-
Chương 184-185
Chương 184: Ôn Noãn, thà rằng em hận anh!
Sáng sớm, Ôn Noãn dẫn Tiểu Bạch đi dạo.
Đầu hè, cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đôi chân trắng nõn lộ ra phần lớn, rất quyến rũ.
Ít nhất, khi Hoắc Minh thấy, yết hầu di chuyển mấy lần.
Anh xuống xe, ánh mắt sâu thẳm: “Dắt chó đi dạo?”
Ôn Noãn lướt qua anh, dắt Tiểu Bạch đi về phía hồ.
Tiểu Bạch quay đầu, sủa với anh vài tiếng.
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc rồi đi theo cô.
Ôn Noãn không để ý anh.
Cô dắt chó đi dạo một giờ, ăn sáng, khi trở về mua một bịch bánh mì cắt lát và sữa.
Khi đi lên tầng...
Hoắc Minh nắm lấy cổ tay gầy gò của cô: “Em và cậu ta ở cùng nhau?”
Ôn Noãn ngẩn người.
Sau đó cô mới hiểu đêm qua anh đã nhìn thấy và đi theo đến tận đây!
Ôn Noãn lạnh lùng nhăn mặt: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay! Tôi ở cùng ai không liên quan đến anh, cũng không cần báo cáo với anh!”
Cô đẩy mạnh tay anh ra rồi nhanh chóng bước vào căn hộ.
Cô đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa.
Đã bao nhiêu lần, mỗi lần thấy Hoắc Minh, trái tim cô vẫn đau, cô vẫn không thể thờ ơ, nhưng... cô không muốn tiếp tục nữa!
Anh dây dưa nhiều lần như vậy, muốn làm gì?
Ôn Noãn đã tính đến việc chuyển nhà, nhưng cô nghĩ mình không làm gì sai, tại sao phải trốn tránh anh?
...
Đêm đó, Ôn Noãn đã từ chối Khương Duệ nhưng Khương Duệ không bỏ cuộc.
Cậu ta rất thông minh, làm việc của mình một cách lặng lẽ!
Mỗi tháng cậu ta chỉ xuất hiện bốn năm lần, hoặc là đến nhà cô ăn cơm, hoặc là tặng một số thực phẩm chức năng cho dì Nguyễn, lâu ngày mọi người trong giới của thành phố B đều biết Khương Duệ thích cô và đang theo đuổi cô!
Đêm nay, Khương Duệ lại tình cờ gặp Ôn Noãn.
Cậu ta mặt dày dùng bữa trong căn hộ nhỏ của Ôn Noãn. Đến chín giờ tối, cậu ta cẩn thận rời đi, không cho Ôn Noãn bất cứ lý do gì từ chối cậu ta.
Ôn Noãn đưa cậu ta xuống tầng.
Khương Duệ lên xe, cô muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì!
Khương Duệ nở nụ cười.
Cậu ta cười trông trẻ trung và đẹp trai, điều mà các cô gái đều thích, ngay cả Ôn Noãn cũng có hơi ngây người.
Khương Duệ nhận thức được điểm này.
Cậu ta ghé vào tai Ôn Noãn, quyến rũ nói: “Cậu không trốn được đâu!” Nói xong, cậu ta đắc ý khởi động xe, lái đi.
Ôn Noãn đứng trong bóng đêm rất lâu...
Gió đêm mê người.
Cô ngồi trên ghế dài dưới cây Ngô đồng nước Pháp, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi vào mặt.
Một bóng dáng thon dài xuất hiện, ánh mắt Hoắc Minh phức tạp.
Vừa rồi anh thấy, thấy Khương Duệ mỉm cười với cô, anh nhìn thấy vẻ mặt Ôn Noãn thả lỏng, anh không nhịn được véo nhẹ cằm Ôn Noãn, hôn lên môi cô, cũng đưa đầu lưỡi vào...
Ôn Noãn không phòng bị!
Chờ cô mở mắt ra, cả người đã ở trong vòng tay của Hoắc Minh, anh ôm cô chặt đến mức xương sườn cô đau nhức, trong miệng khắp nơi đều là hơi thở của anh.
“Hoắc Minh, anh điên rồi, buông tôi ra!”
Ôn Noãn liều mạng đẩy anh ra.
Nhưng Hoắc Minh gắt gao giữ chặt cô, căn bản không thể cử động, không chỉ vậy, anh còn muốn nhiều hơn nữa, Ôn Noãn bị anh đè dưới gốc cây lớn, hai cơ thể tiếp xúc, cọ xát.
Anh biết rất rõ cơ thể cô, tất cả đều hướng vào điểm nhạy cảm.
Anh muốn gợi lại ký ức của Ôn Noãn, thiết tha muốn biết trong lòng cô vẫn còn có anh... không có Khương Duệ, chỉ có anh, Hoắc Minh!
Cơ thể cọ xát, kịch liệt như là muốn bị anh chiếm hữu.
Ôn Noãn hai mắt đỏ hoe, cô vung một cái tát qua, đánh xong, cơ thể cô phập phồng dữ dội.
Hoắc Minh lại nắm lấy cằm cô, khẩn trương hôn cô.
Ôn Noãn không giãy giụa nữa.
Cô để anh hôn, để anh phát tiết, cô nhẹ nhàng quay mặt đi, khóe mắt ướt át: “Hoắc Minh, đừng làm cho tôi càng thêm hận anh! Không có Khương Duệ thì cũng có người khác, tôi sẽ luôn yêu đương và kết hôn, chẳng lẽ anh muốn theo tôi cả đời?”
