Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238 Ngươi nói cái gì? Lũ ở đâu ra?”
Nhưng vừa quay đầu, hắn ta chợt thấy vô số binh sĩ giặc Oa đang đứng quan sát bên bờ biển…
Trình Khai Sơn bật cười: “Ha ha…lũ ngu đó vẫn còn đang nhìn kìa, truyền lệnh toàn thuyền quay đầu, đánh bom chết đám súc sinh trên bờ kia cho ta”.
Những chiếc thuyền Hắc Kỳ quân từ từ chuyển hướng đại bác về phía bờ biển, lúc này, đám binh sĩ kia mới kịp nhận ra…
“Mẹ nó, hải quân chúng ta bỏ chạy rồi, mau chóng rời khỏi nơi này…”
“Đám phế vật hải quân, cứ thế vứt chúng ta lại đây…”
“Đùng…đùng…đùng…”
Vô số hỏa pháo khai nòng, một lượng lớn giặc oa bị nổ banh xác, đánh chết chúng cũng không nghĩ tới, chỉ trong tíc tắc, bản thân đã hóa thành tro bụi…
Thuyền chiến đi dọc bờ biển, dọn dẹp sạch sẽ một lượt lũ giặc Oa, đến tận khi hết thuốc súng mới thôi…
Trình Khai Sơn hét lớn: “Phá hủy tất cả những chiếc thuyền đã bị hư hại, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây…”
Trong trận hải chiến kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ này, Hắc Kỳ quân hy sinh hơn trăm thuyền chiến để phá hủy, làm hư hại hơn một ngàn hai trăm tàu thuyền và tiêu diệt vô số tên giặc Oa...
Đại doanh Tiên Nhân Kiều.
Một binh sĩ hoảng hốt chạy vào đại trướng trung quân…
“Tướng quân, không hay rồi, năm vạn quân tiên phong ở Hà Khẩu đã bị lũ nhấn chìm”.
Đức Xuyên Nhất Hùng nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Lũ ở đâu ra?”
“Đại Lương xả nước đê…”
“Cái gì? Đám khốn nạn, thủ đoạn ác độc thật, đến bách tính mình cũng không lo, được lắm, truyền lệnh ta, lập tức đổi tuyến đường tấn công đảo Lục Gia”.
Đảo Lục Gia là hậu phương của Tiên Nhân Kiều, con đường thứ hai thông với đất liền, nhưng vì địa thế cao thấp không đều, dễ thủ khó công, vậy nên muốn tấn công còn khó hơn nhiều so với Hà Khẩu.
Khi Đức Xuyên Nhất Hùng dẫn năm vạn đại quân tiến về đảo Lục Gia, đã gặp phải cảnh tượng khiến hắn ta hối hận đến tận cuối đời…
Đại quân Đại Lương trải dày đặc, hơn nữa còn có lượng lớn kỵ binh, quân đội của hắn ta đa số đều ngồi thuyền tới, chỉ có một số ít kỵ binh để truyền thư.
“Chuyện gì thế này, không phải trong thư báo nói quân thủ quanh Tiên Nhân Kiều không quá năm vạn ư? Đám người này ở đâu ra?”, Đức Xuyên Nhất Hùng gào lên.
Không đợi hắn ta có câu trả lời, hàng vạn kỵ binh Đại Lương đã lao xuống, trong cơn mưa xối xả, sự tấn công của kỵ binh chẳng khác nào sóng thần với bộ binh.
Cho dù sức chiến đấu binh sĩ giặc Oa rất kiên cường, nhưng cũng không lại ngựa chiến, rất nhiều binh sĩ bị ngựa đạp văng, có kẻ trực tiếp bị giẫm chết, các kỵ binh vừa vung thanh đao trong tay, lập tức sẽ có những tên giặc Oa trúng đao, ngã xuống đất, trong thời gian ngắn, binh sĩ giặc Oa đã tổn thất hơn nửa…
“Lui, mau lui về Tiên Nhân Kiều”, Đức Xuyên Nhất Hùng hét lớn, mà ngay lúc này, đại quân Đại Lương cũng phát lệnh tổng tấn công, vô số những tên giặc Oa tụt lại hoặc đang bỏ chạy đều bị đại quân càn quét…đợi khi lui về Tiên Nhân Kiều, đội quân của Đức Xuyên Nhất Hùng không còn nổi hai vạn…
“Lập tức truyền lệnh các quân, lui về tập trung bên bờ biển, gửi thư cho Thổ Chân Danh Phá, cấp tốc cho thuyền đến đón chúng ta”.
