Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176-180
Lúc này, ở tỉnh Giang Nguyên phía đông Cao Ly có gần 500 chiến hạm từ từ tiến đến. Còn ở phía tây, tại các vùng lân cận kinh đô cũng có 300 chiến hạm đang đến gần.
Trên vùng biển này, hai tổ chức hải tặc lớn nhất đang mưu đồ chia cắt lãnh thổ Cao Ly làm hai phần.
“Thổ Chân tướng quân, đổ bộ lên tỉnh Giang Nguyên, chỉ cần đi thêm mấy trăm dặm là chúng ta có thể hội hợp với quân của Bổn Nguyên rồi, đồng thời cũng có thể cắt đứt hoàn toàn thông tin liên lạc của vương thất Cao Ly với phía nam”, một binh sĩ đứng trên boong thuyền phân tích cho Thổ Chân.
“Tốt lắm, một khi chiếm được Cao Ly, chúng ta có thể đặt cứ điểm tại đây, sau đó tấn công vào Trung Nguyên. Một ngày nào đó, toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên sẽ thuộc về nước Phù Tang ta. Đám người Trung Nguyên kia không xứng chiếm hữu ruộng đất phì nhiêu như thế”, Thổ Chân Danh Phá nói.
“Thế nhưng, Thổ Chân tướng quân, tên Bổn Nguyên kia rất tham lam, chúng ta phải cẩn thận đề phòng hắn mới được”.
“Ha ha, Bổn Nguyên cùng lắm chỉ là tên hải tặc do kỹ nữ sinh ra mà thôi, vốn không đủ sức uy hiếp. Sở dĩ lần này Đức Xuyên tướng quân muốn ta mời hắn, mục đích chính là mượn dao giết người. Hiện tại, gia tộc Đức Xuyên sắp thống nhất Phù Tang, đến lúc đó, có sự ủng hộ của Đức Xuyên tướng quân, biển cả sẽ là thiên hạ của chúng ta”, Thổ Chân Danh Phá cười khoái trá.
Bờ biển tỉnh Giang Nguyên, mấy đứa trẻ đang chơi đùa…
“Tỷ tỷ, mau nhìn kìa, đó là gì?”
“Ôi, thật nhiều thuyền lớn… Á…”
Cô bé kia còn chưa kịp nói hết câu thì hàng trăm mũi tên đã lao đến, bọn họ nhỏ không hề phòng bị, cứ thế bị bắn chết trên bờ biển.
“Giết hết tất cả đàn ông, gom đàn bà lại một chỗ để anh em ta chơi cho thỏa thích, ha ha ha…”, tên hải tặc dẫn đầu vừa hét to vừa xông lên.
Mấy vạn hải tặc bắt đầu một cuộc thảm sát kinh hoàng…
Uy Hải Vệ…
“Hải Nương, đã xác định được vị trí của đảo Thỏ Con chưa?”, Trình Khai Sơn hỏi.
“Sau khi thẩm vấn mấy tên hải tặc của bang Hải Đảo, đã có thể xác định đại khái”, Hải Nương trả lời.
“Được, lệnh cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng tiêu diệt đám hải tặc kia trong một lần hành động”, Trình Khai Sơn nghiêm túc nói.
Cuối cùng, hải quân Hắc Kỳ Quân cũng xuất phát. Biển cả vốn là thế giới bao la, rộng lớn, không có giới hạn, nếu không phải dân đi biển lâu năm, e là khó mà phân biệt được phương hướng. Sau một tuần rong ruổi, rốt cuộc, Hắc Kỳ Quân cũng tiếp cận vùng biển ngoài khơi đảo Thỏ Con.
“Trình đại ca, theo như dự tính của chúng ta, đi thêm mười hải lý nữa là có thể nhìn thấy được đảo Thỏ Con”, Hải Nương nói.
“Tốt, lệnh cho hạm đội tạm thời dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ. Nhân lúc trời tối, phái thuyền nhỏ đi trinh sát một phen”, Trình Khai Sơn ra lệnh.
Vài chiếc thuyền nhỏ có sức chứa hai người từ từ iến về phía trước, sau nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện hòn đảo ở đằng xa…
“Mật thám đã quay lại”, Hải Nương nói.
Trình Khai Sơn nhìn mật thám vừa quay lại, hỏi: “Tình hình trên đảo như thế nào?”
“Khởi bẩm Trình đại nhân, hòn đảo này vô cùng rộng lớn, thoạt nhìn có mấy vạn người trú đóng trên bến cảng, nhưng có một điều kỳ quái là chúng ta không phát hiện chiến thuyền của đảo, chỉ có rải rác mấy chiếc thuyền vừa cập bến”, mật thám nói.
“Không có chiến thuyền?”, Trình Khai Sơn nghi hoặc hỏi.
Hải Nương nói: “Xem ra bọn chúng lại đi cướp bóc nữa rồi. Lũ súc sinh này giết người cướp của khắp nơi, vô cùng độc ác, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đánh hay không đánh?”
Trình Khai Sơn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đánh, cũng đã đến rồi, sao lại không đánh. Nếu chiến thuyền của hải tặc không có ở đó, vậy thì chúng ta sẽ hủy diệt hang ổ của chúng, xử tử toàn bộ giặc Oa còn sót lại trên đảo”.
Khi đám giặc Oa trực đêm trên đảo nhìn thấy một lượng lớn chiến thuyền tiếp cận, bọn họ đều sững sờ.
“Có phải chiến hạm của chúng ta trở về không? Sao nhìn lạ quá vậy?”
“Ầm… ầm… ầm…”, ngay khi hắn ta còn đang do dự, bỗng nhiên, hàng trăm quả cầu lửa lao đến.
Trình Khai Sơn ra lệnh cho tất cả các chiến hạm tự do công kích, mục đích duy nhất chính là bắn nát hòn đảo này.
