Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5 - Chương 5
THIÊN LÔI GIÁNG PHẠT
Vừa nghe bà già họ Hậu nói xong, da đầu tôi lập tức căng cứng.
Người đã chôn gần tháng trời, giờ đào ra sẽ trông thế nào?
Mấy người nhà họ Hậu đi ra nghĩa địa đào người, còn tôi thì bị áp giải tới nhà bọn họ. Bên cạnh rừng du là các xưởng làm đèn lồng, còn chỗ nhà để ở thì cách khoảng chừng mười dặm.
Suốt cả đường đi, tôi đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng không cách nào dùng được cả.
Cái giọng nói xa xăm của cô gái trong quan tài hình như đã chôn sâu vào trong tâm khảm của bà già họ Hậu. Lúc đó, bà ta chỉ một lòng một dạ muốn cho tôi kết âm hôn với cháu gái mình.
Chưa đầy một canh giờ, tôi đã bị đưa tới nhà họ Hậu.
Bà già họ Hậu đã cho người truyền lời trước, nên người trong nhà đều đã biết chuyện. Nhưng dù sao đi nữa âm hôn cũng không phải chuyện sáng rọi gì, thế nên người nhà họ Hậu chỉ quét dọn một căn phòng ở sau nhà, rồi nhốt tôi vào đó.
“Nhãi con, mày liệu mà ở yên trong đây. Tao không hỏi họ tên mày, cũng không quan tâm thân phận của mày là gì. Mày kết âm hôn với cháu gái tao là duyên phận của mày, chờ khi mày chết rồi, hai đứa còn có thể tiếp tục nhân duyên kiếp này.” Bà già họ Hậu nhìn tôi qua cửa sổ. “Chỉ cần mày ngoan ngoãn, tao sẽ không để mày chịu thiệt.”
“Tôi xin bà, bà hãy thả tôi đi!” Tôi bám vào song cửa sổ, khổ sở cầu xin.
“Một là mày kết âm hôn, hai là tao lột da mày làm đèn lồng, mày chọn đi.”
“Tôi xin bà, bà giết tôi luôn đi cho xong, tôi chết rồi cũng sẽ nhớ ân tình này của bà.” Tôi đã không dám tưởng tượng thêm, kết âm hôn rồi sẽ có hậu quả thế nào. Cô gái trong quan tài đã nói rất rõ ràng, chuyện này không hề đơn giản như cái gọi là kết minh hôn mà dân gian thường nói. Đối với tôi, chết hóa ra lại là kết cục tốt nhất!
Bà già họ Hậu không để ý tới tôi, cứ thế đi thẳng, chỉ để lại mấy người nhà họ Hậu ở lại trông coi, tôi có muốn trốn cũng trốn không nổi. Tôi ở trong phòng mà lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Cho tới bây giờ tôi vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc cô gái trong quan tài có thân phận thế nào? Trên đời này, chỉ sợ không có chuyện vô duyên vô cớ mà xảy ra. Cô ta cảm thấy cái chết là quá nhẹ nhàng với tôi, thế này thì thù hận phải lớn đến mức nào cơ chứ?
Tới chạng vạng, người nhà họ Hậu đã đưa xác cháu gái ra khỏi mộ chuyển về tới nhà.
Cô gái này hạ táng đã gần một tháng, nhưng vì trước khi nhập liệm đã cho đổ thủy ngân nên thi thể không hề bị phân hủy, chỉ có gương mặt là trông trắng bệch như phủ một lớp bột trắng và nổi lên những đốm thủy ngân.
(*) Đốm thuỷ ngân: Thời xưa, để chống xác thối rữa, người ta đổ thuỷ ngân vào thi thể. Thi thể bị đổ thuỷ ngân không bị thối rữa nhưng xuất hiện những đốm lấm tấm trên da. Những đốm lấm tấm này gọi là đốm thuỷ ngân.
Nhà họ Hậu còn thay cho cô ta một bộ hỉ phục đỏ rực. Sau khi xác cô ta được đưa vào phòng, trong không khí lập tức có thêm một thứ mùi rất khó miêu tả.
