Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240 trở thành hải tặc vô cư…
*Chương có nội dung hình ảnh
Thổ Chân Danh Phá nghĩ một lúc, hét lớn: “Vậy hãy toàn lực tiến công cho ta…”
Chỉ thấy hơn ngàn thuyền giặc Oa và tám trăm thuyền chiến của Đại Lương di chuyển tạo thế trận, bắt đầu đối chiến…
“Đùng…đùng…đoàng…”
Vô số quả cầu sắt quét ngang bầu trời, thuyền chiến của hai bên lần lượt bị trúng đạn. Thỉnh thoảng, một số thuyền chìm dần vì không kịp thoát nước.
Ngoại trừ tàu bọc thép của Đại Lương có khả năng phòng thủ và tấn công tốt, số còn lại rõ ràng không bằng giặc Oa…
Rất nhanh, vì bảo toàn lực lượng, bên Đại Lương đã bắt đầu rút lui…
“Tướng quân, có đuổi theo không?”
Thổ Chân Danh Phá không thấy bóng dáng thuyền đối phương đâu nữa, ra lệnh: “Không thể đuổi, lập tức tiến về bờ biển Ngũ Châu, ứng cứu Đức Xuyên tướng quân”.
Nhưng khi chúng chuẩn bị rời đi, hạm đội Đại Lương lại lần nữa xông lên…
Thổ Chân Danh Phá như phát điên, hắn ta gào lên: “Lại là chiêu này, tức chết ta rồi…”
Vài lần đuổi đánh như vậy, đã tốn mất một ngày, đến ngày thứ hai, khi mặt trời dần lên cao…
Hạm đội Đại Lương tổn thất một nửa, cuối cùng cũng chịu rút lui…
Lúc này bên bờ biển Ngũ Châu, Đức Xuyên Nhất Hùng chỉ còn không đến hai vạn quân, đã bị ép tới sát biển, thấy mặt trời lên, hắn ta hiểu rằng, tất cả đã kết thúc, nếu đúng như tính toán, thuyền của bọn chúng phải tới nơi rồi…
“Tướng quân, chúng ta…chúng ta có nên đầu hàng không”, một tên giặc Oa khó khăn nói.
Đức Xuyên Nhất Hùng không nổi cáu, ngược lại quan sát những tàn binh bại tướng còn lại, hét lớn: “Thiên Chiếu Đại Gia đang nhìn chúng ta, con đường phía trước bắt buộc phải rửa tội bằng máu tươi, những võ sĩ Phù Tang chúng ta là sự tồn tại lớn mạnh nhất, lần này bị bọn khốn Bắc Lương bán đứng, nhưng ta tin rằng không lâu nữa, đại quân chúng ta sẽ vươn dậy, hôm nay, hãy làm ngọc nát ở nơi này, giữ vững vinh dự của một võ sĩ Phù Tang…”
Không lâu sau, mười mấy vạn quân Đại Lương đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hãi, vô số võ sĩ Phù Tang bỏ hết y phục, ngước mặt ra biển, dùng thanh đao dài đâm thẳng vào bụng mình, sau đó dùng lực rạch ra, máu tươi bỗng chốc nhuộm đỏ cả bờ biển…
Rất nhiều binh sĩ không dám xuống tay, muốn bỏ chạy, lần lượt bị quân quan giám sát giết chết…
Đức Xuyên Nhất Hùng quỳ ở chỗ cao nhất, mắt nhìn về biển, hét lớn: “Ca ca, vinh dự gia tộc Đức Xuyên không thể dễ dàng bị ô uế, đệ đệ không làm được, chỉ đành dùng cái chết đền tội cho sai lầm của mình, gia tộc Đức Xuyên ắt sẽ thống nhất thiên hạ…”
“Phập”, một đao đâm thẳng vào bụng…
Tất cả quân đội Đại Lương đều bị cảnh tượng này làm chấn kinh, đến Lưu Bất Đắc cũng không kìm được cảm thán: “Đám giặc Oa này vừa điên cuồng, lại vừa khiến người ta kính phục, đây chính là điểm đáng sợ nhất của chúng, e là sau này sẽ là mối họa lớn”.
Khi Thổ Chân Danh Phá kịp đáp vào bờ biển Ngũ Châu, chỉ thấy hàng loạt thi thể trên bờ và những binh sĩ Đại Lương đang thu dọn.
“Phịch”, Thổ Chân Danh Phá quỳ xuống trên mạn thuyền, nôn ra một ngụm máu…
“Tướng quân, chúng ta nhanh chóng rút về Cao Ly thôi, đại quân đã bị diệt rồi”.
“Quay về làm gì, ngươi nghĩ còn đường sống ư? Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi, chạy thôi, không thể quay lại Phù Tang được nữa…”
Như thế, Thổ Chân Danh Phá dẫn sáu trăm thuyền chiến còn lại phiêu dạt, biến mất dần vào biển lớn, trở thành hải tặc vô cư…
Khi tin tức truyền đến Phù Tang, Đức Xuyên Nhất Nam đang ngắm nhìn sáu bảy mỹ nữ không mặc quần áo nhảy múa, hắn ta tức giận cầm một thanh đao lên, trực tiếp chém chết những nữ nhân kia, chửi lớn: “Bọn Bắc Lương khốn khiếp, ta phải giết toàn bộ đất nước ngươi…”
Phủ Thanh Châu.
