• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoàng kim đồng (1 Viewer)

  • Chương 770

Nhưng Trang Duệ chỉ là tới tham gia giao dịch kim cương, không thể ở đó mà so sánh pháp luật các nước Châu Phi với nhau được, lúc này mới chặn ngang câu chuyện kéo Bành Phi lại.
- Lão Hạ, ngươi liên hệ với Tần Thị Châu Bảo ở HongKong, đến tiến hành khiếu nại toàn bộ khách sạn này.
Trang Duệ quay đầu, nói với Hạ Song, khách sạn nhà này thuộc dạng năm sao cũng nổi danh thế giới, đến tổng bộ khiếu nại khách sạn bọn họ, chí ít sẽ cho một lời giải thích.
- Tốt, Trang tổng.
Rốt cục đám người Hạ Song cũng mở mang kiến thức rồi, cái gì gọi là cấu thành tội ác, đã liên tiếp gặp chuyện không may, nhìn người phục vụ da đen kia rời đi với ánh mắt tức giận bất bình, lúc đó không chịu bỏ qua hình dáng.
Sau khi nói rõ xong, Trang Duệ không đi vào quầy phục vụ làm thủ tục, mà lôi kéo Bành Phi ngồi xuống ghế ở đại sảnh khách sạn.
Đây là Trang Duệ phải đợi quản lý khách sạn này ra mặt, bằng không đắc tội với người da đen ở Nam Phi này, sau này sẽ không biết còn xảy ra bao nhiêu chuyện phiền toái nữa.
- Xin lỗi, xin hỏi các ngài có phải là khách từ HongKong đến không?
Tần Thị Châu Bảo hiệu suất làm việc rất tốt, qua khoảng 20 phút sau, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Vội vã đi tới trước mặt Trang Duệ.
Trang Duệ giương mắt nhìn người đàn ông này một chút, nhíu mày, nói:
- Đúng, là ta tiến hành khiển trách khách sạn, nhân viên các người, đối với chúng ta làm việc gian dối, ta cần một lời giải thích.
- Ta là Ước Hàn tổng thanh tra hành chính khách sạn này, chuyện này là do chúng ta không đúng, ta sẽ có một câu trả lời thuyết phục đến mấy vị.
Làm người quản lý khách sạn này, Ước Hàn biết rõ tính nết của người phục vụ da đen này, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, nhà này là khách sạn quốc tế, trên thế giới có hơn một nghìn khách sạn như này, vì sao mình lại gặp chuyện không may như vậy, bị đưa tới Châu phi làm việc tại địa phương này?
- Ta đang xem khách sạn có thể bảo đảm an toàn cho khách hay không, còn nghi vấn rất nhiều, ta đang suy nghĩ có nên đổi khách sạn khác hay không.
Không phải Trang Duệ đang uy hiếp Ước Hàn, thật sự là hắn cảm thấy nơi đây không an toàn, tại cửa gặp kẻ cắp không người hỏi đến đã không nói, sau đó vào cửa rồi lại vẫn còn bị bắt chẹt, quả thực đây chính là lần đầu nghe thấy.
Cho dù trước khi đi Trang Duệ đã biết rõ trị an ở Johannesburg không tốt, thế nhưng hắn không nghĩ tới, sẽ gặp phải tình huống xui xẻo như thế này?
- Thưa ngài, tầng trệt phòng khách của khách sạn, không cho phép người da đen nào vào. Về an toàn xin ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ước Hàn giải thích nhẹ nhàng với Trang Duệ, vốn dĩ không chỉ có khách sạn này của bọn hắn, tất cả khách sạn tại Johannesburg đều tồn tại vấn đề này.
Nếu như không cho người da đen vào làm việc, nhất định khách sạn này sẽ gặp rất nhiều phiền phức, sở dĩ quản lý cũng không có cách nào, chỉ có để việc lái xe hoặc là bảo vệ ngoài cửa, giao cho người da đen, về phần bên trong khách sạn, còn lại là nghiêm cấm những người này đi vào.
Chỉ là những người da đen này cũng có người tốt người xấu, khách sạn cũng sẽ căn cứ vào biểu hiện của bọn họ, sắp xếp những công việc khác nhau, như tài xế vừa tiếp đám người Trang Duệ, cũng không tồi chút nào, nếu như là để bảo vệ cửa đi tiếp, sợ rằng thằng bé kia còn có thể kéo theo vài người đến ăn trộm bên trong.