Hàng trăm khẩu pháo lập tức bao vây hang ổ hải tặc, một lượng lớn hải tặc bị nổ chết khi còn đang say ngủ, đợi đến khi đám hải tặc kịp phản ứng, tiếng gào thét vang lên khắp nơi.
Thế nhưng bọn họ lại không thể làm gì được những chiến thuyền ở đằng xa kia, trái lại, chỗ nào càng la to thì càng bị bắn nhiều hơn, chẳng mấy chốc, đám hải tặc còn sống liều mạng bỏ chạy vào sâu trong đảo.
Sau mấy đợt nã pháo, nhìn thấy hải tặc chạy trốn tứ phía, Trình Khai Sơn hô to: “Truyền lệnh cho tất cả thuyền ngưng bắn, lên đảo truy kích!”
Sau đó hắn ta nói với Hải Nương: “Hải Nương, muội ở lại chiến hạm, phụ trách dò xét toàn bộ đảo, không cho phép bất kỳ một tên hải tặc nào trốn thoát”.
Hải Nương gật đầu nói: “Trình đại ca, huynh cũng chú ý an toàn nhé!”
Trình Khai Sơn dẫn theo binh sĩ Hắc Kỳ Quân xông lên đảo. Có rất nhiều hải tặc bị bắn chết, xác nằm la liệt trên bãi biển, trong đó cũng có khá nhiều phụ nữ, chắc hẳn là dân chúng vô tội bị bọn cướp bắt về.
Trình Khai Sơn cả giận nói: “Toàn lực đuổi giết cho ta, nhất định phải tiêu diệt sạch đám súc sinh này!”
Phe hải tặc đã sớm tan rã, bọn chúng hoảng hốt bỏ chạy, ngay cả vũ khí cũng không kịp cầm thì sao có thể là đối thủ của binh sĩ Hắc Kỳ Quân được chứ? Trận chiến này kéo dài đến tận hừng đông, cuối cùng, đám hải tặc cũng bị xử lý sạch sẽ.
Trình Khai Sơn tìm được một lượng vàng bạc châu báu khá lớn trong hang ổ của hải tặc, xem như thu hoạch bất ngờ. Trong lúc bọn họ đang thu dọn chiến trường, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô gái.
“Á!”
“Là ai?”, các binh sĩ Hắc Kỳ Quân đều tỏ vẻ cảnh giác.
“Ngươi cũng là người Trung Nguyên ư?”, giọng một cô gái vang lên.
Binh sĩ Hắc Kỳ Quân men theo âm thanh tìm kiếm, cuối cùng, bọn họ phát hiện giọng nói kia phát ra từ địa lao.
“Đúng, chúng ta là binh sĩ Hắc Kỳ Quân”, một binh sĩ đáp.
“Vậy ngươi có thể thả chúng ta ra ngoài được không? Chúng ta đều là dân chúng vô tội bị bắt đến đây!”, cô gái kia khóc nấc lên, kế đó, bọn họ nghe thấy tiếng khóc của rất nhiều cô gái vang lên.
“Chuyện gì?”, Trình Khai Sơn đi đến.
“Trình tướng quân, là những cô gái bị đám hải tặc bắt!”, binh sĩ đáp.
Trình Khai Sơn: “Còn không mau cứu người”.
Khi hơn chục cánh cửa địa lao được mở, từng cô gái lần lượt bò ra, khiến mắt những người binh sĩ hải quân xung quanh đỏ hoe...
Các cô gái trẻ đều có vết thương, vết sẹo trên người, quần áo rách tả tơi, thậm chí có người bụng rất to nhưng cũng chi chít vết sẹo. Điều tồi tệ hơn nữa là nhiều cô gái đã mất khả năng đi lại, và còn rất nhiều người bỏ mạng trong địa lao, không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa...
“Đúng thế, xin hãy đưa bọn ta đi, nơi này chính là địa ngục…”
Trong mắt các cô gái tràn ngập khiếp sợ và hoang mang.
Trình Khai Sơn đỏ nhòe mắt, trước đây nỗi căm hận của hắn ta với hải tặc chỉ đơn giản là trả thù, nhưng khi tận mắt chứng kiến bao nhiêu cô gái vô tội bị hải tặc ô nhục, lửa giận trong lòng càng thêm bùng cháy.
Trình Khai Sơn: “Mọi người yên tâm, Hắc Kỳ quân nhất định sẽ bảo vệ, đưa mọi người trở về nhà, sau này sẽ không có hải tặc ức hiếp mọi người nữa”.
Sau khi giải cứu các cô gái, Trình Khai Sơn đã sắp xếp một chiếc thuyền lớn, đưa bọn họ về Uy Hải Vệ an cư…
Sau một đêm chiến đấu đẫm máu, hải quân Hắc Kỳ quân được triệu lệnh tập trung, Trình Khai Sơn nhìn những binh sĩ trẻ tuổi trước mặt, hét lớn: “Các ngươi đã nhìn thấy những cô gái hồi nãy chưa? Tại sao thất hoàng tử muốn chúng ta liều mạng rèn luyện? Tại sao thất hoàng tử táng gia bại sản cũng phải thành lập hải quân? Tại sao hả?”
Đám đông trầm mặc không lên tiếng, đa số những tân binh vừa gia nhập, đều là vì cảm thấy hiếu kỳ và thú vị…
Trình Khai Sơn tiếp tục: “Gần trăm năm nay, hải tặc lộng hành, cướp bóc khắp nơi, vô số thôn trang bị phá, bách tính bị giết hại, không phải vì chưa có hải quân ư? Không phải đám giặc Oa cậy có thuyền và đại bác, mới dám diễu võ dương oai trên lãnh thổ Trung Nguyên ư?”
“Thất hoàng tử từng nói, dù là bách tính Đại Lương hay Đông Hải, chúng ta đều cùng cội nguồn, nhưng giặc Oa thì không, đó là đám dị tộc khốn khiếp, vì vậy không cần biết hải quân Đại Lương thế nào, hải quân Hắc Kỳ quân nhất định phải trở nên lớn mạnh, không vì gì khác, chính là để vợ con chúng ta không phải chịu số mệnh như những cô gái kia, các ngươi hiểu chưa?”