Bình thường hôn lễ ở bãi sông này phải có tiệc rượu, bái trời đất thì mới xem như là hoàn thành. Nhưng âm hôn không nhiều lễ lạt như vậy. Chỉ cần người nhà hai bên thỏa thuận xong, người sống người chết ở chung một phòng là hoàn thành.
“Mang ra ngoài! Mau mang ra ngoài!” Tôi rúc vào một góc phòng gào thét, trong lòng cũng không thể nói rõ là sợ hay là ghê tởm.
“Thế nào, thấy cháu gái tao không xứng với mày?” Bà già họ Hậu lập tức khó chịu ra mặt. Như thể theo bà ta, cháu gái bà ta cái gì cũng nhất, tôi kết âm hôn với cháu bà ta cũng tính là tôi được hời. “Nhìn bộ dạng này của mày, sợ là sau này cũng sẽ không thành thật. Đi, nhấc nó lên.”
Hai người đàn ông vạm vỡ đi tới, không nói hai lời, mỗi người nhấc một bên cánh tay tôi lên, kéo tôi tới thẳng trước mặt bà ta.
“Con người ấy à, chỉ sợ lòng không còn ở nữa. Người ở mà lòng không ở, vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Bà già họ Hậu giơ tay lên, trong lòng bàn tay bà ta là mấy sợi tóc. “Đây là tóc của cháu gái tao, dùng nó làm một cái khóa trái tim, xem mày còn chạy được đi đâu.”
Mấy sợi tóc cuốn quanh cổ tôi một vòng, tôi biết đây không phải việc gì tốt đẹp, nhưng không cách nào ngăn lại được. Bà ta thắt nút mớ tóc lại ở sau gáy tôi. Chỉ là vài sợi tóc, đáng lẽ sẽ nhẹ như không, nhưng khi bà ta vừa thắt nút xong, tôi bỗng cảm thấy trên cổ mình như có một cái vòng sắt, siết chặt cổ tôi khiến tôi không thể nào thở nổi.
“Thả nó ra.”
“Bộp.”
Hai người đàn ông buông tay, trên người tôi như bị cả một ngọn núi đè lên, cực kì nặng nề, khiến tôi không tự chủ được mà ngã khuỵu xuống đất. Sức lực, tinh thần của cả người tôi như bị trôi đi hết sạch, cả người trở nên bất lực.
“Chúng ta đi ra ngoài thôi, để nó ở đây trông tiểu Nguyệt.”
Bà già họ Hậu mang theo người ra khỏi phòng, ngoài phòng vẫn cho người canh chừng, nhưng lúc đó, cho dù không có ai canh, tôi cũng không chạy nổi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Trong phòng chỉ còn lại tôi và “cô dâu mới” vừa được đào từ dưới mộ lên. Tôi chậm rãi bò tới góc tường, ngồi dựa co ro vào tường. Mấy sợi tóc buộc chặt trên cổ lúc đấy lại biến mất sờ không thấy, mà cả người tôi thì lại vô cùng nặng nề, khó chịu không nói thành lời.
Cả đêm hôm đó, tôi đã ở trong căn phòng thoang thoảng mùi thối này.
Hôm sau, có người mang cơm tới. Tôi nghĩ thầm, qua được một đêm rồi, chắc hẳn người nhà họ Hậu sẽ đưa “cô dâu” này về lại dưới đất thôi.
“Mày bỏ cái ý nghĩ đó đi.” Người mang cơm tới nói với cái giọng đầy khinh khỉnh. “Tiểu Nguyệt sẽ ở lại trong phòng này luôn. Mày ở lại đây với con bé, coi như là mày có phúc đấy. Không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần ăn với ngủ.”
“Tôi phải ở đây cho tới khi nào?”
“Cho tới khi sông cạn đá mòn, ha ha ha.” Người đưa cơm cười vang mà đi.
Trong lòng tôi nảy lên một dự cảm không tốt, xem ra nhà họ Hậu này hoàn toàn không định thả tôi đi, tôi sẽ phải ở đây cho tới chết.