Đột nhiên Hoắc Minh dừng lại.
Trán anh đặt bên cổ cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, thà rằng em hận anh! Hận anh, ít nhất anh vẫn còn có vị trí trong lòng em! Nhưng em coi anh như không khí, rõ ràng em biết anh ở dưới tầng, em vẫn nấu cơm cho cậu ta ăn, em vẫn tiễn cậu ta xuống tầng, em còn nhìn cậu ta cười... em còn cho cậu ta cơ hội!”
“Ôn Noãn, ngay cả trái tim sắt đá cũng ấm lên rồi chứ?”
“Cho anh một cơ hội rất khó sao? Rõ ràng em còn cảm giác với anh, anh hôn em sờ em, em vẫn có phản ứng...”
...
Khóe mắt Ôn Noãn càng thêm ẩm ướt.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Đúng! Hoắc Minh, tôi có cảm giác, đây không phải là phản ứng bình thường của phụ nữ trưởng thành sao? Bây giờ tôi chỉ cần tìm một em trai bao có kỹ thuật tốt chút, tôi cũng phản ứng được, điều này có thể nói rõ cái gì đây?”
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt.
Ôn Noãn đứng thẳng người, cô và anh nhìn nhau trong gió đêm.
“Hoắc Minh, là chính anh không cần!”
“Hiện giờ nói những lời này có ích lợi gì?”
...
Ôn Noãn nói xong liền đi về phía căn hộ.
Đi được vài bước, cô dừng lại: “Đừng đến nữa!”
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn bóng lưng Ôn Noãn, giờ phút này, anh biết rằng Ôn Noãn sẽ không quay đầu lại, mặc kệ anh làm bao nhiêu, cô cũng không quay lại!
“Ôn Noãn...”
Anh thì thào gọi tên cô, đầu choáng váng.
...
Nửa tháng sau Hoắc Minh khá suy sụp, ngoại trừ đi làm thì anh uống rượu trong câu lạc bộ, mỗi lần uống đến say mèm.
Hoắc Chấn Đông nhẫn nhịn nửa tháng, đích thân ra mặt đưa con trai về nhà.
Một xô nước đá...
Rào một tiếng giội từ đầu tới chân!
Hoắc Minh tỉnh táo ngay, anh lau mặt: “Bố!”
Hoắc Chấn Đông chỉ vào anh mắng to: “Giỏi lắm! Uống rượu thì có tác dụng gì, uống say rồi người phụ nữ sẽ tự mình quay về? Bố thấy Ôn Noãn nhìn bộ dạng này của con càng thêm ghét bỏ! Hoắc Minh, bố dạy con như thế nào... là đàn ông, muốn cái gì thì đi tranh, đi cướp! Con kém một chân so với người khác sao?”
Khuôn mặt Hoắc Minh gầy gò, không có chút biểu cảm nào.
Anh im lặng một lúc...
Sau đó, anh nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhỏ giọng nói: “Bố, con biết rồi!”
Chương 185: Hoắc Chấn Đông tự mình ra tay, coi trọng Ôn Noãn!
Hoắc Chấn Đông nhíu mày: “Con biết chuyện gì?”
Hoắc Minh phủi vài miếng băng còn sót trên người, vẻ mặt ngẩn ngơ trong chốc lát.
Lúc sau, anh mới khàn giọng nói: “Thưa bố, kể từ sau khi con chia tay với Kiều An, con tính không yêu ai, cũng cho rằng bản thân sẽ không yêu ai nữa! Khi con vừa mới cùng một chỗ với Ôn Noãn, con cũng nghĩ đây chỉ là…chỉ là một trò chơi hai người hợp ý nhau thì quen nhau thôi, con biết Ôn Noãn thích con, nhưng con không tính ở bên nhau dài lâu!”
Hoắc Chấn Đông ném cái gạt tàn thuốc tới.
Ông tức giận đến mắt mũi trợn lên: “Cái này là con đang trêu đùa tình cảm!”
Hoắc Minh không né tránh… Dòng máu tươi đỏ thẫm chảy từ trên trán xuống, chảy dọc theo những đường nét đẹp trai trên khuôn mặt.
Bà Hoắc đang ở ngoài cửa cực kì đau lòng.
“Chấn Đông!”
Hoắc Chấn Đông không nể tình: “Đừng cầu xin cho thằng khốn khiếp này! Thật sự là có triển vọng, liền biết chơi gái, học ở đâu cái thói hư tật xấu này… Bố mày hôm nay sẽ không giết mày!”
Bà Hoắc không dám cầu xin.
Hoắc Chấn Đông châm điếu thuốc lá, phun ra một khói thuốc: “Sao không nói nữa? Mày có thể làm ra, còn xấu hổ nói ra những điều này sao? Luật sư Hoắc tài giỏi như vậy, ra ngoài rất oai phong phải không! Tao cho mày biết nếu là hồi xưa tao sẽ gọi lưu manh, đánh chết mày cũng không đủ, sao còn cảm thấy rất vinh dự cho nhà họ Hoắc lâu đời của chúng ta?”
Hoắc Minh nhìn thẳng vào bố.
Mặt anh hiện vẻ bối rối: “Bố, con không nghĩ rằng con sẽ yêu Ôn Noãn! Sau khi cô ấy rời đi con mới phát hiện, con ra sức cứu vãn, con làm rất nhiều thứ mà trước kia con không biết làm, thế nhưng cô ấy không cần con nữa! Bố… Con không biết nên làm thế nào, cô ấy mới đồng ý quay lại!”
