Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186-190
Sinh ra trong hoàng thất, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh…
Hiên Vũ Ngọc Nhi ở lại phủ Thanh Châu một tuần, cuối cùng vẫn phải rời khỏi, Lãnh Thiên Minh cùng Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan đi tiễn nàng, nhìn cô gái nhỏ bé, lại thiếu vắng nụ cười, thật khiến người ta xót xa…
Hiên Vũ Ngọc Nhi nói với Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan: “Ta rất vui vì đã gặp hai vị tỷ tỷ, nếu có cơ hội tới Đại Lương, ta nhất định sẽ dẫn mọi người đi ăn thật nhiều món ngon, đến những nơi thật vui”.
Sau đó quay sang nói với Lãnh Thiên Minh: “Thiên Minh ca ca, thực ra ta hiểu, chúng ta không thể, ta cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ là muốn làm một số việc mình thích khi vẫn có cơ hội, sau này không còn cơ hội rồi, lần này ta đồng ý với phụ vương, sau khi trở về sẽ nghe theo ông ấy, ông ấy sẽ bắt ta ở lại Đại Lương, tìm một phò mã để phò tá ta”.
Lãnh Thiên Minh cũng cảm thấy tiếc nuối: “Bất luận thế nào ta đều hy vọng công chúa sống tốt”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười, nói: “Đa tạ”, sau đó dứt khoát quay người rời đi, không hề ngoảnh lại một lần, như vậy, sẽ không ai thấy giọt lệ sắp rơi xuống trong mắt nàng…
Đại sảnh hội nghị phủ Thanh Châu.
Lãnh Thiên Minh trông mọi người sắc mặt trầm trọng, nói: “Ta vừa nhận tin, tộc Hồng Mao lại muốn chiếm đánh núi Tuyết Long, phụ vương đã chuẩn bị nghênh chiến, mặc dù biên giới phía bắc cách xa ngàn dặm, nhưng ta hy vọng mọi người luôn chuẩn bị sẵn sàng…
Đa Đoạt: “Tộc Hồng Mao trước giờ không can thiệp vào Trung Nguyên, nhưng gần đây lại không ngừng gây chiến, xem ra chúng rắp tâm chiếm mỏ than bằng được”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, nói: “Tình hình quân đội chúng ta hiện tại thế nào?”
“Sơn Đông hiện có thể điều động ba mươi năm vạn quân, hải quân bốn vạn, còn lại đa số là quân thủ thành”, Đa Đoạt đáp.
“Còn kinh tế thì sao?”
Tân Cửu đứng dậy: “Ừm…việc này, thất hoàng tử, chúng ta đang nghèo lắm, nếu không phải có hỗ trợ từ mỏ, sớm đã hết lương thực dùng rồi, định cư cho dân, chỗ nào cũng cần tiền, sau trận chiến với Thiết Huyết liên minh, hàng trăm vạn lưu dân đổ về đây, vô số miệng chờ ăn, thật sự rất túng quẫn”.
Lãnh Thiên Minh: “Cứ thế này cũng không phải cách, bắt buộc phải nhanh chóng phát triển kinh tế, cho bách tính sống tốt một chút, Hắc Kỳ quân mới vững được, việc quan trọng số một hiện giờ là thúc đẩy nhu cầu trong nước, số hai là đẩy mạnh kinh tế ngoại giao”.
Tân Cửu khó hiểu hỏi: “Thất hoàng tử, nhu cầu trong nước là gì? Giao dịch đối ngoại là gì?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ một lát rồi nói: “Cái này…nhu cầu trong nước là đẩy mạnh nhu cầu của người dân Sơn Đông, cung cấp việc làm, để họ học cách tự kiếm sống, giao dịch đối ngoại là không ngừng sản xuất hàng hóa có thể trao đổi với nước khác để kiếm tiền, gia tăng số lượng việc làm”.
Tân Cửu do dự nói: “Thất hoàng tử có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Đơn giản chính là tạo việc làm cho lưu dân, không thể để họ ngồi không, lãng phí lương thực, quan trọng là rảnh rỗi sẽ dễ sinh sự”.
Tân Cửu gật đầu, đáp: “Ta hiểu rồi, thực ra ta vẫn luôn muốn thương lượng với ngài, số sắt chúng ta nhờ Cổ Bách Vạn tiêu thụ, sau đó đều được chế tác thành vũ khí, nếu chúng ta có thể tự chế tác, vậy lợi nhuận sẽ tăng rất nhiều lần”.
“Đúng, chính là như vậy, cho nên chúng ta không thể tiếp tục bán sắt, mà cần cải tiến xưởng gia công, như thế, dù là Đại Lương hay Bắc Lương, cần vũ khí, công cụ gì, chúng ta đều sẵn sàng cung cấp, lại còn có thể thành lập bộ quốc phòng và xưởng binh công, thu hút lưu dân tới đây”.
Tân Cửu: “Được, ta sẽ nhanh chóng cho người tìm hiểu”.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Trừ việc chia ruộng đất cho bách tính, còn phải khuyến khích họ khai hoang, hiện giờ đất hoang phế trong Sơn Đông quá nhiều, nếu có thể tái sử dụng, vậy nơi này sẽ biến thành vùng đất phì nhiêu màu mỡ”.
“Đây sẽ là khoản đầu tư rất lớn, không biết chúng ta nên tiến hành thế nào?”
“Thông báo cho mọi người, chỉ cần ai tự khai hoang đất, sẽ được miễn thuế ba năm, hưởng mười năm quyền sử dụng đất, Hắc Kỳ quân có thể cung cấp hạt giống miễn phí, thậm chí hỗ trợ kênh mương”.
"Ngoài ra, điểm quan trọng nhất là, nếu muốn giàu có, trước tiên phải xây dựng đường xá, sinh con và chăn nuôi. Tiếp theo, ta dự định đại tu các con đường chính thức ở Sơn Đông, rút ngắn thời gian liên lạc giữa các thành trì, đồng thời có thể tăng tốc độ hỗ trợ của quân đội trong trường hợp khẩn cấp”, Lãnh Thiên Minh nói tiếp.
