sáng tình yêu mới đúng chứ"

Cố Trường Khanh chậm rãi xiết chặt ngón tay.

Hắn nhận được gì rồi?

Hắn hạnh phúc gì rồi?

Hắn mất đi người phụ nữ mình yêu bốn năm, nhìn thấy cô ở chung với người đàn ông khác!

Tất cả chuyện này đều do chính hắn gây ra! Hoắc Minh nói không sai, chính Cố Trường Khanh tự tay đưa Ôn Noãn đến bên Hoắc Minh!

Chính hắn... đã đánh mất cô!

Yết hầu Cố Trường Khanh khẽ nhúc nhích.

Hắn mất tự chủ nói: "Ôn Noãn, anh có thể từ bỏ tất cả! Chúng ta bắt đầu lại nhé?"

Ôn Noãn đột ngột ngước mắt lên!

Trong mắt cô hiện lên sự hoài nghi.

Cố Trường Khanh... Tại sao hắn lại nghĩ bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu? Hắn giẫm đạp lên cô, nhẹ nhàng nói xin lỗi, sau đó nhặt lên rồi tiếp tục như trước?

Thật nực cười!

Hai mắt Ôn Noãn đỏ hoe, môi run rẩy.

Cô nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh, chưa bao giờ hận hắn như lúc này!

Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Hoắc Minh Châu gọi: "Cố Trường Khanh, Ôn Noãn, hóa ra hai người ở đây...

Tiếng nói này cũng làm kinh động đến đôi tình nhân cũ.

Hoắc Minh chậm rãi quay đầu lại.

Anh nhìn thấy Cố Trường Khanh và Ôn Noãn đứng rất gần, chăm chú nhìn nhau.

Khóe mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên, giống như sắp khóc, mà trong mắt Cố Trường Khanh lại có dáng vẻ khắc cốt ghi tâm chưa kịp thu hồi.

Đôi mắt hẹp của Hoắc Minh hơi nheo lại.

Trong lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu!

Kiều An nhẹ nhàng vén mái tóc đen như mun, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Bạn gái?”

Hoắc Minh cũng không phủ nhận.

Kiều An tiến lên, ghé sát vào tai Hoắc Minh cười nhẹ: “Đã lâu không gặp, Hoắc Minh! Nhiều năm qua em vẫn lo lắng không biết liệu anh có vì lỗi lầm em gây ra mà tránh xa phụ nữ hay không, hiện giờ nhìn thấy anh như vậy, em thực sự rất vui."

Hoắc Minh dè dặt cười: "Đã lâu không gặp! Ngoài ra... Em nghĩ nhiều rồi!"

Kiều An nghiêng cái đầu nhỏ xinh đẹp của mình.

Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt thanh tú cùng đôi môi đỏ tươi nổi bật, Hoắc Minh sửng sốt nhận ra bao nhiêu năm qua Kiều An không hề thay đổi...

Tính cách Ôn Noãn với Kiều An hoàn toàn khác xa nhau.

Ôn Noãn là phụ nữ gia đình, thích nấu nướng, tính tình ổn định, dễ dỗ dành, đương nhiên Ôn Noãn cũng thích ăn mặc đẹp đẽ.

Ôn Noãn...

Hoắc Minh quay người lại thì phát hiện không còn ai ở đó nữa.

Ôn Noãn đã không còn ở đó!

Anh nghĩ, có lẽ cô đã nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy Kiều An...

Hoắc Minh sửng sốt một lúc.

Kiều An hơi nheo mắt lại.

Cô ta ở Anh Quốc biết bên cạnh Hoắc Minh đã có người nên mới trở về, cô ta muốn xem là loại người nào mới có thể xuất hiện bên cạnh Hoắc Minh! Mới nhìn thì nghĩ chẳng qua chỉ có thế, nhưng phản ứng hiện tại của Hoắc Minh...

“Hoắc Minh, không đưa em đi xem biệt thự sao?”

Kiều An hơi khẽ cười nói, giống như bạn cũ nhiều năm, tự nhiên thoải mái.

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào nơi Ôn Noãn đã đứng, một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Người lớn muốn gặp em!"

Kiều An muốn nắm lấy chắny của anh.

Hoắc Minh tránh né: "Kiều An, điều này không thích hợp!"