- Được rồi, chỉ là cần thay đổi ba gian phòng trước kia một chút, hủy bỏ gian thứ nhất, hai gian còn lại đổi thành phòng xép.
Trang Duệ suy nghĩ một chút, nhận định rằng khách sạn khác ở Johannesburg đi đâu cũng không tốt, hắn cũng không dám để Ngọc Lưu Ly và Điềm Á hai người con gái ở đơn độc, thẳng thắn đổi thành phòng xép, để Hạ Song và Đinh Hạo cùng ở bên trong.
- Được, thưa ngài, việc này ngài cứ để ta giải quyết.
Ước Hàn tự biết đuối lý, lập tức tự mình giúp Trang Duệ làm việc thủ tục, đưa mấy người đến bên trong thang máy.
- Lão Hạ, các ngươi chú ý an toàn một chút, mấy ngày này đừng nên đi ra ngoài, chờ ta làm xong công việc, rồi quay lại dẫn mọi người đi mua sắm.
Hai phòng xép cách nhau không xa, Trang Duệ đi vào phòng trước, Trang Duệ lại căn dặn mọi người một câu, ở nơi này, nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
- Ta biết rồi, Trang tổng, ngài yên tâm đi.
Hạ Song lên tiếng trả lời, hắn cũng vừa thấy chuyện vừa xảy ra, cho dù bây giờ để cho bọn họ đi ra ngoài dạo chơi, e rằng mấy người cũng không có can đảm đó.
- Trang ca, là điện thoại từ HongKong.
Mới vừa vào gian phòng của chính mình, một điện thoại vệ tinh giống như khối gạch trong tay Bành Phi vang lên, mỗi lần Trang Duệ đi xa, đều mang theo hai bộ, một bộ cho nhân viên đội bay dùng, bộ còn lại là Bành Phi cầm.
Như ở nơi Châu Phi này, có rất nhiều khu vực không thể sử dụng điện thoại di động, Trang Duệ mang theo điện thoại vệ tinh, chính là để thuận tiện và liên lạc với người nhà.
- Tiểu Duệ, sự việc giải quyết sao rồi?
Bên trong điện thoại tiếng Tần Hạo truyền đến, hơi có chút áy náy.
- Bố, không có việc gì, ngày mai con phải đi thị trường giao dịch, cố gắng sau khi đấu thầu xong, sau đó sẽ quay về Bắc Kinh.
Nếu bố vợ không muốn nhờ mình chạy đến Bắc Kinh, thật sự là Trang Duệ cũng không nghĩ ở nơi ngu ngốc này một ngày đêm.
- Ừ, công ty tại Johannesburg cũng có một chút quan hệ, ta giúp con liên hệ được rồi, ngày mai sẽ có một nhà cung cấp kim cương tới đón các con, hành trình của con mấy ngày, đều giao cho bọn họ sắp xếp là được, về sự an toàn cũng do bọn hắn đến phụ trách.
Mới xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng Tần Hạo đã khiếp sợ, đã biết nếu như con rể gặp chuyện không hay tại Nam Phi, không chỉ con gái ông không tha cho bản thân, chỉ sợ Tần Thị Châu Bảo cũng không làm ăn buôn bán gì được.
Nói thật sự, Tần Hạo có chút hối hận khi để Trang Duệ đến đây, mặc dù một trăm triệu Euro không ít, nhưng tính mạng của Trang Duệ trị giá vượt qua một trăm triệu Euro.
Sau khi Tần Hạo sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng liên hệ với một công ty kim cương có thế lực ở Nam Phi, do Tần Thị Châu Bảo xuất tiền, thuê hai chiếc xe và mấy bảo vệ của công ty bọn họ.
- Bố, con sẽ cẩn thận, không cần lo lắng.
Trang Duệ nghe thấy lời nói rất lo lắng của bố vợ, sau khi an ủi vài câu, lập tức dập điện thoại.
*****
Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ nhận được điện thoại của công ty kim cương phái người bảo lãnh tới, bọn họ đã chờ ở cửa khách sạn, từ hôm nay trở đi, tất cả hành trình Trang Duệ rời khỏi khách sạn, đã được bọn họ đến phụ trách.