Những người trong đại sảnh đều tập trung lắng nghe, không ai nói gì, bởi họ biết, thất hoàng tử, một là tạo ra kỳ tích, hai là nảy ra sáng kiến thần kinh…
“Đương nhiên chủ yếu là do, đại tu đường chính có thể giúp lượng lớn lưu dân gia nhập, có công việc và thu nhập, gia đình và thu nhập ổn định, sẽ chẳng ai còn làm đạo tặc nữa”.
Tân Cửu không kiềm được, nói: “Nhưng việc này cũng cần rất nhiều tiền, thế sinh con và chăn nuôi là như nào ạ?”
Lãnh Thiên Minh bật cười, đáp: “Chỉ cần giúp bách tích được an định, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng, tiền có thể kiếm lại, bán số vàng chúng ta đang giữ đi, còn về sinh con và chăn nuôi, đơn giản là cho phụ nữ ở nhà chăm sóc gia đình chồng con, với lượng đất của Sơn Đông, ít nhất phải có ba ngàn đến năm ngàn vạn nhân khẩu mới hợp lý, đồng thời bọn họ rảnh rỗi có thể chăn nuôi gia súc gia cầm”.
Tân Cửu: “Nhưng chăn nuôi tại gia cần làm đơn xin phép”.
“Đây là Bắc Lương không phải Đại Lương, truyền lệnh của ta, tại Sơn Đông, nhà nào cũng có thể tự chăn nuôi, ai nuôi tính là của nhà đó, không có tiền mua thức ăn chăn nuôi, có thể đến vay nợ miễn phí Hắc Kỳ quân”.
“Vay nợ miễn phí là gì nữa vậy?”, Tân Cửu mờ mịt hỏi.
“Tức là cho họ vay tiền mua đồ chăn nuôi, sau khi bán kiếm được lời thì trả tiền sau, giống như cầm đồ vậy”.
“Ta hiểu rồi, nghe thì có vẻ phức tạp, nhưng nếu làm được như vậy, ta tin rằng không tới một năm, lãnh thổ Sơn Đông sẽ có những cánh đồng màu mỡ và trại chăn nuôi mọi nơi”, Tân Cửu cảm thán.
Mọi người nghe xong đều vô cùng tán đồng, đa số bọn họ đều xuất thân nông dân, hiểu rõ việc có đất đai, công việc và thu nhập thêm nghĩa là gì, trong thời đại này, dù là ngày tết, có được chút thịt trong bữa ăn là thứ vô cùng xa xỉ…
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Điểm cuối cùng là nhất định phải khuyến khích thương nhân, không chỉ hỗ trợ những người có tiền hay có năng lực kinh doanh ở bản địa, quan trọng hơn nữa là thu hút thương nhân bên ngoài về đây, như vậy tiền bạc và hàng hóa mới không ngừng lưu thông”.
“Thông báo cho các thành trì, những người sẵn sàng tham gia làm ăn buôn bán, khi cửa hiệu đạt mức yêu cầu liền có thể miễn thuế nhà ba năm, được vay lãi suất thấp, người buôn từ ngoài tới cũng hưởng đãi ngộ tương tự”.
Tân Cửu lại hỏi: “Không thu tiền nhà, vậy Hắc Kỳ quân chúng ta lấy thu nhập ở đâu?”
“Vừa mới bắt đầu mà, đang trong thời kỳ nghèo khó, đành tằn tiện chút vậy, đợi lúc các cửa hiệu bắt đầu nhộn nhịp, thương nhân kiếm được tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng có”.
“Cuối cùng, mấu chốt của mọi thứ, đó là hậu cần, ta dự định sẽ tự mình thành lập một công ty hậu cần, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa khắp Sơn Đông, không chỉ đảm bảo lưu thông hàng hóa, mà còn giải quyết được khó khăn của các thương gia trong khâu vận chuyển”.
Tân Cửu không kiềm được thán phục: “Ý tưởng này đúng là vừa liều lĩnh lại vừa hay ho, mặc dù chưa thấy bao giờ, nhưng xem ra thực sự có thể tiến hành, không biết từ đâu thất hoàng tử nghĩ ra những thứ này?”
Lãnh Thiên Minh có phần bất ngờ, sau đó quay sang nhìn Lãnh Hàn: “Ờm…đây đều là chủ ý của Lãnh Hàn”.
Mọi người đều giật mình nhìn về phía Lãnh Hàn, sau đó chắp tay ra hiệu. Còn Lãnh Hàn thì chỉ biết câm nín, đầu đầy vạch đen.
Chẳng mấy chốc, mỗi một thông báo đều được lan truyền đến sáu mươi tám toàn thành của Sơn Đông dưới hình thức bố cáo.
Tại cửa một quán trà nhỏ…
“Này… này, có nghe thấy chưa? Hắc Kỳ Quân không chỉ miễn phí tiền thuê cửa hàng, mà còn cho vai lãi tức thấp nữa đấy, mượn 10 lượng, hai năm chỉ trả lãi có 1 lượng”, một người đang uống trà nói với người còn lại.
“Đương nhiên là biết rồi, ta cũng dự định thuê một cửa hàng, tay nghề nhào bột của vợ ta thì khỏi phải nói, mở tiệm mì là nhất rồi còn gì?”, tên còn lại trả lời.
“Ôi, chuyện tốt như vậy sao ngươi không gọi ta?”
“Ngươi có thể làm được gì, quan phủ sẽ nghiệm thu cửa hàng đấy, không phải muốn mở là mở đâu, nếu không kinh doanh, cửa hàng sẽ bị thu hồi”.
Phía bên kia, hai người phụ nữ vừa đi vừa trò chuyện.
“Ngươi có đến quan phủ nhận con giống chưa? Ta nhận một con dê rừng và một con trâu đấy, không tốn đồng nào cả. Bọn họ bảo đợi đến khi trưởng thành, chỉ cần bán đi trả thù lao là được. Ngọn núi phía sau nhà chúng ta toàn là cỏ, mặc cho chúng ăn thỏa sức, hơn nữa, sau khi trâu lớn, chúng ta có thể khai hoang rất nhiều ruộng đất”, một phụ nữ đắc ý nói.