“Đã rõ…đã rõ”.
Tất cả binh sĩ hét lên.
Khi Trình Khai Sơn quay lại thuyền chủ, Hải Nương chợt tiến tới…
“Trình đại ca, huynh đừng quá tức giận, những năm qua hải tặc làm không ít chuyện như vậy, chẳng qua huynh mới thấy lần đầu mà thôi”.
Trình Khai Sơn nhìn Hải Nương, bất ngờ bật khóc: “Aiz, ta chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, không có khả năng bảo vệ bọn họ, nếu chúng ta cố gắng thêm chút nữa, mạnh mẽ thêm chút nữa, nói không chừng có thể sớm cứu bọn họ”.
Hải Nương nhìn người đàn ông uy vũ trước mặt đột nhiên rơi lệ, trong lòng chợt hiểu Trình Khai Sơn thường ngày nói cười vui vẻ, nhưng nội tâm lại cực kỳ dịu dàng, nàng ta đưa tay gạt nước mắt cho Trình Khai Sơn, nói: “Nếu huynh thật sự nghĩ thế, vậy huynh phải trở nên mạnh mẽ hơn, dẫn dắt chúng ta sớm ngày tiêu diệt bọn giặc Oa, dẹp sạch hoàn toàn đám hải tặc…”
Trình Khai Sơn nắm chặt tay Hải Nương, gật đầu nói: “Chúng ta nhất định có thể…”
Nước Cao Ly.
Liên quân hải tặc của Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang và Thổ Chân Danh Phá chỉ mất mấy ngày để tập hợp…
“Bổn Nguyên các hạ , từ hướng này chúng ta có thể trực tiếp đánh vào thành Tân La ở kinh đô Cao Ly, bắt tên hoàng đế Tân La phải quỳ xuống dâng nữ nhân của hắn ta lên, ha ha”, Thổ Chân Danh Phá cười lớn.
“Lần này còn phải cảm tạ Thổ Chân tướng quân, đợi chiếm được Tân La, ta hy vọng tướng quân giữ đúng lời hứa, chia cho chúng ta vùng đất phía nam tỉnh Giang Nguyên”.
Thổ Chân Danh Phá cười đáp: “Đương nhiên rồi”.
Chẳng bao lâu sau, gần năm mươi vạn liên quân hải tặc đã đổ bộ từ Trung Nguyên vào Cao Ly, trực tiếp xông đến thủ đô thành Tân La, lúc này quân thủ thành không tới hai vạn người, hơn nữa quân Cao Ly trước giờ luôn bị chèn ép, hoàn toàn không có sức chiến đấu, dưới sự tấn công điên loạn của kẻ địch, chỉ chống đỡ không đến hai ngày, đa số binh sĩ Cao Ly đã bỏ thành chạy trốn…
Trong hoàng cung Cao Ly, Cao Ly vương ngồi yên lặng, các đại thần hai bên thì run rẩy hoảng sợ nhìn đám hải tặc tràn vào hoàng cung…
“Đám giặc Oa các ngươi, không sợ trời phạt sao?”, Cao Ly vương quát.
“Trời phạt? Ha ha…nếu thực sự có, vậy nên phạt ngươi mới đúng, ngươi nói phải không, hoàng đế bệ hạ tôn kính?”, Thổ Chân Danh Phá cười lớn.
“Đám giặc Oa các ngươi trước giờ làm nhiều việc ác, tàn sát dân lành, sớm có một ngày vương triều Đại Lương sẽ diệt trừ các ngươi”.
“Đại Lương, nói thật cho ngươi biết, thuyền của ta là do Đại Lương cấp, đám người Trung Nguyên đó, chỉ cần đưa tiền, cái gì cũng dám bán, một đất nước như này, cũng đòi làm đối thủ của Phù Tang? Hiện giờ quỳ xuống van xin, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.
Cao Ly vương cười lạnh: “Mặc dù Cao Ly nhỏ bé, nhưng tuyệt đối không tham sống sợ chết”.
Thổ Chân nổi nóng: “Vậy ư?”
Sau đó hắn ta nói với những đại thần xung quanh: “Các ngươi có sợ chết không?”
Một vị đại thần quỳ xuống: “Ta không muốn chết, tướng quân tha mạng”.
Một người lại một người nữa, hầu như tất cả các đại thần đều sợ hãi quỳ xuống, Cao Ly vương phẫn nộ quát: “Đám người không có cốt cách các ngươi!”
Thổ Chân Danh Phá bật cười ha hả, vung đao, nói: “Cốt cách thì tốt đấy, tiếc là đám Cao Ly các ngươi không có…”
Sau khi chiếm lĩnh hoàng cung Cao Ly, quốc gia hữu danh vô thực này đã hoàn toàn rơi vào tay Thổ Chân Danh Phá.
“Thổ Chân tướng quân, giờ ngài đã chiếm được Tân La, khi nào chúng ta nam hạ, diệt trừ tàn dư quân đội Cao Ly?”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang hỏi.
Thổ Chân Danh Phá kinh ngạc nhìn hắn ta, nói: “Bổn Nguyên các hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi, ta hứa giao vùng đất phía nam Giang Nguyên cho ngài, chứ không hề nói, sẽ giúp ngài chiếm nó”.
“Cái gì? Ngài…Thổ Chân Danh Phá, ngài lừa ta đúng không?”, Bổn Nguyên phẫn nộ nói.
Thổ Chân Danh Phá mỉm cười: “Có thể nhường ngài vùng đó, đã là ân điển lớn nhất của Đức Xuyên tướng quân, không lẽ ngài muốn đối đầu với gia tộc Đức Xuyên?”
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang sững người, gia tộc Đức Xuyên là tổ chức Mán Liêu lớn nhất đất nước Phù Tang, gần như thống lĩnh cả Phù Tang, không ai trên đất nước đó dám bất kính với họ.