- Ngài Trang, ngài khỏe chứ, ta là Kiều Trì, sự an toàn trong lúc làm việc trước khi ngài rời khỏi Johannesburg đều do ta đến phụ trách.
Trang Duệ dẫn theo Bành Phi phía sau đi ra ngoài khách sạn, lập tức có một người da trắng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi đón đi lên, tuy rằng người này ăn mặc đồ tây, thế nhưng Trang Duệ vẫn có thể nhìn cơ thể vạm vỡ của hắn, có thể cảm nhận được rất mạnh mẽ, anh chàng này tuyệt đối không phải kẻ bán sống.
Ánh mắt Bành Phi nhìn về phía người còn bên cạnh, hơi hướng ra phía ngoài, con mắt cố gắng híp lại một chút, Bành Phi lấy kinh nghiệm của mình, liếc mắt là có thể đoán ra đó là một tay buôn, hơn nữa chỉ là một tay buôn nhỏ, có thể nhìn ra để uy lực thật lớn Desert Eagle.
Sau khi Kiều Trì giới thiệu bản thân, ba người phía sau đi theo hắn, lập tức đứng thành hình tam giác bên người Trang Duệ và Bành Phi, hiển nhiên những người này đều là vệ sĩ được huấn luyện có tổ chức.
- Làm phiền Kiều Trì ngài rồi.
Trang Duệ và Kiều Trì bắt tay, phía sau là một chiếc xe, Kiều Trì và một người vệ sĩ đi theo tới, ngoài hai người ra, chỉ còn cái xe.
Muốn nói Tần Hạo đối với an toàn con rể, thật đúng là rất coi trọng, mở đường ở phía trước chính là một chiếc Vol Vo chống đạn xe có rèm che, Trang Duệ cùng đám người đi trên xe Hummer phía sau.
Lúc lên xe, Kiều Trì đã giới thiệu cho Trang Duệ và Bành Phi, hai chiếc xe cùng được thay đổi mô hình để chống đạn, chỉ cần không phải một loại vũ khí vận dụng ống phóng rốc-két, các loại súng bình thường không thể phá được lớp phòng ngự của hai chiếc xe.
Trên đường đi đến nơi giao dịch kim cương, Trang Duệ và Kiều Tri có nói chuyện chút ít về vấn đề thế cục ở Nam Phi, điều này làm cho Trang Duệ hiểu rõ hơn về con người ở địa phương này.
Bởi vì ở Nam Phi không kiểm soát được súng ống, làm cho rất nhiều tội phạm sử dụng hỏa lực mạnh hơn cảnh sát gây án tập thể, ở đây mua một súng tiểu niên chỉ cần 100 đôla, đồng thời còn tặng kèm theo 30 băng đạn, mà chi phí thuê sát thủ chỉ cần 500 đôla là đủ rồi.
Nơi này thực sự là như trong phim vậy, sau khi chấm dứt bắn nhau, mới có thể nghe được âm thanh của cảnh sát, nếu như xe cảnh sát đến sớm, nhất định sẽ dừng lại ven đường hút điếu thuốc chờ một hồi.
Bởi vì nơi giao dịch kim cương và vàng định mức được đề cập đến rất lớn, đấy là nguyên nhân mà Nam Phi là mục tiêu của phạm tội tập thể, rất nhiều người nước ngoài đến Johannesburg, nhất là người Châu Á, trong thời gian tham gia giao dịch kim cương, cần đặc biệt cẩn thận.
Tại thời điểm năm 2002, ở đây từng xảy ra một sự kiện rất đáng chú ý, có năm thương nhân Nhật Bản rất thành công mang đến một số kim cương giá trị sáu trăm nghìn đôla, mười phút sau khi rời khỏi nơi giao dịch kim cương, đã bị một bọn cướp uy hiếp chặn xe.
Năm thương nhân Nhật Bản trên xe bị bắn chết hết, về phần kim cương còn lại không cánh mà bay, đến bây giờ vụ án này vẫn chưa được phá.
Sau chuyện này, thương nhân châu báu đến từ Châu Á liền giảm mạnh, mà vệ sĩ sinh sống và làm ăn tại Nam Phi lại phổ biến hơn, như vài người của Kiều Trì, đều là bộ đội đặc chủng nước Mỹ sau khi xuất ngũ thì tự nguyện đến Nam Phi làm vệ sĩ.