Thổ Chân Danh Phá nghĩ một lúc, hét lớn: “Vậy hãy toàn lực tiến công cho ta…”
Chỉ thấy hơn ngàn thuyền giặc Oa và tám trăm thuyền chiến của Đại Lương di chuyển tạo thế trận, bắt đầu đối chiến…
“Đùng…đùng…đoàng…”
Vô số quả cầu sắt quét ngang bầu trời, thuyền chiến của hai bên lần lượt bị trúng đạn. Thỉnh thoảng, một số thuyền chìm dần vì không kịp thoát nước.
Ngoại trừ tàu bọc thép của Đại Lương có khả năng phòng thủ và tấn công tốt, số còn lại rõ ràng không bằng giặc Oa…
Rất nhanh, vì bảo toàn lực lượng, bên Đại Lương đã bắt đầu rút lui…
“Tướng quân, có đuổi theo không?”
Thổ Chân Danh Phá không thấy bóng dáng thuyền đối phương đâu nữa, ra lệnh: “Không thể đuổi, lập tức tiến về bờ biển Ngũ Châu, ứng cứu Đức Xuyên tướng quân”.
Nhưng khi chúng chuẩn bị rời đi, hạm đội Đại Lương lại lần nữa xông lên…
Thổ Chân Danh Phá như phát điên, hắn ta gào lên: “Lại là chiêu này, tức chết ta rồi…”
Vài lần đuổi đánh như vậy, đã tốn mất một ngày, đến ngày thứ hai, khi mặt trời dần lên cao…
Hạm đội Đại Lương tổn thất một nửa, cuối cùng cũng chịu rút lui…
Lúc này bên bờ biển Ngũ Châu, Đức Xuyên Nhất Hùng chỉ còn không đến hai vạn quân, đã bị ép tới sát biển, thấy mặt trời lên, hắn ta hiểu rằng, tất cả đã kết thúc, nếu đúng như tính toán, thuyền của bọn chúng phải tới nơi rồi…
“Tướng quân, chúng ta…chúng ta có nên đầu hàng không”, một tên giặc Oa khó khăn nói.
Đức Xuyên Nhất Hùng không nổi cáu, ngược lại quan sát những tàn binh bại tướng còn lại, hét lớn: “Thiên Chiếu Đại Gia đang nhìn chúng ta, con đường phía trước bắt buộc phải rửa tội bằng máu tươi, những võ sĩ Phù Tang chúng ta là sự tồn tại lớn mạnh nhất, lần này bị bọn khốn Bắc Lương bán đứng, nhưng ta tin rằng không lâu nữa, đại quân chúng ta sẽ vươn dậy, hôm nay, hãy làm ngọc nát ở nơi này, giữ vững vinh dự của một võ sĩ Phù Tang…”
Không lâu sau, mười mấy vạn quân Đại Lương đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hãi, vô số võ sĩ Phù Tang bỏ hết y phục, ngước mặt ra biển, dùng thanh đao dài đâm thẳng vào bụng mình, sau đó dùng lực rạch ra, máu tươi bỗng chốc nhuộm đỏ cả bờ biển…
Rất nhiều binh sĩ không dám xuống tay, muốn bỏ chạy, lần lượt bị quân quan giám sát giết chết…
Đức Xuyên Nhất Hùng quỳ ở chỗ cao nhất, mắt nhìn về biển, hét lớn: “Ca ca, vinh dự gia tộc Đức Xuyên không thể dễ dàng bị ô uế, đệ đệ không làm được, chỉ đành dùng cái chết đền tội cho sai lầm của mình, gia tộc Đức Xuyên ắt sẽ thống nhất thiên hạ…”
“Phập”, một đao đâm thẳng vào bụng…
Tất cả quân đội Đại Lương đều bị cảnh tượng này làm chấn kinh, đến Lưu Bất Đắc cũng không kìm được cảm thán: “Đám giặc Oa này vừa điên cuồng, lại vừa khiến người ta kính phục, đây chính là điểm đáng sợ nhất của chúng, e là sau này sẽ là mối họa lớn”.
Khi Thổ Chân Danh Phá kịp đáp vào bờ biển Ngũ Châu, chỉ thấy hàng loạt thi thể trên bờ và những binh sĩ Đại Lương đang thu dọn.
“Phịch”, Thổ Chân Danh Phá quỳ xuống trên mạn thuyền, nôn ra một ngụm máu…
“Tướng quân, chúng ta nhanh chóng rút về Cao Ly thôi, đại quân đã bị diệt rồi”.
“Quay về làm gì, ngươi nghĩ còn đường sống ư? Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi, chạy thôi, không thể quay lại Phù Tang được nữa…”
Như thế, Thổ Chân Danh Phá dẫn sáu trăm thuyền chiến còn lại phiêu dạt, biến mất dần vào biển lớn, trở thành hải tặc vô cư…
Khi tin tức truyền đến Phù Tang, Đức Xuyên Nhất Nam đang ngắm nhìn sáu bảy mỹ nữ không mặc quần áo nhảy múa, hắn ta tức giận cầm một thanh đao lên, trực tiếp chém chết những nữ nhân kia, chửi lớn: “Bọn Bắc Lương khốn khiếp, ta phải giết toàn bộ đất nước ngươi…”
Phủ Thanh Châu.
Bình luận facebook