Người còn lại nhìn nàng ta, cười nói: “Ta nhận mười con gà, năm con dê, hai con trâu. Trên núi có rất nhiều cỏ, sợ gì mà không nuôi nổi chúng, đến lúc đó, chỉ cần bán ra, chúng ta sẽ thu được một số lớn. Trước kia không dám nuôi, giờ đã có Hắc Kỳ Quân ở đây, lại không phải tốn tiền, còn sợ gì nữa chứ?”
“Gì chứ? Ngươi nhận nhiều vậy à? Không được, để ta đi nhận thêm mấy con nữa…”
Cùng lúc đó, ở mỗi cổng thành của sáu mươi tám tòa thành thuộc Sơn Đông có hơn mười chiếc xe ngựa cỡ lớn đỗ lại, trên mỗi chiếc xe có dựng một tấm bảng “Hắc Kỳ Hậu Cần”, trên đó viết: Hắc Kỳ Quân nhận vận chuyển tất cả thư tín, hàng hóa, vật phẩm tư nhân trong phạm vi lãnh thổ Sơn Đông. Mỗi cân chỉ cần trả 2 văn tiền, chưa đủ cân sẽ tính như một cân. Vận chuyển tốc hành đến từng tòa thành tại Sơn Đông…
Đồng thời, tại mỗi một trạm của Hắc Kỳ Hậu Cần đều có bán khoai nướng, phía trên còn có một câu quảng cáo: “Khoai nướng Tiểu Hoa, ăn vào như mãnh hổ”.
Đối với những dân chúng đã chịu đủ loại áp bách thì mỗi một điều trên tựa như hạn hán gặp mưa rào, đã hoàn toàn khơi dậy văn hóa truyền thừa trên mảnh đất này. Phút chốc, xưởng sản xuất mọc lên khắp nơi, đường sá được tu sửa, đủ các loại con giống, hàng hóa, liên tục lưu thông khắp các thành trì. Vì việc này, Tân Cửu đã tìm người chế tạo gần ngàn chiếc xe ngựa theo yêu cầu, lấy lý do huấn luyện tân binh, Hắc Kỳ Quân không ngừng di chuyển giữa các thành trì.
Thảo nguyên phía bắc Bắc Lương.
Sau khi nhận được tin tức đại quân của tộc Hồng Mao đang tập kết tại biên cảnh, Lãnh Liệt Vương liền dẫn theo năm vạn cấm vệ quân của đô thành chạy đến phương Bắc. Hiện tại, bọn họ đã đóng quân ở đây được hơn một tháng, đang chờ hội họp cùng các cánh quân khác.
Liên quân Bắc Lương do Dụ Long thống lĩnh bao gồm bốn đạo quân chủ lực cộng thêm quân đội thủ thành được phân phối tạm thời, nhân số tổng cộng đã đạt đến 60 vạn. Nhị hoàng tử Lãnh Thiên Ngạo cũng thống lĩnh tám vạn Mãnh Hổ Quân tham gia trận chiến này.
Trong doanh trướng Lãnh Liệt Vương, Dụ Long bước vào:
“Đại Vương, lấy trung quân làm trung tâm, đại quân đã tập kết đầy đủ, bây giờ chúng ta sẽ tiến quân ra biên cảnh?”, Dụ Long hỏi.
Lãnh Liệt Vương gật đầu nói: “Truyền lệnh cho tất cả quân đoàn, xuất phát…”
Trong phủ Thanh Châu, Lãnh Thiên Minh đang xem xét số liệu do các thành trì báo lên, hắn không khỏi bật cười: “Không ngờ ham muốn làm giàu của dân chúng lại vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta”.
Bên cạnh, Lãnh Hàn cười nói: “Với sắc lệnh này, dân chúng được bảo hộ hoàn toàn, sao có thể không tích cực cho được? Tuy Hắc Kỳ Quân phải đầu tư một lượng tiền lớn trong giai đoạn đầu, nhưng về lâu dài sẽ thu được lợi ích rất lớn. Bây giờ, ta đã thật sự tâm phục khẩu phục Thất hoàng tử rồi!”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ha ha, có thể được Lãnh đại tài tử công nhận, đó cũng là một việc may mắn…”
Lãnh Hàn nói: “Còn có một việc, vài ngày nữa Cổ Bách Vạn sẽ đến phủ Thanh Châu để gặp mặt ngài, ta đã truyền tin cho ông ta, nhờ đưa mẹ ta cùng đến”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Đó là chuyện tốt, đưa gia mẫu đến đây thì ngươi không còn phải mong nhớ nữa. Tuy nhiên, Cổ Bách Vạn đến khiến ta rất bất ngờ, nhưng như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này, ta sẽ hỏi rõ chuyện ông ta đã truyền tin cho ta lần trước”.
Buổi tối, quay về vương phủ…
“Lãnh ca ca, xem búp bê vải mà ta đã mua cho con của Mộ tỷ tỷ này…”, vừa thấy Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan vui vẻ nói.
Mộ Như Tuyết bên cạnh lập tức cười nói: “Bây giờ chỉ mới mấy tháng mà thôi, hẳn phải đến cuối năm đứa bé mới được sinh ra, muội gấp gáp như vậy làm gì?”
“Nói vậy sao được, Lãnh ca ca, chàng không biết đâu, hiện trong thành ngày càng nhiều người kinh doanh, con đường chính lúc nào cũng đông nghịt người, búp bê vải này là do một cô bé tự tay thêu đấy, ta mua được nó không dễ chút nào”, Tiểu Lan tỏ vẻ đắc ý.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Tiểu Lan thật lợi hại, nàng muốn mua gì cứ mua thỏa thích, Lãnh ca ca của nàng là người có mỏ mà!”
Tiểu Lan cười nói: “Tuân lệnh Thất hoàng tử!”
Mộ Như Tuyết không khỏi trêu ghẹo: “Muội đừng có mượn cớ rong chơi, vẫn nên dành thời gian suy nghĩ làm thế nào để Lãnh ca ca…”, sau đó nàng chỉ chỉ vào bụng mình.