“Ý ngài là gì? Không lẽ ngài đã đầu quân cho Đức Xuyên tướng quân”.
Thổ Chân Danh Phá đáp: “Đúng vậy, chiếm lĩnh Cao Ly lần này chính là mệnh lệnh của Đức Xuyên tướng quân, chuẩn bị cho cuộc tấn công Trung Nguyên, ngài nên cảm tạ sự tin tưởng của Đức Xuyên tướng quân mới phải, nếu ngài có thể tự chiếm được phía nam, ta tin tướng quân sẽ vô cùng coi trọng ngài đó”.
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang nghiến răng, nói: “Được, coi như ngài giỏi, ta sẽ tự chiếm phía Nam, tự mình dâng nó lên Đức Xuyên tướng quân”.
Thổ Chân Danh Phá nhìn Bổn Nguyên, phá lên cười: “Con trai của một kỹ nữ cũng muốn thể hiện bản thân trước Đức Xuyên tướng quân, đúng là nực cười”.
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang chợt hiểu ra, hắn ta là một kẻ bị người khác xem thường, nhưng nếu có thể bám vào cây đại thụ Đức Xuyên tướng quân, vậy sẽ có cơ hội…
“Truyền lệnh, cho thuyền chiến quay về đảo Thỏ Con, chở tất cả người của chúng ta đến đây”, Bổn Nguyên hét lên.
Đột nhiên, một binh sĩ chạy vào: “Trình tướng quân, thuyền buồm phát ra tín hiệu rồi”.
Trình Khai Sơn lập tức đứng dậy: “Mẹ nó, quay về rồi, thông báo thuyền chiến chuẩn bị sẵn sàng, nhận được tín hiệu lập tức xông lên cho ta”.
Ba bốn trăm chiếc thuyền hải tặc đang tấp vào bờ, rất nhanh đã tiến gần cảng, hàng trăm chiếc thuyền xếp thành hàng dài, đột nhiên, một tiếng động chói tai vang lên, chỉ thấy pháo hoa nổ rộ trên không trung, ngay lập tức, thuyền chiến Hắc Kỳ quân xông tới, Trình Khai Sơn đứng ở phía xa quan sát…
“Không đúng, sao ít người như vậy?”
Đám hải tặc trên thuyền giờ mới nhận ra có gì đó không đúng, khi chúng chuẩn bị bỏ chạy, hàng loạt binh sĩ Hắc Kỳ quân từ bờ biển đã lao tới, toàn bộ thuyền chưa kịp chạy liền bị chiếm lĩnh, những thuyền kịp khởi động đều bị hỏa pháo tấn công…
Trình Khai Sơn lập tức hét lớn: “Đừng bắn nữa, đừng bắn nữa, mau hạ lệnh, đây đều là thuyền trống, đừng làm hỏng hết thuyền của ta”.
Chiếc thuyền chiến khổng lồ của Hắc Kỳ quân đã chặn đứng những thuyền hải tặc tại cảng…
“Ha ha, phát tài rồi, ba bốn trăm chiếc thuyền, thằng cháu Bổn Nguyên này, đánh chết chắc cũng không ngờ hang ổ bị chiếm”, Trình Khai Sơn bật cười lớn.
Hải Nương vô cùng kích động, nói: “Có chỗ thuyền này, chúng ta có thể chiêu mộ thêm nhiều người gia nhập hải quân, quá tốt rồi”.
Trình Khai Sơn hỏi lại: “Đã hỏi ra tình hình chưa?”
“Bắt được vài tên biết tiếng Trung Nguyên, hóa ra Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang đi đánh chiếm Cao Ly, những thuyền này quay lại tập hợp nhân mã”, Hải Nương đáp.
“Nước Cao Ly? Không hiểu nổi, có điều, hắn ta mất những thuyền này, đây là việc có lợi với Đông Hải chúng ta”.
“Vậy chúng ta có tiếp tục truy kích Bổn Nguyên không?”, Hải Nương hỏi.
Trình Khai Sơn suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Truy, lần này cho hắn ta nếm trải mùi vị bị người khác truy trích, truyền lệnh xuống dưới, cho toàn bộ binh sĩ lên thuyền hải tặc vừa cướp, mang theo hỏa pháo và thuyền chiến đi cùng, tốc tiến Cao Ly”.
Bổn Nguyên đã lưu lại nhà trọ gần biển mấy ngày trời, đang ngồi uống rượu, mơ về ngày hóa rồng trong tương lai, mẫu thân hắn ta là một kỹ nữ, đó là nỗi ô nhục lớn nhất của hắn ta, vì nguyên do này, hắn ta đã từng giết các bạn học dám cười nhạo mình, bỏ ra biển làm hải tặc, từ một thiếu niên nhỏ bé, từng bước đi tới ngày hôm nay…
“Bổn Nguyên các hạ, đang có thuyền chiến từ phía xa tiến đến, có lẽ là thuyền của chúng ta”, một binh sĩ phụ trách truyền lệnh nói lớn.
Mặt nước biển chuyển động dữ dội…
“Ha ha, không biết có đem nữ nhân tới không…”
“Quanh đây không bắt được ai, ta bức bối chết rồi đây này…”
Khi thuyền chiến ngày càng gần, Bổn Nguyên đứng dậy, nhìn những hải tặc hớn hở trước mắt, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ…
Đúng vào lúc này, thuyền chiến phía trước đột nhiên tách ra hai phía, vô số thuyền mà chúng không hề quen biết xuất hiện, tất cả đám hải tặc chết lặng...
“Chuyện gì thế này?”
Chỉ thấy đột nhiên có tiếng hô lớn: “Ba chiếc lá, là bang Triêu Nam, là bang Triêu Nam…”
Khi câu nói này vừa vang lên, vô số hỏa pháo cũng được phóng ra, bờ biển hoang vắng không chỗ để núp, đám hải tặc đang tụ tập lập tức bị nổ banh xác…
Mắt Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang đỏ cả lên, lớn tiếng hét: “Tàu chiến của ta đâu? Tàu chiến của chúng ta đâu?”