Sắc mặt Kiều An hơi cứng lại.

Cô ta nhẹ nhàng nói: "Hoắc Minh, anh chưa bao giờ từ chối em."

Hoắc Minh sải bước đi về hướng biệt thự, phía trước truyền đến một giọng nói: "Kiều An, đó đã là chuyện trước kia."

Bọn họ rời đi.

Ở một góc trên tầng hai của một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, Cố Trường Khanh thờ ơ lạnh nhạt.

Hắn thấy Hoắc Minh đang thất thần, người này luôn nhìn chằm chằm vào chỗ Ôn Noãn đang đứng!

Từ khi nào... Hoắc Minh lại quan tâm đến Ôn Noãn như vậy, hắn sớm nên phát hiện ra dục vọng của đàn ông trong ánh nhìn của Hoắc Minh với Ôn Noãn. Đàn ông hiểu đàn ông nhất, từ khi nào mà Hoắc Minh sẽ động tình với phụ nữ như thế này, nếu không phải là thích thì là gì? Không phải chiếm hữu thì là gì?

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nhắm mắt...

Cảm giác của Hoắc Minh đối với Ôn Noãn đã vượt xa Kiều An.

Chỉ là, Hoắc Minh đã yêu mà không nhận ra.

Cố Trường Khanh không muốn nói với anh! Hoàn toàn không muốn!

...

Tiệc sinh nhật này, vì Kiều An tới, mà thay đổi không khí.

Tất cả mọi người ở đây đều biết về mối quan hệ giữa Hoắc Minh và cô ta, bây giờ chính chủ trở về, ánh mắt bọn họ nhìn Ôn Noãn không thể tránh khỏi mang ý nghĩa sâu xa.

Ngay cả bà Hoắc cũng lo lắng không thôi.

Bà nói nhỏ với Ôn Noãn : "Noãn Noãn, đừng nghĩ nhiều, Hoắc Minh với con bé ấy chỉ là bạn thời thơ ấu thôi, với lại Kiều An đã đính hôn với một người nước ngoài, trở về nước chỉ để giải quyết một số mâu thuẫn nhỏ về hợp đồng, không ảnh hưởng đến tình cảm giữa cháu và Hoắc Minh."

Ôn Noãn mỉm cười.

Cô không muốn giải thích với bà Hoắc, cô và Hoắc Minh cũng chỉ là "bạn" trên thể xác thôi!

Nhưng dù sao cô vẫn thích anh nên tận lực tránh né!

Suốt chiều và tối Hoắc Minh hầu như không thấy Ôn Noãn! Dĩ nhiên, nhà chính nhà họ Hoắc khá lớn, chỉ cần có ý định thì có thể né tránh!

Đêm lạnh như nước.

Ôn Noãn ngồi ở chòi nghỉ mát, trên bàn đá có ly cocktail.

Trong sảnh truyền đến âm nhạc phương Tây, tươi đẹp và lãng mạn.

Ôn Noãn nghĩ hẳn là bây giờ khách mời đang nhảy múa vui vẻ. Cô không có hối hận, vốn dĩ nơi này và cô cũng không có quan hệ gì. Cô không muốn tranh giành bất cứ thứ gì, bởi vì thái độ của Hoắc Minh đã sớm cho thấy tình yêu của cô chẳng có ý nghĩa gì!

Cô đợi chút nữa rồi sẽ tìm lý do để rời đi!

Hẳn là đêm nay Hoắc Minh sẽ không có thời gian đưa cô về...

"Ôn Noãn!"

Bên tai truyền đến một tiếng gọi nhỏ.

Ôn Noãn ngước mắt lên, nhìn thấy Khương Duệ.

Khương Duệ thường ăn mặc giản dị, theo phong cách tiêu chuẩn của thế hệ thứ hai, nhưng tối nay cậu ta lại trang trọng và đẹp trai hơn bình thường rất nhiều.

Cậu ta bước đến chỗ Ôn Noãn.

Cậu ta rất cao, Ôn Noãn đang ngồi nên cô phải ngẩng đầu lên mới thấy được.

Giọng của Khương Duệ trầm thấp hơn thường ngày: "Sao không vào nhảy? Mặc đẹp như vậy mà không nhảy thì đáng tiếc!"