Tiểu Lan nhanh chóng hiểu ý Mộ Như Tuyết, thoáng cái, mặt nàng đỏ bừng lên: “Mộ tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy, người ta còn nhỏ mà…”
Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thật ra cũng không nhỏ, hay là vầy đi, đêm nay chúng ta tăng ca…”
Vài ngày sau, Cổ Bách Vạn quả nhiên đến đúng hẹn, thân hình mập mạp, phúc hậu ngồi gọn lỏn trên chiếc xe ngựa xa hoa được chế tạo theo yêu cầu khiến người qua đường hâm mộ không thôi.
“Lão gia, chúng ta đã đến phủ Thanh Châu”, một người hầu cung kính nói với Cổ Bách Vạn đang ngồi trong xe.
“Không cần, trước hết, ngươi sắp xếp người đưa mẫu thân của công tử Lãnh Hàn đến đó, ta đi dạo quanh phủ Thanh Châu một vòng rồi lại đến cũng không muộn”.
Vừa gặp được mẹ, Lãnh Hàn rơi nước mắt, vội quỳ xuống nói: “Mẫu thân, con đã để người chịu khổ”.
Lãnh mẫu đỡ Lãnh Hàn dậy, cười nói: “Mẹ biết con của mẹ là người có tiền đồ mà!”
Lãnh Hàn cười khổ: “Con nào có tiền đồ gì đâu!”
Lãnh mẫu cười nói: “Hắc Kỳ Quân của các con đánh lưu phỉ, diệt hải tặc ở Đông Hải, cứu giúp vô số dân chúng, việc này không một ai ở Biện Lương là không biết, con có thể đi theo đội quân như vậy, đó chính là tiền đồ”.
Lãnh Hàn không khỏi bùi ngùi xúc động, bản thân hắn ta vốn không làm gì cả, chỉ theo chân Hắc Kỳ Quân mà thôi, không ngờ mẫu thân lại tự hào về hắn ta như vậy. Điều khiến Lãnh Hàn kinh ngạc hơn nữa chính là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, những việc làm của Hắc Kỳ Quân đã được lan truyền đến Đại Lương, có thể thấy được trong lòng mỗi người dân đều cán cân.
Sau khi dạo chơi một vòng quanh phủ Thanh Châu, nhìn thấy người ngựa tấp nập, cửa hàng, quán xá mọc san sát, hai mắt Cổ Bách Vạn lóe sáng, cười nói: “Ha ha… Tiền, tất cả những thứ này đều là tiền!”
Khi tiến vào sảnh nghị sự của phủ Thanh Châu, Cổ Bách Vạn gặp được Tân Cửu – người đã liên hệ với ông ta suốt thời gian qua. Đối với vị thần tài này, Tân Cửu cũng nhiệt tình chiêu đãi, sau đó, hai người cùng đi gặp Lãnh Thiên Minh.
“Cổ lão gia, đã lâu không gặp!”, Lãnh Thiên Minh chắp tay nói.
Cổ Bách Vạn vội cười đáp: “Thất hoàng tử, không dám, không dám, ngài cứ gọi Bách Vạn là được”.
Lãnh Thiên Minh cũng cười, mời Cổ Bách Vạn ngồi xuống rồi nói: “Chẳng hay Cổ lão gia biết được thân phận của ta từ lúc nào?”
Cổ Bách Vạn cười nói: “Thật không dám giấu diếm, ngay lần đầu tiên Thất hoàng tử đến Cổ phủ, ta đã đoán được thân phận của ngài. Trẻ như vậy đã có được một lượng lớn mỏ vàng, quặng sắt, lại đến từ khu vực Đông Hải, e là chỉ có Thất hoàng tử kinh tài tuyệt thế của Bắc Lương mà thôi”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Lúc ta đi sứ Đại Lương, sao Cổ lão gia lại biết được chuyện có người muốn ám sát ta?”
Cổ Bách Vạn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói: “Việc này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, có người đặt hàng ta làm một số vũ khí, ngày giao hàng được ấn định trước thời điểm ngài nhập cảnh, hơn nữa, thuộc hạ của ta đã nói với ta rằng khi giao hàng, hắn nghe đối phương nhắc đến hai chữ “sứ đoàn” rất nhiều lần, cho nên ta đoán những người này có ý định muốn hành thích Thất hoàng tử, nhưng lại không có chứng cớ, nên ta chỉ có thể gửi ngài một mẫu giấy để đề phòng”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Cổ lão gia có thể giàu có một phương như ngày hôm nay quả nhiên không chỉ dựa vào may mắn, tầm nhìn cùng khả năng phân tích của ông thật sự hơn hẳn người thường”.
Cổ Bách Vạn nói: “Thất hoàng tử quá khen, quá khen! Ta cũng chỉ vì kiếm sống mà thôi!”
“Ha ha, Cổ lão gia, lần này ông đến là có chuyện gì?”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục hỏi.
Nghe được câu này, Cổ Bách Vạn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Trước khi đến đây, ta đã đi dạo khắp các cửa hàng ở phủ Thanh Châu, cảm thấy cuộc sống của ngàn vạn dân chúng ở sáu mươi tám tòa thành của Thất hoàng tử vẫn cần được nâng cao. Hai năm qua, Thất hoàng tử đã mang đến cho ta rất nhiều lợi ích, ta nghĩ cũng đã đến lúc ta đền đáp ngài rồi. Cho nên Cổ mỗ quyết định thay thương hội Đại Lương ta đặt nền móng đầu tiên tại sáu mươi tám tòa thành này, từ khách sạn, quán trọ cho đến cửa hàng buôn gạo, buôn vải, thương hội của ta đều có thể bỏ vốn kinh doanh”.