Biết rõ là vậy rồi, nhưng tôi lại không cách nào phản kháng. Tôi ở lại trong phòng “tân hôn” đó chừng ba ngày, chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu, ngực nặng trĩu thở không ra hơi, giống như có cái gì đè trên lồng ngực vậy. Tôi còn nôn ra máu một lần, là máu đen.
Tôi chưa từng thấy sầu khổ như vậy, cũng không dám nghĩ, nếu như cứ bị nhốt trong phòng này, ở chung với cháu gái nhà họ Hậu cả ngày thì liệu tôi có phát điên hay không. Có đôi khi, tôi còn có ý định tự tử.
Là một người trẻ tuổi, nếu không phải đã tuyệt vọng đến cùng cực, tôi thực sự cũng không muốn chết.
Lại hai ngày nữa trôi qua, vừa hay là Tết Trung thu. Đến giờ cơm tối, bà già họ Hậu còn bảo người mang bánh trung thu tới cho tôi. Người đưa bánh còn chưa đi, bầu trời bỗng tối sầm lại, một đám mây đen khổng lồ bay tới từ phía đông dừng ngay phía trên nhà trước họ Hậu.
Trăng tròn cũng bị che đi mất. Trong đám mây đen, tia lửa điện không ngừng lóe lên.
“Ầm ầm…” hai tia sét đánh thẳng xuống.
Một căn phòng bị sét đánh sụp, người ở nhà trước hô to gọi nhỏ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi âm thanh đều bị tiếng sét đánh át đi. Sấm chớp đì đùng, mưa bắt đầu rơi xuống.
“Sét to như vậy...” Tôi nhìn qua cửa sổ, mí mắt phải giật đùng đùng, từ bé tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy giông sét nào tới nhanh và mạnh như thế.
“Sét này có gì đó bất thường!” Người đưa bánh tới bước ra khỏi phòng. “Trông cứ như là tới để trừng phạt thứ gì đó.”
Trong những lời đồn dân gian ở bãi sông này, sấm sét là một thứ chí dương chí cương, chuyên khắc chế những thứ âm tà. Có đôi khi, có thứ gì đó “ầm ĩ” quá mức, hoặc làm gì đó trái với thiên đạo, ông trời cũng sẽ giáng “thiên lôi” xuống để thu phục.
Loại “thiên lôi” này không giống với sấm sét đánh lúc trời mưa chỉ đánh một hai lần, mà đây là thiên lôi trời phạt.
Mây đen vẫn không hề ngừng lại, trôi từ phía nhà trước tới khu nhà phía sau. Mây đen trôi tới đâu, mọi người chạy trối chết tới đó, chỉ sợ tránh không kịp.
“Đoàng đoàng!”
Khi mây đen sắp bay tới phía trên căn phòng mà tôi đang bị nhốt, hàng nghìn hàng vạn tia lửa điện lóe lên. Mây đen càng gần, sấm sét tích tụ càng lớn, mấy người trông coi bên ngoài không chịu nổi, đã sớm chạy mất tăm.
Mây đen hoàn toàn không để ý tới những người khác, bay thẳng về phía tôi.
Lúc tôi nghĩ tới việc phá cửa chạy trốn thì cũng đã quá muộn.
Ngay khi mây đen trôi tới trên đỉnh phòng, những tia sét cũng ào ào đánh xuống, cực kì mãnh liệt.
“Đoàng, đoàng, đoàng!”
Mái nhà rắn chắc đến mấy cũng không chịu nổi cơn mưa sét giáng xuống như vậy, chẳng bao lâu sau, một bên căn phòng đã bị đánh sụp, xà nhà thiếu mất một bên chống đỡ, đang chực chờ sụp đổ.
Chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là có thể thấy những tia sét đang không ngừng chớp lóe sáng. Đám mây trôi tới trên đỉnh căn phòng liền ngừng lại, những tia lửa điện không vẫn ngừng lóe lên, chỉ chực chờ tụ lại thành tia sét to hơn để giáng xuống.
Cho tới tận lúc đó, tôi mới loáng thoáng nhận ra, đám mây đen đó là nhằm vào tôi, rõ ràng là ông trời đang định trừng phạt tôi.