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: "Không muốn vào đó! Ở đây hóng chút gió cũng tốt!"

“Là bởi vì Hoắc Minh và Kiều An sao?” Khương Duệ rất thẳng thắn hỏi.

Cậu ta hiếm khi chua ngoa như vậy, Ôn Noãn có chút xấu hổ!

Khương Duệ cúi người xuống.

Chóp mũi cậu ta gần như chạm vào mũi cô, nhẹ giọng thì thầm: “Ôn Noãn, cậu có thích hắn không? Có phải vì cậu thích đến mức không dám xuất hiện trước mặt hắn, sợ tình cảnh hắn đang nhảy với tình nhân cũ làm tổn thương, đúng không?”

"Đồ nhát gan!"

Chiếc cổ mảnh khảnh của Ôn Noãn khẽ run lên.

Cô nhìn Khương Duệ trước mặt như thể lần đầu biết người này.

Khương Duệ sờ lên mặt cô, giọng nói quyến rũ đến mức không tưởng tượng nổi: "Có phải cậu hỏi tôi tại sao lại làm như vậy? Bởi vì tôi muốn cậu vui vẻ, người sống không phải là để vui vẻ sao?"

"Chỉ cần cậu có nhiều người theo đuổi, Hoắc Minh không thể khiến cậu tổn thương!"

"Ôn Noãn, cậu và tôi thử xem! Tôi cam đoan, cậu sẽ thấy một Hoắc Minh hoàn toàn mới!"
Chương 117: Anh biết, chỉ là anh không muốn cho mà thôi!

Ôn Noãn bị Khương Duệ đánh vỡ tam quan.*

*Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan

Cô không thích chơi trò tình yêu kích thích, cô chỉ muốn ở bên cạnh người yêu mình mà thôi. Cho dù không phải là Hoắc Minh, cô tin sẽ có một ngày cô gặp được người đó.

Ôn Noãn bỏ chạy.

Cô bị Khương Duệ dọa cho bỏ chạy.

Trong chòi nghỉ mát, Khương Duệ thu hồi sự ngạo mạn của mình, sắc mặt không thay đổi nhìn theo bóng lưng của Ôn Noãn.

Cô mới uống được nửa ly cocktail vẫn để ở đó, màu trắng nhạt nhìn rất ngọt, Khương Duệ nhẹ nhàng cầm lên, ngón tay chạm nhẹ vào dấu son môi mà Ôn Noãn để lại, sau đó từ từ uống hết…

Trong giới này của bọn họ, cô gái như Kiều An có rất nhiều.

Tính cách cũng tùy hứng như vậy!

Chỉ là vẻ đẹp khác nhau mà thôi!

Ôn Noãn thì khác, trên người cô có rất nhiều ưu điểm mà các cô gái này không có, đồng thời xuất thân của cô không tệ nên sẽ khá phóng khoáng… Cô quả thật là sự lựa chọn hoàn hảo nhất để cưới làm vợ.

Là do Cố Trường Khanh không quý trọng.

Hoắc Minh đang bận rộn lấy lại tự tôn lúc trẻ, có lẽ sẽ không chú ý đến Ôn Noãn!

Trong mắt Khương Duệ lóe lên ánh lửa.

Anh Hoắc Minh… Nếu như anh không quý trọng người phụ nữ này thì để em quý trọng thay anh!



Lúc Ôn Noãn đi vào sảnh của bữa tiệc, cô đã có chuẩn bị.

Khương Duệ nói Hoắc Minh đang khiêu vũ với Kiều An, cô nghĩ hình ảnh này chắc chắn sẽ rất đẹp, nhưng chỉ là nghĩ, thực tế lại là một chuyện khác.

Quả là xứng đôi! Hơn nữa phối hợp rất ăn ý.

Tay Hoắc Minh ôm lấy eo thon của Kiều An, Kiều An xoay tròn trong ngực anh.

Ánh mắt của người lớn xung quanh đều có chút tiếc nuối, nhớ lại lúc trước bọn họ xứng đôi đến mức nào, nhưng đáng tiếc lại không thể đi đến cuối cùng.

Ôn Noãn yên lặng nhìn.

Cô nghĩ, may mà cô không chìm quá sâu.