Nghe vậy, Lãnh Thiên Minh cười thầm. Lão cáo già này muốn chạy đến kinh doanh mà còn giả vờ giả vịt, nói thật dễ nghe, vì vậy hắn nói: “Đây chính là chuyện vô cùng tốt, Thiên Minh xin thay mặt ngàn vạn bách tính cảm tạ Cổ lão gia”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi ở lại phủ Thanh Châu một tuần, cuối cùng vẫn phải rời khỏi, Lãnh Thiên Minh cùng Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan đi tiễn nàng, nhìn cô gái nhỏ bé, lại thiếu vắng nụ cười, thật khiến người ta xót xa…
Hiên Vũ Ngọc Nhi nói với Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan: “Ta rất vui vì đã gặp hai vị tỷ tỷ, nếu có cơ hội tới Đại Lương, ta nhất định sẽ dẫn mọi người đi ăn thật nhiều món ngon, đến những nơi thật vui”.
Sau đó quay sang nói với Lãnh Thiên Minh: “Thiên Minh ca ca, thực ra ta hiểu, chúng ta không thể, ta cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ là muốn làm một số việc mình thích khi vẫn có cơ hội, sau này không còn cơ hội rồi, lần này ta đồng ý với phụ vương, sau khi trở về sẽ nghe theo ông ấy, ông ấy sẽ bắt ta ở lại Đại Lương, tìm một phò mã để phò tá ta”.
Lãnh Thiên Minh cũng cảm thấy tiếc nuối: “Bất luận thế nào ta đều hy vọng công chúa sống tốt”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười, nói: “Đa tạ”, sau đó dứt khoát quay người rời đi, không hề ngoảnh lại một lần, như vậy, sẽ không ai thấy giọt lệ sắp rơi xuống trong mắt nàng…
Đại sảnh hội nghị phủ Thanh Châu.
Lãnh Thiên Minh trông mọi người sắc mặt trầm trọng, nói: “Ta vừa nhận tin, tộc Hồng Mao lại muốn chiếm đánh núi Tuyết Long, phụ vương đã chuẩn bị nghênh chiến, mặc dù biên giới phía bắc cách xa ngàn dặm, nhưng ta hy vọng mọi người luôn chuẩn bị sẵn sàng…
Đa Đoạt: “Tộc Hồng Mao trước giờ không can thiệp vào Trung Nguyên, nhưng gần đây lại không ngừng gây chiến, xem ra chúng rắp tâm chiếm mỏ than bằng được”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, nói: “Tình hình quân đội chúng ta hiện tại thế nào?”
“Sơn Đông hiện có thể điều động ba mươi năm vạn quân, hải quân bốn vạn, còn lại đa số là quân thủ thành”, Đa Đoạt đáp.
“Còn kinh tế thì sao?”
Tân Cửu đứng dậy: “Ừm…việc này, thất hoàng tử, chúng ta đang nghèo lắm, nếu không phải có hỗ trợ từ mỏ, sớm đã hết lương thực dùng rồi, định cư cho dân, chỗ nào cũng cần tiền, sau trận chiến với Thiết Huyết liên minh, hàng trăm vạn lưu dân đổ về đây, vô số miệng chờ ăn, thật sự rất túng quẫn”.
Lãnh Thiên Minh: “Cứ thế này cũng không phải cách, bắt buộc phải nhanh chóng phát triển kinh tế, cho bách tính sống tốt một chút, Hắc Kỳ quân mới vững được, việc quan trọng số một hiện giờ là thúc đẩy nhu cầu trong nước, số hai là đẩy mạnh kinh tế ngoại giao”.
Tân Cửu khó hiểu hỏi: “Thất hoàng tử, nhu cầu trong nước là gì? Giao dịch đối ngoại là gì?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ một lát rồi nói: “Cái này…nhu cầu trong nước là đẩy mạnh nhu cầu của người dân Sơn Đông, cung cấp việc làm, để họ học cách tự kiếm sống, giao dịch đối ngoại là không ngừng sản xuất hàng hóa có thể trao đổi với nước khác để kiếm tiền, gia tăng số lượng việc làm”.
Tân Cửu do dự nói: “Thất hoàng tử có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Đơn giản chính là tạo việc làm cho lưu dân, không thể để họ ngồi không, lãng phí lương thực, quan trọng là rảnh rỗi sẽ dễ sinh sự”.
Tân Cửu gật đầu, đáp: “Ta hiểu rồi, thực ra ta vẫn luôn muốn thương lượng với ngài, số sắt chúng ta nhờ Cổ Bách Vạn tiêu thụ, sau đó đều được chế tác thành vũ khí, nếu chúng ta có thể tự chế tác, vậy lợi nhuận sẽ tăng rất nhiều lần”.
“Đúng, chính là như vậy, cho nên chúng ta không thể tiếp tục bán sắt, mà cần cải tiến xưởng gia công, như thế, dù là Đại Lương hay Bắc Lương, cần vũ khí, công cụ gì, chúng ta đều sẵn sàng cung cấp, lại còn có thể thành lập bộ quốc phòng và xưởng binh công, thu hút lưu dân tới đây”.
Tân Cửu: “Được, ta sẽ nhanh chóng cho người tìm hiểu”.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Trừ việc chia ruộng đất cho bách tính, còn phải khuyến khích họ khai hoang, hiện giờ đất hoang phế trong Sơn Đông quá nhiều, nếu có thể tái sử dụng, vậy nơi này sẽ biến thành vùng đất phì nhiêu màu mỡ”.
“Đây sẽ là khoản đầu tư rất lớn, không biết chúng ta nên tiến hành thế nào?”
“Thông báo cho mọi người, chỉ cần ai tự khai hoang đất, sẽ được miễn thuế ba năm, hưởng mười năm quyền sử dụng đất, Hắc Kỳ quân có thể cung cấp hạt giống miễn phí, thậm chí hỗ trợ kênh mương”.
"Ngoài ra, điểm quan trọng nhất là, nếu muốn giàu có, trước tiên phải xây dựng đường xá, sinh con và chăn nuôi. Tiếp theo, ta dự định đại tu các con đường chính thức ở Sơn Đông, rút ngắn thời gian liên lạc giữa các thành trì, đồng thời có thể tăng tốc độ hỗ trợ của quân đội trong trường hợp khẩn cấp”, Lãnh Thiên Minh nói tiếp.
Những người trong đại sảnh đều tập trung lắng nghe, không ai nói gì, bởi họ biết, thất hoàng tử, một là tạo ra kỳ tích, hai là nảy ra sáng kiến thần kinh…
“Đương nhiên chủ yếu là do, đại tu đường chính có thể giúp lượng lớn lưu dân gia nhập, có công việc và thu nhập, gia đình và thu nhập ổn định, sẽ chẳng ai còn làm đạo tặc nữa”.
Tân Cửu không kiềm được, nói: “Nhưng việc này cũng cần rất nhiều tiền, thế sinh con và chăn nuôi là như nào ạ?”
Lãnh Thiên Minh bật cười, đáp: “Chỉ cần giúp bách tích được an định, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng, tiền có thể kiếm lại, bán số vàng chúng ta đang giữ đi, còn về sinh con và chăn nuôi, đơn giản là cho phụ nữ ở nhà chăm sóc gia đình chồng con, với lượng đất của Sơn Đông, ít nhất phải có ba ngàn đến năm ngàn vạn nhân khẩu mới hợp lý, đồng thời bọn họ rảnh rỗi có thể chăn nuôi gia súc gia cầm”.
Tân Cửu: “Nhưng chăn nuôi tại gia cần làm đơn xin phép”.
“Đây là Bắc Lương không phải Đại Lương, truyền lệnh của ta, tại Sơn Đông, nhà nào cũng có thể tự chăn nuôi, ai nuôi tính là của nhà đó, không có tiền mua thức ăn chăn nuôi, có thể đến vay nợ miễn phí Hắc Kỳ quân”.
“Vay nợ miễn phí là gì nữa vậy?”, Tân Cửu mờ mịt hỏi.
“Tức là cho họ vay tiền mua đồ chăn nuôi, sau khi bán kiếm được lời thì trả tiền sau, giống như cầm đồ vậy”.
“Ta hiểu rồi, nghe thì có vẻ phức tạp, nhưng nếu làm được như vậy, ta tin rằng không tới một năm, lãnh thổ Sơn Đông sẽ có những cánh đồng màu mỡ và trại chăn nuôi mọi nơi”, Tân Cửu cảm thán.
Mọi người nghe xong đều vô cùng tán đồng, đa số bọn họ đều xuất thân nông dân, hiểu rõ việc có đất đai, công việc và thu nhập thêm nghĩa là gì, trong thời đại này, dù là ngày tết, có được chút thịt trong bữa ăn là thứ vô cùng xa xỉ…
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Điểm cuối cùng là nhất định phải khuyến khích thương nhân, không chỉ hỗ trợ những người có tiền hay có năng lực kinh doanh ở bản địa, quan trọng hơn nữa là thu hút thương nhân bên ngoài về đây, như vậy tiền bạc và hàng hóa mới không ngừng lưu thông”.
“Thông báo cho các thành trì, những người sẵn sàng tham gia làm ăn buôn bán, khi cửa hiệu đạt mức yêu cầu liền có thể miễn thuế nhà ba năm, được vay lãi suất thấp, người buôn từ ngoài tới cũng hưởng đãi ngộ tương tự”.
Tân Cửu lại hỏi: “Không thu tiền nhà, vậy Hắc Kỳ quân chúng ta lấy thu nhập ở đâu?”
“Vừa mới bắt đầu mà, đang trong thời kỳ nghèo khó, đành tằn tiện chút vậy, đợi lúc các cửa hiệu bắt đầu nhộn nhịp, thương nhân kiếm được tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng có”.
“Cuối cùng, mấu chốt của mọi thứ, đó là hậu cần, ta dự định sẽ tự mình thành lập một công ty hậu cần, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa khắp Sơn Đông, không chỉ đảm bảo lưu thông hàng hóa, mà còn giải quyết được khó khăn của các thương gia trong khâu vận chuyển”.
Tân Cửu không kiềm được thán phục: “Ý tưởng này đúng là vừa liều lĩnh lại vừa hay ho, mặc dù chưa thấy bao giờ, nhưng xem ra thực sự có thể tiến hành, không biết từ đâu thất hoàng tử nghĩ ra những thứ này?”
Lãnh Thiên Minh có phần bất ngờ, sau đó quay sang nhìn Lãnh Hàn: “Ờm…đây đều là chủ ý của Lãnh Hàn”.
Mọi người đều giật mình nhìn về phía Lãnh Hàn, sau đó chắp tay ra hiệu. Còn Lãnh Hàn thì chỉ biết câm nín, đầu đầy vạch đen.
Chẳng mấy chốc, mỗi một thông báo đều được lan truyền đến sáu mươi tám toàn thành của Sơn Đông dưới hình thức bố cáo.
Tại cửa một quán trà nhỏ…
“Này… này, có nghe thấy chưa? Hắc Kỳ Quân không chỉ miễn phí tiền thuê cửa hàng, mà còn cho vai lãi tức thấp nữa đấy, mượn 10 lượng, hai năm chỉ trả lãi có 1 lượng”, một người đang uống trà nói với người còn lại.
“Đương nhiên là biết rồi, ta cũng dự định thuê một cửa hàng, tay nghề nhào bột của vợ ta thì khỏi phải nói, mở tiệm mì là nhất rồi còn gì?”, tên còn lại trả lời.
“Ôi, chuyện tốt như vậy sao ngươi không gọi ta?”
“Ngươi có thể làm được gì, quan phủ sẽ nghiệm thu cửa hàng đấy, không phải muốn mở là mở đâu, nếu không kinh doanh, cửa hàng sẽ bị thu hồi”.
Phía bên kia, hai người phụ nữ vừa đi vừa trò chuyện.
“Ngươi có đến quan phủ nhận con giống chưa? Ta nhận một con dê rừng và một con trâu đấy, không tốn đồng nào cả. Bọn họ bảo đợi đến khi trưởng thành, chỉ cần bán đi trả thù lao là được. Ngọn núi phía sau nhà chúng ta toàn là cỏ, mặc cho chúng ăn thỏa sức, hơn nữa, sau khi trâu lớn, chúng ta có thể khai hoang rất nhiều ruộng đất”, một phụ nữ đắc ý nói.