Hoắc Chấn Đông chưa nghĩ ra cách…
Đột nhiên Hoắc Minh thể hiện kiên quyết: “Thế nhưng con không muốn nhìn thấy cô ấy ở bên người khác.”
“Khương Duệ không được”
“Bất kì kẻ nào cũng không được!”
…
Hoắc Minh nói xong, liền xoay người rời đi!
Bà Hoắc muốn giữ anh lại.
Hoắc Chấn Đông trầm giọng nói: “Để nó đi, nó đã hai mươi chín tuổi, trong lòng nó hiểu rõ cái gì nên làm!”
Bà Hoắc xinh đẹp lo lắng.
Không phải Minh đi trên đường tà đạo chứ, lời mới nói vừa rồi nghe không đúng!
Hoắc Chấn Đông rất hài lòng.
Ông hút thuốc, hơi liếc nhìn bà: “Lòng bà nhân từ! Đây mới gọi là đàn ông! Thích gì phải đi tranh giành cướp lấy ngay, mỗi ngày trốn đi uống rượu, chẳng lẽ muốn đợi Ôn Noãn kết hôn rồi qua lại cho bố nó mất hết thể diện à?”
…
Sau khi bị Hoắc Chấn Đông đánh.
Hoắc Minh không tham dự tiệc rượu nữa, lại giống như trở thành vị Diêm Vương của giới pháp luật kia, chỉ là thủ đoạn độc ác hơn, thường khiến người khác run sợ.
Có người đến nhà họ Hoắc tố cáo.
Bà Hoắc khóc nức nở với chồng: “Dáng vẻ đó của Minh nổi tiếng như vậy, tôi đoán nó thật sự muốn độc thân!”
Hoắc Chấn Đông hừ nhẹ.
“Bà biết cái gì chứ! Ở ngoài kia nhiều cô gái đều muốn lên giường với thằng Minh, xếp hàng dài từ thành phố B sang bên kia thành phố! Chỉ có ánh mắt của con trai bà cao quá, nhìn trúng cô bé đó thôi!”
Bà Hoắc nhìn lại đứa con trai trên tờ báo.
Đẹp trai, hấp dẫn…
Gương mặt kia rất có sức hút!
Có lợi ích gì chứ, không phải vẫn độc thân sao!
…
Một tháng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày Ôn Noãn nhận giải “Một trong mười thanh niên tiêu biểu của thành phố B”.
Ôn Noãn ngồi cạnh dì Nguyễn xem buổi lễ.
Dì Nguyễn đau buồn trong thời gian khá dài, hôm nay hiếm khi được vui vẻ.
Ở phía sau cánh gà, bà ấy chỉnh lại cổ áo cho Ôn Noãn nhiều lần, luôn cảm thấy bên này cần bẻ lên một chút, bên kia phải vuốt lại một chút mới thật hoàn hảo.
Ôn Noãn cười yếu ớt: “Mẹ, đã rất vuông vức rồi!”
Dì Nguyễn cũng cười: “Vẫn cảm thấy chưa đủ hoàn mỹ! Hôm nay là ngày lễ long trọng của con, phấn chấn lên đi!”
Ôn Noãn “dạ” một tiếng.
Ngay lúc này, cô gái chủ trì buổi lễ khẽ nói: “Cô Ôn, đến lượt cô lên sân khấu.”
Ôn Noãn ôm vai dì Nguyễn: “Mẹ chụp cho con nhiều bức vào nhé!”
Dì Nguyễn vội vàng giúp cô chỉnh lại quần áo: “Đừng làm nhăn bộ đồ, nhanh bước lên đi, mẹ hứa sẽ chụp cho con thật đẹp.”
Ôn Noãn mỉm cười bước lên sân khấu.
Khi cô nhìn rõ khách quý đang trao giải trên sân khấu, nụ cười của cô hơi cứng lại.
Vậy mà là Hoắc Chấn Đông trao giải cho cô!
Lúc này, trên dưới sân khấu có mấy nghìn người, các đài truyền thông và đài phát thanh lớn đều đang phát sóng trực tiếp, và Hoắc Chấn Đông nhìn cô cười, gọi cô trìu mến: “Noãn Noãn, đến đây!”
Truyền thông xôn xao.
Rất nhiều người biết nhà họ Hoắc giàu nhất phương Bắc, từng nói đến chuyện có con dâu, suýt chút nữa đã có con dâu.
Không phải ai khác, chính là Ôn Noãn trước mặt này!
Vở kịch của nhà giàu khi kết thúc đều mặt mũi mất hết, không ngờ còn có thể hoà nhã như vậy!
Ôn Noãn có chút không cười nổi.
Cô không ngốc, cô đoán chắc là Hoắc Chấn Đông đã sử dụng chút quan hệ, mới giúp cô nhận được giải thưởng này, về phần mục đích thì không cần phải nói.
Thế nhưng vô số ánh đèn chiếu vào, cô không thể không nghiêm chỉnh!
Ôn Noãn cười gượng gạo, lên sân khấu nhận thưởng.
Sự thật chứng minh Hoắc Chấn Đông và con trai ông đều giống nhau, trao giải xong vẫn không buông tha, còn nắm bả vai của Ôn Noãn kéo qua, dùng phong thái của cấp trên yêu cầu truyền thông chụp nhiều hình vào.
