Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205 “Không xong rồi, Hắc Kỳ quân xông tới rồi”.
*Chương có nội dung hình ảnh
Không biết bao lâu sau, chiến trường nồng nặc khói súng. Một trận gió lớn thổi tới, tất cả mọi người đều không tin nổi vào mắt mình, đội hỏa tiễn bốn vạn người, ngoại trừ số ít bị bắn chết, bị hất văng ra ngoài ra thì vẫn còn giữ vững đội hình…
Nhưng nhìn sang năm vạn kỵ binh kia, chỉ có thể thấy được xác người xác ngựa xếp chồng chất núi cùng với vô số những tiếng kêu gào.
Trên tường thành thành Kim An.
“Quân đội Hắc Kỳ vạn tuế…”
Tiếp đó, một làn sóng hoan hô vang lên…
Lãnh Liệt Vương hoàn toàn bị kinh ngạc. Đây là năm vạn kỵ binh xung phong sao! Mặc dù ông ta nghe nói Thất hoàng tử có một vài vũ khí đặc biệt nhưng đối với một người coi nhẹ vũ khí như Lãnh Liệt Vương, mấy món đồ kia chẳng khác gì những món đồ chơi trẻ con trong mắt ông ta …
Hôm nay, khi đã tận mắt chứng kiến cảnh này, nó đã hoàn toàn vượt xa hiểu biết của ông ta. Lãnh Liệt Vương không phải kẻ ngốc, ông ta lập tức ý thức được sự lớn mạnh và đáng sợ của đội quân này. Lẽ nào đây là đứa con thứ bảy của mình, rốt cuộc nó đã làm như nào…
Bên trong lều trạng quân đội tộc Hồng Mao.
Ngải Lợi Đặc cũng bàng hoàng.
“Năm vạn kỵ binh của chúng ta cứ thể mà đi tong sao? Sao có thể vậy được?”, Ngải Lợi Đặc quát lớn.
Bỉ Mạc Tư xông vào trong nói: “Đúng…đúng là đội quân ma quỷ, lần trước, hoàng tử Phi Nhĩ Đức cũng bại trong tay bọn chúng”.
“Nhưng lần trước, Phi Nhĩ Đức chỉ mang theo mười mấy vạn người ngựa, còn chúng ta có tận năm mươi vạn đại quân, ta muốn một trận sống chết với bọn chúng…”, Ngải Lợi Đặc quát lớn.
“Nhưng lần này hắn cũng mang theo mười mấy vạn đại quân, bọn chúng quá đáng sợ. Ta thật không muốn đối đầu với một đội quân như vậy”, Bỉ Mạc Tư đáp.
Ngải Lợi Đặc tóm lấy Bỉ Mạc Tư, quát mắng: “Đúng là kẻ hèn nhát, lẽ nào ngươi đã quên khi chúng ta ra trận đã hứa gì với nữ vương bệ hạ rồi sao? Nếu cứ thế này quay về, chúng ta chỉ còn đường chết”.
Bỉ Mạc Tư lặng xuống một hồi: “Vậy liều một phen với bọn chúng thôi. Hiện giờ chúng ta đang áp đảo về quân số”.
Ngay khi hai người đang bàn luận, một binh sĩ chạy vào trong, thông báo: “Không xong rồi, Hắc Kỳ quân xông tới rồi”.
“Cái gì? Bọn chúng chỉ có mười mấy vạn quân mà dám tấn công chúng ta sao? Chặn chúng lại cho ta!”, Ngải Lợi Đặc quát lớn.
Bốn vạn kỵ binh của Hắc Kỳ quân ăn mặc đồng đều đang xông về phía doanh trại của tộc Hồng Mao. Mất đi những kỵ binh, tộc Hồng Mao chỉ đành phái bộ binh ra nghênh chiến. Đột nhiên, đội hình toàn quân bị xé toạc…
Bộ binh của quân Hắc Kỳ càng bày ra trận hình quái dị hơn, đi theo phía sau đội kỵ binh. Trận hình gồm nhiều nhóm, mỗi một nhóm gồm hai trăm bộ binh kết hợp với một trăm tay súng tạo thành hình tam giác xuất hiện trên chiến trường. Những người lính bộ binh tay cầm tấm khiên lớn, bao quanh những tay súng ở giữa, còn những tay súng không ngừng nã đạn về phía địch.