Người còn lại nhìn nàng ta, cười nói: “Ta nhận mười con gà, năm con dê, hai con trâu. Trên núi có rất nhiều cỏ, sợ gì mà không nuôi nổi chúng, đến lúc đó, chỉ cần bán ra, chúng ta sẽ thu được một số lớn. Trước kia không dám nuôi, giờ đã có Hắc Kỳ Quân ở đây, lại không phải tốn tiền, còn sợ gì nữa chứ?”
“Gì chứ? Ngươi nhận nhiều vậy à? Không được, để ta đi nhận thêm mấy con nữa…”
Cùng lúc đó, ở mỗi cổng thành của sáu mươi tám tòa thành thuộc Sơn Đông có hơn mười chiếc xe ngựa cỡ lớn đỗ lại, trên mỗi chiếc xe có dựng một tấm bảng “Hắc Kỳ Hậu Cần”, trên đó viết: Hắc Kỳ Quân nhận vận chuyển tất cả thư tín, hàng hóa, vật phẩm tư nhân trong phạm vi lãnh thổ Sơn Đông. Mỗi cân chỉ cần trả 2 văn tiền, chưa đủ cân sẽ tính như một cân. Vận chuyển tốc hành đến từng tòa thành tại Sơn Đông…
Đồng thời, tại mỗi một trạm của Hắc Kỳ Hậu Cần đều có bán khoai nướng, phía trên còn có một câu quảng cáo: “Khoai nướng Tiểu Hoa, ăn vào như mãnh hổ”.
Đối với những dân chúng đã chịu đủ loại áp bách thì mỗi một điều trên tựa như hạn hán gặp mưa rào, đã hoàn toàn khơi dậy văn hóa truyền thừa trên mảnh đất này. Phút chốc, xưởng sản xuất mọc lên khắp nơi, đường sá được tu sửa, đủ các loại con giống, hàng hóa, liên tục lưu thông khắp các thành trì. Vì việc này, Tân Cửu đã tìm người chế tạo gần ngàn chiếc xe ngựa theo yêu cầu, lấy lý do huấn luyện tân binh, Hắc Kỳ Quân không ngừng di chuyển giữa các thành trì.
Thảo nguyên phía bắc Bắc Lương.
Sau khi nhận được tin tức đại quân của tộc Hồng Mao đang tập kết tại biên cảnh, Lãnh Liệt Vương liền dẫn theo năm vạn cấm vệ quân của đô thành chạy đến phương Bắc. Hiện tại, bọn họ đã đóng quân ở đây được hơn một tháng, đang chờ hội họp cùng các cánh quân khác.
Liên quân Bắc Lương do Dụ Long thống lĩnh bao gồm bốn đạo quân chủ lực cộng thêm quân đội thủ thành được phân phối tạm thời, nhân số tổng cộng đã đạt đến 60 vạn. Nhị hoàng tử Lãnh Thiên Ngạo cũng thống lĩnh tám vạn Mãnh Hổ Quân tham gia trận chiến này.
Trong doanh trướng Lãnh Liệt Vương, Dụ Long bước vào:
“Đại Vương, lấy trung quân làm trung tâm, đại quân đã tập kết đầy đủ, bây giờ chúng ta sẽ tiến quân ra biên cảnh?”, Dụ Long hỏi.
Lãnh Liệt Vương gật đầu nói: “Truyền lệnh cho tất cả quân đoàn, xuất phát…”
Trong phủ Thanh Châu, Lãnh Thiên Minh đang xem xét số liệu do các thành trì báo lên, hắn không khỏi bật cười: “Không ngờ ham muốn làm giàu của dân chúng lại vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta”.
Bên cạnh, Lãnh Hàn cười nói: “Với sắc lệnh này, dân chúng được bảo hộ hoàn toàn, sao có thể không tích cực cho được? Tuy Hắc Kỳ Quân phải đầu tư một lượng tiền lớn trong giai đoạn đầu, nhưng về lâu dài sẽ thu được lợi ích rất lớn. Bây giờ, ta đã thật sự tâm phục khẩu phục Thất hoàng tử rồi!”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ha ha, có thể được Lãnh đại tài tử công nhận, đó cũng là một việc may mắn…”
Lãnh Hàn nói: “Còn có một việc, vài ngày nữa Cổ Bách Vạn sẽ đến phủ Thanh Châu để gặp mặt ngài, ta đã truyền tin cho ông ta, nhờ đưa mẹ ta cùng đến”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Đó là chuyện tốt, đưa gia mẫu đến đây thì ngươi không còn phải mong nhớ nữa. Tuy nhiên, Cổ Bách Vạn đến khiến ta rất bất ngờ, nhưng như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này, ta sẽ hỏi rõ chuyện ông ta đã truyền tin cho ta lần trước”.
Buổi tối, quay về vương phủ…
“Lãnh ca ca, xem búp bê vải mà ta đã mua cho con của Mộ tỷ tỷ này…”, vừa thấy Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan vui vẻ nói.
Mộ Như Tuyết bên cạnh lập tức cười nói: “Bây giờ chỉ mới mấy tháng mà thôi, hẳn phải đến cuối năm đứa bé mới được sinh ra, muội gấp gáp như vậy làm gì?”
“Nói vậy sao được, Lãnh ca ca, chàng không biết đâu, hiện trong thành ngày càng nhiều người kinh doanh, con đường chính lúc nào cũng đông nghịt người, búp bê vải này là do một cô bé tự tay thêu đấy, ta mua được nó không dễ chút nào”, Tiểu Lan tỏ vẻ đắc ý.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Tiểu Lan thật lợi hại, nàng muốn mua gì cứ mua thỏa thích, Lãnh ca ca của nàng là người có mỏ mà!”
Tiểu Lan cười nói: “Tuân lệnh Thất hoàng tử!”
Mộ Như Tuyết không khỏi trêu ghẹo: “Muội đừng có mượn cớ rong chơi, vẫn nên dành thời gian suy nghĩ làm thế nào để Lãnh ca ca…”, sau đó nàng chỉ chỉ vào bụng mình.