Hên là cô và anh không phải cặp vợ chồng chưa cưới thật sự, nếu không khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô sẽ xử lý thế nào?

Bài hát kết thúc.

Hoắc Minh và Kiều An đã có phần hổn hển, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.

Kiều An lớn lên ở nước ngoài, tính cách nhiệt tình như lửa và không bị ràng buộc, cô ta hôn lên má Hoắc Minh trước mặt mọi người: “Minh, chúng ta vẫn phối hợp tốt như vậy!”

Hoắc Minh không ngờ Kiều An sẽ hôn mình, trong chốc lát anh hơi ngẩn ngơ.

Anh bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt khác thường, thế là anh từ từ quay người lại.

Là Ôn Noãn…

Cô đứng trong đám người, chăm chú nhìn bọn họ, cũng chẳng biết cô đã đứng đó bao lâu.

Đã là một cặp sống chung với nhau, lúc này anh nên tiến lên dỗ cô, an ủi tâm trạng cô... Hoặc giải thích gì đó! Nhưng sau khi Hoắc Minh xem xét lại, anh nhất định phải chú ý đến mặt mũi của Kiều Cảnh Niên, hơn nữa nếu anh an ủi Ôn Noãn trước mặt các bậc bề trên, chẳng khác nào tuyên bố hôn ước của họ.

Hoắc Minh không muốn bị trói buộc!

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cả hai đều hiểu ý trong mắt nhau.

Ôn Noãn hiểu!

Làm sao cô có thể không hiểu!

Anh biết cô thích anh, anh biết cô muốn cái gì, tất cả những gì cô muốn đơn giản là một mối quan hệ một trai một gái lâu dài và ổn định.

Chỉ là, anh không muốn cho mà thôi!

Lúc này tiếng nhạc vang lên lần nữa, các bậc bề trên đùa giỡn muốn Hoắc Minh và Kiều An khiêu vũ tiếp, Hoắc Minh muốn từ chối nhưng Kiều An lại khẽ cười: “Sợ bạn gái ghen sao? Hay vì anh không quên được em, ngay cả một điệu nhảy cũng không dám nhảy với em?”

“Em suy nghĩ nhiều rồi!” Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng.

Anh ôm lấy eo của Kiều An.

Kỹ thuật nhảy của Kiều An rất uyển chuyển, ánh mắt khi cô ta nhìn Hoắc Minh đều là tham vọng và chiếm hữu, thật ra cô ta rất quyến rũ, có kích thích rất lớn đối với đàn ông.

Nhưng trong đầu Hoắc Minh đang suy nghĩ…

Vòng eo của Ôn Noãn càng thon gọn hơn, đặc biệt là khi ôm từ phía sau, mỗi lần đều khơi gợi ham muốn của anh.

Nghĩ đến những chuyện đó, Hoắc Minh không còn hứng thú với việc khiêu vũ nữa, khi bài hát vừa kết thúc, anh muốn đưa Ôn Noãn về nhà, thỏa thích làm với cô…

Nhưng Ôn Noãn đã ra ngoài từ lâu!

Cô lịch sự chào tạm biệt bà Hoắc, nói mình có chút khó chịu, nhờ bà chuẩn bị xe đưa mình về.

Bà Hoắc thật rất muốn khóc!

Bà cũng là phụ nữ, cũng biết hành động kia của con trai mình quá tồi, đã chia tay nhiều năm như vậy còn khiêu vũ cái gì! Mặc kệ bạn gái chính thức đứng đó rồi đi trò chuyện với vợ người ta.

Bà Hoắc không thể rời đi, càng không thể để người ngoài cười nhạo.

Bà cố ý để cho Hoắc Minh Châu đưa Ôn Noãn về.

Hoắc Minh Châu đồng ý.

Rõ ràng là sinh nhật của cô ấy, lại bị Kiều An đoạt sự nổi bật, thật khiến người ta tức giận.

Trên đường đi, cái miệng nhỏ của cô ấy trách mắng Kiều An, vô tình tiết lộ chuyện Kiều An đã lừa dối anh trai mình, khuôn mặt mềm mại của cô ấy rất tức giận: “Dù sao cũng có chuyện này, cô ta không thể nào bước chân vào cửa nhà họ Hoắc được! Ôn Noãn, cô yên tâm … Mẹ của tôi ghét cô ta nhất!”

Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh Châu.

Đúng là một cô gái đơn thuần, vì vậy nên Hoắc Minh mới có thể cưng chiều cô ấy như thế, không muốn nói những mặt trái của Cố Trường Khanh cho cô ấy biết… Ngay cả cô cũng không ghét nổi cô ấy, thậm chí còn có chút thích cô ấy.

Ôn Noãn khẽ thở ra.

Thật ra cô cũng không thể bước vào cửa nhà họ Hoắc!

Cô không nói gì về chuyện này, chỉ lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra và đặt nó vào trong tay Hoắc Minh Châu.

Ôn Noãn thật lòng nói: “Minh Châu, sinh nhật vui vẻ.”

Hoắc Minh Châu vốn là người vô tư, bây giờ lại có chút buồn bã, cô ấy không yên tâm hỏi: “Cô sẽ không chia tay với anh trai tôi chứ?”

Chia tay?

Ôn Noãn nở nụ cười, cô khẽ nói “không.”

Bởi vì giữa cô và Hoắc Minh, chỉ có chấm dứt mối quan hệ chứ không có chia tay.

Hoắc Minh Châu sao có thể hiểu được những chuyện này, cô ấy đích thân nhìn Ôn Noãn lên xe, bản thân vui vẻ ôm quà về nhà chính. Mới đi vào đã đụng phải Hoắc Minh.

“Ôn Noãn đâu?”

Hoắc Minh Châu nhếch miệng: “Bị anh làm cho tức giận, bỏ đi rồi!”

Cô ấy giơ cái hộp trong tay lên: “Quà Ôn Noãn tặng cho em!”

Cô ấy nóng lòng muốn xem nên ngồi lên ghế sô pha, mở cái hộp ra. Hoắc Minh vốn định đi nhưng không biết tại sao anh cũng muốn xem Ôn Noãn tặng cho Hoắc Minh Châu cái gì.

Cô chưa từng nói cô muốn tặng quà riêng…

Mở hộp ra, bên trong không phải trang sức quý giá gì.

Là một lá bùa bình an màu vàng.

Phía dưới còn một cuốn kinh viết tay, vừa lấy ra nhìn thì thấy nó được chính đại sư chủ trì chùa Lâm Ẩn viết, không biết Ôn Noãn đã phí bao nhiêu công sức mới có được món quà quý giá như vậy.

Môi Hoắc Minh Châu run lên.

Cô ấy khẽ nói: “Đây là món quà tốt nhất em nhận được!”

Hoắc Minh giơ tay lên khẽ vuốt đầu em gái, nói: “Mỗi năm Minh Châu đều sẽ được bình an.” Nói xong, anh cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đậu xe.



Lúc Ôn Noãn quay lại nhà đã gần mười giờ.

Cô tẩy trang rồi đi tắm rửa, mặc một cái áo choàng tắm bằng tơ tằm màu đen đứng trước cửa sổ sát đất, rất hiếm khi cô chủ động uống rượu, nhưng đêm nay cô muốn uống.

Uống đến lúc ngà say, Ôn Noãn nghĩ nên dừng lại.

Chấm dứt với Hoắc Minh!

Chỉ là, có chấm dứt mối quan hệ này hay không thì cô phải nghe ý kiến của anh một chút, dù sao vụ kiện của bố cô chưa chính thức mở phiên tòa nên cô không thể đắc tội với anh quá nhiều.

Ôn Noãn suy nghĩ rất nhiều, cũng lên kế hoạch rất nhiều.

Trong lòng cảm thấy chán nản, cô mở Morning Dew ra, chơi bài "người tình ánh trăng.”

Hoắc Minh mở cửa, chỉ thấy dáng vẻ đang ngồi đánh đàn của Ôn Noãn.

Không khóc, không cuồng loạn, chỉ là trong tiếng đàn có đôi phần đau thương, nhưng nỗi buồn này được khắc chế đến cùng cực.

Đây là Ôn Noãn, người có tính tình hoàn toàn trái ngược với Kiều An...

Tiếng đàn dương cầm chợt dừng lại.

Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh, khẽ mỉm cười: “Về rồi à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom