-
Chương 176-178
Chương 176: Ôn Noãn đã buông bỏ nhưng anh lại không thể!
Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến căn hộ.
Cô gọi thợ đến thay rèm cửa sổ lại như cũ, những bình hoa, đồ trang trí cô mua tất cả đều bỏ vào thùng rác!
Quần áo trang sức cô mặc và không mặc, tất cả đều đóng gói, gửi đến nhà đấu giá.
Tất cả những thứ liên quan đến Ôn Noãn đều được dọn sạch sẽ.
Bao gồm cả Morning Dew!
Chỉ trong một ngày, căn hộ này đã không còn dấu vết gì của Ôn Noãn, giống như cô chưa từng xuất hiện ở đây...
Cuối cùng, Ôn Noãn nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là chó hoang dưới lầu, lúc trước vì lấy lòng cô nên Hoắc Minh mới nhặt về, mấy ngày cô không có ở đây, Tiểu Bạch bữa đói bữa no!
Ôn Noãn đưa Tiểu Bạch đi...
Cô và Hoắc Minh ở bên nhau hơn nửa năm, chỉ để lại con chó kia.
Còn năm mươi triệu, trang sức, quần áo và chiếc Morning Dew mà anh cho, cô đổi chúng thành tiền, quyên góp cho một quỹ từ thiện.
Sau khi làm xong hết thảy, chân Ôn Noãn đau râm ran, nó nhắc nhở cô rằng tình yêu này thật nhảm nhí đến cỡ nào.
…
Hai ngày sau, Hoắc Minh làm việc ở văn phòng luật, anh mới thắng một vụ kiện chấn động quốc tế.
Đúng ngay lúc đời người đang nở rộ.
Thư ký Trương gõ cửa đi vào.
Cô ấy đưa cho Hoắc Minh một lá thư rồi khẽ nói: “Hôm qua cô Ôn tới, bảo tôi chuyển cái này cho luật sư Hoắc.”
Hoắc Minh nhận lá thư, lấy ra một chiếc chìa khóa từ bên trong.
Là chìa khóa căn hộ của anh.
Anh lẳng lặng nhìn chìa khóa rồi hỏi: “Cô đã ghé qua đó chưa? Cô ấy có mang theo quần áo hay trang sức gì không? Nếu không mang đi, hôm nào cô gửi qua cho cô ấy, một người đàn ông như tôi cũng không cần những thứ đó.”
Vẻ mặt thư ký Trương bối rối.
Hoắc Minh ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Thư ký Trương thấy khó mở lời nên chỉ úp mở: “Buổi tối ngài trở về sẽ biết, tóm lại, cô Ôn đã dọn đi rồi!”
Mặc dù Hoắc Minh cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không để trong lòng.
Anh bận rộn đến mười giờ đêm mới lái xe về.
Anh nghĩ đến căn hộ tối om, không có ai chờ anh về, cũng không có ai nấu cơm cho anh nên anh không muốn đi lên.
Anh ngồi trong xe hút một điếu thuốc rồi mới lên lầu.
Khi Hoắc Minh vào nhà, mở đèn lên, nhìn mọi thứ trước mắt, da đầu anh tê dại, lỗ chân lông khắp người dường như đều mở ra một cách kỳ lạ!
Anh đã sớm quen với căn nhà mà Ôn Noãn từng trang trí!
Nhưng bây giờ, nơi này đã trở về như cũ! Như căn phòng mẫu, lạnh lẽo lại rất phù hợp với gu của anh, nhưng không có một chút hơi người nào.
Hoắc Minh bỏ áo khoác xuống, anh bắt đầu tìm kiếm.
Phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách... thậm chí cả phòng tắm.
Anh đã tìm khắp mọi nơi, không có thứ gì thuộc về Ôn Noãn, cũng không có thứ gì cô từng sử dụng, cô lau sạch mọi dấu vết của mình ở đây!
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất.
Trống trơn, Morning Dew kia cũng bị dọn đi!
Hoắc Minh chợt hiểu ý của Ôn Noãn, cô chẳng những muốn quên anh, mà còn muốn anh cũng quên cô.
Anh nhớ tới ngày đó lúc rời đi, câu nói kia của cô không hẹn ngày gặp lại!
Đột nhiên, trời đất quay cuồng!
Trái tim đau đớn!
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Noãn, muốn hỏi cô một chút, nhưng điện thoại vang lên tiếng máy móc nhân tạo.
[Thật xin lỗi, số bạn vừa gọi không thể kết nối!]
…
Hoắc Minh nhìn bốn phía, cảm giác khó thở ập đến.
Anh bỗng ném điện thoại vào tường!
Điện thoại vỡ tan tành!
Sau đó, tất cả những thứ trong căn hộ này đều bị anh đập nát, anh cũng không biết tại sao mình lại muốn đập những thứ này, như thể chỉ cần đập hết chúng thì có thể tìm lại những hồi ức trong quá khứ, có thể quay ngược thời gian!
Đêm khuya, Hoắc Minh đứng trong đống đổ nát.
Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, là chiếc nhẫn lúc trước anh tặng Ôn Noãn.
Đây có lẽ là thứ duy nhất Ôn Noãn để lại!
Hoắc Minh nhìn chiếc nhẫn, không khỏi nhớ tới dáng vẻ vui sướng ngày hôm đó, cùng với vẻ đau lòng của cô sau khi biết sự thật... Cô nói cô không cần!
Ánh mắt của anh hơi đỏ.
Một loại cảm xúc xa lạ, càn quét mọi thứ rồi ập đến… khiến anh không biết làm sao!
Hoắc Minh cảm thấy, anh có thể quên Ôn Noãn.
Anh cũng làm như vậy!
Ngày đó sau khi nổi điên, anh bảo thư ký Trương gọi người đến dọn dẹp căn hộ, sau đó anh điên cuồng làm việc, thỉnh thoảng cũng ra ngoài dự tiệc đi chơi với bọn Cảnh Sâm, anh không gọi điện thoại cho Ôn Noãn nữa, cũng không cố ý hỏi thăm tin tức của cô.
Không ai nhắc tới Ôn Noãn trước mặt anh!
Dường như đối với anh, Ôn Noãn đã trở thành điều cấm kỵ!
Anh tự giễu, dường như anh cũng không quá quan tâm đến việc tại sao bọn Cảnh Sâm không nhắc đến cô nữa...
*
Nửa tháng sau.
Thư ký Trương đi vào phòng làm việc của anh, thông báo cho anh một tin tức.
“Luật sư Hoắc, buổi đấu giá của Christie's ở Hong Kong vào tuần trước... có liên quan đến ngài!”
Tay Hoắc Minh đang ký giấy tờ bỗng dừng lại.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của thư ký Trương nhẹ nhàng vang lên: “Bọn họ bán đấu giá một số châu báu và váy áo đính hôn, những thứ này... đều là thứ ngài đã tặng cho cô Ôn! Ngoài ra, cây đàn dương cầm kia cũng đã được bán đi với giá sáu mươi triệu.”
Hoắc Minh nhìn tài liệu.
Anh có vẻ thờ ơ hỏi: “Ôn Noãn cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Thư ký Trương trả lời: “Số tiền này, cô Ôn đều quyên góp cho một quỹ từ thiện!”
Cây bút trong tay Hoắc Minh bị gãy thành làm đôi.
Anh lạnh lùng nói: “Cô ấy ở với tôi hơn nửa năm, vậy mà chỉ cần một con chó thôi ư?”
Thư ký Trương khẽ thở dài.
Cô ấy lại đặt lên bàn một bì thư lớn: “Hai ngày nay tôi đến căn hộ lấy được trong hòm thư, là ghi chép chi phí trước đây của cô Ôn, người ta gửi tới hóa đơn biên nhận, sau khi luật sư Hoắc xem xong thì sẽ hiểu.”
Hoắc Minh siết chặt tay.
Thật lâu sau, anh vẫn mở ra xem.
Quả thực là một ít hóa đơn liên quan đến việc trang trí lễ tình nhân, bên trong còn kèm theo vài bản vẽ thiết kế.
Làm rất đẹp, là phong cách màu đen mà Hoắc Minh thích.
Rất đắt, phải mấy chục nghìn, Ôn Noãn tự thanh toán!
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn, trái tim anh đột nhiên siết chặt, cơn đau quen thuộc lại bao trùm lấy anh...
Giọng của thư ký Trương vang lên: “Ôn Noãn thực sự rất yêu ngài! Luật sư Hoắc... Có thể anh không biết, cô ấy đã đồng ý lời đề nghị của bố anh sang Pháp học hai năm, chỉ để tiện cho anh xử lý chuyện của cô Kiều! Ngài đã từng có một tình yêu tốt nhất, tôi muốn hỏi, nếu như ngài không đến bệnh viện thì cô Kiều sẽ chết sao? Hay là trong lòng luật sư Hoắc vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ mối tình đầu?”
Giọng thư ký Trương hơi nghẹn ngào: “Là tôi nhiều chuyện rồi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn tấm hình kia.
Trong bức hình đó, có hình dáng của căn hộ khi ấy.
Anh ngơ ngác nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nhận ra mình đã mất đi cái gì... Anh đã mất đi tình yêu của Ôn Noãn.
Ôn Noãn từng hỏi anh hai lần, anh có yêu cô hay không!
Anh chưa bao giờ trả lời thẳng, bởi vì anh chỉ thích cô. Thích thân thể của cô, thích sự chăm sóc của cô, thích cô nấu cơm... Cũng thích cô bầu bạn bên cạnh!
Nhưng anh vẫn luôn biết, Ôn Noãn yêu anh!
Bây giờ cô đã thu hồi tình yêu của mình, vạch rõ ranh giới với anh, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh, Ôn Noãn đã buông bỏ, nhưng anh lại... không thể buông!
Anh ngồi một mình trong văn phòng suốt một đêm.
Trong gạt tàn, cắm đầy tàn thuốc.
Lúc trời tờ mờ sáng, anh gọi điện thoại cho thư ký Trương, giọng nói khàn đặc: “Giúp tôi điều tra cây đàn dương cầm Morning Dew kia đang ở đâu!”
Chương 177: Gặp lại, em có khỏe không?
Thư ký Trương đã sớm có sự chuẩn bị.
Cô nhẹ giọng nói: “Ở Ý, một nhà sưu tầm đồ cổ đã mua được!"
Ý....
Giọng Hoắc Minh bình tĩnh: “Giúp tôi đặt chuyến bay đi Ý sớm nhất, cũng như thông tin của nhà sưu tầm kia, bao gồm người thân, bạn bè, công ty...”
Thư ký Trương gật đầu: “Vâng, luật sư Hoắc, trước khi lên máy bay tôi sẽ gửi vào email của ngài.”
Chiều hôm đó, Hoắc Minh bay tới Ý…
Anh ở Ý suốt một tuần, mới bay về thành phố B.
Đến khi anh trở về, đã là tháng ba xuân về hoa nở.
Hai giờ chiều hạ cánh, còn chưa kịp thích ứng với chênh lệch múi giờ, nhưng anh rất muốn gặp Ôn Noãn. Theo thông tin của thư ký Trương thì hôm nay Ôn Noãn làm công tác tình nguyện ở một nơi gọi là Nhà Người Già.
Hoắc Minh lái xe qua đó.
Bởi vì chỗ đó rất xa xôi nên khi đến cũng đã là ba giờ rưỡi.
Sau khi dừng xe, anh đi vào một ngôi nhà tường trắng ngói xanh, bên trong vang lên tiếng đàn dương cầm.
Ngay sau đó, Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn mặc váy trắng, ngồi trước một cây đàn dương cầm cũ kỹ chuyên chú đánh đàn. Trông cô vẫn đẹp như lần đầu tiên chơi Morning Dew cho anh nghe.
Hoắc Minh nhẹ nhàng siết chặt tay, một lát sau anh nghe ra sự khác biệt.
Không phải chất lượng âm thanh của chiếc đàn dương cầm này không tốt, mà là anh cảm giác được sự bất lực của Ôn Noãn, không được linh động, có lực như trước.
Anh nghĩ, có lẽ do chân của cô chưa khỏi hẳn.
Khi khúc nhạc kết thúc, anh khẽ gọi cô: “Ôn Noãn!”
Nghe thấy giọng của anh, cơ thể Ôn Noãn hơi cứng đờ.
Nhưng khi cô quay đầu, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Luật sư Hoắc?” Khách sáo như đối xử với một người bạn cũ bình thường!
Hoắc Minh nhìn bốn phía.
Đa số là các cụ già tóc bạc phơ đang nhìn anh.
Anh hờ hững mở miệng: “Có thể nói chuyện riêng được không?”
Cuối cùng, Ôn Noãn tiếp đãi anh ở trong phòng trà.
Căn nhà nhỏ bằng gỗ thô, một tấm kính thủy tinh lớn sát đất, bên trong bày rất nhiều hoa cỏ nhỏ.
Hoắc Minh kiêu ngạo ngồi xuống.
Ôn Noãn rót trà cho anh. Cô thản nhiên nói: “Ở đây không có cà phê cũng không có rượu vang, thứ tốt nhất là hồng trà, anh uống tạm đi.”
Hoắc Minh không tới để uống trà, anh cũng không thèm để ý.
Ôn Noãn ngồi đối diện anh.
Giữa hai người, cách một làn hơi nóng của tách hồng trà.
Hoắc Minh hỏi trước: “Em có khỏe không?”
Ôn Noãn cúi đầu nhấp một ngụm hồng trà, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Cũng được! Rất tốt!”
Hoắc Minh lấy từ trong túi áo ra một lá thư.
Ôn Noãn nhận ra đây là lá thư mời cô đến học viện âm nhạc Pháp, cô nhớ mình đã vứt đi rồi, sao nó lại ở trong tay Hoắc Minh?
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt xuống.
Anh nhìn Ôn Noãn: “Em còn muốn đi Pháp không, vừa rồi anh nghe em đánh đàn, chân em vẫn chưa khỏe phải không?”
Ngón tay Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào chân mình.
Nơi đó... Không thể lành đươc nữa!
Đoạn tình cảm này chỉ để lại cho cô vết thương ở chân.
Cô không thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu nữa, không cần phải đi Pháp, và sau này cô cũng không thể lái xe... đây là cái giá phải trả.
Nhưng Hoắc Minh lại hoàn toàn lành lặn.
Ôn Noãn không oán giận, cô vẫn mỉm cười: “Cảm ơn đã quan tâm! Tôi nghĩ tôi sẽ không đi nữa.”
Cô nói rất hời hợt.
Trái tim Hoắc Minh lại đau nhói từng cơn!
Ôn Noãn từng nói, tất cả mọi thứ cô đều không cần!
Nhưng bây giờ anh muốn dâng tất cả lên cho cô, cô... cũng không cần!
Hoắc Minh không hỏi nữa, hỏi nhiều thêm một câu sẽ vượt giới hạn, anh từ tốn uống xong một tách hồng trà rồi lại nhìn trời chiều, dịu dàng nói: “Anh đưa em về nhà.”
Anh lại nói thêm một câu: “Xe của em vẫn còn ở tiệm sửa xe, tình trạng không tốt lắm, anh mua xe mới cho em nhé!”
Ngón tay Ôn Noãn siết chặt tách trà.
Cô cố gắng kiềm chế lắm mới không nổi nóng.
Cô nhìn Hoắc Minh, nở nụ cười hờ hững: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay rồi, phí chia tay tôi cũng đã lấy, đồ của tôi cũng đã chuyển đi, còn đồ của anh thì chắc là thư ký Trương cũng đã kiểm kê xong hết rồi, chúng ta... đã thanh toán xong!”
“Chiếc BMW kia, tôi không cần!”
“Còn về xe mới của anh, tôi cũng không cần!”
…
Ôn Noãn đứng dậy mở cửa gỗ nhỏ ra.
Cô khách sáo, bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi còn có tiết, luật sư Hoắc hãy đi đi! Sau này... không cần gặp lại.”
Cô đang đuổi anh!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh nhìn Ôn Noãn, không thể tìm được chút tình xưa nào trên khuôn mặt cô.
Cô của bây giờ còn là Ôn Noãn to gan ngồi trong lòng anh, hôn môi rồi lại quấn lấy anh nói còn muốn hôn nữa sao? Còn là Ôn Noãn vừa thấy anh là đỏ mặt, chỉ cần anh chạm vào là lộ ra vẻ mặt say mê sao?
Cô đã hoàn toàn thu hồi lại tất cả tình cảm.
Hoắc Minh phát hiện, thực ra người thật sự được yêu thương cưng chiều là anh.
Ôn Noãn đi rồi, anh vẫn còn ở đó...
Lúc này, Hoắc Minh bỗng nhiên nhớ tới Cố Trường Khanh, lúc Cố Trường Khanh hoàn toàn tỉnh ngộ, có phải tâm trạng cũng giống như anh hay không?
*
Hai ngày sau, Hoắc Minh thật sự gặp được Cố Trường Khanh.
Một bữa xã giao, vừa hay ở trong phòng bao cao cấp của câu lạc bộ Lan Quế Phường.
Cố Trường Khanh từ từ nhả vòng khói, liếc nhìn Hoắc Minh. Hắn bị đè đầu cưỡi cổ đã lâu rồi, hiếm khi thấy Hoắc Minh sa sút như thế, không nhịn được mà muốn kiếm chuyện!
Cố Trường Khanh ân cần rót rượu cho Hoắc Minh!
“Tâm trạng của anh không tốt sao?”
Hoắc Minh bưng ly rượu Brandy lên, uống một hơi cạn sạch: “Tôi rất tốt!”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười, nhích sang một chút, sau đó lấy ra một tấm ảnh trong album của điện thoại di động.
Là Ôn Noãn năm 22 tuổi.
Cô gục đầu ngủ trên bàn, dáng vẻ non nớt hơn bây giờ một chút, mà bối cảnh trang trí xung quanh cũng không phải nhà họ Ôn.
Hoắc Minh híp mắt.
Tay Cố Trường Khanh kẹp điếu thuốc lá, rất tha thiết nói: “Năm đó cô ấy cũng từng nấu cơm cho tôi, cũng từng ở nhà đợi tôi vào ban đêm, cho nên hợp rồi tan cũng là chuyện bình thường, không lâu sau cô ấy cũng có thể quên anh, sau đó thích Khương Duệ, cô ấy sẽ nấu cơm cho Khương Duệ, thắt cà vạt cho Khương Duệ, thậm chí... kết hôn!”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười: “Anh có biết việc Khương Duệ rất thân thiết với cô ấy không?
Hoắc Minh ra tay đánh Cố Trường Khanh!
Trong phòng bao đều là người có thân phận, ở đây lại được thấy được một hồi ác chiến, chậc chậc chậc, ngày thường luật sư Hoắc vẫn lạnh lùng cao quý không ngờ khi ra tay lại rất thô bạo!
Cố Trường Khanh ham mê gái gú, sức lực không bằng Hoắc Minh nên bị đánh rất thảm.
Cảnh Sâm cũng ở đây.
Anh ta xem trò vui rất vui vẻ, sau đó lại làm bộ đi can ngăn Cố Trường Khanh, vừa can vừa nói: “Ôi chao sao cậu lại tự làm khổ mình, biết rõ trong lòng cậu ấy không vui mà còn đâm dao vào tim cậu ấy!”
Cố Trường Khanh có lẽ đã uống say.
Hắn lạnh lùng cười: “Hoắc Minh, đây là báo ứng của anh! Em là tên cặn bã, em không xứng đáng với Ôn Noãn, nhưng em thật sự thích cô ấy! Chỉ cần cô ấy nói một câu, bây giờ em có thể bỏ lại tất cả, dù anh giết chết em, em cũng muốn ở bên cô ấy, nhưng anh thì sao, vì một thứ đồ chơi rách nát có thể làm cô ấy bị thương thành như vậy!”
Cảnh Sâm không dám nghe nữa, thật lòng khuyên nhủ: “Say rồi, nói ít thôi!”
Cố Trường Khanh không nói ra thì không thấy thoải mái.
Hắn lau vết máu trên khóe miệng, lại hung hăng nói tiếp: “Mỗi lần anh đi gặp Kiều An, có nghĩ tới Ôn Noãn không? Em thật không biết sao cô ấy lại như vậy, sao lại đồng ý với Hoắc Chấn Đông sẽ đi Pháp! Tốt lắm, bây giờ não cô ấy hết úng nước rồi… Tên ngốc nhà anh, giờ em sẽ chống mắt lên nhìn anh xui xẻo đến mức nào!”
Cố Trường Khanh lại muốn tiến lên đánh nhau.
Người bên ngoài muốn can cũng can không được! Thấy Hoắc Minh cũng muốn đánh, vì thế quyết định không can nữa mà cho bọn họ đánh một trận đã đời, mất mặt thì cũng chỉ hôm nay thôi…
Chương 178: Tôi chỉ cần Ôn Noãn, cô ấy sẽ khóc!
Hoắc Minh ra khỏi phòng bao.
Áo sơ mi trắng trên người dính máu, phần lớn đều là của Cố Trường Khanh!
Anh châm một điếu thuốc lá ở hành lang, chậm rãi hút.
Dù anh coi thường Cố Trường Khanh, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Cố Trường Khanh có chỗ đúng.
Đoạn tình cảm này của anh và Ôn Noãn, tưởng như bình đẳng, thực ra đều do cô nhường nhịn! Bởi vì hoàn cảnh gia đình khác biệt rất lớn nên sự hi sinh của cô trở thành việc đương nhiên, mà anh cũng chưa bao giờ để ý.
Cố Trường Khanh nói đúng, anh hy sinh Ôn Noãn để lấy lòng một người phụ nữ.
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc.
Anh sinh ra vừa đẹp trai lại tự phụ nên rất thu hút phụ nữ.
Trong Lan Quế Phường, Cố Trường Khanh có một người tình nhỏ tên là Mạn Mạn, giống Ôn Noãn đến năm sáu phần.
Cô ta từng có duyên gặp Hoắc Minh ở Cục cảnh sát một lần.
Lúc ấy cô ta cảm thấy ánh mắt luật sư Hoắc nhìn cô rất lạ, cho nên lúc này gặp lại cô ta không thể dằn lòng được mà có một ít ảo tưởng, cho dù người đàn ông này không muốn có mối quan hệ lâu dài với cô ta, chỉ cần một đêm thôi cô ta cũng đã thấy thỏa mãn.
Tim cô ta đập thình thịch.
Cô ta lại gần, khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh: “Luật sư Hoắc, em uống rượu với anh nhé?”
Hoắc Minh rất hay soi mói người khác.
Anh ghét nhất phụ nữ xa lạ chạm vào người mình!
Anh lại uống rượu, ngay lập tức đẩy Mạn Mạn ra, thân thể mảnh khảnh kia đập vào vách tường đối diện nghe rầm một tiếng, bức tường rắn chắc khiến Mạn Mạn đau đớn kêu rên.
Quản lý câu lạc bộ nghe thấy tiếng nên chạy tới.
Đây vốn không phải chuyện to tát gì.
Nhưng sau khi Hoắc Minh nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì anh lập tức bùng nổ.
Anh đá văng cánh cửa phòng và đẩy Mạn Mạn vào.
Quản lý vội vàng đi theo xin lỗi: “Mạn Mạn không phải phép, mong luật sư Hoắc rộng lượng bỏ qua cho.”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Mạn Mạn.
Anh thật sự đẹp trai, Mạn Mạn bị anh nhìn đến mức có cảm giác.
“Lại đây!” Hoắc Minh đột nhiên mở miệng.
Mạn Mạn mặt đỏ tim đập...... Cô ta mạnh dạn đi qua, cô ta muốn chạm vào Hoắc Minh nhưng anh nhíu mày khiến cô cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cho anh thưởng thức.
Hoắc Minh nhẹ nhàng bóp cằm cô, quan sát cẩn thận.
Quả thật có vài nét giống Ôn Noãn.