“Hiếm khi được trao giải cho tiểu bối trong nhà! Thật vui!”
*tiểu bối: thành viên bề dưới trong gia đình.
“Tôi muốn tự mình lưu giữ, đặt trong văn phòng làm việc”
“Nhớ phải chụp cho Noãn Noãn nhà chúng tôi đẹp một chút, con gái thích được xinh đẹp nhất!”
…
Truyền thông lại nhốn nháo.
Nắm lấy những từ quan trọng… Tiểu bối, đặt trong văn phòng, Noãn Noãn nhà chúng tôi!
Ôn Noãn sắp cười không nổi!
Hoắc Chấn Đông đang nắm mọi quyền trong tay, cô đi cũng không được, ở lại càng biểu hiện có quan hệ không rõ với người nhà họ Hoắc!
Một câu, gừng càng già càng cay!
Sau một hồi chụp hình quay phim, cuối cùng Hoắc Chấn Đông cũng buông tha Ôn Noãn, nhưng lại công khai mỉm cười nói: “Để chúc mừng cháu, bác cố ý chuẩn bị năm loại trà ngon nhất, quay về cháu uống thử, thích liền mang về hai bình.”
Ôn Noãn hiểu, Hoắc Chấn Đông muốn nói chuyện với cô.
Cô không cách nào từ chối ông trùm trong giới kinh doanh, người ta nhấc cái chân, cái phòng nhạc nhỏ bé kia của cô sẽ tan thành bùn.
Lễ trao giải kết thúc.
Thư ký của Tổng Giám đốc xí nghiệp Hoắc Thị, tự mình đến đón Ôn Noãn.
Văn phòng làm việc này đại diện cho quyền lực, đây là lần thứ hai Ôn Noãn đến.
Lần trước ở nơi này, cô đã đồng ý điều kiện của Hoắc Chấn Đông, sẵn sàng du học nước Pháp, lần nữa quay lại đây cô nhất thời bồi hồi mãi.
Hoắc Chấn Đông tự mình đón tiếp cô.
So với lúc trước, càng thân thiết hơn.
Ông pha trà cho Ôn Noãn, ngồi đối diện với Ôn Noãn, hết hai tách trà mới vào chủ đề.
Hoắc Chấn Đông đi thẳng vào vấn đề: “Bác biết cháu đã chịu thiệt thòi! Nhưng hôm nay bác muốn nói với cháu vài lời xuất phát từ tận đáy lòng, vợ chồng thì… cặp đôi nào chẳng sứt mẻ tình cảm, Minh có lỗi nhưng nó cũng biết ăn năn, nó đã trải qua khoảng thời gian lạc lối, sa sút tinh thần, bố mẹ nhìn thấy những điều này rất đau lòng, nhưng giận quá không thể mắng!”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Hoắc Chấn Đông nói tiếp: “Đều là lỗi của Minh.”
Từ trên bàn trà, ông lấy ra một tập văn kiện thật dày, nhẹ nhàng đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngước mắt lên.
Trên khuôn mặt đẹp trai khôn khéo của Hoắc Chấn Đông vẫn mang nét cười: “Thư ký của bác nói cho bác nghe phòng nhạc của cháu làm ăn rất được, Ôn Noãn… bác rất coi trọng cháu, những thứ này là toàn bộ bất động sản của nhà họ Hoắc, ước chừng có giá trị hàng trăm tỷ, bác gái không thích quản lý những thứ này, bác muốn giao những cái này cho con quản lý.”
Quyền quản lý khối tài sản trăm tỷ, quả thực rất hấp dẫn.
Điều kiện đãi ngộ như này đồng thời cũng đại diện cho sự tin tưởng, kiểu doanh nhân khôn khéo như Hoắc Chấn Đông, có thể giao phó thứ trọng yếu như vậy ra ngoài, vô cùng mạo hiểm…
Ôn Noãn không cảm động, đó là điều không thể nào.
Cô nhìn chăm chú vào tập văn kiện kia, cô biết chỉ cần ký tên sau này giá trị bản thân cô sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí có thể trở thành người phụ nữ giá trị nhất thành phố B.
Nhưng cô từ chối.
Cô khó khăn nói: “Thưa bác, những thứ này quả thật rất hấp dẫn người khác! Nhưng điều cháu muốn không phải là một gia đình giàu có, cháu chỉ muốn một người chồng hoàn toàn thuộc về cháu, cùng anh ấy trải qua đủ loại khó khăn, khiến cháu không có cách nào để tin tưởng anh ấy nữa ạ. Cho nên…cháu xin lỗi, cháu chỉ có thể nói rằng cháu không với tới được.”
Ôn Noãn nói xong liền đứng lên.
Cô cúi chào Hoắc Chấn Đông, trong lòng cô biết ơn đối với sự đối đãi tử tế của người đàn ông này với cô từ đầu đến giờ.
Ôn Noãn rời đi.
Thư ký của Hoắc Chấn Đông nhanh tay lẹ chân bước vào, giọng dịu dàng nói: “Ông có muốn giữ cô Ôn lại không?”
Hoắc Chấn Đông xua tay.
Ông chỉ lên những thứ ở trên bàn trà, nói với thư ký: “Đúng là một người rất tốt, cũng khó tránh thằng Minh không buông bỏ được!”
Thư ký mỉm cười tán thành.
Hoắc Chấn Đông lại cười nói: “Đứa con gái tốt như vậy, phải là của nhà họ Hoắc chúng ta.”