Vừa nghe bà già họ Hậu nói xong, da đầu tôi lập tức căng cứng.
Người đã chôn gần tháng trời, giờ đào ra sẽ trông thế nào?
Mấy người nhà họ Hậu đi ra nghĩa địa đào người, còn tôi thì bị áp giải tới nhà bọn họ. Bên cạnh rừng du là các xưởng làm đèn lồng, còn chỗ nhà để ở thì cách khoảng chừng mười dặm.
Suốt cả đường đi, tôi đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng không cách nào dùng được cả.
Cái giọng nói xa xăm của cô gái trong quan tài hình như đã chôn sâu vào trong tâm khảm của bà già họ Hậu. Lúc đó, bà ta chỉ một lòng một dạ muốn cho tôi kết âm hôn với cháu gái mình.
Chưa đầy một canh giờ, tôi đã bị đưa tới nhà họ Hậu.
Bà già họ Hậu đã cho người truyền lời trước, nên người trong nhà đều đã biết chuyện. Nhưng dù sao đi nữa âm hôn cũng không phải chuyện sáng rọi gì, thế nên người nhà họ Hậu chỉ quét dọn một căn phòng ở sau nhà, rồi nhốt tôi vào đó.
“Nhãi con, mày liệu mà ở yên trong đây. Tao không hỏi họ tên mày, cũng không quan tâm thân phận của mày là gì. Mày kết âm hôn với cháu gái tao là duyên phận của mày, chờ khi mày chết rồi, hai đứa còn có thể tiếp tục nhân duyên kiếp này.” Bà già họ Hậu nhìn tôi qua cửa sổ. “Chỉ cần mày ngoan ngoãn, tao sẽ không để mày chịu thiệt.”
“Tôi xin bà, bà hãy thả tôi đi!” Tôi bám vào song cửa sổ, khổ sở cầu xin.
“Một là mày kết âm hôn, hai là tao lột da mày làm đèn lồng, mày chọn đi.”
“Tôi xin bà, bà giết tôi luôn đi cho xong, tôi chết rồi cũng sẽ nhớ ân tình này của bà.” Tôi đã không dám tưởng tượng thêm, kết âm hôn rồi sẽ có hậu quả thế nào. Cô gái trong quan tài đã nói rất rõ ràng, chuyện này không hề đơn giản như cái gọi là kết minh hôn mà dân gian thường nói. Đối với tôi, chết hóa ra lại là kết cục tốt nhất!
Bà già họ Hậu không để ý tới tôi, cứ thế đi thẳng, chỉ để lại mấy người nhà họ Hậu ở lại trông coi, tôi có muốn trốn cũng trốn không nổi. Tôi ở trong phòng mà lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Cho tới bây giờ tôi vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc cô gái trong quan tài có thân phận thế nào? Trên đời này, chỉ sợ không có chuyện vô duyên vô cớ mà xảy ra. Cô ta cảm thấy cái chết là quá nhẹ nhàng với tôi, thế này thì thù hận phải lớn đến mức nào cơ chứ?
Tới chạng vạng, người nhà họ Hậu đã đưa xác cháu gái ra khỏi mộ chuyển về tới nhà.
Cô gái này hạ táng đã gần một tháng, nhưng vì trước khi nhập liệm đã cho đổ thủy ngân nên thi thể không hề bị phân hủy, chỉ có gương mặt là trông trắng bệch như phủ một lớp bột trắng và nổi lên những đốm thủy ngân.
(*) Đốm thuỷ ngân: Thời xưa, để chống xác thối rữa, người ta đổ thuỷ ngân vào thi thể. Thi thể bị đổ thuỷ ngân không bị thối rữa nhưng xuất hiện những đốm lấm tấm trên da. Những đốm lấm tấm này gọi là đốm thuỷ ngân.
Nhà họ Hậu còn thay cho cô ta một bộ hỉ phục đỏ rực. Sau khi xác cô ta được đưa vào phòng, trong không khí lập tức có thêm một thứ mùi rất khó miêu tả.