Quản lý cũng cho rằng anh nhìn trúng Mạn Mạn, nên bắt đầu chào hàng: “Mạn Mạn rất biết phục vụ người khác, luật sư Hoắc ngài thử xem, thử xem sẽ biết.”
Mạn Mạn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đây là một sự cám dỗ đối với đàn ông.
Hoắc Minh bỗng dưng buông cô ta ra.
Anh lấy khăn ướt lau bàn tay, giọng điệu hời hợt: “Cho cô hai lựa chọn, một là không mang khuôn mặt này tiếp khách, rời khỏi nơi này ngoan ngoãn làm người bình thường! Hai là nếu cô muốn tiếp khách thì phải thay đổi toàn bộ khuôn mặt này… Nếu như khi gặp lại tôi thấy cô vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt như cũ xuất hiện ở những chỗ như thế này thì cô ở đâu tôi sẽ phá chỗ đó!”
Mạn Mạn sợ đến mức chân mềm nhũn!
Quản lý cũng sắp khóc...
Cái này, cái này, khuôn mặt này đắc tội gì với vị Diêm vương này chứ?
Hoắc Minh vứt lại một tấm séc, vẻ mặt lạnh lùng: “Thành phố B rất lớn, nhưng tôi muốn một người biến mất cũng rất dễ!”
Quản lý xụi lơ trên mặt đất.
Anh ta cũng là một người thông minh, vừa nghe ngóng đã biết Hoắc Minh vì sao không chấp nhận được.
Khuôn mặt kia có vài phần tương tự với bạn gái cũ của anh.
Quản lý ở trong lòng mắng khốn kiếp: Người có tiền có quá nhiều tật xấu!
Cô ta chỉ là có vài nét tương tự thôi chứ cũng đâu phải người phụ nữ của anh, mắc mớ gì để ý đến chuyện người ta làm nghề gì? Nhưng dù như thế nào đi nữa anh ta vẫn phải đưa Mạn Mạn về quê nhà trong đêm, cầu bà nội này đừng trở lại thành phố B nữa, anh ta gánh không nổi cơn tức của vị Diêm Vương nhà họ Hoắc kia.
Hoắc Minh uống đến say mèm.
Câu lạc bộ gọi tài xế đưa anh về, nhưng khi về đến nhà anh lại sợ hãi.
Anh không muốn lên đó! Trong nhà không có Ôn Noãn!
Từ trước đến nay Hoắc Minh rất biết kiềm chế, rất ít khi uống say mất hình tượng, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ven đường nôn thốc nôn tháo, đến khi tỉnh táo một chút anh lặng yên đứng một mình ở dưới đèn đường...
Anh nhớ rõ Ôn Noãn cho Tiểu Bạch ăn ở chỗ này!
Cô bỏ đi, mang theo tất cả mọi thứ, cả con chó cũng vậy!
Một chút kỷ niệm cũng không thèm để lại cho anh!
Hai mắt Hoắc Minh ửng đỏ, kìm lòng không được gọi tên cô: “Ôn Noãn! Ôn Noãn... Ôn Noãn…”
Xa xa, có một thân hình mảnh khảnh chăm chú nhìn anh.
Đó là Kiều An.
Cô ta nhìn anh thật lâu, thấy anh uống say, thấy anh đỏ mắt nhìn lên lầu, cô ta biết anh đang nhớ Ôn Noãn... Hoắc Minh, anh thật sự thích Ôn Noãn sao?
Lúc này cô ta gọi điện thoại, anh không bắt máy.
Cô ta đòi chết đòi sống, anh không đi bệnh viện nữa!
Anh không quan tâm đến cô ta nữa, giống như cô ta đã không còn quan hệ gì với anh.
Hoắc Minh, có phải… anh hối hận không?
Kiều An đi tới muốn đỡ anh: “Hoắc Minh, anh uống say rồi!”
Hoắc Minh đẩy mạnh cô ta ra, anh lui về phía sau hai bước, đôi mắt đỏ ngầu, trong miệng lại thì thào tự nói: “Cút! Tôi không muốn thấy cô... tôi gặp cô Ôn Noãn sẽ khó chịu, cô ấy sẽ khóc!”
Kiều An khiếp sợ: “Hoắc Minh, em cũng sẽ khóc!”
Hoắc Minh lại không ngừng lui về phía sau, sau đó anh hốt hoảng rời đi.
Như là... chỉ cần nhìn Kiều An thêm một giây, Ôn Noãn sẽ không bao giờ trở lại, cho dù trong lòng anh biết rõ Ôn Noãn sẽ không trở lại!
Giống như Cố Trường Khanh nói, cô chỉ cần xoa dịu vết thương, sau đó yêu đương kết hôn...
Trong bóng đêm, toàn thân Kiều An run rẩy.
Cô ta thua rồi.
Cô ta dùng tính mạng để đặt cược, cô ta cắt cổ tay nhiều lần chỉ để giữ Hoắc Minh lại, cô ta mất máu quá nhiều nên vẻ ngoài không đẹp bằng trước kia... Nhưng cô ta vẫn thua.
Hoắc Minh muốn Ôn Noãn!
Kiều An nhếch mép...
Ôn Noãn, cô rốt cuộc còn muốn cướp đi bao nhiêu thứ của tôi nữa đây?
…
Sáng sớm, Ôn Noãn đã nhận được một tin tức tốt.
Năm nay mười người xuất sắc của thành phố B có cả cô.
Các giáo viên trong phòng nhạc đều chúc mừng cô, ngay cả chị Lê ở Thụy Sĩ xa xôi cũng gọi điện thoại tới chúc mừng cô: “Ôn Noãn, đây thực sự là một chuyện đáng ăn mừng, chị rất muốn mở một chai sâm banh chúc mừng em!”
Ôn Noãn cười: “Để em đến Thụy Sĩ, mở sâm banh với chị!’’
Chị Lê muốn khéo léo từ chối, nói không cần vất vả như vậy.
Nhưng cô ấy lại nhớ Ôn Noãn nên cuối cùng “ừ" một tiếng: “Chị ở Thụy Sĩ chờ em.”
Tâm trạng của Ôn Noãn rất tốt, cô phát bao lì xì cho nhân viên phòng nhạc, ai nấy cũng vui sướng. Đúng lúc này, thư ký của cô đi tới nói: “Tổng Giám đốc Ôn, có một người là cô Kiều tới, muốn gặp chị!”
Cô Kiều…
Niềm vui của Ôn Noãn dần lắng xuống.
Cô nói với thư ký: “Cô hãy mở camera phòng tiếp khách rồi mời cô Kiều qua đó chờ tôi!”
Thư ký đoán ra hai người có thù oán nên lập tức bắt tay vào làm.
Đúng lúc Bạch Vi cũng ở đây, lập tức hỏi Ôn Noãn: “Cậu đồng ý gặp cô ta à?”
Ôn Noãn bình tĩnh cười.
Cô nói: “Cậu xem dáng vẻ của cô ta giống như sẽ chịu buông tha cho tớ ư? Không tặng cho cô ta một món quà lớn, sau này chỉ sợ tớ sẽ thường xuyên bị làm phiền... Tớ cũng không phải Kiều Cảnh Niên, sẽ không nuông chiều cô ta!”
Bạch Vi vẫn đau lòng.
Cô ấy nghe Khương Duệ kể tất cả mọi chuyện, tức giận đến mức muốn tính sổ với Hoắc Minh. Nhưng Ôn Noãn không cho phép, cô nói không cần phải nói những điều đó, muốn cắt đứt thì phải cắt đứt cho sạch sẽ.
Bạch Vi lo lắng nên đi với Ôn Noãn đi gặp Kiều An.
Vừa vào phòng tiếp khách, trong lòng Bạch Vi lập tức muốn mắng chửi.
Sáng sớm, Kiều An mặc quần áo bệnh viện chạy đến, cũng không ngại xui xẻo à! Cũng chỉ có Ôn Noãn tốt tính mới vậy, chứ nếu là cô ấy thì đã sớm lấy chổi quét cô ta ra ngoài!
Ôn Noãn mỉm cười ngồi đối diện Kiều An: “Cô Kiều tìm tôi có việc gì?”
Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến căn hộ.
Cô gọi thợ đến thay rèm cửa sổ lại như cũ, những bình hoa, đồ trang trí cô mua tất cả đều bỏ vào thùng rác!
Quần áo trang sức cô mặc và không mặc, tất cả đều đóng gói, gửi đến nhà đấu giá.
Tất cả những thứ liên quan đến Ôn Noãn đều được dọn sạch sẽ.
Bao gồm cả Morning Dew!
Chỉ trong một ngày, căn hộ này đã không còn dấu vết gì của Ôn Noãn, giống như cô chưa từng xuất hiện ở đây...
Cuối cùng, Ôn Noãn nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là chó hoang dưới lầu, lúc trước vì lấy lòng cô nên Hoắc Minh mới nhặt về, mấy ngày cô không có ở đây, Tiểu Bạch bữa đói bữa no!
Ôn Noãn đưa Tiểu Bạch đi...
Cô và Hoắc Minh ở bên nhau hơn nửa năm, chỉ để lại con chó kia.
Còn năm mươi triệu, trang sức, quần áo và chiếc Morning Dew mà anh cho, cô đổi chúng thành tiền, quyên góp cho một quỹ từ thiện.
Sau khi làm xong hết thảy, chân Ôn Noãn đau râm ran, nó nhắc nhở cô rằng tình yêu này thật nhảm nhí đến cỡ nào.
…
Hai ngày sau, Hoắc Minh làm việc ở văn phòng luật, anh mới thắng một vụ kiện chấn động quốc tế.
Đúng ngay lúc đời người đang nở rộ.
Thư ký Trương gõ cửa đi vào.
Cô ấy đưa cho Hoắc Minh một lá thư rồi khẽ nói: “Hôm qua cô Ôn tới, bảo tôi chuyển cái này cho luật sư Hoắc.”
Hoắc Minh nhận lá thư, lấy ra một chiếc chìa khóa từ bên trong.
Là chìa khóa căn hộ của anh.
Anh lẳng lặng nhìn chìa khóa rồi hỏi: “Cô đã ghé qua đó chưa? Cô ấy có mang theo quần áo hay trang sức gì không? Nếu không mang đi, hôm nào cô gửi qua cho cô ấy, một người đàn ông như tôi cũng không cần những thứ đó.”
Vẻ mặt thư ký Trương bối rối.
Hoắc Minh ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Thư ký Trương thấy khó mở lời nên chỉ úp mở: “Buổi tối ngài trở về sẽ biết, tóm lại, cô Ôn đã dọn đi rồi!”
Mặc dù Hoắc Minh cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không để trong lòng.
Anh bận rộn đến mười giờ đêm mới lái xe về.
Anh nghĩ đến căn hộ tối om, không có ai chờ anh về, cũng không có ai nấu cơm cho anh nên anh không muốn đi lên.
Anh ngồi trong xe hút một điếu thuốc rồi mới lên lầu.
Khi Hoắc Minh vào nhà, mở đèn lên, nhìn mọi thứ trước mắt, da đầu anh tê dại, lỗ chân lông khắp người dường như đều mở ra một cách kỳ lạ!
Anh đã sớm quen với căn nhà mà Ôn Noãn từng trang trí!
Nhưng bây giờ, nơi này đã trở về như cũ! Như căn phòng mẫu, lạnh lẽo lại rất phù hợp với gu của anh, nhưng không có một chút hơi người nào.
Hoắc Minh bỏ áo khoác xuống, anh bắt đầu tìm kiếm.
Phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách... thậm chí cả phòng tắm.
Anh đã tìm khắp mọi nơi, không có thứ gì thuộc về Ôn Noãn, cũng không có thứ gì cô từng sử dụng, cô lau sạch mọi dấu vết của mình ở đây!
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất.
Trống trơn, Morning Dew kia cũng bị dọn đi!
Hoắc Minh chợt hiểu ý của Ôn Noãn, cô chẳng những muốn quên anh, mà còn muốn anh cũng quên cô.
Anh nhớ tới ngày đó lúc rời đi, câu nói kia của cô không hẹn ngày gặp lại!
Đột nhiên, trời đất quay cuồng!
Trái tim đau đớn!
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Noãn, muốn hỏi cô một chút, nhưng điện thoại vang lên tiếng máy móc nhân tạo.
[Thật xin lỗi, số bạn vừa gọi không thể kết nối!]
…
Hoắc Minh nhìn bốn phía, cảm giác khó thở ập đến.
Anh bỗng ném điện thoại vào tường!
Điện thoại vỡ tan tành!
Sau đó, tất cả những thứ trong căn hộ này đều bị anh đập nát, anh cũng không biết tại sao mình lại muốn đập những thứ này, như thể chỉ cần đập hết chúng thì có thể tìm lại những hồi ức trong quá khứ, có thể quay ngược thời gian!
Đêm khuya, Hoắc Minh đứng trong đống đổ nát.
Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, là chiếc nhẫn lúc trước anh tặng Ôn Noãn.
Đây có lẽ là thứ duy nhất Ôn Noãn để lại!
Hoắc Minh nhìn chiếc nhẫn, không khỏi nhớ tới dáng vẻ vui sướng ngày hôm đó, cùng với vẻ đau lòng của cô sau khi biết sự thật... Cô nói cô không cần!
Ánh mắt của anh hơi đỏ.
Một loại cảm xúc xa lạ, càn quét mọi thứ rồi ập đến… khiến anh không biết làm sao!
Hoắc Minh cảm thấy, anh có thể quên Ôn Noãn.
Anh cũng làm như vậy!
Ngày đó sau khi nổi điên, anh bảo thư ký Trương gọi người đến dọn dẹp căn hộ, sau đó anh điên cuồng làm việc, thỉnh thoảng cũng ra ngoài dự tiệc đi chơi với bọn Cảnh Sâm, anh không gọi điện thoại cho Ôn Noãn nữa, cũng không cố ý hỏi thăm tin tức của cô.
Không ai nhắc tới Ôn Noãn trước mặt anh!
Dường như đối với anh, Ôn Noãn đã trở thành điều cấm kỵ!
Anh tự giễu, dường như anh cũng không quá quan tâm đến việc tại sao bọn Cảnh Sâm không nhắc đến cô nữa...
*
Nửa tháng sau.
Thư ký Trương đi vào phòng làm việc của anh, thông báo cho anh một tin tức.
“Luật sư Hoắc, buổi đấu giá của Christie's ở Hong Kong vào tuần trước... có liên quan đến ngài!”
Tay Hoắc Minh đang ký giấy tờ bỗng dừng lại.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của thư ký Trương nhẹ nhàng vang lên: “Bọn họ bán đấu giá một số châu báu và váy áo đính hôn, những thứ này... đều là thứ ngài đã tặng cho cô Ôn! Ngoài ra, cây đàn dương cầm kia cũng đã được bán đi với giá sáu mươi triệu.”
Hoắc Minh nhìn tài liệu.
Anh có vẻ thờ ơ hỏi: “Ôn Noãn cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Thư ký Trương trả lời: “Số tiền này, cô Ôn đều quyên góp cho một quỹ từ thiện!”
Cây bút trong tay Hoắc Minh bị gãy thành làm đôi.
Anh lạnh lùng nói: “Cô ấy ở với tôi hơn nửa năm, vậy mà chỉ cần một con chó thôi ư?”
Thư ký Trương khẽ thở dài.
Cô ấy lại đặt lên bàn một bì thư lớn: “Hai ngày nay tôi đến căn hộ lấy được trong hòm thư, là ghi chép chi phí trước đây của cô Ôn, người ta gửi tới hóa đơn biên nhận, sau khi luật sư Hoắc xem xong thì sẽ hiểu.”
Hoắc Minh siết chặt tay.
Thật lâu sau, anh vẫn mở ra xem.
Quả thực là một ít hóa đơn liên quan đến việc trang trí lễ tình nhân, bên trong còn kèm theo vài bản vẽ thiết kế.
Làm rất đẹp, là phong cách màu đen mà Hoắc Minh thích.