Sáng sớm, Ôn Noãn dẫn Tiểu Bạch đi dạo.
Đầu hè, cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đôi chân trắng nõn lộ ra phần lớn, rất quyến rũ.
Ít nhất, khi Hoắc Minh thấy, yết hầu di chuyển mấy lần.
Anh xuống xe, ánh mắt sâu thẳm: “Dắt chó đi dạo?”
Ôn Noãn lướt qua anh, dắt Tiểu Bạch đi về phía hồ.
Tiểu Bạch quay đầu, sủa với anh vài tiếng.
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc rồi đi theo cô.
Ôn Noãn không để ý anh.
Cô dắt chó đi dạo một giờ, ăn sáng, khi trở về mua một bịch bánh mì cắt lát và sữa.
Khi đi lên tầng...
Hoắc Minh nắm lấy cổ tay gầy gò của cô: “Em và cậu ta ở cùng nhau?”
Ôn Noãn ngẩn người.
Sau đó cô mới hiểu đêm qua anh đã nhìn thấy và đi theo đến tận đây!
Ôn Noãn lạnh lùng nhăn mặt: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay! Tôi ở cùng ai không liên quan đến anh, cũng không cần báo cáo với anh!”
Cô đẩy mạnh tay anh ra rồi nhanh chóng bước vào căn hộ.
Cô đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa.
Đã bao nhiêu lần, mỗi lần thấy Hoắc Minh, trái tim cô vẫn đau, cô vẫn không thể thờ ơ, nhưng... cô không muốn tiếp tục nữa!
Anh dây dưa nhiều lần như vậy, muốn làm gì?
Ôn Noãn đã tính đến việc chuyển nhà, nhưng cô nghĩ mình không làm gì sai, tại sao phải trốn tránh anh?
...
Đêm đó, Ôn Noãn đã từ chối Khương Duệ nhưng Khương Duệ không bỏ cuộc.
Cậu ta rất thông minh, làm việc của mình một cách lặng lẽ!
Mỗi tháng cậu ta chỉ xuất hiện bốn năm lần, hoặc là đến nhà cô ăn cơm, hoặc là tặng một số thực phẩm chức năng cho dì Nguyễn, lâu ngày mọi người trong giới của thành phố B đều biết Khương Duệ thích cô và đang theo đuổi cô!
Đêm nay, Khương Duệ lại tình cờ gặp Ôn Noãn.
Cậu ta mặt dày dùng bữa trong căn hộ nhỏ của Ôn Noãn. Đến chín giờ tối, cậu ta cẩn thận rời đi, không cho Ôn Noãn bất cứ lý do gì từ chối cậu ta.
Ôn Noãn đưa cậu ta xuống tầng.
Khương Duệ lên xe, cô muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì!
Khương Duệ nở nụ cười.
Cậu ta cười trông trẻ trung và đẹp trai, điều mà các cô gái đều thích, ngay cả Ôn Noãn cũng có hơi ngây người.
Khương Duệ nhận thức được điểm này.
Cậu ta ghé vào tai Ôn Noãn, quyến rũ nói: “Cậu không trốn được đâu!” Nói xong, cậu ta đắc ý khởi động xe, lái đi.
Ôn Noãn đứng trong bóng đêm rất lâu...
Gió đêm mê người.
Cô ngồi trên ghế dài dưới cây Ngô đồng nước Pháp, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi vào mặt.
Một bóng dáng thon dài xuất hiện, ánh mắt Hoắc Minh phức tạp.
Vừa rồi anh thấy, thấy Khương Duệ mỉm cười với cô, anh nhìn thấy vẻ mặt Ôn Noãn thả lỏng, anh không nhịn được véo nhẹ cằm Ôn Noãn, hôn lên môi cô, cũng đưa đầu lưỡi vào...
Ôn Noãn không phòng bị!
Chờ cô mở mắt ra, cả người đã ở trong vòng tay của Hoắc Minh, anh ôm cô chặt đến mức xương sườn cô đau nhức, trong miệng khắp nơi đều là hơi thở của anh.
“Hoắc Minh, anh điên rồi, buông tôi ra!”
Ôn Noãn liều mạng đẩy anh ra.
Nhưng Hoắc Minh gắt gao giữ chặt cô, căn bản không thể cử động, không chỉ vậy, anh còn muốn nhiều hơn nữa, Ôn Noãn bị anh đè dưới gốc cây lớn, hai cơ thể tiếp xúc, cọ xát.
Anh biết rất rõ cơ thể cô, tất cả đều hướng vào điểm nhạy cảm.
Anh muốn gợi lại ký ức của Ôn Noãn, thiết tha muốn biết trong lòng cô vẫn còn có anh... không có Khương Duệ, chỉ có anh, Hoắc Minh!
Cơ thể cọ xát, kịch liệt như là muốn bị anh chiếm hữu.
Ôn Noãn hai mắt đỏ hoe, cô vung một cái tát qua, đánh xong, cơ thể cô phập phồng dữ dội.
Hoắc Minh lại nắm lấy cằm cô, khẩn trương hôn cô.
Ôn Noãn không giãy giụa nữa.
Cô để anh hôn, để anh phát tiết, cô nhẹ nhàng quay mặt đi, khóe mắt ướt át: “Hoắc Minh, đừng làm cho tôi càng thêm hận anh! Không có Khương Duệ thì cũng có người khác, tôi sẽ luôn yêu đương và kết hôn, chẳng lẽ anh muốn theo tôi cả đời?”
Đột nhiên Hoắc Minh dừng lại.
Trán anh đặt bên cổ cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, thà rằng em hận anh! Hận anh, ít nhất anh vẫn còn có vị trí trong lòng em! Nhưng em coi anh như không khí, rõ ràng em biết anh ở dưới tầng, em vẫn nấu cơm cho cậu ta ăn, em vẫn tiễn cậu ta xuống tầng, em còn nhìn cậu ta cười... em còn cho cậu ta cơ hội!”
“Ôn Noãn, ngay cả trái tim sắt đá cũng ấm lên rồi chứ?”
“Cho anh một cơ hội rất khó sao? Rõ ràng em còn cảm giác với anh, anh hôn em sờ em, em vẫn có phản ứng...”
...
Khóe mắt Ôn Noãn càng thêm ẩm ướt.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Đúng! Hoắc Minh, tôi có cảm giác, đây không phải là phản ứng bình thường của phụ nữ trưởng thành sao? Bây giờ tôi chỉ cần tìm một em trai bao có kỹ thuật tốt chút, tôi cũng phản ứng được, điều này có thể nói rõ cái gì đây?”
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt.
Ôn Noãn đứng thẳng người, cô và anh nhìn nhau trong gió đêm.
“Hoắc Minh, là chính anh không cần!”
“Hiện giờ nói những lời này có ích lợi gì?”
...
Ôn Noãn nói xong liền đi về phía căn hộ.
Đi được vài bước, cô dừng lại: “Đừng đến nữa!”
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn bóng lưng Ôn Noãn, giờ phút này, anh biết rằng Ôn Noãn sẽ không quay đầu lại, mặc kệ anh làm bao nhiêu, cô cũng không quay lại!
“Ôn Noãn...”
Anh thì thào gọi tên cô, đầu choáng váng.
...
Nửa tháng sau Hoắc Minh khá suy sụp, ngoại trừ đi làm thì anh uống rượu trong câu lạc bộ, mỗi lần uống đến say mèm.
Hoắc Chấn Đông nhẫn nhịn nửa tháng, đích thân ra mặt đưa con trai về nhà.
Một xô nước đá...
Rào một tiếng giội từ đầu tới chân!
Hoắc Minh tỉnh táo ngay, anh lau mặt: “Bố!”
Hoắc Chấn Đông chỉ vào anh mắng to: “Giỏi lắm! Uống rượu thì có tác dụng gì, uống say rồi người phụ nữ sẽ tự mình quay về? Bố thấy Ôn Noãn nhìn bộ dạng này của con càng thêm ghét bỏ! Hoắc Minh, bố dạy con như thế nào... là đàn ông, muốn cái gì thì đi tranh, đi cướp! Con kém một chân so với người khác sao?”
Khuôn mặt Hoắc Minh gầy gò, không có chút biểu cảm nào.
Anh im lặng một lúc...
Sau đó, anh nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhỏ giọng nói: “Bố, con biết rồi!”
Chương 185: Hoắc Chấn Đông tự mình ra tay, coi trọng Ôn Noãn!
Hoắc Chấn Đông nhíu mày: “Con biết chuyện gì?”
Hoắc Minh phủi vài miếng băng còn sót trên người, vẻ mặt ngẩn ngơ trong chốc lát.
Lúc sau, anh mới khàn giọng nói: “Thưa bố, kể từ sau khi con chia tay với Kiều An, con tính không yêu ai, cũng cho rằng bản thân sẽ không yêu ai nữa! Khi con vừa mới cùng một chỗ với Ôn Noãn, con cũng nghĩ đây chỉ là…chỉ là một trò chơi hai người hợp ý nhau thì quen nhau thôi, con biết Ôn Noãn thích con, nhưng con không tính ở bên nhau dài lâu!”
Hoắc Chấn Đông ném cái gạt tàn thuốc tới.
Ông tức giận đến mắt mũi trợn lên: “Cái này là con đang trêu đùa tình cảm!”
Hoắc Minh không né tránh… Dòng máu tươi đỏ thẫm chảy từ trên trán xuống, chảy dọc theo những đường nét đẹp trai trên khuôn mặt.
Bà Hoắc đang ở ngoài cửa cực kì đau lòng.
“Chấn Đông!”
Hoắc Chấn Đông không nể tình: “Đừng cầu xin cho thằng khốn khiếp này! Thật sự là có triển vọng, liền biết chơi gái, học ở đâu cái thói hư tật xấu này… Bố mày hôm nay sẽ không giết mày!”
Bà Hoắc không dám cầu xin.
Hoắc Chấn Đông châm điếu thuốc lá, phun ra một khói thuốc: “Sao không nói nữa? Mày có thể làm ra, còn xấu hổ nói ra những điều này sao? Luật sư Hoắc tài giỏi như vậy, ra ngoài rất oai phong phải không! Tao cho mày biết nếu là hồi xưa tao sẽ gọi lưu manh, đánh chết mày cũng không đủ, sao còn cảm thấy rất vinh dự cho nhà họ Hoắc lâu đời của chúng ta?”
Hoắc Minh nhìn thẳng vào bố.
Mặt anh hiện vẻ bối rối: “Bố, con không nghĩ rằng con sẽ yêu Ôn Noãn! Sau khi cô ấy rời đi con mới phát hiện, con ra sức cứu vãn, con làm rất nhiều thứ mà trước kia con không biết làm, thế nhưng cô ấy không cần con nữa! Bố… Con không biết nên làm thế nào, cô ấy mới đồng ý quay lại!”