Trình Khai Sơn bật cười: “Ha ha…lũ ngu đó vẫn còn đang nhìn kìa, truyền lệnh toàn thuyền quay đầu, đánh bom chết đám súc sinh trên bờ kia cho ta”.
Những chiếc thuyền Hắc Kỳ quân từ từ chuyển hướng đại bác về phía bờ biển, lúc này, đám binh sĩ kia mới kịp nhận ra…
“Mẹ nó, hải quân chúng ta bỏ chạy rồi, mau chóng rời khỏi nơi này…”
“Đám phế vật hải quân, cứ thế vứt chúng ta lại đây…”
“Đùng…đùng…đùng…”
Vô số hỏa pháo khai nòng, một lượng lớn giặc oa bị nổ banh xác, đánh chết chúng cũng không nghĩ tới, chỉ trong tíc tắc, bản thân đã hóa thành tro bụi…
Thuyền chiến đi dọc bờ biển, dọn dẹp sạch sẽ một lượt lũ giặc Oa, đến tận khi hết thuốc súng mới thôi…
Trình Khai Sơn hét lớn: “Phá hủy tất cả những chiếc thuyền đã bị hư hại, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây…”
Trong trận hải chiến kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ này, Hắc Kỳ quân hy sinh hơn trăm thuyền chiến để phá hủy, làm hư hại hơn một ngàn hai trăm tàu thuyền và tiêu diệt vô số tên giặc Oa...
Đại doanh Tiên Nhân Kiều.
Một binh sĩ hoảng hốt chạy vào đại trướng trung quân…
“Tướng quân, không hay rồi, năm vạn quân tiên phong ở Hà Khẩu đã bị lũ nhấn chìm”.
Đức Xuyên Nhất Hùng nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Lũ ở đâu ra?”
“Đại Lương xả nước đê…”
“Cái gì? Đám khốn nạn, thủ đoạn ác độc thật, đến bách tính mình cũng không lo, được lắm, truyền lệnh ta, lập tức đổi tuyến đường tấn công đảo Lục Gia”.
Đảo Lục Gia là hậu phương của Tiên Nhân Kiều, con đường thứ hai thông với đất liền, nhưng vì địa thế cao thấp không đều, dễ thủ khó công, vậy nên muốn tấn công còn khó hơn nhiều so với Hà Khẩu.
Khi Đức Xuyên Nhất Hùng dẫn năm vạn đại quân tiến về đảo Lục Gia, đã gặp phải cảnh tượng khiến hắn ta hối hận đến tận cuối đời…
Đại quân Đại Lương trải dày đặc, hơn nữa còn có lượng lớn kỵ binh, quân đội của hắn ta đa số đều ngồi thuyền tới, chỉ có một số ít kỵ binh để truyền thư.
“Chuyện gì thế này, không phải trong thư báo nói quân thủ quanh Tiên Nhân Kiều không quá năm vạn ư? Đám người này ở đâu ra?”, Đức Xuyên Nhất Hùng gào lên.
Không đợi hắn ta có câu trả lời, hàng vạn kỵ binh Đại Lương đã lao xuống, trong cơn mưa xối xả, sự tấn công của kỵ binh chẳng khác nào sóng thần với bộ binh.
Cho dù sức chiến đấu binh sĩ giặc Oa rất kiên cường, nhưng cũng không lại ngựa chiến, rất nhiều binh sĩ bị ngựa đạp văng, có kẻ trực tiếp bị giẫm chết, các kỵ binh vừa vung thanh đao trong tay, lập tức sẽ có những tên giặc Oa trúng đao, ngã xuống đất, trong thời gian ngắn, binh sĩ giặc Oa đã tổn thất hơn nửa…
“Lui, mau lui về Tiên Nhân Kiều”, Đức Xuyên Nhất Hùng hét lớn, mà ngay lúc này, đại quân Đại Lương cũng phát lệnh tổng tấn công, vô số những tên giặc Oa tụt lại hoặc đang bỏ chạy đều bị đại quân càn quét…đợi khi lui về Tiên Nhân Kiều, đội quân của Đức Xuyên Nhất Hùng không còn nổi hai vạn…
“Lập tức truyền lệnh các quân, lui về tập trung bên bờ biển, gửi thư cho Thổ Chân Danh Phá, cấp tốc cho thuyền đến đón chúng ta”.
Bình luận facebook