Rất đắt, phải mấy chục nghìn, Ôn Noãn tự thanh toán!
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn, trái tim anh đột nhiên siết chặt, cơn đau quen thuộc lại bao trùm lấy anh...
Giọng của thư ký Trương vang lên: “Ôn Noãn thực sự rất yêu ngài! Luật sư Hoắc... Có thể anh không biết, cô ấy đã đồng ý lời đề nghị của bố anh sang Pháp học hai năm, chỉ để tiện cho anh xử lý chuyện của cô Kiều! Ngài đã từng có một tình yêu tốt nhất, tôi muốn hỏi, nếu như ngài không đến bệnh viện thì cô Kiều sẽ chết sao? Hay là trong lòng luật sư Hoắc vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ mối tình đầu?”
Giọng thư ký Trương hơi nghẹn ngào: “Là tôi nhiều chuyện rồi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn tấm hình kia.
Trong bức hình đó, có hình dáng của căn hộ khi ấy.
Anh ngơ ngác nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nhận ra mình đã mất đi cái gì... Anh đã mất đi tình yêu của Ôn Noãn.
Ôn Noãn từng hỏi anh hai lần, anh có yêu cô hay không!
Anh chưa bao giờ trả lời thẳng, bởi vì anh chỉ thích cô. Thích thân thể của cô, thích sự chăm sóc của cô, thích cô nấu cơm... Cũng thích cô bầu bạn bên cạnh!
Nhưng anh vẫn luôn biết, Ôn Noãn yêu anh!
Bây giờ cô đã thu hồi tình yêu của mình, vạch rõ ranh giới với anh, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh, Ôn Noãn đã buông bỏ, nhưng anh lại... không thể buông!
Anh ngồi một mình trong văn phòng suốt một đêm.
Trong gạt tàn, cắm đầy tàn thuốc.
Lúc trời tờ mờ sáng, anh gọi điện thoại cho thư ký Trương, giọng nói khàn đặc: “Giúp tôi điều tra cây đàn dương cầm Morning Dew kia đang ở đâu!”
Chương 177: Gặp lại, em có khỏe không?
Thư ký Trương đã sớm có sự chuẩn bị.
Cô nhẹ giọng nói: “Ở Ý, một nhà sưu tầm đồ cổ đã mua được!"
Ý....
Giọng Hoắc Minh bình tĩnh: “Giúp tôi đặt chuyến bay đi Ý sớm nhất, cũng như thông tin của nhà sưu tầm kia, bao gồm người thân, bạn bè, công ty...”
Thư ký Trương gật đầu: “Vâng, luật sư Hoắc, trước khi lên máy bay tôi sẽ gửi vào email của ngài.”
Chiều hôm đó, Hoắc Minh bay tới Ý…
Anh ở Ý suốt một tuần, mới bay về thành phố B.
Đến khi anh trở về, đã là tháng ba xuân về hoa nở.
Hai giờ chiều hạ cánh, còn chưa kịp thích ứng với chênh lệch múi giờ, nhưng anh rất muốn gặp Ôn Noãn. Theo thông tin của thư ký Trương thì hôm nay Ôn Noãn làm công tác tình nguyện ở một nơi gọi là Nhà Người Già.
Hoắc Minh lái xe qua đó.
Bởi vì chỗ đó rất xa xôi nên khi đến cũng đã là ba giờ rưỡi.
Sau khi dừng xe, anh đi vào một ngôi nhà tường trắng ngói xanh, bên trong vang lên tiếng đàn dương cầm.
Ngay sau đó, Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn mặc váy trắng, ngồi trước một cây đàn dương cầm cũ kỹ chuyên chú đánh đàn. Trông cô vẫn đẹp như lần đầu tiên chơi Morning Dew cho anh nghe.
Hoắc Minh nhẹ nhàng siết chặt tay, một lát sau anh nghe ra sự khác biệt.
Không phải chất lượng âm thanh của chiếc đàn dương cầm này không tốt, mà là anh cảm giác được sự bất lực của Ôn Noãn, không được linh động, có lực như trước.
Anh nghĩ, có lẽ do chân của cô chưa khỏi hẳn.
Khi khúc nhạc kết thúc, anh khẽ gọi cô: “Ôn Noãn!”
Nghe thấy giọng của anh, cơ thể Ôn Noãn hơi cứng đờ.
Nhưng khi cô quay đầu, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Luật sư Hoắc?” Khách sáo như đối xử với một người bạn cũ bình thường!
Hoắc Minh nhìn bốn phía.
Đa số là các cụ già tóc bạc phơ đang nhìn anh.
Anh hờ hững mở miệng: “Có thể nói chuyện riêng được không?”
Cuối cùng, Ôn Noãn tiếp đãi anh ở trong phòng trà.
Căn nhà nhỏ bằng gỗ thô, một tấm kính thủy tinh lớn sát đất, bên trong bày rất nhiều hoa cỏ nhỏ.
Hoắc Minh kiêu ngạo ngồi xuống.
Ôn Noãn rót trà cho anh. Cô thản nhiên nói: “Ở đây không có cà phê cũng không có rượu vang, thứ tốt nhất là hồng trà, anh uống tạm đi.”
Hoắc Minh không tới để uống trà, anh cũng không thèm để ý.
Ôn Noãn ngồi đối diện anh.
Giữa hai người, cách một làn hơi nóng của tách hồng trà.
Hoắc Minh hỏi trước: “Em có khỏe không?”
Ôn Noãn cúi đầu nhấp một ngụm hồng trà, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Cũng được! Rất tốt!”
Hoắc Minh lấy từ trong túi áo ra một lá thư.
Ôn Noãn nhận ra đây là lá thư mời cô đến học viện âm nhạc Pháp, cô nhớ mình đã vứt đi rồi, sao nó lại ở trong tay Hoắc Minh?
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt xuống.
Anh nhìn Ôn Noãn: “Em còn muốn đi Pháp không, vừa rồi anh nghe em đánh đàn, chân em vẫn chưa khỏe phải không?”
Ngón tay Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào chân mình.
Nơi đó... Không thể lành đươc nữa!
Đoạn tình cảm này chỉ để lại cho cô vết thương ở chân.
Cô không thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu nữa, không cần phải đi Pháp, và sau này cô cũng không thể lái xe... đây là cái giá phải trả.
Nhưng Hoắc Minh lại hoàn toàn lành lặn.
Ôn Noãn không oán giận, cô vẫn mỉm cười: “Cảm ơn đã quan tâm! Tôi nghĩ tôi sẽ không đi nữa.”
Cô nói rất hời hợt.
Trái tim Hoắc Minh lại đau nhói từng cơn!
Ôn Noãn từng nói, tất cả mọi thứ cô đều không cần!
Nhưng bây giờ anh muốn dâng tất cả lên cho cô, cô... cũng không cần!
Hoắc Minh không hỏi nữa, hỏi nhiều thêm một câu sẽ vượt giới hạn, anh từ tốn uống xong một tách hồng trà rồi lại nhìn trời chiều, dịu dàng nói: “Anh đưa em về nhà.”
Anh lại nói thêm một câu: “Xe của em vẫn còn ở tiệm sửa xe, tình trạng không tốt lắm, anh mua xe mới cho em nhé!”
Ngón tay Ôn Noãn siết chặt tách trà.
Cô cố gắng kiềm chế lắm mới không nổi nóng.
Cô nhìn Hoắc Minh, nở nụ cười hờ hững: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay rồi, phí chia tay tôi cũng đã lấy, đồ của tôi cũng đã chuyển đi, còn đồ của anh thì chắc là thư ký Trương cũng đã kiểm kê xong hết rồi, chúng ta... đã thanh toán xong!”
“Chiếc BMW kia, tôi không cần!”
“Còn về xe mới của anh, tôi cũng không cần!”
…
Ôn Noãn đứng dậy mở cửa gỗ nhỏ ra.
Cô khách sáo, bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi còn có tiết, luật sư Hoắc hãy đi đi! Sau này... không cần gặp lại.”
Cô đang đuổi anh!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh nhìn Ôn Noãn, không thể tìm được chút tình xưa nào trên khuôn mặt cô.