Hoắc Chấn Đông chưa nghĩ ra cách…
Đột nhiên Hoắc Minh thể hiện kiên quyết: “Thế nhưng con không muốn nhìn thấy cô ấy ở bên người khác.”
“Khương Duệ không được”
“Bất kì kẻ nào cũng không được!”
…
Hoắc Minh nói xong, liền xoay người rời đi!
Bà Hoắc muốn giữ anh lại.
Hoắc Chấn Đông trầm giọng nói: “Để nó đi, nó đã hai mươi chín tuổi, trong lòng nó hiểu rõ cái gì nên làm!”
Bà Hoắc xinh đẹp lo lắng.
Không phải Minh đi trên đường tà đạo chứ, lời mới nói vừa rồi nghe không đúng!
Hoắc Chấn Đông rất hài lòng.
Ông hút thuốc, hơi liếc nhìn bà: “Lòng bà nhân từ! Đây mới gọi là đàn ông! Thích gì phải đi tranh giành cướp lấy ngay, mỗi ngày trốn đi uống rượu, chẳng lẽ muốn đợi Ôn Noãn kết hôn rồi qua lại cho bố nó mất hết thể diện à?”
…
Sau khi bị Hoắc Chấn Đông đánh.
Hoắc Minh không tham dự tiệc rượu nữa, lại giống như trở thành vị Diêm Vương của giới pháp luật kia, chỉ là thủ đoạn độc ác hơn, thường khiến người khác run sợ.
Có người đến nhà họ Hoắc tố cáo.
Bà Hoắc khóc nức nở với chồng: “Dáng vẻ đó của Minh nổi tiếng như vậy, tôi đoán nó thật sự muốn độc thân!”
Hoắc Chấn Đông hừ nhẹ.
“Bà biết cái gì chứ! Ở ngoài kia nhiều cô gái đều muốn lên giường với thằng Minh, xếp hàng dài từ thành phố B sang bên kia thành phố! Chỉ có ánh mắt của con trai bà cao quá, nhìn trúng cô bé đó thôi!”
Bà Hoắc nhìn lại đứa con trai trên tờ báo.
Đẹp trai, hấp dẫn…
Gương mặt kia rất có sức hút!
Có lợi ích gì chứ, không phải vẫn độc thân sao!
…
Một tháng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày Ôn Noãn nhận giải “Một trong mười thanh niên tiêu biểu của thành phố B”.
Ôn Noãn ngồi cạnh dì Nguyễn xem buổi lễ.
Dì Nguyễn đau buồn trong thời gian khá dài, hôm nay hiếm khi được vui vẻ.
Ở phía sau cánh gà, bà ấy chỉnh lại cổ áo cho Ôn Noãn nhiều lần, luôn cảm thấy bên này cần bẻ lên một chút, bên kia phải vuốt lại một chút mới thật hoàn hảo.
Ôn Noãn cười yếu ớt: “Mẹ, đã rất vuông vức rồi!”
Dì Nguyễn cũng cười: “Vẫn cảm thấy chưa đủ hoàn mỹ! Hôm nay là ngày lễ long trọng của con, phấn chấn lên đi!”
Ôn Noãn “dạ” một tiếng.
Ngay lúc này, cô gái chủ trì buổi lễ khẽ nói: “Cô Ôn, đến lượt cô lên sân khấu.”
Ôn Noãn ôm vai dì Nguyễn: “Mẹ chụp cho con nhiều bức vào nhé!”
Dì Nguyễn vội vàng giúp cô chỉnh lại quần áo: “Đừng làm nhăn bộ đồ, nhanh bước lên đi, mẹ hứa sẽ chụp cho con thật đẹp.”
Ôn Noãn mỉm cười bước lên sân khấu.
Khi cô nhìn rõ khách quý đang trao giải trên sân khấu, nụ cười của cô hơi cứng lại.
Vậy mà là Hoắc Chấn Đông trao giải cho cô!
Lúc này, trên dưới sân khấu có mấy nghìn người, các đài truyền thông và đài phát thanh lớn đều đang phát sóng trực tiếp, và Hoắc Chấn Đông nhìn cô cười, gọi cô trìu mến: “Noãn Noãn, đến đây!”
Truyền thông xôn xao.
Rất nhiều người biết nhà họ Hoắc giàu nhất phương Bắc, từng nói đến chuyện có con dâu, suýt chút nữa đã có con dâu.
Không phải ai khác, chính là Ôn Noãn trước mặt này!
Vở kịch của nhà giàu khi kết thúc đều mặt mũi mất hết, không ngờ còn có thể hoà nhã như vậy!
Ôn Noãn có chút không cười nổi.
Cô không ngốc, cô đoán chắc là Hoắc Chấn Đông đã sử dụng chút quan hệ, mới giúp cô nhận được giải thưởng này, về phần mục đích thì không cần phải nói.
Thế nhưng vô số ánh đèn chiếu vào, cô không thể không nghiêm chỉnh!
Ôn Noãn cười gượng gạo, lên sân khấu nhận thưởng.
Sự thật chứng minh Hoắc Chấn Đông và con trai ông đều giống nhau, trao giải xong vẫn không buông tha, còn nắm bả vai của Ôn Noãn kéo qua, dùng phong thái của cấp trên yêu cầu truyền thông chụp nhiều hình vào.