Tiểu Lan nhanh chóng hiểu ý Mộ Như Tuyết, thoáng cái, mặt nàng đỏ bừng lên: “Mộ tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy, người ta còn nhỏ mà…”
Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thật ra cũng không nhỏ, hay là vầy đi, đêm nay chúng ta tăng ca…”
Vài ngày sau, Cổ Bách Vạn quả nhiên đến đúng hẹn, thân hình mập mạp, phúc hậu ngồi gọn lỏn trên chiếc xe ngựa xa hoa được chế tạo theo yêu cầu khiến người qua đường hâm mộ không thôi.
“Lão gia, chúng ta đã đến phủ Thanh Châu”, một người hầu cung kính nói với Cổ Bách Vạn đang ngồi trong xe.
“Không cần, trước hết, ngươi sắp xếp người đưa mẫu thân của công tử Lãnh Hàn đến đó, ta đi dạo quanh phủ Thanh Châu một vòng rồi lại đến cũng không muộn”.
Vừa gặp được mẹ, Lãnh Hàn rơi nước mắt, vội quỳ xuống nói: “Mẫu thân, con đã để người chịu khổ”.
Lãnh mẫu đỡ Lãnh Hàn dậy, cười nói: “Mẹ biết con của mẹ là người có tiền đồ mà!”
Lãnh Hàn cười khổ: “Con nào có tiền đồ gì đâu!”
Lãnh mẫu cười nói: “Hắc Kỳ Quân của các con đánh lưu phỉ, diệt hải tặc ở Đông Hải, cứu giúp vô số dân chúng, việc này không một ai ở Biện Lương là không biết, con có thể đi theo đội quân như vậy, đó chính là tiền đồ”.
Lãnh Hàn không khỏi bùi ngùi xúc động, bản thân hắn ta vốn không làm gì cả, chỉ theo chân Hắc Kỳ Quân mà thôi, không ngờ mẫu thân lại tự hào về hắn ta như vậy. Điều khiến Lãnh Hàn kinh ngạc hơn nữa chính là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, những việc làm của Hắc Kỳ Quân đã được lan truyền đến Đại Lương, có thể thấy được trong lòng mỗi người dân đều cán cân.
Sau khi dạo chơi một vòng quanh phủ Thanh Châu, nhìn thấy người ngựa tấp nập, cửa hàng, quán xá mọc san sát, hai mắt Cổ Bách Vạn lóe sáng, cười nói: “Ha ha… Tiền, tất cả những thứ này đều là tiền!”
Khi tiến vào sảnh nghị sự của phủ Thanh Châu, Cổ Bách Vạn gặp được Tân Cửu – người đã liên hệ với ông ta suốt thời gian qua. Đối với vị thần tài này, Tân Cửu cũng nhiệt tình chiêu đãi, sau đó, hai người cùng đi gặp Lãnh Thiên Minh.
“Cổ lão gia, đã lâu không gặp!”, Lãnh Thiên Minh chắp tay nói.
Cổ Bách Vạn vội cười đáp: “Thất hoàng tử, không dám, không dám, ngài cứ gọi Bách Vạn là được”.
Lãnh Thiên Minh cũng cười, mời Cổ Bách Vạn ngồi xuống rồi nói: “Chẳng hay Cổ lão gia biết được thân phận của ta từ lúc nào?”
Cổ Bách Vạn cười nói: “Thật không dám giấu diếm, ngay lần đầu tiên Thất hoàng tử đến Cổ phủ, ta đã đoán được thân phận của ngài. Trẻ như vậy đã có được một lượng lớn mỏ vàng, quặng sắt, lại đến từ khu vực Đông Hải, e là chỉ có Thất hoàng tử kinh tài tuyệt thế của Bắc Lương mà thôi”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Lúc ta đi sứ Đại Lương, sao Cổ lão gia lại biết được chuyện có người muốn ám sát ta?”
Cổ Bách Vạn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói: “Việc này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, có người đặt hàng ta làm một số vũ khí, ngày giao hàng được ấn định trước thời điểm ngài nhập cảnh, hơn nữa, thuộc hạ của ta đã nói với ta rằng khi giao hàng, hắn nghe đối phương nhắc đến hai chữ “sứ đoàn” rất nhiều lần, cho nên ta đoán những người này có ý định muốn hành thích Thất hoàng tử, nhưng lại không có chứng cớ, nên ta chỉ có thể gửi ngài một mẫu giấy để đề phòng”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Cổ lão gia có thể giàu có một phương như ngày hôm nay quả nhiên không chỉ dựa vào may mắn, tầm nhìn cùng khả năng phân tích của ông thật sự hơn hẳn người thường”.
Cổ Bách Vạn nói: “Thất hoàng tử quá khen, quá khen! Ta cũng chỉ vì kiếm sống mà thôi!”
“Ha ha, Cổ lão gia, lần này ông đến là có chuyện gì?”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục hỏi.
Nghe được câu này, Cổ Bách Vạn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Trước khi đến đây, ta đã đi dạo khắp các cửa hàng ở phủ Thanh Châu, cảm thấy cuộc sống của ngàn vạn dân chúng ở sáu mươi tám tòa thành của Thất hoàng tử vẫn cần được nâng cao. Hai năm qua, Thất hoàng tử đã mang đến cho ta rất nhiều lợi ích, ta nghĩ cũng đã đến lúc ta đền đáp ngài rồi. Cho nên Cổ mỗ quyết định thay thương hội Đại Lương ta đặt nền móng đầu tiên tại sáu mươi tám tòa thành này, từ khách sạn, quán trọ cho đến cửa hàng buôn gạo, buôn vải, thương hội của ta đều có thể bỏ vốn kinh doanh”.
Nghe vậy, Lãnh Thiên Minh cười thầm. Lão cáo già này muốn chạy đến kinh doanh mà còn giả vờ giả vịt, nói thật dễ nghe, vì vậy hắn nói: “Đây chính là chuyện vô cùng tốt, Thiên Minh xin thay mặt ngàn vạn bách tính cảm tạ Cổ lão gia”.
Bình luận facebook