Trên vùng biển này, hai tổ chức hải tặc lớn nhất đang mưu đồ chia cắt lãnh thổ Cao Ly làm hai phần.
“Thổ Chân tướng quân, đổ bộ lên tỉnh Giang Nguyên, chỉ cần đi thêm mấy trăm dặm là chúng ta có thể hội hợp với quân của Bổn Nguyên rồi, đồng thời cũng có thể cắt đứt hoàn toàn thông tin liên lạc của vương thất Cao Ly với phía nam”, một binh sĩ đứng trên boong thuyền phân tích cho Thổ Chân.
“Tốt lắm, một khi chiếm được Cao Ly, chúng ta có thể đặt cứ điểm tại đây, sau đó tấn công vào Trung Nguyên. Một ngày nào đó, toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên sẽ thuộc về nước Phù Tang ta. Đám người Trung Nguyên kia không xứng chiếm hữu ruộng đất phì nhiêu như thế”, Thổ Chân Danh Phá nói.
“Thế nhưng, Thổ Chân tướng quân, tên Bổn Nguyên kia rất tham lam, chúng ta phải cẩn thận đề phòng hắn mới được”.
“Ha ha, Bổn Nguyên cùng lắm chỉ là tên hải tặc do kỹ nữ sinh ra mà thôi, vốn không đủ sức uy hiếp. Sở dĩ lần này Đức Xuyên tướng quân muốn ta mời hắn, mục đích chính là mượn dao giết người. Hiện tại, gia tộc Đức Xuyên sắp thống nhất Phù Tang, đến lúc đó, có sự ủng hộ của Đức Xuyên tướng quân, biển cả sẽ là thiên hạ của chúng ta”, Thổ Chân Danh Phá cười khoái trá.
Bờ biển tỉnh Giang Nguyên, mấy đứa trẻ đang chơi đùa…
“Tỷ tỷ, mau nhìn kìa, đó là gì?”
“Ôi, thật nhiều thuyền lớn… Á…”
Cô bé kia còn chưa kịp nói hết câu thì hàng trăm mũi tên đã lao đến, bọn họ nhỏ không hề phòng bị, cứ thế bị bắn chết trên bờ biển.
“Giết hết tất cả đàn ông, gom đàn bà lại một chỗ để anh em ta chơi cho thỏa thích, ha ha ha…”, tên hải tặc dẫn đầu vừa hét to vừa xông lên.
Mấy vạn hải tặc bắt đầu một cuộc thảm sát kinh hoàng…
Uy Hải Vệ…
“Hải Nương, đã xác định được vị trí của đảo Thỏ Con chưa?”, Trình Khai Sơn hỏi.
“Sau khi thẩm vấn mấy tên hải tặc của bang Hải Đảo, đã có thể xác định đại khái”, Hải Nương trả lời.
“Được, lệnh cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng tiêu diệt đám hải tặc kia trong một lần hành động”, Trình Khai Sơn nghiêm túc nói.
Cuối cùng, hải quân Hắc Kỳ Quân cũng xuất phát. Biển cả vốn là thế giới bao la, rộng lớn, không có giới hạn, nếu không phải dân đi biển lâu năm, e là khó mà phân biệt được phương hướng. Sau một tuần rong ruổi, rốt cuộc, Hắc Kỳ Quân cũng tiếp cận vùng biển ngoài khơi đảo Thỏ Con.
“Trình đại ca, theo như dự tính của chúng ta, đi thêm mười hải lý nữa là có thể nhìn thấy được đảo Thỏ Con”, Hải Nương nói.
“Tốt, lệnh cho hạm đội tạm thời dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ. Nhân lúc trời tối, phái thuyền nhỏ đi trinh sát một phen”, Trình Khai Sơn ra lệnh.
Vài chiếc thuyền nhỏ có sức chứa hai người từ từ iến về phía trước, sau nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện hòn đảo ở đằng xa…
“Mật thám đã quay lại”, Hải Nương nói.
Trình Khai Sơn nhìn mật thám vừa quay lại, hỏi: “Tình hình trên đảo như thế nào?”
“Khởi bẩm Trình đại nhân, hòn đảo này vô cùng rộng lớn, thoạt nhìn có mấy vạn người trú đóng trên bến cảng, nhưng có một điều kỳ quái là chúng ta không phát hiện chiến thuyền của đảo, chỉ có rải rác mấy chiếc thuyền vừa cập bến”, mật thám nói.
“Không có chiến thuyền?”, Trình Khai Sơn nghi hoặc hỏi.
Hải Nương nói: “Xem ra bọn chúng lại đi cướp bóc nữa rồi. Lũ súc sinh này giết người cướp của khắp nơi, vô cùng độc ác, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đánh hay không đánh?”
Trình Khai Sơn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đánh, cũng đã đến rồi, sao lại không đánh. Nếu chiến thuyền của hải tặc không có ở đó, vậy thì chúng ta sẽ hủy diệt hang ổ của chúng, xử tử toàn bộ giặc Oa còn sót lại trên đảo”.
Khi đám giặc Oa trực đêm trên đảo nhìn thấy một lượng lớn chiến thuyền tiếp cận, bọn họ đều sững sờ.
“Có phải chiến hạm của chúng ta trở về không? Sao nhìn lạ quá vậy?”
“Ầm… ầm… ầm…”, ngay khi hắn ta còn đang do dự, bỗng nhiên, hàng trăm quả cầu lửa lao đến.
Trình Khai Sơn ra lệnh cho tất cả các chiến hạm tự do công kích, mục đích duy nhất chính là bắn nát hòn đảo này.
Hàng trăm khẩu pháo lập tức bao vây hang ổ hải tặc, một lượng lớn hải tặc bị nổ chết khi còn đang say ngủ, đợi đến khi đám hải tặc kịp phản ứng, tiếng gào thét vang lên khắp nơi.