Cô của bây giờ còn là Ôn Noãn to gan ngồi trong lòng anh, hôn môi rồi lại quấn lấy anh nói còn muốn hôn nữa sao? Còn là Ôn Noãn vừa thấy anh là đỏ mặt, chỉ cần anh chạm vào là lộ ra vẻ mặt say mê sao?
Cô đã hoàn toàn thu hồi lại tất cả tình cảm.
Hoắc Minh phát hiện, thực ra người thật sự được yêu thương cưng chiều là anh.
Ôn Noãn đi rồi, anh vẫn còn ở đó...
Lúc này, Hoắc Minh bỗng nhiên nhớ tới Cố Trường Khanh, lúc Cố Trường Khanh hoàn toàn tỉnh ngộ, có phải tâm trạng cũng giống như anh hay không?
*
Hai ngày sau, Hoắc Minh thật sự gặp được Cố Trường Khanh.
Một bữa xã giao, vừa hay ở trong phòng bao cao cấp của câu lạc bộ Lan Quế Phường.
Cố Trường Khanh từ từ nhả vòng khói, liếc nhìn Hoắc Minh. Hắn bị đè đầu cưỡi cổ đã lâu rồi, hiếm khi thấy Hoắc Minh sa sút như thế, không nhịn được mà muốn kiếm chuyện!
Cố Trường Khanh ân cần rót rượu cho Hoắc Minh!
“Tâm trạng của anh không tốt sao?”
Hoắc Minh bưng ly rượu Brandy lên, uống một hơi cạn sạch: “Tôi rất tốt!”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười, nhích sang một chút, sau đó lấy ra một tấm ảnh trong album của điện thoại di động.
Là Ôn Noãn năm 22 tuổi.
Cô gục đầu ngủ trên bàn, dáng vẻ non nớt hơn bây giờ một chút, mà bối cảnh trang trí xung quanh cũng không phải nhà họ Ôn.
Hoắc Minh híp mắt.
Tay Cố Trường Khanh kẹp điếu thuốc lá, rất tha thiết nói: “Năm đó cô ấy cũng từng nấu cơm cho tôi, cũng từng ở nhà đợi tôi vào ban đêm, cho nên hợp rồi tan cũng là chuyện bình thường, không lâu sau cô ấy cũng có thể quên anh, sau đó thích Khương Duệ, cô ấy sẽ nấu cơm cho Khương Duệ, thắt cà vạt cho Khương Duệ, thậm chí... kết hôn!”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười: “Anh có biết việc Khương Duệ rất thân thiết với cô ấy không?
Hoắc Minh ra tay đánh Cố Trường Khanh!
Trong phòng bao đều là người có thân phận, ở đây lại được thấy được một hồi ác chiến, chậc chậc chậc, ngày thường luật sư Hoắc vẫn lạnh lùng cao quý không ngờ khi ra tay lại rất thô bạo!
Cố Trường Khanh ham mê gái gú, sức lực không bằng Hoắc Minh nên bị đánh rất thảm.
Cảnh Sâm cũng ở đây.
Anh ta xem trò vui rất vui vẻ, sau đó lại làm bộ đi can ngăn Cố Trường Khanh, vừa can vừa nói: “Ôi chao sao cậu lại tự làm khổ mình, biết rõ trong lòng cậu ấy không vui mà còn đâm dao vào tim cậu ấy!”
Cố Trường Khanh có lẽ đã uống say.
Hắn lạnh lùng cười: “Hoắc Minh, đây là báo ứng của anh! Em là tên cặn bã, em không xứng đáng với Ôn Noãn, nhưng em thật sự thích cô ấy! Chỉ cần cô ấy nói một câu, bây giờ em có thể bỏ lại tất cả, dù anh giết chết em, em cũng muốn ở bên cô ấy, nhưng anh thì sao, vì một thứ đồ chơi rách nát có thể làm cô ấy bị thương thành như vậy!”
Cảnh Sâm không dám nghe nữa, thật lòng khuyên nhủ: “Say rồi, nói ít thôi!”
Cố Trường Khanh không nói ra thì không thấy thoải mái.
Hắn lau vết máu trên khóe miệng, lại hung hăng nói tiếp: “Mỗi lần anh đi gặp Kiều An, có nghĩ tới Ôn Noãn không? Em thật không biết sao cô ấy lại như vậy, sao lại đồng ý với Hoắc Chấn Đông sẽ đi Pháp! Tốt lắm, bây giờ não cô ấy hết úng nước rồi… Tên ngốc nhà anh, giờ em sẽ chống mắt lên nhìn anh xui xẻo đến mức nào!”
Cố Trường Khanh lại muốn tiến lên đánh nhau.
Người bên ngoài muốn can cũng can không được! Thấy Hoắc Minh cũng muốn đánh, vì thế quyết định không can nữa mà cho bọn họ đánh một trận đã đời, mất mặt thì cũng chỉ hôm nay thôi…
Chương 178: Tôi chỉ cần Ôn Noãn, cô ấy sẽ khóc!
Hoắc Minh ra khỏi phòng bao.
Áo sơ mi trắng trên người dính máu, phần lớn đều là của Cố Trường Khanh!
Anh châm một điếu thuốc lá ở hành lang, chậm rãi hút.
Dù anh coi thường Cố Trường Khanh, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Cố Trường Khanh có chỗ đúng.
Đoạn tình cảm này của anh và Ôn Noãn, tưởng như bình đẳng, thực ra đều do cô nhường nhịn! Bởi vì hoàn cảnh gia đình khác biệt rất lớn nên sự hi sinh của cô trở thành việc đương nhiên, mà anh cũng chưa bao giờ để ý.
Cố Trường Khanh nói đúng, anh hy sinh Ôn Noãn để lấy lòng một người phụ nữ.
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc.
Anh sinh ra vừa đẹp trai lại tự phụ nên rất thu hút phụ nữ.
Trong Lan Quế Phường, Cố Trường Khanh có một người tình nhỏ tên là Mạn Mạn, giống Ôn Noãn đến năm sáu phần.
Cô ta từng có duyên gặp Hoắc Minh ở Cục cảnh sát một lần.
Lúc ấy cô ta cảm thấy ánh mắt luật sư Hoắc nhìn cô rất lạ, cho nên lúc này gặp lại cô ta không thể dằn lòng được mà có một ít ảo tưởng, cho dù người đàn ông này không muốn có mối quan hệ lâu dài với cô ta, chỉ cần một đêm thôi cô ta cũng đã thấy thỏa mãn.
Tim cô ta đập thình thịch.
Cô ta lại gần, khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh: “Luật sư Hoắc, em uống rượu với anh nhé?”
Hoắc Minh rất hay soi mói người khác.
Anh ghét nhất phụ nữ xa lạ chạm vào người mình!
Anh lại uống rượu, ngay lập tức đẩy Mạn Mạn ra, thân thể mảnh khảnh kia đập vào vách tường đối diện nghe rầm một tiếng, bức tường rắn chắc khiến Mạn Mạn đau đớn kêu rên.
Quản lý câu lạc bộ nghe thấy tiếng nên chạy tới.
Đây vốn không phải chuyện to tát gì.
Nhưng sau khi Hoắc Minh nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì anh lập tức bùng nổ.
Anh đá văng cánh cửa phòng và đẩy Mạn Mạn vào.
Quản lý vội vàng đi theo xin lỗi: “Mạn Mạn không phải phép, mong luật sư Hoắc rộng lượng bỏ qua cho.”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Mạn Mạn.
Anh thật sự đẹp trai, Mạn Mạn bị anh nhìn đến mức có cảm giác.
“Lại đây!” Hoắc Minh đột nhiên mở miệng.
Mạn Mạn mặt đỏ tim đập...... Cô ta mạnh dạn đi qua, cô ta muốn chạm vào Hoắc Minh nhưng anh nhíu mày khiến cô cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cho anh thưởng thức.
Hoắc Minh nhẹ nhàng bóp cằm cô, quan sát cẩn thận.
Quả thật có vài nét giống Ôn Noãn.
Quản lý cũng cho rằng anh nhìn trúng Mạn Mạn, nên bắt đầu chào hàng: “Mạn Mạn rất biết phục vụ người khác, luật sư Hoắc ngài thử xem, thử xem sẽ biết.”
Mạn Mạn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đây là một sự cám dỗ đối với đàn ông.
Hoắc Minh bỗng dưng buông cô ta ra.
Anh lấy khăn ướt lau bàn tay, giọng điệu hời hợt: “Cho cô hai lựa chọn, một là không mang khuôn mặt này tiếp khách, rời khỏi nơi này ngoan ngoãn làm người bình thường! Hai là nếu cô muốn tiếp khách thì phải thay đổi toàn bộ khuôn mặt này… Nếu như khi gặp lại tôi thấy cô vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt như cũ xuất hiện ở những chỗ như thế này thì cô ở đâu tôi sẽ phá chỗ đó!”
Mạn Mạn sợ đến mức chân mềm nhũn!
Quản lý cũng sắp khóc...
Cái này, cái này, khuôn mặt này đắc tội gì với vị Diêm vương này chứ?
Hoắc Minh vứt lại một tấm séc, vẻ mặt lạnh lùng: “Thành phố B rất lớn, nhưng tôi muốn một người biến mất cũng rất dễ!”
Quản lý xụi lơ trên mặt đất.
Anh ta cũng là một người thông minh, vừa nghe ngóng đã biết Hoắc Minh vì sao không chấp nhận được.
Khuôn mặt kia có vài phần tương tự với bạn gái cũ của anh.
Quản lý ở trong lòng mắng khốn kiếp: Người có tiền có quá nhiều tật xấu!
Cô ta chỉ là có vài nét tương tự thôi chứ cũng đâu phải người phụ nữ của anh, mắc mớ gì để ý đến chuyện người ta làm nghề gì? Nhưng dù như thế nào đi nữa anh ta vẫn phải đưa Mạn Mạn về quê nhà trong đêm, cầu bà nội này đừng trở lại thành phố B nữa, anh ta gánh không nổi cơn tức của vị Diêm Vương nhà họ Hoắc kia.
Hoắc Minh uống đến say mèm.
Câu lạc bộ gọi tài xế đưa anh về, nhưng khi về đến nhà anh lại sợ hãi.
Anh không muốn lên đó! Trong nhà không có Ôn Noãn!
Từ trước đến nay Hoắc Minh rất biết kiềm chế, rất ít khi uống say mất hình tượng, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ven đường nôn thốc nôn tháo, đến khi tỉnh táo một chút anh lặng yên đứng một mình ở dưới đèn đường...
Anh nhớ rõ Ôn Noãn cho Tiểu Bạch ăn ở chỗ này!
Cô bỏ đi, mang theo tất cả mọi thứ, cả con chó cũng vậy!
Một chút kỷ niệm cũng không thèm để lại cho anh!
Hai mắt Hoắc Minh ửng đỏ, kìm lòng không được gọi tên cô: “Ôn Noãn! Ôn Noãn... Ôn Noãn…”
Xa xa, có một thân hình mảnh khảnh chăm chú nhìn anh.
Đó là Kiều An.
Cô ta nhìn anh thật lâu, thấy anh uống say, thấy anh đỏ mắt nhìn lên lầu, cô ta biết anh đang nhớ Ôn Noãn... Hoắc Minh, anh thật sự thích Ôn Noãn sao?
Lúc này cô ta gọi điện thoại, anh không bắt máy.
Cô ta đòi chết đòi sống, anh không đi bệnh viện nữa!
Anh không quan tâm đến cô ta nữa, giống như cô ta đã không còn quan hệ gì với anh.
Hoắc Minh, có phải… anh hối hận không?
Kiều An đi tới muốn đỡ anh: “Hoắc Minh, anh uống say rồi!”
Hoắc Minh đẩy mạnh cô ta ra, anh lui về phía sau hai bước, đôi mắt đỏ ngầu, trong miệng lại thì thào tự nói: “Cút! Tôi không muốn thấy cô... tôi gặp cô Ôn Noãn sẽ khó chịu, cô ấy sẽ khóc!”
Kiều An khiếp sợ: “Hoắc Minh, em cũng sẽ khóc!”
Hoắc Minh lại không ngừng lui về phía sau, sau đó anh hốt hoảng rời đi.
Như là... chỉ cần nhìn Kiều An thêm một giây, Ôn Noãn sẽ không bao giờ trở lại, cho dù trong lòng anh biết rõ Ôn Noãn sẽ không trở lại!
Giống như Cố Trường Khanh nói, cô chỉ cần xoa dịu vết thương, sau đó yêu đương kết hôn...
Trong bóng đêm, toàn thân Kiều An run rẩy.
Cô ta thua rồi.
Cô ta dùng tính mạng để đặt cược, cô ta cắt cổ tay nhiều lần chỉ để giữ Hoắc Minh lại, cô ta mất máu quá nhiều nên vẻ ngoài không đẹp bằng trước kia... Nhưng cô ta vẫn thua.
Hoắc Minh muốn Ôn Noãn!
Kiều An nhếch mép...
Ôn Noãn, cô rốt cuộc còn muốn cướp đi bao nhiêu thứ của tôi nữa đây?
…
Sáng sớm, Ôn Noãn đã nhận được một tin tức tốt.
Năm nay mười người xuất sắc của thành phố B có cả cô.
Các giáo viên trong phòng nhạc đều chúc mừng cô, ngay cả chị Lê ở Thụy Sĩ xa xôi cũng gọi điện thoại tới chúc mừng cô: “Ôn Noãn, đây thực sự là một chuyện đáng ăn mừng, chị rất muốn mở một chai sâm banh chúc mừng em!”
Ôn Noãn cười: “Để em đến Thụy Sĩ, mở sâm banh với chị!’’
Chị Lê muốn khéo léo từ chối, nói không cần vất vả như vậy.
Nhưng cô ấy lại nhớ Ôn Noãn nên cuối cùng “ừ" một tiếng: “Chị ở Thụy Sĩ chờ em.”
Tâm trạng của Ôn Noãn rất tốt, cô phát bao lì xì cho nhân viên phòng nhạc, ai nấy cũng vui sướng. Đúng lúc này, thư ký của cô đi tới nói: “Tổng Giám đốc Ôn, có một người là cô Kiều tới, muốn gặp chị!”
Cô Kiều…
Niềm vui của Ôn Noãn dần lắng xuống.
Cô nói với thư ký: “Cô hãy mở camera phòng tiếp khách rồi mời cô Kiều qua đó chờ tôi!”
Thư ký đoán ra hai người có thù oán nên lập tức bắt tay vào làm.
Đúng lúc Bạch Vi cũng ở đây, lập tức hỏi Ôn Noãn: “Cậu đồng ý gặp cô ta à?”
Ôn Noãn bình tĩnh cười.
Cô nói: “Cậu xem dáng vẻ của cô ta giống như sẽ chịu buông tha cho tớ ư? Không tặng cho cô ta một món quà lớn, sau này chỉ sợ tớ sẽ thường xuyên bị làm phiền... Tớ cũng không phải Kiều Cảnh Niên, sẽ không nuông chiều cô ta!”
Bạch Vi vẫn đau lòng.
Cô ấy nghe Khương Duệ kể tất cả mọi chuyện, tức giận đến mức muốn tính sổ với Hoắc Minh. Nhưng Ôn Noãn không cho phép, cô nói không cần phải nói những điều đó, muốn cắt đứt thì phải cắt đứt cho sạch sẽ.
Bạch Vi lo lắng nên đi với Ôn Noãn đi gặp Kiều An.
Vừa vào phòng tiếp khách, trong lòng Bạch Vi lập tức muốn mắng chửi.
Sáng sớm, Kiều An mặc quần áo bệnh viện chạy đến, cũng không ngại xui xẻo à! Cũng chỉ có Ôn Noãn tốt tính mới vậy, chứ nếu là cô ấy thì đã sớm lấy chổi quét cô ta ra ngoài!
Ôn Noãn mỉm cười ngồi đối diện Kiều An: “Cô Kiều tìm tôi có việc gì?”
Bình luận facebook