Bình thường hôn lễ ở bãi sông này phải có tiệc rượu, bái trời đất thì mới xem như là hoàn thành. Nhưng âm hôn không nhiều lễ lạt như vậy. Chỉ cần người nhà hai bên thỏa thuận xong, người sống người chết ở chung một phòng là hoàn thành.
“Mang ra ngoài! Mau mang ra ngoài!” Tôi rúc vào một góc phòng gào thét, trong lòng cũng không thể nói rõ là sợ hay là ghê tởm.
“Thế nào, thấy cháu gái tao không xứng với mày?” Bà già họ Hậu lập tức khó chịu ra mặt. Như thể theo bà ta, cháu gái bà ta cái gì cũng nhất, tôi kết âm hôn với cháu bà ta cũng tính là tôi được hời. “Nhìn bộ dạng này của mày, sợ là sau này cũng sẽ không thành thật. Đi, nhấc nó lên.”
Hai người đàn ông vạm vỡ đi tới, không nói hai lời, mỗi người nhấc một bên cánh tay tôi lên, kéo tôi tới thẳng trước mặt bà ta.
“Con người ấy à, chỉ sợ lòng không còn ở nữa. Người ở mà lòng không ở, vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Bà già họ Hậu giơ tay lên, trong lòng bàn tay bà ta là mấy sợi tóc. “Đây là tóc của cháu gái tao, dùng nó làm một cái khóa trái tim, xem mày còn chạy được đi đâu.”
Mấy sợi tóc cuốn quanh cổ tôi một vòng, tôi biết đây không phải việc gì tốt đẹp, nhưng không cách nào ngăn lại được. Bà ta thắt nút mớ tóc lại ở sau gáy tôi. Chỉ là vài sợi tóc, đáng lẽ sẽ nhẹ như không, nhưng khi bà ta vừa thắt nút xong, tôi bỗng cảm thấy trên cổ mình như có một cái vòng sắt, siết chặt cổ tôi khiến tôi không thể nào thở nổi.
“Thả nó ra.”
“Bộp.”
Hai người đàn ông buông tay, trên người tôi như bị cả một ngọn núi đè lên, cực kì nặng nề, khiến tôi không tự chủ được mà ngã khuỵu xuống đất. Sức lực, tinh thần của cả người tôi như bị trôi đi hết sạch, cả người trở nên bất lực.
“Chúng ta đi ra ngoài thôi, để nó ở đây trông tiểu Nguyệt.”
Bà già họ Hậu mang theo người ra khỏi phòng, ngoài phòng vẫn cho người canh chừng, nhưng lúc đó, cho dù không có ai canh, tôi cũng không chạy nổi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Trong phòng chỉ còn lại tôi và “cô dâu mới” vừa được đào từ dưới mộ lên. Tôi chậm rãi bò tới góc tường, ngồi dựa co ro vào tường. Mấy sợi tóc buộc chặt trên cổ lúc đấy lại biến mất sờ không thấy, mà cả người tôi thì lại vô cùng nặng nề, khó chịu không nói thành lời.
Cả đêm hôm đó, tôi đã ở trong căn phòng thoang thoảng mùi thối này.
Hôm sau, có người mang cơm tới. Tôi nghĩ thầm, qua được một đêm rồi, chắc hẳn người nhà họ Hậu sẽ đưa “cô dâu” này về lại dưới đất thôi.
“Mày bỏ cái ý nghĩ đó đi.” Người mang cơm tới nói với cái giọng đầy khinh khỉnh. “Tiểu Nguyệt sẽ ở lại trong phòng này luôn. Mày ở lại đây với con bé, coi như là mày có phúc đấy. Không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần ăn với ngủ.”
“Tôi phải ở đây cho tới khi nào?”
“Cho tới khi sông cạn đá mòn, ha ha ha.” Người đưa cơm cười vang mà đi.
Trong lòng tôi nảy lên một dự cảm không tốt, xem ra nhà họ Hậu này hoàn toàn không định thả tôi đi, tôi sẽ phải ở đây cho tới chết.
Biết rõ là vậy rồi, nhưng tôi lại không cách nào phản kháng. Tôi ở lại trong phòng “tân hôn” đó chừng ba ngày, chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu, ngực nặng trĩu thở không ra hơi, giống như có cái gì đè trên lồng ngực vậy. Tôi còn nôn ra máu một lần, là máu đen.
Tôi chưa từng thấy sầu khổ như vậy, cũng không dám nghĩ, nếu như cứ bị nhốt trong phòng này, ở chung với cháu gái nhà họ Hậu cả ngày thì liệu tôi có phát điên hay không. Có đôi khi, tôi còn có ý định tự tử.
Là một người trẻ tuổi, nếu không phải đã tuyệt vọng đến cùng cực, tôi thực sự cũng không muốn chết.
Lại hai ngày nữa trôi qua, vừa hay là Tết Trung thu. Đến giờ cơm tối, bà già họ Hậu còn bảo người mang bánh trung thu tới cho tôi. Người đưa bánh còn chưa đi, bầu trời bỗng tối sầm lại, một đám mây đen khổng lồ bay tới từ phía đông dừng ngay phía trên nhà trước họ Hậu.
Trăng tròn cũng bị che đi mất. Trong đám mây đen, tia lửa điện không ngừng lóe lên.
“Ầm ầm…” hai tia sét đánh thẳng xuống.
Một căn phòng bị sét đánh sụp, người ở nhà trước hô to gọi nhỏ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi âm thanh đều bị tiếng sét đánh át đi. Sấm chớp đì đùng, mưa bắt đầu rơi xuống.
“Sét to như vậy...” Tôi nhìn qua cửa sổ, mí mắt phải giật đùng đùng, từ bé tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy giông sét nào tới nhanh và mạnh như thế.
“Sét này có gì đó bất thường!” Người đưa bánh tới bước ra khỏi phòng. “Trông cứ như là tới để trừng phạt thứ gì đó.”
Trong những lời đồn dân gian ở bãi sông này, sấm sét là một thứ chí dương chí cương, chuyên khắc chế những thứ âm tà. Có đôi khi, có thứ gì đó “ầm ĩ” quá mức, hoặc làm gì đó trái với thiên đạo, ông trời cũng sẽ giáng “thiên lôi” xuống để thu phục.
Loại “thiên lôi” này không giống với sấm sét đánh lúc trời mưa chỉ đánh một hai lần, mà đây là thiên lôi trời phạt.
Mây đen vẫn không hề ngừng lại, trôi từ phía nhà trước tới khu nhà phía sau. Mây đen trôi tới đâu, mọi người chạy trối chết tới đó, chỉ sợ tránh không kịp.
“Đoàng đoàng!”
Khi mây đen sắp bay tới phía trên căn phòng mà tôi đang bị nhốt, hàng nghìn hàng vạn tia lửa điện lóe lên. Mây đen càng gần, sấm sét tích tụ càng lớn, mấy người trông coi bên ngoài không chịu nổi, đã sớm chạy mất tăm.
Mây đen hoàn toàn không để ý tới những người khác, bay thẳng về phía tôi.
Lúc tôi nghĩ tới việc phá cửa chạy trốn thì cũng đã quá muộn.
Ngay khi mây đen trôi tới trên đỉnh phòng, những tia sét cũng ào ào đánh xuống, cực kì mãnh liệt.
“Đoàng, đoàng, đoàng!”
Mái nhà rắn chắc đến mấy cũng không chịu nổi cơn mưa sét giáng xuống như vậy, chẳng bao lâu sau, một bên căn phòng đã bị đánh sụp, xà nhà thiếu mất một bên chống đỡ, đang chực chờ sụp đổ.
Chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là có thể thấy những tia sét đang không ngừng chớp lóe sáng. Đám mây trôi tới trên đỉnh căn phòng liền ngừng lại, những tia lửa điện không vẫn ngừng lóe lên, chỉ chực chờ tụ lại thành tia sét to hơn để giáng xuống.
Cho tới tận lúc đó, tôi mới loáng thoáng nhận ra, đám mây đen đó là nhằm vào tôi, rõ ràng là ông trời đang định trừng phạt tôi.
Bình luận facebook