Thế nhưng bọn họ lại không thể làm gì được những chiến thuyền ở đằng xa kia, trái lại, chỗ nào càng la to thì càng bị bắn nhiều hơn, chẳng mấy chốc, đám hải tặc còn sống liều mạng bỏ chạy vào sâu trong đảo.
Sau mấy đợt nã pháo, nhìn thấy hải tặc chạy trốn tứ phía, Trình Khai Sơn hô to: “Truyền lệnh cho tất cả thuyền ngưng bắn, lên đảo truy kích!”
Sau đó hắn ta nói với Hải Nương: “Hải Nương, muội ở lại chiến hạm, phụ trách dò xét toàn bộ đảo, không cho phép bất kỳ một tên hải tặc nào trốn thoát”.
Hải Nương gật đầu nói: “Trình đại ca, huynh cũng chú ý an toàn nhé!”
Trình Khai Sơn dẫn theo binh sĩ Hắc Kỳ Quân xông lên đảo. Có rất nhiều hải tặc bị bắn chết, xác nằm la liệt trên bãi biển, trong đó cũng có khá nhiều phụ nữ, chắc hẳn là dân chúng vô tội bị bọn cướp bắt về.
Trình Khai Sơn cả giận nói: “Toàn lực đuổi giết cho ta, nhất định phải tiêu diệt sạch đám súc sinh này!”
Phe hải tặc đã sớm tan rã, bọn chúng hoảng hốt bỏ chạy, ngay cả vũ khí cũng không kịp cầm thì sao có thể là đối thủ của binh sĩ Hắc Kỳ Quân được chứ? Trận chiến này kéo dài đến tận hừng đông, cuối cùng, đám hải tặc cũng bị xử lý sạch sẽ.
Trình Khai Sơn tìm được một lượng vàng bạc châu báu khá lớn trong hang ổ của hải tặc, xem như thu hoạch bất ngờ. Trong lúc bọn họ đang thu dọn chiến trường, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô gái.
“Á!”
“Là ai?”, các binh sĩ Hắc Kỳ Quân đều tỏ vẻ cảnh giác.
“Ngươi cũng là người Trung Nguyên ư?”, giọng một cô gái vang lên.
Binh sĩ Hắc Kỳ Quân men theo âm thanh tìm kiếm, cuối cùng, bọn họ phát hiện giọng nói kia phát ra từ địa lao.
“Đúng, chúng ta là binh sĩ Hắc Kỳ Quân”, một binh sĩ đáp.
“Vậy ngươi có thể thả chúng ta ra ngoài được không? Chúng ta đều là dân chúng vô tội bị bắt đến đây!”, cô gái kia khóc nấc lên, kế đó, bọn họ nghe thấy tiếng khóc của rất nhiều cô gái vang lên.
“Chuyện gì?”, Trình Khai Sơn đi đến.
“Trình tướng quân, là những cô gái bị đám hải tặc bắt!”, binh sĩ đáp.
Trình Khai Sơn: “Còn không mau cứu người”.
Khi hơn chục cánh cửa địa lao được mở, từng cô gái lần lượt bò ra, khiến mắt những người binh sĩ hải quân xung quanh đỏ hoe...
Các cô gái trẻ đều có vết thương, vết sẹo trên người, quần áo rách tả tơi, thậm chí có người bụng rất to nhưng cũng chi chít vết sẹo. Điều tồi tệ hơn nữa là nhiều cô gái đã mất khả năng đi lại, và còn rất nhiều người bỏ mạng trong địa lao, không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa...
“Đúng thế, xin hãy đưa bọn ta đi, nơi này chính là địa ngục…”
Trong mắt các cô gái tràn ngập khiếp sợ và hoang mang.
Trình Khai Sơn đỏ nhòe mắt, trước đây nỗi căm hận của hắn ta với hải tặc chỉ đơn giản là trả thù, nhưng khi tận mắt chứng kiến bao nhiêu cô gái vô tội bị hải tặc ô nhục, lửa giận trong lòng càng thêm bùng cháy.
Trình Khai Sơn: “Mọi người yên tâm, Hắc Kỳ quân nhất định sẽ bảo vệ, đưa mọi người trở về nhà, sau này sẽ không có hải tặc ức hiếp mọi người nữa”.
Sau khi giải cứu các cô gái, Trình Khai Sơn đã sắp xếp một chiếc thuyền lớn, đưa bọn họ về Uy Hải Vệ an cư…
Sau một đêm chiến đấu đẫm máu, hải quân Hắc Kỳ quân được triệu lệnh tập trung, Trình Khai Sơn nhìn những binh sĩ trẻ tuổi trước mặt, hét lớn: “Các ngươi đã nhìn thấy những cô gái hồi nãy chưa? Tại sao thất hoàng tử muốn chúng ta liều mạng rèn luyện? Tại sao thất hoàng tử táng gia bại sản cũng phải thành lập hải quân? Tại sao hả?”
Đám đông trầm mặc không lên tiếng, đa số những tân binh vừa gia nhập, đều là vì cảm thấy hiếu kỳ và thú vị…
Trình Khai Sơn tiếp tục: “Gần trăm năm nay, hải tặc lộng hành, cướp bóc khắp nơi, vô số thôn trang bị phá, bách tính bị giết hại, không phải vì chưa có hải quân ư? Không phải đám giặc Oa cậy có thuyền và đại bác, mới dám diễu võ dương oai trên lãnh thổ Trung Nguyên ư?”
“Thất hoàng tử từng nói, dù là bách tính Đại Lương hay Đông Hải, chúng ta đều cùng cội nguồn, nhưng giặc Oa thì không, đó là đám dị tộc khốn khiếp, vì vậy không cần biết hải quân Đại Lương thế nào, hải quân Hắc Kỳ quân nhất định phải trở nên lớn mạnh, không vì gì khác, chính là để vợ con chúng ta không phải chịu số mệnh như những cô gái kia, các ngươi hiểu chưa?”
