Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204 “Đội hỏa tiễn, nhanh chóng xếp hàng tập hợp!”
Bách tính toàn thành đã mất hết hy vọng đối với chuyện sống còn, quan thủ thành cũng đã hạ lệnh: Khi thành bị phá thì tất cả đều đồng quy vu tận.
Lúc này, một tiếng hổ gầm vang trời truyền tới, sau đó, vô số lá cờ màu đen bay rợp trời.
“Cờ… Cờ đen! Là Thất hoàng tử, Thất hoàng tử tới rồi, chúng ta được cứu rồi…”, một ông lão là người đầu tiên hét lên.
Tiếp đó, vô số bách tính và binh sĩ nhìn thấy cờ đen đều ra sức gào thét, tiếng hét vang trời, thậm chí khiến cho quân đội tộc Hồng Mao đang tiến vào cũng phải dừng lại, hướng ánh mắt về phía xa nhưng chỉ trông thấy cờ đen rợp trời, càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã phủ kín khoảng trời phía đông.
Lệnh rút lui của bộ binh tộc Hồng Mao lập tức vang lên, năm vạn kỵ binh nhanh chóng tập hợp.
Lãnh Liệt Vương đứng bật dậy, từ chỗ ông ta có thể thấy rõ thiếu niên đang cưỡi con hổ trắng, trên thân mặc áo giáp đen như một Chiến Thần đang xông thẳng về phía quân đội tộc Hồng Mao.
Đằng sau lưng chàng trai là cờ đen rợp trời. Đây cũng là lần đầu tiên Lãnh Liệt Vương nhìn thấy đội quân Hắc Kỳ. Sự chấn động của biển cờ đen mang lại khiến ông ta sợ hãi trong lòng…
Rất nhanh, năm vạn quân của tộc Hồng Mao tập hợp lại, tiến về phía Hắc Kỳ quân. Bởi vì sĩ số Hắc Kỳ chỉ khoảng mười lăm vạn người nên đối với gần bốn mươi lăm vạn quân của tộc Hồng Mao không đáng để sợ hãi.
Hàng vạn chiến mã phi nước đại tạo ra chấn động như một cơn sóng thần trên vùng đồng bằng, cứ thế lao về phía Hắc Kỳ quân.
“Chuẩn bị… điều chỉnh ống pháo… châm lửa…”
“Đội hỏa tiễn, nhanh chóng xếp hàng tập hợp!”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Mấy trăm khẩu pháo bắt đầu điên cuồng bắn phá, tiếng nổ vang rền lan ra làn sóng xung kích, thậm chí có thể khiến chiến mã đứng ở trung tâm phạm vi bắn súng bị nổ banh xác. Trong chớp mắt, nhuệ khí hừng hực của kỵ binh bên tộc Hồng Mao bị áp chế nhưng những tiếng nã đại bác vẫn không ngừng lại.
“Xông lên, không được dừng!”, thống lĩnh của kỵ binh tộc Hồng Mao hét lớn.
Điều cấm kỵ nhất của các binh sĩ là ngừng tấn công. Rất nhanh, những chiến mã không bị ảnh hưởng bởi hoả lực lại tiếp tục xông lên…
“Đội hỏa tiễn… tổ thứ nhất chuẩn bị… ba phát một đợt…”
“Pằng… pằng… pằng…”
“Đội hỏa tiễn…tổ thứ hai chuẩn bị… ba phát một lần…”
“Pằng… pằng… pằng…”
Để đối phó với sự tấn công của đám chiến mã, đội hỏa tiễn điều chỉnh chiến thuật, hiện giờ là mỗi đợt bắn đều do hai tổ thực hiện, hàng đứng hàng ngồi, như vậy có thể tạo thành hoả lực dày đặc.
Rất nhanh, những kỵ binh tiến công đứng ở phía sau nhìn thấy rất rõ đồng minh của mình và đám chiến mã đang lũ lượt ngã xuống, chỉ cách đến đối phương khoảng vài chục mét nhưng lại dường như xa tận chân trời.