“Hiếm khi được trao giải cho tiểu bối trong nhà! Thật vui!”
*tiểu bối: thành viên bề dưới trong gia đình.
“Tôi muốn tự mình lưu giữ, đặt trong văn phòng làm việc”
“Nhớ phải chụp cho Noãn Noãn nhà chúng tôi đẹp một chút, con gái thích được xinh đẹp nhất!”
…
Truyền thông lại nhốn nháo.
Nắm lấy những từ quan trọng… Tiểu bối, đặt trong văn phòng, Noãn Noãn nhà chúng tôi!
Ôn Noãn sắp cười không nổi!
Hoắc Chấn Đông đang nắm mọi quyền trong tay, cô đi cũng không được, ở lại càng biểu hiện có quan hệ không rõ với người nhà họ Hoắc!
Một câu, gừng càng già càng cay!
Sau một hồi chụp hình quay phim, cuối cùng Hoắc Chấn Đông cũng buông tha Ôn Noãn, nhưng lại công khai mỉm cười nói: “Để chúc mừng cháu, bác cố ý chuẩn bị năm loại trà ngon nhất, quay về cháu uống thử, thích liền mang về hai bình.”
Ôn Noãn hiểu, Hoắc Chấn Đông muốn nói chuyện với cô.
Cô không cách nào từ chối ông trùm trong giới kinh doanh, người ta nhấc cái chân, cái phòng nhạc nhỏ bé kia của cô sẽ tan thành bùn.
Lễ trao giải kết thúc.
Thư ký của Tổng Giám đốc xí nghiệp Hoắc Thị, tự mình đến đón Ôn Noãn.
Văn phòng làm việc này đại diện cho quyền lực, đây là lần thứ hai Ôn Noãn đến.
Lần trước ở nơi này, cô đã đồng ý điều kiện của Hoắc Chấn Đông, sẵn sàng du học nước Pháp, lần nữa quay lại đây cô nhất thời bồi hồi mãi.
Hoắc Chấn Đông tự mình đón tiếp cô.
So với lúc trước, càng thân thiết hơn.
Ông pha trà cho Ôn Noãn, ngồi đối diện với Ôn Noãn, hết hai tách trà mới vào chủ đề.
Hoắc Chấn Đông đi thẳng vào vấn đề: “Bác biết cháu đã chịu thiệt thòi! Nhưng hôm nay bác muốn nói với cháu vài lời xuất phát từ tận đáy lòng, vợ chồng thì… cặp đôi nào chẳng sứt mẻ tình cảm, Minh có lỗi nhưng nó cũng biết ăn năn, nó đã trải qua khoảng thời gian lạc lối, sa sút tinh thần, bố mẹ nhìn thấy những điều này rất đau lòng, nhưng giận quá không thể mắng!”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Hoắc Chấn Đông nói tiếp: “Đều là lỗi của Minh.”
Từ trên bàn trà, ông lấy ra một tập văn kiện thật dày, nhẹ nhàng đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngước mắt lên.
Trên khuôn mặt đẹp trai khôn khéo của Hoắc Chấn Đông vẫn mang nét cười: “Thư ký của bác nói cho bác nghe phòng nhạc của cháu làm ăn rất được, Ôn Noãn… bác rất coi trọng cháu, những thứ này là toàn bộ bất động sản của nhà họ Hoắc, ước chừng có giá trị hàng trăm tỷ, bác gái không thích quản lý những thứ này, bác muốn giao những cái này cho con quản lý.”
Quyền quản lý khối tài sản trăm tỷ, quả thực rất hấp dẫn.
Điều kiện đãi ngộ như này đồng thời cũng đại diện cho sự tin tưởng, kiểu doanh nhân khôn khéo như Hoắc Chấn Đông, có thể giao phó thứ trọng yếu như vậy ra ngoài, vô cùng mạo hiểm…
Ôn Noãn không cảm động, đó là điều không thể nào.
Cô nhìn chăm chú vào tập văn kiện kia, cô biết chỉ cần ký tên sau này giá trị bản thân cô sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí có thể trở thành người phụ nữ giá trị nhất thành phố B.
Nhưng cô từ chối.
Cô khó khăn nói: “Thưa bác, những thứ này quả thật rất hấp dẫn người khác! Nhưng điều cháu muốn không phải là một gia đình giàu có, cháu chỉ muốn một người chồng hoàn toàn thuộc về cháu, cùng anh ấy trải qua đủ loại khó khăn, khiến cháu không có cách nào để tin tưởng anh ấy nữa ạ. Cho nên…cháu xin lỗi, cháu chỉ có thể nói rằng cháu không với tới được.”
Ôn Noãn nói xong liền đứng lên.
Cô cúi chào Hoắc Chấn Đông, trong lòng cô biết ơn đối với sự đối đãi tử tế của người đàn ông này với cô từ đầu đến giờ.
Ôn Noãn rời đi.
Thư ký của Hoắc Chấn Đông nhanh tay lẹ chân bước vào, giọng dịu dàng nói: “Ông có muốn giữ cô Ôn lại không?”
Hoắc Chấn Đông xua tay.
Ông chỉ lên những thứ ở trên bàn trà, nói với thư ký: “Đúng là một người rất tốt, cũng khó tránh thằng Minh không buông bỏ được!”
Thư ký mỉm cười tán thành.
Hoắc Chấn Đông lại cười nói: “Đứa con gái tốt như vậy, phải là của nhà họ Hoắc chúng ta.”
Bình luận facebook