“Đã rõ…đã rõ”.
Tất cả binh sĩ hét lên.
Khi Trình Khai Sơn quay lại thuyền chủ, Hải Nương chợt tiến tới…
“Trình đại ca, huynh đừng quá tức giận, những năm qua hải tặc làm không ít chuyện như vậy, chẳng qua huynh mới thấy lần đầu mà thôi”.
Trình Khai Sơn nhìn Hải Nương, bất ngờ bật khóc: “Aiz, ta chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, không có khả năng bảo vệ bọn họ, nếu chúng ta cố gắng thêm chút nữa, mạnh mẽ thêm chút nữa, nói không chừng có thể sớm cứu bọn họ”.
Hải Nương nhìn người đàn ông uy vũ trước mặt đột nhiên rơi lệ, trong lòng chợt hiểu Trình Khai Sơn thường ngày nói cười vui vẻ, nhưng nội tâm lại cực kỳ dịu dàng, nàng ta đưa tay gạt nước mắt cho Trình Khai Sơn, nói: “Nếu huynh thật sự nghĩ thế, vậy huynh phải trở nên mạnh mẽ hơn, dẫn dắt chúng ta sớm ngày tiêu diệt bọn giặc Oa, dẹp sạch hoàn toàn đám hải tặc…”
Trình Khai Sơn nắm chặt tay Hải Nương, gật đầu nói: “Chúng ta nhất định có thể…”
Nước Cao Ly.
Liên quân hải tặc của Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang và Thổ Chân Danh Phá chỉ mất mấy ngày để tập hợp…
“Bổn Nguyên các hạ , từ hướng này chúng ta có thể trực tiếp đánh vào thành Tân La ở kinh đô Cao Ly, bắt tên hoàng đế Tân La phải quỳ xuống dâng nữ nhân của hắn ta lên, ha ha”, Thổ Chân Danh Phá cười lớn.
“Lần này còn phải cảm tạ Thổ Chân tướng quân, đợi chiếm được Tân La, ta hy vọng tướng quân giữ đúng lời hứa, chia cho chúng ta vùng đất phía nam tỉnh Giang Nguyên”.
Thổ Chân Danh Phá cười đáp: “Đương nhiên rồi”.
Chẳng bao lâu sau, gần năm mươi vạn liên quân hải tặc đã đổ bộ từ Trung Nguyên vào Cao Ly, trực tiếp xông đến thủ đô thành Tân La, lúc này quân thủ thành không tới hai vạn người, hơn nữa quân Cao Ly trước giờ luôn bị chèn ép, hoàn toàn không có sức chiến đấu, dưới sự tấn công điên loạn của kẻ địch, chỉ chống đỡ không đến hai ngày, đa số binh sĩ Cao Ly đã bỏ thành chạy trốn…
Trong hoàng cung Cao Ly, Cao Ly vương ngồi yên lặng, các đại thần hai bên thì run rẩy hoảng sợ nhìn đám hải tặc tràn vào hoàng cung…
“Đám giặc Oa các ngươi, không sợ trời phạt sao?”, Cao Ly vương quát.
“Trời phạt? Ha ha…nếu thực sự có, vậy nên phạt ngươi mới đúng, ngươi nói phải không, hoàng đế bệ hạ tôn kính?”, Thổ Chân Danh Phá cười lớn.
“Đám giặc Oa các ngươi trước giờ làm nhiều việc ác, tàn sát dân lành, sớm có một ngày vương triều Đại Lương sẽ diệt trừ các ngươi”.
“Đại Lương, nói thật cho ngươi biết, thuyền của ta là do Đại Lương cấp, đám người Trung Nguyên đó, chỉ cần đưa tiền, cái gì cũng dám bán, một đất nước như này, cũng đòi làm đối thủ của Phù Tang? Hiện giờ quỳ xuống van xin, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.
Cao Ly vương cười lạnh: “Mặc dù Cao Ly nhỏ bé, nhưng tuyệt đối không tham sống sợ chết”.
Thổ Chân nổi nóng: “Vậy ư?”
Sau đó hắn ta nói với những đại thần xung quanh: “Các ngươi có sợ chết không?”
Một vị đại thần quỳ xuống: “Ta không muốn chết, tướng quân tha mạng”.
Một người lại một người nữa, hầu như tất cả các đại thần đều sợ hãi quỳ xuống, Cao Ly vương phẫn nộ quát: “Đám người không có cốt cách các ngươi!”
Thổ Chân Danh Phá bật cười ha hả, vung đao, nói: “Cốt cách thì tốt đấy, tiếc là đám Cao Ly các ngươi không có…”
Sau khi chiếm lĩnh hoàng cung Cao Ly, quốc gia hữu danh vô thực này đã hoàn toàn rơi vào tay Thổ Chân Danh Phá.
“Thổ Chân tướng quân, giờ ngài đã chiếm được Tân La, khi nào chúng ta nam hạ, diệt trừ tàn dư quân đội Cao Ly?”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang hỏi.
Thổ Chân Danh Phá kinh ngạc nhìn hắn ta, nói: “Bổn Nguyên các hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi, ta hứa giao vùng đất phía nam Giang Nguyên cho ngài, chứ không hề nói, sẽ giúp ngài chiếm nó”.
“Cái gì? Ngài…Thổ Chân Danh Phá, ngài lừa ta đúng không?”, Bổn Nguyên phẫn nộ nói.
Thổ Chân Danh Phá mỉm cười: “Có thể nhường ngài vùng đó, đã là ân điển lớn nhất của Đức Xuyên tướng quân, không lẽ ngài muốn đối đầu với gia tộc Đức Xuyên?”
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang sững người, gia tộc Đức Xuyên là tổ chức Mán Liêu lớn nhất đất nước Phù Tang, gần như thống lĩnh cả Phù Tang, không ai trên đất nước đó dám bất kính với họ.
“Ý ngài là gì? Không lẽ ngài đã đầu quân cho Đức Xuyên tướng quân”.