Những chiến mã đang phi nước đại bị thúc giục chạy không kịp dừng lại. Trong lúc này, bốn vạn họng súng của của Hắc Kỳ quân vẫn tiếp tục thu hoạch tính mạng của quân đội tộc Hồng Mao.
Lúc này, một tiếng hổ gầm vang trời truyền tới, sau đó, vô số lá cờ màu đen bay rợp trời.
“Cờ… Cờ đen! Là Thất hoàng tử, Thất hoàng tử tới rồi, chúng ta được cứu rồi…”, một ông lão là người đầu tiên hét lên.
Tiếp đó, vô số bách tính và binh sĩ nhìn thấy cờ đen đều ra sức gào thét, tiếng hét vang trời, thậm chí khiến cho quân đội tộc Hồng Mao đang tiến vào cũng phải dừng lại, hướng ánh mắt về phía xa nhưng chỉ trông thấy cờ đen rợp trời, càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã phủ kín khoảng trời phía đông.
Lệnh rút lui của bộ binh tộc Hồng Mao lập tức vang lên, năm vạn kỵ binh nhanh chóng tập hợp.
Lãnh Liệt Vương đứng bật dậy, từ chỗ ông ta có thể thấy rõ thiếu niên đang cưỡi con hổ trắng, trên thân mặc áo giáp đen như một Chiến Thần đang xông thẳng về phía quân đội tộc Hồng Mao.
Đằng sau lưng chàng trai là cờ đen rợp trời. Đây cũng là lần đầu tiên Lãnh Liệt Vương nhìn thấy đội quân Hắc Kỳ. Sự chấn động của biển cờ đen mang lại khiến ông ta sợ hãi trong lòng…
Rất nhanh, năm vạn quân của tộc Hồng Mao tập hợp lại, tiến về phía Hắc Kỳ quân. Bởi vì sĩ số Hắc Kỳ chỉ khoảng mười lăm vạn người nên đối với gần bốn mươi lăm vạn quân của tộc Hồng Mao không đáng để sợ hãi.
Hàng vạn chiến mã phi nước đại tạo ra chấn động như một cơn sóng thần trên vùng đồng bằng, cứ thế lao về phía Hắc Kỳ quân.
“Chuẩn bị… điều chỉnh ống pháo… châm lửa…”
“Đội hỏa tiễn, nhanh chóng xếp hàng tập hợp!”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Mấy trăm khẩu pháo bắt đầu điên cuồng bắn phá, tiếng nổ vang rền lan ra làn sóng xung kích, thậm chí có thể khiến chiến mã đứng ở trung tâm phạm vi bắn súng bị nổ banh xác. Trong chớp mắt, nhuệ khí hừng hực của kỵ binh bên tộc Hồng Mao bị áp chế nhưng những tiếng nã đại bác vẫn không ngừng lại.
“Xông lên, không được dừng!”, thống lĩnh của kỵ binh tộc Hồng Mao hét lớn.
Điều cấm kỵ nhất của các binh sĩ là ngừng tấn công. Rất nhanh, những chiến mã không bị ảnh hưởng bởi hoả lực lại tiếp tục xông lên…
“Đội hỏa tiễn… tổ thứ nhất chuẩn bị… ba phát một đợt…”
“Pằng… pằng… pằng…”
“Đội hỏa tiễn…tổ thứ hai chuẩn bị… ba phát một lần…”
“Pằng… pằng… pằng…”
Để đối phó với sự tấn công của đám chiến mã, đội hỏa tiễn điều chỉnh chiến thuật, hiện giờ là mỗi đợt bắn đều do hai tổ thực hiện, hàng đứng hàng ngồi, như vậy có thể tạo thành hoả lực dày đặc.
Rất nhanh, những kỵ binh tiến công đứng ở phía sau nhìn thấy rất rõ đồng minh của mình và đám chiến mã đang lũ lượt ngã xuống, chỉ cách đến đối phương khoảng vài chục mét nhưng lại dường như xa tận chân trời.
Những chiến mã đang phi nước đại bị thúc giục chạy không kịp dừng lại. Trong lúc này, bốn vạn họng súng của của Hắc Kỳ quân vẫn tiếp tục thu hoạch tính mạng của quân đội tộc Hồng Mao.
Bình luận facebook