Không biết bao lâu sau, chiến trường nồng nặc khói súng. Một trận gió lớn thổi tới, tất cả mọi người đều không tin nổi vào mắt mình, đội hỏa tiễn bốn vạn người, ngoại trừ số ít bị bắn chết, bị hất văng ra ngoài ra thì vẫn còn giữ vững đội hình…
Nhưng nhìn sang năm vạn kỵ binh kia, chỉ có thể thấy được xác người xác ngựa xếp chồng chất núi cùng với vô số những tiếng kêu gào.
Trên tường thành thành Kim An.
“Quân đội Hắc Kỳ vạn tuế…”
Tiếp đó, một làn sóng hoan hô vang lên…
Lãnh Liệt Vương hoàn toàn bị kinh ngạc. Đây là năm vạn kỵ binh xung phong sao! Mặc dù ông ta nghe nói Thất hoàng tử có một vài vũ khí đặc biệt nhưng đối với một người coi nhẹ vũ khí như Lãnh Liệt Vương, mấy món đồ kia chẳng khác gì những món đồ chơi trẻ con trong mắt ông ta …
Hôm nay, khi đã tận mắt chứng kiến cảnh này, nó đã hoàn toàn vượt xa hiểu biết của ông ta. Lãnh Liệt Vương không phải kẻ ngốc, ông ta lập tức ý thức được sự lớn mạnh và đáng sợ của đội quân này. Lẽ nào đây là đứa con thứ bảy của mình, rốt cuộc nó đã làm như nào…
Bên trong lều trạng quân đội tộc Hồng Mao.
Ngải Lợi Đặc cũng bàng hoàng.
“Năm vạn kỵ binh của chúng ta cứ thể mà đi tong sao? Sao có thể vậy được?”, Ngải Lợi Đặc quát lớn.
Bỉ Mạc Tư xông vào trong nói: “Đúng…đúng là đội quân ma quỷ, lần trước, hoàng tử Phi Nhĩ Đức cũng bại trong tay bọn chúng”.
“Nhưng lần trước, Phi Nhĩ Đức chỉ mang theo mười mấy vạn người ngựa, còn chúng ta có tận năm mươi vạn đại quân, ta muốn một trận sống chết với bọn chúng…”, Ngải Lợi Đặc quát lớn.
“Nhưng lần này hắn cũng mang theo mười mấy vạn đại quân, bọn chúng quá đáng sợ. Ta thật không muốn đối đầu với một đội quân như vậy”, Bỉ Mạc Tư đáp.
Ngải Lợi Đặc tóm lấy Bỉ Mạc Tư, quát mắng: “Đúng là kẻ hèn nhát, lẽ nào ngươi đã quên khi chúng ta ra trận đã hứa gì với nữ vương bệ hạ rồi sao? Nếu cứ thế này quay về, chúng ta chỉ còn đường chết”.
Bỉ Mạc Tư lặng xuống một hồi: “Vậy liều một phen với bọn chúng thôi. Hiện giờ chúng ta đang áp đảo về quân số”.
Ngay khi hai người đang bàn luận, một binh sĩ chạy vào trong, thông báo: “Không xong rồi, Hắc Kỳ quân xông tới rồi”.
“Cái gì? Bọn chúng chỉ có mười mấy vạn quân mà dám tấn công chúng ta sao? Chặn chúng lại cho ta!”, Ngải Lợi Đặc quát lớn.
Bốn vạn kỵ binh của Hắc Kỳ quân ăn mặc đồng đều đang xông về phía doanh trại của tộc Hồng Mao. Mất đi những kỵ binh, tộc Hồng Mao chỉ đành phái bộ binh ra nghênh chiến. Đột nhiên, đội hình toàn quân bị xé toạc…
Bộ binh của quân Hắc Kỳ càng bày ra trận hình quái dị hơn, đi theo phía sau đội kỵ binh. Trận hình gồm nhiều nhóm, mỗi một nhóm gồm hai trăm bộ binh kết hợp với một trăm tay súng tạo thành hình tam giác xuất hiện trên chiến trường. Những người lính bộ binh tay cầm tấm khiên lớn, bao quanh những tay súng ở giữa, còn những tay súng không ngừng nã đạn về phía địch.
Bình luận facebook