Thổ Chân Danh Phá đáp: “Đúng vậy, chiếm lĩnh Cao Ly lần này chính là mệnh lệnh của Đức Xuyên tướng quân, chuẩn bị cho cuộc tấn công Trung Nguyên, ngài nên cảm tạ sự tin tưởng của Đức Xuyên tướng quân mới phải, nếu ngài có thể tự chiếm được phía nam, ta tin tướng quân sẽ vô cùng coi trọng ngài đó”.
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang nghiến răng, nói: “Được, coi như ngài giỏi, ta sẽ tự chiếm phía Nam, tự mình dâng nó lên Đức Xuyên tướng quân”.
Thổ Chân Danh Phá nhìn Bổn Nguyên, phá lên cười: “Con trai của một kỹ nữ cũng muốn thể hiện bản thân trước Đức Xuyên tướng quân, đúng là nực cười”.
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang chợt hiểu ra, hắn ta là một kẻ bị người khác xem thường, nhưng nếu có thể bám vào cây đại thụ Đức Xuyên tướng quân, vậy sẽ có cơ hội…
“Truyền lệnh, cho thuyền chiến quay về đảo Thỏ Con, chở tất cả người của chúng ta đến đây”, Bổn Nguyên hét lên.
Đột nhiên, một binh sĩ chạy vào: “Trình tướng quân, thuyền buồm phát ra tín hiệu rồi”.
Trình Khai Sơn lập tức đứng dậy: “Mẹ nó, quay về rồi, thông báo thuyền chiến chuẩn bị sẵn sàng, nhận được tín hiệu lập tức xông lên cho ta”.
Ba bốn trăm chiếc thuyền hải tặc đang tấp vào bờ, rất nhanh đã tiến gần cảng, hàng trăm chiếc thuyền xếp thành hàng dài, đột nhiên, một tiếng động chói tai vang lên, chỉ thấy pháo hoa nổ rộ trên không trung, ngay lập tức, thuyền chiến Hắc Kỳ quân xông tới, Trình Khai Sơn đứng ở phía xa quan sát…
“Không đúng, sao ít người như vậy?”
Đám hải tặc trên thuyền giờ mới nhận ra có gì đó không đúng, khi chúng chuẩn bị bỏ chạy, hàng loạt binh sĩ Hắc Kỳ quân từ bờ biển đã lao tới, toàn bộ thuyền chưa kịp chạy liền bị chiếm lĩnh, những thuyền kịp khởi động đều bị hỏa pháo tấn công…
Trình Khai Sơn lập tức hét lớn: “Đừng bắn nữa, đừng bắn nữa, mau hạ lệnh, đây đều là thuyền trống, đừng làm hỏng hết thuyền của ta”.
Chiếc thuyền chiến khổng lồ của Hắc Kỳ quân đã chặn đứng những thuyền hải tặc tại cảng…
“Ha ha, phát tài rồi, ba bốn trăm chiếc thuyền, thằng cháu Bổn Nguyên này, đánh chết chắc cũng không ngờ hang ổ bị chiếm”, Trình Khai Sơn bật cười lớn.
Hải Nương vô cùng kích động, nói: “Có chỗ thuyền này, chúng ta có thể chiêu mộ thêm nhiều người gia nhập hải quân, quá tốt rồi”.
Trình Khai Sơn hỏi lại: “Đã hỏi ra tình hình chưa?”
“Bắt được vài tên biết tiếng Trung Nguyên, hóa ra Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang đi đánh chiếm Cao Ly, những thuyền này quay lại tập hợp nhân mã”, Hải Nương đáp.
“Nước Cao Ly? Không hiểu nổi, có điều, hắn ta mất những thuyền này, đây là việc có lợi với Đông Hải chúng ta”.
“Vậy chúng ta có tiếp tục truy kích Bổn Nguyên không?”, Hải Nương hỏi.
Trình Khai Sơn suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Truy, lần này cho hắn ta nếm trải mùi vị bị người khác truy trích, truyền lệnh xuống dưới, cho toàn bộ binh sĩ lên thuyền hải tặc vừa cướp, mang theo hỏa pháo và thuyền chiến đi cùng, tốc tiến Cao Ly”.
Bổn Nguyên đã lưu lại nhà trọ gần biển mấy ngày trời, đang ngồi uống rượu, mơ về ngày hóa rồng trong tương lai, mẫu thân hắn ta là một kỹ nữ, đó là nỗi ô nhục lớn nhất của hắn ta, vì nguyên do này, hắn ta đã từng giết các bạn học dám cười nhạo mình, bỏ ra biển làm hải tặc, từ một thiếu niên nhỏ bé, từng bước đi tới ngày hôm nay…
“Bổn Nguyên các hạ, đang có thuyền chiến từ phía xa tiến đến, có lẽ là thuyền của chúng ta”, một binh sĩ phụ trách truyền lệnh nói lớn.
Mặt nước biển chuyển động dữ dội…
“Ha ha, không biết có đem nữ nhân tới không…”
“Quanh đây không bắt được ai, ta bức bối chết rồi đây này…”
Khi thuyền chiến ngày càng gần, Bổn Nguyên đứng dậy, nhìn những hải tặc hớn hở trước mắt, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ…
Đúng vào lúc này, thuyền chiến phía trước đột nhiên tách ra hai phía, vô số thuyền mà chúng không hề quen biết xuất hiện, tất cả đám hải tặc chết lặng...
“Chuyện gì thế này?”
Chỉ thấy đột nhiên có tiếng hô lớn: “Ba chiếc lá, là bang Triêu Nam, là bang Triêu Nam…”
Khi câu nói này vừa vang lên, vô số hỏa pháo cũng được phóng ra, bờ biển hoang vắng không chỗ để núp, đám hải tặc đang tụ tập lập tức bị nổ banh xác…
Mắt Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang đỏ cả lên, lớn tiếng hét: “Tàu chiến của ta đâu? Tàu chiến của chúng ta đâu?”
Bình luận facebook