Tuy rằng Kiều Trì cũng không nói cụ thể cái giá của bọn họ, thế nhưng Trang Duệ có thể suy đoán được, khẳng định cha vợ của mình trả một giá tiền rất xa xỉ mới có thể mời vài người tới.
Lúc xe hơi ra khỏi thành phố, từ phía đông thành phố chạy tới phía nam, có rất ít xe hơi trên quốc lộ Nam Phi, tài xế chạy xe rất nhanh, khoảng chừng qua nửa tiếng đồng hồ, xe hơi đã tới trong sân một tòa nhà.
Trang Duệ bước ra cửa xe, cảm thấy ở bốn phía có vài ánh mắt không thiện chí đang chăm chú nhìn lên trên người mình.
Kiều Trì nhìn thấy Trang Duệ dừng bước, và người đối diện trong sân đứng lên, vội vã từ phía sau khẽ đẩy nhẹ Trang Duệ, ghé vào lỗ tai hắn nói rằng:
- Không nên nhìn những người đó, đi vào trong đại sảnh giao dịch đi.
Mặt khác ba vệ sĩ cũng đã từ trên xe xuống đi tới, đám vệ sĩ vây quanh trước sau Trang Duệ đi tới sân lớn, nơi giao dịch ở sân này chẳng qua chỉ là bãi đỗ xe, cũng không có bảo vệ khi giao dịch kim cương.
Phía trước nơi giao dịch vốn là một tòa nhà rất lớn, trên bốn phía tường ngoài đều kéo dây điện rất cao, cửa chính vốn là cửa sắt chạy bằng điện, tại chỗ cửa, có bốn người bảo vệ đứng trong tay cầm AK47.
- Ngài Trang, chúng ta ở đây chờ ngài, xin ngài nhớ kỹ, không nên gây sự ở bên trong.
Đi tới trước cửa chính, đám người Trang Duệ bị bảo vệ ngăn cản.
Do tính chất rất nguy hiểm khi giao dịch kim cương, khi giao dịch kim cương ở nước Nam Phi thì người giao dịch cần phải có giấy phép quy định, người không có giấy phép là không thể đi vào bắt đầu giao dịch.
Mà bên trong đám người Trang Duệ, chỉ có Trang Duệ là có giấy phép tiến hành giao dịch, sở dĩ ngay cả Bành Phi cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
- Trang ca, này…
Bành Phi có chút lo lắng.
- Không sao đâu, nơi giao dịch sẽ bảo đảm an toàn cho khách, ngươi không cần lo lắng.
Hình như Kiều Trì cảm thấy rất hứng thú với Bành Phi, thời gian nói chuyện phiếm với Trang Duệ trên dọc đường đi, cũng thỉnh thoảng nói với Bành Phi mấy câu, chỉ là Bành Phi không quan tâm đến hắn, luôn luôn là Kiều Trì múa máy chân tay nói nửa ngày, Bành Phi mới phát một đơn từ trong miệng ra.
- Bành Phi, không sao đâu…
Trang Duệ hướng về phía Bành Phi khua tay áo, dù nói như thế nào thì kim cương và vàng là sản phẩm xuất khẩu chính của Nam Phi, nếu như ngay cả nơi giao dịch cũng không thể bảo đảm an toàn, vậy thực sự chính phủ không cần tồn tại nữa.
- Thưa ngài, ta có thể giúp gì cho ngài không?
Sau khi đưa ra giấy phép giao dịch, Trang Duệ đi vào trong phòng cùng một người con gái rất đẹp, đi tới trước mặt một anh chàng da trắng, và Trang Duệ tiến lên bắt chuyện.
- Ta cần bán đấu giá kim cương vào cuối tuần này, mặt khác còn muốn một phòng xem hàng hóa.
Trước khi đến đây, Tần Hạo đã giải thích rõ với Trang Duệ quy trình bán đấu giá kim cương, không giống với giao lưu buôn bán ngọc bích, bán đấu giá kim cương là cực kỳ phức tạp, từng giao dịch thương lượng là sẽ không gặp mặt nhau, mà bọn họ cũng không biết, kim cương mà chính mình nhìn thấy sẽ được giao cho người nào.
Dưới tình hình chung, trong thời gian sẽ tiến hành giao dịch, trước hai tuần, nơi giao dịch sẽ cho mỗi người một giấy phép nhìn hàng hóa, cung cấp một phần danh sách đấu giá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom